as for the 31 souls who love you | Lê Vĩnh Tài [453]

Lady 1960 by Nguyen Sang

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.
dying young
when I’m nearly ninety
four times twenty-one
I didn’t have a chance to be eighteen
to march

nor could I jump
or play the games we are supposed to play
I turned the words of the herbalist into gunpowder
to find that for many years I’ve been dead

in me
there are still signs of life
rows of empty tears falling
one drop at a time

me with self-control
but I’m ready to grab a hold of her
and dragged her down into the tomb with me

the only person I’m able to save
but I’ve abandoned you love
me, dying young
ninety years old
four times twenty-one


2.
tonight we’re satiated
by the moon

we’re swelling
because of the stolen light

it’s the beginning of the chaos
we no longer have the night
nor do we have the day

only one cycle and you
my love refuses to end
such a grey and dark December

love, you’re on one side and the moon is on the other
we should play along the width of it
and you said: all I need is for you to love that much
that side of me

don’t take my hand, what will happen
if the best poem is written by me
and I never want you to read it

dare I say aloud the monologue I say in my sleep
we won’t have a chance to save
each copy of a draft that might
expose the two of us

one day, dearest
we will discover in the pile of ashes
that you’re a poet hung up on a wall
with the formidable shadow of Tô Thị
(Her Majesty turning into stone
waiting so long for the return of her husband)
so I may be an artist

as for the 31 souls who love you
no one will ever know about them
not because they can’t be hung up
but because the sun is full of envy it’s blind
stupid and mean

3.
we build for ourselves a museum
we hang up and display our tears
they explode across the sky
landing on the moon

someone will love you in the years to come
surround you with the stages like steel mills
because I have given up

it will be a marathon
and you are my love, a relic
the happiness you have given me
the joy of a chase
each time you open your legs
an egg is thrown at your face
but they should be embarrassed not you

love, you said: don’t hang anything up
leave the portraits on the floor
and we can give them to the sun

we can both leave our windows open
we all know promises are meant to be broken
leave all the documentation on the table
so all can see that we’ve tried

since we are the lies
even before we were allowed
to speak

1.
tôi chết trẻ
khi sắp chín mươi tuổi bốn lần hai mươi mốt
tôi không có cơ hội mười tám tuổi
để hành quân

tôi cũng không thể nhảy
hay chơi trò chơi mà chúng ta phải chơi
tôi biến lời hứa ông lang băm thành thuốc nổ
nhận ra mình đã chết nhiều năm

tôi
vẫn có dấu hiệu của sự sống
là những dòng nước mắt
rơi trống rỗng
vào nơi đếm
từng giọt

tôi
vẫn kiềm chế nhưng sẵn sàng chồm lên ôm lấy
và tôi đã kéo nàng xuống mồ

người duy nhất mà lẽ ra tôi có thể cứu
nhưng anh đã từ bỏ em
vì anh chết trẻ
chín mươi tuổi bốn lần hai mươi mốt

2.
đêm nay mặt trăng đã lấp đầy
chúng ta

chúng ta phồng lên vì ánh sáng
bị đánh cắp

cơn điên loạn của chúng ta chỉ mới bắt đầu
bây giờ chúng ta không có đêm
chúng ta cũng không có ngày

chỉ là một chu kỳ
sao em không bao giờ chịu kết thúc
tháng mười hai màu xám

em một bên ánh trăng rơi một bên
chúng ta hãy cùng chơi theo chiều ngang
em nói: chỉ cần anh yêu phần đó của em
chỉ cần yêu nhiêu đó

đừng nắm tay em, điều gì sẽ xảy ra
nếu bài thơ hay nhất từng được anh viết
chưa bao giờ anh chịu để em đọc

lời độc thoại lúc mớ ngủ chưa một lần anh dám nói
chúng ta không có cơ hội
lưu lại từng bản nháp
chúng ta sợ lộ sáng cả hai ta

rồi một ngày nào đó
chúng ta sẽ được nhận ra từ đống tro tàn
em có thể là nhà thơ được treo lên vách
hắt bóng như nàng tô thị vọng phu
để anh còn làm nghệ sĩ

nhưng vẫn còn 31 người yêu em
sẽ không bao giờ có ai biết đến
không phải vì không được treo lên
mà vì mặt trời ghen quá đã hoá mù
thành ngu và ác

3.
chúng ta đã tự xây dựng một bảo tàng
tự treo nước mắt chúng ta
nó bùng nổ xuyên qua bầu trời
hạ cánh trên mặt trăng

sau này sẽ có người yêu em
bao bọc em bằng những sân khấu như lò luyện thép
vì anh đã đầu hàng

đó là một cuộc chạy đường dài
em là tàn tích
thật vui vì anh có em
đã cho anh một cuộc rượt đuổi
mọi lúc em dạng chân ra
lòng đỏ trứng chảy xuống trước mặt em
nhưng kẻ đáng xấu hổ là bọn họ

em nói: đừng treo bất cứ cái gì lên
hãy để những bức chân dung trên sàn nhà
và chúng ta sẽ đưa nó cho mặt trời

cả hai chúng ta đều để cửa sổ mở
ai cũng biết lời thề sinh ra là để bị phá vỡ
hãy để tất cả hồ sơ lên bàn
cho thấy hai ta đã từng cố gắng

bời vì chúng là những lời nói dối
trước cả khi chúng được phép nói ra


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

3 comments

  1. This is a profoundly written piece. which pulls at my heart and I feel the loneliness, unbearable love and sorrow, two people who love one another must sometimes endure. One can sense the deep love between the two. Thank you so much for sharing.

    Liked by 2 people

Leave a comment