A poem in Vietnamese by Xuân Diệu Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Art: Đinh Trường Chinh
That night by Đinh Trường Chinh
You gave me a cup of water
I’ve turned it into wine
A wine of boundless desire
A wine warm fragrant devine.
.
The brewing hunger in your eyes
In the water I will hide
The scent of our breath, our sighs
A wine that must be consumed.
.
In the water I will add by far
The wine of a spirit that is “I”
Wine of laughter shimmering stars
The blue stare of the sky.
.
O! The cup of passion
From the dawn of life
Infinitely pouring
From this splendid life.
.
Again I will raise my cup of water
Invite you for a sip
But darling, don’t drink it all
Or you’ll be drunk before you know
_____
JANUARY 2022
Chén nước
Em cho anh chén nước,
Anh biến thành rượu nho
Rượu triền miên mộng ước
Rượu nồng nàn thơm tho.
.
Cái men trong mắt em
Anh để vào chén nước;
Hương hơi thở của mình
Đã hoá thành rượu chuốc.
.
Anh thêm vào chén nước
Rượu cất của hồn anh,
Rượu cười sao lấp lánh
Như ánh mắt trời xanh.
.
Ôi! Chén rượu ân tình
Từ bình minh sự sống
Rót mãi tới vô cùng
Của cuộc đời lồng lộng.
.
Anh lại nâng chén nước
Mời em nhắp môi cho
Em ơi, đừng uống hết
Kẻo say chết bây giờ.
—–
(Sài Gòn – Mĩ Tho 17-8-1975)
Xuân Diệu (2/2/1916 – 18/12/1985) born Ngô Xuân Diệu, Trảo Nha was another pen name, from Trảo Nha village, Can Lộc district, Hà Tĩnh province, but he was born in his mother’s hometown Hoà Phước commune, Tuy Phước district, Bình Định province, where his father Ngô Xuân Thọ worked as a teacher and where his father met his mother Nguyễn Thị Hiệp. he lived in Tuy Phước till he was 11 years old(1927) before moving to Quy Nhơn for school. Around 1936-1937, he attained his baccalaureate in Huế. In 1937, Xuân Diệu studied Law in Hà Nội while he wrote for a newspaper, between 1938-1940 inclusively he was a member of Tự lực văn đoàn, in the same period shared an attic with Huy Cận at 40 Hàng Than.
source: thivien.net
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Xuân Diệu Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Art: Đinh Trường Chinh
The afternoons in isolation by Đinh Trường Chinh
I killed you, I buried you in my heart
In the truth from now on I can’t love you
Something has moved on, something is lost
We stare at each other, four knowing eyes?
Oh! Dearest! You are whom I adore most
The butterflies resides to this very moment in my gut
My heart pounding tripping over time
Remembering the heated passion
Remembering the radiant moments in our two lives
Remembering how heaven and earth were opened to me
Remembering endlessly
A magical time.
Oh! Away from you, I would fall into an abyss
My life without you, cold and numb
But if I’m me, you’re you, then us will be something else
Us: two strangers – that’s not us!
I killed you, I buried you in my heart
Every night I would walk around you crying
I wish you would forgive me
I still love you like the first time we’ve met
So why are we still apart?
Because you’re stubborn
Because I no longer know
The way back to your heart
After I killed you, I continued to love you day and night.
You killed me, in which garbage dump have you thrown my body.
_____
JANUARY 2022
Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất cho anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên.
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.
Xuân Diệu (2/2/1916 – 18/12/1985) born Ngô Xuân Diệu, Trảo Nha was another pen name, from Trảo Nha village, Can Lộc district, Hà Tĩnh province, but he was born in his mother’s hometown Hoà Phước commune, Tuy Phước district, Bình Định province, where his father Ngô Xuân Thọ worked as a teacher and where his father met his mother Nguyễn Thị Hiệp. he lived in Tuy Phước till he was 11 years old(1927) before moving to Quy Nhơn for school. Around 1936-1937, he attained his baccalaureate in Huế. In 1937, Xuân Diệu studied Law in Hà Nội while he wrote for a newspaper, between 1938-1940 inclusively he was a member of Tự lực văn đoàn, in the same period shared an attic with Huy Cận at 40 Hàng Than.
source: thivien.net
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Xuân Diệu Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Nude in blue by Đinh Trường Chinh
The rush
–
I want to turn off the sunlight
So the colours may not fade;
I want to hold onto the wind
So the scent may not escape.
–
Of butterflies the week of the honeymoon;
Here in endless green grass;
Here in flittering new leaves;
Of swallow’s serenade.
Here in lashes the flickering light;
Dawn with the return of angels knocking on the door;
January’s as delicious as lips hovering;
I’m elated. Half in a rush:
I will not wait for the summer to renew in spring.
A spring is coming is a spring passing by,
A new spring is an ageing spring,
The end of spring is the end of me.
My heart is generous but the sky is so tight,
Refusing to extend humanity’s youth,
Matters not the cycle of spring,
To come again means it shall be met.
The world may be here, but there’s no more me there,
Hence wistfully I’m even regretful of the world;
The scent of the months, the years tainted in separation,
The mournful goodbyes across the rivers, the mountains…
The perfect soft breeze through the endlessly green leaves,
Flew away sulking?
Tweeting bird songs suddenly silent,
Worried they may soon fade?
O, never! Never again…
–
Quick! The season is yet upon dusk
All I want is to hug
All life in budding;
I want to hold-on-to the rolling breeze the drifting clouds,
I want to be inebriated with love on butterfly wings,
I want to recall all I could in a kiss
The land, the trees, the brilliant meadows,
Till I’m drunk with the scent, till I’m full of sunlight
Till I’m satiated with the freshness and hues of the moment;
– O rosy spring, all I want is to sink my teeth into you!
_____
JANUARY 2022
_
A translation for anh Trần Trí Tuệ, to whom I was introduced Xuân Diệu’s poetry, to my very surprised the first gay Vietnamese poet, then in my research his pansexual lover Huy Cận.
_
Vội vàng
Tặng Vũ Đình Liên
–
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
–
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
–
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
____
Đây là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước Cách mạng. Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt, nhưng đằng sau đó là cả một quan niệm nhân sinh mới chưa thấy trong thơ ca truyền thống.
Bài thơ này được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 11 giai đoạn 1990-2006, Ngữ văn 11 từ 2007.
Nguồn:
1. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004
3. Tuyển tập Tự lực văn đoàn (tập III), NXB Hội nhà văn, 2004
4. Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học, 2007
Xuân Diệu (2/2/1916 – 18/12/1985) born Ngô Xuân Diệu, Trảo Nha was another pen name, from Trảo Nha village, Can Lộc district, Hà Tĩnh province, but he was born in his mother’s hometown Hoà Phước commune, Tuy Phước district, Bình Định province, where his father Ngô Xuân Thọ worked as a teacher and where his father met his mother Nguyễn Thị Hiệp. he lived in Tuy Phước till he was 11 years old(1927) before moving to Quy Nhơn for school. Around 1936-1937, he attained his baccalaureate in Huế. In 1937, Xuân Diệu studied Law in Hà Nội while he wrote for a newspaper, between 1938-1940 inclusively he was a member of Tự lực văn đoàn, in the same period shared an attic with Huy Cận at 40 Hàng Than.
source: thivien.net
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.