winter’s eve

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photographer: Nguyễn Thị Phương Trâm
Hyde Park Summer 2012

WINTER’S EVE

It was snowing. Half the night he was drunk on the purple liquor

Departing the sombre darkness of humanity, the red flame in their stove. Gosh the dark!

The black mist. The frozen earth, the bitterness in the air.

The constellation of his destiny in a rushed cluster heralding a dark omen.

Each footstep laden with rocks, heels stomping along the length of the embankment,

round like discs, the eyes of a soldier plunging into the darkness of the trenches.

Forward.

The bitter snow and the moon!

Strangling him was a red fox in an angel’s cloak. Trembling feet and a sad smile, he matched across the cold blue snow, pride had turned his face and eyebrows lead grey with boundless cold greed, silently laying low as though he was a security guard taking a nap, fast asleep in his little brown tent.

The smoke and mist. His white shirt, the stars burning through his shoulders and Creator’s vultures ripping apart his steely lustrous heart.

Oh rocky hills. Peace has cruelly forgotten the cold body of the melted soldier in the silvery snow.

Sleep is black. The pair of ears he has placed along the path of the stars in the snow.

As the village alarm bell rings. Through the East gate was a rosy day in silvery shiny footsteps.

June 2021

ĐÊM ĐÔNG 

Tuyết đã rơi. Sau nửa đêm anh say ly rượu màu tím

Anh rời khỏi miền tăm tối của loài người, ngọn lửa màu đỏ của bếp lò của họ. Hỡi bóng tối!

Sương màu đen. Trái đất đông cứng, không khí có vị đắng.

Các ngôi sao của anh hùa nhau tạo thành các dấu hiệu ma quỷ.

Những bước chân hóa đá, anh nện gót giày dọc theo bờ kè,

mắt anh như những chiếc đĩa, ánh mắt của một người lính xông vào chiến hào tối tăm.

Tiến lên. 

Đắng ngắt tuyết và trăng!

Một con sói màu đỏ làm như một thiên thần đang bóp cổ anh. Đôi chân anh hành quân run rẩy băng qua tuyết màu xanh và nụ cười chứa đầy nỗi buồn, niềm kiêu hãnh đã khiến khuôn mặt và đôi lông mày của anh màu tái xám vì lòng tham vô bờ sương giá, hay lặng lẽ nằm nghiêng mình như giấc ngủ của một người lính gác, người đã nằm gục trong túp lều gỗ màu nâu của mình. 

Sương và khói. Cái áo sơ mi màu trắng của anh, những ngôi sao đang thiêu đốt hai vai và những con kền kền của Chúa xé nát trái tim màu ánh thép của anh.

Hỡi ngọn đồi toàn đá. Hòa bình đã tàn nhẫn quên đi cơ thể giá lạnh của người lính đã tan ra trong tuyết màu bạc của anh.

Màu Đen là giấc ngủ. Những đôi tai anh trải dài theo đường đi của các ngôi sao trong băng tuyết.

Khi chuông báo thức của ngôi làng vang lên. Ngày màu hồng đang bước những bước chân màu ánh bạc qua cánh cổng phía Đông…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: