falls apart and die

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

now and then

a poet is forgotten by people high up

falls apart and die

when he dies, you’ll see the appearance of a crack 

breaking in half also something up there

the screams

like a poem crumbling, falling apart

an emptiness after a fallen ancient tree

leaves behind crazy desperation, the creams

to escape and resolve such craziness

they perform rites of internment and even threaten him with awards

but he had managed to disappear in time

before they showered him with praise

looked for him

he hid under the flowers

and his soul bloomed

beneath the sunlight, once again he knew he was abandoned

because of those little people

sadly he didn’t know what else to do

except for himself, he cried

they say that’s what you call a tragedy, something of beauty

that’s the reason why the flowers

bloom still on his poor grave

the burden of sadness

was how they smothered him with love

even in death, he has to serve them

when he has already found a peaceful place to rest

an ageless Eden

where the Creator endlessly safeguard

their memories of him

he stood

by the opened gate of paradise

not within any kind of metaphor about sin

about fear, the fog or darkness

and he lay there

as a lover to his last breath

he detests those

who thought he was a good son in such games

with heaven and the stars

someone was rowing in the clouds

an ambulance was on its way but did not reach its destination on time

its noisy siren did sound the alarm

March 2021

thỉnh thoảng

một nhà văn có thể bị ai đó ở tít trên cao bỏ quên

suy tàn và chết

khi ông chết, bạn thấy có một vết nứt

vỡ đôi cũng từ tít trên cao

kêu gào

như các câu thơ bị sụp đổ

khoảng trống khi cổ thụ ngã xuống

để lại một bầu trời vừa van nài vừa điên rồ, la hét

để giải thoát khỏi sự điên rồ này

người ta làm lễ tang và còn dọa sẽ trao cho ông một giải thưởng

nhưng ông đã kịp biến mất

trước khi những người có quyền đưa ra lời ca ngợi

tìm đến

ông trốn dưới những bông hoa

mà linh hồn ông tự nở ra

dưới nắng, một lần nữa ông biết mình lại bị chối bỏ

vì những người bé nhỏ

tội nghiệp không biết làm gì khác

ngoài việc tự khóc ông

họ nói thế vì đó mới là bi kịch là một vẻ đẹp

đó là lý do tại sao những bông hoa

vẫn nở trên ngôi mộ đáng thương của ông

gánh nặng của nỗi buồn

ông biết, là người ta cứ yêu ông đến nỗi

ngay cả cái chết cũng muốn ông phải phục tùng

dù ông đã tự tìm được một chỗ nằm lặng im

ở khu vườn nhưng không có tuổi

nơi Thượng Đế luôn canh giữ kí ức

của mọi người về ông

ông đứng

bên cánh cổng mở ra thiên đàng

không phải trong những ẩn dụ của tội lỗi

của sợ hãi của sương mù của bóng tối

và ông nằm

như một người yêu đến chết

ông ghét những người

tưởng ông là một con tốt trong trò chơi

với bầu trời và các ngôi sao

có người chèo thuyền giữa những đám mây

có chiếc xe cứu thương chưa đến đón

đã hú còi báo động


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

1 comment

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: