Thành phố nằm trên biển | Edgar Allan Poe

A poem by Edgar Allan Poe
Translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài

Kìa! Cái chết đã ngóc đầu dậy, dựng lên ngai vàng
Trong một thành phố xa lạ đơn độc
Trong miền Tây u ám,
Nơi những người tốt nhất và xấu nhất
Đã đến nơi an nghỉ vĩnh hằng.

Có những đền thờ, cung điện
(Và những tòa tháp bị thời gian ăn mòn
Đừng run sợ!)
Chúng không thuộc về chúng ta.

Xung quanh, chúng ta nâng gió lên cao và quên lãng,
Nằm im dưới bầu trời
Những dòng nước u sầu.

Không có tia sáng nào từ Thiên đường chiếu xuống
Vào đêm dài của thị trấn;
Nhưng ánh sáng từ biển cả u ám
Tràn lên những tháp pháo lặng lẽ—
Tỏa sáng lên những đỉnh cao và tự do—
Lên mái vòm—lên những ngọn tháp—lên những cung điện của ông vua—
Lên những bức tường giống như thành Babylon—
Lên những khu vườn tối tăm đã bị lãng quên
Từ lâu dây thường xuân đã hoá thành phù điêu và những bông hoa đã hoá đá—
Lên rất nhiều ngôi đền
Kỳ diệu những bức phù điêu có vòng hoa
Đan xen đàn vĩ cầm, hoa violet và dàn nho.
Cam chịu dưới bầu trời
Những dòng nước u sầu nằm đó.

Hãy hòa trộn những tháp pháo và bóng tối
Ở đó tất cả dường như lơ lửng
Trong không khí, một tòa tháp kiêu hãnh
Cái chết nhìn thật khổng lồ.

Những cánh quạt mở ra và những ngôi mộ
Há hốc miệng ngáp như những con sóng;
Nhưng sự giàu có không nằm ở đó
Trong đôi mắt = kim cương của mỗi tượng thần—
Không phải những người chết đeo đầy đồ trang sức
Cám dỗ những dòng suối chảy ra khỏi giường;
Vì không có gợn sóng nào cuộn tròn, than ôi!
Dọc theo vùng hoang vu của thủy tinh đó—
Trên một vùng biển xa xôi—
Không có sự nhấp nhô nào cho thấy gió đã từng
Dập dồn trên những vùng biển ít thanh bình.

Nhưng kìa, một sự khuấy động đang diễn ra
Trong không khí! Sóng—có một chuyển động ở đó!
Như thể các tòa tháp đã bị đẩy sang một bên,
Trong sự chìm xuống nhẹ nhàng, thủy triều buồn tẻ—
Như thể đỉnh của chúng yếu ớt tạo ra
Một khoảng trống trong bầu trời mỏng manh.

Sóng giờ đây có ánh sáng đỏ hơn—
Những giờ phút đang thở yếu ớt—
Và khi, giữa không trung có tiếng rên rỉ,
Xuống trần gian, xuống thị trấn đó sẽ lắng xuống
Từ đây, địa ngục, trỗi dậy từ hàng ngàn ngai vàng,
Sẽ đời đời tôn kính nó.

The City in the Sea

Edgar Allan Poe
[1809 – 1849]

Lo! Death has reared himself a throne
In a strange city lying alone
Far down within the dim West,
Where the good and the bad and the worst and the best
Have gone to their eternal rest.
There shrines and palaces and towers
(Time-eaten towers and tremble not!)
Resemble nothing that is ours.
Around, by lifting winds forgot,
Resignedly beneath the sky
The melancholy waters lie.

No rays from the holy Heaven come down
On the long night-time of that town;
But light from out the lurid sea
Streams up the turrets silently—
Gleams up the pinnacles far and free—
Up domes—up spires—up kingly halls—
Up fanes—up Babylon-like walls—
Up shadowy long-forgotten bowers
Of sculptured ivy and stone flowers—
Up many and many a marvellous shrine
Whose wreathed friezes intertwine
The viol, the violet, and the vine.
Resignedly beneath the sky
The melancholy waters lie.
So blend the turrets and shadows there
That all seem pendulous in air,
While from a proud tower in the town
Death looks gigantically down.

There open fanes and gaping graves
Yawn level with the luminous waves;
But not the riches there that lie
In each idol’s diamond eye—
Not the gaily-jewelled dead
Tempt the waters from their bed;
For no ripples curl, alas!
Along that wilderness of glass—
No swellings tell that winds may be
Upon some far-off happier sea—
No heavings hint that winds have been
On seas less hideously serene.

But lo, a stir is in the air!
The wave—there is a movement there!
As if the towers had thrust aside,
In slightly sinking, the dull tide—
As if their tops had feebly given
A void within the filmy Heaven.
The waves have now a redder glow—
The hours are breathing faint and low—
And when, amid no earthly moans,
Down, down that town shall settle hence,
Hell, rising from a thousand thrones,
Shall do it reverence.


Edgar Allan Poe [1809-1849] là một nhà văn, nhà thơ, biên tập viên và nhà phê bình văn học người Mỹ, nổi tiếng nhất với thơ và truyện ngắn, đặc biệt là những câu chuyện bí ẩn và rùng rợn.

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment