ABODE 7: THE HUMAN SPIRIT | Lê Vĩnh Tài

Art by Jessica Hong

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Jessica Hong

Âm hộ [7]

1.



Những cơn bão mắc lưới giữa biển khơi
Bùng nhùng như âm hộ
Những con chim báo bão trên bầu trời
Không kịp đến

Chúng ta chạy bộ để báo tin trên bầu trời đang bị săn đuổi
Người thợ săn đã bắn một mũi tên
Vào âm hộ
Họ muốn bắn hạ mặt trời
Để mọi thứ chìm vào bóng tối

Cũng có người nghi ngờ
m hộ không chịu nổi

Chúng ta đặt ngón tay vào vết thương của âm hộ
Niềm tin lớn hơn những điều chúng ta có thể nói
Nó không phải là những câu thơ uốn éo
Hoặc đào lỗ vào trong âm hộ
Tìm sự ba hoa an toàn

Nó là tinh thần Tự Do của chúng ta
Mơ hồ như cuộc sống này
Hình thành từ những buổi sớm mai mờ sương và trong suốt
Mà âm hộ là điểm khởi đầu
Ngày sương mù trong mắt nhau

Bạn có nhớ
Vẻ yếu ớt, hoang mang của chúng ta là có thật
Nó không chỉ là ánh mắt ngước lên và giọt máu rơi xuống
Nó không chỉ là thứ mà chúng ta mơ ước
Nó không chỉ là thủy triều của hơi thở

Và nếu bạn nghe thấy tiếng thì thầm của âm hộ
Bạn sẽ không nghe thấy những âm thanh khác
Đám mây che mắt của bạn sẽ được vén lên
Nút bịt tai của bạn sẽ bị xuyên thủng

Bạn sẽ thấy
Bạn sẽ nghe

Bạn đừng phàn nàn mình đã từng bị mù
Bạn đừng hối tiếc mình đã từng bị điếc
Vì âm hộ sẽ cho bạn biết
Hang động bóng tối của bạn sẽ ngập tràn ánh sáng
Và đức tin

Dù người ta có mong đợi, bạn đừng có im lặng
Như cơn bão giữa biển khơi, bạn sẽ là dàn đồng ca
Có thể cần thêm một chút kiên nhẫn
Như âm hộ vẫn giữ chặt chúng ta
Ngày Mẹ vỗ về hơi ấm

Đó là ngày chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ
Với khát vọng bầu trời vặn xoắn trên biển bão
Chúng ta sẽ không ngủ mà hát một bài ca
Đau đớn như tiếng hát của âm hộ
Như lời kêu cứu
Như lời tung hô

Và âm hộ, chứ không phải gió hay câu thơ
Sẽ bay
Xa tắp


2.



Trong sự tĩnh lặng của đêm đen
m hộ đến bên cạnh giường
Nhìn chúng ta như ngày Mẹ dịu dàng
Lau đi giọt nước mắt

Mẹ đã nghe tiếng khóc
Không chỉ an ủi mà Mẹ đang dạy chúng ta cách tìm về Sự Thật
Những quyển sách tự chúng ta đánh mất
Vào những nỗi buồn bé nhỏ, lu loa

Thế giới này dẫn chúng ta đi đâu?
Chúng ta tìm kiếm gì cho cuộc sống?
Nụ hôn chia tay, giấc ngủ với người yêu, những lần hối hận?
Bình yên cho đến khi phải đối diện với âm hộ
Chúng ta giả vờ điên rồ
Làm con mắt đại bàng
Dọa sẽ sà xuống vồ con mồi của mình
Xé xác cho đỡ ngượng

Trong khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ
Reo vui trong những câu chuyện kỳ lạ

Thế giới trôi đi như máu chảy trong tim
Và trái tim là tất cả những gì chúng ta đã từng dốt nát
Đã từng bóng tối
Đã từng giẫm gai
Đã từng chảy máu
Đã từng không biết đau



3.



Không có suy nghĩ
Không có cảm xúc
Không có thời gian cho lo âu

Một cái gì đó trào lên
Giữ lại hơi thở

Ở lại … chỉ ở lại
Dừng lại … chỉ dừng lại
Thở … chỉ thở
Nó sẽ không sao đâu
Một vết thương trong bạn mãi mãi

Bạn sợ nhấp nhô
Bạn sợ thở
Bạn sợ phải rút ra

Không có thời gian cho sợ hãi
Không có thời gian cho nhấp nhô
Không có thời gian để thở

Mùi hương cũng không có thời gian
Chỉ toàn nỗi nhớ
Đi vào
Mãi mãi
Không bao giờ
Thay thế kích thước & sự luân phiên
Của những lần gặp gỡ

Tự
Hy sinh
Tự
Không tồn tại
Tự
Nghi ngờ
Tự
Ở lại

Không có thời gian để sau đó
Không có thời gian để cho có
Không có thời gian để suy nghĩ
Không có thời gian để lên kế hoạch

Linh hồn
Bị tra tấn
Linh hồn
Bị tinh vi
Linh hồn
Bị hy sinh
Linh hồn
Có ở đây không?

Hãy suy nghĩ
Suy nghĩ lại
Hãy cẩn thận
Hay bất cẩn
Hãy quan tâm
Hay không cần
Hãy không thể
Hay như thế
Không?
Không?

Khi họ muốn ăn tươi nuốt sống bạn
Khi họ muốn dập khuôn bạn
Như những con lật đật khốn nạn

Đêm và ngày
Khi linh hồn bạn là sự khác biệt của chính bạn
Bạn thật sự hoàn hảo

Bây giờ là lúc yêu cầu linh hồn
Cho phép âm hộ khám phá
Trong số các thung lũng bạn không bao giờ phát hiện ra
Một cảm giác co giật
Nó làm cho mọi cố gắng thành yếu ớt
Để chống lại
Để đầu hàng
Bạn đừng hoang mang
Với đức tin của bạn

Làm thế nào nhắm mắt mà không mù quáng?
Giống như tôi đã thở trong bạn
Khi bạn sống bằng trái tim tôi
Tôi sẽ luôn luôn nằm trong bạn

Khi tôi quay trở lại & âm hộ đang nằm trên một bãi cỏ ướt dài


4.



Lần duy nhất tôi nhìn thấy bạn khóc
Khi đọc bài thơ của Đỗ Trung Quân
Một ngọn đồi với dấu chân học trò sương sớm

Bạn đã cúi gập người mỗi buổi sáng
Trên các bài thơ
Và dán chúng với những con tem gửi về tòa soạn
m hộ đóng gói những tháng ngày chật hẹp của cuộc đời chúng mình
Phố núi thật lạnh và chúng ta không có đủ áo lạnh

Chúng ta dắt chiếc xe đạp cũ lên dốc
Và thả xuống khi gặp con đường về thung lũng Suối Xanh
Bạn nói: chúng ta đã đi qua những ngọn đồi
Tưởng rằng không bao giờ qua được

Đêm đó
Bạn làm 10 bài thơ
Để ném qua cửa sổ bạn đang ngồi
Cùng với vỏ hộp sữa Vinamilk đang uống

Mọi thứ cứ dở dang
Khi chúng ta nói về những chiếc máy bay không người lái
Không phải vĩ cuồng mà âm hộ ghét bị ai dẫn dắt
Và tôi nhìn vào mắt
Của bạn
Đang sưng lên
Tôi biết bạn chân thành

Đêm đó
Trên chiếc ghế bành
Hình như trong căn bếp ngôi nhà của Mất & Được
Chúng ta biết rằng dù không thành công
m hộ cũng tin vào điều tốt đẹp của thất bại

Nó thách thức chúng ta
Tạo ra những ý tưởng
Chúng ta tin âm hộ thật sự độc lập

Chúng ta tin thời gian
Chỉ để truyền thêm cảm hứng cho âm hộ
Chúng ta tin các thử nghiệm sáng tạo
Là bài tập thể dục của Thơ

Chúng ta tin vào bản thân mình
Dù có thể có sợ hãi vì chúng ta không có vũ khí để đánh bại ma quỷ
Nhưng chúng ta an lòng
Vì bao vây xung quanh âm hộ
Là tiếng kêu quyến rũ của nhân dân
Nên âm hộ không cần
Bay hàng ngàn cây số để đào thêm hang động
Để chơi hay ẩn núp



Bản quyền Tiền Vệ © 2002 – 2021

1.



Trapped in a net is a storm out at sea
Struggling like the abode
The birds could barely alert us to the brewing
Storms across the horizon

We ran as fast as we could to alert everyone about the hunt
At the foot of the horizon, a hunter had shot an arrow
Into the abode
They want to shoot down the sun
So all would be in darkness

Some had feared
The abode might not be able to
Bear it

Our finger touched upon the wound of the abode
Faith is larger than anything one could ever imagine
It’s not some wordy fancy verse
Digging at the abode to find
Any kind of deniable bullshit

It is the spirit of our Liberty
Dreamy like this life
Shaped by a pure and clear and misty dawning
And the abode is the beginning
A misty day in our eyes

Can you recall the fragility
The awkwardness was real
It’s not eyes looking up at a falling drop of blood
It’s not something we all dream about
It’s nothing but the tides within one’s breath

And if you could discern the whisper of the abode
You won’t be able to hear any other sound
The clouds covering your eyes will be lifted
Your mute button will be punctured

You will see
You will hear

Don’t complain about how you were blind
Don’t regret how you were deaf
Because the abode will alert you to all of it
Your cave and darkness will be filled with light
And conviction

Even when they are hopeful and waiting, don’t stay silent
Like a storm out at sea, you will be a symphony
Perhaps requiring a little more patience
The way the abode tightly embrace us
The day mother is the warmth and calm(soothing us)

That will be the day we will meet each other in dreams
With the aspirations of an entire sky of spinning tornadoes and hurricanes
We will not sleep but we will will sing an anthem
An aching anthem liken to the voice of the abode
Raising our voice in praise
Asking to be rescued

And the abode, not the wind or verse of poetry
Will fly away
Into a distant sky



2.



Within the meditative state of the dark night
The abode arrives at our bedside
Watch over us lovingly the way Mother would
Mob up our tears

Mother acknowledges our cries not just to console us
But to help us learn about The Truth
The books we have carelessly lost
Somewhere inside our insignificant problems

Where will this world take us?
What are we looking for in this life?
A parting kiss, sound sleep with a lover, regrets?
Peace until we had to face the abode
Pretending to be angry
Threatening eagle eyes
Aiming for our side dish
To safe face rips it apart

While we are nothing but distracted children too busy
With new discoveries

The world passed by like the blood pumping through the valves of our heart
And our heart and all our stupidity
Have been in the dark
Have stepped on the thorns
Have bled
Have stopped hurting



3.



Don’t think
Don’t feel
Don’t waste your time worrying

It will eventually show up
It will surface
Take a breather

Stay … just stay put
Stop … just stop
Breathe … just breathe
It’s going to be fine
So what, if you’ll end up with a permanent scar

You’re afraid of standing out
You’re afraid of breathing
You’re afraid you’ll have to withdraw

There’s no time for fear
There’s no time for to be cowardly
There’s no time to take another breath

There isn’t time for you to take a sniff at anything
Just your memory
Recording
Infinitely
Indiscriminately
Ignoring size and or rotation
Each time you connected with anyone

Alone learn what it means to
Sacrifice
Exist
Surmise
Stay

Don’t leave it until tomorrow
Tomorrow may never come
There’s no time left to ponder
To come up with a plan

Our spirit
Challenged
Our spirit
Vulnerable
Our spirit
Being sacrificed
Our spirit
Is it still our?

Please think
Think again
Please be careful
Or careless
Please care
Or care not
Please be not
Or just like that?

When they want to eat and swallow you alive
When they want to push you around like a toy
Despicable like a roly-poly

Day and night
When your soul is something else other than yourself
You are perfection

Now is when the soul is asked to be allowed
The discovery of the abode
In all those valleys you will never find
Any kind of spasm or shrinkage
All efforts will be futile
In defense
In surrender
Don’t be so surprise
When it comes to your faith

When I turn around and the abode is just lying there on a long patch of wet grass



4.



The only time I saw you cry was when
You read a poem by Đỗ Trung Quân
A hill with the fresh footprints of someone on their way to school

Your head was down each morning
All over the poem
Sticking them with stamps to send off to a publisher
The abode wrap our meagre moments together into a tight bundle
The mountain borough is cold and there were never enough to keep all of us warm

We drag the old bike up the hill going down Suối Xanh valley
You said: in general we have surpassed all these hills
We thought we couldn’t possibly surpassed

That night
You composed 10 poems
To throw them through the window in front of you
Together with a half drank carton of Vinamilk

Everything half baked
When we talk about planes flying without a pilot
Not overreacting but the abode hate being manipulated
And as I looked into
Your swollen eyes
I knew you meant every word

That night
On those table and chairs
It felt as though they were inside the kitchen of a house of Lost & Found
We knew even if we didn’t succeed
The abode would still have faith in what had failed and lost

It challenges us
Help us make new decision, form new ideas
We believe the abode is truly independent

We believe that time is what is required
To inspire the abode
We believe in the creative process
An exercise for Poetry

We believe in ourselves
Even when we’re afraid and we have nothing to defend ourselves against the devil
But we feel, we are safe
Because the abode is surrounded by the alluring cry
Of the people
Hence the abode does not have to fly
A thousand miles across the sky
Dig out more caves to play
Hide and seek


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment