an anthology of my solitude | Lê Vĩnh Tài [478]

Art by Đinh Trường Chinh

Thơ Lê Vĩnh Tài
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

my solitude is an extensive collection of anthologies
and you have wasted your money printing them
let them sit forgotten on a bookshelf at the library

I could be the saddest poem
if only it was the poem you used to love
before it was burned to ashes
as I come to term with: you
loving some other poem

but that did not stop me from writing
since it’s still my poem
even when you no longer love it anymore

the poem is about you and us
though it was something none of us wanted
we talked about revenge
allegories igniting the fate of us
a fire burning to ashes
the verses

talk yes, of vengeance
since the poem had inspired the imagination
about a little boy who was bullied
the moment he wanted a name for himself

look at those losers
throwing around useless allegories
they reserve for us persistently
the glory

even when he’s no hero
and you’re not the main character
even when there’s nothing left but ashes
and you have left him without a word

perhaps you could have said
we can’t be together
and his heart will no longer exist
but, will your heart be enough to replace his heart?

as you look into that burning stove
will you risk everything to save what is left?

the poem, it describes what I saw
you burning your hand because of the fake gold offered to the dead

and, I’m a sad poem
the blurry light through my tears
and like a dream are your eyes staring at me
as I read the message on the blue phone screen
a meowing cat and the moon
and the wind, and the last breath
the clothes I took off
as a gift to you

you asked me, when we die
will we love each other as though we’re alive?

.
if I tell you, will you listen?
will you believe me?
let me die now
as I speak the truth

– that I’m still alive but your love is dead

but no one is hurt
we can both stand and watch
the day, you leave me
you will see how much I love you, your words:

– don’t miss me too much
because you’re always chasing after the truth
when all love need is sense of tranquillity
like the lingered kiss left behind on my lips

in the end, that feeling when we first step into a room
the odd feeling of being out of place
when you have to live with an old bookshelf
with it’s collection of short stories
that I had to read over and over again a dozen time

often I find myself thinking about reading again
the books you love so much
and it worries you
because you’re worried I won’t understand

you prefer the past
perhaps because I’m still there
waiting, like the thousands of people waiting for their turn
even after when they’re gone

I might worry too much
and you think I’m crazy
we watch the light
dangling from the ceiling just enough for one person
fall and break

beyond that is inky darkness
and I must admit that we
know more about the light than we need to
only after you’ve finally learned how to appreciate
the dark

though, with your last breath
you said, can you just stop for a moment
so I can breathe
how can you make me into something like that?

tôi cô đơn như một tuyển rất dày
em bỏ tiền in
và bỏ quên trong thư viện

tôi, có thể là bài thơ buồn nhất
ước gì nó là bài thơ em từng yêu
và trước khi nó bị cháy rụi
tôi, kịp nhận ra rằng: em đang
yêu một bài thơ khác

nhưng tôi vẫn viết
vẫn là bài thơ của mình
cả khi em không yêu nó nữa

bài thơ kể với tôi về em và hai chúng ta
dù không ai cầu xin
chúng ta nói về sự trả thù
bằng một bài thơ đốt lửa
cháy rụi cả số phận
một đám cháy bùng nổ
trong chúng ta chỉ qua ẩn dụ

hãy nói về sự trả thù, vì bài thơ lỡ hư cấu
một cậu bé bị bắt nạt
nhưng muốn thể hiện cái danh của mình

kìa, những kẻ thua cuộc
vì chiến đấu với những ẩn dụ vô ích
chúng vẫn dành vinh quang cho chúng ta

ngay cả khi anh không phải anh hùng
em cũng không còn là nhân vật chính
cả khi thấy ngọn lửa thành tro tàn
em đã bỏ anh không lời cảnh báo

lẽ ra em có thể nói rằng
chúng ta không cùng ở lại
trái tim anh không còn tồn tại
nhưng, liệu trái tim em có thay thế được trái tim anh?

em hãy nhìn vào cái lò đang cháy đó
em có liều mình chỉ để cứu những gì còn sót lại
không?

bài thơ, nó miêu tả những gì anh thấy
em phỏng tay vì vàng mã

anh, một bài thơ buồn
ánh sáng mờ ảo trên mắt
anh đôi mắt em nhìn anh
khi anh đang đọc tin nhắn từ màn hình xanh điện thoại
tiếng kêu của con mèo
và mặt trăng, và gió, và hơi thở
cuối cùng, quần áo của anh đã cởi ra
chỉ để tặng cho em

em hỏi, cả khi đã chết
chúng ta có thể yêu nhau
như con người không?

.
nếu anh nói với em, em sẽ lắng nghe chứ?
em có nghĩ anh là kẻ nói dối không?
hãy để anh chết vào lúc này
lúc anh nói ra sự thật:

– rằng anh vẫn còn sống và tình yêu của em đã chết

nhưng không ai đau lòng
chúng ta sẽ cùng nhau đứng nhìn
ngày cuối cùng, em rời xa anh
và anh rời xa em
để thấy rằng anh đã quá yêu em

– chàng đừng nhớ đến em
vì trái tim chàng luôn đi theo sự thật
nhưng tình yêu chỉ cần sự bình yên
trên bờ môi em một nụ hôn còn sót lại

cuối cùng, cảm giác lần đầu đi vào phòng
cảm thấy thật xa lạ, chúng ta thật trớ trêu
khi phải sống với một tủ sách cũ
với một tuyển tập
mà anh phải đọc đi đọc lại mấy mươi lần

anh vẫn nghĩ đến việc
quay lại đọc một trong những cuốn sách yêu thích của em
điều đó khiến em lo lắng
vì em sợ anh không biết gì về nó

em có thể thích quá khứ hơn
có thể anh vẫn còn ở đó
chờ đợi, như hàng ngàn người chờ đến lượt
cả khi đã chết

anh mắc chứng lo âu
nhưng em nói anh điên rồ
chúng ta nhìn ngọn đèn
treo trong căn phòng chỉ đủ cho một người
rơi xuống vỡ tan

sau đó chúng ta tối đen như mực
anh thừa nhận
chúng ta đã biết về ánh sáng quá nhiều
giờ em mới chịu yêu bóng tối

dù, chỉ còn một hơi thở thôi
em nói, chàng dừng lại một chút đi
để em còn thở
chàng nỡ làm em thế sao?


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The first stars | Mai Thảo

source: social media

A short story in Vietnamese by Mai Thảo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
[a body of work in progress – unedited]

Những vì sao thứ nhất

Năm mười bảy tuổi, tôi đã sống rất nhiều với những vì sao. Tôi đã gọi chúng là những vì sao của Diệu. Tại sao và tại sao bây giờ tôi nhắc lại những vì sao cũ, tôi sẽ nói ở dưới. Dạo ấy, chúng tôi ở phố Hiến. Căn nhà lá của cụ lý Bằn – người chủ trọ – khoảng vườn nhỏ cạnh bờ ao biến thành một đài thiên văn nhỏ, đêm nào chúng tôi cũng ra ngồi ở đó, tâm hồn thơ dại mở những lối đi lên những đỉnh trời. Tập thơ đầu tiên của tôi với bài đề tựa của Diệu – không bao giờ được in ra – lấy tên là Phương Sao. Những vần thơ thứ nhất viết vào những giờ phút thao thức dưới ngọn đèn nhỏ, trong đêm tỉnh lẻ không cùng, trang giấy trắng muốt là một khoảng không gian rộng bằng thế giới của những vì sao. Thường thường tận khuya chúng tôi mới từ ngoài vườn trở vào nhà. Đêm lạnh buốt. Liếp mỏng. Hoa lá ngoài vườn thơm một hương thơm quái đản. Những ngọn cỏ tối chân bờ ao thân mật gần gũi như những linh hồn người. Không khí liêu trai xuất ra từ những gốc rêu đất ẩm lạnh. Những vì sao tưởng như còn đi xuống nói chuyện vũ trụ và đời hành tinh lạnh lùng với những khoảng tuyết băng ngời ngời trên cao.

Tuổi mê sao, coi trăng là bạn và đường đi là con sông Ngân Hà lấp lánh, ánh sáng mơ màng choán ngập tâm tưởng tôi, trên những trang sách tôi, vào tận giấc ngủ. Trường chúng tôi ở Hà Nội dọn về sau mấy trận oanh tạc kho đạn Nhật Bản ở Gia Lâm, bấy giờ là vào khoảng cuối năm 1944. Nên trời đã thẫm màu của một thời chiến đã bén lửa có bóng những chiếc pháo đài bay hai thân từ duyên hải tiến vào không phận thành phố phòng thủ. Trái bom dữ dội làm phát hỏa cả một góc cổng thành Cửa Bắc. Hai hôm sau chúng tôi đóng cửa trường ra bến Phà Đen.

Tôi gặp Diệu lần đầu tiên trên chuyến tàu đêm dời Hà Nội lúc hai giờ sáng. Nếu Diệu còn sống, tôi cũng vẫn nhớ được trọn đời chuyến tàu đêm ấy. Nước chảy bồng bềnh. Bóng tối dăng dăng. Tiếng còi dời bến nức nở. Diệu chết, chuyến tàu, tiếng còi, bóng tối sống lại trong tôi thành những hình ảnh vĩnh cửu của tuổi mười bảy. Đêm nay tưởng nhớ lại những vì sao cũ tôi đi lại trong tưởng tượng một chuyến tàu trong đêm Hồng Hà. Tôi đã mất Diệu, xa Hồng Hà và những vì sao cũ.

Vậy là buổi chiều ấy, một chuyến tàu đã dời Hà Nội. Còi hú dài đập vào những bãi vắng không nhìn thấy. Tiếng nức nở là những âm thanh vĩnh biệt. Nhịp đẩy đưa bồng bềnh của nước chảy dưới gầm cầu. Nước chảy xuôi, bánh lái chân vịt quay trở lại. Tôi đón nhận ấn tượng thứ nhất về thời gian trong chuyến đi lần đầu. Tôi nhớ lại từng chi tiết. Tàu đi đã lâu. Những ánh nến được đồng loạt đốt lên. Chúng tôi là bốn trăm người không ngủ. Tiếng nói chuyện thì thầm từ đầu đến cuối mũi tàu. Đêm mùa đông vải bạt phủ kín tứ phía. Từ buồng máy hơi than lửa bốc lên ngột ngạt. Tôi không ngủ được cũng không xem được cuốn tiểu thuyết mang theo và cũng không góp chuyện được với lũ bạn hữu. Sau cùng tôi đứng dậy lách khỏi đám thân thể nằm ngổn ngang vén bạt đi ra, lần về phía mũi tàu.

Tôi trông thấy Diệu lần thứ nhất. Anh ngồi quay lưng lại trên đống dây sắt. Lúc đó tôi chưa biết Diệu là ai nhưng một cảm giác thân thuộc đã vụt đến. Sự gần gũi của hai người cùng có một cái gì giống nhau trong một giờ phút đặc biệt vì nếu không có Diệu ngồi đó tôi cũng sẽ đến ngồi trên đống dây xích sắt và cũng quay lưng trở lại. Tôi đứng lại, không động, tay vịn vào thành sắt vây quanh đai tàu. Về sau, có một lần tôi cũng trông thấy một người ngồi như thế, trong một sân ga nhỏ đêm mưa phùn, chờ một chuyến tàu chưa đến, như một cái bóng một pho tượng đắm chìm trong im lặng. Tôi yêu những con người với những bóng hình thành tượng như vậy. Sự suy nghĩ triền miền lúc đó như đẩy ra khỏi hiện tại có giới hạn đến một thế giới nào chỉ có mình với mình không một liên lạc một vướng bận với chung quanh. Rodin lúc nặn tượng người suy tưởng chắc cũng có những phút tách rời như thế để sáng tạo trong những hình nét điêu khắc thần kỳ một con người đối diện với thế giới nội tâm của mình. Phút ấy tôi chắc Diệu cũng chưa lắng được hẳn vào suy tưởng. Bờ vai bờ lưng kia còn như bị đè nặng dưới một tâm sự: Hà Nội. Tôi cứ đứng yên lặng mà nhìn Diệu, thấy rằng một tiếng động nhỏ lúc đó cũng không thể tha thứ. Bóng Diệu in lên mặt sông đêm khuya thoáng gợn những bọt nước trắng như những sợi chỉ đứt. Tôi nghĩ đến một cái gì tương phản. Bên trong, bốn trăm gã học trò tản cư chụm đầu trên những trang tiểu thuyết, thì thầm nói chuyện hoặc đã ngủ say sưa mê mệt. Và bên ngoài, một người ngồi nhìn đêm, nhìn thời gian, ngồi trong một thế giới. Tôi thấy Diệu lạ lắm. Lúc đó tôi không còn nghĩ Diệu là một gã học trò nữa. Tôi vừa ngạc nhiên vừa kính trọng. Sau cùng, tôi tiến lại gần. Bước chân tôi vướng vào một cái gì, làm thành tiếng động và Diệu quay lại. Anh nhìn tôi thản nhiên, nhưng hai con mắt sáng lên như hai vì sao nhỏ. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, trên đống dây xích sắt đã lạnh buốt. Còn tàu vẫn chuyển đi. Một lát sau tôi đoán vào lúc tàu về qua vùng Bát Tràng, Gốm gì đó thì tôi đã được biết ít nhiều về Diệu. Tên anh, quê ở Sơn Tây và mới xin nhập học được nửa tháng thì trường phải thuyên chuyển. Thảo nào cùng trường mà chúng tôi chưa quen nhau. Tôi hỏi Diệu:

“Ngồi ngoài này lạnh lắm. Anh không buồn ngủ sao”.

“Không, Diệu cười. Ngày nhỏ đi thuyền trên sông Đáy tôi vẫn thức suốt đêm cho đến lúc ghé bến. Tôi thích nhìn sao”.

Yên lặng một lúc, Diệu nói tiếp:

“Không gì đẹp bằng những vì sao”.

Câu chuyện giữa chúng tôi thỉnh thoảng lại bị cắt đứt bằng những im lặng dài. Chúng tôi cùng nhìn xuống khoảng tối của sông dưới mũi tàu. Một lát, nhìn lên, tôi bắt đầu thấy những vì sao là đẹp. Nhìn sang Diệu, tinh tú đựng trong mắt anh và tôi không biết anh đang nghĩ đến điều gì. Người anh gầy, nhỏ. Anh mặc một chiếc áo dài đen rộng lùng thùng. Thôi nhìn sao, Diệu lại kể chuyện Sơn Tây cho tôi nghe. Thành đá cổ cũ hoang vắng, hào sâu cỏ lấp kín, buổi trưa tỉnh lẻ nắng mệt mỏi ngủ giữa những bóng bàng cao vút, tiếng bánh xe ngựa lăn vòng quanh cửa Tiền cửa Hậu và buổi chiều gió sông Hồng thổi vào thành phố với những chuyến xe hàng nặng nề từ mạn Trung Hà vào đỗ trong bến. Tôi hơi buồn cười về lối thuật chuyện của Diệu lúc đó. Sau này tôi mới khám phá thấy những tiếng xe cửa Tiền cửa Hậu ấy, những rãnh hào cỏ hoang ấy là những trang tiểu thuyết đẹp nhất tôi đã đọc được ở Diệu.

Đêm theo trường về phố Hiến sao cũng sáng và cũng nhiều lạ lùng. Sông Ngân Hà vắt qua chạm vào lòng sông cắt thành một ngã tư hào quang. Con tàu đi lâu vẫn không hết ngã tư ánh sáng. Một lúc nào đó Diệu chỉ tay bảo tôi:

“Chỗ kia sao xúm xít dễ đến hàng triệu”.

Quả thật chưa bao giờ tôi lại có cảm tưởng sao nhiều đến như thế. Về sau, đêm nào tôi cũng gặp những vì sao nhưng tôi chỉ gần chúng nhất, thấy chúng đẹp nhất riêng trong đêm đi tàu và gặp Diệu. Nền trời đen thẫm ở trên, con sông ở dưới sâu hút, tàu chuyển mình giữa hai màn sao, một của trời và một của nước. Chúng tôi ngồi ở giữa. Sương xuống càng nhiều, đêm càng lạnh, sao càng sáng rực rỡ. Vẻ đẹp của tinh tú đêm ấy nằm trong tâm tưởng người. Nhìn lên, vẽ những con đường tưởng tượng đến một hành tinh xa lạ hoặc là dạo những bước chân tưởng tượng giữa hai bờ sông Ngân, cảm xúc tôi đêm đó không phải thuộc về một ý niệm khoa học. Vũ trụ chỉ là một cảnh tượng đẹp lãng mạn, tôi không phân tích nổi với những vì sao bí mật quyến rũ. Con tàu vẫn đi. Tôi đã thức với Diệu như thế, nói chuyện thì ít ngắm sao thì nhiều, cho đến khi tầu cập bến Hưng Yên. Ánh sáng của lửa bến khác hẳn, đục, buồn và tầm thường. Rồi con đường lên thành phố hiện ra tăm tối qua những bãi ngô. Đất bồi ven sông rộng mênh mông. Đoàn học trò kéo dài. Diệu lùi xuống cuối đoàn đi bên cạnh tôi và câu chuyện về những vì sao vẫn chưa dứt. Tôi gợi chuyện. Diệu lại kể cho tôi nghe những đêm ở Sơn Tây, anh đứng ngắm sao hiện lên trên cổng thành. Anh nhớ có một vì sao lớn đêm nào cũng mọc rất muộn ở góc thành cửa Hậu, anh đã chờ đón như chờ một người bạn, ở một chỗ nhất định. Mấy năm sau anh không nhìn thấy vì sao ở chỗ cũ và khoảng trời thiếu vắng một điểm sáng như một sự thương nhớ đen. Tôi nghe chuyện càng thấy Diệu kỳ lạ.

Trời sáng mờ mờ khi chúng tôi đặt chân vào phố Hiến. Nền trời hồng hồng không còn một vì sao nhưng mà những vì sao đêm qua đã làm chúng tôi thân nhau. Tình bằng hữu giữa tôi và Diệu sau này vẫn có cái ánh sáng lạnh và hình ảnh thương nhớ của những vì sao đêm thứ nhất.

Nỗi buồn của Diệu thường trực. Trong suốt mười bốn tháng – thời gian lưu trú ở phố Hiến – không bao giờ tôi thấy Diệu vui. Trường học mới rất thích hợp với Diệu. Đó là một tu viện ba tầng màu xám đứng sừng sững giữa một bãi cỏ rộng sau chợ cách xa thị xã bằng một con đường đất đỏ lúc nào cũng lầy lội. Phía sau trường, thật xa, một con đê chạy dài, bóng những cây nhãn cao đều nhau kéo đi với những khoảng cách đều đặn. Tôi không quên được những đêm sao ở phố Hiến, cũng không quên được những bờ đê phố Hiến. Cỏ xanh mướt, lúc nào cũng tươi nõn, từ mặt đê thoai thoải đổ xuống chân đê, chỗ nằm lý tưởng cho chúng tôi những buổi trưa đến đó chia nhau mỗi người một gốc nhãn, nằm nhìn bầu trời biếc giữa những khoảng lá trống động nắng. Thật là những cánh lá thon mình thuyền của Huy Cận. Chúng đi vào tâm hồn Diệu u ẩn hoang vu mà tôi đã muốn so sánh với một tháp Chàm của Chế Lan Viên khi tâm hồn tôi mới chỉ có được cái thơ dại bỡ ngỡ của một vần thơ Nguyễn Nhược Pháp. Trong lãng mạn của tuổi thơ đã có tượng trưng của hồn. Tác dụng từ con người từ nếp sống của Diệu gửi tới chúng tôi, sắc thái sâu đậm nhất là bao giờ ở Diệu cũng như mở ra một cửa ngõ của suy tưởng chúng tôi theo đó đi vào những thế giới ảo tưởng vừa đẹp và vừa buồn. Đẹp vì nhiều ánh sáng. Buồn vì ít tiếng động. Ánh sáng của những vì sao, trong sự im lặng của đêm của vũ trụ. Nhiều khi nằm ở chân đê – chọn những góc khuất vắng, tôi đã mất hẳn ý niệm về thời gian, đến lúc rũ áo ngồi đây, buổi chiều đã xuống từ bao giờ mà không hay biết. Nắng xế thoi thóp trên mái tu viện. Những bờ ruộng kéo dài và trời sâu hơn. Một buổi chiều, Diệu đã chỉ cho tôi một dải nắng sắp tàn trên mặt cỏ. Và nói:

“Một đời được nhìn nắng đẹp vài lần thế này cũng đủ”.

Tôi không hiểu chữ “cũng đủ” của Diệu. Có lẽ bởi một linh tính nào đã báo trước cho Diệu, anh nằm xuống sớm, để những dải nắng chiều trở nên quý báu vì vĩnh viễn con người anh không nhìn thấy nữa, không lâu gì. Bấy giờ tôi mới thấy Diệu có lý và hiểu thấu đáo ý nghĩa hai chữ cũng đủ của anh. Hàng nghìn hàng vạn con người sống lâu gấp ba bốn lần cuộc đời ngắn ngủi của Diệu, chưa từng bao giờ ý thức và xúc cảm được về cái đẹp của một dải nắng, một vì sao. Họ chỉ biết là có nắng đấy có sao đấy, nhưng không biết thế nào là đẹp, và bởi vậy trời đất thiên nhiên chỉ là những đối tượng thờ ơ của một cái nhìn khách quan, vô nghĩa và ở ngoài. Điều càng làm cho tôi quý mến Diệu lúc sống, và sau cái chết của Diệu, thương xót anh mãi mãi, là bản chất buồn, nhưng sức sống của Diệu thật mãnh liệt. Chỉ như một cái bóng đi vào và ra khỏi rất thoáng rất mau giữa cuộc đời như là một cái bóng đựng một lượng sống chan hòa phát triển. Ở chỗ: Diệu chẳng những đã thao thức tìm kiếm một lối đi vào sâu trong sự vật, anh còn gửi cho sự vật lòng yêu mến chân thành. Thái độ này gắn Diệu vào với sự vật làm một. Những vì sao với anh là một. Dải nắng chiều bờ cỏ xanh với anh là một. Lúc anh là một thân cây. Lúc anh là một vì sao.

Sống với Diệu một thời gian, tôi đã viết những vần thơ thứ nhất. Tự nhiên, dễ dàng như gã học trò làm bài giữa trời đất. Cái gì thúc đẩy tôi? Có phải là trong lớp học thiên nhiên tôi ngồi chung ghế với Diệu? Tập thơ Phương Sao không bao giờ được in ra – tôi coi như là một phúng viếng gửi cho người bạn đã khuất – tôi đã đánh rơi xuống dòng sông Mã trước bến đò Lèn một buổi chiều có phi cơ oanh tạc vụt đến. Những dòng thơ mơ hồ không nhớ được nữa, nhưng mà những xúc cảm ghi nhận trong đó tôi nhớ chính là sự tiếp xúc đầu tiên của tôi với giấy mực với thiên nhiên qua con người Diệu. Ví như những âm thanh tôi nghe được qua hồn Diệu là tiếng vang núi. Bây giờ thì những xúc cảm tôi đã có thể tiếp nhận thẳng ở sự vật nhưng Diệu vẫn cứ còn nguyên vẹn là một sự thiếu vắng những lúc tôi chợt đứng sững một mình giữa một cảnh tượng đẹp làm mình ngây ngất. Diệu mang hình ảnh một ý niệm tổng hợp. Nếu mà người đàn bà thứ nhất vẫn gửi lại cảm xúc qua những người đàn bà khác tôi gặp nhiều về sau, thì Diệu cũng là cái đẹp đầu tiên ấn tượng tôi vẫn luôn luôn gặp lại trong những cái đẹp tôi đón nhận được bây giờ và mai sau. Trên nền trời của riêng tôi, những vì sao vẫn thay phiên nhau mọc lên trong ánh sáng tinh tú muôn vạn. Nhưng Diệu thì vẫn là vì sao thứ nhất.

Diệu chết năm 19 tuổi. Không phải ở Sơn Tây, cũng không phải ở phố Hiến mà trong cái ngõ hẻm số 5 cuối đường Khâm Thiên ngoài Hà Nội. Cách mạng tháng Tám bùng nổ. Chúng tôi bỏ trường, người về Hà Nội người về quê. Bẵng đi khá lâu tôi không gặp Diệu. Đến lúc lên Hà Nội mới biết tin Diệu đã mất. Tôi hỏi thăm và tìm đến chỗ Diệu ở. Lúc bây giờ vào buổi trưa. Qua một phố lớn, ngõ hẹp mất hút giữa hai bờ tường xám. Tôi đã đứng lại rất lâu giữa lòng ngõ, nhìn lên khoảng trời cao. Một khoảng trời thành phố bé nhỏ lạ lùng. Tôi nghĩ đến những ngày cuối cùng của Diệu, ở ngõ hẻm, với một vài vì sao hiếm hoi họa hoằn mới hiện ra giữa hai chiều tường. Tôi gõ vào một tấm cửa đóng kín. Một bà cụ già ra mở cửa. Bà ngó tôi chăm chú. Sau khi tôi tự giới thiệu, bà gật đầu nói:

“Phải, cháu nó mất đã hai tháng. Bị bệnh đau phổi đấy ông ạ! Theo lời cháu dặn tôi chôn cất cháu ở một nghĩa địa ngoại ô. Cháu có gửi tôi một lá thư dặn giao lại cho ông”.

Tôi nghĩ thầm: Một vì sao đã tắt ở đây. Tôi theo bà cụ vào nhà. Căn buồng tối mờ mờ. Tường mái long lở cũ kỹ. Mấy chiếc bàn ghế đứng im lặng trên nền đất tối và lạnh. Tôi đứng rất lâu, cả người tê đi trong sự đợi chờ tiếp nhận lại một cái gì. Một cái gì của Diệu, một hình ảnh, một màu sắc quen thuộc. Cảm giác đau đớn rức buốt nổi lên trong tôi. Căn phòng không để lại một dấu tích nhỏ bé nào có thể chứng minh với tôi Diệu đã về sống và đã chết ở đây. Có thể nào được không? Nếu để tìm đến cái chết Diệu có thể về đây để chết, nhưng chỗ này anh không thể sống được, ở đây chẳng khác gì một tu viện bưng bít như một hầm kín. Căn nhà lạnh thiếu ánh sáng, bóng tối đọng lại trong mắt. Tôi nhớ cùng một lúc đến những đêm sao lấp lánh muôn triệu những bờ đê cỏ mướt những phiến da trời xanh trên đỉnh cây cái thế giới tâm hồn của Diệu ở ngoài kia, bên ngoài thành phố bên ngoài ngoại ô, bên trên mặt đường bên trên mái nhà, chỗ những khoảng rộng mà tầm mắt không bị thu hút, cái nhìn không bị giới hạn, ở đó con người thấy mình nhỏ như một hạt cát và cũng lớn như vũ trụ, bởi sống và ý thức được đầy đủ thế nào là cái đẹp của khoảng cao rộng, bên trong và bên ngoài mình.

Bà cụ mở một ngăn tủ trao cho tôi lá thư. Trang giấy ngắn cũng không có gì quan trọng. Diệu chỉ vắn tắt viết cho tôi, anh biết anh sắp mất và hy vọng tôi sẽ ra thăm chỗ anh nằm ở ngoài trời, một mình. Tôi gập thư lại. Hỏi chuyện bà lão già về những phút cuối cùng của Diệu, bà cho biết Diệu thao thức ít ngủ. Và trong tuần lễ sau cùng, luôn luôn đòi ra nằm gần cửa sổ. Diệu muốn thu vào trong đôi mắt hấp hối những vì sao một đời? Nhưng ngõ thì hẹp tường thì cao anh chỉ thể đoán thấy mà không nhìn thấy. Tôi nghĩ vậy. Nếu được lựa chọn, chắc Diệu đã muốn được nhắm mắt ở một mũi tàu trong chuyến đi đêm trên sông, hoặc trên một bờ đê cao, giữa những khoảng rộng. Trong một đêm rất nhiều sao sáng.

*

Nhiều năm qua đi. Phố Hiến cổ cũ, Sơn Tây đẹp buồn, những bờ đê cỏ mướt, không có bước chân tôi trở lại thăm viếng, vì xa cách và thiếu cơ hội. Tôi cũng đi nữa những chuyến tàu đêm trên Hồng Hà. Nhưng trước khi dời Hà Nội vào Nam, tôi có đến thăm mộ Diệu. Chia tay với người chết vậy mà cũng rưng rưng đau đớn như với người còn sống. Bà cụ già đã làm theo ý muốn cuối cùng của đứa cháu ngoại mất sớm. Mộ Diệu đặt trên một thửa ruộng cao. Trước mộ là đất trải đi mênh mông, và trời xanh không vướng khuất. Chiều đến thăm mộ bạn, tôi đã ngồi xuống bên cạnh nấm đất. Cỏ úa màu nắng chiều. Tôi quay lưng với Diệu trở lại thành phố. Cuộc sống của người ở đây ngắn ngủi vụt đi như một hành tinh lạc đường. Nhưng đẹp và trọn vẹn. Bây giờ Diệu, có thể hoàn toàn theo dõi những vì sao của anh. Nếu cõi chết là hình ảnh của đêm thì những vì sao đã thuộc của riêng anh. Tôi trở lại thành phố trên những con đường đã chạng vạng bóng tối. Đầu óc tôi váng vất một nhịp đẩy đưa bồng bềnh. Thời gian. Bánh xe lăn. Đôi cánh trắng muốt. Ý nghĩa trường tồn của một cái gì không vĩnh cửu. Và người bạn, như một vì sao, còn sáng mãi trong tôi.

*

Tôi sẽ không bao giờ nói trở lại những vì sao của Diệu – có những cái đẹp, đẹp đến nỗi người ta chỉ muốn giữ một mình và không muốn nhắc nhở tới – nếu tôi không tình cờ đọc một đoạn văn của một người bạn trong cuốn sách anh vừa tặng tôi chiều nay. Đoạn văn nói rằng thái độ trở về với dĩ vãng là một triệu chứng tâm hồn yếu đuối. Nhưng mà dĩ vãng nào? Đoạn văn không làm tôi để ý nếu người viết không đả động tới những vì sao: “Những vì sao đã tắt đêm qua như những sự gục ngã tối tăm. Con người phải đi trên đường đi của mặt trời”. Tôi lấy bút chì gạch dưới câu văn. Tự nhiên tôi nhớ đến Diệu, đến những vì sao cũ. Tôi mặc áo ra khỏi nhà. Qua những dãy phố chật hẹp, chồng xếp lên nhau ở trung tâm thành phố, tôi đi dần ra mạn bờ sông. Phố thưa dần. Mái nhà bờ tường cái nọ cách xa cái kia hơn. Những hàng cây những bóng điện thấp xuống. Rồi thì là sự hiển hiện cao vút đột ngột của vòm trời. Vẫn là một vòm trời thành phố nhưng một cảm giác rộng rãi đã trải ra trước mắt tôi nhìn lên. Tôi dừng bước trước bờ sông. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đá. Đã lâu lắm, qua rất nhiều năm nhiều tháng ngày, những vì sao mới lại trở về qua ấn tượng thứ nhất. Chúng đang đi xuống tôi. Nhấp nháy, linh động như những tiếng nhắc nhở thầm. Tôi sống lại với Diệu. Tuổi mười bảy tập Phương Sao với những vần thơ không bao giờ được in ra. Giá trị của những sự kiện đã tàn hủy những ý nghĩa còn tồn tại. Cái đẹp khởi từ nguồn gốc cũ vẫn như một dòng ánh sáng thiết yếu cho đời người hôm nay. Tôi sống hôm nay, cũng không tách biệt được với những cái gì đã chết những người đã chết, với lịch sử với tâm hồn người đời đời. Nhát dao chặt đứt mình mẩy quá khứ thì thi thể của hiện tại cũng rách nát đau đớn. Ba phần thời gian chỉ là một. Tôi nghĩ miên man như vậy. Chung quanh tôi là thành phố, dòng nước chảy, những hàng cây, những mái nhà, vòm trời cao, đáy nước sao. Chúng tổng hợp lại thành một thực thể tổng hợp. Tôi không thấy một khởi điểm riêng lẻ nào. Những vần thơ tôi sẽ viết và sẽ được in ra sẽ còn cái hơi thở của tập thơ buổi đầu. Làm cái việc ôn lại đời mình qua những điều chắt gạn ở cuộc sống một người đã khuất, tôi muốn tự đặt cho mình một thái độ. Con người phải đi trên đường mặt trời hướng vào tương lai. Nhưng quá khứ đã làm tôi lớn lên. Tôi tưởng rằng nếu tôi có hàng ngàn năm để làm cái việc thu lượm những cái đẹp, những vì sao từ quá khứ gửi tới thì cái việc thu lượm đó sẽ không bao giờ hết. Và tôi đi đến một kết luận: Cái đẹp nào cũng chứa đựng một hình ảnh của quá khứ.

*

Cho tới lúc tôi dời bỏ chiếc ghế đá theo đường cũ trở về nhà thì đêm đã khuya. Gió mát rượi thổi qua thành phố ngủ yên. Trời đất bây giờ như đã hòa mình hẳn vào với những lòng đường. Bóng lá bóng nước. Những vì sao ở cùng với những hàng cây, những bờ tường, những biển số trong một khung cảnh gần gũi thân mật. Tôi đi giữa sự gần gũi thân mật này. Tôi tự bằng lòng tôi. Tôi thấy tôi bớt lẻ loi. Chợt nghĩ đến một cuốn phim xem đã lâu. Chuyện thuật lại những ngày trở về buồn rầu của một người quân nhân sau trận đánh nhau lớn, những đợt trọng pháo sấm sét dữ dội đã làm y mất trí nhớ. Y không nhận được gì nữa. Y không biết mình là ai, ở đâu. Người vợ chưa cưới ngày xưa chỉ là một trong muôn nghìn người đàn bà xa lạ. Gian phòng cũ, chỗ ngồi cạnh lò sưởi buổi chiều, chỗ ngồi buổi sáng ở ngoài vườn, những hàng cây những bờ thềm, tất cả những những hình ảnh quen thuộc ấy đều không giúp y nhận lại được nhà cửa quê hương, những người yêu dấu, mặc dù ở đó y đã sống những ngày thần tiên và thơ mộng. Y như giống người đến từ một hành tinh khác. Y đã mất quá khứ, như một thân cây mất rễ. Những ngày tháng về trước đã nhạt nhòa dấu tích, ấn tượng xa xưa chỉ là một vực đen sâu không cùng. Y sống cũng như chết. Y chết giữa cuộc sống. Tôi không muốn làm người quân nhân trở về sau cơn mê hoảng ấy, mất quá khứ, khiến cho hiện tại chỉ còn là một nghĩa địa một sa mạc và đời sống là một cực hình. Tôi muốn nhớ lại, luôn luôn được nhớ lại. Tôi nghĩ đến một thành phố hủy phá. Nhà đổ cây sập. Gạch đá ngổn ngang. Tôi trông thấy cái cảnh tượng hoang tàn đó những bầy thợ thuyền đang xây dựng lại nhà ở và đường đi. Tôi cũng trông thấy những đoàn người lang thang lần mò từ đống gạch này sang đống gạch khác trong một thái độ lầm lì đầy ý nghĩa, tìm kiếm lại những dấu tích cũ. Một tấm ảnh. Một chiếc khăn quàng. Một chiếc giày cũ. Họ muốn nhớ lại. Họ không muốn mất quá khứ. Vì họ còn muốn sống. Vì họ biết rằng những bông hoa rực rỡ nhất của sự sống không thể nở được, không bao giờ nở được, trên khoảng đất héo hon và giá buốt là sự lạnh lùng thản nhiên và sự lãng quên nhau.

At seventeen, I lived long and hard with many stars. The stars I said belonged to Diệu. Why and why now I have decided to talk about those old stars, I will soon explain below. In those days, we lived in a small area called Hiến. A grass hut that belonged to an elderly gentleman named Bằn – the landlord – a small garden by a small pond turned into a small observatory, every night we would go out and sit there, innocent souls and pure heart opened up to path ways into the skies. My first book of poems with a title by Diệu – was never to be published – it was named Phương Sao. The first few rhymes written in the small exciting hours by a small flame, in the middle of the night in a small town was the boundlessness, the blank page as white as it could possibly be was a space that was comparable to a world of stars. Often it was not until very late that we would turn in. The nights were freezing. The woven bamboo blinds thin. The flowers, leaves and the trees had a bizarre and curious fragrant. The familiar blades of grass in the dark at the foot of the pond were as intimate as the human spirit. Patches of earthy damp moss emitting an eerie air. The stars seemed as though were still on their way down to talk about the universe and lives on other cold planets with icebergs floating over them high up in the sky.

An age obsessed with stars, the moon is a friend and the path we took was the shimmering flow of the Galaxy, the dreamy lights occupied fully all the space within my mind, in all the pages of my books, invading my sleep. Our school in Hanoi moved here after several bombardment of a Japanese ammunition depot in Gia Lâm, it was around the end of 1944. The reason why the sky was always a blueish bruised hue of a flammable war time under the shadows of b-2 bombers flying from the coast heading in land towards an air defense identification zone. The mean bomb burned down a corner of the North Gate of the of old citadel. Two days later the school was closed and we left for Phà Đen terminal.

At two in the morning on a night ferry leaving Hanoi was where I first met Diệu. Even if Diệu was still alive, for the rest of my life I will never forget that night on the ferry. The water choppy. The dense darkness sound. The sobbing sound of horn as the ferry left the terminal. Diệu died, the ride on the ferry, the sound of the horn, the rising darkness again alive within me and materialized were the eternal images of a seventeen year old. Tonight as I reminisce about the old stars I find myself in my mind riding an evening ferry in Hồng Hà. I have lost Diệu, far from Hồng Hà and the old stars.

That afternoon, a ferry left Hanoi. The long howl of the horn slamming into empty unseeable beaches. The sobbing were the sound a final goodbye. The back and forth rythmic sway of the water under the bridge. The water ran down through the propeller as the rutter turns back. It was my first impression of time on that first trip. I can recall every single detail. It was a while since the ferry left. The candles were all at once lit up. We were four hundred people not sleeping. Bow to stern were the rumble of quiet chatter. Canvas covered everything in all direction on that winter’s eve. Rose from the engine room was the stuffy air of coal fire. I couldn’t sleep couldn’t read the book I brought along with me nor did I had anything to add to what my friends had to say. In the end I stood up, pulled myself away from the bunched up bestrewn familiar bodies on the ground flipped a flap of the canvas and left through it, made my way to the bow.

That was the first time I saw Diệu. He sat with his back to me on a pile of steel chains. I didn’t know then who he was but I was immediately drawn to him. The familiarity of two people who had something in common in a special moment like this where if Diệu was not already sitting on the pile of steel chains it would have been me sitting there with my back to the stern facing the bow. I froze, did not move, steadied my self by holding onto the steel rail that wraps around the deck of the ferry. In the future after that, I did once found another person who sat like that, on a small platform one sprinkling rainy night, composed like a statue immersed in the silence. I love people who are composed like a statue in such a way. Infinite strings of thoughts ran through their mind pushed out the finite moment and they are by themselves left alone in a world that was detached from everything in the present world. Rodin when he was molding the thinker probably had such moments of detachment like that to create the inexplicable sculptures of a person facing a world in their mind. I don’t think Diệu was there yet in his mind. Shoulders, back, his posture were still preoccupied with what happened: Hanoi. I stood there quietly watching Diệu, the smallest sound felt like an unforgivable intrusion. Diêu’s shadow imprinted over the river eddies, white bubbles like strips of cotton thread. It conjured in me a contrast. Inside, four hundred students being evacuated had their heads together over pages of fiction, quietly talking or fast asleep. While outside, one person sat staring at the night, at time, sat in one world. Diệu was such an odd sight. At such a time I no longer thought he was a student. A mixture of surprise and respect swelled up inside me. Finally, I gravitated. My foot caught on something made a noise and Diệu turned around. He viewed me with indifference, but his eyes lit up like two tiny stars. Quietly I sat down next to him, on the icy pile of steel chains. The ferry continued on its way. A moment later after the ferry had passed Bát Tràng, or it might have been Gốm I came to know somewhat about Diệu. His name, he was from Sơn tây and he had only been enrolled in our school for six months and the school had to move. As it turned out, we were from the same school though we have not met. I asked Diệu:

“It freezing out here. You’re not sleepy”.

“No, Diệu laughed. When I was younger I took a ferry on Sông Đáy I stayed up all night looking at the stars until I had to get off. I like looking at the stars”.

Quiet for a while, Diệu continued:

“There is nothing more beautiful than stars”.

Cutting our conversation were periods of long silence. We would both stare at the darkness in the river under the bow. Then after, look up, I could then begin to appreciate how the stars were so beautiful. Glancing a look at Diệu, the celestial bodies in his eyes and I had no idea what he was in his mind. He was thin, small. His black áo dài was loose on his shoulders, too big for him. When we did not look at the stars, Diệu would tell me about Sơn Tây. An old abandoned rock citadel, deep moats covered completely by over grown grass, the tired midday naps in a small town under the shade of giant bayans, falling asleep to the sound of horse carts through the front and back gates and the afternoon the breeze from Sông Hồng came blowing through the streets along with trucks loaded with goods from Trung Hà heading for the dock. Diệu had an interesting way of telling a story then that had made me laughed. Later I would come to discover for myself the sounds of the commotions around those front and back gates, abandoned moats full of grass that would eventually turned into the most beautiful pages of fiction that I had the privileged to read by Diệu.

The night following the school to Hiến the stars were also bright and things were strange. The flow of the Galaxy draped over and touched the heart of the river cutting it turned it into an aureole an intersection of light. Not sure when Diệu was pointing at something and said:

“Over there where the stars are all on top of each other there must be millions”.

The truth was that I had never imagined how there could ever be so many stars. After that night, the stars I might see them but I only feel closest to them, saw them as the most beautiful stars I have ever seen the night on the ferry where I first met Diệu. The night sky was a black backdrop overhead, beneath was a bottomless river, the ferry slipped through between two blankets of stars, one of water and one of sky. We were sitting in the middle. Thicker were the descending mist, colder the night, more brilliant were the stars. The heavenly body beauty that lies in the mind and imagination of people. Look up, sketch the imaginary lines towards an unexplored distant planet or take an imaginary stroll between the two banks of the stream of the Galaxy, how I felt that night was not something that could be explained by science. The universe was a thing of amorous beauty, I couldn’t explained it when it came to those alluring secretive stars. The ferry continued on its way. I was up with Diệu like that, more preoccupied with admiring the stars than talking, till the ferry docked in Hưng Yên. In contrast were the lights there, dull, sad and ordinary. Then materalised was a pitch black road into town through the corn fields. The alluvium inning vast and wide. The line of students dragged on. Diệu withdrew to the back of the group by my side and we continued our conversations about stars that had not stopped. I nudged him. Diệu then told me about the nights in Sơn Tây, he would stand and watch the stars appeared above the gate of the citadel. He remembered the biggest star would always show up late over the back gate of the citadel, he would wait for it to show as though it was a friend, always at the same predestined place. A few years later after that he couldn’t see the star at the same old place and the sky was missing a bright light like a dark longing. The longer I listened the stranger Diệu became.

By the time we set foot into Hiến there was a faint light of dawn in the sky. The horizon was pink without a single star but those stars were the reason we became friends. My friendship with Diệu after that had a cold light and in the longing form of those stars on the first night.

Diệu’s sadness was always present. The entire forteen months – the time we stayed in Hiến – not once did I see that Diệu happy. The new school really suits Diệu. It was a monastery, a three storey grey building that stood out in the middle of a large grassy field behind a market accessed by a red dirt road into town that was alway muddy. Behind the school, quite a distant away, it was lined my a long dike, shadows of longans trees all as tall as each other drew along with them consistently the moments. I will never be able to forget the starry nights in Hiến, nor will I forget the river banks in Hiến. Lush green grass, always budding fresh,


Mai Thảo [1927-1998] real name is Nguyen Dang Quy, another pen name: Nguyen Dang, he was born on June 8, 1927 in Con market, Quan Phuong Ha commune, Hai Hau district, Nam Dinh province (originally from Tho Khoi village, Gia Lam district, Bac Ninh province, the same hometown and related to the painter Le Thi Luu), his father was a merchant and wealthy landowner. Mai Thao absorbed his mother’s love of literature from Bac Ninh. As a child, he studied at a village school, went to Nam Dinh high school and then Hanoi (studied at Do Huu Vi school, later Chu Van An). In 1945, he followed the school to Hung Yen. When the war broke out in 1946, the family evacuated from Hanoi to Con market, in the “House of the Salt Water Region”, from then on Mai Thao left home to Thanh Hoa to join the resistance, wrote for newspapers, participated in art troupes traveling everywhere from Lien Khu Ba, Lien Khu Tu to the Viet Bac resistance zone. This period left a deep mark on his literature. In 1951, Mai Thao abandoned the resistance and went into the city to do business. In 1954, he migrated to the South. He wrote short stories for the newspapers Dan Chu, Lua Viet, and Nguoi Viet. He was the editor-in-chief of the newspapers Sang Tao (1956), Nghe Thuat (1965), and from 1974, he oversaw the Van newspaper. He participated in the literature and art programs of radio stations in Saigon from 1960 to 1975. On December 4, 1977, Mai Thao crossed the sea. After 7 days and nights at sea, the boat arrived at Pulau Besar, Malaysia. In early 1978, he was sponsored by his brother to go to the United States. Shortly after, he collaborated with Thanh Nam’s Dat Moi newspaper and several other overseas newspapers. In July 1982, he republished the Van magazine, and was editor-in-chief until 1996, when due to health problems, he handed it over to Nguyen Xuan Hoang; Two years later he died in Santa Ana, California on January 10, 1998.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

CƯ SĨ MINH ĐẠT

A sketch of Cư Sĩ Minh Đạt by Nguyễn Thị Phương Trâm

thơ và tranh Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch


Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

should I mourn you before you are dead | Nguyễn Thị Phương Trâm

should I mourn you
before you are dead, sing
perform for you
a composition
a requiem of your middle ages

a marriage
beyond your fingertips
sips of love, broken joy
no ploy

take
what isn’t yours

should I mourn you
before you are dead, cry
demand
your resurrection
your Easter

a new life
beyond your fingertips
sips of love, broken joy
no ploy

take
what isn’t yours

should I mourn you
before you are dead, weep
cry for you
demand your escape
from a cage

the freedom
beyond your entombment
sips of love, broken joy
no ploy

take
what isn’t yours



should I mourn you
before you are dead, laugh
pity
your entombment
a bejeweled castle

of your own making
beyond your fingertips
silent birdsongs, broken joys
no ploy

take
what isn’t yours



should I mourn you
before you are dead, be silent
stifle the cry
the anguish
your own entombment

the freedom
beyond your fingertips
sips of love, broken joy
no ploy

take
what isn’t yours



no, I will not mourn
I will not cry

strangers,
like ships in the night?

your entombment
yours alone
not mine.

I get it
a watery grave is better than a cage.


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

MAI THẢO

A Sketch of Mai Thảo by Đinh Trường Chinh

In Vietnamese by Mai Thảo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Mai Thảo [1927-1998] real name is Nguyen Dang Quy, another pen name: Nguyen Dang, he was born on June 8, 1927 in Con market, Quan Phuong Ha commune, Hai Hau district, Nam Dinh province (originally from Tho Khoi village, Gia Lam district, Bac Ninh province, the same hometown and related to the painter Le Thi Luu), his father was a merchant and wealthy landowner. Mai Thao absorbed his mother’s love of literature from Bac Ninh. As a child, he studied at a village school, went to Nam Dinh high school and then Hanoi (studied at Do Huu Vi school, later Chu Van An). In 1945, he followed the school to Hung Yen. When the war broke out in 1946, the family evacuated from Hanoi to Con market, in the “House of the Salt Water Region”, from then on Mai Thao left home to Thanh Hoa to join the resistance, wrote for newspapers, participated in art troupes traveling everywhere from Lien Khu Ba, Lien Khu Tu to the Viet Bac resistance zone. This period left a deep mark on his literature. In 1951, Mai Thao abandoned the resistance and went into the city to do business. In 1954, he migrated to the South. He wrote short stories for the newspapers Dan Chu, Lua Viet, and Nguoi Viet. He was the editor-in-chief of the newspapers Sang Tao (1956), Nghe Thuat (1965), and from 1974, he oversaw the Van newspaper. He participated in the literature and art programs of radio stations in Saigon from 1960 to 1975. On December 4, 1977, Mai Thao crossed the sea. After 7 days and nights at sea, the boat arrived at Pulau Besar, Malaysia. In early 1978, he was sponsored by his brother to go to the United States. Shortly after, he collaborated with Thanh Nam’s Dat Moi newspaper and several other overseas newspapers. In July 1982, he republished the Van magazine, and was editor-in-chief until 1996, when due to health problems, he handed it over to Nguyen Xuan Hoang; Two years later he died in Santa Ana, California on January 10, 1998.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

DEATH OR A CHANCE TO LOVE – KHI CÁI CHẾT ĐẾN HAY LÀ CƠ HỘI ĐỂ YÊU | Lê Vĩnh Tài [408]

Novella in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

Published on Biển Khơi số 103

Immediately she left the sea for the mountains. Where the swamps were muddy and dark, she clandestinely slips in like a snake slips through the thickets. She licked her wrists as soon as she caught her breath. Her wrists turned into a baby, her daughter. Now both of them walk under the canopy of the durian trees she had planted amongst the coffee plants.

I met her and her daughter in the durian grove around the beginning of June. her daughter was running between the rows of coffee plants, the white coffee flowers and the blue sky falling were as keen as the durian fruit. She was silk, she was a flower but she was burning like wildfire. It was the beginning of my new life in the wild. Fallen cracked and moist pieces durian left behind on the ground in the dark, like her, as though she has just stepped out of the heat in the middle of summer. I heard her scream, but I didn’t know what to do, even when my hardened fingers were already digging into the sombreness of the night.

The secrets no one sees, like the roots of the trees and the water ambling each time she waters the garden. Each time, time became so painful, like the way autumn appeared just around a corner, the cold to her became unbearable. Each morning I would stare at her footprints. When she had just left the field after the crops were sprayed, she was as damp as the leaves.

I thought about how summer comes with its bounty of ripe durian, flowers fruiting, leaves turning into thorns. Perhaps people make love when it’s cold. She carries secrets, like the ferocious passion she reserved for the nozzles of the insecticide bottles she gently uses to take care of her crop, perhaps it is her dream. A dream with a blue flying fist, on its return to the sea. She said: the blue sharks are rolling and flying in the air.

In the cold, she was savage. She cuts down one durian tree at a time, an uncountable number of white flowers have been grounded into the red earth under her feet.

When death turned up, she used what cash she had left in her purse to buy my body, before snapping it shut. My curiosity pushed me through the door as I asked myself: what will happen, my dear, in the wooden house in the dark forest?

When it all came to pass, I said I was a bride on my wedding night, and the groom was able to embrace the whole world. She gives me permission to visit this world, inside her garden, amongst the durian.

KHI CÁI CHẾT ĐẾN HAY LÀ CƠ HỘI ĐỂ YÊU [1]

nàng liền bỏ biển lên núi. Ở nơi đầm lầy tối tăm, nàng trơn trượt như con rắn bí mật chui vào cỏ dại. Nàng liếm cổ tay của nàng sau những hơi thở mệt mỏi. Cổ tay của nàng đã hoá thành một em bé là con gái nàng. Bây giờ cả hai bước bên nhau dưới những tán cây sầu riêng nàng trồng chen giữa những hàng cây cà phê.

đầu tháng sáu, ở khu rẫy sầu riêng tôi gặp nàng và con gái nàng. Con gái nàng đang chạy giữa khu vườn, hoa trắng và bầu trời xanh rơi xuống nhọn như trái sầu riêng. Nàng là lụa, là hoa nhưng là lửa cháy. Tôi bắt đầu lại cuộc đời hoang dã của mình. Những trái sầu riêng còn sót lại vỡ vụn ẩm ướt trong bóng tối, như nàng vừa trở về từ mùa hè. Nàng kêu lên, nhưng tôi không biết mình phải làm gì, mặc dù những ngón tay cứng ngắc đã bấu vào chính những nỗi u sầu của đêm.

những bí ẩn không ai có thể quan sát, như rễ cây và sự lang thang của nước khi nàng tưới. Tôi nhớ mỗi khi thời gian trở nên đau đớn, chẳng hạn như mùa thu bắt đầu ló dạng, trời lạnh làm nàng không thể chịu nổi. Buổi sáng tôi nhìn những dấu chân của nàng. Nàng vừa đi phun thuốc về, áo nàng ướt đẫm như một chiếc lá.

tôi nghĩ đến mùa hè với những trái sầu riêng chín rực rỡ, những bông hoa nở thành trái, những chiếc lá cũng thành gai nhọn. Có lẽ lạnh là lúc người ta yêu.
nàng có những chuyện thầm kín, như tình yêu sắc như dao nàng lại để dành cho những vòi phun thuốc mềm mại, có lẽ đó là giấc mơ của nàng. Giấc mơ có con cá màu xanh đang bay về biển. Nàng nói: những con cá mập màu xanh vẫn đang nhào lộn giữa trùng khơi.

trong cái lạnh, nàng trở nên tàn nhẫn. Nàng lấy đi từng thi thể của từng cây sầu riêng, vô số bông hoa trắng đã bị nàng nghiền nát thành màu đỏ.

khi cái chết đến, nàng lấy những đồng tiền bán sầu riêng còn sót lại trong ví để mua cơ thể tôi, rồi đóng chiếc ví lại. Tôi muốn bước qua cánh cửa đầy tò mò, tự hỏi: mọi chuyện sẽ ra sao, nàng, ngôi nhà gỗ trong khu vườn bóng tối đó?

khi câu chuyện kết thúc, tôi nói rằng tôi đã là một cô dâu được kết hôn, là chàng rể từng được ôm cả thế giới. Nàng cho tôi ghé thăm thế giới này, trong khu vườn sầu riêng của nàng.


Because she has left to never come back. I’ve lost track of her. That was the last death, since the first death was when you and her had escaped together. The first death is irrelevant no matter how it happened, you survived, you’re still alive. And she had discovered the fact that you’re alive.

Indicative of a person alive is the realisation of true existence. Now and then you would forget to live. You keep having to add more lies to your life. You avoid the mistakes. You can’t recognise yourself anymore, like those who she suspects refuse to live, because you’re always incognito. To me, she leaves the right to reprimand. To anyone though not faceless but unacknowledged by her.

Because she sees side by side the distinguishable and indistinguishable faces. She’s happy to refund you your money, if you believe she’s wrong…

What is the price for lonely times, loneliness out at sea, loneliness of death? If you are the soul she acknowledges, all you need to do is to dip yourself into the everlasting, death is nothing but shifting greyness. You are a half of her night, you’re the crescent moon in the sky whether it’s dawn or dusk. Or should it be noon because of the maddening light. It is the sanctified madness I had just experienced, how you would first bloom then fruit. To then become an offering like a butterfly.

[2]

bởi vì nàng đã ra đi và không bao giờ quay lại. Và bạn lỡ mất dấu của nàng. Đó là cái chết cuối cùng, bởi vì cái chết đầu tiên bạn và nàng đã chạy thoát. Dù cái chết đầu tiên như thế nào, bạn vẫn là người còn sống. Nàng phát hiện bạn còn sống.

ý nghĩa của người còn sống, là bạn nhận ra bạn từng là sự tồn tại. Chỉ lâu lâu bạn quên sống. Vì bạn cứ phải hư cấu đời bạn. Bạn muốn mình không bị tai nạn.
tôi nhận ra chính bạn, kẻ bị nàng nghi ngờ không chịu sống, vì khuôn mặt luôn bị che khuất của bạn. Nàng nhường quyền khiển trách bạn lại cho tôi. Cho những ai dù có mang khuôn mặt nhưng không được nàng thừa nhận.
vì nàng biết những khuôn mặt vô giá cạnh bên những khuôn mặt vô giá trị. Nhưng nàng sẽ hoàn lại tiền cho bạn, nếu bạn thấy mình bị nàng định giá oan sai…

giá bán nào cho sự cô độc của thời gian, sự cô độc của biển khơi, sự cô độc của cái chết? Nếu bạn là một linh hồn được nàng thừa nhận, bạn chỉ cần nhúng mình vào sự vĩnh cửu, cái chết chỉ còn là sự trôi dạt của màu xám. Bạn là nửa đêm của nàng, là lưỡi liềm trên bầu trời của nàng dù là bình minh hay đêm tối. Hay bạn nên là buổi trưa vì sự điên cuồng của ánh sáng. Đó là một sự điên rồ thiêng liêng mà tôi đã trải qua, bạn sẽ nở hoa và kết trái. Rồi dâng hiến như một con bướm.


– it’s raining, you have to go with me, I don’t want to go through this storm alone.

she said, as though someone had abandoned her, and all the memories came back in a flood of emotion. Who was I before I met her? Help me remember who I used to be before this mess? Before all the sulking, tripping, falling, before this darkness. And my love, I am your biggest disaster.

A fall from the ninth floor.

A fall that is impossible to recover from.

A fall that will not stop you from crying as you lie there reminiscing.

No, it’s not what you think. No, I don’t want to. I only want you. With me. You are next to me. The way heaven and earth allow us to be. In such a way that beyond joy, you give me suspicion and fear, chronic anxiety. As though you took me back to a separation 20 years ago.

I’m lost in the dark, I can’t move. I can’t stand, I can’t sit, I can’t kneel. I’m trying. I’m trying to remember everything, you are the cause of all this pain.

Please remind me, who are you anyway? Oh sad and pitiful girl, afraid of her own shadow. And I am the one who had turned her around to face the Sun. We have different ways of dealing with our sadness. When the moonlight courses through our veins, I hope it will rain on you, love. As though I’m seeing you for the first time, you’re there, sitting next to me, your feet on the woven mat, staring blankly at the TV: “I’m so tired, just sign here.” She pointed at the piece of paper and said she had only one hour of sleep. I didn’t know what to say, I was watching the news.

I could discern the sadness, it came out flowing from her wetting everything it touched. I could feel her tucked in, beneath the blanket, her eyes were closed but she was not asleep. I didn’t know what to do because I was watching the news on VTV1.

I told her to go to sleep and then go home but she never listens to me. I was hoping this time it was going to be different because she was still stubborn, she would not sleep, would not eat, would not go home. She would just lay there quietly while I watched the news on VTV1.

I thought about the news, there was rain, a burning house, and all the things that might help her, but still, I didn’t know how I could help her, all I knew for sure then was that I was watching the news on VTV1.

If the truth is too bitter, it will never bring you joy. No matter how much I tried I had never imagined it would be this hard. Then again in life, praise the Lord, your people are always in pain. The fear silences them, they shake, they shiver and they hide. When evil spreads like a contagion, the darkness is overwhelming, and nation after nation is in despair. The fire in us burnt out, our hearts heavy, bears the pain as we love.

Life dangling by a thread, night endlessly drifting by. As evil spreads indiscriminately, your world cries out for help, when will you intervene, this mess will it simply disappear?

So there will be nothing else but love. So she will be healed, and lift up her chin, and look up at the sky. And all she needs is ten short seconds to look up at the shifting clouds, as though returning is salvation.

I hope that I will get to see her again, so I can tell the young woman to stop hesitating and find the weakest amongst us so that you can together overcome the storm. If it is a fight you have to fight alone, why won’t you ask the wind for help?

– and this is the weakest man wandering around, playing, he is also trying to survive the rain…

[3]

– bạn phải đi cùng tôi, tôi không muốn vượt qua cơn mưa một mình.

nàng nói cứ như thể mỗi khi ai đó rời đi, lại làm nàng nhớ mọi thứ. Tôi là ai trước khi gặp nàng? Hãy giúp tôi nhớ lại mình là ai trước sự hỗn loạn này? Trước khi cơn giận, trước khi vấp ngã, trước khi mọi thứ trở nên đen tối. Và em yêu, anh là sự sụp đổ lớn nhất của em.

một cú ngã từ tầng 9.

một cú ngã không thể phục hồi.

một cú ngã không thể ngừng khóc khi em nằm nhớ lại.

không, đó không phải là điều bạn nghĩ. Không, tôi không muốn. Tôi chỉ muốn bạn. Với tôi. Bạn và tôi bên nhau. Nhưng ông trời không cho chúng ta bên nhau. Rằng sau hạnh phúc, bạn lại cho tôi những nghi ngờ và nỗi sợ hãi, sự lo lắng đã quay trở lại. Cứ như thể bạn đã đưa tôi trở về lần chia tay 20 năm trước.

tôi đã lạc vào bóng tối, tôi không thể cử động. Tôi không thể đứng tôi không thể quỳ tôi đang cố gắng. Tôi đang cố nhớ lại tất cả, bạn đã làm cho tôi những tổn thương này.

xin hãy giúp tôi nhớ bạn là ai? Một cô gái tội nghiệp, sợ hãi trước cái bóng của mình. Và tôi đã xoay cô ấy lại đối diện với Mặt trời. Chúng ta đều buồn bã và tan vỡ theo cách của chúng ta. Khi ánh trăng chảy qua mạch máu, tôi hy vọng bóng tối sẽ trút cơn mưa xuống em. Tôi chưa bao giờ thấy em như thế khi em ngồi cạnh tôi, lê hai chân trên tấm thàm lót sàn, ngơ ngác nhìn tivi: “em mệt quá, anh ký vào chỗ này.” Nàng nhìn tờ giấy trắng và nói nàng chỉ ngủ được một tiếng, tôi không biết phải nói gì, tôi đang xem tin tức thời sự.

tôi cảm nhận được nỗi buồn, nó tuôn ra từ cô ấy và thấm vào bất cứ thứ gì trên đường bay của nó. Tôi cảm thấy cô ấy đang nằm trong chăn và nhắm mắt lại nhưng cô ấy vẫn không ngủ. Tôi không biết phải làm thế nào vì tôi đang xem tin tức trên VTV1.

tôi bảo cô ấy đi ngủ rồi về nhà nhưng cô ấy không bao giờ nghe tôi. Tôi không mong đợi lần này sẽ khác, vì cô ấy vẫn không ngủ cô ấy vẫn không ăn cô ấy vẫn không chịu về nhà. Cô ấy chỉ nằm đó im lặng và tôi vẫn đang xem tin tức trên VTV1.

tôi nghĩ về những cái tin tức đó, có mưa rơi nhà cháy và tất cả những gì tôi muốn là giúp đỡ cô ấy, nhưng không biết làm sao để giúp, tất cả những gì tôi biết là tôi vẫn xem tin tức trên VTV1.

nếu sự thật cay đắng quá, nó sẽ không mang lại cho bạn niềm vui. Dù có cố gắng đến đâu thì tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại khó khăn đến thế. Nhưng trên đời này, lạy Chúa, con dân Ngài đang đau khổ. Nỗi sợ hãi làm câm lặng những tiếng nói, mọi người run rẩy và ẩn náu. Khi sự ác độc lan rộng, bóng tối bao trùm, các quốc gia chìm trong tuyệt vọng. Ngọn lửa của chúng ta tàn lụi, những trái tim cũng nặng trĩu, chịu đựng khi yêu.

cuộc sống vẫn cứ treo lơ lửng trên một sợi chỉ, đêm vô tận trôi qua. Khi cái ác lan tràn, thế giới của bạn kêu cứu, khi nào bạn sẽ can thiệp, sự hỗn loạn này sẽ tan biến?

để chỉ còn tình yêu. Để nàng còn chữa lành và nhìn lên bầu trời. Mà nàng cũng chỉ cần khoảng mười giây ngắn ngủi để quan sát sự trôi dạt của những đám mây, như sự chữa lành đang quay về.

tôi hy vọng gặp lại cô ấy, để nói với cô gái đó là em đừng ngần ngại, hãy cố tìm kiếm kẻ yếu đuối nhất để cùng em vượt qua cơn mưa. Nếu đó là cuộc chiến mà cuối cùng chỉ có một mình bạn, tại sao bạn không nhờ đến sự giúp đỡ của gió?

– và đây là người đàn ông yếu đuối nhất thế giới đang đi chơi, anh ta cũng đang cố gắng vượt qua một cơn mưa…


– will you still love me after you discover that it’s easier to hate than love? I’m no longer a butterfly, I am the hellfire of caress.

Husband, beyond help that, our laughter is cut short. The nights were full of suspicion, the scratches in our throats as we read the poem. And we’re suspended by the tired husky voice and the way she imprisoned the imagination. We try to find something else to be passionate about, so we can maintain the reading of poetry In the Last Supper by da Vinci.

Your eyes wander around in my room, where there’s no treasure or map to be found. You are what is left behind discovered by her. It’s not her fault that you miss her so much. It took you a long time to accept everything is coming to a close.

Winter was on its last breath before I closed my window. You’re again alone. I guess it’s nothing at all, like a poem about nothing at all without a hint of resentment but hearsay.

You are again alone and I was

Now I am

I am beginning to

How funny, today is a world of tomorrow and everything before that was not real. The two cats on your shoulders, on each shoulder resides the devil and an angel. They both change roles time and again so you can be a poet. I will not write poetry to vent and forget the emotions that I have buried in my heart. I could never hate the man I believe to be you. Since in the end, she is the only one who can decide. You live with your regrets. It’s a waste, even though you like to dream, make noise, your voice bouncing off all four walls. Because you have money.

In the next life, wait for me, love, I will open the door.

[4]

– liệu bạn có tiếp tục yêu tôi sau khi bạn nhận ra việc ghét còn dễ hơn yêu không? Tôi không còn là bướm nữa, tôi là địa ngục của sự vuốt ve.

chồng ơi, tiếng cười đứt quãng của chúng ta không thể cứu vãn được. Nó tái diễn những đêm tàn khốc đầy hoài nghi, như vết xước trong cổ họng khi chúng ta đọc thơ. Và chúng ta cứ lơ lửng trên giọng khàn khàn mệt mỏi như nàng vẫn thích giam giữ sự sáng tạo. Chúng ta cố gắng khơi dậy một cơn mê khác, để có thể duy trì việc đọc thơ trong bữa ăn tối như Bữa tối cuối cùng của da Vinci.

đôi mắt bạn lang thang trong phòng tôi, nơi không có bản đồ không còn kho báu. Bạn là những thứ còn sót lại vừa được nàng tìm thấy. Không phải lỗi của cô ấy mà vì bạn quá nhớ cô ấy. Bạn phải mất rất lâu để chấp nhận rằng mọi chuyện đã kết thúc.

mùa đông trút hơi thở cuối cùng trước khi tôi đóng cửa sổ lại. Bạn lại cô đơn. Tôi đoán mọi chuyện sẽ không có gì, như bài thơ trống rỗng không còn hận thù dù bị vu khống.

bạn còn lại một mình và tôi đã là

bây giờ tôi là

tôi bắt đầu

chúng ta thấy buồn cười, hôm nay là chân trời ngày mai và những gì trước đó đều chỉ là ảo ảnh. Hai con mèo đang nằm trên vai bạn, mỗi bên vai bạn một thiên thần và một ác quỷ. Cả hai cũng đổi vai nhau liên tục để bạn còn vào vai nhà thơ. Tôi sẽ không viết những bài thơ để trút bỏ những cảm xúc mà tôi đã chôn vùi trong lòng. Tôi không bao giờ có thể ghét chàng trai mà tôi nghĩ là bạn.
vì cuối cùng chính nàng mới là người đưa ra quyết định. Bạn sống với những hối tiếc của mình. Đó thực sự là một sự lãng phí, dù bạn thích mơ mộng thích vang rền. Vì bạn có tiền.

kiếp sau hãy đón anh nhé, anh sẽ mở cửa cho em.


The message alert sounds like her laughter the day you both ran for cover in the pouring rain.

Do you still remember the time we crawled through the tunnels and the underground cavities of Củ Chi? Who was teasingly crude to whom, so that now even the boulder in the forest is despondent in one spot watching us drift away one summer in the dying light, breathing as though two souls were allowed to meet?

Who had pushed us, and told us to keep going to the end. More than enough yet, as white as cassava and as yellow as summer at sundown, though I miss more of the brown in your eyes. Miss the strands of black hair tucked over your ears, as we sat there listening to the guy in a black top in his husky voice read a poem out loud and the heartbreaking voice of a middle aged man also in a black top sang.

The fingers in skin colour knew even then the impending goodbyes. The unbearable silence was covered up by an exchange of meaningless chatter. Love, I know you are fully aware of how the pining eats away at our flesh. I am right now pulling the poem apart, trying to find out if you have left anything behind.

We shall return home in the dark of night. As though we are ashes as though we are reborn, we will ride on the backs of horses as clear as day.

There are flowers and dead bodies in the underground cavities. Hence we continue to patiently wait. When the heart is replaced with burning amber coal, it’s already someone else’s turn to be ashes.

Some are in ashes because they forget that reading poetry is just an excuse, for The Creator to hide us behind the leaves, like Eve and the winds of oblivion.

Define will be the horizon in the first light. As we return to our white goats of winter to then wander through the trees. And we will take a peek through the window, where we warm our hands over a fire, witness the moment love grows wings, and fly away in the most brilliant of light.

[5]

bạn nghe âm thanh báo tin nhắn điện thoại như tiếng nàng đang cười lần bạn cùng nàng chạy trốn dưới cơn mưa tầm tã.

em còn nhớ địa đạo và những hầm chông tái hiện khi chúng ta chui qua Củ Chi? Ai đã chỉ cu để hỏi củ chi, để bây giờ ngay cả tảng đá trong khu rừng cũng buồn bã ngồi nhìn chúng ta trôi dạt một chiều mùa hè, ngồi thở như hai con người được gặp nhau?

ai đó hối chúng ta nhanh lên để còn đi cho hết. Tràn ngập chưa, màu trắng của khoai mì và màu vàng chiều hè, nhưng anh nhớ màu nâu mắt em. Nhớ những sợi tóc mai màu đen, khi chúng ta nghe anh chàng áo đen đọc thơ khàn khàn và tiếng hát đứt ruột của một người nhạc sĩ trung niên cũng áo màu đen.

những ngón tay màu thịt da cũng biết sắp phải rời xa. Sự im lặng nặng nề đến nỗi mỗi đứa chỉ tranh nhau nói những lời vô nghĩa. Em biết, nỗi nhớ ăn mòn cả da thịt. Anh đang lục tung bài thơ tìm xem những gì em bỏ lại.

chúng ta sẽ trở về quê hương bằng bóng đêm. Tưởng như chúng ta là hình bóng của tro bụi nhưng chúng ta tái sinh, chúng ta cưỡi trên lưng những con ngựa trong suốt.

trong hầm chông có hoa và cả xác người. Nên chúng ta vẫn bình yên chờ đợi. Khi hòn than hồng cháy thay cho trái tim, đã đến phiên có người thành cát bụi.

có kẻ thành cát bụi vì họ quên rằng đọc thơ chỉ là cái cớ, để Thượng Đế che giấu chúng ta sau những chiếc lá, như nàng Eva và những cơn gió của sự lãng quên.

đường chân trời sẽ hiện ra vào sớm ngày mai. Khi chúng ta quay về với những con dê trắng của mùa đông sẽ đi lang thang trong vườn cây. Và chúng sẽ nhìn vào cửa sổ, nơi chúng ta đang sưởi ấm bàn tay của mình trên ngọn lửa, chứng kiến khi tình yêu khi bay lên nó rực rỡ như thế nào.


When summer left, I watched the sweet little bird surrender its voice.

When autumn left, I watched the sweet little bird surrender its warm hay nest.

When winter left, I watched the sweet little bird withered away from starvation.

I watched the tired little bird. I watched the exhausting sweet little bird. Who gave more and who kept giving, to the point there was nothing left for it to survive. Imprisoned in a cage called love, what a stupid bird.

The bird is dead, replaced by a reflection of me. Someone who is making more of these cages. More and more countless cages. More and more countless numbers of poets, free to do whatever they want, poets bragging about invitations to read poetry, invitations to be judges in competitions, invitations to clubs. Poets never stop to remember who they are anymore.

You know what you have to do, even though the wind, like fingers, touches everything, even though it hurts and it’s late. When you forget your voice, she will start again with a new voice and you will see that it is yours. And you will hide in your dumb and deaf world. She laughed: they will know if you lie. Hence, I will be honest. In the shadow of a thoughtful moment, the truth shall be revealed.

You are broken, a shattered soul wandering around in abandoned halls and alleyways. You are just there like an illusion, a lie. The person I thought I loved was just a ghost dressed in human form.

Our date in the middle of the night, the echo of our voices through the emptiness, the last minute escapes from the world. All the bits and pieces of a made up story. Where everything is becoming more and more meaningless, replaced by a new world we have created is now also the ashes of the figment of our imagination.

[6]

khi mùa hè ra đi, tôi ngắm một chú chim nhỏ ngọt ngào, người đã cho đi tiếng hót của mình.

khi mùa thu ra đi, tôi ngắm một chú chim nhỏ ngọt ngào, người đã cho đi cái tổ rơm ấm cúng của mình.

khi mùa đông đến, tôi ngắm một chú chim nhỏ ngọt ngào, người đang lả đi vì đói.

tôi ngắm chú chim nhỏ, mệt mỏi. tôi ngắm một chú chim nhỏ ngọt ngào, chán nản. ai đã cho và cho, cho đến khi không còn một cái gì cho bản thân mình nữa. cả khi bị nhốt trong chiếc lồng nhưng vẫn cứ tưởng là tình yêu, ôi chú chim ngu ngốc.

chú chim đã chết rồi, thay vào đó là hình ảnh phản chiếu của tôi. người ta đang làm thêm những cái lồng. những cái lồng nhiều thêm mãi. chúng ta đang nhiều thêm mãi những nhà thơ tha hồ tự do, những nhà thơ suốt ngày khoe được mời đi đọc thơ, được mời chấm giải, được mời vào hội. những nhà thơ đã không còn biết dừng lại, không nhớ mình từng là ai.

chỉ bạn biết mình phải làm gì, mặc dù gió và những ngón tay của nó, mặc dù nỗi đau trời đã khuya. khi bạn bỏ quên giọng nói, nàng sẽ bắt đầu một giọng nói mới mà bạn nhận ra ngay là của mình. và bạn trốn vào thế giới câm điếc của mình. nàng cười: chàng nói xạo người ta biết đó. như vậy tôi sẽ thành thật. trong bóng tối của sự hồi tưởng, sự thật được hé lộ.

bạn đã tan vỡ rồi, một tâm hồn rạn nứt đang lang thang trong những hành lang hoang vắng. bạn hiện ra như một ảo ảnh, một ảo ảnh dối trá. người mà tôi tưởng mình đã yêu, chẳng qua là một bóng ma đội lốt người.

cuộc hẹn đêm khuya của chúng tôi, tiếng cười vang vọng của chúng tôi lạc vào khoảng không, những chuyến đi ngẫu hứng của chúng tôi để thoát khỏi thế giới. tất cả chỉ là những mảnh vỡ của một câu chuyện bịa đặt. nơi thế giới dần trở nên vô nghĩa, được thay thế bằng thế giới mới mà chúng tôi tạo ra, giờ cũng chỉ còn tro tàn của hư cấu.


In dreams, we are blind. In what is shapeless, we capture images of the dark. Not the same darkness as when we couldn’t breathe during Covid, it’s more the darkness of the unknown, an invisible world.

Invisible, because there are those who want to look into our past. Like her, we have written about a past that has been drawn across all dreams. Its beginning was rather sketchy, but as we step into her soft and delicate domain, all the spirits that belong to moon will dance.

Because of you, my love, with Cupid’s arrow I will pierce. Beyond my failure, I will find myself bathed in a coldness like the moon. You are too full, hence you will spill into the past, watching those bobbing up and down in the water at the end of the world. You will try to slow time down so people can believe that they are still in their youth. Nietzsche acknowledged death, while you believe in the resurrection.

The illusions we can not see, it’s where everyone hides their pain, imprisoning the most incredible lies. In such a place, there’s no way in or out, all everyone needs is the fire alarm and the emergency exit to escape the fire.

And we only have one life. Time. Time will in the end, swallow us all, whole.

[7]

trong những giấc mơ, chúng ta bước đi mù quáng. trong những vô hình, chúng ta chụp được những bức ảnh bóng tối. không phải bóng tối như lần chúng ta khó thở vì covid mà là bóng tối của nơi chưa từng biết, thế giới của vô hình.

vô hình, vì có người vẫn muốn nhìn thấy quá khứ của chúng ta. những quá khứ mà nàng và chúng ta đã viết, vẽ nên mọi giấc mơ. những suy nghĩ lúc đầu còn lờ mờ, nhưng khi chúng ta bước vào vương quốc mềm mại của nàng, những linh hồn mặt trăng sẽ nhảy múa.

vì em, mũi tên của Cupid tôi sẽ đâm vào. sau đó trong thất bại của mình, tôi tìm thấy tôi dưới cái lạnh như mặt trăng. bạn quá đầy nên bạn đang tràn qua quá khứ, nằm nhìn những người đang ngụp lặn chơi trò chơi của ngày tận thế. bạn đang làm chậm thời gian lại để mọi người nghĩ rằng họ vẫn đang ở tuổi thiếu niên. Nietzsche công nhận cái chết, nhưng bạn biết vẫn có sự hồi sinh.

những ảo ảnh chúng ta không nhìn thấy, chính là nơi mọi người che giấu nỗi đau, giam cầm những điều phù phiếm nhất. ở đó không ai có lối ra và cũng không ai có lối vào, mọi người chỉ cần lối thoát hiểm phòng cháy chữa cháy.

và chúng ta chỉ có một cuộc đời này. thời gian. thời gian, cuối cùng sẽ nuốt chửng tất cả chúng ta.


In the shadow of a thoughtful moment, the truth shall be revealed, unshrouded by candour.

You are broken, a shattered soul wandering around in a lonely existence. You have presented yourself with a choice, a decision that has left me devastated. A grim possibility to digest, 40 weeks is a period of time far too short to break up.

Now as we look back, nine months feels like an apparition, a trick, a lie. I thought I knew that, the person I thought I loved was just a ghost dressed in human form.

Our date in the middle of the night, the echo of our voices through the emptiness, the last minute escapes from the world, bits and pieces of a made up story.

The hypocrisy of life and death. The living is a joke, while the dead is glorified in eulogies to ease the pain of deception. When the living is choked to death with a narrow airway, his dreams consist of parties and an envelope with five hundred thousand Dong from the publisher.

Mourners with their pretend tears. They tear the lifeless body apart into pieces and use the sadness like the pawns on a chess board. Death becomes their privileges, their laughter is their tears. To fill their empty stomach, they sob and they flatter. They will dance rather sadly, from dusk till dawn.

Making a living, like love, it’s the end truth you desire, and accept.

Deception is the manifestation of emotions, each teardrop is a lie like this one:

This haiku:

No longer important
Does not mean it
No longer hurts

[8]

trong bóng tối của hồi tưởng, sự thật được hé lộ, được mở ra bởi tấm vải liệm của sự trung thực.

bạn đã tan vỡ rồi, tâm hồn rạn nứt đang lang thang trong những tồn tại hoang vắng. bạn đã đưa ra một lựa chọn, một quyết định khiến tôi cũng tan nát. đó là một nghiệt ngã để tiêu hóa, chín tháng mười ngày dường như là một khoảng thời gian quá ngắn để chia tay.

nhưng bây giờ nhìn lại, chín tháng đó hiện ra như một ảo ảnh, một ảo ảnh dối trá. tôi tưởng mình biết, người tôi đã yêu, chẳng qua là một bóng ma đội lốt người.

cuộc hẹn đêm khuya của chúng tôi, tiếng cười vang vọng của chúng tôi lạc vào khoảng không, những chuyến đi ngẫu hứng của chúng tôi thoát khỏi một thế giới, chỉ là những mảnh vỡ của một câu chuyện bịa đặt.

trò đạo đức giả của sự sống và cái chết. người sống bị đàm tiếu, nhưng khi chết thì điếu văn sẽ làm giảm nhẹ sự dối trá. khi người đang sống bị bóp nghẹt đường thở, giấc mơ của anh ta chỉ là những bữa tiệc và phong bì năm trăm ngàn đồng của nhà xuất bản.

những người đưa tang giả vờ rơi nước mắt lúc chôn cất. nhưng họ xé xác chết ra và dùng nỗi buồn như những con tốt thí. cái chết đã hoá thành lợi ích của họ, nước mắt của họ là tiếng cười. để lấp đầy cái bụng đói, họ nức nở và tâng bốc. họ sẽ nhảy múa một cách khốn khổ, từ hoàng hôn đến bình minh.

miếng ăn, như tình yêu, đó là sự thật cuối cùng bạn muốn, và chấp nhận.

sự dối trá là biểu tượng của cảm xúc, mỗi giọt nước mắt chỉ tạo ra những lời nói dối này:

thơ haiku:

không còn quan trọng
nữa nhưng không có
nghĩa là không còn đau


We could be drunk, we could be endlessly drunk when we’re in love?

The deception wakes up in the morning, after it has been asleep the whole night. The poem, when it’s thoughtful, would rest its arm on its head. Don’t look into its eyes, it’s worried about having to tell you what it imagined it had just seen, what’s clearly showing on your face. Since when you’re in love, you also need to be lost.

Reliving all your failures one long night, who wanted you dead? Me, me, look at me, she said. You look into my eyes, look to never open them again, in there the grass is green with spring flowers, there’s a pair of eyes looking down and sad.

The Yên Cơ tree in the middle of the rain, when a boy and a girl are in love they plant a flowering tree together, the vow is only forgotten when the tree flowers, no more tears. But when the Yên Cơ tree does not flower they have to carry the vow with them forever.

Stay down son, what’s the point of getting up again?

[9]

chúng ta có thể say, say mãi như rượu khi yêu?

sự dối trá thức dậy vào buổi sáng, sau khi nó đã nằm suốt đêm. Bài thơ, khi suy nghĩ, nó sẽ tự đặt tay lên trái tim mình. Đừng nhìn vào mắt nó, nó sợ phải kể lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, ở đó gương mặt bạn quá rõ ràng. Vì yêu, cũng cần lạc lối.

một đêm bạn nằm trải dài qua những tiếng thở thất bại, nhưng ai đã muốn bạn phải chết? Look at me, look at me, hãy nhìn em này. Bạn nhìn vào mắt tôi, nhìn và không bao giờ rời mắt nữa, ở đó có thảm cỏ mùa xuân nở hoa, có đôi mắt nhìn xuống và buồn bã.

đứng giữa cơn mưa là cây hoa Yên Cơ, con gái con trai yêu nhau thì cùng nhau trồng một cây hoa, chỉ khi nào hoa nở ra thì người ta mới quên được lời thề, không còn nước mắt. Nhưng bông hoa Yên Cơ không nở một bông hoa nào, người ta phải mang theo lời thề mãi mãi.

nằm xuống đi chàng trai, đứng lên có ích gì?


You are rising within me like the rising tides.

I will not retreat like the sea. I am the brilliant blue sky. I am the yellow burning sunset of Lake Eakao. Me discerning the call of Dray Nur Fall in the middle of the night, calling for me, it’s my name, my name. You are not mine, you are not lost within me even though all you want to do is get lost inside me. The way light is lost within light.

Please, please stamp out my light, allow me to be blind. Allow me to be washed away with the storm of you, I still have the stick that could still find love in the wind.

Only in sleep I’m able to see it, it’s brown with bouncy curls. Oblivion is time only in sleep. We were happy side by side only last night, perhaps you may dream of me now, and you thought I was such a child?

I know you know I love you more, you climb onto the summer night and watch the stars overwhelm the sky over the meadows. You count the stars to see who loves whom more? Or were we counting the number of blades of grass in the playground?

It may not change anything, the separation or the tears. But it will exist forever in the songs that I have saved for you. I will carry love with me like a light, down a dark path. It is also the path towards a hospital for two million people. The shadows will not scare me, I will sleep soundly because of the love you have reserved for me. Me, a light in the dark. O in the darkest of blue black nights, it’s singing alone, it’s singing because of a sleepy heart of a poem, after it’s an outpatient, it is engraved on a tombstone. Birds sleeping, like breasts full of milk, are fast asleep, the way our dreams are fast asleep, the awe of it all. I will be by your side like the grass on the banks of Kotam spring, a spirit shed from the spirit of Jung village, a heart that can but beat for another in Ea Nao and a soul is led by another soul as the rain returns to Ring village.

O how useless is the sound of the rain outside in the yard, I’m as sleepless as the rain.

August 2023
___

[10]

bạn chảy vào tôi như thủy triều vào bờ.

tôi không rút lui như biển. Tôi là màu xanh bầu trời rực rỡ. Tôi là hồ eakao màu vàng khi hoàng hôn cháy. Tôi nghe tiếng kêu ở thác dray nur trong đêm gọi tên tôi, tên tôi, tên tôi. Em không còn là của anh, không lạc lối trong anh dù em khao khát được lạc lối. Như ánh sáng từng lạc đường trong ánh sáng.

hãy dập tắt tôi, để tôi điếc và mù. Cuốn trôi tôi bởi cơn bão của bạn, tôi vẫn còn một cây gậy dò tìm tình yêu trong gió.

chỉ trong giấc ngủ tôi mới nhìn nó, tóc màu nâu với mái tóc xoăn bồng bềnh. Chỉ trong giấc ngủ thời gian mới bị lãng quên. Đêm qua chúng ta đã chơi với nhau, phải chăng bạn cũng nghĩ tôi là một đứa trẻ?

khi tôi nói tôi yêu nhiều hơn, bạn leo lên đêm mùa hè và ngắm nhìn những ngôi sao tràn ngập trên ngọn đồi. Bạn đếm những ngôi sao để biết ai yêu nhiều hơn? Hay là chúng ta đếm ngọn cỏ ở công viên?

nó không thay đổi, sự chia ly hay nước mắt. Nó sẽ tồn tại mãi trong những bài hát tôi dành cho bạn. Tôi sẽ mang theo tình yêu như một ngọn đèn, đi xuống con dốc tối. Tôi không sợ những cái bóng, tôi sẽ ngủ ngon trong ngọn đèn là tình yêu bạn dành cho tôi. Tôi, một ngọn đèn trong bóng tối. Ôi trong đêm xanh thẳm nó hát một mình, nó hát vì trái tim đang buồn ngủ của một bài thơ, sau khi xuất viện tên nó được khắc lên bia mộ. Những con chim đang ngủ, như bầu sữa đang ngủ, như giấc mơ của chúng ta đang ngủ, thật kỳ lạ. Anh sẽ bên em như cỏ bên bờ suối kotam, tâm hồn sẽ trút bỏ tâm hồn khỏi buôn jung, trái tim chỉ biết đập theo trái tim ở ea nao và tâm hồn chỉ đi theo tâm hồn khi mưa về buôn ring dẫn dắt.

tiếng mưa vô ích ngoài sân, anh mất ngủ như mưa.


Growing larger was the raindrop outside. You learn later that the rain is not only cold, often it burns like tears. Tears are signs of weakness, “never let anyone know you’re crying, my dear.” You shake your head: “Surely, we must all cry at one time or another in our life right?” He smiled and tapped the tip of your nose with his right index finger. His words were more dismissive than truth since he knew you were a storm, and it didn’t matter where you were in the rain he was filled with joy.

Your childish soul couldn’t understand how “always” could never be “forever”. You don’t always get wet from the rain. And if you do get wet, it’s nothing dramatic, you can simply change into dry clothes. As long as you do not lose all those precious moments, because you don’t have time to share them with anyone. You wish you could see the future, but there’s no time left. You look back and there’s nothing left but green grass. As fine as your garden. No different to how later you would get hurt when you fly, you would be too scared to cry because your sobbing might wake the person in your bed. You feel as though your relationship with him is more like father and daughter rather than husband and wife.

He said: “So you have decided to leave with the storm? Then why does the storm not rain like your tears?” That was what he said as he sat next to you but he never really sees you. You are immaterial. You can not make a decision without him. You know that, without him on the long journeys, your family will fall apart. The gate and climbing red bougainvillaeas too will fall apart.

It’s all far too late, you must leave. You have already made a promise to someone. You need more than the rain and a garden.

[11]

bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Sau này bạn biết cơn mưa không chỉ lạnh, nhiều khi nó làm bạn bị bỏng như nước mắt. Nước mắt là dấu hiệu của sự yếu đuối, “đừng bao giờ để ai biết em đang khóc.” Bạn lắc đầu: “Nhưng ai cũng phải khóc một lần nào đó trong đời chứ?” Anh mỉm cười, chạm ngón tay vào chóp mũi của bạn. Anh chỉ giả vờ vì anh thừa biết bạn là cơn mưa, chỉ cần bạn chạy ra đâu đó trong mưa là anh ngời ngời hạnh phúc.

tâm trí trẻ con của bạn không hiểu rằng “luôn luôn” không phải là một từ có nghĩa là “mãi mãi”. Mưa không phải lúc nào cũng làm bạn ướt. Mà nếu có ướt thì thay quần, có gì đâu. Miễn đừng làm mất đi những khoảnh khắc quý giá, vì bạn không còn thời gian để chia sẻ với ai. Bạn muốn nhìn thấy tương lai, nhưng thời gian sắp hết. Bạn quay nhìn quá khứ, chỉ còn đám cỏ xanh. Mong manh như khu vườn của bạn. Cũng như sau này khi bạn bay và bị đau, bạn không dám khóc vì tiếng thổn thức vì sẽ làm ai đó đang nằm trong phòng bạn thức giấc. Bạn ước anh xuất hiện. Bạn thấy anh với bạn như cha với con gái.

Anh nói: “Em đã quyết định đi với cơn mưa? Tại sao mưa không rơi như nước mắt em?” Anh nói vậy vì bạn đang ngồi bên nhưng anh không bao giờ nhìn thấy bạn. Bạn không phải là người hữu hình. Bạn không thể tự quyết định đời mình mà không có anh. Bạn biết, nếu không có anh trong những chuyến đi xa, gia đình bạn có thể sụp đổ. Cả cánh cổng và giàn hoa giấy màu đỏ.

tất cả quá muộn, bạn cần phải đi. Bạn đã hứa với một người. Bạn cần nhiều thứ hơn khu vườn và mưa.

Nguyễn Thị Phương Trâm

You write her name on her hair tide, then tie it to a wave and wait for it to drift away. As her name fades away with the tides, your pain will be the fisherman’s bait. The strangest thing is that you thought you were sleeping with her, but instead you are hooked, you’re being reeled back in on a fishing rod. The scent of her hair linger on your fingers, long and slender strands of grey hair, white like tuberoses…

– A waste of time, she said, why do you bother with such things.

Even when you love, you want to be the only one immortalised, to then have her erase you from the sand. The poems you composed are now in ashes, but you thought you could survive on fame. The verse, you thought would live on forever, and your name already on the list for a ticket for a ride into heaven. But death, it will make the whole world submit to it, not just your love. 

You try your best to not turn into a wave. I’m here for your funeral and it’s too late. Though people talk about you as though you’re still alive, just not here. Where are you? Perhaps you are in the dreams of a school of fish, the way we would never dunk our finger in a pot of hot oil. 

[12]

bạn viết tên nàng lên sợi dây buộc tóc của nàng, rồi buộc lên những con sóng chờ cho nó cuốn trôi. Khi tên nàng tan theo thủy triều, nỗi đau của bạn hoá thành mồi câu của một người đi câu cá. Thật kỳ lạ, bạn tưởng mình đang nằm với nàng, nhưng bây giờ bạn biết mình đang bị cuộn tròn trong lưỡi câu. Mùi tóc nàng còn trên tay bạn, có cả những sợi tóc bạc như những thân hoa huệ trắng, dài…

– một việc vô ích, nàng nói, chàng hay làm những việc vô ích.

cả khi yêu bạn chỉ muốn một mình bạn bất tử, nhưng rồi tên của bạn cũng bị nàng xóa sạch trên cát. Những bài thơ bạn nghĩ ra đã thành cát bụi, nhưng bạn vẫn nghĩ mình sống bằng danh vọng. Câu thơ, bạn nghĩ rằng nó sẽ vĩnh cửu, trên thiên đàng đã có tên của bạn. Nhưng cái chết, nó sẽ khuất phục cả thế giới chứ không chỉ là tình yêu của bạn.

bạn cố gắng hết sức không để mình bị biến thành một con sóng. Tôi đến dự đám tang của bạn và mọi thứ đã quá muộn. Nhưng mọi người nói có vẻ như bạn vẫn còn sống, chỉ là không phải ở đây. Bạn ở đâu? Hay bạn ở trong giấc mơ của những con cá? Giá như chúng ta có thể nhìn thấy giấc mơ của những con cá, thì chúng ta đã không bao giờ chạm vào cái chảo dầu, nóng bỏng.


Dreams awaken by intangible memories. In a glance. Then another glance. Within a thousand tangible smiles. Hidden laughter behind our new found light. Your eyes blinked even though your lips were not moving. Just blinking.

Eyes. Stolen glances. Found out. Captured. Draws you in. The magnitude of a black hole impossible to escape, takes us to an indefinite place. The beginning of an adventure, knowingly given to us by fate. During the late nights, where the questions become your companion, where you are the desire, where the songs are mocked. Laughter is the soul, passion in place of answers.

We find the memories, even though they have yet to take place. Convenient lies. Gentleness beyond passion. Passion burning in our chest.

We are not pilots, hence we tend to get lost when we fly, and we’re not sure which way we should go. Where are we flying to? The question gives rise to the injustice of it all. In order to dream? Perhaps it is a challenge? Does life simply distract us from our past and present duties?

Is it because we took what isn’t ours to take? Or once again, the choices we have made in the past have taken away our present chance?

I know, I can’t answer those questions. All I can do is to stay silent as I listen to those haunting songs in the dark. Without laughter, without passion, your thoughts are buried under layers of dust and loneliness.

I think, I feel, I know, me, myself, and I… Your late night companion knows somewhat. The quiet whisper in your ear, indiscernible because the questions come with no answers. In retrospect, you find those you thought you knew, but they were too scared, they wanted to be left in peace. All of it is just a riddle, another test, a lesson in life.

To change the course of an adventure, we have to leave things undone. The thing we call purpose, we regret nothing because we have claws.

I miss that look, your smiling soul igniting within me. Passion searching for a chance thought to have been hidden away, burning as though with nothing to lose. The maddening prospect, the strangest thing dwelling within me filling me up overflowing within me. I miss the memories I could not see.

The stupidity of accepting such pain. I will one day sleep. And when the dream is awakened, it will show us the way.

[14]

những giấc mơ đột nhiên được đánh thức bởi những ký ức vô hình. Một cái nhìn. Rồi cái nhìn khác. Nơi một ngàn nụ cười không vô hình. Tiếng cười cũng biết trốn tránh, dù cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy ánh sáng. Mặc dù đôi môi em không còn cử động. Chỉ mắt còn chớp.

đôi mắt. Bị bắt gặp. Bị bắt. Bị kéo vào. Như lực hấp dẫn của lỗ đen không thể thoát, đưa chúng ta đến cõi vô định. Sự khởi đầu của một cuộc phiêu lưu, một định mệnh mà chúng ta giờ đã biết. Trong những đêm khuya, nơi những câu hỏi trở thành bạn đồng hành, nơi khát khao là bạn, nơi các bài hát bị chế nhạo. Tâm hồn chúng ta là tiếng cười, đam mê thay câu trả lời.

chúng ta tìm thấy những ký ức, dù chúng chưa từng xảy ra. Những tiện nghi chưa từng tồn tại. Sự dịu dàng theo sau những đam mê. Những đam mê bị đốt cháy trong lồng ngực chúng ta.

chúng ta không phải là phi công, nên chuyến bay của chúng ta dễ bị lạc lối, không biết phải bay đi đâu? Câu hỏi thường làm chúng ta thấy đời không công bằng. Để mơ ước? Đó chỉ là tra tấn thôi sao? Cuộc sống chỉ là sự xao lãng khỏi những nghĩa vụ trong quá khứ và cả hiện tại?

Có phải chúng ta đã ăn cắp những gì không phải của mình? Hay những lựa chọn của quá khứ lại đang cướp mất của chúng ta, một lần nữa?

tôi biết tôi không thể trả lời những câu hỏi đó. Chỉ im lặng bên những bài hát ám ảnh trong bóng tối. Không có tiếng cười, không có đam mê, những suy nghĩ của bạn đóng băng và cô đơn.

tôi nghĩ, tôi cảm thấy, tôi biết, tôi, tôi… Những người bạn đêm khuya của bạn cũng biết một phần. Họ thì thầm lặng lẽ, chúng ta không thể nhận ra vì những câu trả lời chưa có đáp án. Trong bài kiểm tra, những người bạn tưởng là biết, nhưng họ quá sợ hãi, họ muốn nghỉ ngơi. Tất cả chỉ là một câu đố cho cuộc đời thi thêm lần nữa.

để chuyển hướng cuộc hành trình, chúng ta sẽ phải bỏ lỡ điều gì. Nếu đó là mục đích, chúng ta không hối tiếc vì chúng ta sẽ có móng vuốt.

tôi nhớ cái nhìn đó, nụ cười của tâm hồn bạn lại bừng lên trong tôi. Niềm đam mê tìm kiếm cơ hội tưởng đã giấu kín đã bùng lên như thể không sợ mất mát. Điều đó có vẻ điên rồ, nhưng sự kỳ lạ tràn ngập con người tôi. Tôi nhớ những kỷ niệm mà tôi không thể nhìn thấy.

sự ngu ngốc của nỗi đau vẫn có thể chấp nhận. Một ngày nào đó tôi sẽ ngủ. Và giấc mơ khi được đánh thức, nó sẽ dẫn đường cho chúng ta.


– it doesn’t matter how you die, death is sad, give it a break, write something funny. She said again.

Since together with life, you could illuminate death, dawn illuminating darkness, dreams illuminating the challenge of having to pull a heavy cart called living. The burden of never being able to be a part of anything, you replace your black unreadable old phone with iPhone 15. Since Satan is amongst us, deemed apples more superior than durians.

You allow life to unravel, and the rather hilarious inequality of life and death. You know that in the end those who cheat will reign over humanity, always oblivious of their own actions.

You say:

I have enough, I don’t want to try,

I have enough, I am not something you want to try.

But I’m very lonely, no one sees me, she never pays any attention to me, not even a single compliment, she is always beyond my reach.

I have worked hard for your love, so I could see you everyday, just to have a coffee with you instead of working. Beyond the coffees, behind doors are all the accomplishments, my life’s work. I’m always stuck between page 6 and page 7, page 39 and page 36, trying to find the meaning of a poem. I will dismiss all your confusing allegories, the truths she made up because of the history no one wants to write down, so they could have more time to study it, each time she agrees to see me.

Hence the reason, I have worked so hard. To answer all her questions, affixing all the stars across the sky, hang up all my awards on the wall. I will stand on the stage, unlike her, with all her ribbons and latest hair attachments. I will stand alone at the end of the corridor, thoughtful, after my performance. I will be someone “important”, and there is no way you’ll be able to find me. I practise and I practise so I won’t sound like a fool when I read the poem. When the light is so pure and so pretty, you know, only the blind could possibly tell the difference. Because no one dares to ever appear in such light.

It’s not my fault, I have done what she asked of me. I have survived all possible awkward and embarrassing situations. I have played this exhausting game for so long that no one could possibly touch me, not even my own heart. Ah, but my heart, does it not still rotate once a day in time with the rotation of the earth? Or do yours spin faster at a double rate because of your association with the king? Ah, my heart hides the unseen tears, hence sometimes the tears would lie there all alone, on the ground.

The love that I have, what I’m looking for, resides always in the eyes of someone blind all the way up there. To see one true self is not easy, it is something you do behind doors.

I have cried and I have suffered so I could escape “him”. When “he” wanted to save “her” was when I was dragged into it. With the sins “against women”, I’m immediately a loser. And he looks at me with pity. The chilling coldness frightens me, hence the poems I write now are more and more detached from reality. To the point that I would avoid mentioning the places he used to climb up and read his poetry. I don’t hate him, since he knew what it takes to become a god, to leave the kind of folklore he will pass down to his golden child, precious children. Now and then his precious child plays the role of a black sheep, complaining rather too loudly about their pain and suffering. Like asking god for help, they would say something like: “thank you, but it will be cloudy next week.”

I have said goodbye to their god, their god has no place in my life high up in the sky. I will look for her, because she’s on the ground. The truth is she’s rather lonely without the ribbons to tie her hair. She cried: we have lost our innocence, or was the innocence taken from us. You and I should sew a foot-long pocket and together we can feed ourselves with the starfruit in his garden.

People tormented by the original sin that is unavoidable, to build our home on the sand and that is unavoidable, to be attached to materialistic and mindless fun are things that are unavoidable, to be acknowledged by him like a fat cat is unavoidable.

I have lost, I have fought with all my might living a life in poetry, she had told me off for not fulfilling my duties. I am suffering, not just for myself but for what will never be seen as resounding is her whole world of sacred poetry.

Because not only is she sanctified she is spectacular. She’s not above anyone, but she’s equal to all men. She’s blatantly not beneath anything and even those who are blind can see that. No one can truly say she is who she is supposed to be.

The sacred gift of eternity is eternal existence. Her only purpose is love, because she can not die. But people, they die, the way we all turn into ashes. She said: without a feminine side you can’t do what you do.

She is the air in your lungs, he is there for your convenience. For balance, you stop eating so you can be thinner, so you can slip in and out of any crack. But to throw away what has been given to you, is not how you live. Plus to also continue to welcome the oxygen so you can live another day. You are another life. Life woven into death like her advice.

You work, and you love, you are manly and you are feminine, you are equal inside. I love winter when the birds say their goodbyes, because it is when all the leaves have fallen. Left are the birds, they are the only thing left that can fly.

Because I don’t believe that you can fly…

[15]

– cái chết nào cũng buồn, viết về sự sống cho vui đi, anh. Nàng nhắc bạn.

vì khi kết hợp với sự sống, bạn sẽ chiếu ánh sáng vào cái chết, chiếu bình minh vào bóng tối, chiếu giấc mơ vào mọi người đang vật lộn kéo chuyến xe của đời mình. Bạn sẽ mang một sức nặng mà chưa bao giờ bạn thuộc về, bạn sẽ đổi i.phone 15 thay vì bạn vẫn xài cái điện thoại đen mờ của bạn. Bởi vì Satan đã đến, đã đề nghị quả táo thay cho sầu riêng.

bạn để cuộc sống xuất hiện, và sự thiếu cân bằng giữa sống – chết sẽ hoá thành sự hài hước. Bạn biết cuối cùng những người hay ăn gian sẽ làm thần thánh và con người, luôn vô thức về bản thân mình.

bạn nói:

tôi đủ rồi, tôi không muốn thử.

tôi đủ rồi, tôi không phải thử.

nhưng tôi quá cô đơn, tôi không được ai nhìn thấy, nàng không bao giờ khen ngợi tôi, nàng luôn luôn vượt quá khả năng của tôi.

tôi đã làm việc rất chăm chỉ để có được tình yêu của bạn, để cầu xin bạn gặp tôi mỗi ngày, chỉ để uống cà phê thay vì những công việc. Ngoài việc uống cà phê, những thành tựu gì đều nằm ngoài cánh cửa của đời tôi. Tôi luôn luôn bị kẹt giữa trang 6 và trang 7, trang 39 và trang 36, để tìm ra ý nghĩa của một bài thơ. Tôi sẽ bỏ qua những ẩn dụ rắc rối của bạn, những sự thật nàng bịa ra vì lịch sử không ai chịu chép lại, để học được nhiều hơn, mỗi lúc nàng chịu gặp tôi.

vì thế tôi đã làm việc chăm chỉ. Tôi trả lời các câu hỏi của nàng, tôi gắn các ngôi sao lên trời, tôi treo lên tường các bằng khen. Tôi sẽ đứng trên sân khấu, không như nàng phải cần thêm ruy-băng và các lọn tóc người ta mới cho xuất hiện.
tôi sẽ đứng một mình ở cuối hành lang, trầm ngâm sau tiết mục của mình. Tôi sẽ làm người “quan trọng”, bạn không có cách nào để nhìn thấy tôi. Tôi luyện tập liên tục để tránh lỗi nói ngọng khi đọc thơ. Khi ánh sáng quá thuần khiết và quá đẹp, bạn biết đó, chỉ có người mù mới có thể so sánh. Vì không ai còn dám xuất hiện trong ánh sáng như vậy.

đó không phải lỗi của tôi, tôi đã làm những gì tôi được nàng yêu cầu. Mọi chướng ngại vật tôi đều bước qua. Tôi đã chơi trò chơi này mệt đến nỗi không ai chạm vào tôi, kể cả trái tim tôi. A, mà trái tim tôi, nó chẳng phải vẫn quay mỗi ngày một vòng theo vòng quay trái đất sao? Hay là bạn cứ quay nhanh hơn một vòng mỗi ngày vì sự quen biết với ông vua của bạn? A, trái tim tôi, nó còn những giọt nước mắt mà tôi giấu, nên có khi nó nằm cô đơn, trên mặt đất.

tình yêu mà tôi có, thứ tôi tìm kiếm, vẫn luôn ở trong ánh mắt của một người mù từ trên cao. Nhìn thấy chính mình là một việc khó khăn, nó cũng là một việc đằng sau cánh cửa.

tôi đã khóc và tôi đã đau khổ để được giải thoát khỏi “anh ấy”. Lúc “anh ấy” muốn cứu “cô ấy” là lúc tôi bị lôi vào. Với tội lỗi “chống lại phụ nữ”, tôi nhanh chóng bị xử thua cuộc. Và anh ấy nhìn tôi, thương hại. Sự lạnh lùng khắc nghiệt làm tôi sợ hãi, nên thơ tôi sau này là một thế giới quá quá mơ hồ. Tôi thậm chí còn không dám nhắc đến những nơi anh ấy từng đến và leo lên để đọc thơ.
nhưng tôi không ghét anh ấy, vì anh ấy đã làm những gì có thể để biến mình được biến thành một vị thần, một huyền thoại được mong đợi từ những đứa con bằng vàng của anh ấy. Thỉnh thoảng những đứa con bằng vàng lại vào vai cừu đen, kêu hơi lớn tiếng về sự đau khổ. Ví dụ như khi kêu cứu về bầu trời, họ sẽ nói: “cảm ơn bạn, nhưng tuần tới trời sẽ có mây.”

tôi từ giã bầu trời của họ, vì tôi không bay lên đó làm chi. Tôi sẽ tìm nàng vì nàng vẫn ở trên mặt đất. Thật ra nàng rất cô đơn khi không còn sân khấu và dải ruy băng buộc những lọn tóc. Nàng khóc: chúng ta không còn sự ngây thơ, hay sự ngây thơ đã bị đánh cắp khỏi cuộc đời chúng ta. Chàng và em hãy đi may túi ba gang và cùng nhau ăn từ cây khế của anh ấy.

đành là tội tổ tông luôn hành hạ con người, đành là chúng ta xây nhà trên cát, đành là chúng ta phải bị cuốn vào những thứ vật chất những thú vui vô tâm, đành là chúng ta nhiều khi được anh ấy nhìn nhận như những con mèo mập và béo.

tôi đã thua, tôi đã đấu tranh hết sức nhưng suốt cuộc đời làm thơ, tôi bị nàng la vì không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đau khổ, không chỉ vì tôi mà vì một thế giới thơ ca vang rền và thiêng liêng của nàng đã không bao giờ được xuất hiện.

vì nàng không chỉ thiêng liêng mà mãi mãi vĩ đại. Nàng không ở trên, nhưng nàng ngang bằng với mọi gã đàn ông. Nàng cũng không ở dưới, và chỉ người mù là không thấy thôi. Không ai có thể chứng minh cô ấy là cô ấy.

món quà thiêng liêng của sự vĩnh cửu, là tồn tại mãi mãi. Mục đích của cô ấy chỉ là tình yêu, vì cô ấy không thể chết. Nhưng con người thì có thể chết, như chúng ta có thể thành cát bụi. Nàng nói: không có nữ tính thì chàng không thể làm như vậy được.

cô ấy là hơi thở của bạn, anh ấy là phương tiện của bạn. Để cân bằng, bạn nhịn ăn cho mình gầy đi, lách qua khe nào cũng lọt. Để đổ bỏ những gì bạn đã được cho, đó không phải là cách sống của bạn. Và cũng để đón nhận từng hơi thở mà bạn tiếp tục sống thêm một ngày. Bạn là một cuộc sống khác. Cuộc sống đan vào cái chết như lời khuyên của nàng.

bạn làm việc và yêu thương, bạn nam tính và nữ tính, bạn bình đẳng với bên trong của bạn. Tôi yêu mùa đông khi những chú chim nói lời tạm biệt, bởi vì lúc đó lá đã rụng hết. Chỉ còn những chú chim, chúng trở thành thứ duy nhất có thể bay.

vì tôi không tin là bạn biết bay…


To write is to time travel. Your writing at one point or another in time, like magic, will become a discovery for people who read it, even when what you may have written will be pure shadow.

You run after the moving letters, you play the role of an idiot listening to the age old gossip, ready to chase down the delusions of the heroes who like to deceive people so they can stay heroes. You understand how a moment can be hidden in time, how an unknown moment has yet to be noted on the timeline. Hence your agony like a new hatchling in the eagle’s eyes.

You use the vernacular to see the vulnerability of spring, how the air merges with time to form a path, drifting between dawn and hope. But the blindness never leaves your fingers as you write, the way the morning waits for its silence, and in the end you will have nowhere left to hide from the pain.

Today is a day like yesterday. When time is hidden in a moment, you can’t find the sun, even though the sun and you have slept together.

The month and her went into hiding. Ran into October.

You know it’s October. You remember that in October you could barely laugh and it’s dark, you also don’t remember how you got to October. You don’t like the dark, so your door is closed. She knocked on the door and said: hey, I’m here. You asked her: who are you? She said: You know me. You say: so what, do we still need to see each other? Me sitting with a bottle filled to the brim with memories. She said: it’s fall, the leaves are now all over the dubious path we have taken. You say: the paths dotted with sunlight and yellow tire marks. She said: something is hiding behind the cold, will this winter be a winter we have lived through before? You left us with our memories, under the stripped naked branches. The days and months drifting along in time, while we’re buried beneath the autumn until the next year, when the load of winter is sucked out and discarded. Ready for spring.

Spring, your door is closed, January 1st. I locked up, February. You changed the locks, March. I lost my keys, April. You changed the locks again, May. But by October I was so sad, because she said: who are you? Why are you fiddling with my key hole? Who will give us a home?

I will never hurt you, but I will set fire to your world.

Across a cloudy white sky, a white room, white furniture, only your breath is in blue, and the colour of tears.

I will sit here until the end of October. With my broken body and my heart on the floor. Time wasted, moments of my life, because you decided to follow the changing season, and left without a trace.

My poems in the end are now yours. It’s already October, just go home, leave me alone with my miserable nightmares, and the harden pain since September.

She said: I’m okay with that.

[16]

Viết là đi xuyên qua thời gian. Ở thời điểm nào đó khi mọi thứ đã được bạn viết ra, điều kỳ diệu này làm mọi người sẽ gặp được bất cứ điều gì, kể cả khi nó chỉ là sự nguyên vẹn của bóng tối.

Bạn chạy theo sự di chuyển của con chữ, bạn vào vai một kẻ ngốc tin vào những câu chuyện cũ mèm, sẵn sàng theo đuổi ảo tưởng của các anh hùng nhưng hay nói láo để còn được làm anh hùng. Bạn biết có một chiều không gian bị giấu vào thời gian, và một chiều thời gian chưa được không gian gọi tên, nên nó vô danh. Vì thế mà nỗi đau của bạn giống như con gà con trong tầm nhìn của đại bàng.

Bạn nhìn sự nhạy cảm của mùa xuân với ngôn từ, thời gian chạm vào không gian thành một con đường, trôi giữa hy vọng và bình minh. Nhưng sự mù quáng vẫn nằm trong những ngón tay viết lách của bạn, như buổi sáng chờ đợi sự im lặng của chính nó, cuối cùng bạn không còn nơi nào để trốn tránh nỗi đau.
Hôm nay là một ngày như hôm qua. Khi chiều của thời gian trốn vào không gian, bạn không tìm thấy được mặt trời, dù mặt trời và bạn từng cùng nhau đi ngủ.

Bạn cuối tháng và nàng chạy trốn. Chạy vào tháng mười.

Bạn biết bây giờ đã vào tháng 10. Bạn nhớ ngày tháng mười chưa cười đã tối, bạn cũng không nhớ bao giờ cho đến tháng mười. Bạn sợ bóng tối và bạn đóng cửa. Nàng gõ cửa và gọi: chàng ơi, em ở đây. Bạn hỏi: em là ai? Nàng nói: chúng ta từng gặp nhau. Bạn nói: vậy đừng gặp nhau nữa, được không? Tôi đang ngồi với một cái bình chứa đầy những kỷ niệm. Nàng nói: lá đã rơi xuống những con đường đầy nghi hoặc của chúng ta. Bạn nói: có phải con đường có những vệt nắng lốm đốm những vết bánh xe màu vàng. Nàng nói: có điều gì bí ẩn trong cái lạnh, liệu mùa đông này có phải là mùa đông mà chúng ta từng chịu đựng hay không? Bạn để lại những ký ức của chúng tôi dưới những cành cây trơ trụi. Ngày tháng cứ trôi qua, chúng tôi sẽ bị chôn vùi dưới mùa thu cho đến năm sau, khi gánh nặng của mùa đông đã được trút bỏ. Chờ mùa xuân.

Mùa xuân, bạn đóng cửa, tháng 1. Tôi khoá cửa, tháng 2. Bạn thay khoá mới, tháng 3. Tôi mất chìa khóa cửa, tháng 4. Bạn lại thay khoá mới, tháng 5. Nhưng đến tháng 10 tôi rất buồn, vì nàng nói: chàng là ai? Tại sao chàng vẫn còn muốn tìm cách mở khoá cửa? Ai cho chúng ta nơi trú ngụ?

Tôi không bao giờ làm tổn thương bạn, nhưng tôi sẽ đốt cháy thế giới của bạn.

Giữa một trời mây trắng, căn phòng màu trắng, bàn ghế màu trắng, chỉ có tiếng thở của bạn màu xanh, và màu nước mắt.

Tôi vẫn ngồi đó, chờ cho hết tháng 10. Với một cơ thể tan nát, và trái tim đã rơi xuống sàn nhà. Một chiều thời gian của tôi thật lãng phí, vì bạn đã theo không gian, bỏ đi không dấu vết.

Những bài thơ cuối cùng của tôi là của bạn. Tháng 10 rồi, bạn hãy về nhà đi, cứ để tôi ở lại với những cơn ác mộng, và nỗi đau xa xưa từ tháng 9.

Nàng nói: tôi hoàn toàn ổn.


The smell of the lake, smell of the rain takes you back to the time you gave up. Summer in the lake is a clear blue, making her eyes seem less blue. And her black and white portraits prove that her sickness is incurable. 

Sick? 

Because she’s beginning to lose her hair, her face to you is like the face of the lake, a darker blue, darker like the blisters you get when you’re licked by a flame. Her other symptoms of madness are undiagnosed, she will not tolerate the symptoms of a fictitious sickness. She’s like a child, she believes she is her own therapist, she searches the internet for her diagnosis and cure, and believes in her self-hypnosis. 

You picture a small room, a bookshelf without books. A staircase leading you up to rooms full of people who don’t know anything, and a stairwell leading you down to people who don’t know where they’re going. These people bump into each other, and you find yourself trying to remember your name.

A year passes by, and your dreams for the future also change like the wet and dry seasons. Beyond the heat and cold, beyond her lessons in ethics, they have changed you. You know how to wait, thoughtful and sadly, as though you’re depressed.

A small room with a bookshelf without books, a staircase taking you up to rooms full of people who didn’t know anything and the stairwell taking you down amongst people who didn’t know where they were going. 

Love, I hope that you can still see me, what we had, when I’m no longer there.

[17]

mùi của hồ nước, mùi của cơn mưa đã mang bạn quay trở lại sau khi bạn bỏ cuộc. Mùa hè trong mặt hồ trong xanh, làm mắt nàng dường như mất đi màu xanh. Và những bức ảnh trắng đen của nàng chứng tỏ rằng căn bệnh của nàng không thể nào chữa khỏi.

bệnh?

bởi vì tóc nàng bắt đầu rụng, bạn nhìn gương mặt nàng như mặt hồ, xanh đậm thêm lên, màu đậm như vết bỏng khi bạn chạm vào lửa. Những chứng rối loạn khác của nàng cũng không được chẩn đoán, nàng không bao giờ chịu mình mắc những chứng bệnh đó, chúng chỉ là hư cấu. Nàng như trẻ em, nghĩ rằng mình là bác sĩ, tự tìm thuốc và chẩn đoán trên mạng, tin vào khả năng tự thôi miên của chính mình.

bạn đang hình dung, một căn phòng nhỏ, một giá sách không có sách. Một cầu thang đi lên những căn phòng chứa đầy những người không biết gì, và một cầu thang đi xuống đầy những người không còn biết đường về. Họ đang va vào nhau, và bạn thấy mình đang cố nhớ tên của mình.

một năm trôi qua, và giấc mơ về tương lai của bạn cũng thay đổi như mùa mưa và mùa nắng. Khi vượt qua nóng và lạnh, vượt qua những lớp học đạo đức của nàng, đã thay đổi con người bạn thành ra như bây giờ. Bạn biết cách chờ đợi, và trầm ngâm ngậm ngùi như người trầm cảm.

căn phòng nhỏ với giá sách và không có sách, cầu thang đi lên những căn phòng chứa đầy những người không biết gì và cầu thang đi xuống đầy những người không còn biết đường đi.

anh vẫn mong em nhìn thấy anh, và mọi thứ chúng ta từng có, dù anh không còn ở đó nữa.


Do you know who I am, or how I have lived my life? If you understand despair then winter to you will have more meaning. Because when you hope that she will come back, promising that you will wait for her, she will say:

– will we be alive then?

– not that I don’t have faith, I expect nothing.

– it’s better if you have something to look forward to, but expect nothing.

She’s always worried about how I might die, and I can’t believe how I’ve survived, how I managed to wake up. I can feel the damp soil all around me. As it turned out, I was still alive. I can feel my body moving again, my reactions, remembering that everything around her would automatically open up.

In the light of spring, she lies there crying amid the gale. The most amazing thing was that when I was again alive I had lost my mind. All I could feel was how she had power over me. She was the Lord of the Sky, where people might mistake her for the sun. She opens you up so you can see the heart, the flame is proof of the presence of your life.

Were you ever like me, before you were human? Allow yourself to open up just once, someone who would never open up the second time? Because I want you to open up more, the way you want. And I can tell you that I will be open. But because I was broken, I will close each time you open. A child will climb out and draw the outline of a body. She will draw what she can, but it’s now a blank canvas, hence you don’t know what colour to add? You can’t add the lines where you know they were never there.

Like a child, she turns her body to face her mother. She takes your hand and places it on her belly and says: I’m pregnant. You sit up and you draw a heart, to fill her emptiness, after she gives birth. Means I’ve turned into the accused when I love, before I was just a sales assistant and a poet.

Someone or another said: I can’t be bothered with visiting you in some mountain borough, I don’t want to marry you, I don’t want drama in my life, now, there are two very unhappy people, the way two people promise to die together. Why die, it makes no sense and what a waste, she said. Have you noticed how, in every drama, people want you to be the one unhappy? Do I deserve what I’m getting? Am I the one who stole her or has life stolen from me?

I sat on your front verandah in the dark. Everything was clear to me then: if your wife refuses to let you go, it means she loves you. But if she loves you, does she not want you to be happy, she wants you to be happy right?

I will tell you my dream. Last night I dreamed about a woman on a bus. In the dream, the woman was crying and suddenly the bus left. With one hand, she tried to wave, with the other hand she was holding tightly on a box full of eggs and her unborn children.

But my dream didn’t help her.

– I made a poem:

“Presently?
Do you want to experience death before dying?
What are you hoping for?
No one can save you but,
If there was anything worth dying for
Then it’s me”, she said
And beyond the comma you’ll see that
It is her
What do you think I want? I don’t know
All I know is that she will come back
We will be right here, sitting side by side
And my only wish is to make another poem with her.

[18]

bạn có biết tôi là ai, tôi đã sống như thế nào không? Nếu bạn biết tuyệt vọng là gì, thì có lẽ mùa đông sẽ ý nghĩa hơn với bạn. Vì khi bạn mong nàng quay về, bạn hứa bạn sẽ chờ, nàng sẽ hỏi:

– lúc đó mình còn sống không anh?

– không phải em mất niềm tin, nhưng em không hy vọng.

– đừng hy vọng, chàng hãy nghĩ về một cái gì đó vẫn còn ở phía trước, sẽ tốt đẹp cho chàng hơn.

nàng luôn sợ tôi chết, và tôi cũng không ngờ mình có thể sống sót, không ngờ mình lại tỉnh dậy. Tôi cảm thấy đất ẩm ướt quanh cơ thể mình. Hoá ra tôi vẫn còn sống. Cơ thể tôi bắt đầu có lại các phản ứng, nhớ lại mọi thứ bên nàng và có thể tự mở ra được.

trong ánh sáng của mùa xuân, nàng nằm khóc giữa các cơn gió. Điều tuyệt vời là khi sống lại tôi không có tâm trí. Chỉ còn cảm giác, là nàng đang cai trị tôi. Nàng là vị chúa tể trên trời, người ta vẫn nhầm gọi là mặt trời, nàng mở ra cho bạn thấy ngọn lửa của trái tim, ngọn lửa như sự hiện diện trên đời này, của bạn.

bạn có từng giống tôi không, trước khi bạn trở thành con người? Bạn đã cho phép mình mở ra một lần, ai sẽ không bao giờ chịu mở lại lần thứ hai? Bởi vì tôi muốn bạn mở ra nhiều hơn, theo cách của bạn. Và tôi nói tôi cũng sẽ mở. Nhưng vì tôi đã tan vỡ, nên tôi phải chịu khép lại mỗi khi bạn mở ra. Một đứa trẻ sẽ chui ra và vẽ các đường viền của một cơ thể. Nàng vẽ những gì nàng có thể, nhưng nó đã thành trắng xóa, làm bạn cũng không biết phải tô màu gì lên? Bạn không thể điền vào dòng kẻ những gì mà bạn biết là không có, ở đó.

như một đứa trẻ, nàng quay người về phía mẹ. Nàng còn lấy tay bạn đặt lên bụng và nói: em có thai. Bạn ngồi dậy vẽ một trái tim, để lấp đầy sự trống rỗng của nàng, sau khi nàng sinh nở. Vậy là tôi trở thành tội phạm khi yêu, trước đó tôi chỉ là nhân viên bán hàng và là một nhà thơ.

ai đó nói: tôi không muốn đến phố núi với bạn, tôi không muốn cưới anh, tôi không muốn cuộc đời giống như một vở kịch, trong đó có hai người rất buồn, như hai ta đã hứa sẽ cùng nhau chết. Sao phải chết, em thấy vô lý và phí quá.
tại sao các vở kịch người ta cứ thích bạn vào vai người buồn, bạn có nghĩ như vậy không? Tôi có xứng đáng hưởng những gì tôi đáng được hưởng không? Tôi đã đánh cắp nàng hay cuộc đời này đã đánh cắp tôi?

tôi ngồi trong bóng tối trước hiên nhà bạn. Mọi chuyện đối với tôi đều rõ ràng: nếu vợ bạn không chịu để bạn ra đi, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu bạn. Nhưng nếu cô ấy yêu bạn, cô ấy có muốn bạn hạnh phúc không, cô ấy phải muốn bạn hạnh phúc chứ?

tôi kể cho bạn nghe giấc mơ của tôi. Đêm qua tôi mơ thấy một người phụ nữ ngồi trên một chiếc xe buýt. Trong giấc mơ, cô ấy đang khóc và chiếc xe buýt bỗng vụt đi. Với một tay, cô ấy cố sức vẫy, một tay còn lại cô ấy cố ôm một chiếc hộp chứa đầy trứng và trẻ sơ sinh.

nhưng giấc mơ của tôi không giải cứu được nàng.

– tôi làm một bài thơ:

“hiện tại? bạn có muốn trải
nghiệm không, cái chết trước cái chết?
bạn có hy vọng không?
không ai có thể cứu bạn nhưng
nếu có thứ gì đáng để bạn chết thì
đó chính là em”, nàng nói
và sau dấu phẩy bạn thấy
đó chính là nàng
bạn nghĩ tôi đã ước điều gì?
tôi không biết gì hết, chỉ biết rằng nàng sẽ quay lại
rằng cuối cùng chúng tôi sẽ ở bên nhau
điều tôi mong ước, là tôi ước mình có được một bài thơ nữa, cùng với nàng.


She said: we could go on a trip, make memories, and the fire from my body will mark all the places we might call on.

You don’t have that kind of expectation, there’s no fire left, it’s gone, leaving no memory behind, the way she had taken her scent with her. The entire morning sitting there staring at the West Lake, and it’s as tiny as a bowl of bún chả, and in the years to come it will heal your anxieties each time she flies and you’re not there.

You will turn into a thing of yearning, and why not? It’s a rather poetic notion. I have been in the lake for so many lifetimes in the form of a shark, because you like to bite. Once bitten twice shy, it will be a long time before you consider returning, and no one will know you’re there until you’re right by the bank.

In the dark, you’re one of her countless poems, where the vernacular is not tarnished by illness. You no longer feel the cuts of the cogon grass on your skin, making you bleed. You were the colour of fire once, now you are in the shade of ashes. Your podium has been swallowed whole by the fire, unwarranted and its idol now no longer has anyone left to pay homage. You’re allowed a place to rest at the foot of the effigy, and people will testify to the fact that the cogon grass cuts on your skin have now healed. The podium is where you squeeze yourself in amongst the others so you can face your failures. In Easuop you have visited another ancient podium, restored for the worship of burned and cremated idols. But where you live people are respectful, no one pushes or shoves.

Sometimes the dreams would stop because she’s monitoring her sleep. She would at the same time pray for protection from the old man and that you wouldn’t be so afraid of his spells. His body is very cold because he’s an idol. After finding what he needs from the crumbling wall, he would cover her body with some dry leaves. To get rid of the evidence, he said. She laughs: the podium will be the source of your sustenance, you don’t have to do anything except sleep and dream.

You see so many people standing around, crowding even their dreams, taking up all the spaces on the way up to the podium. Faces always in a rush, always busy. They listen and respond wisely with understanding, compassion, and pity for other people, acknowledging for the time being, the importance of the question. You and her were up late, saw the ghosts, and she warned me about losing money to unwarranted idols.

You went looking for any idol. As it turned out they were no different to spirits, they throb and pulsate, warm like her hand. But when you reach out to touch them, they would have a disparate beat, if you squeeze them tightly enough they would take the form of a person, complete with hair, flesh and bone. Ah, and the hair gave you grief because the old man wants you to make sure each strand was accounted for, before you can open your eyes to look at her and the old man.

You’re a dream, a moment of madness as it turned out. You ran back to the ancient podium in your hometown, where they also worshipped the god of fire and they were also burned and cremated. In the end, you will find that death is inevitable, and that you are already old. You are fine with that but she continues to message you from far away: how should I put it so you might understand? You more than understand her, we are all shadows, and someone will always turn up to give you permission to dream, the dreams of munition and fire…

[19]

nàng nói: chúng mình hãy cùng nhau làm một chuyến hoài niệm, và lửa sẽ tỏa ra theo dấu vết cơ thể em.

bạn không hy vọng vào một chuyến đi như vậy, ngọn lửa đã tắt, đã bỏ đi không bao giờ để lại ký ức như nàng không còn để lại một mùi hương nào. Cả buổi sáng mà bạn ngồi nhìn, hồ Tây chỉ nhỏ như một bát bún chả, và nhiều năm nữa nó vẫn còn chữa lành chứng bệnh nôn nao của bạn khi nàng bay và bạn không có mặt.

bạn trở thành nỗi nhớ, tại sao không? Đó là một ý tưởng rất nên thơ. Tôi đã ở trong hồ từ muôn kiếp trước với tư cách là một con cá mập, vì bạn thích cắn. Sau lần cắn ấy phải lâu lắm bạn mới có thể quay lại, cũng không ai nhìn thấy bạn cập bờ.

trong đêm tối, bạn là một trong vô vàn bài thơ của nàng, nơi ngôn ngữ còn chưa bị nhiễm bệnh. Bạn cũng không còn cảm thấy những lá cỏ tranh từng cứa đứt thịt da làm bạn chảy máu. Bạn từng mang màu sắc của lửa, giờ bạn có màu của tro tàn. Ngôi đền của bạn đã bị nuốt chửng trong ngọn lửa, đã bị mạo phạm và thần thánh của nó cũng không còn được ai cúng tế nữa. Bạn được đặt nằm dài dưới bệ tượng, và người ta sẽ xác nhận các vết thương do lá cỏ tranh cứa đứt đã lành. Ngôi đền là nơi bạn cố chen vào để chứng kiến sự bất bại của mình. Ở Easuop bạn đã từng thăm một ngôi đền phế tích khác, đã được trùng tu và cũng thờ cúng những vị thần bị thiêu cháy. Nhưng ở quê bạn thì không ai phải chen lấn.

thỉnh thoảng giấc mơ bị ngưng lại vì nàng luôn theo dõi giấc ngủ. Nàng vừa cầu xin sự bảo vệ của ông già vừa giúp bạn đỡ sợ hãi phép thuật của ông ta. Cơ thể ông ta rất lạnh vì là thần, sau khi tìm kiếm gì đó trong những bức tường đổ nát, ông ta sẽ phủ lên cơ thể nàng và bạn một ít lá khô. Để mất dấu vết, ông ta nói. Nàng cười: ngôi đền này sẽ mang lại cho chàng thức ăn, chàng không phải làm gì ngoài ngủ và mơ.

bạn thấy từng đám người đứng kín cả giấc mơ, kín cả cầu thang dẫn lên ngôi đền. Những gương mặt luôn có vẻ hối hả, bận rộn. Họ lắng nghe và trả lời vừa khôn ngoan vừa thông cảm vừa thương hại người khác, vì ai cũng biết sự quan trọng của câu hỏi lần này. Vì vẫn thức, nên bạn và nàng thấy những bóng ma, và nàng nhắc bạn đừng để bị bịp và mất tiền oan vì những thần thánh mạo xưng.

bạn đi tìm một vị thần. Hoá ra nó như một linh hồn, đang đập và co bóp, nóng ấm như nắm tay của nàng. Nhưng khi đưa ngón tay chạm vào thì nó lại co bóp kiểu khác, bóp rất chặt và thành ra một con người, đủ cả da xương lông tóc. À, mái tóc làm bạn rất mệt vì ông già bắt bạn phải đếm hết bao nhiêu sợi tóc mới được mở mắt ra, để nhìn nàng và ông ta.

bạn và giấc mơ, hoá ra chỉ là cuộc hoảng loạn. Bạn chạy về đền thờ phế tích ở quê bạn, cũng thờ thần lửa và bị thiêu hủy trong lửa. Cuối cùng bạn hiểu rằng cái chết sẽ tới, và chính bạn cũng già. Bạn không còn thắc mắc gì nhưng từ xa
nàng vẫn nhắn tin: nói sao cho anh hiểu? Bạn thừa sức hiểu rằng với nàng, bất cứ ai cũng chỉ là một cái bóng, rằng sẽ luôn có một người khác xuất hiện và được phép mơ, những giấc mơ lửa đạn…


Look, babe, I’m the one in love, while all you have is a crush?

You don’t understand how she came up with such conclusions, she insists that you should stop pretending, even when you have loved her for as long as the cypress tree has been there on the side of the road.

That was one afternoon. It rained and it felt like, it was already dark, to have rained without a sunset. You watched the rain fall on a street lotto ticket seller with sad eyes, age bored into the lines of her face.

Rain disperses you like your memories. And how can you escape a feeling like that, you also can’t remember. The image of her riding a motorbike against the lights of the traffic, renders a shimmer in the rain across the city. A shimmering city turned into a thousand curious eyes. You faced the thousands and thousands of coloured raincoats, with countless advertisements printed on the back of them, rolled up together.

You were also heading home, in the rain, mumbling: thank you, don’t be scared baby, it’s going to be okay…

[20]

để em nói chàng nghe, chàng là say nắng, em mới là yêu, hiểu chưa?

bạn không biết vì sao nàng luôn hoài nghi như vậy, nàng cứ bắt bạn đừng giả vờ, cả khi bạn yêu nàng lâu năm như cây trắc bá ven đường.

đó là một buổi chiều. mưa làm như là trời đã tối, mưa làm như không có hoàng hôn. bạn nhìn bóng tối rơi xuống những người bán vé số có đôi mắt buồn, tuổi đời là những nét cam chịu trên gương mặt.

mưa, bạn tan như một kí ức. và bạn thoát ra khỏi cảm giác đó bằng cách gì, bạn cũng không nhớ. hình ảnh nàng chạy xe máy ngược sáng với những ngọn đèn pha, làm giọt mưa lấp lánh cả thành phố. thành phố thì lấp lánh thành một ngàn ánh mắt, tò mò nhìn bạn. bạn nhìn cả ngàn màu sắc của bao nhiêu chiếc áo mưa, với bao nhiêu lời quảng cáo hứa hẹn trên lưng áo, đang cuốn vào nhau.

bạn cũng chạy về, trong mưa, thì thầm: cám ơn, em đừng sợ…


She suffered the pain, the burn of lust and desire, no treasure was to be found in far off lands, 8 hours flight from her,

Her return flight is just as exhausting as if she were to stay,

The brilliant ocean full of colour in her imagination once,
Now, a sombre colour full of tears, in place of promises the waves carry a disappointing load of broken dreams,

The sky was like a dream, now covered in grey by suspect clouds,

The shadow of pooled laughter imprinted on a path, now overshadowed by the disappointment of broken dreams,

The once were comforting whispers now loud hollow echoes, a reminder like a mirage in the desert,

Reality is a path, she had looked forward to is a maze, filled with uncertainty, a dead end in every turn, failed expectations,

Petals of hope for some time now dry and dying, replaced by the thorns of disappointment, each step is a stab at the soul,

The promises of a night full of stars, now clusters of stars out of reach,

Lost in the endless space of unfulfilled desire, the paths taken are now more perilous than ever before,

A brave knight leaving in the middle of the night, and what’s left is a murky swamp of crocodiles ready to bite her,

[21]

nàng bị đau nhức, bị đốt cháy bởi ngọn lửa dục vọng, không có kho báu nào để nàng đi tìm ở vùng đất xa xôi, cách nàng 8 tiếng bay,

chặng đường về nhà cũng sẽ mệt mỏi như ở lại,

đại dương từng được nàng hình dung những màu sắc rực rỡ,
giờ trải dài trước mắt là những tông màu trầm lặng, những làn sóng của nó không mang theo lời hứa mà mang theo sức nặng của sự vỡ mộng,

bầu trời, từng là bức tranh của giấc mơ, giờ phủ đầy màu xám với những đám mây nghi ngờ,

in bóng lên con đường là tiếng cười còn đọng lại, bị át đi bởi sự im lặng của giấc mơ tan vỡ,

những lời thì thầm từng là giai điệu êm dịu giờ vang lên như những tiếng vang trống rỗng, nhắc nhớ sự tan vỡ như ảo ảnh trong sa mạc,

hiện thực là con đường, nàng từng chờ đợi là một mê cung, đã đầy bất trắc, mỗi ngã rẽ đều dẫn đến ngõ cụt, những kỳ vọng không được đáp ứng,

những cánh hoa hy vọng một thời giờ đã khô héo, thay vào đó là những cái gai thất vọng, cứ mỗi bước đi lại đâm vào tâm hồn,

những đêm đầy sao lẽ ra phải chứa đựng những ước muốn, giờ đây là chòm sao ngoài tầm với,

lạc vào khoảng không bao la của những khát vọng chưa bao giờ được thực hiện, những con đường giờ đây trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết,

chàng hiệp sĩ dũng cảm bỏ đi trong đêm khuya, và những gì còn lại chỉ là một đầm lầy cá sấu đang chờ đợi nàng để cắn,


Nothing is truly mine, besides myself,

I have searched everywhere, and found nothing deserving of love, hence, I’m a stranger,

Amongst the people I love, I am the one in lockdown, in isolation,

Though alone, I’m happy, quietly I sow and water my love, with tears,

I have lived so many lives, to then lose what is left of a world full of lies,

What is mine is still mine, it can’t belong to anyone else, I have torn my blanket into pieces, I’m for the moment curled up in my blanket, use my tears to water you, love,

I have planted, love bloomed, and looking at the world, I had cried, since love had taken me to the other side, no one has the ability to destroy love, like a diamond,

My heart is always facing you dear, the way the lotus thrives in water, watchful eyes of a bird in flight looking down at the night as the moon passes by, when she’s lost,

My love, come back,

The way she had put it, be silent and listen to the sound of the blood pumping through our veins,

In quietude I will sit, step into a boundless world so big that
I believe it is the origin of us all,

.

suddenly,
such a scene,
your light,
silences everything,

silencing even
her tears, freezes
falls to the ground,

her parents
brother and sisters,
tell her to stop,

they say this thing,
from within your heart,
you have strayed,

they say,
who, besides you
can see, in the dark
there is a heart?

[23]

không có gì thực sự là của tôi, ngoại trừ tôi,

tôi đã tìm kiếm mình khắp nơi, và không tìm thấy những gì xứng đáng với tình yêu, vì thế, tôi là kẻ xa lạ,

giữa những người thân yêu, tôi là kẻ bị cách ly, bị đăng xuất,

nhưng khi có một mình, tôi vẫn thấy mình hạnh phúc, tôi gieo trồng tình yêu âm thầm tưới nó bằng nước mắt,

tôi đã tìm thấy, nhiều kiếp sống của mình, rồi tôi bị mất toàn bộ phần còn lại, của thế giới, oan sai,

gì của tôi vẫn là của tôi, không thể của ai khác, tôi đã xé chiếc chăn của mình thành từng mảnh, tôi đang cuộn mình trong chăn, tôi dùng nước mắt tưới tình yêu,

tôi đã trồng, bây giờ tình yêu đã ra hoa, khi nhìn thế giới, tôi đã khóc, vì tình yêu đưa tôi sang bờ bên kia, không ai có thể phá vỡ được tình yêu, giống như viên kim cương, làm gãy chiếc búa cả gan dám đập vào nó,

trái tim anh hướng về em, như hoa sen sống trong nước, như cánh chim mở mắt nhìn suốt đêm khi trăng đi qua, khi nàng bị lạc,

hỡi người yêu, hãy trở về,

như nàng nói, hãy im lặng nghe tiếng máu chảy trong huyết quản,

bây giờ tôi ngồi yên lặng, bước vào một thế giới rộng lớn đến mức
tôi biết đó là cội nguồn của tất cả chúng ta,

.

đột nhiên,
cảnh tượng đó,
ánh sáng của bạn,
làm im lặng tất cả,

làm im lặng
tất cả, nước mắt nàng cũng đông cứng,
rơi xuống đất,

cha mẹ và,
anh em,
đều kêu gọi nàng dừng lại,

họ nói điều này,
từ trái tim của bạn,
bạn đã lạc lối,

họ nói,
ai, ngoài bạn
có thể nhìn thấy, trong bóng tối
một trái tim?


I know because I find myself writing your name over and over again and in black not sure how many times, counting all the dreams, I find myself writing down all the pain and the pain you alone had to endure,

Nothing is definitive and I can’t see anything anymore, your undefined face appears in all the old paintings I hang on the wall,

Nothing
Nothing at all,

Just fleshy cuts that will disappear or thickens into scars, that’s what the doctor told me,

I no longer feel at home, there’s not enough space to slip away, I don’t know how to hold onto anything anymore, everything makes it feels like my heart is pounding inside my rib cage, I no longer worry about my blood pressure or do I fear old age,

You are forever in my memory and it is exactly how I will forget you, like the way we do things together, promise me that you will grow old, even though we are still young like birds singing in the trees,

I loved you even before I had ever met you, hence I will love you even if we will never see each other again, there is this space each time I look at you, when your heart is broken and you are angry,

I miss the sound of your laughter, it’s not your eyes but when it’s dark it’s so hard to love you, I don’t have enough words to explain how we can be true to each other, even if it’s only a dream,

A dream, the savage claws inside my chest, killing each lung parenchymal cell, making my words run from one breath into another to never touch a poem, they only know how to mimic the thoughts hence their thoughts are void of feeling, they bypass existence and render us numb, we’re left with the foggy feeling of immortality, we’re suspended like grains of dust, our lips thoughtlessly move, or thoughtful about how we are chipped away by the minute until we are dust,

The dream dissipating like cigarette smoke at the tip of my fingers, you’re teaching me how to inhale the smoke without choking, and we talked about everything, from pain to those who loved each other, and I was surprised by the simplicity of it, when come winter I will miss your warmth, and I will crave the smoke,

Our existence, death ripping away, discarding all our curious thoughts, even when we do nothing, you said: are we zombies? I can’t bear the way you give and take my breath away, turn me into a lifeless body, I can still see you but you are fading, though you’re still whole, still flesh and blood, without a body or memory, yet you continue to persist, you live,

Your fingers bleed as you search for the fallen broken pieces of a home that had by choice fall into disrepair, but this the hope of a nation, you said, we are the blooms of freedom in a dark age of sin, we no longer lie – we love each other in muddy pools of stagnant water, filthy, even the images of love are crumbling, dark and disgusting as we wade through those sad memories, and still recognise that it’s our home,

[25]

anh biết điều đó vì anh đã viết đi viết lại tên em và màu đen không biết bao nhiêu lần, bao phủ cả giấc mơ, anh viết về tất cả nỗi đau và riêng nỗi đau của em,

không có gì chắc chắn và anh không nhìn thấy gì nữa, khuôn mặt mờ nhạt của em nằm trong những bức tranh cũ anh treo trên tường,

không có gì
cả,

chỉ có những vết xước trên thịt da và chúng sẽ biến mất hoặc sẽ lành sẹo, đó là anh nghe ông bác sĩ nói,

không cảm thấy như đang ở nhà nữa, không có đủ không gian để anh cảm thấy mọi thứ bị trơn tuột đi, anh không biết làm cách nào để níu kéo, tất cả điều đó làm tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, anh không còn sợ huyết áp và tuổi già,

anh sẽ nhớ em mãi và cũng sẽ quên em y như vậy, giống như cách em làm với anh, hãy hứa với anh rằng em sẽ già đi, dù bây giờ chúng ta còn trẻ như những tiếng chim hót,

anh yêu em khi chưa kịp quen em, vì vậy anh sẽ yêu em cả khi em không còn gặp anh nữa, có một khoảng trống khi anh nhìn em, đó là những lần trái tim em tan vỡ và những lần em quay cuồng,

anh nhớ tiếng cười, của em, nó không phải là đôi mắt nhưng khi nó u ám thì thật khó để yêu em, anh không có đủ từ ngữ để giải thích những gì chúng ta có thể thành thật với nhau, dù trong mơ,

giấc mơ, đó là những móng vuốt cào trong lồng ngực anh, làm chết từng tế bào nhu mô phổi, làm những từ ngữ của anh trôi từ hơi thở này sang hơi thở khác mà không bao giờ chạm đến bài thơ, chúng chỉ biết bắt chước ý nghĩ nên suy nghĩ của chúng không có cảm xúc nào, chúng phớt lờ sự tồn tại làm chúng ta không biết đau đớn, chúng ta chỉ còn một cảm giác mờ mịt về sự bất tử, chúng ta như những hạt bụi lơ lửng, đôi môi chúng ta mấp máy không có ý thức, hay ý thức về bản thân đã bị ăn mòn, từng phút từng giây cho đến khi chính chúng ta trở thành cát bụi,

giấc mơ đung đưa như làn khói thuốc lá trên ngón tay anh, em đang dạy anh cách hít khói vào mà không bị nghẹn, và chúng ta đã nói về mọi thứ, từ nỗi đau đến những người yêu nhau, và anh đã ngạc nhiên trước sự đơn giản đó, để khi mùa đông đến anh một mình nhớ hơi ấm của em, và thèm một làn khói,

sự tồn tại của chúng ta, cái chết đã tước bỏ những điều kỳ quặc trong suy nghĩ của chúng ta, ngay cả khi chúng ta đã bất động, em nói: chúng mình là xác sống à? thật không thể chịu được khi em cho và lấy đi hơi thở của anh, biến cơ thể anh thành xác chết, anh vẫn nghe thấy em nhưng em đang mờ dần, dù thịt da em còn nguyên vẹn, em không thân xác cũng không ký ức, nhưng em vẫn sống,

những ngón tay của em chảy máu khi mò tìm những mảnh vụn từ ngôi nhà tự do đã bị sụp đổ và mục nát, nhưng đây là hy vọng của một dân tộc, em nói, chúng ta là bông hoa của tự do trong thời đại đen tối của tội lỗi, chúng ta không nói dối – chúng ta yêu nhau trong vũng nước bị tù đọng, bẩn thỉu, những hình ảnh của tình yêu cũng mục nát, bẩn thỉu tối tăm và chúng ta lội qua dòng nước ký ức u ám ấy, và chúng ta vẫn biết đó là ngôi nhà của mình,


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phú Nhuận, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

ĐINH TRƯỜNG CHINH

In Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Đinh Trường Chinh, the poet, and artist was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

HỒ DZẾNH

Hồ Dzếnh

thơ Hồ Dzếnh
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch


Hồ Dzếnh (1919 – August 13, 1991), real name Hà Triệu Anh or Ha Anh (in Cantonese dialect is Hồ Dzếnh), was born in Dong Bich village, Quang Xuong district, Thanh Hoa province, and died in Hanoi. His father was Ha Kien Huan, originally from Guangdong, and his mother Dang Thi Van was Vietnamese. He attended high school, taught privately, wrote poetry, and wrote for newspapers from 1931 in Hanoi. In 1953, he went to Saigon to work as a journalist, and in 1954, he returned to Hanoi to continue writing for newspapers and poetry. He was a member of the Vietnam Writers Association from its inception (1957).

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.