A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
I invited him in
to my room
though the hands of Death soft
veins popping through his translucent skin
thin like paper, he touched the squishy pads of my palm
How could I ever forget?
his warmth
I couldn’t take my eyes off him
he’s like the sun
setting
on the last day of summer
when the memories of our youth
is nothing but a passing thought that drifts by
in a dream full of light
and he is the most
glorious of smiles, cool jade
his voice ringing crystal clear resounding
gentle afternoon breeze
easy and at ease
Or did I forget?
he breathes life into me
he takes it away
I was happy when
his lips did not
touched mine
with the last
and longest of sighs
I invited him in
to my room
in place of darkness .
.
—–
Christmas Eve, 2023
—
TÔI ĐÃ CHO ANH ẤY VÀO PHÒNG TÔI
tôi để anh ấy vào
phòng tôi
dù thần chết có đôi bàn tay mềm mại
với những đường gân nổi lên dưới
làn da mỏng như giấy, anh ấy chạm nhẹ vào lòng bàn tay tôi
làm sao tôi có thể quên được?
sự ấm áp của của anh ấy
làm ánh mắt tôi
chăm chăm nhìn anh ấy
anh ấy như mặt trời
lặn
vào ngày cuối cùng của mùa hè
khi tất cả những kỷ niệm của tuổi trẻ
chỉ là những suy nghĩ trôi qua
trong những giấc mơ bị phơi sáng
và anh ấy là
một nụ cười đẹp như ngọc
giọng nói như tiếng kim ngân và
làn gió chiều nhẹ nhàng
như chuông gió thổi
có phải tôi đã quên?
anh ấy thổi sự sống vào tôi
khi anh ấy lấy nó đi
tôi rất vui khi anh ấy
không
áp môi
vào môi tôi
với một tiếng thở dài
cuối cùng
tôi đã cho anh ấy vào
phòng tôi
thay cho bóng tối .
.
——

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.