A poem in Vietnamese by Đinh Trường Chinh Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Art: Đinh Trường Chinh

SAIGON 1985
saigon 1985
I saw myself clearly amongst the throng of people
I was the little boy on foot
in a pair of rubber thongs with broken straps
emerging from a huge pile of garbage
alone wandering amidst the crowd
dreaming of rasbora
swimming in a tiny pool in my head.
/
my saigon
after the battle, the film cut
day after day heading down the highway without brakes
crossing tôn đức thắng
head spinning
where’s bến nhà rồng
yet still discerning was the smell
the sky high pile of garbage
passing it day after day
30 years ago
at the corner of nam kỳ khởi nghĩa – nguyễn thị minh khai.
/
saigon 1985
I definitely saw myself amongst the throng of people
a fresh face teenager in a collared shirt
black with bicycle grease
heading for the streets through the blinding dust
squeezed me on a seat to talk about nothing at all
about a soccer game on the other side of the world
grabbing hold of the headline from the newspaper stand at cao huy khanh
chewing always on something.
/
or perhaps
in the photograph
I’m dragging myself from a bus stop in the East
back to town
after a failed attempt to escape the border
starving
and there it was the pile high pile of garbage at the end of the street
craving for the broken rice around the corner
morning after morning eating right next to the old guy pissing on a wall
at a sign which said “no peeing” in his face.
/
oh saigon, pungent with the smell of me
in the days
peddling my first love up a hill
across kiệu bridge
the water black with sewage
but couldn’t surpass the joy
like the dogs “attached”, on heat
right there in the sunny streets.
/
saigon oh saigon
without the days-months-years
because at the heart of it
the power was always cut
just then aroused by a dream
in careless hands
fell down the drain.
—
April 2022
—-
SÀI GÒN 1985
sài gòn 1985
tôi thấy rõ mình trong đoàn người ấy
tôi là thằng bé đi bộ
bằng đôi dép nhựa đứt quai
bước ra từ một đống rác lớn
cô đơn lang thang giữa đám đông
với giấc mơ lòng tong
đang bơi trong bể đầu bé tẹo.
/
sài gòn tôi đó
sau trận đứt phim
mỗi ngày tôi phóng chiếc xe đứt phanh
băng nhanh qua đường tôn đức thắng
trong đầu mất khả năng định vị
đâu là bến nhà rồng
vậy mà đến bây giờ
tôi vẫn còn ngửi ra
đống rác mình chạy qua mỗi ngày
của hơn 30 năm trước
ở góc nam kỳ khởi nghĩa – nguyễn thị minh khai.
/
sài gòn 1985
tôi hẳn thấy tôi trong đoàn người ấy
là cậu thanh niên mới lớn mặc áo sơ mi kia
người dính đầy sên đen
đi xuống phố bụi mù
len vào ngồi chém gió
một trận bóng mút bên kia địa cầu
rồi mua tờ báo nóng ở sạp báo cao huy khanh
ngấu nghiến nhai.
/
hay rất có thể
trong tấm hình này
có tôi đang lê lết từ bến xe miền đông
về đến thành phố
sau một chuyến vượt biên không thành
lòng đói meo
mà vẫn nhớ bãi rác cuối đường
nhớ quán cơm tấm đầu ngõ
sáng sáng ngồi ăn cạnh những ông già đang đứng tè đường
lên bức tường “cấm đái” trước mặt.
/
ôi sài gòn nồng mùi của tôi
năm tháng ấy
tôi ì ạch chở người yêu đầu đời
lên dốc cầu kiệu
dòng nước uế đen
vậy mà cũng vui bạo tàn
như những con chó đang “mắt kẹt” nhau
ngoài đường nắng.
/
sài gòn sài gòn
không ngày-tháng-năm
vì lúc nào
lòng cũng cúp điện
mới nứng thầm được một giấc mơ
đã lỡ tay
đánh rớt xuống cống .
—
– đtc
4pm.21.4.2022
—–
sài gòn 1985. photo by doi kuro.
nhân tình cờ lượm được cái hình sài gòn
thời bao cấp, đẹp. nổi hứng mần thơ, vì nhớ.
Đinh Trường Chinh, the poet and artist, was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.