There’s a star lighting a fire

A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Art: Đinh Trường Chinh

Time was detached from absent smiles. Even faded were footprints on their familiar paths. Everything was gone except for the tired laugh, laughing at the world. Gathering all the innards, gut, for a journey inward, to look for a flame that was lost long ago. Ends up with a long adventure up a mountain, scampering for bits of wood for a fire, hot enough to warm the afternoon. The mountain’s strained laughter, pointing at the ageless forest: There’s plenty of wood, but there’s no source for the fire, even if there’s a source, it’s not something you can borrow! Hence, one can only ignite oneself, so be it; it’s late.

How could I relay a good story when absent was a happy melody in my heart? How could I tell a sad story when absent were the tears in my eyes? All words have an impression of the writer’s hand; a poet had said that. The word of the writer is tender and passionate, the word of a journalist is investigative, the words of the fishmonger are fishy and jumpy full of scales, the words of the salesman are full of sweet deceit, word of the monastery is pot luck.

When one lights a fire, our words are the billows of the smoke of ancient crockery, the scent of charred crisp rice and salted fish. I was confident in my flame. The mead was as bright as day, clear through and through. I spoke like a child for the first time: Hey, night sky, will you let me borrow the North to light a fire, so I could continue the rest of this epic journey! Generously the night nodded. Lighting my fire, I chose a star named after a heroine from long ago in folklore. From here, one would step off, barefoot, hands warm, and for sure, the story will be cheerful and lovely.

Let me tell you a story about a guardian angel. In truth, it’s only a wish, a dream on a very long, endless path. I was born in an open meadow, without a peaceful place to rest my spirit. I was constantly searching, constantly begging and borrowing this and that, to light fires that could invite laughter to warm the night, with a blanket of dew for extra warmth, to shorten the road, to ease the heart, so my hands were less cold, feet less restless. When there was a star lighting the way, scattered were the verses to entertain the words. Intertwined were the vowels and consonants, as they danced and laughed.

Tonight, at the end of the meadow, the lonely mountain welcomed me with a brilliant light. But then, so what, I told you about the person who had walked in the rain, who ended up with a scar on his heart, have you forgotten already? That scar is now the past, it has sunk to the bottom of the eye of time. She messaged: “Don’t tell sad stories anymore, my love!”. I’m happy, why would I want to tell a sad story? That star and that sky, those clouds and those storms, in the middle of them was the summer moon shaped like the spine of a leaf, and at the other end was a shiny corona of stars. I stroll easily into the cold night, I try to forget the bitter tears of living, listening to the crickets play their song through the reeds. That pure, bright, familiar sound could brighten an owl’s dull eyes, making the stars forever change their place, and light up the boundless sky.

It’s late, the crickets were now fast asleep their chirping fell lower, amongst the reeds. The amber rays of dusk at the end of the horizon also fell into the cool clouds. Left behind were the stars, playfully calling upon each other, overwhelming the summer sky. Those round brown eyes must now also be fast asleep, mid-giggles, there and then not. A star was startled before it fell to the centre of the mead, its bright tail was like a radiant, youthful smile. The star of that fateful heroine was now lost somewhere at the end of the Milky Way, burning with love but forever far away. I heard the wind, talk of a storm coming from a distant land. But all shall be fine; I will light a fire, I will prepare and be ready for the long road ahead, as long as there was no small angelic star, shimmering in the night.

I called for the night hauling with its verses. When the last flock of birds sank into the serene darkness, I’ll continue on my way, with the help of an imagination brimming with the taste of enchantment. Tiptoeing like a night owl peering at the end of the horizon, I saw the West spine of Mount Chư Mang in flames. One step away was another measure of yearning, let alone the idea of our land and rivers turning fresh a few degrees. I rubbed my eyes and chose a higher place to look. A surge of pure white clouds engulfed the sky like a blank page of a journal, never once with a written word of love or promise. Outside the edge of the grass plain, a thunderstorm was playing a game of chase, racing after each other with their hands soaking wet, freezing. The thought of hands, made one’s hands squeeze harder like those small warm, beautiful hands that had once warmed my heart not so long ago. Within the unconsciousness, one hand-held another, I call out: Hey, are you not a part of me!

Often we were tricked by our senses, and a flame burns across the spine of the mountain, the flame we just saw, in reality, was the sorcerous light of a waxy moon piercing the clouds, trying to wrap a blanket of gold and silver fire around the world. In my life, I’ve often come across deceit, but never by the changeable mood of the moon, out of boredom! Did I ask, why…? But the moon was far now, suddenly or deliberately hidden behind a plumb cloud heavy with water. There were the long anxious days when I initiated a troop of gibbons from the mountain to empty Kroa spring, looking for the moon. A soul lost, sleepwalking, without any cause nor reason busy trying to live. Oh well, already delusional you may as well be delusional to the end, to have loved you may as well love to the very end. Tonight, the guardian angel star was absent in the night sky?

Where I sat, a thunderstorm with the image of the night pulled across the horizon. The parliament of owls was hoarse from calling after each other and hid in the hollows of trees. I poke my hand out the door, asking about the coming rain, as it poured a thousand lakes in passing. The rain immediately ceased in the dark without a scent — the chaotic banging of leaves and branches kept at it right into the night. The thunder rolled around over the reeds, and the clouds chased after the rumble. Hey, was there anyone waiting at the end of the mead, why were you all in such haste? It’s late; I will light a fire now — the part of me on this one path; an epic chase of boundless words, as boundless as destiny. I shall tell you what will happen on the road ahead, the vast meadows, mountains, and rivers I will pass through, with a guardian angel star over my head, and a warm flame dancing in my heart.

[Edited July 2022]

Có một vì sao thắp lửa

Những tháng ngày xa nụ cười đi vắng, dấu chân cũng đã phai mờ trên nẻo đường thân thuộc. Nhiều lúc chỉ còn lại tiếng cười mệt mỏi chế nhạo nhân gian. Vén hết ruột gan không còn thấy ngọn lửa năm nào. Đành tìm đường lên núi xa xăm, mượn một ít củi lửa đem về đốt cho chiều ấm lại. Núi cười ngặt nghẽo, chỉ tay về phía mênh mông nguồn cội: Củi thì nhiều đấy thôi, nhưng lửa thì không có, có cũng không cho mượn được! Vậy thì đành tự đốt cháy mình lên, đến đâu hay đó, chiều rồi.

Làm sao để kể một câu chuyện reo vui nếu trong tim bạn không có những nốt nhạc long lanh? Làm sao để kể một câu chuyện buồn nếu ở khóe mắt mình không có một phần tư giọt nước mắt? Chữ của ai đều có dấu vân tay của người đó, một nhà thơ từng nói thế. Chữ của nhà văn yếu mềm thao thức, chữ của nhà báo xông xáo kiếm tìm, chữ của bà bán cá tanh lừng nhớt vảy, chữ của nhà buôn xiên xẹo lọc lừa, chữ của nhà chùa hên xui ráng chịu…

Khi ta đốt lửa lên rồi, chữ của ta có mùi khói bếp cố hương xa ngái, có mùi thơm của cơm cháy cá kho. Ta tự tin với ngọn lửa của mình. Thảo nguyên sáng như ban ngày trong suốt. Ta nói bằng giọng trẻ thơ nói lần thứ nhất: Này nhé, trời đêm, cho ta mượn vì sao phương bắc, để ta thắp lửa lên, rồi đi nốt cuộc hành trình! Bầu trời rộng rãi gật đầu. Ta chọn vì sao có tên của một thánh nữ trong truyền thuyết xa xôi rồi vung tay đốt lửa. Từ đây, ta bước đi, chân trần, tay nóng, và câu chuyện chắc chắn sẽ reo vui…

Ta đang kể cho bạn nghe về ngôi sao thiên thần hộ mệnh. Thực ra, đó cũng chỉ là ao ước, là giấc mơ giữa con đường thênh thang hun hút. Ta sinh ra giữa trần trụi thảo nguyên, không có một chốn an nhiên cho linh hồn nương tựa. Ta cuống quýt tìm cái nọ mượn cái kia, rồi đốt lửa lên rủ tiếng cười giòn giã bay về sưởi ấm trong đêm, để sương rơi đỡ lạnh, để đoạn đường bớt dài, để tim bớt mỏi, tay bớt lạnh, chân bớt hoang vu. Khi có một vì sao thắp lửa, gieo vần nào thì con chữ cũng reo vui. Những nguyên âm phụ âm quấn quýt lấy nhau, nhảy múa reo cười…

Đêm nay, ở một nơi nào đó phía cuối thảo nguyên, núi lạ đón ta bằng chớp nguồn lóe sáng trong đêm. Nhưng có hề gì, ta từng kể cho bạn nghe về một người đi trong mưa nguồn chớp bể, cuối cùng chỉ để giữ một vết sẹo trong tim, bạn còn nhớ nữa không? Vết sẹo ấy giờ đã là quá khứ, đã chìm sâu đáy mắt thời gian. Bé yêu nhắn gửi: “Đừng kể chuyện buồn nữa!”. Chắc chắn rồi, ta đang vui sao lại kể chuyện buồn? Ngôi sao ấy và bầu trời ấy, đám mây ấy và cơn mưa ấy, đã đủ để cho núi bớt hoang vu. Thảo nguyên mùa này lạ lắm, phía đầu là cơn mưa, ở giữa là trăng hạ huyền như chiếc lá, đầu kia là vùng sáng thiên di của những vì sao. Ta dạo bước giữa đêm đen mát rượi, quên đi những được mất đắng đót hay ngọt ngào của kiếp làm người, để lắng tai nghe lũ dế chơi đàn trong đám cỏ. Những âm thanh trong trẻo quen thuộc ấy cũng có thể làm cho mắt cú sáng lên, làm cho những vì sao liên tục đổi ngôi, cháy sáng ngang trời.

Khuya lắm, bầy dế ngủ quên đánh rơi tiếng đàn véo von vào trong cỏ. Những tia chớp rơi thẳng xuống phía chân trời rồi chìm vào mây lạnh. Còn lại những vì sao sáng quây quần gọi nhau về đứng chật kín trên đỉnh trời mùa hạ. Mắt biếc giờ này chắc đã ngủ say cùng tiếng cười tinh nghịch có có không không. Thỉnh thoảng có một ngôi sao giật mình rơi vút giữa thảo nguyên, vệt sáng kéo theo như dấu vết nụ cười thanh xuân rạng rỡ. Ngôi sao hộ mệnh mang tên một vị thánh xa xôi giờ này chắc cũng đã lạc bước đâu đó cuối sông Ngân, cháy lên ngọn lửa yêu thương nhưng muôn trùng xa cách. Ta nghe từ trong gió ở xa về những bão giông sắp sửa. Nhưng rồi cũng không sao, ta đốt lửa lên rồi, sẵn sàng cho con đường xa ngái, miễn là có một ngôi sao nhỏ thiên thần, lấp lánh trong đêm.

Ta đợi bóng đêm về mang câu chữ về theo. Khi đàn chim cuối cùng chìm vào bóng đêm trên bình nguyên sẫm tối, ta lại tiếp tục hành trình, với sự trợ giúp đắc lực của trí tưởng tượng chứa chan mùi vị liêu trai. Ta kiễng chân cú đêm ngó sang phía cuối trời, thấy sườn tây của núi Chư Mang đang bạt ngàn lửa cháy. Ta xa một bước là nhớ thương một bước, huống chi núi và sông đã hóa thịt xương mấy độ. Ta dụi mắt, chọn một chỗ đứng cao hơn để nhìn về cố quận. Chòm mây trắng vắt ngang trời lặng lẽ như một trang nhật ký bỏ trống, chưa hề viết một yêu thương hay một hứa hẹn nào. Bên ngoài rìa đồng cỏ, những cơn giông đang chơi trò cút bắt, đuổi nhau chạy vòng quanh với bàn tay ướt nhẹp, lạnh buốt. Nhắc đến bàn tay, tự dưng bàn tay bóp mạnh, như cảm giác ngày chưa xa mượn bàn tay ấm áp nhỏ xinh sưởi ấm trái tim mình. Rồi trong vô thức, tay nọ nắm chặt tay kia, ta gọi: Mình ơi!

Có nhiều khi ta bị thị giác đánh lừa, vệt lửa cháy ngang sườn núi ta vừa thấy thực ra là ánh trăng ma quái xiên qua đám mây rải lửa vàng lửa bạc xuống nhân gian. Đời ta, gian dối lọc lừa đã gặp nhiều, nhưng chưa bao giờ bị một vầng trăng tráo hình đổi dạng, chỉ để vui thôi! Ta nói, tại sao lại… Nhưng trăng đã ở xa rồi, lại tình cờ hay cố ý trốn vào đám mây mọng nước. Có những ngày dài nông nổi, ta từng xúi bầy vượn trên núi xuống tát cạn suối Kroa để tìm cho được vầng trăng. Một kẻ mộng du vô tích sự lạc loài giữa nhân gian xớn xác áo cơm. Đành vậy, đã ảo tưởng thì cho đến tận cùng ảo tưởng, đã yêu thương thì đi cho tận cuối yêu thương. Đêm nay, ngôi sao thiên thần hộ mệnh không thấy thắp sáng bên trời?

Có một cơn giông mang gương mặt bóng đêm đang kéo nhau đi qua nơi trọ của mình. Bầy cú đêm khản giọng gọi nhau trốn kỹ vào hốc cây. Ta chìa bàn tay ra ngoài ô cửa, hỏi hạt mưa về muôn dặm hải hồ bạn vừa đi qua. Hạt mưa tan ngay trong bóng đêm không mùi không vị. Tiếng lá cây đập hoảng loạn vào đêm. Sấm cuộn tròn lăn trên cỏ, mây đuổi theo tiếng sấm. Này, có ai đợi ở cuối thảo nguyên không, mà sao đi nhanh thế? Khuya lắm rồi mà… Ta lại đốt lửa lên đây. Một mình một cõi, theo đuổi một cuộc chơi chữ nghĩa vô bờ, như là định mệnh. Rồi ta sẽ còn kể cho bạn nghe đoạn đường phía trước mặt, nơi thảo nguyên núi sông trùng điệp ta sẽ đi qua, với một vì sao hộ mệnh trên đầu, và một ngọn lửa ấm nhảy nhót trong tim.


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The women in dreams

A short thriller in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Art: Đinh Trường Chinh

Published on MasticadoresIndia: https://masticadoresindia.wordpress.com/2022/03/01/the-women-in-dreams/

“Nguyễn Văn Thiện’s haunting short story is brought to life in English by Nguyễn Thị Phương Trâm with suspense and terror. To be possessed and tortured in one’s dreams can only play havoc with the mind, and the real and unreal begin to merge into one. Ghosts from the past or concoctions of a troubled mind? The ending leaves one wide-eyed and horrified. The perfect reaction to horror.” Terveen Gill


There was a time when he took too many sleeping pills, and he would have these vivid dreams. As soon as he fell asleep, he turned into a woman. Talking about it makes little sense, confusing, and often rather crude, but it was exactly what happened. To say, “He turned into a woman”, is not exactly correct, more accurately “a woman actually possesses him in his dreams” – she takes over his body. His body was an appropriation of legal ownership each time he fell asleep. The alien woman had full control of his body, and this included his dreams…

Barely dark and he was drowsy, in the middle of watching some live broadcast of some commemoration. At the time, there were lots of celebrations, commemorating what was already to us forgotten memories. As soon as the drugs take effect, he sleeps, even when there are twenty broadcasts of memorials on at once or not! The woman immediately takes over, directing every movement. It was a woman with a yoke on her shoulder carrying a child in each basket, she was walking. She wore a blue top, at the front of her top was a white piece of paper in black ink. The words depicted some kind of injustice he thought; he was not a hundred percent sure. What he does know was that she was crying as she walked with a load of her children in the baskets on her shoulders, then she was there in front of a big white building and she was screaming. The two snotty nose children in the baskets at each end he wasn’t sure whether they were crying or singing, but their lips were quivering, bent out of shape…

The laughter or possibly crying woke him. The TV was still on, some commentary about a grave decline in history, and the need for rectification. His shoulders ached, he did carry a heavy load down a very long walkway. His head was spinning; he couldn’t make out what the time was or whether he was still holding his breath. It seems the woman with the heavy load was still huffing and puffing away. He reassured himself that he was still alive with the TV still on, as though the heartbreaking incident had never happened! He curled up, and placed his head between his knees, like a worm digging into a pile of rotten leaves. He wanted to sleep, but he was afraid. 

He cried: “Who are you, what do you want?”. There was no answer. He took a deep breath and tried to calm down. Like an autistic child he rocked, repeating over and over again the same game, he wanted to change the game. He curled up like a six-month-old fetus or like a cooked prawn in a hot pot, his knees almost touched his chin, and slept like a child, he wanted to return to his childhood, more carefree days. His thighs were warm and soothing on his stomach, reassuring him of his control over his body. But at that very moment, his thighs became soft, subtle, smooth! Not his thighs, a stranger was there instead of him, a bright, quick wit, youthful companion!

The feminine thighs, void of a single drop of sweat, had never experienced heat, taking a stroll mid-winter, or was she just quietly sitting in a corner cafe during a quiet time of the day. Then suddenly he felt warm hands on his thighs. A hand was digging deeper, it was terrifying, he was being exploited. The young woman screamed. The seven-month fetus tried to fight it, but gave up in the end allowing the pain to permeate his entire body, then came the aching, painful screams. He woke up then, the young woman still shaking refusing to leave his body. His mind was numb. He tried to collect his thoughts, work out where in the house he was, which room, which part of the bed, slowly, gradually grabbed onto the side of the bed, and sat up. The sounds of screams continued to echo through the house from room to room through the odd thick patches of darkness in the night… 

Some nights, before closing his eyes, he safely tucks a knife under his pillow. According to his mother, it’s one way to ward off harmful spirits. But he thought differently: if you’re already a ghost how could a knife cut you? It’s merely for reassurance for the long lonely nights. Calmly, he fell asleep then, like the woodcutter at the foot of a tree, arms and legs splattered wide open, relaxed, he fell asleep. A woman again came and took over his body. Today, a woman with blonde hair, not sure what she was saying, was laughing, revealing her cute crooked canines. But strangely, whenever a woman possessed him, a man was there. She’s sunbaking on a beach; the sunlight poured over her like honey, and the unevaporated water droplets shimmered gloriously on her soft skin. The men came and went, the kisses came and went, as were the goodbyes, the footprints in passing. The woman was in the end alone on the beach, in the middle of the glaring summer day. He woke up with a bitter taste in his mouth, the bitterness of someone abandoned on some horizon, a sea foreign to him in the end. He searched for the knife beneath his pillow; it was still exactly where he’s put it.

Recalling a complicated dream in bits and pieces is always a difficult task. Only people who have been through it would ever understand what it’s like to be invaded and to lose one’s mental and physical liberty in such a way. How did these women from all over the world manage to take over his body so easily, as soon as he fell asleep? What had been happening was hard to explain, he didn’t know how to stop these women from taking over his body as soon as he fell asleep.

Tonight, before he fell asleep, he carefully placed a sharp blade on his neck. Not sure what will happen next! But the slightest movement he makes the sharp blade would cut his throat! The thought of it put a smile of satisfaction on his face as he closed his eyes.

[Edited July 2022]

Những người đàn bà trong mơ

Có một dạo sau khi dùng thuốc quá nhiều, hắn thường xuyên gặp ác mộng. Hễ mỗi khi ngủ, hắn lại thấy mình trở thành một người đàn bà. Chuyện kể ra, thật không ra làm sao, khó hiểu, kệch cỡm, đôi khi thô tục nữa, nhưng đó là chuyện thực. Nói rằng, “Hắn trở thành một người đàn bà”, e là chưa chính xác, đúng ra là “Có một người đàn bà nhập vào hắn” – vào thân xác một gã đàn ông. Kể từ đó, trong giấc ngủ mê man, cơ thể hắn bị chiếm đoạt quyền sở hữu hợp pháp. Người đàn bà xa lạ nắm toàn quyền điều hành hắn, điều hành cả những giấc mơ…

Mới chập tối, đã buồn ngủ rồi, hắn nằm, trước mặt là cái tivi đang truyền hình trực tiếp lễ kỷ niệm gì đó. Dạo ấy, nhiều lễ kỷ niệm lắm, kỷ niệm, tưởng nhớ cái đã qua để quên cái trước mắt, hình như là thế. Mặc, khi thuốc đã ngấm là hắn ngủ, mặc cho 20 cái tivi với 20 lễ kỷ niệm cùng một lúc! Người đàn bà lập tức giành quyền sở hữu, quyền điều khiển. Đó là một phụ nữ, gánh hai đứa con hai đầu, đi miệt mài. Bà mặc áo xanh, trước ngực dán tờ giấy trắng viết hàng chữ màu đen. Hình như là dòng chữ kêu oan thì phải, hắn không dám chắc. Chỉ biết rằng, bà vừa gánh con đi, vừa đi vừa khóc, thỉnh thoảng dừng lại chỉ tay vào tòa nhà màu trắng và chửi rất to. Còn hai đứa con mũi thò lò ngồi hai cái thúng hai đầu gánh không biết là đang khóc hay đang hát mà miệng méo xệch…

Tiếng cười hay tiếng khóc đã đánh thức hắn dậy. Tivi vẫn huyên thuyên về một con đường lịch sử nào đó đang xuống cấp nghiêm trọng, cần phải tu bổ. Cảm giác vai rất mỏi, như thế mình vừa gánh một gánh nặng qua quãng đường xa lắm. Đầu óc chao đảo, không thể xác định được cả thời gian và nhịp thở. Hình như người đàn bà gánh nặng ấy vẫn thở thay hắn, dồn dập, hổn hển. Hắn vẫn yên tâm rằng mình còn sống, bằng chứng là trước mắt, tivi vẫn đang hoạt động, như chưa hề có chuyện gồng gánh chia phôi vừa diễn ra! Hắn co mình lại, giấu đầu xuống gối, như một con giun vùi đầu xuống thảm lá mục. Hắn muốn ngủ, nhưng lại sợ.

Hắn hét to: “Là ai đang trú ngụ trong tôi thế?”. Không có tiếng trả lời. Hắn cố gắng điều hòa nhịp thở, lấy lại bình tĩnh. Như một đứa trẻ tự kỷ loay hoay với trò chơi của mình, hắn thử đổi tư thế. Hắn cong lại như bào thai bảy tháng, như con tôm đã nhúng vào nồi lẩu, đầu gối gần chạm cằm, ngủ kiểu trẻ con đấy, có khi lại mơ về thời trẻ trâu hồn nhiên, đỡ mệt. Hai đùi hắn ủ nóng bụng của mình, hắn cảm nhận rõ điều đó và yên tâm vì mình vẫn còn làm chủ được bản thân, chưa bị kẻ khác nhảy vào điều khiển. Nhưng đúng lúc đó thì cặp đùi trở nên nõn nà, mơn mởn! Không phải đùi hắn, người xa lạ đã xuất hiện, như là một đối tác thông minh, nhanh nhạy!

Cặp đùi phụ nữ, không hề có mồ hôi, không hề nóng rực, có vẻ như đang thong thả bước đi giữa mùa đông giá lạnh, hoặc có khi đang ngồi trầm tư trong một góc quán cà phê nào đó khi vãn khách. Và hắn cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên đùi. Bàn tay thọc sâu, điên cuồng chiếm đoạt. Người phụ nữ hét lên. Bào thai bảy tháng vật vã chống đỡ, rồi cuối cùng buông xuôi trong tiếng kêu đau đớn. Hắn tỉnh dậy, người đàn bà có cặp đùi nõn nà vẫn còn dùng dằng chưa chịu ra đi. Đầu óc hoàn toàn tê liệt. Hắn cố gắng định vị lại góc nhà, góc phòng, góc giường, rồi từ từ, chậm rãi đưa tay vịn lấy thành giường, ngồi hẳn dậy. Tiếng la hét vật vã vẫn còn lẩn khuất trong bóng đêm dày đặc…

Nhiều đêm, trước khi nhắm mắt, hắn đã cẩn thận bỏ dưới gối một cái dao. Theo lời mẹ hắn, đó là cách xua đuổi tà ma. Hắn thì nghĩ hơi khác, đã là ma thì dao làm sao mà chém được nó? Chỉ là để đấy cho yên tâm, trong những đêm dài hoang vắng. Yên tâm, hắn nằm ngủ, như một gã tiều phu ngủ dưới gốc cây, dạng chân dạng tay hết cỡ. Người phụ nữ lại đến chiếm lĩnh thân thể và giấc mơ. Hôm nay, là một cô gái tóc vàng, nàng đang nói gì đấy, vừa nói vừa cười, lộ hết răng khểnh cả hai bên. Mà thật lạ, hễ ở đâu có đàn bà, ở đó xuất hiện đàn ông. Nàng nằm trên bãi biển, nắng tưới mật ong lên thân thể, nước tưới lung linh lên da thịt. Rồi những người đàn ông đi qua, những cái hôn nồng nàn đi qua, những lời từ biệt cùng đi qua, những dấu chân cũng đi qua nốt. Cuối cùng, một mình người phụ nữ đứng giữa bãi biển trưa hè chang chang nắng. Hắn tỉnh dậy, miệng đắng ngắt, rõ ràng là cảm giác đắng chát của một người vừa bị bỏ rơi nơi góc bể chân trời, không phải của hắn. Hắn thò tay xuống gối, con dao vẫn nằm nguyên.

Kể lại giấc mơ phức tạp và đứt quãng là một việc khó khăn. Chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận rõ ràng tình trạng bị khống chế và xâm hại quyền tự do bản thể. Vì sao người phụ nữ xa lạ tận đẩu tận đâu lại ngẫu nhiên và dễ dàng xâm chiếm hắn mỗi khi hắn chìm vào giấc ngủ? Điều này, khó trả lời và không thể nào lý giải, càng không có cách nào để thoát ra được, vẫn thường xuyên có một người đàn bà nào đó nhập vào hắn mỗi lúc đêm về.

Đêm nay, hắn cẩn thận đặt lưỡi dao thật sắc ngang cổ mình trước khi ngủ. Không biết có còn tiếp diễn nữa hay không! Cựa quậy một phát là mày bị dao cứa chết! Hắn nghĩ thế và mỉm cười mãn nguyện trước khi ngủ. 


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

On The Flipped Side

A Short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Something was broken, falling apart. First of all, it was a dewdrop. After that, the moon. Followed by the Sun. And then in the end after that…

Something was lost. First of all, it was a dewdrop. After that, the moon. Followed by the Sun. And then in the end…

Something was flipping. First of all then in the end…

A long time ago, we wanted to see a movie, but we didn’t have the money for tickets, so my friends and I sneaked our way to the back of the cinema and watched the movie from the other side of the screen. We watched the movie on the flipped side. The movie was not hard to follow, something about a bleeding horrid war!

I maintained this tradition from that point onward, I maintained my spot behind the screen, watching the world, watching the actors, on the flipped side.

I would wear my dark glasses!

Through the dark glasses, I viewed life like someone who was visually impaired; I viewed life through tinted glasses on the flipped side of the screen. The drop of dew broke into a violent wave as it rolled away, and the moon broke immediately into shards of ridiculous deceit. And when the Sun broke, in the chaos, I watched the flipped pieces drift away in the shape of people’s hearts.

I remained vigilant as I watched from behind the screen. Life falls to pieces, a collection of incidents, and there were faith and love, there were the exchanges of lies, more strange than the tales on Mount Chư Mang, more complicated, harder to understand.

As I watched the pieces fall apart, changing from white to black in the middle of the bright screen, a small bird, whistling passionately, its voice was proud and crystal clear. A forest materialised in an instant, just before the little bird stretched out like a rope, turned into a snake, and slithered away.

Have you ever seen, or come across anything like that? On the right side of the screen, the bird was still singing, and the audience was still in a trance. While as an abandoned delusional watcher, I saw the bird change into a snake before it slithered away, followed by a disappearing forest, leaving behind soulless drunken light, like the dull twinkling eyes of those on drugs in a dark corner in the middle of the night.

In an uncontrollable outburst, I shouted: “Hey, life is beautiful, life is good!”. On the right side of the screen, the audience was quiet, captivated by the thrill of a scene. A chase possibly, a shooting maybe, the stereo was so loud it felt as though a mountain was exploding, cracking open, erupting, like the summer hail storms. On the flipped side, shadowy forms of people were disappearing, leaving in procession, following one another into the distance—a crowd, like a wedding. There was a familiar face; it felt like we may have met some three hundred years ago in the past.

Again I shouted: “Hey, are you not a part of me!”.

The familiar face turned around, eyes squinting, searching, looked surprised, but continued to walk away with the crowd from three hundred years ago. 

A dewdrop shattered, followed by the moon.

The desire to watch from behind the screen no longer appealed to me, I wanted to finally end a habit that had become a tradition. The blurry screen was consistently deceiving my senses, and my eyes were tired. I decided to change my point of view, no more movies, I watched the crowd instead, I watched the audience on the other side of the screen, and I searched the crowd for anything that might interest me. Of course, there was nothing to see, but a jammed-packed crowd enthralled by a thrilling bloody tale. They took no notice of what was behind the screen, the sweaty nut job watching the movie through tinted glasses. I told myself; I preferred it this way! They don’t care, as the fight on the screen encapsulates them in a bubble. Admittedly from my point of view; the audience was dragged along via their noses by gifted directors and actors. They’re mesmerised, content, they’re happy. While in contrast, I was lost. Something was wrong, something was bent out of shape, I became more disturbed as I moved closer and closer to the screen, I found myself more and more frustrated, I found myself screaming: “Idiots!”. No one moved, not a millimeter, a thousand eyes still glued to the screen. “You brainless twits!”. By this point, an usher noticed me. Immediately, a handful of them heads straight for me. They pulled at my hair; my arms, and my legs, as they dragged me out of the front gate.

The leathery-skinned security guy at the gate, appeared somewhat educated, and asked me: “Did you have fun watching the movie from behind the screen?”. I said: “I don’t feel happy or sad!”. He continued, openly mocking: “Do you know what the movie is about?”. I said: “Of course, I know. Something was broken, falling apart. First of all, it was a dewdrop. After that, the moon. Followed by the Sun. And in the end…Something was lost. First of all, it was a dewdrop. After that, the moon. Followed by the Sun. And in the end…Something had flipped. First, it was then in the end…”. I was ready and prepared for the security guard to kick me in the ribs or slap me across my face, but nothing, he was silent and thoughtful, staring at the empty space in front of him. He turned slowly towards me, and met my gaze, as he silently wiped away the tears on his cheeks. He said, before I was thrown out the front gate in my large beehive glasses: “Look man, don’t watch the movie on the flipped side anymore, the bird is gone, the people here have moved on, there’s nothing left of that virtuous era of old…”.

I didn’t catch what he said at the end, his last words were drowned out by excited outbursts coming from the cinema, the audience reacting to a fast-paced, exciting, vigorous scene. Heading for the course of my life, I was no longer able to see anything else, except for a very familiar face, as though we may have met some three hundred years ago in the past.

Perhaps, I was reappearing as pieces of me patched together from three hundred years ago? That security guy, probably was someone I knew, from a time in a long gone distant past.

Only the movie on that full screen was the present day.

Something was broken, and falling apart…


Chơi trò lộn ngược

Có cái gì đó đang vỡ tan ra. Đầu tiên là một giọt sương. Sau đó là mặt trăng. Tiếp nữa là mặt trời. Và cuối cùng là…

Có cái gì đó đã mất rồi. Đầu tiên là giọt sương. Sau đó là mặt trăng. Tiếp nữa là mặt trời. Và cuối cùng là…

Có cái gì đó đang lộn nhào. Đầu tiên là và cuối cùng là…

Ta nhớ cái hồi xa lắc xa lơ đi xem phim chiếu bãi màn ảnh rộng, nhưng không có tiền mua vé, ta và các bạn bèn đứng phía sau tấm phông, và xem phim ngược. Kết quả là vẫn em xong bộ phim ấy, nhưng ở chiều ngược lại. Vẫn hiểu hết nội dung, kể về cuộc đấu tranh gì đó đại loại là đẫm máu, tuy nhiên, không rành mạch cho lắm!

Bây giờ, ta lại tiếp tục, tham dự vào một trò chơi, mà vị trí của ta là phía sau màn ảnh rộng, để xem cuộc đời, xem gương mặt các diễn viên, ở chiều ngược lại…

Vì vậy, ta thường mang kính đen!

Dù thường xuyên mang kính đen như một gã khiếm thị lơ láo nhìn đời, nhưng ta vẫn thấy cuộc sống màu hồng, bởi vì, ta đang ở vị trí phía sau màn ảnh để nhìn ngược lại. Giọt sương vỡ tan ra bỗng nhiên biến thành cơn sóng dữ cuồn cuộn cuốn đi, mặt trăng vừa vỡ tan ra lập tức trở thành những mảnh vụn dối lừa nham nhở. Và khi mặt trời vỡ tan ra thì ta bàng hoàng thấy, những nát vụn ngược xuôi không khác gì mảnh vỡ tim người.

Ta vẫn đứng phía sau màn ảnh để nhìn lên. Cuộc sống vẫn vỡ vụn và đơm đặt hình hài đủ loại chuyện kể, có tin yêu, có lọc lừa xuôi ngược, lạ hơn câu chuyện về núi Chư Mang ta từng kể cho bạn nghe, và, phức tạp, khó hiểu hơn nhiều…

Khi ta đang dõi theo những vỡ vụn đổi trắng thay đen thì giữa quầng sáng của màn hình, xuất hiện một chú chim nhỏ, đứng hót say sưa, giọng lảnh lót đầy kiêu ngạo. Và cả cánh rừng hối hả hiện ra. Liền đó, chú chim lập tức dài ra như sợi dây, biến thành con rắn, trườn đi. 

Bạn đã bao giờ xem chưa, đã bao giờ bắt gặp chưa? Phía trước màn ảnh, hình như con chim vẫn hót, khán giả vẫn say sưa và trầm trồ. Chỉ có mình ta, một khán giả bị ruồng bỏ, lạc loài với trí não đầy ảo tưởng, đã phát hiện ra, chú chim hóa rắn, và bò đi mất, cả cánh rừng cùng đã biến mất theo, chỉ còn lại quầng sáng vô hồn chiếu thẳng, như mắt người say thuốc nửa đêm…

Trong cơn tự kỷ không cách nào kiềm chế, ta hét toáng: “Ồ, đời toàn màu hồng, đẹp quá!”. Phía bên kia màn ảnh rộng cuộc đời, số đông khán giả vẫn đang nín lặng theo dõi bộ phim đang hồi gay cấn. Hình như là đuổi bắt, hình như là bắn nhau, âm thanh như lở núi, như mưa đá mùa hè. Ở phía ngược lại bên này, ta thấy những bóng hình rời bỏ, ra đi, theo con đường xa hun hút. Họ đi theo một đám đông, như là đám cưới. Có một gương mặt rất quen, như đã từng gặp ở đâu từ ba trăm năm trước.

Ta lại hét toáng lên: “Mình ơi!”.

Gương mặt rất quen ấy quay lại, nhíu mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại tiếp tục bước đi về phía đám đông của ba trăm năm trước.

Giọt sương vừa vỡ ra, mặt trăng cũng vừa vỡ ra…

Ta không muốn dõi theo màn hình nữa. Những hình ảnh không rõ ràng thường xuyên đánh lừa thị giác đã làm ta mỏi mắt. Ta di chuyển điểm nhìn, bây giờ, thôi đừng coi phim, mà nhìn xem, đám đông khán giả phía bên kia, có gì hay ho không. Tuyệt nhiên không có gì, chỉ là một đám đông say sưa dõi theo một câu chuyện máu me gay cấn. Họ cũng không thèm để ý rằng, phía sau bên kia màn ảnh, có một gã dở người ẩm ương đang xem phim ngược bằng cặp kính đen. Ta nói một mình rằng, ta thích thế đấy! Họ không quan tâm, câu chuyện đấm đá đang thu hút họ. Quan sát ở phía đối diện, ta nhận ra, họ đang bị gã đạo diễn giỏi nghề và những diễn viên kì cựu dắt mũi. Họ say mê, mãn nguyện vì điều đó. Chỉ còn lại một mình ta, lạc lõng đứng nhìn. Có cái gì đó là bất công, là không thỏa đáng, ta nghĩ thế, và tiến lại gần màn ảnh, hét to: “Đồ đám đông ngu muội!”. Vẫn không ai nhúc nhích, hàng ngàn cặp mắt cặp tai còn bận theo dõi màn hình. “Đồ đám đông không não!”. Đến lúc này thì có người để ý đến ta, đó là những nhân viên soát vé. Lập tức, một bọn hăm hở lao ra. Ta bị túm tóc bẻ tay lôi về phía trước cổng.

Một gã bảo vệ, có vẻ cũng có học hành, mặt đầy vẻ giễu nhại, hỏi ta: “Mày xem phim ngược từ phía sau, vui không?”. Ta nói: “Không có gì vui, không có gì buồn!”. Hắn lôi thôi hỏi tiếp, vẻ trêu chọc hiện rõ: “Mày có hiểu bộ phim kể chuyện gì không?”. Ta nói: “Đương nhiên là có hiểu. Có cái gì đó đang vỡ tan ra. Đầu tiên là một giọt sương. Sau đó là mặt trăng. Tiếp nữa là mặt trời. Và cuối cùng là… Có cái gì đó đã mất rồi. Đầu tiên là giọt sương. Sau đó là mặt trăng. Tiếp nữa là mặt trời. Và cuối cùng là… Có cái gì đó đang lộn nhào. Đầu tiên là và cuối cùng là…”. Ta đang đợi một cú đá vào mạng sườn hoặc một bạt tai từ gã bảo vệ, nhưng không, hắn ngẩng mặt ra nhìn, rồi nhìn ta, lặng lẽ gạt nước mắt. Trước khi ta bước ra cổng với cặp kính đen như hai tổ ong trên mặt, hắn nói theo: “Này, anh kia, về đi, đừng bao giờ đi xem phim ngược nữa, chim đã bay đi, người cũng đã thay hình đổi dạng, sẽ không còn gì là khảm khắc kinh cũ…”.

Mấy chữ cuối hắn nói, ta nghe không rõ, vì tiếng đám đông khán giả vừa ồ lên át mất. Chắc là phim lại đến cao trào. Ta bước đi về phía cuộc đời, không còn thấy gì nữa, ngoài một gương mặt rất quen, như thể đã từng gặp đâu đó khoảng ba trăm năm trước.

Không lẽ, ta bây giờ là ta của ba trăm năm trước hiện về? Gã bảo vệ kia, không lẽ, lại là người thân quen, từ xứ sở nào của quá khứ hiện về?

Chỉ có bộ phim trên màn ảnh rộng kia, là của ngày hôm nay.

Có cái gì đó đang vỡ ra…


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: