A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.
sometimes I just want to fight
so I may hold your hand
hold you once again
`
just one more kiss, utter your name
tell you everything will be fine
even when the world around us is crumbling
we will survive
`
I will listen to all your fears
hold all the tears
hold you again for the last time
that summer once upon a time
the hunger drooling ogling you
it patiently watched you holding onto your child
stood by your bed when you’re not around
grazed your shoulder while you were kneeling and praying
on knobbly knees, unsteady feet
`
the hunger cold and heartless
right next to your shivering breath
`
your darkened face
`
arms opened wide to the expanding wilderness
to thereafter entered death
the peace
you noted on the walls of the homes
on the main road where you lived
`
the walls you often leaned on
in fear
`
while you were writing
as the bombs fell from the sky
we smile when we leave this world
soldiers sleeping
beneath blooming flowers
amongst the tall trees in the breeze
eternal slumber
`
their memories live on
inside monuments
fallen statues
broken homes
`
we attain freedom
from the very spot, the soldiers are sleeping
`
their blood is red
as red as the red wine
property of the living
`
battle cries
constant echoes through the quiet streets
souls which will never rest in peace
in the hearts of tainted despicable men
heart, joint, knuckle
everything for sale
who had dared place a price on the life of human beings
`
we can but dream
pass on the stories
there’s no god or king left
there’s no point in return
once the world is on fire
the way the world forgets
the earth can not
`
blood runs green
blood blooming into fragrant flowers
blood the scent of dreams
`
Its sudden end
is a gradual sleep
without the horns
without the shouts
and sadness is as soft as weeping willows
`
how could the world forget
the earth in a single spin
crushed in pieces
because of the ponderous fighting
that made even the blue sky bleed
`
beyond that are the empty seats on the aeroplanes
who had abandoned places they used to call homes
now graves
overflowing with ash and bitterness
6.
we’re not princesses
we don’t need saviours
there are no prince left
`
we’re drunk
not sad
`
we are butterflies
our wings, like blood, a bleeding red
as the bright white doves
took their last breath
`
all shall be forgiven
in the setting of the Sun
in silence
—
April 2021
–
1.
đôi khi tôi ước có một cuộc chiến
để tôi có thể nắm lấy tay em
và vòng tay ôm em có lẽ lần cuối cùng
`
tôi muốn hôn và gọi tên em
nói với em rằng sẽ ổn thôi
dù thế giới quanh ta có vỡ vụn
chúng ta vẫn sẽ ở lại
`
tôi lắng nghe nỗi sợ hãi
giữ tất cả nước mắt
ôm em lần cuối cùng…
2.
mùa hè năm xa lắc
cái đói cứ nhìn em một cách thèm thuồng
chống cằm nhìn khi em đang bế con
đứng bên giường khi em trống vắng
chạm vào vai khi em đang quỳ cầu nguyện
trên hai đầu gối cong queo theo từng bước lắc lư
`
cơn đói nhìn lạnh lùng
rùng mình từng hơi thở của em
`
khuôn mặt em trở nên bóng tối
`
hai cánh tay như núi rừng dang rộng
và sau đó cái chết đi vào
3.
hòa bình
em viết lên bức tường
của các ngôi nhà mặt tiền trong xóm
`
bức tường mà em vẫn đứng dựa vào
và sợ
`
khi em đang viết
một quả bom rơi
`
chúng ta mỉm cười rời khỏi thế giới này
4.
những người lính đang ngủ
ở nơi bông hoa đang nở
ở nơi cây vút cao và gió thổi
trong giấc ngủ vĩnh cửu
`
ký ức sống mãi
trong những tượng đài
cả những bức tượng đã bị đổ
như những ngôi nhà bị vỡ
`
chúng ta được tự do
ngay nơi những người lính đang ngủ
`
máu họ màu đỏ
như rượu vang đỏ bây giờ
của những người còn sống
`
tiếng kêu khi xung trận
vẫn vang vọng trên những con phố yên tĩnh
những linh hồn sẽ không bao giờ ngủ yên
trên trái tim những người đàn ông vô tâm đã sa ngã
cả trái tim và từng đốt ngón tay
tất cả mọi thứ cuối cùng chỉ để bán
ai dám trả giá cho một mạng người
`
chúng ta chỉ là
những người mơ mộng kể lại câu chuyện
không còn thần và cũng không có vua
không có điểm dừng
sau khi lửa thiêu đốt thế giới
5.
cách mà thế giới lãng quên
nhưng trái đất làm sao quên được
`
máu chảy màu xanh
máu nở hoa thơm ngát
máu mùi giấc mơ
`
kết thúc đột ngột của nó
là giấc ngủ thật chậm
không tiếng kêu và tiếng còi hú
và nỗi buồn mềm như tơ liễu khóc
`
làm thế nào thế giới quên được
trái đất đã quay một vòng
và bị nghiền nát
bằng những cú đánh nặng nề
làm chảy máu cả trời xanh
`
trên chiếc máy bay sau đó trống rỗng những người
bỏ lại nơi từng là tổ ấm
bây giờ là nấm mồ
đầy tro tàn cay đắng
6.
chúng ta không phải là những nàng công chúa
nên không cần ai cứu
không ai là hoàng tử
`
chúng ta say rượu
không còn nỗi buồn
`
chúng ta là những con bướm
hai cánh đỏ rực như máu
và những con chim bồ câu
trắng muốt trút hơi thở cuối cùng
`
tất cả đều được tha thứ
dưới ánh mặt trời lặn
trong im lặng
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.