A poem in Vietnamese by Xuân Diệu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

The rush
–
I want to turn off the sunlight
So the colours may not fade;
I want to hold onto the wind
So the scent may not escape.
–
Of butterflies the week of the honeymoon;
Here in endless green grass;
Here in flittering new leaves;
Of swallow’s serenade.
Here in lashes the flickering light;
Dawn with the return of angels knocking on the door;
January’s as delicious as lips hovering;
I’m elated. Half in a rush:
I will not wait for the summer to renew in spring.
A spring is coming is a spring passing by,
A new spring is an ageing spring,
The end of spring is the end of me.
My heart is generous but the sky is so tight,
Refusing to extend humanity’s youth,
Matters not the cycle of spring,
To come again means it shall be met.
The world may be here, but there’s no more me there,
Hence wistfully I’m even regretful of the world;
The scent of the months, the years tainted in separation,
The mournful goodbyes across the rivers, the mountains…
The perfect soft breeze through the endlessly green leaves,
Flew away sulking?
Tweeting bird songs suddenly silent,
Worried they may soon fade?
O, never! Never again…
–
Quick! The season is yet upon dusk
All I want is to hug
All life in budding;
I want to hold-on-to the rolling breeze the drifting clouds,
I want to be inebriated with love on butterfly wings,
I want to recall all I could in a kiss
The land, the trees, the brilliant meadows,
Till I’m drunk with the scent, till I’m full of sunlight
Till I’m satiated with the freshness and hues of the moment;
– O rosy spring, all I want is to sink my teeth into you!
_____
JANUARY 2022
_
A translation for anh Trần Trí Tuệ, to whom I was introduced Xuân Diệu’s poetry, to my very surprised the first gay Vietnamese poet, then in my research his pansexual lover Huy Cận.
_
Vội vàng
Tặng Vũ Đình Liên
–
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
–
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
–
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
____
Đây là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước Cách mạng. Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt, nhưng đằng sau đó là cả một quan niệm nhân sinh mới chưa thấy trong thơ ca truyền thống.
Bài thơ này được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 11 giai đoạn 1990-2006, Ngữ văn 11 từ 2007.
Nguồn:
1. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004
2. Xuân Diệu, Thơ thơ, NXB Sống mới, Sài Gòn, 1971
3. Tuyển tập Tự lực văn đoàn (tập III), NXB Hội nhà văn, 2004
4. Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học, 2007
Xuân Diệu (2/2/1916 – 18/12/1985) born Ngô Xuân Diệu, Trảo Nha was another pen name, from Trảo Nha village, Can Lộc district, Hà Tĩnh province, but he was born in his mother’s hometown Hoà Phước commune, Tuy Phước district, Bình Định province, where his father Ngô Xuân Thọ worked as a teacher and where his father met his mother Nguyễn Thị Hiệp. he lived in Tuy Phước till he was 11 years old(1927) before moving to Quy Nhơn for school. Around 1936-1937, he attained his baccalaureate in Huế. In 1937, Xuân Diệu studied Law in Hà Nội while he wrote for a newspaper, between 1938-1940 inclusively he was a member of Tự lực văn đoàn, in the same period shared an attic with Huy Cận at 40 Hàng Than.
source: thivien.net
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Beautiful 🌻❤️
LikeLiked by 1 person
Thank you my dear, and a happy to you my dear.
LikeLiked by 1 person
I love this.
LikeLiked by 1 person
Thank you. 🙂
LikeLike