A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh & Nguyễn Thị Phương Trâm
her heart is so small, it’s a black hole forever sound within my soul

NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (15)
1
happiness was you
on my lap
the time
you spilled orange juice
all on my pants
for a week
I didn’t wash it
then, you were gone
nowhere to be found
you couldn’t possibly forgotten
you were perhaps tired
lit cigarette
wandering smoke
days we used to wander
windy noisy open-air places
the past never silenced
beneath the tables
the conversations happens
still, travellers and the rain
choking melodies
remained
breathless air
there on my lashes
wet orange juice
a whole week
of endless joy
2
a poem
should not be written that way
even when she did
disappeared
possibly into a forest
without any roots
as though
the earth spins endlessly
dangling
like a dream
a deceptive landscape
a waterfall knowing only how to fall
people on the verge of breaking
our world
spilling three-quarter of tears into a ladle
ladling water
somewhere
us
drifting
meeting a giant razor blaze
a hairy man
cutting
each eager throat
one
at a time
a scar
we all believe
to be
a bee
sting
3
in the maternity ward
the babies suck their thumbs
milk oozing from mothers’ breasts
the fragrant seeps through the hospital
walls and hallways
the intoxicating permeating scent
captivating even the hallways
all those babies’ thumbs
cravings for a drop of coffee
a teaspoon, just
a tiny tiny amount
mixed in a world of thumbs
in deep sleep
perplexed anxious fathers
in the hallways
4
God didn’t create humanity
in all its nakedness alone
He created clothes
heavenly bodies
in silk
including those who likes porn
nude sketches
hats were also His creation
like shoes
guys, you must put your pants on
button your shirt
before you pick up women
kiss them
Archimedes was naked
discovered the power of water
in the bathroom
that one time
scientist thereafter
wore clothes
poetry was written by people with clothes on
worried about being pant-less
naked with nothing on
except for a hat
and a scarf
the drunk on the sidewalk
also needs clothes
in order for him to feel deserving enough
to lift his chin towards heaven
meet God’s eyes
Dear God
why didn’t You simply make a naked man
clothes are unnecessary
like hair and beard
no need to shave or cut
superficial images for sale
sneaky
dirty
game
call
life
5
free verse
without freedom
forever
pretending
to have no rhythm
nothing
but words
6
how could a poem
walk pass quicksand
without leaving
its footprint?
like a ghost
we pass by
too scared to
look at
our own
shadow
a sophisticated drunk
asked: sweetie
you like that, right?
yes, yes, yes of course
I love it
there yeah
and yes
it is better to
use your finger to
stir the quicksand to
leave no mark
no footprint
7
the hem and sleeves of your áo dài
it is our first breath of the morning
the carnal awakening of our desire?
come, come with me and I
will show you a place
where we can eat
break our fast
at the tip of a hawker’s yoke is a song
like a poem
calling out the rhymes
see-sawing of those
passing songs
at the arrival of a poem
we should walk soundly
toward darkness
beneath the canopy of hawkers
we gosh
we can make
all the unmarried women
blush
8
her heart is so small
it’s a black hole
forever
sound
within my soul
profound
within my veins
her
causing it to throb endlessly
time never ceasing
forever
it’s afraid
as a new
and fragile egg
long ago
in our hands breaks
slips through
our fingers
9
bye, see you
she said, when she left
while I was still holding on
to her ring finger
I closed the door
stared at it
a bleeding scar
I tried to stop the bleeding
took a deep breath
held back
hot tears
avoid the smirk
on the face of the guy next door
sad eyes in a room
like a campfire
burning leaves
staring at yellow smoke
just before she
disappeared into
the sunrise
10
the poem conversing with the wind all night
after the poem writes down each line
the wind would step back
shook its head
the cause of apprehension in the poem
like shaking branches in the dark
the wind can not remain still like the tree
runs through the forest
an outreaching fading
shadow
but, what did the poem say to the tree?
or is it just the chatter of the leaves
Death, falling
a leaf
she use to dress her modesty
falls off when she sleeps
it’s a story about the mist
a tongue licking a dream
a dry cough
both choked up with smoke
no one knows
what the leaf mean
what the wind want to say
it can’t be responsible
for the screams
or anger
it could be a punishment
the poem must bear
because it didn’t care
it is despicable
the poem
it did not
love her…
11
when the ground is suddenly raised
she steps onto a bed of clouds
in a shimmering Milky Way
washes her clothes
the angels though
must hold on
tightly to her skirt
or she’ll be lost
all the stains are washed away
inconsolable
a soul
fished out from the well of Cổ Loa(1)
the day Mỵ Châu(2) fell out
from the clouds
down to earth
each human shadow hover
like spectres
as cock crow
at sunrise
an omen
a star (her it seems)
falling, not like a waterfall
lighter
more like the wind
the horizon is pushed back
so she can have a line
for her clothes
her man
wiser never passes by
because there’s a man smoking in the distance
waiting for her to hang up all her clothes
which took forever to dry
can you guess then in the poem
how many times did she do her laundry
how many sets of clothes
How many men?
(1) Cổ Loa : an empire built by the Emperor An Dương Vương
(2) Mỵ Châu: a princess in folklore, daughter of An Dương Vương (at the fall of the empire she was killed by her father)
12
sometimes
you could hear
the poem
shifts
move
through the day
to face a wall
covered in moss
pieces of memories
like a battered
old doll
no one bother to remember
the poem
the way you make an entrance
the commotion
People are too busy worrying
about their homes burning down
flying away
13
the poem continued on the dotted line
……………………………………
……………………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………………
…………………………………………………………………
Or is it the translator’s imagination?
on the last breath
on their back
gosh the gravity
the meaning of it all
and it knows
even at the destruction of the vernacular
unmoving articulations
to the moment
the rain loses its patience
it’s the beginning of the past
mother may not understand
why the poem died
instead of being in a coma for a few weeks
steady breathing
runaway thoughts
only the wind can see
our debts
so much money
abundant
like the jackfruit
sparse autumn leaves
silences the flesh
death
at the rate of new weddings
stolen brides
a nation running at a rate close to zero
alas, clearly undefeated
when the corpse of a man
embodying a poem is washed away
lost up the river
How can we all at once dig for treasure?
some of us have to miss out
hence the poem
turns into a lost child
straying from the dotted line
on the page
like the echoing formation of a grave
tears at the altar
the poem
like the air heading for the window
after years being opened
yet the spirits are still afraid
the poem say:
– they’re gone, not at the window anymore
they ran away so fast
they’re now probably past
the cemetery by now
we will never see them again
cry?
no, don’t
it’s just a storm
unjustifiable
out of nowhere
the poem
even if you fill in
more of those dotted lines
you gain nothing
unlike a bullet
the last act of kindness
no one has the instruction on how to
open up a poem
or the door to death
though the questions in our minds are always:
Where is the door?
Where’s the doorway?
What is a door
What is this paradise
There’s only hell and the crumbling
Faces of destitution
14
I know that tomorrow when I’m gone
you will place a rose on my grave
uhm, why can’t you just
concentrate on
what you have achieved
what’s going on right now
you confiscated so many books
mine and so many others
you may as well lecture us about Mai Thảo
and Võ Phiến
Cung Tích Biền Phan Nhật Nam
Duyên Anh Du Tử Lê
Or do you want everyone to line up
in the glaring sun like Bùi Chát?
I’m dead because of you
now you’re at my grave
how pathetic
has it ever occurred to you that
you have stolen my wedding ring
denied me, my union with God
and enthusiastically at my wedding
you gave me a few
dying roses?
has it ever occurred to you that
I don’t want to die
nor do I want to sit and watch you die
even when we’re no longer afraid
understand the idea of forgiveness
no one could just like that
take our victory away
now is when?
why are you constantly
contemplating death?
why are you still full of hate
why are you still fighting
with even the thorny autumn
so keen
so pointy?
15
how will I survive
if you won’t marry me
I’ll die
the young woman decline
thus sixty
years later
he
died
left behind the citizens
(doubling over)
with appendicitis
16
the birds
sing as they fly
hunt, eat, shit
as I admire their wingspan
till they’re
out of sight
oh, if I was a bird
fly, flying
sing, singing
shitting, happily
no one
laugh, laughing
East shouting
West berating
South screaming
North swearing
at me
a composer of poetry
oblivious
vague
cultureless grub
17
a poet with AIDS or syphilis
quite common since he frequented
the whore house
except now
he has a low resistance
to his poetry
where the trees and darkness merge
the dark caused the poem to howl
like a dog
God has not forgotten him
passerby have not forgotten him
though the farmers’ health authority
couldn’t work out why he’s still alive
they waited for him to die
always late into the night
he wanted us to have fun
all carry our laptops to the podium on seminars
all paralyzed with a contagious disease
caught from a blind person
all believed he was a mentor still
he pretended that he didn’t know how to fire a gun
a withdraw of 200m2 the compensation was 500 bottles but the reissue of 70m2 the fee of 600 bottles
if you knew your place you should donated half of your share
no different to the nights
reserved for drinking and girls
a child was silent
because they knew
he’s trying to save the world from sterility
children’s nursery rhymes
malnourished
brainwashed memories
a walking stick of the blind
always poking at the holes on the road
seats for disabled bottoms
everyone going mad from all the reading
can’t be bothered cooking
all want to be writers
eating and cooking at the same time
the imaginative poetry of little children
can but perish
there where a passerby is afraid
of a new infestation in the vernacular
they walk in poorly fitted shoes
not used to wearing
a double layer of used condoms
but
they find the walking stick of the blind unforgivable
poking at everything
wrecking the pavement
the poems walking
ready and prepared
barefoot
on hot concrete
18
What is the point of poetry
When happiness has deserted us?
we have nothing
nothing at all precious
nothing at all
nothing at all
but starving children
why do we need poetry
as though it constantly depends on
the chatter of birds and sunlight
How will sunlight
aid us in our plight
Let go of the poems we composed?
at each heavenly gate is a door
destroyed by the ire of a poem
Then what is the point of poetry?
When a crack appear
a mindless darkness
we make inspiring notations of the prettiest words
when it is the Devil’s doing,
not just sibling rivalry
Then what is the reason for poetry?
it might attract the attention of a passerby
give them a chance to hear our story?
a nation of wind
depends on poetry for the air in their lungs
it helps them fly away
escape hell?
Then why
do we need poetry?
or do we just need a driver
a good telephone operator
not for call girls
but to call upon the poets
murky requests for a drink
the nation
attentively listening to poetry
like it would listen to the rain
this very night
it is raining
almost like poetry
a falling
teardrop
our Mothers’ heart
breaking
falling
apart
almost drifting clouds
almost like a breeze
wind change
longing almost
forgotten almost
as though
the poem is glowing
like red embers
no one bothers
to remember?
—
ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI… (15)
1
niềm vui
khi em ngồi vào lòng
nhiều khi
em làm đổ ly nước cam
lên hai ống quần
mà cả tuần
tôi mới giặt
sau đó, em đi đâu
không ai biết
chắc là em không quên
chỉ là em mệt
châm một điếu thuốc
khói lang thang
như ngày xưa tụi mình hay đi bộ
quán Gió bây giờ có nhiều âm thanh
không im lặng ngày xưa
phía dưới bàn còn nghe tiếng nói
của du khách và mưa
nhưng bài hát đã bị bóp nghẹt
không gian bị bóp nghẹt
chỉ
còn
lông mi của tôi
bị ướt
nước cam
cả tuần
giả vờ không hết
niềm vui…
2
bài thơ
nó không thể viết theo cách này
ngay cả khi em bay
đâu mất
như lạc vào rừng
không tìm thấy gốc cây
như thể
trái đất suốt đời quay
lơ lửng
như giấc mơ
của một thị trấn chỉ toàn nói dối
của một ngọn thác chỉ biết rơi
có người bị vỡ
như trái đất tụi mình từng muốn đổ
ba phần tư nước mắt vào cái gàu
múc nước
ở đâu đâu
sau
đó chúng ta trôi dạt
gặp một lưỡi dao cạo khổng lồ
của ông nhiều râu
cứa đứt
cái cổ họng háo hức
của từng
người
cái vết thương
mà tụi mình cứ tưởng
là con ong
chích
3
những em bé nằm bú tay trong khoa Sản
nơi
sữa mẹ thênh thang
thơm cả hành lang
bệnh viện
mùi thơm
làm cả hành lang mê sảng
ngón tay của bé
chợt thèm một chút cà phê
một muỗng nhỏ
nhỏ nhỏ nhỏ
pha vào thế giới những ngón tay
đang ngủ say
mà ngoài hành lang những ông bố loay hoay
không làm sao
hiểu được
4
Chúa không chỉ tạo ra con người trần truồng
Ngài còn tạo ra quần áo
người đẹp vì lụa
cả khi con người thích coi phim sex
và vẽ nude
Chúa vẫn làm thêm mũ
và giày dép
cả mấy ông cũng phải cẩn thận mặc quần
áo vào
mới dám đi mê gái
và hôn
cả Archimedes trần truồng
vào phòng tắm phát hiện ra lực đẩy của nước
cũng chỉ một lần
các nhà khoa học sau này luôn luôn
mặc quần
và áo
thơ được viết ra từ những người mặc quần áo
vì sợ ở truồng
thơ thành hư ảo
đọc không ra
khi chết đi
người ta bay lên trời
không chỉ mặc quần
áo, mà còn mũ và khăn choàng
một người đàn ông ngồi uống rượu ở vỉa
hè, vẫn phải mặc quần áo
mới dám ngước nhìn Thiên Chúa ở trên
cao
Chúa ôi
sao Ngài không tạo ra người đàn ông trần truồng
để chúng con khỏi cần mua quần áo
cả tóc râu
khỏi cần cạo
cái mẽ ngoài
giờ đang mùa hạ giá
sau khi bị cuộc đời
chơi lén
nốc-ao
5
thơ tự do
nhưng không có tự do
muôn đời nó
giả vờ
mất vần
còn
chữ
6
làm sao bài thơ đi qua bờ cát lún
không để lại dấu chân
người ?
như bóng ma
chúng ta đi qua
không dám
nhìn
cái bóng của chính chúng
ta
một quý ông say rượu
hỏi: em vẫn
còn thích chứ?
dạ, dạ, vâng ạ
em vẫn còn
sướng ai sương cho sáo
sao móc ngón tay
loay hoay
với bờ cát lún
không dấu chân
người
7
tà áo dài của bạn
có phải là hơi thở mỗi sáng
để đánh thức thịt da?
chúng ta hãy đi bộ
tôi sẽ chỉ cho bạn nơi
chúng ta điểm tâm
nơi
trên ngọn cây hát rong
như bài thơ
chúng ta gieo vần
với một dao động của những người
ngẩn ngơ rồi hát
khi bài thơ đến
chúng ta hãy đi sâu trong bóng tối
dưới tán cây hát rong
chúng ta
ôi chúng ta
sẽ làm cho các thiếu nữ chưa chồng
đỏ mặt
8
trái tim nàng quá nhỏ
nó chỉ là một lỗ đen
sâu
hút
linh hồn của tôi
tút lút
bên trong những mạch máu
nàng
làm nó đau đến vô cùng
vì thời gian
có bao giờ dừng lại
mãi mãi
nó sợ
như quả trứng
non
mềm
ngày xưa ta làm rơi
vỡ
9
tạm biệt, tạm biệt
khi nàng bỏ đi
bàn tay tôi vẫn còn nắm chặt ngón tay
đeo nhẫn của nàng
tôi đóng cửa lại
nhìn nó
một vết thương
chảy máu
khi tôi cố gắng cầm máu
hít thở sâu
giữ lại những nước mắt nóng
và nụ cười nham nhở của tay hàng xóm
căn phòng đôi mắt buồn
như đống lửa trại ngày ta đốt lá
cháy
và ngồi xem khói màu vàng
trước khi nàng
bị bình minh làm
biến mất
10
bài thơ nói chuyện với cơn gió, suốt cả đêm
vừa viết thêm một dòng, gió lùi lại
nó lắc đầu
làm bài thơ sợ hãi
như cái cây lúc lắc trong đêm
không đứng im như cây, cơn gió
bỏ chạy vào rừng
làm cái bóng
mờ
xa
nhưng bài thơ nói gì với cái cây?
hay chỉ những câu chuyện chiếc lá
rơi ra cái chết
cái lá
che lại một thứ tế nhị
chỉ rơi ra khi nàng ngủ
câu chuyện của sương mù
cái lưỡi liếm vào
giấc mơ
tiếng ho khan
cả hai cùng sặc khói
không ai biết
chiếc lá chỉ nói
những lời của gió
nó không thể bao gồm
tiếng hét
hay cơn thịnh nộ
nó có thể là
hình phạt
mà bài thơ
phải hứng chịu
vì đã lỡ
không yêu
thơ ác quá, không thương em
11
nếu mặt đất bất ngờ dâng cao
nàng sẽ bước lên đám mây
ngồi giặt áo bên dòng Ngân lấp lánh
các thiên thần phải nắm
chặt váy của nàng
không thôi đi lạc
tất cả mọi vết bẩn trên áo quần, nước sẽ rửa trôi
khôn nguôi
một linh hồn
vớt ra từ giếng Cổ Loa
ngày Mỵ Châu rơi ra
từ đám mây
xuống đất
mỗi bóng người di chuyển như bóng ma
bình minh tiếng gà
trở thành điềm báo
một ngôi sao (hình như là nàng)
không rơi thành thác nước
mà nhẹ nhàng
khi so với gió
chân trời bị đẩy lùi
cho nàng làm dây phơi
quần áo
người đàn ông của nàng
khôn ngoan không đi qua
vì có một gã ngồi hút thuốc phía xa
chờ nàng phơi đồ
mãi vẫn chưa khô
đố bạn vậy bài thơ
bao nhiêu lần phơi đồ
bao nhiêu bộ quần áo
có mấy người đàn ông?
12
bây giờ, đôi khi
bạn có thể nghe
bài thơ cả ngày
di chuyển
múa may
và bạn cũng nhìn thấy
bức tường rêu đầy
mảnh vụn
ký ức như một con búp bê
bị hỏng
chẳng ai thèm nhớ
bài thơ
như bạn chạy ngang
kêu vang
bây giờ người ta chỉ hô khi nhà bay lửa cháy
13
bài thơ viết tiếp lên những dòng kẻ chấm
hay câu chuyện của dịch giả ngồi tưởng tượng?
nằm hấp hối bên các định nghĩa
và nó biết
ngay cả sự phá vỡ ngôn ngữ
từ những bài phát biểu bất động
cho đến lúc, cơn mưa
trở nên mất bình tĩnh
quá khứ đã bắt đầu
Mẹ có thể đã không biết
vì sao bài thơ chết
thay vì nằm hôn mê vài tuần lễ
cái cách hít thở từ từ
những ý tưởng bỏ chạy
chỉ có gió có thể nhìn thấy
những thứ chúng ta còn mắc nợ
bao nhiêu là
tiền
nhiều
như lá mít
ít như mùa thu
im ru xương máu
cái chết
với tốc độ của một đám cưới
cô dâu bị đánh cắp
đất nước chạy từ độ không đến tận zero
ô hô,
rõ ràng nó không bị đánh bại
khi tử thi một người đàn ông
trôi sông lạc chợ
nhập vào cơ thể
của bài thơ
làm thế nào mọi người cùng nhau chơi trò đào kho báu?
phải có kẻ bị bơ vơ
nên bài thơ
thành đứa trẻ lang thang
từ dòng kẻ chấm thẳng hàng
trên trang giấy
như tiếng vọng lên ngôi mộ
giọt nước mắt bên bàn thờ
bài thơ
như không khí tiến về phía cửa sổ
sau nhiều năm cánh cửa để mở
mà linh hồn vẫn sợ
bài thơ nói:
– nó đã rời khỏi cửa sổ
chạy ra nghĩa trang vượt quá tốc độ
chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nó
một lần nào nữa
đừng ai khóc
chẳng qua là cơn mưa
chưa giải thích
vì bài thơ
dù có điền thêm vài dòng kẻ
cũng không có gì khác
so với phát
súng, ân huệ cuối cùng
không ai biết làm thế nào
để mở bài thơ
hay cánh cửa của cái chết
ai cũng hỏi: cửa đâu?
ở đâu là cánh cửa?
cánh cửa là gì
cánh cửa gì đâu
thiên đường đâu
ở đây toàn địa ngục
những gương mặt nát nhàu
14
tôi biết rằng, ngày mai, sau khi tôi nằm xuống
bạn sẽ đặt hoa hồng trên mộ của tôi
ồ, làm sao bạn không nghĩ
về những gì bạn đã
và đang làm bây giờ
bạn tịch thu bao nhiêu là sách
của tôi và bao nhiêu người khác
sao bạn không hội thảo luôn về mai thảo
và võ phiến
cung tích biền phan nhật nam
duyên anh du tử lê
hay bạn bắt mọi người phải xếp hàng
nắng chang chang như bùi chát?
chính bạn lôi tôi vào chỗ chết
giờ bạn ngồi bên ngôi mộ, đau buồn
bạn có nghĩ
bạn đã lấy của tôi chiếc nhẫn cưới của Chúa
và nồng nhiệt tặng lại mấy cái hoa hồng
héo rũ
trong tiệc cưới của tôi?
bạn có nghĩ
tôi không bao giờ muốn chết
cũng không muốn ngồi xem bạn chết
kể từ khi chúng ta không còn biết sợ
nhưng biết tha thứ
không ai có thể giành chiến thắng
theo cách như vậy
bây giờ là bao giờ
sao bạn cứ chờ
chơi trò cái chết?
sao bạn vẫn còn hận thù
sao bạn vẫn cứ chiến đấu
với cả mấy cái gai
nhọn buốt của mùa thu?
15
nếu em không lấy
anh thì anh
sẽ chết
cô gái cự tuyệt
và sáu
mươi năm sau
chàng
trai chết thật
bỏ lại nhân dân
vỡ mật
16
những con chim
hát trong chuyến bay
săn mồi, ăn uống và ỉa
tôi nhìn vào sải cánh của con chim
cho đến khi
nó mất hút
ô, làm thế nào tôi như một con chim
bay, bay, bay
hát, hát, hát
và ỉa, với niềm vui
mà không bị người
ta, cười cười
đông la
tây mắng
nam gào
bắc chửi
tôi
một đứa làm thơ
ngơ ngơ
mù mờ, ở dơ và kém văn hóa
17
một nhà thơ bị SIDA hay giang mai
điều ấy cũng bình thường vì ông hay chơi gái
chỉ có điều ông không còn sức
đề kháng
cho những câu thơ
của mình
nơi những cái cây và bóng tối hòa vào nhau
bóng tối
làm những câu thơ tru lên như tiếng kêu của chó
Chúa không quên ông
người qua đường không quên ông
chỉ có nền y tế công nông
nghĩ mãi sao ông không chết?
sự chờ đợi cái chết
với ông luôn luôn là quá muộn
ông muốn tất cả chúng ta sẽ cùng vui chơi
cùng nhau vác máy tính lên sân khấu tham gia hội thảo
mọi người cùng tê liệt
trong căn bệnh truyền nhiễm
từ một người mù
vẫn nghĩ mình đang dẫn đường cho người khác
ông giả vờ không biết nổ súng
thu hồi 200m2 đền 500 chai trong khi cấp lại 70m2 nộp 600 chai
nếu biết điều thì sẽ chia hai
nhưng ông biết ban đêm
là để uống rượu vang và chơi gái
một đứa trẻ im lặng
vì nó biết tất cả
nó biết ông đang cứu đất nước thoát khỏi tình trạng vô sinh
những bài-thơ-trẻ-em
đang thời kỳ suy dinh dưỡng
với những ký ức bị xóa
cây gậy người mù
chọc mãi trên đường những cái lỗ
và ghế ngồi cho những cái mông tàn tật
mọi người bây giờ phát rồ vì đọc sách quá nhiều
nên không còn ai nấu ăn
tất cả phải thành nhà văn
vừa ăn vừa nấu
những bài-thơ-đứa-trẻ-thông-minh
chỉ còn biết tử vong
cũng có người qua đường
vì sợ bị nhiễm trùng
những ý nghĩa mới
họ đi bộ
không quen với đôi giày
như ông không quen dùng hai bao cao su
đã thủng
nhưng
họ không tha thứ cho những người mù cứ chọc gậy
làm hỏng cả vỉa hè
các bài thơ đi bộ
đã sẵn sàng
trên hai bàn chân trần
nóng bỏng
của thơ
18
thơ làm được gì
khi hạnh phúc bỏ ra đi?
chúng ta cứ không có gì
không có gì quý
giá
không có gì
không có gì
cả chỉ có
trẻ em đói
lả
tại sao chúng ta cần thơ
như nó
luôn luôn cần nghe
tiếng chim
và nắng
nắng
bằng cách nào nó giúp chúng ta
từ bỏ
những bài thơ
mà chúng ta đã viết?
rằng trong mỗi cánh cổng của thiên đường
có một cánh cổng
bị bài thơ
nổi điên đập vỡ
vậy tại sao chúng ta cần thơ?
khi một vết nứt xuất hiện
một bóng tối ngu ngốc
chúng ta cùng nhau viết xuống những chữ đẹp nhất
và mơ hồ
nhưng tàn ác
đó không phải cuộc chiến
của hai người anh em
vậy thơ để làm gì?
nó có thể làm người qua đường dừng lại
để nghe chuyện chúng ta?
hay vùng đất của gió
có nhờ thơ để thổi chúng ta bay
ra khỏi địa ngục?
vậy tại sao
chúng ta lại cần thơ?
hay bây giờ chúng ta chỉ cần anh chàng lái xe
kiêm nghề gọi điện thoại
không phải gái gọi
mà là rủ những nhà thơ
khi có yêu cầu
lơ mơ
và nhậu
đất nước
đang lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
đêm nay
mưa
gần như là thơ
điều này gần như
giọt nước mắt rơi
và Mẹ bị vỡ
gần như
mây bay
gần như
là
gió nhớ
gần như
quên
gần như là
có
bài thơ còn đỏ lửa
lần nào, nhớ không?

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
NICE POST 💯💓
Happy an Blessed monday 🌄
Greetings 👋🇪🇸
LikeLiked by 1 person