A poem in Vietnamese by Nguyễn Bắc Sơn
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

If ever in the days to come
–
A cold night in Phù Cát
In second lieutenant Hồ Bang’s grass hut
A warm friendship like wine buried for years in the ground
A lingering parnassian tale
–
Sometimes I think, me alone in this world is enough
Since the hoard does nothing but dirty the water
Then again, to have friends
The warmer the adventure arms in arms
–
Since one woman is like any other
So I say, I should simply forget her
But women are not all the same
Hence forever are the flickering memories
–
Though I rip out a page on the calendar everyday
Time refuses to move on faster
Though the ancestral beginning is nothing but betrayal and darkness
How could I possibly leave and never return
_____
FEBRUARY 2022
_____
Mai sau dù có bao giờ
–
Đêm Phù Cát ngoài trời rất lạnh
Nhưng trong ngôi nhà tranh của Thiếu uý Hồ Bang
Có tình bạn nồng nàn như rượu chôn nhiều năm dưới đất
Có câu chuyện tình thi vị mang mang
–
Đôi lúc nghĩ trời sinh mỗi mình ta là đủ
Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi
–
Vì đàn bà người nào cũng như người nấy
Nên ta bảo mình thôi hãy quên em
Nhưng đàn bà đâu phải người nào cũng như người nấy
Nên suốt đời ta nhớ nhớ quên quên
–
Dù mỗi ngày ta xé đi năm mươi tấm lịch
Nhưng thời gian đâu có chịu trôi nhanh
Dù đen bạc là nơi cố xứ
Nhưng đi biền biệt cũng không đành
–
Nguồn: Nguyễn Bắc Sơn, Chiến tranh Việt Nam và tôi, NXB Đồng Dao, 1972
Nguyễn Bắc Sơn (1944 – 4/8/2015) the poet was born and died Nguyễn Văn Hải, in Phan Thiết, Bình Thuận.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.