You live in the colour red and death is blue. Death. You think it’s not there, but it’s there.
When you were in school, your teachers enjoyed telling you about the algorithms of things. You could add endless zeroes to any number. Say for instance, you could add nine more zeroes to thirty five billion. Like presently, you could discuss anything in a forum over and over again nine or ten times before you’re sick of it.
You can touch the ten zeroes like the way you can rays of light, a ray of sunshine. Or you can touch a pen, sometimes it might be a pair of earrings for your wife, in 9999 carat gold.
But in the end there is never an answer. You can’t hear a thing. Nothing there, knowing nothing.
You reach out and try to touch it, the sudden death. And it opens up like a black hole. It is your entombment. You know that thirty five billion is nothing compared to someone else’s thousand million billion. Just the shedding of someone’s teardrop and it’s done. Like the blinding distance of light. You know that no one could ever discern a dewdrop, no one could ever see a person or a horse fall out and be overlooked out of a cage.
Death, it is the clarity of all things. It will blink when you want to adjust the light. It is never afraid. Never anxious. Because it had lent a hand to help one person out of the flood water.
You ask: Where is this place? Death, it has blue eyes. It tilts its head to the side to answer you, here.
You have waded through the water without any shoes, your toes sinking into the sand leaving their mark. The blue eyes tell you to move towards the part where the waves will carry you ashore, washing away the sand. As you walk you see your footprint being erased to be replaced by a new patch of sand, smooth and soft. The blue eyes tell you to go ashore.
This is your classroom for the day. Write everything down so you can revise it later.
After that, a wave will turn up to carry you away. It, death, ask: How is it? Smooth enough? You nod.
The lesson continues:
Somewhere in the ocean, there is a giant bird. Its gaze ignites burning in hundreds and hundreds of colours. Or thousands to be more exact. Perhaps the bird is upset, as it landed on your shoulders, the claws came out of nowhere. In the sunlight, its wings covered the whole beach. An explosion. A sky bursting with fireworks. It scares you.
The deadly thirty five billion and you, sitting with you there in the dark.
But the light finds you because a rainbow just dropped out from the wings of the bird, like a blood red umbrella. Then, as the bird bends its knees, flapping its feathery wings, spraying millions of tiny drops of shimmering colours over the sea before into the sun it would disappear.
One more lesson?
Everyone loves water like the way you love the sea, hence no one can close their eyes or stop asking questions about death. They want everything clarified. You watch the moon appear right next to the sun. Stars dangling from the clouds. The sun continues to cast its light across the darkness, a shimmering reflection on the water, forming the horizon. You raise your hand to cover yours and everyone else’s eyes – to retain the brilliance and colours. And now finally you understand.
The sea is not just a beach where all kinds of footprints are erased. The sea is revived amidst two waves. And we have enough time to write on the sand, time enough for people to read it before it is washed away.
We are the cracks amongst the colours. Each colour is a person. A colourless rainbow is no longer a rainbow. We can never fade away.
We are brilliant when we are creative and thoughtful. Regrets and second chances. We leave our mark behind and we must leave our footprints for everyone to see.
Death blinks – steadfast blue eyes. Once its eyes open up again, it is when you are back in the classroom. You stare at the administrators with their hair scattered with grey like stars across a dark sky like the one you just saw reflected on the water over the sea at night. You rub your eyes as you watch the colours filter through the numbers. No bird but the light illuminates everything in the room. You see that we are igniting. But your teacher deliberately made a spelling mistake, missing a letter “c” in “chết”, “hết” just means the end. But pausing only for a moment between two waves. As the waves washed everything away, your teacher had to rewrite it, you said: “I’m afraid I can’t keep up. I assure you I won’t be able to remember it. I can’t deny or confirm any of it. I’m totally paranoid. I’m sorry…”
You open your arms wider, to embrace the sun, pull all the stars down. The light returns a thousand times more brilliant in everyone’s eyes. You see them woven together like a poet who sees the grass woven together to form the horizon, bursting with a question: “I ask you, how does one person live with another person?” There is not a single reply from anyone.
Like grains of sand forever silent, in the blaring light of a bright red sun. you said: “I will,” you mumble nervously: “I will,” awkwardly again you say: “I will,” and everyone will be baffled: “You will?” Who, who will? Who? Who will never will?
You forget that, only when you die, that is when you will be as blue as death. You live in a country that is red, even the wind is red. She opens and closes the window each afternoon and knocks on a red door of a house. Outside, the sound of the traffic is also in red.
– I am made out of the colour red? You ask.
But it is a useless question. Here, even the rocks are red, like the moon and all the birds flying are red, like the sea is red and the waves are bubbling like blood. But you alone have been added to three stars, they have the colour of her undoing hair.
Doesn’t matter what shade, they are all shades of red, she said: “You should hold everything forever in your heart. Only you can stop people from swallowing me whole down their throats. Also red.”
Bạn sống màu đỏ và cái chết màu xanh. Cái chết. Bạn biết nó không có ở đó, nhưng nó lại ở đó.
Như ngày xưa đi học, các thầy giáo giải thích các thuật toán. Bạn có thể thêm các chữ số zero bất tận vào phía sau một con số nào đó. Nếu ba mươi lăm tỷ bạn sẽ thêm vào chín số zero. Như trên diễn đàn bây giờ bạn tha hồ bàn tán chín hay mười lần, sùi bọt mép.
Bạn có thể chạm vào mười con số zero như chạm vào một tia nắng, một ánh mặt trời. Hay bạn chạm vào một cây bút, nhiều khi có thể là một chiếc hoa tai cho vợ, bằng vàng 9999.
Nhưng cuối cùng câu trả lời là không hề có. Bạn không nghe thấy gì. Không có gì không biết gì.
Bạn đưa tay ra để chạm vào nó, một cái chết đột ngột. Và nó mở ra như một cái lỗ đen. Nó là huyệt mộ của bạn. Bạn biết ba mươi lăm tỷ chả là gì so với ngàn triệu tỉ của mấy ông khác. Chỉ cần một giọt nước mắt ai đó nhỏ xuống là xong. Như một khoảng cách mịt mù của ánh sáng. Bạn biết không ai có thể nghe thấy hình ảnh giọt sương, không ai nhìn thấy một người hay con ngựa bị rơi ra và bỏ quên bên ngoài chuồng.
Cái chết, nó làm mọi thứ trở nên trong suốt. Nó chớp mắt của nó khi bạn muốn điều chỉnh ánh sáng. Nó không sợ. Không nao núng. Vì nó đã đưa tay ra kéo một người thoát khỏi vũng lầy.
Bạn hỏi: Nơi này là đâu? Cái chết, mắt của nó màu xanh. Nó nghiêng đầu trả lời bạn, ở đây.
Bạn đã lội chân trần, các ngón chân ngâm trong cát nên bạn để lại dấu vết. Mắt màu xanh ra hiệu cho bạn phải đến nơi mà những con sóng sẽ xô vào bờ, rửa sạch cát. Bạn đi ngang qua và nhìn dấu chân của bạn bị xóa, nhường chỗ cho một bãi cát mới, mịn màng. Mắt màu xanh chỉ bạn đi vào bờ.
Đây là lớp học của bạn ngày hôm nay. Ghi lại các bài học để nhớ.
Sau đó, một làn sóng cuốn lên và mang bạn đi. Nó, cái chết, hỏi: Được không? Êm chưa? Bạn gật đầu.
Bài học tiếp theo:
Từ một nơi nào đó trên biển, có một con chim khổng lồ. Ánh mắt của con chim lóa sáng và bùng nổ với hàng trăm màu sắc. Hay hàng ngàn mới đúng. Có lẽ con chim đang giận dữ, hạ cánh trên vai của bạn, móng vuốt bạn không thể biết là đến từ đâu. Trong ánh mặt trời, con chim phủ đôi cánh lên cả bãi biển. Một tiếng nổ. Một bầu trời phun trào như pháo hoa. Bạn thấy sợ.
Cái chết ba mươi lăm tỷ cùng với bạn ngồi im trong bóng tối.
Nhưng bạn vẫn bị chiếu sáng bởi một cầu vồng mới vừa rơi xuống từ lông của con chim, như một chiếc dù màu máu. Sau đó, con chim nhún đôi chân, sột soạt đôi cánh, nó tung ra các màu sắc rực rỡ trên biển trước khi biến mất sau ánh mặt trời.
Một bài học nữa?
Ai cũng yêu nước như bạn đang yêu biển, nên không ai có thể nhắm mắt lại hay ngừng đặt ra các câu hỏi về cái chết. Họ luôn muốn mọi thứ rõ ràng. Bạn nhìn mặt trăng đã hiện ra bên cạnh mặt trời. Các ngôi sao treo lơ lửng từ các đám mây. Tia nắng vẫn chiếu trên nền màu đen, phản chiếu lấp lóa trên mặt nước, tạo ra đường chân trời. Bạn giơ tay để che mắt, của bạn và mọi người – để giữ cho tất cả các màu sắc mới xuất hiện vẫn rực rỡ. Và bây giờ bạn đã hiểu.
Biển không phải chỉ là bãi cát bị sóng xóa mọi dấu chân. Biển sống lại ngay giữa hai lần sóng vỗ. Và chúng ta phải kịp viết một cái gì đó trên cát, đủ nhanh để mọi ngưởi kịp đọc trước khi bị xóa.
Chúng ta là các vết nứt giữa màu sắc. Mỗi màu sắc là mỗi con người. Cầu vồng mà không có màu sắc thì không còn là một cầu vồng nữa. Chúng ta không thể phai mờ.
Chúng ta chiếu sáng với những ý tưởng và suy nghĩ. Hối tiếc và sống lại. Chúng ta để lại dấu vết của chúng ta và chúng ta phải để lại một dấu chân để mọi người có thể nhìn thấy.
Cái chết chớp mắt – con mắt vẫn màu xanh. Khi nó mở ra một lần nữa là lúc bạn sẽ trở lại lớp học. Nhìn chằm chằm vào ban giám hiệu với những mái tóc lốm đốm bạc như ánh sao trên nền đen u mê tăm tối mà bạn vừa thấy trên mặt biển đêm. Bạn dụi mắt nhìn màu sắc xuyên qua các con số. Không có con chim nhưng ánh sáng chiếu sáng tất cả mọi thứ trong phòng. Bạn biết chúng ta đang bốc cháy. Nhưng thầy giáo của bạn đã cố ý viết sai chính tả, thiếu chữ “c” nên chết thành ra hết. Nhưng chỉ trong một giây lúc tạm dừng giữa hai làn sóng. Khi sóng xóa đi, thầy giáo phải viết lại và sửa lại, bạn nói: “Tôi sợ rằng tôi đã không kịp hiểu. Tôi cam đoan là tôi không nhớ. Tôi không chối nhưng cũng không nhận. Tôi bị hoang tưởng. Tôi xin lỗi…”
Bạn mở vòng tay rộng hơn, ôm lấy mặt trời, kéo xuống các ngôi sao. Ánh sáng lung linh trở lại gấp hàng ngàn lần trong đôi mắt của mọi người. Bạn nhìn họ đan lại với nhau như một nhà thơ khi nhìn thấy cỏ đan vào với nhau tạo thành những chân trời, đã bật ra câu hỏi: “Tôi hỏi, người sống với người như thế nào?” Không ai trả lời bạn.
Như những hạt cát vô tận và im lặng mãi mãi, dù bị chiếu sáng dưới ông mặt trời đỏ rực. Bạn nói: “tôi sẽ,” bạn lắp bắp: “tôi sẽ,” bạn ngượng nghịu: “tôi sẽ,” và mọi người ngơ ngác: “Bạn sẽ?” Ai, ai sẽ? Ai? Ai sẽ không bao giờ sẽ?
Bạn quên mất chỉ khi chết đi, bạn mới có cái chết màu xanh. Bạn đang sống trong một đất nước màu đỏ, gió cũng màu đỏ. Nàng mở ra và đóng cửa sổ mỗi chiều và gõ lên cánh cửa màu đỏ của ngôi nhà. Bên ngoài, tiếng còi xe cũng màu đỏ.
– Tôi được làm bằng màu đỏ? Bạn hỏi.
Nhưng đó là một câu hỏi vô ích. Ở đây ngay cả đá cũng màu đỏ, giống như mặt trăng và các loài chim đang bay màu đỏ, như biển cũng màu đỏ và sóng sôi như máu. Nhưng riêng bạn được thêm vào ba ngôi sao, nó có màu của nàng đang xõa mái tóc của mình.
Màu gì cũng đỏ, nàng nói: “Chàng hãy giữ tất cả mãi mãi trong trái tim chàng. Chỉ có chàng, người ta mới không nuốt em vào trong cổ họng. Cũng màu đỏ.”