Menopause | Nguyễn Thị Phương Trâm

Hooked on the wisdom of words. But. I never know what to say or write, as the occasion arises.

Not that I’m shy.

It is half a decade into the pandemic, and I find myself further in the dark. Out at the park. The local park bench of my childhood. As my testosterone and oestrogen levels slowly take a downhill dive.

I was five, and where was my father? He was out of sight. They took him, they took him into the mountains, and he was fading. He was fading into the darkness.

I’m exhausted by the flashbacks. My back hurts, from the Lunar rollercoaster ride, the highs and the lows, and then the lows. But the soft cotton textured darkness carries me. Sleep please, the anger in my heart. Let me depart. Let me sleep.

Kisses, kisses on my forehead, my head. And it was dawn again. Did I wash my hair? My children, I dare say, are towering over me. It has been a lifetime you see. So please, please be gentle with us.

.

See us please
The greys in our hair
The skin tags
The bags
The wisdom in our eyes

Acknowledge the pain
We have gained
On our hips is an expanding universe
The weight of our children.

We are old, but there is still so much to learn, the concerns of depleting minds. The non-existent presence of middle-aged women.

Thời kỳ mãn kinh.

Tôi thường được sự trí tuệ của ngôn từ cuốn hút, kéo tôi đi. Nhưng khi cần thiết. Tôi không biết mình cần phải nói gì hay viết như thế nào.

Không phải là tôi mang tính nhút nhát.

Đại dịch đã xảy ra được gần nửa thập kỷ mà tôi thấy mình vẫn càng ngày càng bị đắm chìm vào bóng tối. Bóng tối ở ngoài kia, trên chiếc ghế đá công viên gần nhà thời thơ ấu của tôi. Những ám ảnh trở về theo thời gian mức testosterone và estrogen của tôi đang càng ngày càng dần giảm.

Tôi mới năm tuổi, mà bố của tôi thì đang ở đâu? Bố tôi đã dần dần khuất mắt. Họ đưa bố tôi đi, họ đưa bố tôi đi vào hẻm núi ư, bố tôi từ từ đã mờ dần theo bóng tối. Bố tôi còn lại là một bóng tối. 

Tôi kiệt sức vì những đoạn hồi tưởng. Lưng tôi đau, vì phải đi những chuyến tàu lượn siêu tốc mãi theo tuần Trăng, lúc lên lúc xuống, rồi đến lúc xuống quá thấp. Nhưng bóng tối luôn luôn có một sự kết cấu bông mềm mại đưa tôi đi. Hãy ngủ đi, cơn giận trong nỗi lòng. Hãy để tôi khởi hành. Hãy để tôi ngủ. Hãy đễ tôi đi.

Nụ hôn trên trán, trên đầu tôi. Tôi đã gội đầu chưa ư? Đột nhiên thì trời đã sáng lại. Tôi có thể chấp nhận rằng các con tôi đã và đang vượt trội hơn vị trí của một người mẹ. Bạn thấy chứ, ấy là cuộc đời của tôi. 

Vì vậy, xin hãy nhẹ nhàng với chúng tôi.

.

Xin vui lòng nhìn và chấp nhận
Những sợi tóc bạc trên đầu của chúng tôi
Các thẻ da nhăn, khô và vụn 
Đôi mắt mệt mỏi thấm cuộc đời
Sự trí tuệ trong cặp mắt
Làm ơn thừa nhận những nỗi đau
Chúng tôi đã đành phải chấp nhận
Trên hông của chúng tôi là một vũ trụ đang mở rộng
Cân nặng của các con của chúng tôi.

Chúng tôi đã già nhưng còn rất nhiều việc phải làm và học, những trăn trở của một tâm hồn đang suy kiệt. Sự hiện diện không tồn tại của những người phụ nữ trung niên thời kỳ mãn kinh.


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

17 comments

  1. Fear not as men get the same thing ….. but it’s really called Mental-Pause when we get it. All common sense and rationale goes out the window. We no longer can control our thoughts. We walk into the kitchen for reasons unknown. Then we retreat and go into the bathroom …… we aren’t sure why. This can go on for hours, days weeks, months …… and yes, even years. You might see us driving or walking down the street ……. one never knows!

    Remember “Mental-Pause”!

    <3 <3 

    DAP @ My2ndHB

    Liked by 3 people

  2. I’m in the early stages! Embracing it while telling my daughter that if she notices something amiss like mood swings, she must tell me at once. So far, according to her, nothing changed.

    Liked by 2 people

Leave a comment