THE OLD MAN’S COLLECTION OF LOVE POEMS | Trần Thiên Thị

A poem in Vietnamese by Trần Thiên Thị
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Xuan Hong and Armi Meo
Published on St. Valentine’s Day on DAMAU.ORG

1.
you turned up with an entire springtime
squeezed yourself in the middle of a chilly winter
the fear hid inside a verse
complete sadness dropped from a startled poet’s hand

2.
Only rays of sunlight were left alone
alone to be themselves
a golden yellow drape across the land

you turned up
stirring a suspicious heart
proclaimed that spring was something real

3.
grass
cowering through the storms
kept for themselves
the yellow flames of summer
yellow hues of autumn
and today was a rendezvous in every step
blooming white flowers
on both sides of the road

4.
My long gone honeymoon
greets you with an old
oblivious heart
should I be happy or sad
amongst all these sentiment
will you take with you
my last moment of peace

5.
you turned up as though you took the wrong turn
an off hand smile
the grass in the garden couldn’t work out whether they should be
just as green as once upon a time
as joyous beneath your feet
because of me the new hatching sings
a consolation for the days to come

6.
there’s no trauma in such surrender
the joy exchanged through our lips
the laughter taught through our eyes
the old flesh will learn what it is like to be sunkissed
we shall learn to love warmly in silence

7.
the verses as green as once upon a time
as pure and fresh cutting through the sadness
You stepping into my garden
your happiness fed the grass and me
since then we have not stopped fruiting
fragrant and ripe
ready for your open hands

8.
and you should walk
as though the spring would morph into summer
I will stay and be the last person standing
in the middle of a verse waiting for your return
the spring grass is still as green as the last season
my heart ready for the new lunar year

9.
I will read out loud the verses
written on the rose apple and tangerine leaves
the melancholy notes long and short
a tale of a pair of doves
day and night loved each other
so you will know I will always be here
I will always remember
that you are like an intangible verse
a full stop at the end of a new beginning

10.
but my dear
discarding the worries with it keep us together
not unlike a leaf holding on to the wind
and to never lose each other
confidently you should face the past
where the grass are bound to meet each other
the greenness of green of those years in passing

11.
don’t be sad because we may have missed each other
time could never fall beyond love
in the minutes the plane landed late
the noise will help us grow together
the growing sweetness upon lips
the scent of wine for tomorrow’s inebriation
the wine we serve each other
through sombre winters to come

12.
sit down
let me massage your feet
you must be exhausted treading through all that love
so many seasons of green and yellow leaves
on your shoulders
arduous is love
leaves us with a smile for the first month of the year
the lingering warm heart of December

13.
a party stripped bare as the sun sets on the other side of the mountain
as heaven and earth unite
we were each other’s gift
night, a cover for our bashful exchange
couldn’t hid the odd giggle
nor could it stopped those fingers fiddling with the buttons on our shirts
we had each other

14.
I’m awake in the middle of the night to compose a poem for you
a poem like a gift
words and letters rolling over our skin
a poem like a dress shirt
to cover up the bruises and scratch marks where we may have loved
it is the same poem you edited
through all those sadness in our life

15.
the echoes of your voice resounded
unclear muffling like the calling of the rain
I’m here as always, noting every word
words of the rain and all the mesmerising moments
hidden in the green grass for safe keeping
so I may read it out loud for you one day
when we again meet


16.
you are my dear
the poem I didn’t know how to start
now I know not how to stop writing
the odour of flesh have now turned into fragrant fruit
ripe and fragrant across the land
fresh budding wheat
the first heat of a young woman
so if I may
ask you if I’m allowed to grow old?

17.
I will go and look for you
I will hitchhike across the land
soon the rain will stop and the winter dries up
I will prune and feed our garden in time for the harvest
time enough to go and find you
the jungle bursting with colours ready for a new spring
I will carry you on my back through tunnels and abandon lots

18.
the entanglement of your position in my life
even in your absence
you’re complicit in each blade of grass
your green hues indispensable
as I sit and watch the blossom buds open
as though in the days to come you will fully bloom
in yellowest of hues

19.
you’re a bird that could never deny
forever bright
amidst a garden filled with birdsongs
I accepted your complicity
like the time you messaged
please stay
for in front of us is paradise

20.
I numbered my verses
the way they name the roads
the way I numbered all my scars
each footprint
each residing spot
so that in all that mess I may reserve for myself
through the age old cold northern wind is a real springtime

21.
On your lips I will leave a verse
through the chilly Northern wind
may it be the heat for your rosy cheeks
in front of us will be a springtime
smile my love
let us be a letter with good news
upon my tomorrow’s arrival
like upon my return is the discovery
of a poem blooming on your lips

22.
The wind never asks for payment
because we have played our part in the creation of the rain and sunlight
the creation of the seasons in changing colours
in new clothes
like the day I had to wade across the river

again and again I crave for the road
like a verse with the desire to fall on the white pages
so we must wait for each other my love
like there’s no place like home for the holiday

23.
We pictured each other
the way people would look for signs of Santa Claus
in our eyes the boundlessness dreams of the sea
adorn our hair the softness of rivers
to wake up and find the cockcrow unrecognisable mid-the-night

24.
Please be as generous as the land and the night
the innumerable tiny critters
boundless tiny tiny buds budding
lowering in unison the sinful loads
as I lean into you
us leaning into each other to button up a new shirt
covet for each with the warmth
dissipating with the chill of the Northern winter winds
feigning off the terrors of the night

25.
I wonder if you have yet found yourself in between my sloppy lines of poetry
though the long lines noted on cigarette box often carelessly
falls out beyond springtime
thirty years of constantly moving and writing
the hair on my head now coloured with dew
and yet the poetry in your hands is still
like springtime

please sit down right by my side and see
how one’s heart may change its cover
made anew

THƠ TÌNH CỦA MỘT ÔNG GIÀ

1.
em đến
mang theo cả mùa xuân
đặt vào lòng mùa đông lạnh giá
nỗi sợ hãi nép vào câu thơ
gã làm thơ giật mình đánh rơi cả nỗi buồn

2.
chỉ có những tia nắng là hồn nhiên
vẽ vàng lên mặt đất

em đến vỗ về trái tim hoài nghi
và nói rằng mùa xuân là có thật

3.
cỏ
bao nhiêu ngày vùi mình trong mưa bão
vẫn giữ lại trong lòng
chút nắng vàng mùa hạ
chút hanh vàng mùa thu
và hôm nay
như người tình đúng hẹn
nở hoa trắng cả ven đường

4.
tôi đã qua rồi thời đường mật yêu đương
chào đón em bằng trái tim cũ kỷ
chẳng biết
mình nên buồn hay vui
trong dự cảm
em sẽ mang đi
chút tĩnh lặng cuối cùng

5.
em đến như một lần lạc bước
nụ cười như thể đã đánh rơi
cỏ trong vườn không biết mình có thể xanh như những mùa xuân trước
vẫn hân hoan nẫy lộc phía chân người
con chim chuyền vẫn vì tôi mà hát
dỗ dành cho sự lặng yên của những ngày hôm sau

6.
không có tổn thương nào cho một cuộc quy hàng
hai đôi môi sẽ nói với nhau về niềm vui
hai đôi mắt sẽ dạy nhau cách biết cười
làn da cũ sẽ học được cách biết hồng trong nắng
ta biết yêu người bằng tiếng nói của lặng im

7.
những câu thơ vẫn xanh
màu xanh của cỏ bao nhiêu mùa xưa cũ
vẫn tươi nguyên trong cả những muộn phiền
Em cứ bước vào vườn
và em cứ vui
tôi và cỏ chưa từng ngơi nghỉ
làm trái thơm chờ chín giữa tay người

8.
và em cứ đi
như mùa xuân sẽ đi sang mùa hạ
tôi sẽ ở lại đây làm người chơi cuối cùng
giữ câu thơ và chờ em trở lại
cỏ vẫn xanh như mùa xuân năm trước
lòng tôi dọn tinh tươm ngày nguyên đán

9.
tôi sẽ đọc cho em nghe
những bài thơ viết trên lá me lá mận
ghi nỗi buồn tôi lúc ngắn lúc dài
kể cho em chuyện tình của đôi chim câu
sớm tối không dừng yêu nhau
để em biết tôi vẫn ngồi đây và nhớ
em như một bài thơ xa xôi
mỗi dấu chấm câu lại một bắt đầu

10.
này em
quên đi nỗi lo có giữ được nhau không
như chiếc lá chưa bao giờ giữ chân cánh gió
và cũng chưa bao giờ mất nhau
em cứ đi về phía mai sau
nơi những biềng cỏ xanh
thế nào cũng gặp lại nhau
màu xanh của mùa xanh năm trước

11.
đừng đau lòng vì một lần lỗi hẹn
thời gian không bao giờ rơi vãi ra ngoài yêu thương
những phút đợi chờ khi chuyến bay đến trễ
âm ỉ nuôi lớn nhau
ươm cho một bờ môi dần ngọt
là rượu thơm của cơn say của mai sau
ta đãi nhau qua những mùa đông u sầu

12.
ngồi đây ta bóp cho đôi chân đã mỏi
em đi chừng ấy chặng đường thương nhau
qua bao nhiêu mùa lá xanh lá vàng
trên vai người
dôi quang tình gian nan
giữ lại cho ta nụ cười những ngày tháng giêng
con tim ấm nồng những ngày tháng chạp

13.
buổi tiệc tẩy trần khi mặt trời đã về bên kia núi
lúc mà trời với đất đến gần nhau
chúng mình tặng nhau như những món quà
đêm đơm đặt bao nhiêu điều xấu hổ
cũng không thể che đi một tiếng cười
bóng tối không thể chận con đường của bàn tay đi tìm khuy áo
và rồi ta có nhau

14.
ta thức dậy lúc nửa đêm viết cho em câu thơ
nhưng câu thơ như một món quà
câu chữ tràn trên cả thịt da
câu thơ như một chiếc áo
che lên vết bầm em cào cấu
cũng là bài thơ em đã từng đánh dấu
giữa một đời buồn ta có nhau

15.
em ở từ đâu nói vọng về
nghe không rõ như lời của mưa
ta vẫn ngồi đây mà chép lại
lời của cơn mưa và của cả những cơn mê
dấu vào trong cỏ xanh mà giữ
để đọc cho em nghe một buổi quay về

16.
em
bài thơ ta đã từng không biết làm sao để bắt đầu
và bây giờ không thể nào dừng lại
mùi thịt da đã thành cây trái
lừng thơm khắp cả ruộng đồng
lúa thì vẫn đang thì con gái
ta hỏi người
ta có được phép già không?

17.
ta sẽ đi tìm em
cho dù là phải quá giang bất kỳ chuyến đò nào
mưa sắp tạnh mùa đông sắp cạn
ta xếp cỏ cây cho kịp mùa màng
để kịp theo em mà đi
rừng sắp xanh một vụ xuân thì
ta lại cõng em đi qua ngầm qua hói

18.
Có một sự liên quan từ chỗ em ngồi
Cho dù bây giờ em không còn ngồi đây nữa
Em liên can đến từng phần cây cỏ
Là một phần không thể thiếu của biềng xanh
Tôi ngồi ngắm một chồi mai đang mẫy
Như thể hôm sau em sẽ nở vàng

19.
em như một loài chim chẳng biết kêu lên tiếng chối từ
Và sáng nay giữa vườn nghe chim hót
tôi nhận ra rằng em cũng liên can
như một lần dịu dàng em nhắn gởi
ở lại với em
phía trước chúng ta là địa đàng

20.
như người ta đặt tên cho những con đường
tôi đánh số lên những bài thơ
đánh số lên từng vết sẹo
từng mỗi dấu chân
từng mỗi dấu ngồi
để giữa những mất còn tôi biết của riêng tôi
giữa những cơn gió bấc già nua mùa xuân là có thật

21.
tôi gửi lại bài thơ trên môi người
này hãy hồng lên trong trời gió bấc
phía trước chúng mình là mùa xuân
cười lên em ơi
như thơ tôi đang gửi đi một tin mừng
mai tôi sẽ đến nơi
như tôi về tìm lại
bài thơ thơm tho đậu ở môi người

22.
Gió chưa bao giờ kể công
Vì mình đã góp phần làm nên nắng nên mưa
Làm nên mùa cho cây thay áo mới
như ngày tôi lặn lội

tôi lại thèm đặt chân lên mặt đường
như câu thơ muốn thả mình trên trang giấy trắng
chờ nhau nghe em
lòng lại níu nhau về trừ tịch

23.
ta hình dung nhau
như người ta tìm kiếm
dấu vết thánh linh của ông già noel
gán thêm vào đôi mắt sự độ lượng của biển
cài thêm vào mái tóc sự miệt mài của những dòng sông
để rồi giữa chừng đêm ta giật không nhận ra tiếng gà rơi vào giữa đêm lưu lạc

24.
xin rộng lượng như đêm và đất
bao nhiêu côn trùng
bao nhiêu mầm mới sẽ sinh sôi
hạ đôi quang gánh đã đầy kỷ tội
ta ngã lưng và tựa vào người
ta tựa vào nhau cài khuy áo mới
che nhau giữ gìn chút hơi nguội dần trong gió bấc
cảnh chừng ám toán bủa trong đêm

25.
không biết em đã tìm thấy em giữa những câu thơ ngã nghiêng này chưa
nhưng dòng dạc dài ghi nhớ trên vỏ bao thuốc lá
cứ lỡ tay là rơi ra phía bên ngoài mùa xuân
ba mươi năm tôi đi và viết
tóc trên đầu đã nhuốm màu sương
mà câu thơ vẫn xanh non trong bàn tay em

ngồi lại đây với tôi buổi lòng thấy áo mới

—-
Duy xuyên 1993
Đà nẵng 2023
trần thiên thị
—–
NB. Anh Đông đẹp trai sẽ nói là tôi phét lác nếu tôi nhận là tôi đã phiên dịch được hết bài trường ca thơ tình của một ông già. Có những câu tôi phải Google như “lòng lại níu nhau về trừ tịch”; “there’s no place like home for the holiday”.

Theo kinh nghiệm dịch giả bất ngờ của tôi thì dịch thơ không phải chỉ đơn giản như là chuyển ngữ, vì thơ trước hết là cảm xúc.

Tính nóng nông nổi của tôi cần phải self-audit thường xuyên mới tập trung và nghiêm túc hơn trong mọi trường hợp. Câu hỏi của tôi thường là: nguồn gốc của những cảm xúc này là gì? Những hình ảnh trên kệ, tranh trên tường, hương của nhang trên bàn thờ tổ tiên, con rùa con một mình ra khơi, vị đắng của whiskey, màu máu dày đặc của shiraz, những sợi tóc rơi đen bạc đầy sàn nhà phòng tắm. Còn gì hơn là mùi hương nước lèo, phở của mẹ, tôi biết là mồ hôi nước mắt của mẹ, cả ngày trong bếp nóng, cắt và hầm và rửa, nêm và nếm.

Đọc thơ theo tôi là được thưởng thức một bức tranh, như được ăn phở của mẹ nấu, nồng độ như một ngụm whiskey, ngọt ngào và nhẹ nhàng như mùi vị của Pinot. Như lần đầu tiên anh cầm tay em.

Đọc thơ là được hưởng và sướng với những cảm xúc tuyệt vời.

Một thời gian qua một sự thỏa hiệp nào chăng, tôi đã dịch những bài thơ không đem lại cho tôi những cảm xúc như mong muốn. Gọi là tôi đã không chân thành với chính mình. Thái Hạo, ông thầy giáo nhà báo với tâm hồn thi sĩ đã bắt gặp tôi nói láo với chính mình “đây không phải là những thơ của nàng”. Sống ảo dễ hơn là sống thật, là khoa học.

Sống thật không dễ làm, nào là công lý, nào là bình đẳng, nào là phải kiếm tiền. Hơi đâu mà làm thơ selfie mãi cả ngày. Tôi viết những dòng này trên con tàu đi làm sáng chủ nhật. Thực tế là trước mặt, mình chỉ cần mở mắt ra. Nhưng mơ vẫn sướng hơn. Sự thật quá phũ phàng.

Tôi đi thăm Thiện, anh Tài và Băng Khuê trên cao nguyên về với quyết định là sẽ sống thật hơn, dù bản chất của tôi là daydream cả ngày. Tôi sẽ nghiêm túc hơn trên blog của mình. Của tôi.

Tôi muốn cảm ơn Thái Hạo, vì anh là người đã giới thiệu thơ của Trần Thiên Thị cho tôi. Những câu thơ thật là tôi.

Dalat by Nguyễn Xuân Hồng

Trần Thiên Thị, a poet from Danang, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Mnong | Lê Vĩnh Tài

Source: LVT's social media page

An epic poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.
the poem falling
on the cold surface of lake Lak

in the middle of the night
in deep darkness is the lake
farmers singing in the field
scattered light far away at the top of the hill
she’s dreaming of a wonderful banquet

singing not in a karaoke bar
there’s death in the clouds
there’s fear in the night
sirens and passing traffic
dropping off cases of Larue

dead people under their shrouds
continues to celebrate
their sins forgotten

the dead continues to passionately pray in the forest
they’re dancing around a fire where the MC is holding a white candle
he invites everyone to drink

the poem continues to shift the grounds of the forest
sickly children playing the game Chơi U
they’re breathlessly wrapped around each other’s arms after all the running
the cause of the small lump in her throat and and of those in their graves
those who had just passed away

.

gosh the tearful abandoned land
the forest sighing
maddening night winds through the branches
hell and its hair down flying free from the branches

within the mires are the rising cries
grey skies snubbing out burning lights
exhausting drowsiness

the traveller’s eyes sees
the agony
burning throbbing flames
peaking oblivion

2.
the poem
on the cold watery surface of lake Lak (2)

the gate of dreams is guarded by the gods
so you must live on
not sure for how many more lifetimes
struggling, singing, crying, screaming, fighting for your life
before dawn they bludgeon you to the point of madness
out of fear

you’re spinning like the earth
in a single spin and it’s light
in a single flame is the sky
you are the call of the copper gong
those you invited to drink with you last night
even though you’ve forgotten, they remembered
they turned up

you are a dream like the night is yawning
struggling through terror alone, unbeknownst to all
you are a shining halo
you are ageless

I have drifted along with you at the end of the horizon
flickering thunderous threatening grey clouds
echoing cries
ghosts rising from the blue waters of Tarlac

you are swift like a deer trying to escape a tiger
through the untouched forest
now scattered and thin like mother’s grey hair
the grass is a portrait of your identification
the hunt is rampant, the rampant fear
not a single wandering soul is left in the forest
like fate, you ran away from the dry branches

stumbling over the mountains
you are lost in the caves
you’re the shrubs of the highlands
drinking from the springs
through the mires
like grass

and the mires are now in your hot burning eyes
you’re cursed
you can now see what mother no longer wants to see

on top of the imperial hill of the emperor long ago
now run down and abandoned with no one sweeping its hallways
steps covered with springtime
the youth of the empress Mộng Điệp

you step over a dais lost of its gods
the forest has been emptied of ghost and demons
abandoned graves void of wine and spirit
where the moon rises from the valley
where the moonlight is a blanket over the lake
the unbearable mysterious beauty of it all
overwhelms you as you sat there
and remember

at the front door of the longhouse you’re startled
like the dry and curled up grass in field
on the ladder is a dead tortoise
and a breathless turtle at one pillar of the house
the curse of the land
fossilised into Bazan red dust
archaeological remains

you have cried at the graves
watched the souls leaving you
like in history, the passing of the ages
forgotten emperors

you’re flying over the vats of wine full of fear
Yang’s wrath
where the undefined jokes are scattered like dust over the sad smoked stained stoves
where the curse of the land is cremated my the sun
but refused to be desolate
old age is unpredictable
the emperor will eventually die
but you don’t know how to be tired
and that is your mistake

even after all the Pơtao Apui – Pơtao Êa have sat on the golden jewelled encrusted dias
sword dance and rainmakers
forming the wind with wave of their shields
but no one could account for all the harvests
old age is like the fruits ripening on the branches
the fall of history is inevitable
gosh, the laden sins of the spirit
and the destruction is great

the Creature’s pity couldn’t possibly be the consolation prize
your rest cannot be found in the graves of your forefathers
time is flapping its wings
the dark is devastating inside mother’s gùi

you’re flying over the fields on your way to the Garden of Eden
but the ghosts are the ones holding the keys to the gate of heaven
residing in the crescent moon are the gods
like the mark of a ranger’s axe

you belong to the night night belonging to mother
mother living the multiplication of our life
fighting, striving, oh the cries
make her songs the offerings to the sky
to cook to squeeze out the bitter juices of eggplants
salty still after rinsing
riding the the elephants
stand at the gate of the palaces of kings
screaming out of terror


3.
the poem falling over lake Lak

gold shimmering opulence
swamps full of light
Mnong O, so like a dream?

so dreamy Yersin had mistaken it for a mirage
suspending soundly the night
where resides the homes steep in flood and deluge
pots of terracotta turning into the dawn of adventures

where the anger of Krông-nô is poured into the opening of Krông-ana
the fog weepy for the tranquillity of the land beneath the flood

swamps
in the maddening moments
meaningless truths
where passersby took ivory down to Phan Rang to exchange for salt
1 pair of husks for 1 gùi full of salt
as salty as the winter

desperate crazy dreams radiating light
across the horizon blinding humanity
the unexplained daggers
Yersin not once but twice injured
twice sitting there drinking
like any other dream, the overwhelming memories so
dreamy O people of Mnong

O people of Mnong do you at all dream?
not of the opulent palaces
there in dreamy Dalat
where the grassy eaves touches the ground couldn’t be bothered about anything
as long as there is the rise of fairness
over the top of her alluring home and grassy terraces in the field
where the swamps are as fragrant as the smell of her skin
where the leaves high up in the sky once upon a time wandered
beneath the low grass eaves
where they make rice
embroidered weaved baskets and gùi
daydreaming all day composing poetry as you open your eyes
where Ot-Nrông is passed on from one generation to the next
where an epic tale has the power to make evil
submit
or at least deters them

where there are men with long beards
commands out of control young men
broken people, those with hairy faces
with their heads buried in their mother’s chest

where there is history of invasion
when the xà-gạc was stained with blood

oh the people in those shimmering swamps
I had barely a chance to catch a glimpse of any god
but in my imagination
the carved figures guarding the tombs are on their knees like the elephants
clear in my mind is the fear and respect
restless is the eternal sleep of passing kings
arrows
hunted not only people and wild beast

tonight the MC will light a fire
I will fan the weak glowing amber coal
though brilliant in my mind
and I will sit there and remember
the hundred and hundreds of years legend residing
in the nights full of tears

O my people
come to me clandestinely like a December fog in night
I will hide you
surround you with fear

we will bang each other silly like sadists
plagiarism has no place in such a time
making money and doing charity is the only thing on our mind

a country sick of hearing about charity
charitable people
complaining about the lies and deceit
watch doctors feed their patients out of their own money
thirty thousand dong
to straight after pocket envelopes with three million dong
the evil inside love
witches and angels
O sacred home O epic tale
bearing the dawn of summer amidst a cold winter
everyone had to leave the house
useless flames stirring under the timber floor
where poisonous mushrooms are thriving and rocks bloom
where the maddening truth had swallow you whole like a flame

where there’s a bridge over a dried up riverbed
exposed like the chasm of a tomb
the chaos brought on by the damp
the gods exposed to the sunlight
distant and praying
choking are the bamboo straws in a vat of wine
even the moonlight
and those they claimed to have liberate you into the dark

watchful eyes
as we are singing about the future
with the curses of highrising homes
bats flying closer and closer to the ground
as the crowd retreat
including those who thought they are artists
the poems as fluffy as clouds
buckling beneath the moon
dormant like a volcano
caves cutting into her
more vast than the sound of the wind

replying to the wind are the thin half fed elephants
moving as slowly as mother ageing in time


4.
a poem falling on lake Lak
(or an epic poem about the Mnong)

.
we all know
the forest have wings in the night
golden steps
up the eaves as high as steeples

we all know
trees falls
only by the incantation of the sharman on his knees
guiding the trees home
causing the sleeplessness of all ten Mnong hamlets

hamlet not village
making even the moon sad
trying to touch such intangible emptiness
you had accidentally allowed the rain to touch those tantalising fingers
during our separation

hamlet not village
don’t be sad
the day betrayal is on the tip of our tongue
asking yourself when you’ll have to climb the wall to escape
leave my lips behind in the thick clouds

tonight the rain are not just clouds, they are a pair of eyes
looking for a way to climb the wall to escape
please lock me up because the length of my pants is only up to my knees
revealing too much flesh
please lock me up because I am forcing the moon to
acknowledge the existence of the two of us
they should lock lock you up my love because you betrayed the love of a boy
who only yesterday had looked at you and smiled dearest
please lock me up because I’m trapped
inside your body my love

lock you up because you are guilty dearest
a poor country supporting too many poet
dreamers throwing their weight around
entitlement blaming anyone else
except themselves

Where did these strangers come from?
lecturing us on their high horse
looking down at us through their rosy glasses
but be careful of what’s in the fog, be careful of what’s hidden in shadows at night
no one wants to ignore the cries
though dare they call out the name of the monster
sucking dry the blood of the people

it’s time the country lockdown the poet
so he can stay locked up inside his red room
so all the nurses in their white uniform may
treat his fog paranoia
night paranoia
he’s frightened of everything
but when will he be paranoid of all the crime
behind all the songs
all the reformed screaming and shouting

we will stab him with a long needle
inject him with expired vaccines
until he has no desire to be reformed
instead of plagiarising he will speak the truth
and look into the smoked burned
eyes of the people

in the dark
know that there’s blood on the floor, blood on the door
know that a young soldier had hung himself
know that there are those who have lost everything
jumping off bridges, knows the pain of hunger
know how to talk, know how to hoot like an owl as lowly
and as deeply

know what price those who had made this hell must pay
the rows of vegetations and innocent rice terraces in ashes
the long rows of people bowing their heads to crawl in a cave
dreamy Mnong volcanic rocks
and volcanoes

the old stories
the people of Mnong uses them in songs
like the epic tale no one bothers to discern
oh Mnong your heart have been pierced by five arrows
shot down by oblivion
six bullets

.
now that you’re dead
what can you say now
What is there left to say or sound when even death is challenged?
did I not buried you
twenty years ago?

like a weak smile
like weed on the side of the road
oh this human body of mine, sleep
on this dust covered bed
cover it with your fear and decay

oh sleep, my friend sleep
you must bear your unbearable struggle
you must accept cunning
when they remove the old clothes on your body
for the last time

.
far far away
we are eunuchs
in an imperial city full of historians
fortune tellers and street performers

we do not have name or station
like what all the elephants have left with are tears
the tears of all the hired help

.
dearest esteemed leader of mine
gosh you are the epitome of greatness
as brilliant as the star across the sky
we’re parading inside the Palais de Justice
the glorious opulent light

hovering above our head the truth is screaming and intact
you have a gift from heaven
so people may know that
God is the Creator of destiny

you were sad that night
and tired, that night
but perhaps because you couldn’t grasp
the reason for your sadness then
as the people of Mnong gar couldn’t understand why the people of Mnong pré
continued to love

sadness can not be drowned out by alcohol
nor could it be discarded through prayers
it’s a caravan of people confined by death
chased by ghost in the desert
haunted by regret

but you have cried out
and have all came
a caravan of people who appeared to be dead
heading towards rebirth
out from the sad and sombre caves

you sang to us
and we were proud
because we were on the side of tears

by consuming the clouds
we drank one cup of brilliant
sunlight

wrapping ourselves in another blanket is how we overcome the chill
we’re not naked in a skirt
we’re decorated with ornaments
bronze arms as hot as our lover

I’ll let you in on a secret
when I take up her mother’s name
begging everyone’s pardon, the matriarchal reigns
the dead are shaking
the dead are sitting up, they are rising
inside my battered heart

from my throat
comes flying out is the fear
emptiness in tired eyes
I’ve turned into a hopeless wanderer
I am hungry and I am ashamed

in the end the warhorse in steel turned up
you abandoned everything and left with your despicable heart
slipping off one side of the sun
and night was dropped
like a crumbling wall

heaven and earth separated by a hug
night piled up at the front door
darkness piled one on top of another comes down crashing
like the tombstones from the top of a mountain

the night ends in clouds
steeped in the colours of flower petals
lost in the dark as the day gives light

the night is lost, the day is also lost
only our memories will take us back
by waiting for the night to die
the sun dawns over one’s head each night
light is the cause of all the shadows

so that by noon you can fill everyone’s heart
with fear and sadness
people see more than they should

God will bless you with a flame at noon
the sun in the evening, breakfast in the morning
your light turning into homes and humanity
into bitterness
into grey rock boulders
and the colour grey is born
like the tiredness quietly slipping into the veins of the sun

now it’s a look that could
make the sun get lost in the hills
now, black
making life wait for a brilliant moment
now darkness
making peaceful moments
now separation
don’t ask me why they shatter
and break with their sound echoing as they fall
into silence

one night perhaps in the future remember
you had barely escaped from Death’s scythe
and carved into the wall of darkness
the imagery with two shadows
a mixture of colours on a crumbling pillow

you’re admiring this imagery
consuming it in lonely nights
you’re a little bird
your birdsong is as chilly as winter
your laughter as hot as a log fire
you drink and burp, as though
you’re human
safeguarding faith inside destiny
stirring tales of the soul
painful deaths
you’re the cause of their tears and lowered heads

you erect the palaces
shimmering gold staircase
in one night with the mystery of life and death
you tell me you will die alone
like a forgotten concubine

winter alone as though you are winter
winter telling me that it will die alone
night like one night in any night
night telling me it will persist in a world
stripped bare and shivering with the cold

my heart fading with the dying foliage
falling with the rain
cold night after night
warm by the summer heat
to the point of an awakening thought

that I will never die
I will be nobody
I will not be missed
like those who are gone
please let them rest in peace

but I’m shaking through all the verses
the scar, a burden for so many years
I am steeped in blood
writing poetry is the destruction of my life

when I call, and there is no answer
I will know then all is lost
the sun has set
bled along with all the shredded light

in a dark corner
imagine a man frantic and going mad
not knowing if he should place her down on the grass
dig into her and sucking, licking her breast
until she no longer has any strength left

Mnong you are the air, you are the spirit
you are the Atman of the cosmos
to the very end of Brahman

the greatness of your people
draping across the length of the earth
smiling, with your right hand on your chest
sings the national anthem in one voice
5.
a poem falling on lake Lak
(or an epic poem about the Mnong)

.

there’s a river. spilling into the swamps. rain. the tip of its tongue licking a cold winter.

there’s a boulder on the verandah that looks like an old fallen elephant. the tip of it broke into pieces, forming thousands and thousands of cracks and painful fractures.

there’s a forest like a small hamlet imprisoned by winter.

in the forest the elephant wandered around ending up its wandering days in a yard full of sunlight. there, the curling ivory husks looked like severed arms reaching for the sky, trying to embrace still a land of mystery and wonder.

and for a long time in a shredded dream, an elephant calf was born. it died because its mother had the permission to be a mother.

when an elephant dies, the sun must set, the clouds cry, you as the people of Mnong must remain silent, mother elephant losing its footing. stumbling it would end up by a rapid. it waits for a Hero to appear to rescue the elephant calf.

while the Hero watches the elephant disappear amongst the ancient trees, he’s waiting for the elephant to appear on the other side of the river from where he stood. Hoàng Cầm once out of despair lost a hand in the muddy water at lake Lak. Yersin was injured twice here on his way to Ama-Jhao for a drink.

the river running against the gods of the electrical dam just for fun, it’s dancing on a giant boulder forming a waterfall in the rapids. it slithers rapidly like a snake. the Hero tries to stand his ground but falls as he wades through the river. the water is so cold that he loses all his senses. the Hero swallows a gulp of water before he continues to fight the rapid, but all he does is create these broken pieces of the world.

he’s shouting: save the elephant. when dusk turns into night, the elephant’s shadow looming against the sky, blanketing its siblings, the human race. unlike the sacred Indian cow or the cat in Egypt, the people of Mnong do not worship elephants like gods; they consider them as part of the family. in a family, fathers’ calls his elephant his “son” , mothers’ calls her elephant “daughter”, and mothers’ children and elephants are siblings.

the river when it escapes the concrete electrical dam, the imprisoned fear disappears, it dives with all its might into a dream about the sea. the Hero is slightly afraid, because vast is the sea that did once swallow the sun whole, the goddess that Pơ-tao long ago loved and recklessly gave up his life for her, dropping and losing even his magic dagger. the Hero tries to swim against the current, and catches the sight of the soul of a man about to die drifting out towards the sea. but unlike the Hero the spirit of the dead man is heading towards the sun.

the Hero knew nothing about the millions and millions of people who died at sea and they are now free throughout the nine levels of the sky.

before sinking, the Hero was taken aback by the sight of the looming elephant taking up the entire sky, its voice booming and its eyes on fire. trying for the last time to sing a song about the incredible strength of elephants, defending the village and hamlets in all their victories. elephants that had made history bled in the battles they had spearheaded, and history had made the heroes return to the fields after the battle, rarely do they stay back and hide in the stinky palaces and royal courts.

both the Hero and elephant are being chased out of the forest of their home, stumbling through a dream, the dreamy dreams of the Mnong, a place where they have lived with elephants for more than a thousand years.

The Mnong people take care of their elephants the way they take care of their lovers. lowering her husks, she waits for him, her carer to throw a scoop of water at her, so she can wash her feet. her trunk swaying in the river. moving in a way that makes sures that both elephant and man may watch out for each other. a thousand years connection that has been there long before the strangers turned up. resounding are the sounds of the cymbals and gongs, when father prays for the health of the elephants. a song about how the people of the Mnong bow to the sun and at night the Mnong bow to the moon:

– the clouds are bowing, no one is running or hiding.

you’re a child, what can you see? a Chinese motorcycle flipped over on bunches of vegetables as old as Mother. but all the clouds could do is curl up staring at the ground, because it’s the air, it’s the sign of the times. history had abandoned and forgotten about the elephants beyond the victories.

there’s a forest between two hamlets
in this village, a revolution already in the past
what’s old has turned into darkness, nearly a row of homes
was abandoned.

you’re there to pick up the fear
the way people pick mushrooms
but you have been tricked

this is not a poem
you are just simply heading closer towards the truth
and the horror of it
causes you to disappear

you will not tell everyone
where it is
the darkness of the forest
where light cannot leave a mark
interactions full of ghosts, paradise full of leaves
and you’re attentive
you’re listening

because it’s a poem
about trees
like the trees they harvest wood from still
the source of musical instruments
you’re playing each note
each pain each individual loneliness

and you’re discarded
like a hymn after mass
without the need of the ranger’s axe…



6.
the poem on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)

.

when you love oh Mnong you do not eat anything spicy and hot
because the wedding itself is bitter
you ran away because you’re forced to be a bride
but in the end you are always in each other arms
even as a widow you belong to each other

Mnong
the volcano turning you into ashes
taking your last breath in an epic tale
right or wrong, not two
but you will always choose one

some thought you had no other choice
it’s rather selfish. even though you’re always fair. you’re in the middle a hearing
for that very reason.

a king is not necessary because you have your own laws
where does the text stop. you’re binding the incantations together, call them ót-nrông
as though you are half between dreams and wakefulness

Are we not like verses in an epic poem?

mother, it was not my fault
you’re tired. you tried your best to continued
you remember everything, while “everything” is on fire. the soul anchor you onto everything that has turned into ashes, and you’re not afraid
when high heaven raises the bar of sadness
the entire hamlet is running and reminiscing on the past
as though history has more than one god
now all you have to do is to kneel down and worship the one God each new dawn

you feel as though the world has been turned upside down
your tears fall. you leave the people with despair and regret
your love is precarious, hurtful and dangerous
who will be happy once the sun has set?
you’re playing around with the words ignoring grammar
will you fail then in telling the epic poem?

red. black. white fire
your blue tunic
once upon a time was black and red
dragged through the mud to collect ox horns
drenched in the drizzle mucking around crying
caught eels found the fishes
dragged the tomb idols with a heavy heart
ran in one breath from Lak to Buôn Đôn
nine levels of knives cutting into your soul
met the Laotian met the Hmong
loved the Funan smelt flowers gathered honey
blown out the candles as you together as one

in the dark your soul is not lost
you’re racing in a vehicle of light through the clouds
your feet on the ground through the sand and soil, the moon
chasing after the memories of when you ran away
clouds drawn towards the light want to embrace the sun. you left your heart on the verandah of the longhouse, hoping, one day, your old lover will come back to say goodbye. in silence. it seemed I have mistakenly placed it in the palm of your hand full of moonlight. accept the gift from a woman you refuse to love

sure you’re stuck like the yearning in one’s mind
sure you would hang around like a stain on a shirt
you figured you had once overcame it
but until now could not escape it

you spit out the sanctified holiness. the cool breeze on your skin. the sound of the wind through the canopy.
you hoped would save this world without the need for spells and incantations

celebrated in the Tăm Blang M’prang festivals
partied said goodbyes cried
erected cây nêu to welcome the good spirits (tall bamboo sticks decorated with lanterns)
clarity and brilliance are welcomed to stay

but dear Yàng
no one is accusing you of anything. to you life and death now has no meaning. it could take away your soul because you’re human. light. darkness. balance. gave you a living. faith is reserved for you, more significant than any kind of pain

please, forgive me
you have to step into a circle of fire
so the MC could serve you a drink
the pompousness of ceremony
while the elephants are chopping on watermelons

so your prayer may save this world
please look at the leaf, it will soon have to leave. Death will eventually come for all of us. and the pain will be excruciatingly beautiful, vigorous, and frightful
ashes to ashes to nothing as the leaves goes wandering

I will love you until there’s no one left next to you
I’m sorry…

I don’t have enough money for a wedding, mother needs us to celebrate first Kep-môi then Dạm but I only have enough money for one copper bangle for your wrist
wait for the matchmaker to pull you down
as I flip the blanket over to the sound of clapping and cheering

the adulterers have been burned to ashes
we will never get a divorce
we still have our children
may we burn into ashes together with the sharman’s paper altar

7.
on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)

.

each drop of water was once a god
a leaf represents a god
humanity stands for dreams
like her heart is a symbol of love

before there were philosophers
symbolistic of how at the very least you have turned into a religion
chasing all the ghosts away

symbolistic of how at the very least you have formed a nation
to then merge into nationalism

your symbolism
the king is no different to a farmer
same tradition same language
the king is no different to a farmer
play the same role with the same responsibility
the role for “all”

like the symbolism for “all” asking themselves
why we are like a cage
and a cage means being stuck
you’re inside the door of the longhouse

the door representing a face
like the moon, the moon is the face of humanity
a human face for each love affair
symbolism is a love affair
like a hunter in the middle of hunting

she is the hunter
and you ask yourself why a fox, like tiger understands the fact
that they are the same as a rabbit? you fall into their trap
because she represents a rabbit

a rabbit is not a symbol of peace
not because it’s smart
it’s innocence can not avoid the bloodshed
we’re a caterpillar
she’s a symbol of a caterpillar curled up inside life

If life is a prison, then what would a prison symbolise?
it’s used to store everything
inside it and left to starve to death and die
without a voice
it keeps everyone out of reach
all we can do is visit

how may the representation of religion destroy
war and a kind of love that nurtures hate
Why are we blind like a bat and deaf like a fish?

land and country is one
home and family is one
we should draw a nation
as one in tears out of national pride

let’s draw from the symbolism
a shattered mirror as broken to then be whole again
representing the faces in green hues of youth
only the eyes are dark and deep

you look at the broken pieces of those
who were once human
once human until the day they die
death is not the end
karma turning one into an ant an insect
Where’s there left to hide?

like the way you ran away from reincarnation
in a dash, the struggle at the end is death
inside symbolism death just means the end
no more mixing the colour of new green leaves with red

but a nation has many colours
and a nation also has many nationality
each person is a broken piece
broken pieces forming a government
the water in the water bay you used to bathe the elephants

the elephant trunk rolls up like sadness
you are the comfort in each small moment
an elephant has no scar
just salty water in its eyes
raining

now we begin
to look for people that will never go missing
they only say goodbye
the way the sun disappears in the rain

8.
on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)

.
Ót N’rông
the Mnong people are all the rivers encompassing
as sad as deer horn fortified liquor in one’s blood

you’re sombre, you’re the arts, tweeting bird songs, beyond meaning
I’m looking for you in the dark of night
because of the burdening cravings of the flesh
I am blind

blind but my eyes are wide opened
eyes turning darker and darker into blackness
that feeling just before passing out
eyes catching a glimpse of a rainbow
discerning your present hues of glory
& beauty

your hues within the epic tale pour into a river
you’re the creator and founder of the land
you’re a hero
you’re a god you’re a thing of beauty

.
time’s sole aim is to colour your life
but you dismiss it
you allow it to fade away
or like sunlight it’s ever present
after the rain?

is it waiting for you
singing and moving alluringly
singing and making offerings to the gods
singing half laughing and crying

you embody an epic tale
and the past of your people
the people of Mnong turning into a dream
unhindered by earthly matters

Please tell me your colour?
I need more colours like a smile
mix it with the spring water
you used to make liquor last night

.
I am in your hand
the tip of a nib you’re cleansing in an inkpot

the pot smiling on the outside
screaming inside
and that is when you want to add other colours

say cool hues with the abundance of leaves
your rest after the festivity of the harvest
your communicable darkness in the dying light
you’re the stuff of history and folklore and this made her more curious
about the name of the mountain and those rivers

she knows these heartbeats
they are the startled notes through the bamboo grove
thumping in harmony with the graceful movements of an elephant
stamping the grounds of the burrows in the fields with their bulky feet
helping mother load the gùi the colour of her skin onto her back

the sky falling upon you with a promise
the sunset falling like tears
red running down your cheeks
a sinking deep colour

your world is often colourless
stuck inside a heartbeat
bloodless and thumping

.
you walk over the rainbow and the rain
joy and sadness
hold on to her or let her go?
to the very least
you adore all seven colours
in white in all the unrequited love

.
bitterness
it is a shade of disappointment
like what, do what
something is coming to a close
even when it didn’t have a chance to open up
the mixing of colours is the symbolism of blood

.
the power of purchase
when I am a poem
by a poet who has a limited choice of colours
something you could sell

like a gùi full of golden harvest
poetry is in black and white
the doors are closed
left me in pitch black darkness
a shade of secrecy

I had wished once that you were the cool shades of stars
because it had never occurred to me that we would roll
so far like that

so the past may pass by
the present also moves on
after all the heartache
not once did you ask
not once did you come to any hasty conclusion that
poetry is also a shade of Ót N’rông

you’re worried poets will not
write with a nib
poets will not
know your pain

no
perfection is unnecessary but you need it to be honest
drama is unnecessary but you need it to be expressive
fame is unnecessary but you need to scream
one’s name is not something you envy
one could be so hasty in dishing out one’s pity
mistaking you to be rather naive
admiration is unnecessary because you are pure
not powerless though you’re brave
whatever passes your heart
in the end will not be me
but it will be the pain
in the shade of innocence

like me, a poem is something I do
I feel the love buried in my chest
I destroy it by tearing
it apart

my love, you are weak like that
you love too easily
only once were you teased
lucky that my love, you’re the one
the epic tale of the Mnong is the last piece of literature
for the Mnong people

my love, you’re so oblivious to everything around you
but you will tremble when discover that the poem about the Mnong people is so good
and everything
makes it harder for you my love to ever love again

there’s never a need for the Mnong to ever sulk
when you my love admits and accepts
that my heart is pounding as though I’m running up towards the top of a mountain
and the king’s imperial robe is still hanging up there
when Mộng Điệp brought the imperial seal and sword back to the imperial city
then together with you cut open the ox

everything has their own meaning
the world can not exclude pain
because pain is necessary for the acceptance of love

but you as a people have never loved poets
because their words are words of lies
they have no idea that an epic tale that has once been archaic is now ancient history
all they ever want is the refinement of fame

they don’t understand the fact that an epic tale has once been folklore by design
all they are after is a heroic epic tale
they’re all about fighting as one for the love of the nation
even when you have stated “we’re the consumer of the forest” and we’re the creator of the world
in the great flood the demons
chewed and swallowed you before they spit you out
you are still “Đam Brơi”
you are still “Chàng Trăng” like Damsan wanting the Sun to be his wife
you are the narrator of even the dreams of those who came
out of nowhere
forever burning down institutions
forever a joke as the great narrator



9.
on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)

.

wood
chopped down, leaving behind an insipid blacken path
where the forest felt safe and hidden in the night
so many eternities

they have turned up widening even the horizon
with homes clad in rosewood and marble
they have all these ideas
like clouds are not white
meres and swamp marvelling at the magic of arches and domes
popping out of the ground like the crowns of newly appointed kings

alcohol and riots are tainted with fleshy red
you could hear a voice
you see the smiles
magic looking up at the hills
your eyes sheds the tears

and just like that you’re adrift
until the night is purple
you’re drunk singing in a carefree ode of your own
the verses for a while now no longer has light
stirring up the ancient promises of the past

it’s possible the forest may stumble and fall
but you must stand your ground
you don’t need a mask
because you have been a metropolis
proud and fierce against each sunrise
proudly hidden from the primaeval forest
like sages

.

my swamp
where Krông Ana is brimming and rising right in the middle
What if I tear apart your heart my love?
far from home far from our children will I be able to withdraw completely from our forefathers
from our lineage?

or should I warm up
veins of the swamp with a song
my swamp, where mother and father
once forged knives and moulded pots out of clay
once dreamed

once drowned an army
where the young men were like fading shadows
fell in folklore
when the slaves turned up to share their freedom

your freedom is not something one can form
from an unfamiliar prayer
only your voice can ignite a swamp
full of ghost and spectres
like mother’s call in the night
blanketing the dewy grass fields
in a sleep that could never again be awaken
that belongs to the people of Mnong

resounding echoes of ancient gongs from the domes
covered in so much of father’s prayers
– you guys must always be respectful of all
worshipping in my name

even though they’re falling apart all around you
you’re still dreaming about
the sound of a stone altar in the shape of an elephant
rising amidst the hinterland

where the sweetest satisfaction is the land
ownership of a farmer
where folklore is as small as a mushroom
dense may it be, it is still a dream

where the valleys in the middle of the night
swamped with birdsongs
where the moon is a golden colour
hypnotising the fairies harvesting in the fields

.

swamps are where my love is reserved for you my love
none of my dreams, but my memory
luckily is filled with images of light
blinding flames hiding all that lineage

wake up Krông-Ana
Krông-Nô had once upon a time despised heritage
you had once ruled the vast swamps
once the lineage of a nation
our souls have merged into one
gosh those poor philosophers
who had once looked down on all the poets

philosophers
who had once denied the language of the heart
merging nature with rules and regulations
suffered the consequences as they looked for the cause
hopeful fanatics seeking hopelessness
night after night

an explosion of legendary sophistry
someone’s tongue skinned like a crested bulbul black-throated laughingthrush
limp and wordless like leaves hanging from the branches

wholly in confidence
the way the tides care not for the allure of dreams
when it comes to sun

the ancient banquet once again makes an appearance
the fire burning brightly inside your home
together with the promises in stone
overwhelming memories
about the centuries long gone
when the trees were taller than the domes
when greatness had created the world
mystical epic tales

where everything was lit up by memories
whispers of bygone days

where your eyes were lowered
as a ghost drifted by
Mnong Nong, Mnong Prêng
floating, adrift like an incantation

10.
on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)
.

before the time of the philosophers
symbolism and you were a religion
chasing away the ghost

the people represent the king
speak the same language
together cry out in pain and silent regret
side by side equal role as combatants
a role for “all”
and the artist would colour “all” on the backs of elephants into battle
returning in black and grey

.
black, you’re trying to jump over a hole. one foot in a hole. deep. eyes closed so they can’t work out what we know. followed by the seconds. it’s about to happen. a great sweep. a mystery to those who are sound asleep. excited about those in hiding. share the sadness of those struggling angels. bleed as brothers and sisters.

can you see in the dark? congratulations, if you understand black, black do not understand strangers. often too monstrous

.
grey. you’re abandoned
the day is quiet in a grey shadow. today is no different to yesterday. like any other day. all the same. the afternoon is hidden somewhere as though you’ve gone away

because you know that Ot Ndrong did once stayed silent
created a world with a sky in three colours and love in seven hues
and you have descended from heaven and came from Tiăng hamlet. hence even though you’re an epic tale you still hunt, fight, take her back from your enemy. take her back to the old hamlet, Tiăng hamlet

when “the leech swallowed Tiăng hamlet” you were at war. the battle was worse than the battle of Troy by the late antiquity Greek author Homer. you have no reason to be angry with Achille

you have been a democrat a military advisor have from the swamp step onto a boat. make war. buried the dead made offerings to the gods
ate without worrying about when it will all end or if you might die
because you are Mnong

.
a rabbit will always be white

gosh, what is happening to me? I swear to you I was there. if only I was a bird. flying. but can not tweet. we have a national language. but now I’m nothing but a tree that can not talk. why did this. happened. to me?

oh mother

I have given it much thought. after some time I have turned into a crocodile. swamps are full of crocodiles. but please my love don’t rush don’t run away

I swear to you that my brown skin is more valuable than crocodile skin. please my love, come back. I need someone’s head on my shoulder. perhaps to watch the sunset
perhaps to forget
a name from Mon K’Ho Lạch people
married to Êđê drank Khmer liquor
carried the blood of mother Chau in the tales of Điểu-Kâu

it seems I may have forgotten something. what. I forgot where I’m supposed to be. where am I going? am I from the forest or from the sea? Where have the Chăm people gone to? what are they trying to keep a hold of? for heaven sakes, it seems I’ve forgotten everything

I saw Mother Chau in a Queen butterfly. or was it Monarch? the generations one after the other are growing prettier and prettier. greetings butterfly, what is your name butterfly? my name? oh please, don’t lie. please give me a nickname. like the colour blue on mother’s grave

say my name so I may understand you
if what you say is the truth
thank you, friend. what should I do next?

perhaps it was deliberate that I wanted to forget
or I was running after a path of a white rabbit
one could draw them in the sunlight
the way people sell their paintings
I believe people are selling
my secrets

.
please take me, teach me how to get lost. I will obey, bend my knees. no one seems to see, please stay as far away as possible from these people who were once Poetry and Desolation. there are these upsetting verses since you’ve now mistook it for an oration, like the way a poet only wants to kiss the pad of your feet my love. I can but kiss myself momentarily stuck in hell

please save me, you’re lost in the lost hamlet
now I’m empty
I can not escape
my fate

I want much more but you give me barely nothing at all
Why am I the only one in the entire forest?

.
tears, friends and heaven
please spare me some sunlight, give me a reason to live. I’m sick of these rhymes. I have Ót-Nrông but you have not

okay, fine. I want to escape but it’s too late, I have collapsed. at the moment my soul is dying

what is mine?
was I not free before?

they turned up and took everything
now I’m just a rice husk, completely empty. the rice grain is dead.
the golden terrace fields. why are they too afraid to draw them? or could they be only in grey and black?

death, means there’s nothing to live for anymore. wake me up once I’m in heaven. perhaps then I will still be alive, smiling when I’m having a bath with you, my love. please spit water from your mouth laugh sleep
in a thriving lush green garden
like the wind

the hues of summer passing by
such a place is rather sad

do the Mnong like to dream
what is there to cry about

now it’s winter
purest is the grass and morning dew
the swamp’s first kiss
grass loving
second
grass longing

third the grass thought
it was me my love

the grass is still as green as a girl
wild grass
painful

how far away
the climb fading
dawn is like two lovers making love
coming

oh yes
not quite yet awake


11.
on the cold glassy surface of lake Lak
(or an epic poem about the people of Mnong)

.
the light from darkness is concentrated within your soul
who had overcome the nightmare
who had raised their eyes in despair
the birth of oblivion?

is it useless, all those
dreams, it’s the stuff of your imagination

me, I deny the desire of my soul
cold and hollow
everyone, please stop talking
because there’s no one left to listen and understand
in all that noise you are forgotten
offerings upon the pregnancies, ear-blowing ceremonies, weddings
celebrations of good health, funerals
you have lived a lifetime

you’re wandering searching for a forest from the origin
the goddesses have led you astray
a sacred forest no one dares to enter
an ancient forest no one dares to guess its age
because it is the cemetery of the gods

it’s the home of sacred spirits
the god of good and the god of evil
vats buried by you right by the graves
upon your return to be with the sacred spirits

.
no the vats of liquor needs you like the escaping beer foam overflowing over the brim of the glass
as though it’s the joy of battle
the painful slogans
screaming

they, why are they following me?
they fill up all the crevices and space
their eyes on all the graves
lighting incense

ah, a grave on the far corner is waiting for you
there’s no memory sustainable forever
though in the garden of Eden you’re dreaming
about everlasting life
you must bear the judgement
just and fair

because you’re merely an autographed gift
left behind in everyone’s pocket
because you decided it was your right to multiply everything by two
abundant like those viruses

.
ah, sombre is the night
a rifling storm looming in the sky
lions locked up in isolation
turning into a throng of monsters

no one dares to skip the moments
but you are never afraid
you go through the forest to get to lake Lak
look for those who had cut down the trees

.
blue pale stars, you disregarding the sign
from up high
the peak of the eternal

now searching for a message from within your symbiosis
please teach me so I may find the best time to impregnate

this screen of the future
gosh the clouds are a waste of time and money
from sickly soul
your sons can fly
to the peak of freedom?

the isolation area is as dense as the jungle
it’s too bright, too bright
where the moonlight is brilliant within my heart
because or the tranquillity in the forest tonight

I’m shaking so much
over each flower, each leaf
rolling up all the young women
the young men sticking together like a row of beads
and dewdrops

it’s too bright, it’s blinding
right by a swampy river
the reflecting stars
sinking soundly drowning deeply

they wash the elephant
before they allowed me a bath
as though they think that when you’re not sad
you’re not dirty

perhaps because your eyes have covered up the sadness
the suffocating mountains is not something they understand
suffocating clouds
I can’t breathe
I’m waiting for the autumn storm to finally burst
since the night winds have arrived
sounds like a rooster: cocka doodle doo

until my soul falls
like a deer facing fear
startled and confused even though the tiger tried to calm it down
the rage of the night
with you on a long flight
suddenly you decided to increase the speed
cocka doodle doo

don’t skip a single note
in a passing storm

like a funeral shroud
the angels shall descend from up high
oh when when
I can just see your crown
popping up right there at the foot of the bamboo pole, cây nêu?

now you’re covering up all the deep dark pits
black, like a poem without a purpose
the rifling storms
even spring onions had a price rise during isolation
doubling my debt
doubling the suspicion
doubling the fear
as it turned out, you’re turning me into a virus

her breasts also doubled
her thighs doubled
an image describing how it was impossible to eliminate you

without peace
life is much like it is inside a tomb
without eternal peace
cocka doodle doo
I want to be an alluring soul
be a danger to other souls
me, someone who have been hypnotised by the soul of the mountain
land and country
even though I’m battered to the bone
nothing but hanging flesh

.
ah, but the autumn
the poetry now across the airwaves
cooka doodle doo

where resounding is their rhymes
how sombre and heart breaking is oh oh the fall

the last time in wandering yellowing leaves
you find an incredible place of destruction
it’s words of farewell
oh but why must I lose the leaves, where are you hiding now?
even when it comes to your own pain
you’re lying

the vernacular gently whispering
without the leaves the thorns will be the sustenance of memory
we are still here
the scars, the reasons why I love you so much my love
so so much

and everyone will adorn the mourning cloth
when the flowers are solemnly draped over the graves in Mliêng hamlet
you are the ancient trees you are sacred
you are the old forest you don’t need anyone to guess your age
you are the origin
you are the author of our heritage

you have moved the pair of elephant boulders
father and mother of Yang-Tao
like a wish
adorn the rocks mend the horizon
the maker of history

*******

M’nông


1.
bài thơ rơi
trên hồ Lak lạnh giá

nửa đêm
bờ hồ đen kịt sâu thẳm
mấy thằng bên cánh đồng
hát với những ánh sáng le lói trên đỉnh đồi xa xa
nàng gợi ý về những bữa tiệc linh đình trong mơ tưởng

hát không cần phòng karaoke
có cái chết trong đám mây
có sự sợ hãi trong đêm
có tiếng xe chạy ngang còi hú
thả xuống mấy thùng larue

những người chết nằm trong tấm vải liệm
vẫn đang hoan hô
các tội lỗi bây giờ biến mất

những người chết vẫn tụng kinh cuồng nhiệt trong rừng
họ nhảy quanh bếp lửa có một chàng MC cầm cây nến trắng
mời mọi người uống rượu

trên mặt đất bài thơ vẫn đang làm rung chuyển cả khu rừng
nơi những đứa trẻ ốm yếu đang chơi U
quấn lấy nhau sau một hơi thở điên cuồng
bóp nghẹt cả nàng và những ngôi mộ
của những người vừa mới chết

.

ơi vùng đất hoang nửa đêm đang khóc
tiếng rừng thở dài trong gió đêm điên cuồng bay
địa ngục với mái tóc buông xõa
trong những cành cây

những đầm lầy đang lên tiếng
khi bầu trời xám xịt làm tắt ngọn lửa
cơn buồn ngủ chết người

kẻ lữ hành đang nhìn
ngọn lửa trong cơn đau đớn
nhói lên sự lãng quên
lên đỉnh

*****
2.
bài thơ rơi
trên hồ Lak lạnh giá (2)

cánh cổng giấc mơ do thần linh canh giữ
và bạn phải sống
không biết bao nhiêu lần cuộc đời của mình
đã hát đã khóc đã vật lộn đã hét lên
trước khi bình minh sẽ đẩy bạn đến chỗ phát điên
vì sợ hãi

bạn quay như trái đất
hết một vòng là bình minh
bầu trời là một ngọn lửa
bạn làm tiếng chiêng
những người mới đêm qua bạn còn mời rượu
sáng nay họ đến
bạn quên nhưng họ nhớ

bạn mờ ảo như đêm đang ngáp
vùng vẫy nỗi kinh hoàng không ai để ý
không một ánh hào quang
bạn không tên tuổi

tôi đã trôi dạt theo bạn dưới bầu trời
mây xám nham hiểm lóe thành tia chớp
vang vọng những tiếng kêu
những con ma đang trỗi dậy từ hồ nước xanh
tarlac

bạn lao như con nai cố thoát khỏi con cọp
qua những khu rừng nguyên sinh
giờ chỉ còn cỏ lún phún như hoa râm tóc mẹ
cỏ cũng có chân dung làm hình thẻ của bạn
sự rình rập ở khắp mọi nơi
không linh hồn nào dám lang thang
bạn chạy trốn khỏi những cành cây khô
như số phận

vấp phải những ngọn núi
lạc vào những hang động
bạn mọc lên từ thảo nguyên
uống những dòng nước
chảy xuống đầm lầy
như cỏ

và đầm lầy bây giờ ngập trong ánh nắng nóng bỏng
bạn bị nguyền rủa
mẹ cũng nhìn thấy những điều mẹ không dám nhìn nữa

trên ngọn đồi cung điện ngày xưa của ông vua
giờ hoang phế không còn ai quét dọn
cầu thang phủ đầy tuổi thanh xuân
của nàng mộng điệp

bạn bước qua ngôi đền không còn thần linh
khu rừng không còn ma quỷ
bỏ mả không còn rượu
nơi mặt trăng bây giờ mọc lên từ thung lũng
ánh sáng phủ lên mặt hồ
những vẻ đẹp kỳ lạ làm bạn không chịu nổi
khi ngồi
nhớ lại

bạn ngạc nhiên nhìn từ khung cửa
nhà dài như đồng cỏ quanh co
cầu thang có một con rùa nằm chết
cột nhà có một con ba ba đang thở
lời nguyền của một vùng đất
bị chôn vùi hàng ngàn năm núi lửa
hóa thạch thành bazan
như xương cốt khảo cổ

bạn đã khóc đã ám ảnh bên những ngôi mộ
đã nhìn những linh hồn bỏ bạn ra đi
như các thời đại bỏ đi trong lịch sử
như ông vua bị bỏ quên

bạn bay trên những chiếc ché rượu đầy sợ hãi
những cơn thịnh nộ của Yàng
nơi những trò hề lờ mờ phủ đầy khói của căn bếp buồn
lời nguyền của vùng đất bị mặt trời thiêu rụi
nhưng nó không chịu làm sa mạc
không ai có thể cổ vũ tuổi già
ông vua rồi cũng chết
nhưng bạn không biết mệt
vì vậy bạn sai lầm

dù các pơ tao từng ngai vàng nạm ngọc
từng múa kiếm làm thần mưa
múa khiên làm gió
nhưng không ai có thể thể đếm hết được mùa màng
tuổi già như trái chín cây
lịch sử cũng rụng xuống
ôi, tội lỗi của linh hồn thật lớn lao
và sự diệt vong cũng thật lớn lao

lòng thương hại của Thượng Đế không thể an ủi
bạn không thể tìm thấy sự nghỉ ngơi của cha trong nấm mồ
thời gian đang đập đôi cánh
bóng tối tàn nhẫn trong chiếc gùi của mẹ

bạn bay qua cánh cổng để đến thiên đường
nhưng chìa khóa cổng do những con ma canh giữ
những vị thần nằm trong vầng trăng khuyết
như dấu búa kiểm lâm

bạn là của đêm đêm là của mẹ
mẹ đã sống không biết bao nhiêu lần cuộc đời của mình
để vật lộn để vùng vẫy để khóc
để cúng để hát
để nấu cơm để bóp gỏi cà đắng
muối xả vẫn còn mặn
để cưỡi những những con voi
chỉ để đến trước những cung điện
hét lên vì sợ hãi

*****
3.
bài thơ rơi trên hồ Lak (3)

đó là vàng lộng lẫy
vùng đầm lầy ánh sáng
mơ-nông và mơ-không?

nơi mộng-mơ làm yersin nhầm tên một ảo ảnh
thành lơ lửng một đêm sâu
nơi vùng đất của những ngôi nhà màu mưa lũ
những chiếc ché đất nung thành bình minh cho những chuyến phiêu lưu

nơi krông-nô điên rồ xả vào krông-ana đang mở cửa
giọt sương mù ứa lệ cho vùng lũ
bình yên

đầm lầy
trong cái nhìn của thời gian điên rồ
chân lý thành vô lý
nơi người lạch đi qua mang ngà voi xuôi về phan rang đổi muối
1 cặp ngà 1 gùi muối
mặn như mùa đông

nơi vẫn còn cơn mê điên cuồng tỏa sáng
trên bầu trời che khuất mắt người
những dao găm vô lý
yersin hai lần bị thương
hai lần bình thường ngồi uống rượu
mang đến giấc ngủ tràn ngập ký ức
mờ ảo người mơ-nông

người có mơ-không?
nơi không phải lâu đài trang nghiêm
của mộng-mơ đà lạt
những ngôi nhà mái lá chạm đất nên không cần chạm trổ
chỉ cần sự công bằng vươn cao
trên nóc nhà quyến rũ ruộng bậc thang
nơi bùn lầy thơm ngát như nàng
những cành lá trên cao từng lang thang
trong mái nhà rơm thấp lè tè phía dưới
nơi người ta từng làm lúa nước
từng thêu thùa từng đan gùi
từng đắm mình trong buổi sáng làm thơ
nơi Ot-Nrông truyền từ đời này qua đời khác
nơi sử thi đủ sức làm cái ác
phải cúi đầu
hay phải rất lâu mới dám ác

nơi những người đàn ông râu dài
chỉ huy những chàng trai cuồng nhiệt
những con người từng bị tàn phá và gãy nát
khuôn mặt đầy râu gục đầu vào ngực mẹ

nơi lịch sử khi kẻ lạ đi ngang
chiếc xà-gạc đã từng vấy máu

ơi người, trong đầm lầy rực rỡ đó
tôi không còn kịp thấy vị thần nào
nhưng tưởng tượng của tôi
về tượng nhà mồ vẫn đang quỳ như những con voi
trong trí nhớ vẫn còn kính sợ
những ông vua ngang đây vẫn chưa chịu ngủ quên
những mũi tên
từng không chỉ săn người và săn thú

đêm nay người MC đốt lửa
tôi quạt ngọn than hồng yếu ớt
nhưng sáng rực trong tâm trí tôi
và ngồi nhớ lại
những huyền sử trăm năm đêm nằm chỉ còn biết khóc

ơi người
hãy đến bên em lén lút như sương mù đêm tháng Chạp
em sẽ giấu anh
bao vây anh bằng nỗi sợ hãi

những cuộc đụng độ như những kẻ bạo dâm chỉ gây đau đớn
thời buổi đã không còn người đạo văn
chỉ còn lo kiếm ăn và làm từ thiện

đất nước đau điếng
nhìn những người phát từ thiện cũng than thở về sự cướp bóc
nhìn các bác sĩ góp tiền mua cơm cho bệnh nhân ba mươi ngàn
rồi sau đó điềm nhiên lấy phong bì ba triệu
sự độc ác của tình yêu
thiên thần và phù thủy
ôi ngôi nhà thiêng liêng của sử thi
đang chịu một bình minh của mùa hè giữa mùa đông lạnh giá
mọi người phải chạy ra khỏi ngôi nhà
ngọn lửa vô ích cuộn xoáy bên dưới sàn
nơi nấm độc và sỏi đá đang nở hoa
nơi sự thật điên rồ đã nuốt chửng người như một ngọn lửa

nơi cây cầu bắc qua dòng sông khô cạn
trơ đáy như vực sâu của hầm mộ
sự hỗn loạn của ẩm ướt từng mang đến
dưới ánh mặt trời những vị thần xa lạ đang cầu nguyện
ché rượu cần làm nghẹt thở
cả ánh trăng
và người ta khoe đã giải phóng người vào bóng tối

dò dẫm, dò dẫm
và chúng ta hát lên tương lai
bằng những lời nguyền về những ngôi nhà vươn cao
những con dơi sà xuống thấp
khi đám đông dày đặc rút lui
cả những người vẫn nghĩ mình làm nghệ sĩ
những bài thơ như những áng mây
oằn mình trước mặt trăng
nằm như núi lửa
những hang động cứa vào em
rộng hơn tiếng kêu của gió

đáp lại tiếng gió chỉ có
những con voi gầy gò đang chậm rãi đi qua
như tuổi già của mẹ

——-

hình: Khi bạn nghèo thì không ai để ý tới bạn cả. Người nghệ sĩ đường phố Kevin Lee gọi tác phẩm của mình là “sự vô hình của cái nghèo.”
*****
4.
bài thơ rơi trên hồ Lak (4)
(hay bài trường ca người m’nông)

.
chúng ta từng biết
những khu rừng có cánh bay trong đêm
những cầu thang bằng vàng
leo lên ngôi nhà mái vút cao đỉnh tháp

chúng ta từng biết
những cây rừng chỉ ngã xuống sau câu thần chú
của ông thầy mo vừa quỳ vừa hát
dẫn lối cây về
làm cả mười nóc nhà của bon mơ-nông thao thức

bon chứ không phải buôn
làm vầng trăng cũng buồn
thử chạm vào cảm giác trống rỗng
em đã vô ý để mưa chạm vào những ngón tay tê tái
ngày xa nhau

bon chứ không phải buôn
em đừng buồn
ngày chúng ta nếm trải sự phản bội trên lưỡi
tự hỏi khi nào em sẽ leo rào trốn thoát
bỏ lại đôi môi tôi trong đám mây mù

đêm nay mưa không chỉ là mây, mà là đôi mắt
đang tìm cách trèo tường trốn thoát
hãy nhốt tôi lại vì ống quần của tôi chỉ đến hai đầu gối
làm lộ ra quá nhiều da thịt
hãy nhốt tôi lại vì tôi đã làm cho mặt trăng nhận được
sự tồn tại của hai ta
hãy nhốt em lại vì em đã phụ tình chàng trai
vừa mới mỉm cười với em hôm qua
hãy nhốt tôi lại vì linh hồn tôi mắc kẹt
trong cơ thể em

nhốt em lại vì em phạm tội
đất nước nghèo cố nuôi những nhà thơ
những kẻ mộng mơ suốt đời chỉ lo phi nước đại
và luôn chạy làng bán cái
cho mọi người

những kẻ lạ từ đâu?
suốt đời ngả lưng sau yên ngựa dạy đời
những ống kính nhìn vào nhức mắt
nhưng hãy coi chừng sương mù, hãy coi chừng bóng đêm
không ai bỏ qua một tiếng rên
chỉ không dám gọi tên những con quái vật
đang hút mật nhân dân

đã đến lúc đất nước cần lốc-đao chàng thi sĩ
cho anh ta ở yên trong căn phòng màu đỏ của mình
để các cô y tá màu trắng
điều trị hội chứng chuyên coi chừng sương mù
chuyên coi chừng bóng đêm
gì chàng cũng sợ
không biết khi nào chàng mới dám chuyên canh chừng tội ác
phía sau những bài hát
hú gào cách tân

chúng ta sẽ đâm vào chàng một chiếc kim dài
chứa vắc-xin hết hạn
đến khi chàng hết mấy trò cách tân
thay vì đạo văn chỉ cần nói thật
và nhìn vào gương mặt
ám khói nhân dân

trong bóng tối
biết có máu chảy trên sàn nhà, máu ngay trên cánh cửa
biết có người lính trẻ đã treo cổ
biết có người vỡ nợ thua lỗ
phải nhảy cầu, biết nỗi đau của cái đói
biết nói, phải biết kêu vang như tiếng rúc
cú mèo

biết trừng phạt những kẻ gây ra địa ngục
những con đường thiêu rụi nương rẫy oan sai
những hàng người trải dài cúi đầu chui vào hang động
mộng-mơ
mơ-nông núi lửa

những câu chuyện ngày xưa
người mơ-nông chỉ dùng để hát
nhưng bài sử thi bây giờ không còn ai nghe
trái tim người đã bị đâm bằng năm mũi tên
đã bị bắn bằng lãng quên
sáu viên đạn

.
người chết ơi
bạn nói gì bây giờ
những tiếng động nào vang ra khi cái chết bị tra tấn?
không phải tôi đã chôn cất bạn
hai mươi năm trước rồi sao?

như thể một nụ cười yếu ớt
giống như cỏ dại
hỡi xác thân này, hãy ngủ đi
trên chiếc giường bụi bặm
phủ lên sự sợ hãi và mục nát của bạn

hãy ngủ đi, bạn của tôi
hãy chịu đựng sự dằn vặt của bạn
hãy chấp nhận sự khôn ngoan của họ
khi họ cởi chiếc áo cũ của bạn
lần cuối

.
ở xa xa tít xa xa
chúng ta làm những kẻ hoạn quan pha trò
trong triều đình nhung nhúc những nhà sử học
những ông thầy bói những người hát rong

chúng ta không có tuổi tên
như những con voi chỉ còn nước mắt
của những kẻ làm thuê

.
thưa vị lãnh chúa của tôi
ôi vĩ đại và tốt đẹp biết bao
như những ngôi sao trên bầu trời
chúng ta diễu hành bên trong tòa án
tỏa sáng lộng lẫy vinh quang

trên đầu sự thật vẫn còn nguyên vẹn
bạn là món quà của thiên đường
để mọi người biết rằng
Chúa có thể tạo ra số phận

tối hôm đó bạn buồn
và mệt mỏi, tối hôm đó
có lẽ bạn không biết
nỗi buồn tối hôm đó có nghĩa là gì
như người mơ-nông gar không hiểu người mơ-nông pré
vẫn yêu

nỗi buồn không thể dập tắt bằng rượu
không thể xua tan bằng lời cầu nguyện
nó là một đoàn lữ hành bị ràng buộc bởi cái chết
bị ma đuổi ở vùng đất hoang
bị ám ảnh bởi sự hối hận

nhưng tiếng bạn kêu lên
và mọi người đã đến
đoàn lữ hành tưởng như đã chết
đang đi đến sự phục sinh
ra khỏi những hang động âm u

bạn hát cho chúng tôi nghe một bài hát
làm chúng tôi tự hào
trong chiến thắng của phe nước mắt

bằng cách ăn một đám mây
chúng ta sẽ uống hết một chiếc cốc sáng chói
ánh mặt trời

bằng cách quấn thêm tấm khăn chúng ta bước qua cái lạnh
chúng ta không chỉ đóng khố cởi trần
chúng ta đeo thêm trang sức
những vòng tay bằng đồng nóng hổi như môi em

tôi sẽ cho bạn biết bí mật
khi tôi mang họ mẹ
thưa mọi người, những con người mẫu hệ vinh quang
người chết bắt đầu run rẩy
người chết ngồi dậy
trong trái tim tan nát của tôi

từ cổ họng tôi
nỗi sợ hãi bay vút lên
khoảng trống trong đôi mắt mệt mỏi
tôi đã biến thành một kẻ lang thang vô vọng
đói khát và tủi nhục

cuối cùng những chiến mã bằng sắt đã đến
bạn đã đi, với trái tim khốn nạn của mình
trượt khỏi sườn dốc của mặt trời
và buổi tối buông xuống
như một bức tường sụp đổ

bầu trời và trái đất chỉ cách một vòng tay
bóng tối chất đống trước cửa
những bóng tối xếp chồng lên nhau
sụp đổ như những bia mộ từ một ngọn núi

đêm kết thúc với đám mây
nhuốm màu cánh hoa
lạc vào bóng tối khi ngày ló dạng

đêm đã mất, ngày cũng đã mất
chỉ có ký ức mới mang ta trở lại
bằng cách chờ màn đêm chết đi
mặt trời mọc lên trên đầu người mỗi tối
ánh sáng tạo ra những cái bóng trong đêm

để những buổi trưa bạn lấp đầy trái tim mọi người
nỗi sợ hãi và đau buồn
ai cũng thấy nhiều hơn những gì muốn thấy

Chúa sẽ ban phước lành cho bạn, ngọn lửa giữa trưa
mặt trời buổi đêm, miếng cơm mỗi sáng
ánh sáng của bạn làm cay mắt
biến những ngôi nhà và con người
thành những khối đá màu xám
màu xám được sinh ra
như sự mệt mỏi len vào mạch máu của mặt trời

bây giờ một cái nhìn
làm mặt trời lạc vào những ngọn đồi
bây giờ, màu đen
làm cuộc đời chờ đợi một khoảnh khắc rạng rỡ
bây giờ bóng tối
làm một khoảnh khắc yên tĩnh
bây giờ chúng ta chia tay
đừng hỏi tôi điều gì xảy ra khi chúng vỡ
tan với tiếng vang khi chúng rơi
vào im lặng

hãy nhớ rằng vào một buổi tối
bạn đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết
và khắc lên bức tường của đêm
một hình ảnh nhưng có hai cái bóng
pha trộn màu sắc trên một chiếc gối nhàu nát

bạn chiêm ngưỡng hình ảnh này
rồi uống nó trong sự cô độc
bạn như một chú chim
tiếng hót như cái lạnh của mùa đông
tiếng cười như lửa đốt bằng củi
bạn uống rượu, ợ hơi, trung tiện
nhưng bạn là con người
giữ chặt niềm tin vào số phận
kể một câu chuyện khuấy động trong tâm hồn
nỗi đau về cái chết
bạn làm người ta khóc và cúi đầu

bạn dựng lên những lâu đài
với cầu thang bằng vàng lấp lánh
vào một buổi tối với bí mật của sống và chết
bạn nói với tôi bạn sẽ chết một mình
như nàng cung phi xưa vua mang lên quên lãng

một mùa đông như thể một mùa đông
mùa đông nói với tôi sẽ chết một mình
một buổi tối như thể một buổi tối
buổi tối nói với tôi sẽ sống trong một thế giới
trần trụi rùng mình vì giá lạnh

trái tim tôi phai mờ những chiếc lá úa
rơi theo những giọt mưa
rằng từng đêm se lạnh
rằng từng hơi ấm mùa hè
đến đánh thức

rằng tôi có thể chết
không ai biết đến tôi
không ai khóc thương tôi
như những người đã ra đi
hãy để cho linh hồn yên nghỉ

nhưng bài thơ khiến tôi run rẩy
đã bao nhiêu năm tôi mang vết thương này
người tôi đẫm máu
làm thơ là sự hủy hoại của đời tôi

khi tôi gọi, không có câu trả lời
tôi biết rằng tất cả đã mất
mặt trời đang lặn
chảy máu với ánh sáng bị xé thành từng mảnh

trong góc khuất của bóng tối
hồi tưởng lại một người đàn ông quá điên cuồng
không thể đặt nàng xuống bãi cỏ
ngấu nghiến nhai bộ ngực
cho đến khi nàng khóc vì kiệt sức

người là hơi thở là linh hồn
là atman tiểu vũ trụ
cho đến khi hòa vào brahman

đại vũ trụ của người
trải dài trên mặt đất
mỉm cười đặt tay trên ngực
cùng nhau hát quốc ca

5.
bài thơ rơi trên hồ Lak (5)
(hay bài trường ca người m’nông)

.

có một dòng sông. tràn vào đầm lầy. mưa. chót lưỡi màu xanh của nó liếm qua mùa đông lạnh.

có một tảng đá nằm bên hiên nhà như con voi đã già. bờ mép dựng đứng của tảng đá bị vỡ tan, sinh ra hàng ngàn vết nứt như vết thương, nhức nhối.

có một khu rừng như bon làng bị cầm tù trong mùa đông.

trong khu rừng con voi cứ lang thang và kết thúc cuộc đi hoang của nó, tại bãi đất trống đầy nắng. ở đó có những cái vòi uốn cong như thể những cánh tay người bị bẻ gãy, vẫn cố ôm lấy một vùng đất mê hoặc.

và cũng rất lâu trong giấc mơ bị xé nát, một con voi con đã ra đời. nó đã chết ngạt vì mẹ nó đã chờ đợi quá lâu mới được cho làm mẹ.

khi voi con chết, mặt trời phải lặn xuống, mây phải khóc, người phải im lặng, voi mẹ bắt đầu loạng choạng. cuối cùng nó khập khiễng dừng lại bên dòng sông chảy xiết. nó mong đợi một vị Anh hùng xuất hiện để giải cứu voi con.

còn vị Anh hùng thì nhìn vào con voi đang biến mất giữa những hàng cổ thụ, ông đang ở phía bên này bờ sông chờ đợi con voi hiện ra ở phía bên kia. hình như hoàng cầm từng xót xa rụng một bàn tay ở đầm lầy hồ lak. hình như yersin đã hai lần bị thương ở đây trước khi tìm về uống rượu với ama-jhao.

dòng sông khi được vị thần thủy điện thả ra để chơi đùa, nó nhảy múa trên một tảng đá khổng lồ tạo thành ghềnh thác. nó uốn lượn như một con rắn đang quăng mình. vị Anh hùng cố đứng dậy nhưng bị vấp ngã khi lội ra giữa dòng sông. nước quá lạnh khiến vị Anh hùng bị mất cảm giác. vị Anh hùng nuốt một ngụm nước và tiếp tục chiến đấu, nhưng ông chỉ tạo ra những mảnh vỡ của thế giới.

ông hét lên: hãy cứu con voi. vì khi hoàng hôn chuyển sang đêm tối, bóng của con voi nổi bật trên nền trời, phủ lên những người anh chị em loài người của nó. khác với bò thiêng Ấn Độ hay mèo Ai Cập, mơ-nông không thờ voi như thần vì voi là họ là hàng. trong gia đình, bố gọi voi là “con trai” mẹ gọi voi là “con gái”, con của mẹ với voi là chị là em.

con sông khi thoát khỏi bê-tông thủy điện, nỗi sợ hãi bị cầm tù tan biến, nó lao hết sức trong giấc mơ về biển. vị Anh hùng hơi sợ, vì biển vô biên từng nuốt chửng cả mặt trời, vị nữ thần mà pơ-tao xưa vì yêu mà đành liều chết, rơi cả dao găm thần. vị Anh hùng cố bơi ngược lại, nhìn thấy một linh hồn của người đàn ông sắp chết bị trôi ra biển. nhưng không như vị Anh hùng, ông ta bay về hướng mặt trời.

vị Anh hùng không biết ngày xưa cả triệu người chết đuối trên biển và đã siêu thoát lên chín tầng trời.

trước khi chìm xuống, vị Anh hùng kinh ngạc khi thấy con voi gần như che khuất bầu trời, với tiếng kêu rất to và lửa cháy trong mắt. nó cố hát lên lần cuối bản anh hùng ca về sức mạnh phi thường của những con voi đã từng chiến thắng kẻ thù của bon làng. con voi từng làm lịch sử chảy máu trong những cuộc chiến mà nó xông lên, và lịch sử luôn bắt những anh hùng khi tan trận quay về cày ruộng, ít khi còn ở lại chốn triều đình hôi tanh.

vị Anh hùng và con voi cùng bị đẩy ra khỏi khu rừng của quê hương, lảo đảo chìm vào mộng-mơ, mơ-mộng của người mơ-nông, xứ sở mà người đã sống với voi hơn một nghìn năm.

mơ-nông chăm sóc voi như ta chăm sóc người tình. hạ ngà xuống, nàng voi chờ đợi người đàn ông hất lên một vốc nước, cho nàng rửa chân. vòi đung đưa trên sông, nàng uốn lượn những chuyển động làm người và voi đối mặt với nhau. mối quan hệ hàng nghìn năm ở bon trước khi người lạ tới. và cồng chiêng lại bắt đầu ngân nga, khi cha cầu sức khỏe cho voi, bài hát buổi sáng người lạy mặt trời, buổi tối người lạy mặt trăng:

– những đám mây cúi xuống đất, không ai bỏ chạy hay trốn thoát.

bạn là một đứa trẻ, bạn nhìn thấy những gì? một chiếc xe hai bánh trung quốc nằm chỏng chơ bên những bó rau cũng già nua như Mẹ. nhưng đám mây chỉ còn biết uốn cong người nhìn xuống, vì không phải không gian, đây là thời gian. lịch sử đã bỏ quên những con voi sau khi thắng trận.

có khu rừng nằm giữa hai bon làng, và một cuộc cách mạng đã cũ đã tan thành bóng tối, gần một dãy nhà bị bỏ hoang.

bạn đi đến đó để hái sự sợ hãi như người ta hái nấm
nhưng bạn bị lừa

đây không phải là bài thơ
bạn chỉ đang tiến gần hơn sự thật
và nỗi kinh hoàng của nó
làm bạn biến mất

bạn sẽ không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu
bóng tối của những khu rừng
nơi ánh sáng không được đánh dấu
những ngã tư đầy ma, thiên đường đầy lá
bạn lắng nghe

vì đó là bài thơ
để nói về cây cối
như những cái cây người ta vẫn lấy gỗ
làm ra những cây đàn
bạn làm một nốt nhạc
mỗi nỗi đau mỗi sự cô đơn

và bạn bị vứt bỏ
như một bài thánh ca sau lễ
mà không cần dấu búa kiểm lâm…

6.
bài thơ trên gương mặt lạnh của hồ Lak (6)
(hay bài trường ca người m’nông)

.

khi yêu người không ăn cay và nóng
vì sợ lễ cưới mình cay đắng
người bỏ trốn khi bị ép làm cô dâu
nhưng rồi ngoảnh lại nhau
cả khi thành góa phụ

mơ-nông
núi lửa làm người thành tro thành bụi
khi đứt hơi bài hát sử thi
dù đúng hay sai, không phải hai
mà người luôn chọn một

có kẻ nghĩ bạn không còn lựa chọn nào khác
nó có vẻ ích kỷ. dù bạn luôn công bằng. bạn đang điều trần
về một điều là chính nó

không cần vua bạn tự mình làm ra luật
văn bản dừng ở đâu. bạn đang kết hợp các câu thần chú với nhau, gọi chúng là ót-nrông
như bạn vừa mơ-nông vừa ngủ mơ vừa thức

chúng là những bài thơ phải không?

mẹ ơi, không phải lỗi của con
bạn mệt. bạn đã cố tiếp tục
bạn nhớ tất cả, trong khi “tất cả” đã bùng cháy. linh hồn neo bạn vào mọi thứ đã tro tàn, bạn không sợ hãi
khi ông trời dâng ngập nỗi buồn
cả bon vừa chạy vừa ngoái nhìn quá khứ
như lịch sử đa thần
giờ người chỉ quỳ trước Chúa mỗi sớm mai

bạn cảm thấy thế giới đang đảo ngược
nước mắt bạn rơi. bạn để những người đang yêu thất vọng
tình yêu của bạn rất nguy hiểm và làm bạn đau đớn
ai sẽ hạnh phúc khi mặt trời lặn?
bạn chơi chữ không cần ngữ pháp
có làm người thất bại khi kể sử thi?

màu đỏ. màu đen. lửa trắng
áo bạn màu xanh
đã từng màu đen màu đỏ
cả đầm lầy đã kéo nhau đi lấy sừng trâu
đã mưa ngâu đã cà răng đã căng tai đã khóc
đã bắt con lươn đã tìm con cá
đã đẽo tượng nhà mồ làm người đau quá
chạy một hơi từ lak đến buôn đôn
chín tầng dao cứa linh hồn
đã gặp người lào đã nhớ người môn
đã yêu người phù nam ngửi hoa tìm mật
đã thổi tắt ngọn đèn để đến với nhau

trong bóng tối linh hồn người không mất
người đang đua chiếc xe chạy bằng ánh sáng trên mây
bước chân người trong cát bụi, vầng trăng
đuổi theo kỷ niệm khi người chạy trốn
sự níu kéo của mây ôm mặt trời. trái tim người để lại trước hiên nhà sàn. hy vọng, một ngày nào đó, người yêu cũ sẽ quay về tạm biệt. trong sự tĩnh lặng. có vẻ như tôi đã đặt nhầm nó trong lòng bàn tay đầy ánh trăng của bạn. nhận lễ của nàng mà bạn vẫn chưa chịu yêu

tất nhiên bạn bị mắc kẹt như nỗi nhớ trong não
tất nhiên bạn vẫn nán lại như vết bẩn trên áo
bạn nghĩ đã vượt qua nó một lần
nhưng đến giờ vẫn chưa thoát ra được

bạn trút bỏ sự thánh thiện. gió mát trên da. tiếng gió hát qua những tán cây. bạn hy vọng có thể cứu thế giới này mà không cần phép thuật

đã tăm-blang đã mơ-prang
đã sum họp đã chia tay đã mừng đã khóc
đã trồng cây nêu cho các thần linh
anh minh về ngự

ơ yàng
không ai lên án bạn. cuộc sống và cái chết đã vô nghĩa với bạn. nó có thể mang linh hồn bạn đi vì bạn chỉ là một con người. ánh sáng. bóng tối. sự cân bằng. đã cho bạn cuộc sống. niềm tin dành cho bạn quan trọng hơn bất kỳ nỗi đau nào

làm ơn, hãy tha thứ cho tôi
bạn phải bước vào vòng tròn đốt lửa
để người MC mời rượu
vai diễn vẫn còn
voi đang ăn dưa hấu

để lời cầu nguyện của bạn cứu thế giới này
hãy nhìn chiếc lá đó, nó sẽ sớm sẽ ra đi. cái chết là của tất cả chúng ta. và nỗi đau thật đẹp đẽ, mạnh mẽ, và rất đáng sợ
bụi tro tàn và lá lang thang

anh sẽ yêu em cho đến khi không còn ai ở bên em
anh xin lỗi…

anh không đủ tiền để làm lễ cưới, mẹ đòi làm lễ kep-môi rồi mới cho lễ dạm
anh chỉ có vòng đồng đeo vào cổ tay em
chờ bà mối đẩy em ngã xuống
anh lật chăn lên trong tiếng reo hò

những kẻ ngoại tình đã cháy thành tro
chúng ta không bao giờ ly hôn
chúng ta còn con cái
chúng ta đốt luôn bàn thờ bằng giấy của lão thầy mo

7.
trên gương mặt lạnh của hồ Lak (7)
(hay bài trường ca người m’nông)

.

giọt nước từng là một vị thần
chiếc lá tượng trưng một vị thần
người tượng trưng cho giấc mơ
như trái tim nàng tượng trưng tình yêu

trước khi có triết gia
phép tượng trưng từng cùng người thành tôn giáo
đuổi hết những con ma

phép tượng trưng từng cùng người làm nên dân tộc
rồi hòa vào chủ nghĩa quốc gia

phép tượng trưng của người
ông vua cũng như nông dân
cùng văn hóa cùng một ngôn ngữ
ông vua cũng như nông dân
từng cùng một giai cấp
là giai cấp “mọi người”

như một phép tượng trưng “mọi người” tự hỏi
tại sao chúng ta giống như một cái lồng
và cái lồng nghĩa là bị mắc kẹt
người ở trong một ô cửa nhà dài

một ô cửa lại tượng trưng cho nhiều khuôn mặt
như mặt trăng, mặt trăng là mặt người
một mặt người dành cho một mối tình
chủ nghĩa tượng trưng là mối tình
của kẻ săn mồi đang săn mồi

nàng là kẻ săn mồi
người tự hỏi tại sao một con cáo, như con cọp từng biết
lại giống một con thỏ? người rơi vào bẫy của nó
vì nàng tượng trưng là con thỏ

con thỏ không phải tượng trưng của hòa bình
không chỉ vì con thỏ không thông minh
sự ngây thơ không tránh được đổ máu
chúng ta là một con sâu
nàng tượng trưng cho con sâu cuộn vào cuộc đời

đời là một nhà tù, nhà tù có ý nghĩa tượng trưng như thế nào?
nó dùng để giữ mọi thứ
vào bên trong và bỏ đói
bị mất tiếng nói
nó giữ mọi người bên ngoài tầm với
chúng ta chỉ còn đi thăm nuôi

làm thế nào sự tượng trưng về tôn giáo lại phá vỡ
chiến tranh và tình yêu lại nuôi dưỡng hận thù
tại sao chúng ta mù?
như con dơi? và tại sao chúng ta lại điếc như con cá?

quốc và nước là một
gia và nhà là một
chúng ta hãy vẽ một quốc gia
nước mắt chan hòa cùng nhau yêu nước

thôi theo phép tượng trưng chúng ta hãy vẽ
gương vỡ là một mảnh gương vỡ lại lành
tượng trưng trên những gương mặt màu xanh
chỉ ánh mắt màu đen thăm thẳm

người nhìn những mảnh vỡ
của những người từng là người
từng là người cho đến lúc già và chết
chết không phải là hết
nghiệp báo thành con kiến con sâu
trốn vào đâu?

như khi người chạy trốn luân hồi
những va chạm của tốc độ cuối cùng là cái chết
chết chỉ là hết trong chủ nghĩa tượng trưng
hết pha màu xanh lá mạ vào trong màu đỏ

nhưng quốc gia cũng có nhiều màu
như quốc gia cũng có nhiều người
mỗi người mỗi mảnh vỡ
những mảnh vỡ hình thành nhà nước
nước trong bến nước người thường tắm voi

vòi con voi cuộn lại như nỗi buồn
người vỗ về từng chút một
con voi không có vết thương
chỉ nước muối xót trong đôi mắt
mưa

bây giờ chúng ta bắt đầu
tìm những con người không bao giờ mất tích
họ chỉ chia tay chúng ta
như mặt trời tạm biến mất trong mưa

8.
trên gương mặt lạnh của hồ Lak (08)
(hay bài trường ca người m’nông)

.
Ót N’rông
người mơ-nông cả những dòng sông
buồn như nhung nai rượu chảy trong huyết quản

người trầm bổng, người thơ ca, người ví von, người ngoa dụ
tôi đến tìm người vào ban đêm
sự nặng nề của xác thịt
tôi khiến tôi mù quáng

mù quáng mắt mở to
mắt tôi chuyển sang màu đen
cảm giác trước khi ngất
hai mắt kịp hoa lên cầu vồng
vì biết màu của người rồi đây rất
đẹp

màu của người trong sử thi chảy thành sông
người sáng thế người khai thiên lập địa
người làm anh hùng
vừa làm thần vừa làm người đẹp

.
thời gian chỉ biết pha màu
dành cho bạn nhưng bạn không sử dụng
bạn để nó mãi mãi phai đi
hay như nắng nó vẫn luôn ở đó
sau mưa?

có phải nó đang chờ đợi người
vừa hát vừa làm điệu bộ
vừa hát vừa cúng thần
vừa hát cười vừa hát khóc

người hóa thân vào sử thi
làm quá khứ của mơ-nông
giấc mơ không
chạm đất

hãy cho tôi biết bạn màu gì?
tôi cần thêm màu nụ cười
pha vào dòng suối
người vừa pha vào rượu đêm qua

.
tôi đang nằm trong lòng tay người
ngòi bút người đang rửa vào lọ mực

lọ mực mỉm cười bên ngoài
la hét bên trong
và đó là khi người muốn thêm màu khác

như màu xanh sẽ nhiều lá cây hơn
sau buổi lễ người nghỉ ngơi mùa rẫy
sau màn đêm người truyền bóng tối
người điển tích người thần thoại người làm nàng không hiểu
cả tên núi tên sông

nàng không
biết nhịp tim là những ống tre vĩ cầm đứt quãng
đang nhịp nhàng cùng uốn lượn với con voi
dẫm đạp rẫy nương bằng bốn chân gồng ghềnh
rồi mang gùi trên lưng như màu da của mẹ

bầu trời ập xuống người một lời nguyền
hoàng hôn còn tàn dư nước mắt
màu đỏ người lăn dài trên má
màu lõm sâu

thế giới của người nhiều khi không màu
bị mắc kẹt trong một nhịp tim
đang đập màu không có máu

.
người đi qua hạt mưa và cầu vồng
hạnh phúc và nỗi buồn
giữ em lại hay để em ra đi?
điều cuối cùng còn lại
là người đã yêu cả bảy màu
cùng thất tình mỗi sớm mai màu trắng

.
vị đắng
là màu những thất vọng
thế nào, làm thế nào
một cái gì đó người sắp kết thúc
ngay cả khi nó không có cơ hội để bắt đầu
pha màu tượng trưng cho máu?

.
quyền được mua
khi tôi là một bài thơ
của nhà thơ không bao giờ có đủ màu để chọn
để người mang bán

như gùi lúa màu vàng
thơ hai màu trắng đen
những cánh cửa đã đóng lại
bỏ tôi trong ngục tối
màu của bí mật

tôi đã từng ước người có màu của ngôi sao băng
vì tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ lăn
xa đến thế

để quá khứ trôi
đi, hiện tại cũng trôi đi
sau những lần đau lòng
chưa bao giờ người hỏi
chưa bao giờ người vội vàng cảm nhận
thơ, bài thơ cũng màu Ót N’rông

người sợ những nhà thơ không
viết bằng ngòi bút
những nhà thơ không
biết người bị đau

không
không hoàn hảo nhưng người cần trung thực
không nông nổi nhưng người cần biểu cảm
không nổi tiếng nhưng người muốn hét lên
tên của bạn không làm người ghen tị
bạn đừng vội thương hại
bạn chơi dại khi tưởng người ngây thơ
không ngưỡng mộ mà người tinh khiết
không bất lực nhưng người dũng cảm
những gì lướt qua trái tim người
cuối cùng vẫn không phải là tôi
mà là nỗi đau
nó màu thơ mộng

như tôi, bài thơ là những gì tôi làm
tôi cảm thấy tình yêu chôn trong lồng ngực
tôi phá vỡ và xé rách
lồng của nó

em cũng yếu đuối như vậy
em đã yêu quá dễ dàng
chỉ trong một lần bị trêu
may mà em là người duy nhất
bài trường ca của người-môn là văn chương cuối cùng
của người

em không để ý
nhưng em run rẩy khi bài thơ của người-môn hay như vậy
và thế là mọi thứ
khiến yêu em ngày càng khó khăn hơn

người không cần dỗi hờn
khi em thừa nhận
rằng tim anh đập như thể đang chạy trên núi cao
mà hoàng bào của ông vua vẫn còn treo trên đó
khi mộng điệp mang ấn kiếm về hoàng triều cương thổ
rồi cùng người mổ trâu

mọi thứ được định nghĩa theo ý nghĩa riêng
nỗi đau không bao giờ bị loại trừ khỏi thế giới
vì người cần để nhận tình yêu

nhưng người chưa bao giờ yêu nhà thơ
vì lời nói của họ chỉ là lời dối trá
họ không biết sử thi từng cổ sơ và bây giờ cổ đại
họ chỉ muốn làm cổ điển háo danh

họ không biết sử thi từng thần thoại cả thiết chế
họ chỉ cần bài sử thi anh hùng
họ chơi trò trung quân ái quốc
cả khi người đã kể “chúng tôi ăn rừng” và sáng tạo ra thế giới
trận đại hồng thuỷ người từng bị những con quỷ
nhai nuốt và phun ra
người vẫn là “Đam Brơi”
người vẫn là “Chàng Trăng” như Damsan đòi cưới Mặt Trời làm vợ
người tiểu tự sự cả giấc mơ
của những kẻ từ đâu đến
suốt đời đốt đền
suốt đời làm trò cười đại tự sự

9.
trên gương mặt lạnh của hồ Lak (9)
(hay bài trường ca người m’nông)

.

gỗ
bị đốn hạ, đã bỏ lại lối mòn tối đen như mực
nơi rừng từng cất giấu trong đêm
biết bao nhiêu vĩnh cửu

họ đã đến đã mở rộng cả bầu trời
bằng những ngôi nhà ốp cẩm lai và cẩm thạch
họ đang tạo ra những cuộc chơi
như màu trắng không phải mây
đầm lầy kinh ngạc nhìn sự kỳ diệu của mái vòm
mọc lên như vương miện của những ông vua mới

rượu và bạo loạn mang vết đỏ tươi
người nghe một giọng nói
người nhìn những nụ cười
điều kỳ diệu ngước lên những ngọn đồi
đôi mắt người đang khóc

cứ thế người trôi
cho đến đêm màu tím
người vừa hát vừa say trong bài thơ bất cẩn của mình
những câu thơ đã lâu không còn ánh sáng
khuấy động lời nguyền bóng tối cổ xưa

rừng có thể té, cây có thể ngã
nhưng người phải đứng vững
không cần khẩu trang
vì người đã là thành phố
kiêu hãnh rùng mình mỗi bình minh
kiêu hãnh trốn khỏi cánh rừng nguyên sinh
như những nhà hiền triết

.

đầm lầy của tôi
nơi krông ana trào dâng ngay vào giữa
liệu anh có thể xé nát trái tim em?
xa nhà xa các con liệu anh còn có thể rút cạn tổ tiên
từ dòng máu?

hay là anh sưởi ấm
mạch máu của đầm lầy, anh sẽ hát bài ca
đầm lầy của tôi, nơi mẹ và cha
đã từng rèn dao đã từng nặn gốm
đã từng giấc mơ

từng nhấn chìm cả một đạo quân
nơi những chàng trai như những bóng mờ
huyền thoại đổ xuống
khi những nô lệ đến đây xin chia sẻ tự do

tự do của người không thể tạo ra
từ một nguyện cầu xa lạ
chỉ có tiếng nói của người mới làm đầm lầy bùng cháy
bóng ma trơi
như tiếng mẹ kêu lên khi bóng tối
phủ những đồng cỏ xanh đẫm sương
trong giấc ngủ không bao giờ còn thức dậy
của người-môn

những tiếng cồng cổ xưa ngân nga từ mái vòm
phủ đầy cầu nguyện của cha
– các ngươi phải tôn kính
từ những thờ phượng mang tên ta

dù chúng đang vỡ vụn xung quanh
người vẫn mơ thấy âm thanh
của ngôi đền dáng hình con voi bằng đá
vươn lên giữa đồng bằng

nơi sự mãn nguyện ngọt ngào chính là mảnh đất
sở hữu của người nông dân
nơi cổ tích nhỏ nhoi như cây nấm
rậm rạp vẫn là giấc mơ

nơi thung lũng lúc nửa đêm
đầm lầy líu lo tiếng hót
nơi vầng trăng màu vàng
mê hoặc các nàng tiên đang gặt lúa

.

đầm lầy nơi tình yêu anh dành cho em
không có giấc mơ nào là của anh, nhưng ký ức
may mắn thay là những hình ảnh đầy ám ảnh
những ngọn lửa ẩn giấu những dòng máu

thức tỉnh đi krông-ana
krông-nô từng coi thường di sản
người từng chúa tể cả đầm lầy rộng lớn
từng là dòng chảy quốc gia
linh hồn của chúng ta hòa làm một
khốn khổ làm sao những nhà triết học
từng dám coi thường những nhà thơ

những triết gia
từng từ chối ngôn ngữ của trái tim
hòa tan thiên nhiên vào quy luật
đã lãnh hậu quả khi tìm kiếm nguyên nhân
kẻ cuồng tín đầy hy vọng phải đi tìm thất vọng
suốt đêm

ngụy biện nổ tung truyền thuyết
lưỡi của ai đó đã bị lột như chim chào mào chim khướu
ngọng nghịu như lá trên những tán cây

tâm sự lấp đầy
như thủy triều coi thường lực hấp dẫn
của giấc mơ về mặt trời

một lần nữa bữa tiệc cổ xưa trở lại
ngọn lửa rực rỡ trong nhà bùng cháy
với lời nguyền đàn đá
tràn ngập ký ức
về những thế kỷ đã qua
nơi những cái cây từng cao hơn những mái vòm
nơi sự vĩ đại từng mọc lên một thế giới
ẩn giấu sử thi

nơi xung quanh là ánh sáng của ký ức
thì thầm những ngày đã qua

nơi một bóng ma lướt qua
những ánh mắt của người đã từng rơi xuống
mơ-nông Nong, mơ-nông Prêng
lênh đênh như một câu thần chú

10.
trên gương mặt lạnh của hồ Lak (10)
(hay bài trường ca người m’nông)
.

trước khi có triết gia
phép tượng trưng từng cùng người thành tôn giáo
đuổi hết những con ma

người dân tượng trưng cho ông vua
cũng nói cùng nhau một ngôn ngữ
cũng kêu lên khi đau cũng thì thầm khi tiếc nuối
cũng cùng một giai cấp
là giai cấp “mọi người”
và họa sĩ pha màu vẽ “mọi người” cùng cưỡi voi lâm trận
trở về còn màu xám và đen

.
màu đen, bạn đang nhón chân qua cái hố. lọt bàn chân xuống một cái lỗ. sâu. nhắm mắt ngậm miệng không thể cho chúng biết những gì chúng ta biết. lần theo một tích tắc. nó sắp xảy ra. cuộc càn quét vĩ đại. sự bí ẩn đối với những kẻ ngủ mê. hứng thú với những kẻ ẩn náu. buồn cùng với những thiên thần đang chiến đấu. chảy máu cùng anh em.

bạn có nhìn thấy trong bóng tối không? chúc mừng bạn nếu như bạn hiểu màu đen, màu không quen màu người lạ. nhiều khi ác quá

.
màu xám. người bơ vơ
ngày lặng lẽ trong bóng chiếu màu xám. hôm nay cũng như ngày hôm qua. cũng như bao ngày khác. tất cả giống nhau. chiều bỏ trốn như một người đi vắng

vì người biết Ot Ndrong từng im lặng
làm thế giới ba màu trời và bảy màu yêu
và người từ trời người xuất phát từ bon-Tiăng. nên dù sử thi người vẫn đi săn, chiến đấu, giành lại nàng từ kẻ thù. mang nàng về bon làng cũ, bon-Tiăng

khi “con đỉa nuốt bon-Tiăng” người từng chiến tranh. còn hơn cả thành Troy của Homere nghệ nhân hậu kỳ Hy Lạp. người không cần nổi giận với Achille

đã dân chủ đã quân sư người đã từ đầm lầy bước lên thuyền. đã làm nên chiến trận. đã chôn người chết đã cúng thần linh
ăn không sợ hết chiến đấu không sợ chết
vì người là mơ-nông

.
con thỏ vẫn muôn đời màu trắng

ôi trời, chuyện gì đã xảy ra với tôi? tôi thề rằng tôi ở đó. tôi ước tôi giống như một con chim. bay. không biết hót. dân tộc tôi đã có ngôn ngữ. nhưng bây giờ tôi chỉ là một cái cây không biết nói. tại sao điều này. lại xảy. ra với tôi?

mẹ ơi

tôi đã suy nghĩ. sau một thời gian tôi thành con cá sấu. vùng đầm lầy rất nhiều cá sấu. em đừng bỏ chạy

tôi thề là làn da nâu của tôi đáng giá, hơn da cá sấu. em làm ơn quay lại. tôi cần ai đó tựa đầu. có lẽ ngắm hoàng hôn
có lẽ để quên
một cái tên từ người-môn người-lạch
đã cưới người ê-đê đã uống rượu người khơ-mer
đã mang dòng máu mẹ Chau trong chuyện kể Điểu-Kâu

hình như tôi quên. điều gì. tôi quên nơi tôi đến. tôi sẽ đi đâu? tôi từ rừng hay tôi lên từ biển? những người chăm đã chạy đi đâu? họ đang cố kiểm soát cái gì? ôi trời, có vẻ như tôi đã quên tất cả

tôi thấy Mẹ Chau trong một con bướm chúa. hay bướm cháu? những thế hệ nối tiếp nhau càng ngày càng xinh đẹp. xin chào bướm, bướm tên là gì? tên tôi là gì? làm ơn, đừng nói dối. hãy đặt cho tôi một biệt danh. như màu xanh trên ngôi mộ mẹ

hãy gọi tên tôi để tôi hiểu bạn
nếu những gì bạn nói là sự thật
cảm ơn bạn. tôi phải làm gì tiếp theo?

có lẽ tôi sẽ cố gắng quên
hoặc đuổi theo một con thỏ trắng
bạn có thể vẽ nó lên trong nắng
như bây giờ người ta mang tranh đi bán
tôi nghĩ người ta bán bí mật
của tôi

.
đưa tôi đi, dẫn tôi đi lạc lối. tôi tuân lệnh, tôi uốn cong đầu gối. không ai nhìn thấy, làm ơn tránh xa những người từng là Thơ và Cô Đơn. có những câu thơ dỗi hờn vì bây giờ bạn nhầm với văn tế, như nhà thơ chỉ thích hôn gót chân em. tôi chỉ hôn lên chính tôi đang mắc kẹt trong địa ngục

cứu tôi, người lạc trong mất bon làng
bây giờ tôi trống rỗng
tôi không thể thoát khỏi số phận
của mình

tôi muốn nhiều nhưng bạn lại cho quá ít
cả cánh rừng sao lại chỉ là tôi?

.
nước mắt, bạn bè và thiên đường
xin cho tôi chút nắng, cho tôi một lý do để sống. tôi mệt mỏi với vần điệu. tôi đã ót-nrông nhưng bạn không

chịu hiểu. tôi muốn thoát nhưng đã muộn, tôi đã gục ngã. ngay bây giờ tâm hồn đang suy tàn

điều gì là của tôi?
không phải trước đây tôi đã được tự do sao?

họ đến và lấy đi tất cả
bây giờ tôi là một vỏ trấu, hoàn toàn trống rỗng. hạt gạo đã chết.
những thửa ruộng bậc thang màu vàng. sao bạn không dám vẽ? hay bạn muốn tôi chỉ là màu xám và đen?

cái chết, nghĩa là không lý do gì để sống. hãy đánh thức tôi khi tôi đang ở thiên đường. có lẽ khi đó tôi còn sống, mỉm cười khi tắm với em. hãy phun nước hãy cười hãy ngủ đi
khu vườn xanh
như gió

màu mùa hạ vẫn thường ngang đó
buồn thiu

mơ-nông hay có mơ-không
có gì đâu mà khóc

bây giờ là mùa đông
cỏ và sương ban mai trong vắt
đầm lầy hôn lần thứ nhất
cỏ yêu
lần thứ hai
cỏ nhớ

lần thứ ba cỏ ngỡ
là anh

cỏ vẫn xanh con gái
cỏ dại
và đau

đang ở tận đâu
những con dốc đang phai màu
bình minh như hai kẻ yêu nhau
ùa đến

ừ quên
cỏ vẫn chưa tỉnh ngủ

11.
trên gương mặt lạnh của hồ Lak (11)
(hay bài trường ca người m’nông)

.
tia sáng từ bóng tối dày đặc linh hồn người
ai vượt qua cơn ác mộng
ai nhướng mắt tuyệt vọng
ôi sự lãng quên đã sinh ra?

có vô ích không, tất cả những
giấc mơ, thì cũng là do người tưởng tượng

tôi, từ chối khát vọng linh hồn
lạnh lùng trống rỗng
hãy tắt tiếng nói đi, hỡi các bạn
vì không còn ai nghe và hiểu
trong ồn ào người bị lãng quên
lễ cúng khi có thai, lễ thổi tai, lễ cưới
lễ mừng sức khỏe, lễ tang ma
người đi qua một kiếp

người lang thang tìm rừng đầu nguồn
những nữ thần khiến người lạc lối
khu rừng thiêng nơi chẳng ai dám tới
cánh rừng già không ai dám đoán tuổi
vì đó là nghĩa địa của các vị thần

đó là nơi trú ngụ của thần linh
thần thiện và thần ác
những chiếc ché được người chôn cạnh mộ
khi người về với thần linh

.
hết ché rượu cần bạn như bọt trào khỏi ly bia
làm như niềm vui của cuộc chiến
những khẩu hiệu đau điếng
hô to

bạn là ai mà cứ theo dõi tôi?
khe hở nào bạn cũng bịt chặt
ngôi mộ nào bạn cũng ghé mắt
thắp hương

a, một ngôi mộ phía xa kia đang chờ chính bạn
không có bộ nhớ nào tồn tại lâu đâu
dù trên thiên đường bạn cứ mơ
mình bất tử
bạn phải chịu phán xử
công bằng

vì bạn chỉ là món hàng ký gửi
bám vào túi áo của mọi người
vì bạn tự mình nhân đôi
đông như những con virus

.
a, đêm u ám
mưa bão hoành hành ngoài trời
những con sư tử nhốt trong khu cách ly
thành đám đông ma quái

không ai dám bước qua thời gian
nhưng người không sợ
người băng qua khu rừng để đi ra hồ Lak
tìm những kẻ dám chặt phá cây

.
những ngôi sao xanh xao, bạn đã bỏ qua một dấu hiệu
từ đỉnh cao
vĩnh cửu

giờ phải tìm kiếm thông điệp cộng sinh của bạn
hãy dạy tôi để tôi có thể điều chỉnh
cả thời gian mang thai

bức màn tương lai
ôi những đám mây lãng phí
từ một tâm hồn ốm yếu
những đứa con trai của người có thể bay
đến đỉnh tự do không?

khu cách ly rậm rạp như rừng
nó sáng quá, quá sáng
nơi ánh trăng rực rỡ trái tim tôi
bởi sự yên tĩnh trong khu rừng đêm này

tôi run quá
trên mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá
cuộn tròn những cô gái
những chàng trai bám vào như chuỗi ngọc
với những giọt sương

nó quá sáng, quá chói
bên đầm lầy một dòng nước
những ngôi sao được phản chiếu
chìm xuống cho đến khi ngập sâu

họ vừa tắm voi
xong mới cho tôi tắm
có vẻ như họ nghĩ khi không đau buồn
tôi không dơ bẩn

có lẽ vì đôi mắt người che lấp nỗi buồn
họ không hiểu những đỉnh núi ngột ngạt
những đám mây ngột ngạt
tôi không thở được
tôi chờ một cơn bão mùa thu sẽ sớm nổ ra
vì gió đêm đã thổi
nghe như tiếng gà gáy: ó ò o

cho đến khi linh hồn tôi rơi
như con nai trước nỗi sợ hãi
hoang mang dù con cọp cố dỗ dành
những cơn thịnh nộ của đêm
cùng bạn trên chuyến bay dài
đột nhiên bạn tự ý tăng tốc độ
ó ò o

đừng bỏ qua một nốt nhạc
khi gió bão thổi qua

như tấm vải liệm sương mù
từ trời cao những thiên thần lướt xuống
ôi bao giờ bao giờ
tôi có thể nhìn thấy cái vương miện của bạn
mọc lên ngay chỗ cây nêu?

bây giờ bạn bao phủ các vực sâu
đen, như bài thơ chưa tìm được nội dung
giữa cơn bão hoành hành
cọng hành cũng lên giá lúc cách ly
làm món nợ của tôi bị nhân đôi
nghi ngờ nhân đôi
sợ hãi nhân đôi
hóa ra bạn làm tôi thành con virus

vú của nàng cũng được nhân đôi
đùi nàng cũng nhân đôi
một hình ảnh về sự không thể diệt vong của người

không có bình yên
trong cuộc sống cũng như trong lăng mộ
không có hòa bình vĩnh cửu
ò ó o

tôi muốn là một linh hồn
quyến rũ làm nguy hiểm những linh hồn khác
tôi, một kẻ bị bỏ bùa mê hồn núi
của quê hương
dù nát xương
còn thịt

.
a, nhưng mà mùa thu
các bài thơ bây giờ lướt sóng
ó ò o

nơi khi giai điệu của nó vang lên
mùa thu buồn đến nao lòng

lần cuối trong lang thang lá vàng
bạn biết đến một nơi thảm hoa rực rỡ
lời chia tay của nó
ôi tại sao tôi mất những chiếc lá, bạn đã trốn ở đâu?
bạn nói dối cả nỗi đau
của chính bạn

ngôn ngữ nhẹ nhàng thì thầm
không có lá thì những cái gai làm ký ức
chỉ còn chúng ta
ôi vết thương, nhưng tôi yêu em quá
quá yêu

và mọi người để tang khi không còn các bông hoa
trang nghiêm những ngôi mộ bon-mliêng
người cổ thụ người thiêng liêng
người rừng già người không cần ai đoán tuổi
người nguồn cội
người làm di sản

người dịch chuyển đôi đá voi cha mẹ ở Yang-Tao
như ước ao
đội đá vá trời của người
thành lịch sử


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Kiều mắc lừa Sở Khanh [1057-1274] | Nguyễn Du

Sydney Autumn 2025 [Nguyễn Thị Phương Trâm]

A tale by Nguyễn Du
An Adaptation by Nguyễn Thị Phương Trâm


Kiều rơi vào tay Tú Bà & Mã Giám Sinh [805-1056]

ngậm ngùi rủ bức rèm châu
cách tường nghe có tiếng đâu họa vần
một chàng vừa trạc thanh xuân
hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng
nghĩ rằng cũng mạch thư hương
hỏi ra mới biết rằng chàng Sở khanh
bớng nga thấp thoáng dưới mành
trông chàng nàng cũng ra tình đeo đai
“Than ôi! Sắc nước hương trời
tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây?
giá đành cho nguyệt trên mây
hoa sao hoa khéo đoạ đày bấy hoa?
tức gan riêng giận trời già
lòng này ai tỏ cho ta hỡi lòng
thuyền quyên ví biết anh hùng
ra tay tháo cũi sổ lồng như chơi!”
song thu đã khép cánh ngoài
tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh
nghĩ người thôi lại nghĩ mình
cám lòng chua xót, lạt tình bơ vơ
những là lần lữa nắng mưa
kiếp phong trần biết bao giờ là thôi?
đánh liều nhắn một hai lời
nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.

[1057-1080]

[1057-1080]

mảnh tiên kể hết xa gần
nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài
tan sương vừa rạng ngày mai
tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang
trời tây lãng đãng bóng vàng
phục thư đã thấy tin chàng đến nơi
mở xem một bức tiên mai
rành rành TÍCH VIỆT có hai chữ đề
lấy trong ý tứ mà suy:
“ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng?”
chim hôm thoi thót về rừng
giá trà mi đã ngậm trăng nửa vành
tường đông lay động bóng cành
dẩy song đã thấy Sở khanh lẻn vào
sượng sùng đánh dạn ra chào
lạy thôi nàng mới rỉ trao ân cần.

[1081-1096]

[1081-1096]

rằng: “tôi bèo bọt chút thân
lạc đàn mang lấy nợn nần yến anh
dám nhờ cốt nhục tử sinh
còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau”.
lặng nghe lẩm nhẩm gật đầu:
“ta đây nào phải ai đâu mà rằng!”
nàng đà biết đến ta chăng
bể trầm luân lấp cho bằng mới thôi!”
nàng rằng: “muôn sự ơn người
thế nào xin quyết một bài cho xong”
rằng: “ta có ngựa truy phong
có tên dưới trướng vốn dòng kiện nhi
thừa cơ lẻn bước ra đi
ba mươi sáu chước, chước gì là hơn
dù khi gió kép mưa đơn
có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!
nghe lời nàng đã sinh nghi
song đã quá đỗi quản gì được thân
cũng liều nhắm mắt được thân
cũng liều nhắm mắt đưa chân
mà xem con tạo xoay vần đến đâu!
cùng nhau lẻn bước xuống lầu
song song ngựa trước ngựa sau một đoàn.

[1097-1118]

[1097-1118]

đêm thu khắc lậu canh tàn
gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương
lối mòn cỏ lợt màu sương
lòng quê đi một bước đường một đau
tiếng gà xao xác gáy mau
tiếng người đâu đã mé sau dậy dàng
nàng càng thổn thức gan vàng
Sở khanh đã rẽ dây cương lối vào
một mình khôn biết làm sao
dặm rừng bước thấp bước cao hãi hùng
hóa nhi thật có nỡ lòng
làm chi giày tía vò hồng lắm nau
một đoàn đổ đến trước sau
vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời
Tú bà tốc thẳng đến nơi
hằm hằm áp điệu một hơi lại nhà
hung hăng chẳng hỏi chẳng tra
đang tay vùi liễu dập hoa tơi bời
thịt da ai cũng là người
lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau
hết lời thú phục khẩn cầu
uốn lưng thịt đổ, cất đầu máu sa
rằng: “tôi chút phận đàn bà
nước non lìa cửa lìa nhà đến đây

[1119-1142]

[1119-1142]

bây giờ sống thác ở tay
thân này đã đến thế này thì thôi
nhưng tôi có sá chi tôi
phận tôi đành vậy, vốn người để đâu?
thân lươn bao quản lấm đầu
chút lòng trinh bạch từ sau cũng chừa”.
được lời mụ mới tùy cơ
bắt người bảo lãnh làm tờ cung chiêu
bày vai có ả Mã Kiều
xót nàng ra mới đánh liều chịu đoan
mụ càng kể nhật kể khoan
gạn gùng đến mức nồng nần mới tha
vực nàng vào nghỉ trong nhà
Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:
“thôi đà mắc lận thì thôi
đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
phụ tình nổi tiếng lầu xanh
một tay chôn biết mấy cành phù dung!

[1143-1160]

[1143-1160]

đà đao lập sẵn chước dùng
lạ gì một cốt một đồng xưa nay
có ba mươi lạng trao tay
không dưng chỉ có chuyện này trò kia
rồi ra trở mặt tức thì
bớt lời liệu chớ sân si thiệt đời
nàng rằng: “thề thốt nặng lời
có đâu mà lại ra người hiểm sâu”
còn đương suy trước nghĩ sau
mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào
sở khanh lên tiếng rêu rao
rằng: “nghe mới có con nào ở đây?
phao cho quyến gió rủ mây
hãy xem có biết mặt này là ai?”
nàng rằng: “thôi thế thì thôi
rằng không thì cũng vâng lời rằng không”
Sở khanh quát mắng đùng đùng
bước vào vừa rắp thị hùng ra tay
nàng rằng: “trời nhé có hay
quyến anh rủ yến sự này tại ai?
đem người dảy xuống giếng thơi
nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay
còn tiên Tích Việt ở tay
rõ ràng mặt ấy mặt này chứ ai”
lời ngay, đông mặt trong ngoài
kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương
phụ tình án đã rõ ràng
dơ tuồng nghỉ mới kiếm đường tháo lui
buồng riêng, riêng những sụt sùi
nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân
tiếc thay trong giá trắng ngần
đến phong trần, cũng phong trần như ai

[1161-1192]

[1161-1192]

tẻ vui cũng một kiếp người
hồng nhan phải giống ở đời mãi ru?
kiếp xưa đã vụng đường tu
kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi
dẫu sao bình đã vỡ rồi
lấy thân mà trả nợ đời cho xong”
vừa tuần nguyệt sáng gương trong
Tú bà ghé lại trong dong dặn dò:
“nghề chơi cũng lắm công phu
làng chơi ta phải biết cho đủ điều “
nàng rằng: “mưa gió dập dìu
liều thân thì cũng phải liều thế thôi”
mụ rằng: “ai cũng như ai
người ta ai mất tiền hoài đến đây
ở trong còn lắm điều hay
nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung
này con thuộc lấy làm lòng
vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề
chơi cho liễu chán hoa chê
cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời

[1193-1212]

[1193-1212]

khi khóe hạnh, khi nét ngài
khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa
đều là nghề nghiệp trong nhà
đủ ngần ấy nết mới là người soi”.
gót đầu vâng dạy mấy lời
dường chau nét nguyệt, dường phai vẻ hồng
những nghe nói, đã thẹn thùng
nước đời lắm nỗi lạ lùng khắt khe
xót mình cửa các buồng khuê
vỡ lòng học lấy những nghề nghiệp hay
khéo là mặt dạn mày dày
kiếp người đã đến thế này thì thôi
thương thay thân phận lạc loài
dẫu sao cũng ở tay người biết sao?
lầu xanh mới rủ trướng đào
càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người
biết bao bướm lả ong lơi
cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm
dập dìu lá gió cành chim
sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh
khi tỉnh rượu, lúc tàn canh
giật mình, mình lại thương mình xót xa
khi sao phong gấm rủ là
giờ sao tan tác như hoa giữa đường?
mặt sao dày gió dạn sương
thân sao bướm chán ong chường bấy thân?

[1213-1238]

[1213-1238]

mặc người mưa Sở mây Tần
những mình nào biết có xuân là gì
đòi phen gió tựa hoa kề
nửa rèm tuyệt ngậm, bốn hè trăng thâu
cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
đòi phen nét vẽ câu thơ
cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa
vui là vui gượng kẻo là
ai tri âm đó mặn mà với ai?
thờ ơ gió trúc mưa mai
ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài một thân
ôm lòng đòi đoạn xa gần
chẳng vò mà rối, chẳng đần mà đau
nhớ ơn chín chữ cao sâu
một ngày một ngả bóng dâu tà tà
dặm ngàn nước thẳm non xa
nghĩ đâu thân phận con ra thế này
sân hòe đôi chút thơ ngây
trân cam ai kẻ đỡ thay việc mình?

[1239-1258]

[1239-1258]

nhớ lời nguyện ước ba sinh
xa xôi ai có thấu tình chăng ai?
khi về hỏi liễu Chương Đài
cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay
tình sâu mong trả nghĩa dày
hoa kia đã chắp cành này cho chưa?
mối tình đòi đoạn vò tơ
giấc hương quan luống những mơ canh dài
song sa vò võ phương trời
nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng
lần lần thỏ bạc ác vàng
xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn
đã cho lấy chữ hồng nhan
làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân
đã đày vào kiếp phong trần
sao cho sỉ nhục một lần mới thôi

[1259-1274]

[1259-1274]

Kiều met/gặp Thúc Sinh [1275-1472]


Nguyến Du [1766-1820] courtesy name Tố Như and art name Thanh Hiên, is a celebrated Vietnamese poet and musician. He is most known for writing the epic poem The Tale of Kiều.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

A FIELD OF INHUMANITY | Lê Vĩnh Tài

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
[5th revision; 2019-2022]

Art by Đinh Trường Chinh

1.

You’re happy when it’s been explained
How cosy was the spring
When I left
My shadow is now long on the pavement
How could I ever wear black


The clock on the church tower
Stopped at 7 am January 5th, 2012
No front-page news that morning
A grey building by the river
Destroyed by 100 armed servicemen


And you showed me your watch
All in Roman numerals
I couldn’t see the arms
The arms were busy holding onto the hands
And the hands busy squeezing the triggers
You wanted me to understand
What happened after that




2.


The night in my mind
Limping women came home on crutches
Legs battered
Confounded
The sky and stars up high were just as bright


The Mothers’ welcomed smiles
The Fathers came home
Sat earnestly by the tent just re-erected
The air had a chill
Out front in the mud the children played
With maybe a dog or a cat
The altar again re-erected
A corner chipped and again it was nearly lost





3.


In your sleep
The earth was your bed
The sky was the mosquito net in a baby blue


Now only those on crutches stood against the sky
How did you fight those bigger than you, they were so tall
You could your laughter penetrate such a wall
At whatever was flapping dangling at your doorstep
A tarpaulin was your only shelter from the storm




4.


Poets encouraged you to stare at the moon
Don’t stare at that finger
The finger pointing at the moon
With the massive diamond ring


It pointed at everything and anything
The intellectual debate of poets the value of excrement


A waste of time as I watched you
Mumbling to yourself
Living is to give and dying meant more giving (there’s a definite sharp accent on that)




5.


The helpless ant
Climbed the banyan and the plum tree to enable the poet’s lies
At the Asian Pacific Poetry Convention timidly in Vietnamese
The uplifting words
You saw yourself
Immediately
Sharing a field
With a giant beast
Baring its fangs
Its bleeding infected gums

But it’s meaningless
When one was bitten by a dog
Should one bite back
Especially if
It’s a bit mad?

Yes. Then again probably no



6.


Clearly hard


To prove a lot of people enjoyed
The evasion and hiding
I made a study of my own
Their secret
What they hid
What you don’t know comes this summer
In all sections of the road
The hundred thousand billion miles
You’re eluded in believing the night belongs to you
You continued to dream
To in the end
Break


Unto you allow me this
Darkness is something we all cherish
Because in the dark
Evil can be
Effortlessly misplaced


One’s eyes may be tightly shut
Up there high in the sky
Fear within itself, begs the question
Why do intellectuals refuse to sleep?
Even after they took in full
Thirty pieces of silver


7.
The truth is the bald guys who could bear the cold
Were prone to itchy rashes
Thus their women would
Often adorn the veils of mourning
Devastating
& Trying


Once upon a time there was only one Sun now there may be two
The truth is a long night
Full, then you know you survived


You prayed to your the hidden gods
Please bring me a mirror
There appear your thin sad face
Battered by bullets
In your friend wife’s hip
Splitting it into halves
Like
Your lips



8.
Two old gas tank
And an old hunting rifle
The paint peeling

You sat prepared and ready
Excited like a little boy
Waited for your new toy
Like those days long gone when there was still Tết

The tiny little tires
You were careful with them
Turned them into a ferris wheel
To help the princess escape

With a long chain
Prepared
That’s how you committed the mortal sin of murder
Even when it’s nothing
But a recurring dream
The bleeding cause of your pure heart




9.

You’re knocked out
And their reason was
Because you wanted to exchange toys
And were ignorant of the cost

You had tiny wooden toys
You wanted to exchange for the world
Then you must die

Within the emptiness which followed
The light of day now
With two Suns
For you blazing

Gave you
The shivers
As though
You’ve conspired to take back the secret key in the hands of
The government
Oh dear Godly land and country…





10.

Better a drop of blood
And the heel of a child
Than

Your cruelty
Aiming for the Achilles

Hence when you bend down to pick up the toy
They had to blindfold you



11.

From dusk
Till dawn
Your home
Full of dust
Dead fish in a field of inhumanity
In the city of inhumanity, even the streets are dead

You’re talking to the walls
Shut up inside
As though they acknowledged you


12.
Not like
Any melodious sound
Not the maths teacher’s nagging voice
A headache
Fostered by the antagonist
In a silent movie

Not because you were incapable of speech
But because there was nothing left to say
You’re nauseated
By the talk
Behind your back
In their hopes of greatness
Gosh the people…
Slipping and sliding





13.
The night sleep full of dreams
The cause of your
Inconvenience

But it was actually the rain
You’re confounded
By the soft tongue gently
Caressing your cheek
The Man of the government has turned into a storm
You mumbled
As you listened to each drop of water fall short of an abandoned heart
Fell upon an abandoned homeland
In your heart





14.
The boss of all the bosses
Sat going over all the project plans
The airports
They shuffled and they fiddled
Thus tonight
In your job
In your life all-encompassing
You prayed their knees had ears

If you had a blow-up doll
Blow it up, take it to bed
Don’t just part its legs
Pretend you’re busy so no one will see you
You can pretend to be scribbling something in the dark
Have faith in what you noted
Don’t scream and holler like babies
To then after wipe your butt





15.


This Tết, lots of people like you
Chomp on soft stuff like watermelon
But after the first bite lose their teeth




16.
The bulldozer cuts through
The ditches in your field
And no one saw, not even a glimpse of it
By morning in the misty rain
Men and women continue to do their shopping, get ready for Tết

They actually, couldn’t recall
Or were they aware of the destruction of the crops, it never happened
Just the opening and closing of a dream
Even gone was the light
In the blink of the eye, the birdseye view





17.
There within the darkest instant
The purest moment of clarity
An escape from poverty
A new beginning

The colours of a bride
The blinding brilliance

Touching whatever it could
Gosh the tender flesh

The exchanging whispers, the waiting
As though such light
Could be contained
At your very footstep
Your very door

You don’t need a name
When you mistook knees for ears
You have to be a very sharp knife

Now there’s nothing left but the cold
You must overcome
Plead on your knees until the early morning light
To give it a tail
Find a bit of something
For its holy matrimony
In the colour of a wedding dress



18.
If there were clouds?
If they were clouds, hovering
Over your house
It shan’t fall
Ever an accident at all

The truthful form of such an idea
You get nothing if you’re an immigrant
Mines nor grenades
To add random colours
To your life




19.
A glimpse of someone naked
Grabbing at their clothes void of any kind of sensuality
Imagine your face
After that

The once convulsive afternoon once at the end of a year
The noise in a field of inhumanity
The swaying door
The collapsed home
Six people injured
The ear-shattering sound
The policemen unable to apprehend the culprit
Faced a woman
Back bent low enough to have dodged the bullets
The thrashing

And for your information see
No one here needs your pity

Sister in law, little sister
For your headache gave you sleeping pills
Taught you how to sing
So you know you’re a man




20.
Staring directly at the sunset you refused to wear glasses
Until stars began to dance in your eyes
And you are? Who are you supposed to be?
People are going to know who you are?

There are words I need
I’ve been searching for
Not just death
Have you forgotten that you’re just a white sheep(amongst sheep)

You can not postulate sleep
As God’s lost sheep

Pray, don’t betray
Amongst the wounded even
The old and the women have to line up, they are waiting

Have we gone too far…
Life is the accumulation of so much fear

The fingers of all the fingers
That they continued to sew back together
A fresh wound
Barely healed sores




21.
You still have something to show for it, and it’s a hollow point rifle?
So they had to try
Return to the dark side of their heart

The things you consume like chocolates by someone who’s in love
The severe cause of injury to those who hate you

What have you done to your field of salt?
Making the heartless drool

What will happen after you bury the pile of wooden pikes
Will half the moon be shoved back into the shadows
Upon the fingertips of such an insatiable limitless era

With whatever you engraved on a knife
Made their blade so jumpy
And all their mouths bloodied

Yes, you’re nothing but an object
Tightly bound
In copper wire
A kind of power
You thought belonged to you
How can you be that despicable



22.
You can’t call them chef
Even though their intention was to cook your entire family
Boil your wife and kids

You can’t call them Kings either
Because Kings would never have lowered themselves to the level of using bullets

You can’t call them Saints
Because the Saint’s heart will not harden with mistakes

You can’t call them Human either
Because they could never be the rain
Upon your brow
The cuts through your heart


23.
A decent head should be able to
Deliver a gentle sunset at the end of the day

A decent head should be able to
Return the colour of youth to a child’s hair

I’ve bound firmly the rosy blood vessels all over my body
Not with the trip wired of buried mines
So I may with you believe
That all the decent leaders have acted thus

Instead of the severe inflation
Instead of beyond the wooden pikes the invasion
Instead of the exported brides
Like they had to quickly withdraw and ejaculate
More exhausting than breathing

Oh well, let your mind drift back into darkness
Where you are allowed to forget



24.
When you’re facing someone twice your size
As it happens
You would have run for your life

But when the onlookers screamed
The word “cheat” gets stuck in their throat
It couldn’t escape
Spit and mucus were all they could spare

You were cold, I was aware
Because even your breath had thickened, froze white ice

While your wife and kids
Those who were fast enough
Escaped to write down their life
Down where?



25.
One song incarceration
Two songs incarceration
You can still sing when you’re incarcerated

You just can’t do what they’ve condemned
Usually by an overseer of hell

Hence, we all agreed you should step aside
So that in the foreseeable future you may be
Just let go of the moment, let it be whisked away with the wind

Because there has to be food on the table
And you will have to chop your body up like slices of a loaf of hot
Warm bread



26.
In a year unclear
A century unrecallable

A farm shall succeed in dampening the mood of those
In their rich cloths of damask brocades

While you’re simply wrapped in the cloth of a widow
The fresh green face of an orphan
In the streets with undefined origin in red

I suggest you not bother with
That fiddly Rubik’s cube
But rather show us your palm
So we may all get a chance to determine your fate

Did you know that it still happens right now
There are those who book flights to places to read their poetry during Tết
The tireless conceit
The fateful poems of a farmer
Rather dumb

They want to use the chipped teeth chapped lips of
A poet
To half the burden of this life

One half of the truth is not the truth
But half of the agony is half of the pain
And the poet’s blown up face
Gets blown up along with his beard
Except the poem couldn’t be blown up
Since it may possibly be, a choking hazard


27.
You saw a path circling
And the exhausting depleting Justice

All in a single breath
Beyond your grasp

Winter could be here at your doorstep
Upon a narrow plot full of sewage drains

And the sky with its castles
Drops as much as they wanted onto the barren field

It might rain
So you plant trees to fend off other possible disasters
Not knowing when they will again throw you back into the dark

We all cry inside
Gosh, why did it rain now?



28.
To have received
The ache to the bone

Just like that
Each and every pound of despicable flesh

An army of ants
Snaking
Picking
It’s shuffling digits
And the woodcutters now has to
Make a living from digging graves for ants



29.
What’s left are the summon notices
At the end of all the people involved

Lonely. Like the thoughts in one’s mind
The fear. Beyond death
Not the consumables tainted by Chinese poisons.

You utter the prayers still
Dear God…
Before you sleep

Don’t lose sleep
Because they will continue to weigh your value
They don’t want you to lose any weight


30.
Because you are a bullet
Though you had never once been tainted with blood

In the pitch black darkness
They waited for a crack in the ceiling
In view of a few rays of light

While you’re swinging in the four walls
Your thoughts buzzing around like flies
And you’re flat on the ground like someone who’s drowned
At the bottom of a mere

We all know you’re sinking my dear
Like the vow of the thousands of people
Long ago adrift out at sea



31.
I want to rearrange your lying position
Even if you’re drowned
Since you’re already a bullet
Consistent, patient
Both hands both feet
Both ears both eyes
As formidable as an ode

A witness to the budding grass within the vernacular
You’re the green grass
Though red is your chest
But the best question has no answer
I am the void within your tomb
I’m curled up nestled within your humiliation
Even when you’re a bullet
You wouldn’t want to be in any way marred
Not even a fingernail
You like to fly(not fail)

The mothers shall be the purification of us all
The orphans shall teach us the meaning of loneliness
The fields shall coach us on how to be cruel
The streets shall show us how to be inhuman
Don’t be bothered too much about those corporate slogans
Now everywhere on both sides of the road
Learn off by heart what’s just been said and keep smiling
Broadly yeah, for the years to come


32.
I have only one option

I can’t sleep, I can’t breath
But they still want me to swear
In front of the King of kings, the Boss of all the bosses
Honestly, it doesn’t feel right
Better if the country is at peace
Rather than the farmer agrees
With his fate being bulldozed
Into a pool of trampled
Mud

But I will accept that
The path up the stage each Nguyên Tiêu(The first full moon of the year)
Reading poetry and other activities
Like singing and feasting
That we’re also international poets see
The flight tickets can be bought with ease
Especially with all those foreigner’s travelling with glee
So just keep up with the numbing rhyme and rhythm of e e e(oh please!)

But the poem demands a promise from the poet
That I must continue to love you
From the day you descended the paddocks back bent digging and filling up the holes
The gut wrenching exhaustion
Sold everything to survive
Sold as well the life of
Your children
To the pools of mud
The overwhelming saltiness

Stuck within the convenient power and deceit of the vernacular
The poet buries their head in the hot sand
The poet is not afraid of the heat
Nor fearful of suffocation
Fearful that poetry
May possibly
Lacks the fund to shop



33.
You shall be confronted by their laws
You will struggle
But there’s no need for you to swear at me
Nor should you invest hope in me
I am also a poet
Not some kind of cathedral
When you die the cathedral bells will call
Upon your soul

Forget about pining for your Mother
Otherwise your mother shall also be accused
As a despicable conspirator
Their laws have no hidden meaning




34.
The verses playing with goodwill
Their laws always hands down a judgement of execution
Don’t even ponder
How may their laws challenge you?
Don’t even ponder
How will God take care of you?
Don’t bother with trying to justify your life
Like your field is nothing but a pool of mud
In the shape of
A drop of blood

You know we’re not worthy of their laws, there won’t be any chance of postponing the execution
There’s no place for us within their benevolent heart
That is the reason why I still get up and read poetry
The stage is always lit up with light and flowers
Like a dream. Just listen, don’t be sad

I love you I love you I love you

Don’t think that deceit is a tragedy
Let just say that I’m painting something
The colours are a little too romantic
Why do you force me to use the colours of a bullet
Then the painting will be like a ghost
Simply gross
They won’t buy it
Gosh
The hunger



35.
Poets are terrified of being cuffed
Bound
The poets these days are easy
Like gods / like crazy / wordy / maundering…
As long as there’s money
In their pockets

Sadly…
The poets are terrified of being cuffed
But contrary is the poem
The poem doesn’t inflate the truth with I love you I love you I love you
Then by mistake say I’ve been obliterated by bullets

The poem is thinking of you
Even though you’ve been obliterated by bullets
The poem doesn’t understand why the past needs to be stretched out for so long
A piece of land drenched in blood and then tears
The poets continued endlessly with their tricks
All in the name of the nation
Dragging out
Its fate
To where?





36.
Lightning and thunder reminds the poet to allow their fear to roam free
Even the rain tells the poet not to exhaust themselves with the use of their imagination
Tears are more than enough
To caress the necessary faces
The rain needs the calm
The vernacular, has to be free

The poem is fragile but the poet should safeguard history
So it may pass by like deep sleep

History is a book
Full of the images of dead kings
The poem had placed its cold hand
Upon the faces of Kings
Close their eyes
The dictators in the end have to surrender
The fate of money tainted with blood


37.
The vernacular never lends to anyone
Even at a high rate
But the poet freely spends
Heeding not
The consequence
At any given moment
Not a few dozen pages
To reclaim their misplaced ego like Nguyễn Khải

It is not just a collection of synonyms
The poem is the cause of pain and it’s willingness to endure the pain
You can’t simply blame fate
Stop playing hide and seek
Choking the heart
To inculpating the vernacular

Humiliation is when the poet survives his poem
The deceitful poems inside the sterilising oven
Perished in the fire

Infusing hope into shrouds
Turning them into drifting clouds
The poet always want to appear to be amorous
Innocent

Innocently hiding behind the back door of the Palace
Gosh how graceful
The devil and their gifts
Obedient
A loaf of bread and a gun
The grandiose exaggeration

The unification within the vernacular
Great lovers
Of demons

Infusing hope into shrouds
Infusing hope into shrouds
Infusing hope into shrouds

Yes yes, the agony, we know, there’s no need to expand
Like gigolos
Blah blah
Blah blah
Blah blah
Blah blah
Blah blah blah

BÀI TRƯỜNG CA VỀ CÁNH ĐỒNG BẤT NHÂN

1.

Bạn thật vui khi được giải thích
Mùa xuân ấm áp như thế nào
Khi tôi ra về
Bóng tôi đổ dài trên hè phố
Tôi không bao giờ mặc quần áo màu đen

Đồng hồ trên tháp nhà thờ
Đã dừng lại lúc 7 giờ sáng ngày 5 tháng 1 năm 2012
Các tờ báo buổi sáng không đưa tin
Một toà nhà màu xám ở góc đầm
Đã được phá bởi 100 anh công an mang súng

Và sau đó bạn chỉ cho tôi xem đồng hồ của mình
Có các chữ số La Mã
Tôi không nhìn thấy cánh tay
Vì cánh tay mắc bận mang bàn tay
Và bàn tay mắc bận bóp cò súng
Bạn muốn tôi tự hiểu
Thời gian ngay sau đó

2.
Trong suy nghĩ về đêm của tôi
Những người phụ nữ trở về cà nhắc trên đôi nạng
Có thể bị đánh đau ống chân
Họ không hiểu nổi
Tại sao bầu trời và các vì sao vẫn cứ xa và sáng?

Mẹ vẫn mỉm cười
Đón cha sắp về
Ngồi xuýt xoa bên chiếc lều vừa dựng lại
Trời khá rét
Trên vũng sân đầy bùn mấy đứa nhỏ đang chạy chơi
Cũng có con mèo con chó
Cũng có bàn thờ
Vừa dựng lại sém mất một góc
3.
Trong giấc ngủ của mình
Bạn thấy mặt đất là giường
Và bầu trời là nóc mùng xa xanh mờ nhạt

Bây giờ chỉ còn những kẻ bẻ nạng chống trời
Bạn không thể đấu tranh với những người hơi cao to hơn bạn
Bạn sẽ cười dù hơi khó khăn
Và một cái gì lắc lư trước hiên
Giống như mấy miếng bạt đang che gió mưa cho bạn
4.
Cũng có mấy ông nhà thơ khuyên bạn nên nhìn vào vầng trăng
Đừng nhìn vào ngón tay
Vì ngón tay đang chỉ trăng
Đang đeo một chiếc nhẫn hột xoàn to tổ bố

Trong khi chỉ tay vào một cái gì đó
Mấy ông nhà thơ còn cãi nhau về trí thức với cục phân

Bạn không cần
Vì tôi thấy bạn đang lẩm bẩm
Sống là cho và chết cũng là cho (hình như có dấu sắc)

5.

Một con kiến bất lực
Khi nó loay hoay leo cành đa cành đào cho mấy ông nhà thơ nói láo
Nói tiếng Việt trọ trẹ giữa Liên hoan thơ châu Á – Thái Bình Dương
Những câu chữ muốn nâng bạn lên
Và ngay lập tức
Bạn nhìn thấy chính mình
Trên cánh đồng
Với một con quái vật khổng lồ
Nhe hai hàm răng
Đang bị viêm lợi nên hình như dính máu

Nhưng không lẽ
Khi bị chó cắn
Người ta phải cắn lại con chó
Dù nó
Hơi điên?

Có. Và dường như cũng không bao giờ có
6.

Rõ ràng là khó

Để chứng minh có nhiều người thích
Lẩn trốn
Tôi thử làm một thí nghiệm
Họ có một bí mật
Mà họ đã sắp
đặt. Bạn không biết tới mùa hè
Mỗi cây số đường vành đai
Mấy trăm ngàn tỷ
Bạn cứ nghĩ bóng đêm là của bạn
Vì thế bạn hay mơ
Cuối cùng
Bị vỡ

Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện
Chúng tôi luôn thích bóng tối
Vì bóng tối
Dễ bỏ rơi
Tội ác

Có ai đó với đôi mắt khép kín
Từ tít trên trời
Với nỗi sợ hãi của nó, và tự hỏi
Sao trí thức lại không chịu ngủ?
Dù đã nhận đủ
Tiền

7.Sự thật là mấy anh chàng trọc đầu và giỏi chịu lạnh
Dễ bị gãi ngứa
Nên những người đàn bà của họ
Hay mặc áo tang
Tan hàng
Cố gắng

Mặt trời ngày xưa chỉ một nhưng bây giờ có thể có hai
Chân lý như đêm dài
Còn nguyên vẹn thì biết mình sống sót

Bạn mong chờ các vị thần cải trang
Mang cho bạn một chiếc gương
Soi vào khuôn mặt hốc hác của bạn
Sau khi người ta nã đạn
Vào mông vợ bạn
Cũng nứt đôi
Như đôi môi
Của bạn

8.

Hai cái bình ga cũ
Và khẩu súng săn cũng cũ
Tróc sơn

Bạn ngồi chuẩn bị
Với khuôn mặt của một cậu bé
Ham thích đồ chơi
Ngày xưa còn Tết

Có mấy cái bánh xe nhỏ
Bạn chăm sóc để
Làm một chiếc đu quay
Cho công chúa trốn thoát

Cộng với một chuỗi dài
Chuẩn bị
Nên giờ bạn mang trọng tội giết người
Dù chỉ là giết người trong mộng
Bỗng quay về
Làm chảy máu trái tim thật thà của bạn

9.

Bạn bị knock-out
Và họ sẽ trả lời
Tại vì bạn muốn đổi mấy món đồ chơi
Mà bạn không biết giá

Mấy món đồ chơi nhỏ bằng gỗ
Mà bạn muốn đổi lấy việc tày
Trời. Thì bạn phải chết thôi

Trong sự trống rỗng sau đó
Và ánh sáng của ban ngày
Bây giờ vẫn có tới hai mặt trời
Le lói cho bạn

Điều đó mang lại cho bạn
Một sự rùng mình
Như thể bạn đã tổ chức lấy lại chiếc chìa khoá bí ẩn trong bàn tay của
Nhà nước
Đất nước ôi…
10.
Chẳng thà là giọt máu
Và cái gót chân của trẻ con
Thì khác

Bạn chơi ác
Nhắm vào ngay gót Achille

Nên khi bạn cúi xuống cầm lấy đồ chơi
Người ta phải bịt mắt bạn

11.

Buổi tối
Rồi buổi sáng
Làm cho ngôi nhà của bạn
Đầy bụi bặm
Trên cánh đồng bất nhân tôm cá đã chết
Ngoài thành phố bất nhân những con đường cũng chết

Bạn đang nói chuyện với các bức tường
Và đóng cửa
Như thể là người ta hiểu bạn




12.

Cũng giống như âm thanh
Lảnh lót
Không phải của một vị giáo sư dạy toán
Nói bạn nghe thêm nhức đầu
Mà được nuôi dưỡng bởi một nhân vật phản diện
Trong một bộ phim câm

Không phải bạn không biết nói
Mà là không còn gì để nói
Bạn muốn ói
Có nhiều người đang nói
Sau lưng bạn
Để mong làm vĩ nhân
Ôi nhân dân…
Trơn tuột

13.

Đêm của những giấc ngủ mơ hồ
Những giấc mơ gây phiền hà
Cho bạn

Nhưng đó là mưa
Bạn sẽ thấy mình bối rối
Một chiếc lưỡi mềm liếm ướt má bạn
Dịu dàng
Khi ông Nhà nước đã biến thành cơn mưa
Bạn thì thầm
Và nghe những giọt nước không phải rơi vào trái tim hoang dã
Mà rơi vào quê hương đã hoang dã
Trong tim
14.

Ông chủ của tất cả các ông chủ
Đang ngồi xem mô hình của các dự án
Sân bay
Loay hoay
Nên tối nay
Bạn làm công việc của bạn
Trong cõi đời mọi thứ đang vây quanh bạn
Để bạn cầu xin hai đầu gối của họ
Biết lắng nghe

Nếu bạn có một con búp bê có thể bơm hơi
Bạn hãy bơm nó lên và mang vào giường ngủ
Bạn đừng giang hai chân của búp bê ra
Cứ giả vờ như bận rộn để không ai để ý
Bạn có thể viết nguệch ngoạc những gì trong bóng đêm
Hãy tin tưởng những điều bạn viết ra
Đừng bắt chước những đứa con của bạn khóc oà
Và sau đó bạn mới mang đi chùi đít

15.Tết này nhiều người giống như bạn
Đã ăn những thứ mềm như dưa hấu
Nhưng cắn vào phải nhả cả hàm răng

16.

Trên con đê cánh đồng của bạn
Có một chiếc xe ủi băng qua nhanh chóng
Và cũng không ai kịp thấy nó biến mất như thế nào
Buổi sáng ấy mưa phùn
Và mấy người đàn ông đàn bà tiếp tục đi mua sắm Tết

Người ta thậm chí cũng không nhớ
Hay chiếc xe ủi cày nát cánh đồng cũng không bao giờ có
Chỉ giấc mơ hay khép mở giữa đời
Cả ánh sáng hầu như đã tắt
Nhanh như đường chim bay

17.

Rằng trong những điều đen tối nhất
Bạn vẫn có thấy những gì trong trắng
Thoát khỏi đói nghèo
Để bắt đầu lại

Với màu sắc của áo cưới cô dâu
Làm bạn mù mắt

Chạm vào những gì bạn có thể
Ôi thịt da mềm

Nói chuyện và sau đó chờ đợi
Như thể ánh sáng này
Sẽ tiếp tục nán lại
Trước thềm
Nhà bạn

Bạn không cần cả một cái tên
Một khi bạn đã nhầm hai đầu gối với hai lỗ tai
Bạn phải mài một con dao thật sắc

Bây giờ chỉ còn đêm lạnh
Bạn phải vượt qua
Đến mờ sáng bạn phải quỳ xuống và yêu cầu
Để được gắn vào cái đuôi của nó
Kiếm một phần nhỏ
Khi nó đi kết hôn
Trong màu áo cưới

18.

Có một đám mây?
Nếu đó là một đám mây, nó sẽ di chuyển lên
Trên ngôi nhà của bạn
Không phải rơi lên đầu của bạn
Mất công bạn bị tai nạn

Hình dạng thực sự của tư tưởng này
Bạn là kẻ nhập cư nên bạn không được nhận quà
Không phải mìn hay lựu đạn
Để đời thêm hương vị
Lâm ly

19.
Cái nhìn thoáng qua của một kẻ trần truồng
Không phải khiêu dâm mà là chạy không kịp vơ quần áo
Theo đó bạn tưởng tượng ra khuôn mặt
Của mình

Vào một buổi chiều cuối năm cũ
Trong một cánh đồng bất nhân đang phát sóng
Một cánh cửa vừa rung
Một ngôi nhà vừa sập
Sáu người vừa bị thương
Với một tiếng vang chói tai ngắn
Những anh công an không bắt được nghi phạm
Phải đối mặt với người phụ nữ
Uốn lưng vừa đủ thấp để né tầm đạn
Và ăn roi

Đó là cái nhìn
Xin quý vị đừng thương xót

Em gái, em dâu
Cho bạn vài viên thuốc ngủ đỡ nhức đầu
Dạy bạn bài hát
Điều đó làm cho bạn biết mình là một người đàn ông


20.

Bạn không chịu đeo kính khi nhìn vào nhật thực
Cho đến khi một ngôi sao nhảy múa trong mắt
Bạn là ai? Bạn là bất cứ ai
Ai sẽ nhận ra bạn?

Có những từ ngữ tôi cần
Tôi đã đi tìm kiếm
Đâu phải chỉ là một cái chết
Và bạn quên mình là một chú cừu màu trắng

Bạn không thể lý giải được giấc ngủ
Khi con chiên lạc mất Chúa

Cầu nguyện, bạn đừng phản bội
Cả người già và phụ nữ
Cũng phải xếp hàng băng bó, chờ đợi

Chúng ta đã không đi quá xa…
Cuộc sống có quá nhiều sợ hãi

Ngón tay của các ngón tay
Và người ta lại tiếp tục khâu lại
Một vết thương còn mới
Khi những vết loét cũ chưa lành

21.

Bạn vẫn còn tang vật là một khẩu súng hoa cải?
Làm người ta phải
Cố quay về phía tối của trái tim

Những gì bạn sử dụng như một thỏi chocolate của kẻ đang yêu
Lại làm vẹo xương sống những người ghét bạn

Bạn đã làm gì với cánh đồng muối của bạn?
Mà những kẻ bất nhân chảy nước dãi

Và làm thế nào bạn biết khi đắp một đoạn đê bao
Làm mặt trăng khuyết một nửa gầy hao
Trên móng tay của thời tham lam vô độ

Với những gì bạn khắc lên con dao
Là bạn làm lưỡi của họ múa may
Đến khi miệng đầy máu

Vâng, bạn chỉ là một thứ đồ vật
Đã bị ghìm chặt
Trong một gọng kềm
Của một thứ quyền
Mà bạn cứ tưởng là của bạn
Vậy là bạn khốn nạn

22.

Bạn không thể gọi người ta là đầu bếp
Dù người muốn chiên xào cả gia đình bạn
Muốn luộc vợ con bạn

Bạn cũng không thể gọi người ta là Vua
Vì Vua không bao giờ chơi trò ruồi súng đạn

Bạn cũng không thể gọi người ta là Thánh
Vì Thánh dù sai lầm nhưng lòng không chai sạn

Bạn cũng không thể gọi người ta là Người
Vì Người không thể hóa thành mưa rơi
Trên mắt
Lòng bạn đau hơn cắt


23.

Một người quản lý tốt có thể
Mang lại ánh hoàng hôn dịu dàng cho bữa tối

Một người quản lý tốt có thể
Mang lại màu xanh trên tóc trẻ thơ

Tôi buộc chặt tất cả những mạch máu hồng hào của mình quanh cơ thể
Không phải sợi dây cháy nổ của kíp mìn
Để cùng bạn tin rằng
Những người quản lý tốt nhất đã từng như thế

Chứ không phải giá cả tăng cao
Chứ không phải chiếm đoạn đê bao
Chứ không phải cô dâu xuất ngoại
Như bây giờ người ta phải xuất tinh ra ngoài
Mệt hơn hơi thở

Thôi, hãy nghĩ về bóng đêm
Rồi quên

24.

Khi bạn đấu với đối thủ nặng gấp đôi
Trận đấu xảy ra
Bạn chạy dài toé khói

Nhưng khi khán giả hét lên
Chữ “ăn gian” dính trong cổ họng
Nó không bay được ra ngoài
Người ta bây giờ chỉ phun ra đờm dãi

Tôi biết bạn bị lạnh
Vì cả hơi thở đã đông đặc thành đá trắng

Và sau đó vợ con bạn
Những người đủ nhanh
Chạy thoát để viết cuộc đời mình vào đó
Là vào đâu?

25.

Một bài hát trong tù
Hai bài hát trong tù
Ở tù bạn vẫn có quyền ca hát

Bạn chỉ không được làm những gì người ta lên án
Thường từ những ông cai ngục

Thôi, mọi người cũng đồng ý rằng bạn nên đứng qua một bên
Sau này có thể tương lai nhìn thấy bạn
Hãy để những ngày tháng này như gió bay đi

Dù sao vẫn phải có thức ăn trên bàn
Và bạn phải cắt cơ thể của mình ra như từng lát như bánh mì
Ấm nóng
26.

Trong một năm không rõ
Trong một thế kỷ không nhớ

Một nông dân đã làm mờ
đi. Nhiều kẻ vẫn thường gấm hoa sặc sỡ

Bạn chỉ đơn giản được bọc trong sắc màu goá bụa
Gặp một đứa trẻ mồ côi thật xanh
Trên một đường phố không xác định màu đỏ

Tôi muốn đề nghị bạn
Đừng xoay những khối lập phương ru-bích
Mà hãy xoè lòng bàn tay nhăn nheo
Để chúng ta cùng đoán mò số phận

Bạn có biết cuộc đời này
Vẫn đang có những người bay đi đọc thơ ngày Tết
Ba hoa không biết mệt
Những bài thơ số phận nông dân
Có vẻ hơi đần đần

Người ta muốn lấy một hàm răng sứt mẻ
Của nhà thơ
Để mọi khổ đau trên đời phải cắn đôi chỉ còn một nửa

Một nửa sự thật không phải là sự thật
Nhưng một nửa khổ đau xoa dịu được khá nhiều
Và nhà thơ gương mặt phì nhiêu
Râu tóc cũng phì nhiêu
Chỉ những bài thơ không thể phì nhiêu
Vì nghẹn họng


27.

Bạn thấy một đường tròn
Và Công Lý mỏi mòn

Mọi thứ như một hơi thở
Bạn không bao giờ có thể nắm bắt

Mùa đông có thể đến bây giờ
Trên dải đất hẹp mà lại nhiều cống rãnh

Và bầu trời với lâu đài của nó
Tha hồ thả ra trên cánh đồng còn trống

Mưa có thể rơi
Và bạn sẽ tiếp tục trồng những hàng cây chắn sóng khác
Không biết khi nào người ta tiếp tục ném bạn vào bóng tối

Ai cũng khóc trong lòng thôi
Ôi chao, sao bây giờ mưa có thể rơi?

28.

Đã nhận được
Những nhức buốt tận xương

Theo cách đó
Khốn nạn từng miếng thịt

Như một đàn kiến
Rồng rắn
Rỉa rói
Xào xạc bước chân của nó
Và những người phu
bây giờ kiếm ăn bằng cách đào huyệt cho kiến

29.

Cuối cùng là những tờ giấy triệu tập
Tất cả những người có liên quan

Cô đơn. Như những ý nghĩ trong đầu
Và sợ hãi. Còn hơn cái chết
Không phải từ những thức ăn nhiễm độc của Trung Quốc.

Bạn vẫn nói một lời cầu nguyện
Chúa ôi…
Trước khi đi ngủ

Đừng mất ngủ
Vì người ta có thể cân trọng lượng của bạn
Người ta không muốn bạn sụt cân


30.

Bởi vì bạn đã là một viên đạn
Trong mắt tất cả mọi người
Dù bạn chưa hề dính máu

Tối mịt tối mịt
Người ta đang chờ một vết nứt trên trần nhà
Để thấy vài tia sáng

Trong khi bạn đang đánh đu trong bốn bức tường
Những suy nghĩ của bạn chắc cũng vo ve như ruồi
Và bạn nằm như người chết đuối
Dưới đáy ao

Vì ai cũng biết bạn đang chìm
Như một lời nguyền
Của hàng ngàn người ngày xưa lênh đênh trên biển

31.

Tôi muốn sửa lại tư thế nằm của bạn
Dù bạn có chết đuối
Bạn đã lỡ làm một viên đạn
Đều đặn, kiên nhẫn
Hai tay hai chân
Hai tai hai mắt
Trừng trừng như một câu thơ

Để nghe cỏ mọc bên trong ngôn từ
Bạn thành xanh cỏ
Dù bạn đỏ ngực
Nhưng câu hỏi đẹp nhất không bao giờ có câu trả lời
Tôi là sự trống rỗng trong nấm mồ của bạn
Tôi cuộn mình làm tổ trong sự giễu nhại của bạn
Dù bạn có là viên đạn
Bạn không bao giờ muốn mình bị trầy sướt
Một móng tay
Bạn thích bay…

Những người Mẹ sẽ lau rửa cho tất cả chúng ta
Những đứa trẻ mồ côi sẽ dạy cho chúng ta sự cô đơn
Cánh đồng dạy chúng ta sự tàn nhẫn
Đường phố dạy chúng ta sự bất nhân
Bạn đừng có ghi chú nhiều như những tấm bảng của các cơ quan
Bây giờ đầy ở hai bên đường
Bạn hãy học thuộc lòng những điều này và cười toe toét
Muôn năm


32.

Tôi chỉ có một lựa chọn

Tôi không thể thở được, tôi không thể ngủ được
Nhưng người ta vẫn bắt tôi phải thề
Trước Vua của các ông vua, Chủ của các ông chủ

Thiệt tình tôi cũng thấy là sao sao đó
Chẳng thà đất nước thanh bình
Chứ không lẽ người nông dân lại đồng tình
Kêu xe ủi cày lên số phận chính mình
Thành đám sình
Lầy lội

Nhưng tôi vẫn chấp nhận
Để còn được leo lên sân khấu đọc thơ vào mỗi Nguyên Tiêu
Tụ bạ đàn hát véo von
Ăn uống khá ngon
Ra vẻ mình cũng là nhà thơ quốc tế
Vé máy bay mua rất dễ
Nhân dịp mấy ông bà Tây đang đi chơi đông quá thể
Cứ việc gieo vần ê ê

Nhưng bài thơ muốn nhà thơ giữ một lời hứa
Rằng tôi vẫn yêu em
Ngày em bước xuống cánh đồng chổng mông đào và đắp đất
Mệt đến chừng vỡ mật
Bán mọi thứ cho trời
Bán luôn cuộc đời
Của các con mình
Vào những đám sình
Ngập mặn

Bị mắc kẹt bởi sức mạnh đê tiện và sự lừa dối của ngôn ngữ
Nhà thơ chôn đầu mình vào cát bỏng
Nhà thơ không sợ nóng
Không sợ ngạt thở
Chỉ sợ thơ
Thiếu tiền
Đi chợ

33.
Pháp luật của họ sẽ đối đầu với bạn
Bạn phải hoạn nạn
Bạn đừng chửi rủa tôi
Bạn đừng kỳ vọng vào tôi
Tôi cũng chỉ là một nhà thơ
Không phải nhà thờ
Khi bạn chết nhà thờ sẽ đổ chuông
Cho linh hồn bạn

Bạn đừng gọi Mẹ
Không thôi Mẹ cũng bị liên quan
Thành tên tội phạm dã man
Pháp luật của họ không bao giờ ẩn dụ

34.
Những câu thơ có thể giả vờ từ bi
Nhưng pháp luật của họ bao giờ cũng thi hành án
Bạn đừng suy nghĩ
Pháp luật của họ đang đối phó với bạn như thế nào?
Bạn đừng suy nghĩ
Thiên Chúa đang chăm sóc bạn như thế nào?
Mọi thứ trên đời bạn đừng cố chứng minh
Như cánh đồng của bạn không phải chỉ một đống sình
Mà đã mang hình
Giọt máu

Bạn chỉ biết chúng ta không xứng đáng để pháp luật của họ hoãn thi hành án
Chúng ta cũng không có chỗ trong lòng từ bi
Đó là lý do tôi vẫn lên đọc thơ
Trên sân khấu ngập hoa và ánh sáng
Của giấc mơ. Bạn nghe, đừng nản

Tôi yêu bạn tôi yêu bạn tôi yêu bạn

Bạn đừng nghĩ lừa dối là bi kịch
Bạn cứ cho là tôi đang vẽ một bức tranh
Pha màu hơi lãng mạn
Sao bạn cứ bắt tôi phải pha màu như viên đạn
Thế thì bức tranh thành bóng ma
Ghê chết cha
Người ta không mua cho
Đói
Lả

35.
Những nhà thơ rất sợ bị còng
Hay cưỡng chế
Nhà thơ thời này rất dễ
Lên tiên / phát điên / huyên thuyên / quàng xiên…
Miễn lấy được tiền
Tài trợ

Thật không may…
Những nhà thơ rất sợ bị còng
Nhưng bài thơ không thế
Bài thơ không ba hoa tôi yêu bạn tôi yêu bạn tôi yêu bạn
Nhiều khi nói nhầm thành tôi nã đạn

Bài thơ đang suy nghĩ về bạn
Dù bạn bị nã đạn
Bài thơ không hiểu vì sao quá khứ kéo quá dài
Mảnh đất chan máu xong rồi nước mắt
Các nhà thơ vẫn cứ mãi làm ảo thuật
Cho dân tộc này
Kéo cày số phận
Tận
Đâu?

36.
Sấm và sét nhắc nhở nhà thơ không được kiềm chế nỗi sợ đến chết
Cả mưa rơi nhắc nhà thơ cũng đừng tưởng tượng phát mệt
Nước mắt đủ nhiều rồi
Những gương mặt cần vuốt ve
Những cơn mưa cần bình tĩnh
Ngôn ngữ cần tự do

Bài thơ mong manh nhưng nhà thơ phải bảo vệ
Lịch sử sẽ đi qua như một giấc ngủ mê

Lịch sử là một quyển sách
In đầy hình của các ông Vua đã chết
Bài thơ đặt bàn tay đã trở nên lạnh lẽo của mình
Lên mặt các ông Vua
Vuốt mắt các ông Vua
Những bạo chúa cuối cùng đã chịu thua
Số phận những kho tiền vấy máu

37.
Ngôn ngữ không bao giờ cho ai vay
Dù nặng lãi
Những nhà thơ đã liều lĩnh tiêu xài
Coi chừng chịu trận
Nay mai
Không phải chỉ vài
chục trang
Đi tìm lại cái tôi
đã mất. Như Nguyễn Khải

Không thể có những ngôn từ giống nhau
Bài thơ gây ra nỗi đau và bài thơ chịu đau
Không thể đổ thừa số phận
Đừng chơi trò chơi trốn tìm
Bóp nghẹt trái tim
Rồi vu vạ cho ngôn ngữ

Thật nhục nhã khi các nhà thơ sống dai hơn những bài thơ của mình
Những câu thơ dối trá trong lò sát sinh
Chết cháy

Rồi hy vọng vào những tấm vải liệm
Làm thành mây bay
Dù thế nào nhà thơ thích làm cho mình lãng mạn
Ra vẻ mình ngây thơ

Ngây thơ núp ở cửa sau Thiên Đình
U u minh minh
Ma quỷ và quà tặng
Phục tùng
Bánh mì và khẩu súng
Chém gió lung tung

Ngôn ngữ liên minh
Rất giỏi làm tình
Với ma quỷ

Rồi hy vọng vào những tấm vải liệm
Rồi hy vọng vào những tấm vải liệm
Rồi hy vọng vào những tấm vải liệm

Biết rồi, khổ lắm, nói mãi
Thành những thằng điếm
Lải nhải
Lải nhải
Lải nhải
Lải nhải
Lải nhải





____________
AFTER WORDS:

Đọc qua những chia sẻ của những anh chị dịch thơ, tôi tự hỏi mình đâu đó là vị trí của mình. Tôi không biết, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ biết. Mỗi lần tôi dịch xong một bài thơ, tôi như trên mây. Rồi một năm trôi qua, ôi trời tôi xấu hổ khi đọc lại bài dịch với cặp mắt mới.

Bài Trường Ca Về Cánh Đồng Bất Nhân tôi đã dịch lần đầu là tháng 9, 2019; tháng 7, 2020 tôi sửa lại lần thứ nhất để đăng trên #songngutaitram. Tháng vừa rồi tình cờ đọc lại, tôi buồn tôi một cách không thể nào diễn tả… thất vọng trong những thất vọng.

Tôi bây giờ không còn là tôi của hai năm trước. Tôi đã trở lại vị trí đầu tiên, con số không. Tôi đọc lại từng câu thơ, tôi khóc, tôi thương một đất nước tôi đã bỏ rơi.

Sài Gòn mỗi ngày càng bùng nổ với đại dịch, à là một cánh đồng bất nhân. Chúng tôi là những người bỏ đi, chán nản với những lựa chọn như “chích hay không chích”, khi trên một cánh đồng bất nhân họ tiêm nước muối cho dân.

Tôi không biết tôi còn tin vào Thượng Đế không, tôi chỉ thấy trước mặt tôi là những con chữ. Những con chữ với năng lực của nó. Tôi trở lại từ đầu, từ từ số một. Số hai. Khúc mười ba. Khúc ba mươi bảy.

July 2021


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

THE YEAR BEGAN WITH A SHORT STORY – TRUYỆN NGẮN THÁNG GIÊNG | Lê Vĩnh Tài [460]

Sydney Botanical Garden, Australia. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm.

A collection of short stories in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm


I wanted to write about a teacher at the start, because of his preoccupation with writing instead of teaching. He lives not far from my place. We see each other everyday at a nearby cafe.

But instead I began the story with the female artist. She also lives not far from my place, and she is a writer famous to a point where she no longer needs her teaching income to write.

That was how the story began, and the reason why I must return to the first character in this tale.

He writes, and makes home brews for his friends when they do get together. He dresses well because he’s a teacher so no one suspects that he’s an alcoholic.

His writing includes historical events like the one hundred eggs of a nation, and the agony of 4000 years of history, the loss of a generation. People mostly misunderstood his work for petty jealousy. He wrote about much bigger things. Like the great writers, he had also brought to light how a nation had not learned from being raped.

In the afternoon between 5 and 7 he would play sport, maintain his perfect body. He would tell a handful of his friends off when they do get sick for not taking better care of themselves.

He met the female artist one fine day. What happens when two writers meet? Knowing his rather strange habits, I focused on noting the details so later I can write it down. Say for instance they might ask each other about the prize money they get or the extra work they do other than teaching. He gave me a side glance look when he saw me, I said excitedly: “I’m going to the next writing camp.” He just smiled, remarked off hand “there’s no rain today?”

It’s not raining, so you don’t need a raincoat. I said a quick goodbye to him and rushed home. I believe a simple goodbye is always enough. He’s bothered with things that never usually bothers me, religion gender equality, nationalism, feminism… Ah, he did ask me once about feminism when I liked something on Facebook about the me too movement. He even said that “me too” in English is grammatically incorrect.

He’s never bothered with my questions in general, and he has no idea how much I aspired and hoped to be a writer. Even when I wanted a coffee, I would go to book street to get a coffee, hoping to speed up my progress of becoming a writer. I began to feel as though I was being followed, anyone I saw was a potential reader. They quietly talk about me the way I used to watch, every step he makes.

When I’m sipping my coffee on book street, I imagined how someone might sit down right next to me and ask me to autograph a copy of my book. Sometimes I think that even the female artist would eventually turn up, since that was all I saw, her giving away her books and other people giving her theirs, I have never seen her buy a single book.

I saw the writer standing in front of an ATM to withdraw money once, I was very jealous of the way he moved, his precise and proficient acts. Because my money is my wife’s money, hence I have never had to use any kind of technology. She would open her wallet and tell me that, that’s all she has for the month.

Watching the writer listen to the shuffling of each note spitting out from the machine, I thought if he had a wife then it would definitely be a different story.

There has to be someone with money to take care of another person right? Otherwise will there never be such a thing as a home?

In a world where everything has changed, people get annoyed with unnecessary gestures, like say as they walk through the automatic doors at the supermarket they would find it unnecessary to say thank you?

For instance, the reason I mentioned that female artist at all was because I think that she might be a good match for him. But then again, I’ve never seen him with a woman. Eventually the female artist did get married but to a teacher who was also the principal of a school, not a writer on the side. While the writer was still sitting in an alley with his back leaning on a wall, and his legs stretched out, where he sits, he had to stand up each time a motorbike tried to get through. So often, you would find him standing there motionless as though he’s stressed out about something.

Eventually I gave up the idea of becoming a writer, I helped my wife with her bánh mì trolley in the alley.

While the writer would often drop by to buy a roll. And because the alley was so narrow and stuffy, he would usually buy a roll and leave immediately. When he saw me wrapped his bánh mì in a page ripped out of another writer’s book, not his book, but our eyes connected as we exchanged mutual sympathy. I’m now the only one selling bánh mì in the alley. People in the area have turned to selling milk tea because it makes more money. He said I was not very good when it came to money.

Now I know why this man had taken so much space in my mind, he reminded me of what the female artist had mentioned once about people whose vocabulary was so limited that they were like a beggar of words.

After that, a man would often come to sit near my bread trolley, not a beggar of words but a beggar of small change. He was an alcoholic.

When he died, his disciples turned up and all kinds of young poets lined up with incense ready to pay their respect. Bowing for a bit too long, the female artist tapped me from behind gently:

– Why are you taking so long? He’s dead, only his wife and children have nothing to do with his death, and the truth is that they have never had to face death…

– I know, but is there, any way of telling him that?

(1)

Lúc đầu tôi định viết về một ông thầy giáo, do ông thầy này chỉ lo viết văn mà không màng đến việc dạy học. Ông sống gần nhà tôi. Mỗi ngày tôi vẫn uống cà phê với ổng. 

Nhưng rồi tôi lại viết về một nữ sĩ. Bà cũng gần nhà tôi, và là một nhà văn nổi tiếng tới mức không cần sống bằng lương giáo viên để viết văn. 

Vậy là truyện đã bắt đầu, và tôi phải quay lại ông thầy. 

Ông viết, và ngâm rượu để phục vụ cho những trận nhậu bạn bè. Vì là giáo viên, nên ông áo quần bảnh bao nên chả ai nghĩ ông là người nghiện rượu. 

Văn của ông có cả huyền sử trăm trứng của dân tộc, có cả những nỗi đau của lịch sử 4000 năm, sự thất thế của một thế hệ. Nhiều người đọc không hiểu cứ tưởng ông ganh tỵ vẩn vơ. Ông nói những cái lớn hơn nhiều. Như những nhà văn lớn, ông đã từng cho cả một ý thức của dân tộc bị hiếp dâm mà rồi vẫn không thể trưởng thành. 

Chiều từ 5 giờ đến 7 giờ ông chơi thể thao, giữ dáng cho mình trẻ đẹp. Một vài bạn bè nhà văn của ông chẳng may có bệnh hay dặt dẹo luôn bị ông châm biếm. 

Một hôm ông gặp bà nữ sĩ. Khi hai nhà văn gặp nhau, điều gì sẽ xảy ra? Do biết ông sẽ có những cư xử khác thường, tôi tập trung quan sát để có thể viết lại đôi điều. Chẳng hạn như họ có thể hỏi nhau về những thu nhập khác từ giải thưởng hay làm thêm. Khi thấy tôi, ông liếc nhìn, tôi lí nhí: “sắp tới tôi sẽ đi trại sáng tác đấy.” Ông chỉ cười, bâng quơ “hôm nay sao không có mưa nhỉ?” 

Trời không mưa thì đừng mặc áo mưa, nên tôi vội chào ông và quay về. Tôi nghỉ chỉ cần một lời chào là đủ. Ông có vẻ quan tâm đến những cái mà tôi gần như không quan tâm, tôn giáo giới tính dân tộc nữ quyền… À, mà có lần ông hỏi tôi về nữ quyền khi tôi bấm like trên facebook về phong trào me too. Ông còn nói me too là sai văn phạm tiếng Anh. 

Nói chung ông ít chấp những câu hỏi của tôi, và cũng không biết tôi đang tràn trề hy vọng làm nhà văn. Cả khi uống cà phê tôi cũng ra đường sách để uống, với hy vọng tốc độ thành nhà văn của mình sẽ nhanh hơn. Tôi bắt đầu tự thấy mình bị người khác theo dõi, tôi nhìn ai cũng là độc giả của tôi. Họ thì thầm bàn tán về mình như tôi từng quan sát ông. Từng bước chân. 

Khi uống cà phê ở đường sách, tôi luôn nghĩ sẽ có ai đó đi ngang qua bàn mình đang ngồi, và hỏi xin mình để được ký tặng. Nhiều khi tôi nghĩ cả bà nữ sĩ cũng sẽ dừng chân, vì tôi chỉ thấy bà tặng sách và được tặng lại, chả thấy bà mua sách bao giờ. 

Có lần tôi thấy ông nhà văn đứng trước máy rút tiền, thao tác thành thạo của ông trước cây ATM làm tôi ganh tỵ. Vì tiền của tôi là của vợ tôi, nên tôi chưa từng sử dụng bất cứ công nghệ nào. Nàng thỉnh thoảng mở bóp đưa tiền cho tôi và dặn tôi tháng này nàng chỉ còn có nhiêu đó. 

Nhìn cách ông nhà văn lắng nghe tiếng những tờ tiền giấy sột soạt khi văng ra, tôi nghĩ giá như ông ấy có vợ thì sẽ khác. 

Cũng phải có ai đó cấp tiền nuôi một ai đó chứ? Không thì làm sao có nóc nhà? 

Trong một thế giới mà mọi thứ đều đã thay đổi, người ta bực mình trước cái nghĩa cử họ vốn chẳng cần đến, như người ta bước qua cánh cửa tự động của siêu thị thì có gì phải cám ơn? 

Sở dĩ tôi nhắc bà nữ sĩ vì tôi nghĩ hai người sẽ cưới nhau. Nhưng hóa ra tôi chưa bao giờ thấy một phụ nữ nào gần ông. Rồi bà nữ sĩ lấy một ông thầy giáo kiêm hiệu trưởng chứ không phải kiêm nhà văn. Còn ông nhà văn vẫn ngồi tựa lưng vào tường con hẻm, hai chân duỗi ra và phải đứng lên mỗi khi có xe máy chạy ngang qua. Nhiều khi ông đứng bất động, nhìn có vẻ căng thẳng. 

Sau này tôi không làm nhà văn, tôi phụ vợ tôi bán bánh mì. 

Còn ông nhà văn thi thoảng ghé mua bánh mì. Cũng vì lề đường hẹp và ngột ngạt xe cộ nên ông ghé lại rồi đi ngay. Khi thấy tôi gói bánh mì bằng sách của nhà văn khác, không phải của ông, ông nhìn tôi đầy chia sẻ. Mà lề đường này cũng chỉ có tôi bán bánh mì, quanh đó người ta đã chuyển qua trà sữa vì lợi nhuận cao hơn. Ông nói tôi không giỏi xoay xở.

Giờ thì tôi hiểu vì sao người đàn ông này đã chiếm chỗ trong ký ức của tôi, vì bà nữ sĩ cũng đã có lần nói với tôi về những kẻ ít chữ đến mức bà coi đó là những kẻ ăn mày chữ nghĩa. 

Từ đó, gần xe bánh mì của tôi có thêm một gã đến ngồi, không phải ăn mày chữ nghĩa mà là ăn mày từng đồng tiền lẻ. Ông ta nghiện rượu.

Khi ông chết, con nhang đệ tử và các loại nhà thơ trẻ sắp hàng viếng thăm. Tôi cúi đầu hơi bị lâu, bà nữ sĩ đứng tiếp phía sau chờ hoài, khều nhẹ:

-Mi làm chi lâu rứa? Ông ta chết rồi mà, chỉ có vợ con ông ta là không liên quan đến cái chết, thậm chí họ chưa từng gặp mặt cái chết…

-Thì em biết rồi, nhưng làm sao nói mà cho ông ta biết?

Seoul, Korea. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Once upon a time, in a city, there was a poet who wrote in a style, no one cared enough to find out.

When this poet published his poems, there was a critic who wrote about this poet. The critic wrote in a style, no one cared enough to find out.

When the poet got married and they had children, his wife didn’t have a job either. What they lived on, no one cared enough to find out.

The rented house where they lived always leaked when it rained. Whenever it rained, what did the poet do, no one cared enough to find out.

When the poet’s daughter was born, she was like an angel. Where did the poet get the money to buy formula to feed her, no one cared enough to find out.

But what people do know was that, to live in a city like his, everything was expensive. What one can not buy was even more expensive.

Hence, whether it’s a job as security guard, fanning coals to light fires, kitchen hand chopping meat and vegetables, washing dishes and clearing tables, hanging backdrops and curtains, cleaning theatres and selling tickets to tea rooms… anywhere in this city one can find and meet the poet.

Perhaps it is the reason why the city is called a city of poetry possibly?

(2)

Ngày xửa ngày xưa, ở một thành phố, có một nhà thơ sáng tác theo chủ nghĩa gì, ai mà biết.

Khi nhà thơ ấy in thơ ra, có một nhà phê bình nói về thơ của nhà thơ ấy. Nhà phê bình nói theo một chủ nghĩa gì, ai mà biết.

Khi nhà thơ ấy lấy vợ và sinh con, vợ nhà thơ ấy cũng không có việc làm. Họ sống bằng cách gì, ai mà biết.

Ngôi nhà trọ của nhà thơ ấy bị thấm dột. Mỗi lần mưa, nhà thơ ấy xoay xở như thế nào, ai mà biết.

Con gái của nhà thơ ra đời, xinh như thiên thần. Nhà thơ mua sữa cho con gái như thế nào, ai mà biết.

Nhưng ai cũng biết ở thành phố ấy cái gì cũng tốn tiền. Cái gì không tốn tiền thì phải tốn rất nhiều tiền.

Vì thế bảo kê bảo vệ, quạt than đốt lửa, cắt rau thái thịt, rửa chén dọn bàn, treo phông mắc màn, dọn rạp bán vé phòng trà… ở đâu trong thành phố này người ta đều có thể gặp nhà thơ.

Có lẽ vậy mà thành phố có tên là thành phố thơ chăng?

Con Dao, Vietnam by Nguyễn Thị Phương Trâm

The poem, it’s still alive even after the poet took off his bullet proof vest and went home.

The other poets were also surprised, they were worried so they blamed the poem for their carelessness. The poem would insist, Each time the poet resists, because it understands that when there’s a war, it’s history. And history requires a romantic point of view despite the harsh reality.

In order to avoid the horror of so many dead people, the poem can use allegories, say the poem can describe a stream flowing innocently like blood, for instance. The poem sees the cruelty of war and the poets’ fear. The poem sees how you often misunderstand the poets. The poem asks you still:

– Anyone who had posted a love poem on 17.2 would have committed a crime, how could there be such a mistake?

Hence if anyone wants to unravel the allegory of fire, generally they refer to a poem.

The poem has to dive into the fire, though hesitant and afraid, because a fire is very hot. The poem prefers the cold, since when it’s cold the poem can put on a scarf and survive. While fire would completely cook a poem. And even if we were to give up and yield to the sacrifice of being roasted alive, it helps no one. Hence it would stand far away in the outskirts with its back to the flames to avoid turning into ashes.

But the poem is always aware of the fire, always alerted to where it might have spread to? So it might have a chance to get away. When the flames demand it to speak up, the poem would speak of the words curled up and shaken because of the fear as people feed them to the fire. The poem more than understands, the flames will never see the words curled up, shaken, falls out, because flames could never be bothered with looking at the pages, its main job is release, relief.

Only the words are prepared to burn with the pages, they never run away. The words don’t have legs while the poet has two. The poet can run when threatened. Often, the poet needs to write a long letter, not poetry, explaining why they had to run, so they can continue to compose poetry. Only a coward would speak about fear, or if they were to speak of fear, it is to explain what fear is about? Since when one needs an enemy, the natural choice would be a poet.

A poet is perpetually fragile and weak. Since the poem understands that after death, a poet can no longer make poetry, and you can no longer read the poems that could have been written down, if the poet was still alive. Such thoughts in a poem is a waste of time. The words are alive only when the poet is alive, the poet gives them life, they get to move, like blood shedding…

As long as the poet is not a coward.

It is something a poem can never discern, because the poet never shared with the poem the consequences of the getaway, how the lack of oxygen is the cause of nausea, and the poem wouldn’t have been something he vomits. The poet only vomited water and what strength they had left after losing their country, with poetry filled with convoluted allegories posing as national pride trying to escape the editor’s eye, trying to survive. The poet can’t understand why people want to throw the poem into a fire in the name of sacrifice. In order to survive, the poet needs to be cold.

“The poet” sometimes leans towards “the side of tears” when posing is a necessity.

Hence, when reading poetry, don’t bother asking anything from the Creator, because He’s busy dancing on the fingertips of a poem. If you pray, He will be distracted, and the poem will lose its way.

You don’t need to have faith in the poet, but you should have faith in the poem, even if the poem breaks you, the way the wind rips the garden apart during the fall. You should just climb a tree and watch the fluffy white clouds fly by like a dream. But you can’t just slide down, since the roots of the tree are trying to hold onto dear life, so you can’t simply float like a poem. You will be asleep when you fly, because it is when the vernacular is the blood in your veins, you don’t have to worry about making poetry. The poem will stop bleeding as soon as you wake up.

Beyond that, you should have a long nap, get your strength back along with the poem, genteel and sweet on the lips.


(3)

Bài thơ, nó vẫn sống sót sau khi nhà thơ đã cởi bỏ áo giáp quay về nhà.

Các nhà thơ cũng thấy bàng hoàng, họ sợ nên vu cho bài thơ là một trạng thái họ bị mất kiểm soát. Cả khi nhà thơ phản chiến nhưng bài thơ luôn tham chiến, vì nó biết cả khi chiến tranh, đó là một phần của lịch sử. Mà lịch sử cần một cái nhìn lãng mạn nhưng trung thực.

Để tránh sự khủng khiếp vì có quá nhiều người chết, bài thơ có thể dùng ẩn dụ, ví như bài thơ sẽ tả một con suối vẫn chảy thơ ngây như máu, chẳng hạn. Bài thơ biết sự tàn ác của chiến tranh và sự sợ hãi của các nhà thơ. Bài thơ biết bạn vẫn hay mắng oan các nhà thơ. Bài thơ vẫn hay hỏi bạn:

– Ngày 17.2 nếu ai đăng thơ tình là tội ác, tại sao lại có sự nhầm lẫn như thế này?

Nên khi ai đó muốn hiểu ẩn dụ của lửa, thường gọi đến bài thơ.

Bài thơ phải lao vào lửa, nhưng rụt rè và rất sợ, vì lửa quá nóng. Bài thơ thích lạnh, vì khi lạnh bài thơ có thể quàng thêm khăn và sống sót. Còn lửa luôn luôn nướng chín bài thơ. Mà dù có hy sinh thân mình bị nướng chín, bài thơ biết mình cũng không cứu được ai. Vì vậy bài thơ hay đứng ra xa và quay lưng lại ngọn lửa để tránh bị cháy thành tro.

Nhưng bài thơ luôn luôn theo dõi xem ngọn lửa sẽ cháy lan tới đâu? Để còn bỏ chạy. Khi ngọn lửa yêu cầu bài thơ kể chuyện, bài thơ kể lại câu chuyện của những con chữ đã co giật và run sợ như thế nào khi bị người ta đưa vào lửa. Bài thơ thừa biết, ngọn lửa không bao giờ nhìn thấy sự co giật của con chữ khi ngã xuống, vì ngọn lửa không bao giờ thèm nhìn trang giấy, nó chỉ lo giải tỏa. 

Chỉ có chữ là luôn luôn chịu cháy mất xác cùng trang giấy, không bao giờ bỏ chạy. Chữ không có chân nhưng nhà thơ có hai chân. Nhà thơ sẽ bỏ chạy khi bị đe dọa. Đôi khi nhà thơ phải viết một lá thư dài, không phải thơ, giải thích về sự bỏ chạy của mình, để còn hy vọng được tiếp tục làm thơ. Nói lên nỗi sợ hãi là một anh chàng hèn nhát, hay nói lên nỗi sợ hãi, đơn giản là một người biết sợ? Vì khi cần kẻ thù, người ta hay thích chọn ngẫu nhiên một nhà thơ. 

Nhà thơ luôn mỏng manh và yếu ớt. Vì thơ biết sau khi chết, nhà thơ không còn làm thơ được nữa, và bạn cũng không còn đọc được những bài thơ, mà lẽ ra nó tiếp tục được viết xuống, nếu nhà thơ còn sống. Bài thơ nghĩ như vậy cũng uổng phí. Những con chữ, chỉ khi nhà thơ còn sống, chúng mới sinh ra và cựa quậy, như máu ứa…

Nhưng với điều kiện nhà thơ không hèn. 

Điều này bài thơ không biết, vì nhà thơ không kể với bài thơ việc mình hay bị thiếu ôxy não và buồn nôn sau những lần bỏ chạy, nhưng không phải vì thế mà nhà thơ nôn ra bài thơ. Nhà thơ chỉ nôn ra nước và kiệt sức vì mất nước, với những câu thơ giả vờ tối nghĩa ẩn dụ yêu nước mong thoát khỏi nhà biên tập, để sống sót. Nhà thơ chỉ ngạc nhiên vì sao ai cũng muốn xô bài thơ vào lửa với tên gọi dấn thân. Cần sống sót, vì thế nhà thơ cần lạnh…

“Nhà thơ” cũng thỉnh thoảng đứng về “phe nước mắt” khi người ta cần cần một vai diễn.

Vì thế, khi đọc thơ, bạn đừng cầu nguyện Thượng Đế, vì Ngài còn đang nhảy múa trên các ngón tay của bài thơ. Nếu bạn cầu nguyện sẽ làm Ngài bị phân tâm, và bài thơ sẽ bị lạc đường.

Bạn đừng tin nhà thơ, nhưng cứ tin vào bài thơ, dù có khi bài thơ làm cho bạn tan nát, như gió vẫn làm xơ xác khu vườn mùa lá rụng. Bạn cứ leo lên một ngọn cây, nhìn mây trắng như giấc mơ. Bạn cũng không thể tuột xuống, vì sẽ chạm vào đám rễ chằng chịt của cái cây đang bám rất chặt vào cuộc đời, làm bạn không thể bay bổng như bài thơ. Bạn sẽ ngủ trong lúc bay, vì lúc này chữ nghĩa như máu, chảy rì rào trong niềm hân hoan, không cần bạn phải làm thơ. Bài thơ chỉ ngưng chảy máu khi nào bạn thức dậy.

Sau đó, bạn nên ngủ một giấc thật dài, để lấy lại sức cùng với bài thơ, ngọt dịu trên môi.

NYC, USA. photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

There was a poet who was sick of the poems about the bees and the birds and so forth. So he figured writing a poem about flies would be as good as any poem about bees and birds, and to him, flies are rather cute. He detested Aziz Nesin’s acidic tone when it came to flies. He believed they were mere convoluted ideas from the minds of those who believed they were more enlightened. He truly believed that flies are a fascinating species.

The flies began to appear in his poetry, they were endeared and a subject of fascination. Their eyes were like shiny glass orbs, reflecting more colours and more beautiful than any rainbow. Their tiny legs quiver alluringly like Huyền Trân’s long sultry lashes each time she blinks. Their wings in flight would make a soothing uplifting buzzing sound that Trương Chi’s flute could never match… People say that thanks to him flies have a place in the hearts of those who love poetry, flies didn’t just hover around toilets.

But one day he shitted as though there was a hose connected to his back hole, and after three days he died. That was how much he loved flies, but they did not leave him alone, they dropped something like poetry always ready and prepared into the bowl of beef noodle soup he had for breakfast.

His daughter cried, Dad, it’s okay to love but flies are just flies.

His wife cried, darling, flies may be flies but love you should just love.

His readers didn’t cry, they were stunned as they mumbled: six hundred years ago we had Nguyễn Trãi, two hundred years ago we had Nguyễn Du…

The banana leaves from a grove that had persisted and proliferated since the era of Nguyễn Trãi to the present day, people still use them to wipe his butt hole before he died.

(4)

Có một thi sĩ quá chán với ba thứ thơ mây hoa trăng gió. Anh ta nghĩ rằng làm thơ về ruồi cũng dễ thương chứ sao. Anh ta ghét kiểu mỉa mai của Aziz Nesin đối với ruồi. Anh nghĩ đó là thứ khệnh khạng của mấy người đắc đạo học đòi. Anh ta yêu mến những con ruồi thật sự.

Thế là ruồi hiện lên trong thơ anh thật đẹp và dễ thương chưa từng có. Từ ánh mắt lồi lên như một gương cầu, lấp lánh phản chiếu còn hơn cả cầu vồng. Những chiếc chân li ti rung như lông mày nàng Huyền Trân chớp mắt. Từ hai cánh mảnh mai bay thành những giai điệu vi vu mà chưa chắc tiếng sáo chàng Trương Chi so nổi… Ai cũng thấy nhờ anh mà ruồi có một vị trí trong lòng người yêu thơ, không chỉ lơ ngơ bên toa lét.

Nhưng rồi một hôm anh ta đi ỉa thành vòi, ba ngày thì chết. Anh ta yêu ruồi đến vậy, nhưng ruồi vẫn không tha, thả vào tô bún bò buổi sáng của anh ta một tí vật giống thơ mà lúc nào ruồi cũng có sẵn.

Con gái của anh ta khóc, ba ơi yêu thì yêu mà ruồi vẫn là ruồi.

Vợ anh ta khóc, anh ơi ruồi thì ruồi mà yêu thì vẫn cứ yêu.

Bạn đọc của anh không khóc, mặt đăm chiêu lẩm nhẩm: sáu trăm năm trước đã có Nguyễn Trãi, hai trăm năm trước đã có Nguyễn Du…

Cái lá chuối dãy đành đạch từ thời Nguyễn Trãi bây giờ người ta vẫn còn mang ra chùi đít anh lúc anh gần chết.


Dead in a flower by Nguyễn Thị Phương Trâm

The poem, it is created when people rub the letters together. But when I rubbed against the words, no poem came of it. 

Then how can anyone create such astute and brilliant poetry? 

Or have they been lying all along, they have instead rubbed a man and a woman together each time they wanted to create a poem?

(5)

bài thơ, nó được tạo ra khi người ta mang các chữ cái cọ vào với nhau. nhưng khi tôi cọ vào các con chữ, nó không sinh ra bài thơ nào cả. 

vậy bằng cách nào người ta có thể tạo ra những bài thơ tinh tế như vậy? 

hay là họ đã nói dối, họ đã mang người đàn ông và người đàn bà cọ vào với nhau, khi làm ra các bài thơ?

St. Patrick’s Miss Saigon 2013, photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

After his poetry was so well received, the poet was over the moon. On his return to earth, he said, from high in the sky the earth looks red and hot like burning coal in a stove, smoke and dust scattered with tiny flames. And when the poems ran out of air and fell, like the grenades he had dropped on the old citadel in the middle of the night. On the 81st night, the poem had turned white, waving a flag and the flare was shot to signal the end of the poetry festival.

He waited until the audience finished listening to his introduction before wandering around on stage. Around his neck, he no longer wears a chain of tiny grenades, but a camera. He watched people gathered together to listen to his poetry, the way his eyes searched for survivors just before he pulled the pin on the next grenade. There were so many dead people that those who survived had to accommodate more houses, palaces, temples… so such places were not left abandoned, such a waste. They left him an alley.

Because an alley was where he saw his friends always attentive to his poetry reading. Some lean against a wall, some on the ground, some lie on top or across from each other. Some of them were already stiff but they were still mumbling something inaudible. As it turned out, his job was to soften the poetry. Since his poetry causes his friends to stiffen with pain and no one could stop the bleeding.

On the stage, he looked down at the people sitting on the rows and rows of seats, their eyes closed listening to him read his poetry like his friends in the alley would sit on the ground with their eyes closed leaning against the wall. Together they clapped. He watched the flag of poetry flying high in the sky, in the sunlight. The speckles of light were like bullet holes that had caused his friends to cease fire, stopping them from pulling the pins on their grenades.

Quietly after the poetry reading, the listeners stood up and left. In the alley, his friends were no longer sitting around, leaning on the wall or lying on the ground across from each other, they called each other’s names before they left.

He called out each name and did his roll call before they left, no one died on the day of poetry. Though soon after that a poem died in a storm, because people heard him sing “but dead are not the young men of fire and smoke…”

Dead are not the young men of fire and smoke, hence the tombstone on the grave only listed the names of those who loved poetry, their home ran from North to South, innocently they were born in this long and stretched out small country, but they had to bear and suffered the injustice when poetry faced trouble…

(6)

sau khi thả thơ, có một nhà thơ đã leo được lên trời. khi trở về, ông  nói, nhìn từ trên cao mặt đất nóng đỏ như một bếp than tổ ong, đầy tro bụi và li ti tia lửa. và lúc những bài thơ hết hơi rơi xuống, ông thấy chúng như những quả lựu đạn ông từng thả xuống ở cổ thành trong đêm. cho đến đêm thứ 81, bài thơ đã thành màu trắng, giương cao một lá cờ và người ta bắn pháo hiệu lên trời để mừng ngày hội thơ cuối cùng đã chịu kết thúc. 

chờ mọi người nghe xong lời giới thiệu của mình, ông mới một mình lang thang trên sân khấu. cổ ông không còn đeo chuỗi lựu đạn mini mà đeo máy ảnh. ông nhìn những người vẫn nán lại nghe thơ, như ngày xưa sau khi rút chốt lựu đạn ông nhìn những người vẫn còn sống. cũng do quá nhiều người chết nên người còn sống buộc lòng phải sở hữu thêm nhà cửa, lâu đài, đền chùa… cho khỏi lãng phí. họ nhường lại cho ông một con hẻm. 

tại một con hẻm, ông thấy những bạn bè của ông cũng đang nghe ông đọc thơ. đứa dựa vào tường, đứa nằm dưới đất, có đứa nằm bắt chéo lên nhau. có đứa đã cứng đờ nhưng vẫn muốn thì thầm với ông điều gì đó. hoá ra, nhiệm vụ của ông là làm cho bài thơ trở nên mềm mại. vì bài thơ, nó làm bạn bè của ông đớn đau đến cứng đờ khi không ai kịp cầm máu.

từ sân khấu, ông nhìn những người đang ngồi trên các hàng ghế, nhắm mắt nghe ông đọc thơ giống như những người bạn của ông đang nhắm mắt dựa vào tường trong hẻm. tất cả cùng vỗ tay. trong ánh nắng, ông nhìn lá cờ thơ bay cao. những đốm nắng lốm đốm trên lá cờ như những vết đạn từng làm bạn ông phải ngừng tay, không còn rút chốt lựu đạn được nữa. 

những người nghe thơ xong, đã lặng lẽ ra đi. ở trong hẻm, những người bạn ông cũng không còn ngồi dựa vào tường hay nằm bắt chéo nữa, ai cũng gọi tên nhau khi ra đi. 

ông đã điểm danh khi mọi người ra về, không có ai chết trong ngày thơ. chỉ là sau này có một bài thơ bị chết đuối dưới cơn mưa, vì người ta đã nghe ông hát “nhưng không chết người trai khói lửa…”

không chết người trai khói lửa, nên tấm bia trên ngôi mộ chỉ ghi tên của những người yêu thơ, quê quán chạy từ bắc chí nam, họ sinh ra vô tội trên đất nước nhỏ và dài này, nhưng chịu nhiều oan khuất khi thơ lâm nạn…

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

The poet followed the rules of poetry his whole life. He cooks breakfast as soon as he gets up in the morning, drives his kids to school, cleans the house, does the laundry for his wife. 

After all of that he would sit down and write his poems, a litany of victories and achievements, before he takes his time in washing the dishes.

She asked him, if a person doesn’t clean the dishes properly, will this affect his poetry? Because he was not quite sure about the answer, he would make sure the dishes were spotless to avoid any unnecessary stir in public opinion.

Poetry, it’s a search, the way she had to search for him in all the local pubs and nearby bars, she laughed, your sanitised attitude at the moment is no different to the way the perverts wipe their hands clean of anything, and that is definitely not poetry.

In truth, the poet is not the creator of cleanliness. When the words die and are swallowed whole, disappear from the face of the earth, in a forest or flood of some sort, it’s not because of a problem with the poet’s technique. It is an intangible crime like the deaths of martyrs long ago. Hence, even the poet won’t be able to see anything to retell, and nor will the critic be able to explain a thing. So in turn people give up their life just like that, to create the horror within the allegory for the reader. No critic will be brave enough to count how many words have perished or how many poets have turned into street poles, because they can not talk.

She laughed, if you turned into a street pole then I still have a bit of hope for some kind of “stir in public opinion”, but after the tenth man people will be exhausted, no one would care anymore if a hundred men turned into street poles, you should just concentrate on the poetry, forget about “causing a stir”. 

(7)

nhà thơ cả đời tuân theo luật thơ. sáng dậy nấu ăn cho con, chở con đi học, về lau nhà, giặt quần áo cho vợ. 

sau đó nhà thơ làm thơ, tràn ngập những chiến công, những thành tích trong quá khứ, rồi thong dong rửa chén. 

nàng hỏi, nếu một người rửa chén dĩa không sạch thì có ảnh hưởng như thế nào đến thơ ca? vì không chắc lắm về điều này nên nhà thơ luôn rửa chén dĩa rất sạch, nhằm tránh gây xôn xao dư luận một cách không cần thiết. 

thơ ca, nó là sự tìm kiếm, như ngày xưa em phải đi tìm chàng hết quán nhậu này đến quán nhậu khác, nàng cười, sự sạch sẽ vô trùng của chàng bây giờ, giống như sự phủi tay vô trách nhiệm của mấy tay sở khanh, chắc không phải là thơ. 

nhưng thật ra, nhà thơ không tạo ra sự sạch sẽ. khi những xác chữ bị nuốt mất trên mặt đất, trong cánh rừng hay chìm đi sau cơn lũ, đó không phải là vấn đề kỹ thuật của nhà thơ. đó là những cái chết bị lặp đi lặp lại do một tội ác vô hình, như ngày xưa các thánh tử vì đạo. vì như thế nhà thơ cũng không nhìn thấy gì để còn kể lại, và nhà phê bình cũng không có gì để giải thích. mỗi người thay phiên nhau chịu chết nhiều lần như vậy, để tạo ra nỗi kinh hoàng của ẩn dụ về sự sống cho bạn đọc. sẽ chẳng có nhà phê bình nào dám mở miệng ra để đếm, rằng có bao nhiêu xác chữ đã chết hay bao nhiêu nhà thơ được người ta ví như cột điện, do bị câm. 

nàng cười, nếu chàng thành cột điện thì em còn tí hy vọng “gây xôn xao dư luận”, nhưng đến ông thứ mười thì người ta đã mệt, cả trăm ông thành cột điện cả trăm thì chả còn ai quan tâm nữa đâu, chàng cứ lo làm thơ đi, đừng lo “xôn xao” gì nữa.

hình: yêu là yêu nào biết về đâu…


Source: Lê Vĩnh Tài

On the day of poetry, the poem stood in silence for ten minutes on stage. And fifteen years later, it realises that it has won a prize…

(8)

vào ngày thơ, bài thơ đứng im lặng trên sân khấu mười phút. và mười lăm năm sau, nó mới biết là mình được giải… 

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

The poem, it can’t be published without knowing the price of the licence to print.

The poem, it can’t be printed without knowing the price of the art on the cover.

The poem, it can’t reach the reader without knowing the price of fast distribution.

Like long ago, in love, the poem watched her and calculated all the things that could possibly go wrong.

(9)  

bài thơ, nó không thể xuất bản mà không biết lệ phí của tờ giấy phép. 

bài thơ, nó không thể in mà không biết tiền công của hoạ sĩ vẽ bìa. 

bài thơ, nó không thể đến tay người đọc mà không biết lệ phí chuyển phát nhanh. 

như ngày xưa, khi yêu, nó nhìn nàng và tự tính toán về mọi sự rủi ro.

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

On the day of poetry, the organisers invited the poet up to receive a certificate of achievement, and the poet stood up quickly in a fluster:

– yes, but has there been a mistake, for a year now, I have not written one poem.

The head of the organising committee:

– yes yes, that is the reason why you are getting this award, for twelve months you just sat there quietly without writing a single poem.

(10)  

ngày thơ, nhà thơ được ban tổ chức mời lên nhận giấy khen, ông vội đứng lên: 

– thưa, có sự nhầm lẫn gì chăng, cả năm nay tôi không có làm một bài thơ nào cả. 

trưởng ban tổ chức: 

– ấy ấy, chúng tôi trao cho ngài chính vì lý do suốt cả năm ngài đã chịu ngồi yên, không làm thơ đó.

Nguyễn Thị Phương Trâm

The world is pervasive with smells, she steps into the bath and she immerses herself with soapy froth as though she is in a fog, erasing all traces of the world outside left behind on her body. She scrubs and scrubs her skin until she believes she smells like herself again.

She put on a jumpsuit, and waited.

She extends her arm and pulls the door shut, turning the deadlock twice to lock it. Her index finger touches the message on her phone, the message seems to fall and land on the ground. With a long sigh, she bend down to pick it up and drop it in the inbox:

“The storm has settled. The wind has calmed down to about 40%, we can all go back to work.”

She read the message again, the thought of seaweed scattered haphazardly on the beach after a storm pops into her head. She runs her fingers across the keyboard of her phone as though her fingers are running through the wet and slimy seaweed one more time.

Another long sigh.

Instead of next week as promised, she wants him to come back and fulfil his promise tonight. And yes, it should be mentioned that she owns a bakery, the cause of their arguments since bread is not something he loves. He would often say, if you like to eat it so much, why don’t you bake them yourself.

“Do they not smell amazing?” She would ask her bakers when she saw them. “They do smell amazing, they smell absolutely delicious boss.”

He only likes kisses, it’s more justifiable for such hard work having to stay up all night. Three in the morning is when the bread is done and taken out of the oven, hence all the preparation of mixing the flour and kneading has to be done at sundown. The curves on her body are exactly like those on the bread she sells. There are parts that swell up and each time he squeezes it, it would feel crunchy to the touch and crumble in his fingers. The bread has these veins through them, with a smell difficult to forget that one could easily conjure up in one’s mind, especially during winter. He asks her: “Should I take a bath?” She scrunches up her nose: “I’m using you like a cleanser. If not, I could always use perfume.” He laughs: “But I need dinner. I think we might need our strength. The work I do is hard work.” She said: “Okay, as long as you complete all your tasks.” He mumbles rather secretly: “Something else might happen, after that.”

She combs her hair as though she is combing the night as though she is combing through the past. She understands that he does not care the least. Tired, she throws her phone, it lands on one corner of the bed. He said: “They are using you, I don’t like it. If we smell like that, let it be, why do you need to get rid of how we smell?” She laughs: “Because I’m now all grown up.” He screams: “But we are both wearing gas masks, can’t you see that the smell of bread has pervaded each and every corner of the air we live in? Life couldn’t possibly be a bakery?” She traced his nose with her fingers: “You have to be stronger than that. Your nose sometimes misses the other smells. You poor thing.” Exasperated, he said: “I was born with the defect. It’s not a fault in my character. I want to smell everything in its natural state.” Her reply: “But the amazing smell is the excuse for us to make so many things cheaply.” She closes her eyes and continues: “And we can prevent and reduce the risk of many things. The world is perfect, minus all the strange smells. The release of air at the wrong time can make people sick, what people call a turn in the weather. The reason why people over use antiseptics and disinfectants, especially in the slaughterhouse. People prefer nice scents, minus the time you’re completely knocked out and comatosed. I’m adept in getting rid of the smells, deodorising. Hence when I go home no one knows anything.”

A kiss hovers on her lips. The amazing smell. She opens her eyes so she can relax the muscles on her face. He asks: “What are you talking about, what risk do we need to minimise? What smell is there left for us to discover? He had moulded and bent her in so many ways to discover all the smells with his fingers running all over each curvature of her flesh. She is always talking about the smells hidden behind doors.

He mumbles: “This city is full of man made stuff, artificial air, artificial consumables, artificial love, artificial poetry, artificial midday naps… They are producing and making a living the way you bake bread. The only difference is that they do not hide their smell. They never abuse the use of perfume. They are not afraid. No one can tell the difference between the smell of a man in his bedroom to the smell of him in the conference room. Things move around and we leave our smells behind in the world. People who can hide their smell like you are some kind of god.”

Her breaths are now more even as she begins to concentrate on the details in his eyes. He prefers to watch more than smell. The next day, while he’s worried about his smell, she had already gathered up all the seaweed washed up on the beach that evening. She hates their damp fishy smell. She understands that all kinds of smelly stuff gets washed up by the tides, and she needs to feel safe.

Night, the light shimmer across the sky after she sucks on her bleeding finger. Carelessly she had cut her finger as she gathered the seaweed. The mark on her finger swells up like a cloud and she sees a star lost in it. She is surrounded by her staff, bakers ready to begin their evening of preparing and making bread, in the wind she would tell them as though she is elsewhere that it’s the end of the season, the rain is warm.

And in the end, she falls asleep.

She dreams of wandering through the forest, after she has had enough of the sea. They climb a trail where the entire world is at their feet, and with all the control and authority of a boss, she will kiss him. Her injured finger spasms as she tries her best to disinfect it from all smell for the next morning. After it was done, with determination she will take the worn path to the bakery. She will meander the paths at the back of the bakery, where the back gate pops up like an ancient dias. Right by the gate is an apple tree her father had planted, the apples would fall on the grass around the tree so there is never a need to climb it. She bends down and chooses an apple, takes a bite and throws the rotten part away. The apple juice oozes in her mouth pervading her tongue but she can’t taste or smell it. She likes to smell everything hence she has lost all her senses of smell and taste.

He knows that scent is a gift more precious than any monetary reward, but still, she would always remind him to be careful, minimise the unnecessary risks. From that point on, he takes delight in smelling everything. Everything around her and the bakery, together with all sweaty body odour from the bakers having to work through the night…

(11) 

Thế giới thật nặng mùi, nàng đi vào phòng tắm, phủ một lớp bọt xà phòng như sương mù, xóa đi tất cả mùi còn sót lại của thế giới trên cơ thể. Nàng như muốn mài mòn cả thịt da mình, cho đến khi mọi thứ nàng nghĩ đã thơm tho trở lại. Trong bộ áo liền quần, nàng nằm chờ đợi.

Nàng với lấy cánh cửa, khóa chốt. Ngón tay nàng bấm một tin nhắn, hình như tin nhắn đó bị rơi xuống đất. Với một tiếng thở dài, nàng cúi xuống nhặt nó lên, bỏ vào hộp thư:

“Bão đã tan. Sức gió đã giảm 40%, mọi người trở lại làm việc.”

Nàng đọc lại tin nhắn, thoáng nghĩ đến đám rong biển nhầy nhụa bị ném lên bờ sau cơn bão. Ngón tay nàng lướt qua bàn phím điện thoại với cảm giác rong biển ấy thêm một lần nữa.

Lại một tiếng thở dài.

Thay vì một tuần như đã hứa, nàng thích anh quay lại làm nhiệm vụ ngay đêm nay. Quên nói, nàng là chủ một cơ sở sản xuất bánh mì, nàng và anh hay cãi nhau vì bánh mì không phải là sự yêu thích của anh. Anh thường nói với nàng là nếu thích thì tự đi làm một cái bánh mì mà ăn.

“Nó có thơm không?” Nàng hỏi khi gặp các thợ làm bánh của mình. “Thơm, và hương vị rất hảo hạng, thưa bà chủ.”

Anh chỉ thích nụ hôn, nó xứng đáng với công việc nặng nhọc vì phải thức đêm. Ba giờ sáng là bánh mì ra lò, nên công việc nhào bột của anh phải bắt đầu từ chợp tối. Mỗi đường cong trên cơ thể nàng đúng như ổ bánh mì mà nàng vẫn bán. Có những chỗ phồng lên và anh bóp vào thấy giòn tan. Ổ bánh mì còn nguyên những đường gân, với mùi vị khó quên hiện về trong tâm trí, nhất là vào mùa đông. Anh hỏi: “Tôi có nên đi tắm?” Nàng nhăn mũi: “Em đang sử dụng chàng như một chất tẩy rửa. Nếu không có, em sẽ dùng nước hoa.” Anh cười: “Nhưng tôi cần ăn tối. Tôi sợ mình kiệt sức. Tôi làm việc quá nặng nhọc.” Nàng nói: “Được, với điều kiện chàng hoàn thành tốt công việc.” Anh thì thầm ra vẻ bí ẩn: “Một cái gì khác sẽ xảy ra, một cái gì đó sẽ làm ngay sau đó.”

Nàng chải lại mái tóc như chải lại bóng đêm như chải lại quá khứ. Nàng biết anh không quan tâm. Mệt mỏi, nàng ném điện thoại vào góc giường. Anh nói: “Họ đang lợi dụng em, tôi không thích. Cứ để nguyên mùi của mình như vậy, sao em phải tẩy mùi?” Nàng cười: “Vì em đã trưởng thành.” Anh hét lên: “Nhưng chúng ta có mặt nạ phòng độc, em không thấy mùi bánh mì đã ngập hết không gian này rồi ư? Không lẽ cuộc đời chỉ là lò bánh mì?” Nàng vuốt mũi của anh: “Chàng phải mạnh mẽ hơn nữa. Mũi chàng nhiều khi không biết đánh hơi. Chàng thật tội nghiệp.” Anh chán nản: “Đó là một dị tật bẩm sinh. Nó không phải là một nhược điểm gì cả. Tôi thích ngửi mùi một cách tự nhiên.” Nàng trả lời: “Nhưng mùi thơm, nó là cái cớ để chúng ta có thể làm ra nhiều thứ với giá rẻ.” Nàng nhắm mắt lại và nói tiếp: “Và chúng ta giảm thiểu nhiều thứ rủi ro. Thế giới này thật hoàn hảo, ngoại trừ các mùi lạ. Chỉ cần một luồng hơi thoát ra không đúng lúc có thể làm người bình thường trở nên mắc bệnh, người ta gọi là trở trời. Nên mọi người vẫn thường thực hiện quá trình khử trùng, nhất là trong lò mổ. Mọi người thích hương thơm, trừ khi chàng đã hoàn toàn hôn mê hay bất tỉnh. Em luôn luôn biết cách khử mùi. Nên em đi về nhà mà không sợ ai biết cả.”

Một nụ hôn lướt trên môi nàng. Thật thơm. Nàng mở mắt để gương mặt bớt cau có. Anh hỏi: “Em vừa nói gì về giảm thiểu nguy cơ? Còn mùi gì mà chúng ta chưa biết?” Anh đã uốn cong nàng để tìm các mùi lạ bằng một ngón tay dọc theo da thịt. Nàng luôn nói về những mùi bí mật lẩn khuất sau cánh cửa. 

Anh thì thầm: “Thành phố này toàn là những thứ nhân tạo, không khí tổng hợp, thực phẩm tổng hợp, tình yêu tổng hợp, thơ ca tổng hợp, giấc ngủ trưa tổng hợp… Người ta đang sản xuất và chế tạo ra cuộc sống như em đang làm bánh mì. Chỉ khác là họ không cần giấu đi mùi của nó. Họ không dùng quá nhiều nước hoa. Họ không sợ. Không ai có thể so sánh mùi của một ông khi ở trong phòng ngủ với mùi của ông ta trong phòng họp. Mọi thứ di chuyển và để lại mùi của mình trong thế giới. Những người giấu được mùi như em đúng là một vị thần.”

Hơi thở của nàng đã trở nên nhịp nhàng, nàng bắt đầu từ đường nét trong mắt anh. Anh vốn thích nhìn ngắm hơn là ngửi mùi. Ngày hôm sau, trong khi anh lo sợ bị ngửi mùi, nàng đã đi nhặt các đám rong biển bị hất lên bờ lúc tối. Nàng ghét sự ẩm ướt và bốc mùi của chúng. Nàng biết thủy triều sẽ đưa nhiều thứ bốc mùi đến, và nàng cần an toàn.

Đêm, ánh sáng tắt từ mái vòm lung linh của bầu trời sau khi nàng bú ngón tay bị đau của mình. Sự sơ ý khi nhặt rong biển đã làm ngón tay nàng bị xước. Dấu vết trên ngón tay nàng sưng lên như một đám mây và nàng thấy có một ít ngôi sao vướng vào. Xung quanh nàng, những công nhân làm bánh mì của nàng bắt đầu đêm của họ, trong làn gió mà nàng hay nói xa xôi với họ rằng đã cuối mùa, mưa bắt đầu ấm.

Cuối cùng nàng cũng ngủ. 

Nàng mơ ước được đi dạo trong rừng, sau khi đã thỏa thuê ở biển. Họ leo lên một con dốc cao mà cả thế giới sẽ ở dưới tầm mắt, và với vẻ uy nghi của bà chủ, nàng sẽ hôn anh. Nàng nhận ra ngón tay bị đau của mình bây giờ đang bị chuột rút khi nàng cần lau rửa thật sạch mùi vào sáng hôm sau. Khi xong việc nàng ngân nga khi đi bộ trên con đường mòn trở lại xưởng bánh mì. Nàng sẽ chạy một đường vòng và xuất hiện ngay phía sau xưởng bánh mì, nơi cánh cổng phụ vẫn nổi lên trên bầu trời như cổng một ngôi đền cổ đại. Ngay cạnh cổng có một cây táo từ thời cha nàng trồng, thường rụng trái lên thảm cỏ nên không cần phải leo lên hái. Nàng cúi xuống chọn một quả táo, cắn một miếng và ném đi phần còn lại bị hỏng. Nước táo chảy trên lưỡi, nhưng nàng không thể cảm nhận hoặc ngửi thấy nó. Nàng thích khử mùi nên nàng bị mất mùi.

Anh biết, dù mùi thơm là một món quà đặc biệt còn hơn cả tiền thưởng, nhưng nàng hay nhắc anh phải cẩn thận, cần giảm thiểu những rủi ro không cần thiết. Từ đó, anh thích đánh hơi. Mọi thứ quanh nàng và quanh lò bánh mì, với những người làm bánh đẫm mùi mồ hôi đêm…

Nguyễn Thị Phương Trâm. Photography by Xuân Hồng

You live in the colour red and death is blue. Death. You think it’s not there, but it’s there.

When you were in school, your teachers enjoyed telling you about the algorithms of things. You could add endless zeroes to any number. Say for instance, you could add nine more zeroes to thirty five billion. Like presently, you could discuss anything in a forum over and over again nine or ten times before you’re sick of it.

You can touch the ten zeroes like the way you can rays of light, a ray of sunshine. Or you can touch a pen, sometimes it might be a pair of earrings for your wife, in 9999 carat gold.

But in the end there is never an answer. You can’t hear a thing. Nothing there, knowing nothing.

You reach out and try to touch it, the sudden death. And it opens up like a black hole. It is your entombment. You know that thirty five billion is nothing compared to someone else’s thousand million billion. Just the shedding of someone’s teardrop and it’s done. Like the blinding distance of light. You know that no one could ever discern a dewdrop, no one could ever see a person or a horse fall out and be overlooked out of a cage.

Death, it is the clarity of all things. It will blink when you want to adjust the light. It is never afraid. Never anxious. Because it had lent a hand to help one person out of the flood water.

You ask: Where is this place? Death, it has blue eyes. It tilts its head to the side to answer you, here.

You have waded through the water without any shoes, your toes sinking into the sand leaving their mark. The blue eyes tell you to move towards the part where the waves will carry you ashore, washing away the sand. As you walk you see your footprint being erased to be replaced by a new patch of sand, smooth and soft. The blue eyes tell you to go ashore.

This is your classroom for the day. Write everything down so you can revise it later.

After that, a wave will turn up to carry you away. It, death, ask: How is it? Smooth enough? You nod.

The lesson continues:

Somewhere in the ocean, there is a giant bird. Its gaze ignites burning in hundreds and hundreds of colours. Or thousands to be more exact. Perhaps the bird is upset, as it landed on your shoulders, the claws came out of nowhere. In the sunlight, its wings covered the whole beach. An explosion. A sky bursting with fireworks. It scares you.

The deadly thirty five billion and you, sitting with you there in the dark.

But the light finds you because a rainbow just dropped out from the wings of the bird, like a blood red umbrella. Then, as the bird bends its knees, flapping its feathery wings, spraying millions of tiny drops of shimmering colours over the sea before into the sun it would disappear.

One more lesson?

Everyone loves water like the way you love the sea, hence no one can close their eyes or stop asking questions about death. They want everything clarified. You watch the moon appear right next to the sun. Stars dangling from the clouds. The sun continues to cast its light across the darkness, a shimmering reflection on the water, forming the horizon. You raise your hand to cover yours and everyone else’s eyes – to retain the brilliance and colours. And now finally you understand.

The sea is not just a beach where all kinds of footprints are erased. The sea is revived amidst two waves. And we have enough time to write on the sand, time enough for people to read it before it is washed away.

We are the cracks amongst the colours. Each colour is a person. A colourless rainbow is no longer a rainbow. We can never fade away.

We are brilliant when we are creative and thoughtful. Regrets and second chances. We leave our mark behind and we must leave our footprints for everyone to see.

Death blinks – steadfast blue eyes. Once its eyes open up again, it is when you are back in the classroom. You stare at the administrators with their hair scattered with grey like stars across a dark sky like the one you just saw reflected on the water over the sea at night. You rub your eyes as you watch the colours filter through the numbers. No bird but the light illuminates everything in the room. You see that we are igniting. But your teacher deliberately made a spelling mistake, missing a letter “c” in “chết”, “hết” just means the end. But pausing only for a moment between two waves. As the waves washed everything away, your teacher had to rewrite it, you said: “I’m afraid I can’t keep up. I assure you I won’t be able to remember it. I can’t deny or confirm any of it. I’m totally paranoid. I’m sorry…”

You open your arms wider, to embrace the sun, pull all the stars down. The light returns a thousand times more brilliant in everyone’s eyes. You see them woven together like a poet who sees the grass woven together to form the horizon, bursting with a question: “I ask you, how does one person live with another person?” There is not a single reply from anyone.

Like grains of sand forever silent, in the blaring light of a bright red sun. you said: “I will,” you mumble nervously: “I will,” awkwardly again you say: “I will,” and everyone will be baffled: “You will?” Who, who will? Who? Who will never will?

You forget that, only when you die, that is when you will be as blue as death. You live in a country that is red, even the wind is red. She opens and closes the window each afternoon and knocks on a red door of a house. Outside, the sound of the traffic is also in red.

– I am made out of the colour red? You ask.

But it is a useless question. Here, even the rocks are red, like the moon and all the birds flying are red, like the sea is red and the waves are bubbling like blood. But you alone have been added to three stars, they have the colour of her undo hair.

Doesn’t matter what shade, they are all shades of red, she said: “You should hold everything forever in your heart. Only you can stop people from swallowing me whole down their throats. And their throats are just as red.”

(12) 

Bạn sống màu đỏ và cái chết màu xanh. Cái chết. Bạn biết nó không có ở đó, nhưng nó lại ở đó. 

Như ngày xưa đi học, các thầy giáo giải thích các thuật toán. Bạn có thể thêm các chữ số zero bất tận vào phía sau một con số nào đó. Nếu ba mươi lăm tỷ bạn sẽ thêm vào chín số zero. Như trên diễn đàn bây giờ bạn tha hồ bàn tán chín hay mười lần, sùi bọt mép. 

Bạn có thể chạm vào mười con số zero như chạm vào một tia nắng, một ánh mặt trời. Hay bạn chạm vào một cây bút, nhiều khi có thể là một chiếc hoa tai cho vợ, bằng vàng 9999.

Nhưng cuối cùng câu trả lời là không hề có. Bạn không nghe thấy gì. Không có gì không biết gì.

Bạn đưa tay ra để chạm vào nó, một cái chết đột ngột. Và nó mở ra như một cái lỗ đen. Nó là huyệt mộ của bạn. Bạn biết ba mươi lăm tỷ chả là gì so với ngàn triệu tỉ của mấy ông khác. Chỉ cần một giọt nước mắt ai đó nhỏ xuống là xong. Như một khoảng cách mịt mù của ánh sáng. Bạn biết không ai có thể nghe thấy hình ảnh giọt sương, không ai nhìn thấy một người hay con ngựa bị rơi ra và bỏ quên bên ngoài chuồng.

Cái chết, nó làm mọi thứ trở nên trong suốt. Nó chớp mắt của nó khi bạn muốn điều chỉnh ánh sáng. Nó không sợ. Không nao núng. Vì nó đã đưa tay ra kéo một người thoát khỏi vũng lầy.

Bạn hỏi: Nơi này là đâu? Cái chết, mắt của nó màu xanh. Nó nghiêng đầu trả lời bạn, ở đây.

Bạn đã lội chân trần, các ngón chân ngâm trong cát nên bạn để lại dấu vết. Mắt màu xanh ra hiệu cho bạn phải đến nơi mà những con sóng sẽ xô vào bờ, rửa sạch cát. Bạn đi ngang qua và nhìn dấu chân của bạn bị xóa, nhường chỗ cho một bãi cát mới, mịn màng. Mắt màu xanh chỉ bạn đi vào bờ.

Đây là lớp học của bạn ngày hôm nay. Ghi lại các bài học để nhớ.

Sau đó, một làn sóng cuốn lên và mang bạn đi. Nó, cái chết, hỏi: Được không? Êm chưa? Bạn gật đầu.

Bài học tiếp theo:

Từ một nơi nào đó trên biển, có một con chim khổng lồ. Ánh mắt của con chim lóa sáng và bùng nổ với hàng trăm màu sắc. Hay hàng ngàn mới đúng. Có lẽ con chim đang giận dữ, hạ cánh trên vai của bạn, móng vuốt bạn không thể biết là đến từ đâu. Trong ánh mặt trời, con chim phủ đôi cánh lên cả bãi biển. Một tiếng nổ. Một bầu trời phun trào như pháo hoa. Bạn thấy sợ.

Cái chết ba mươi lăm tỷ cùng với bạn ngồi im trong bóng tối. 

Nhưng bạn vẫn bị chiếu sáng bởi một cầu vồng mới vừa rơi xuống từ lông của con chim, như một chiếc dù màu máu. Sau đó, con chim nhún đôi chân, sột soạt đôi cánh, nó tung ra các màu sắc rực rỡ trên biển trước khi biến mất sau ánh mặt trời.

Một bài học nữa?

Ai cũng yêu nước như bạn đang yêu biển, nên không ai có thể nhắm mắt lại hay ngừng đặt ra các câu hỏi về cái chết. Họ luôn muốn mọi thứ rõ ràng. Bạn nhìn mặt trăng đã hiện ra bên cạnh mặt trời. Các ngôi sao treo lơ lửng từ các đám mây. Tia nắng vẫn chiếu trên nền màu đen, phản chiếu lấp lóa trên mặt nước, tạo ra đường chân trời. Bạn giơ tay để che mắt, của bạn và mọi người – để giữ cho tất cả các màu sắc mới xuất hiện vẫn rực rỡ. Và bây giờ bạn đã hiểu. 

Biển không phải chỉ là bãi cát bị sóng xóa mọi dấu chân. Biển sống lại ngay giữa hai lần sóng vỗ. Và chúng ta phải kịp viết một cái gì đó trên cát, đủ nhanh để mọi ngưởi kịp đọc trước khi bị xóa. 

Chúng ta là các vết nứt giữa màu sắc. Mỗi màu sắc là mỗi con người. Cầu vồng mà không có màu sắc thì không còn là một cầu vồng nữa. Chúng ta không thể phai mờ. 

Chúng ta chiếu sáng với những ý tưởng và suy nghĩ. Hối tiếc và sống lại. Chúng ta để lại dấu vết của chúng ta và chúng ta phải để lại một dấu chân để mọi người có thể nhìn thấy. 

Cái chết chớp mắt – con mắt vẫn màu xanh. Khi nó mở ra một lần nữa là lúc bạn sẽ trở lại lớp học. Nhìn chằm chằm vào ban giám hiệu với những mái tóc lốm đốm bạc như ánh sao trên nền đen u mê tăm tối mà bạn vừa thấy trên mặt biển đêm. Bạn dụi mắt nhìn màu sắc xuyên qua các con số. Không có con chim nhưng ánh sáng chiếu sáng tất cả mọi thứ trong phòng. Bạn biết chúng ta đang bốc cháy. Nhưng thầy giáo của bạn đã cố ý viết sai chính tả, thiếu chữ “c” nên chết thành ra hết. Nhưng chỉ trong một giây lúc tạm dừng giữa hai làn sóng. Khi sóng xóa đi, thầy giáo phải viết lại và sửa lại, bạn nói: “Tôi sợ rằng tôi đã không kịp hiểu. Tôi cam đoan là tôi không nhớ. Tôi không chối nhưng cũng không nhận. Tôi bị hoang tưởng. Tôi xin lỗi…”

Bạn mở vòng tay rộng hơn, ôm lấy mặt trời, kéo xuống các ngôi sao. Ánh sáng lung linh trở lại gấp hàng ngàn lần trong đôi mắt của mọi người. Bạn nhìn họ đan lại với nhau như một nhà thơ khi nhìn thấy cỏ đan vào với nhau tạo thành những chân trời, đã bật ra câu hỏi: “Tôi hỏi, người sống với người như thế nào?” Không ai trả lời bạn.

Như những hạt cát vô tận và im lặng mãi mãi, dù bị chiếu sáng dưới ông mặt trời đỏ rực. Bạn nói: “tôi sẽ,” bạn lắp bắp: “tôi sẽ,” bạn ngượng nghịu: “tôi sẽ,” và mọi người ngơ ngác: “Bạn sẽ?” Ai, ai sẽ? Ai? Ai sẽ không bao giờ sẽ?

Bạn quên mất chỉ khi chết đi, bạn mới có cái chết màu xanh. Bạn đang sống trong một đất nước màu đỏ, gió cũng màu đỏ. Nàng mở ra và đóng cửa sổ mỗi chiều và gõ lên cánh cửa màu đỏ của ngôi nhà. Bên ngoài, tiếng còi xe cũng màu đỏ.

– Tôi được làm bằng màu đỏ? Bạn hỏi. 

Nhưng đó là một câu hỏi vô ích. Ở đây ngay cả đá cũng màu đỏ, giống như mặt trăng và các loài chim đang bay màu đỏ, như biển cũng màu đỏ và sóng sôi như máu. Nhưng riêng bạn được thêm vào ba ngôi sao, nó có màu của nàng đang xõa mái tóc của mình. 

Màu gì cũng đỏ, nàng nói: “Chàng hãy giữ tất cả mãi mãi trong trái tim chàng. Chỉ có chàng, người ta mới không nuốt em vào trong cổ họng. Cũng màu đỏ.”

Once a day, the butterflies wander and play.
They fly from one flower to another.
To then sleep, they sleep so they may again tomorrow wander and play.

You and her were once on a small boat. A storm was brewing.

She was on the verge of tears: “Aren’t you afraid? Death means, you and I shall be two boulders. At the bottom of the deep, deep sea.”

You unsheathe the dagger on your hip. It gleamed. Sticking the blade at her throat. You asked: “Aren’t you afraid?” She laughed: “Why should I be afraid? I know you love me.”

You laughed: “Then why should we be afraid? They all love you, and the storm is merely the flutters of butterfly wings.”

.
In her youth, she liked to fly high, as high as the angels. But she forgets the sunlight is terrifying at that height, so close to the Sun. Hence now we all have these blistering sunburn scars on our face, like her long ago.

.
One day he gave her a dozen roses, and there was one plastic flower amongst them. He said:

I will love you until the day the last flower dies…

.
He is writing, and she reminds “it’s late, sleep”.

In death, in the land of the dead. Without her to remind him, he didn’t feel the need to write anymore. Even though she thinks he will never stop writing, write until it is dawn again, until he sees her again…

You write, and you ponder…

How will you do it? To weave the words together into a path that will help you avoid all the footprints of those who have gone before you. You surprise everyone while alone, you are terrified, because the path in front of you is covered with footprints…

You understand all of us hate plagiarism, the same old thing you force people to hear. Will you be able to force the echo into the vernacular, make people remember to then forget, to laugh to then be annoyed… you have to do everything, often mere hope, to hopelessness beyond your wife’s long sigh.

Write and ponder…

Most annoying is the plague of someone else’s thoughts in your mind, you keep thinking we are all here only for you. You turn into a thief, you bring home a gift that the Creator gave someone else. Sometimes because of it you are misjudged because you have no use for it. It’s just a birthday card, or a congratulation card “ngày thôi nôi” for someone’s baby, a gift from the Creator, reserved for them, alone…

Like the wind, sometimes the words have shifted…

You continue to write, and ponder…

Because you know that you’re not a thief, you always want to go, look and leave a mark on the path full of footprints like an echo. You will not wade through the swamps and fields like those who are afraid to leave their mark behind. The echo twisting and turning all over the page like your signature.

An echo like the sound of your weeping, a poet.

(13) 

Mỗi ngày một lần, mấy con bướm rong chơi.

Chúng bay từ cánh hoa này đến bông hoa khác.

Sau đó chúng ngủ, để sáng mai còn rong chơi tiếp.

Chỉ còn nàng và bạn trên con thuyền nhỏ. Cơn bão.

Nàng gần như khóc: “Chàng có sợ không? Cái chết, chàng và em sẽ là hai tảng đá. Mãi mãi nằm dưới đáy biển sâu.”

Bạn rút dao ra khỏi vỏ. Ánh chớp. Con dao kề ngay cổ nàng. Bạn hỏi: “Nàng có sợ không?” Nàng cười: “Tại sao em phải sợ? Em biết chàng yêu em.”

Bạn cười: “Vậy sao chúng ta lại sợ? Mọi người yêu em, và cơn bão chỉ là cánh vẫy của một con bướm.”

.

Ngày xưa nàng bay cao như một thiên thần. Nàng quên rằng khi bay cao thì sức nóng của ánh nắng thật khủng khiếp. Nên bây giờ ai cũng phải mang những vết sẹo bỏng trên gương mặt, như nàng ngày xưa ấy.

.

Một ngày chàng tặng cho nàng mười hai bông hồng, trong đó có một bông hoa nhựa. Chàng nói: 

Anh sẽ yêu em cho đến khi bông hoa cuối cùng tàn lụi…

.

Chàng viết, và nàng nhắc chàng “khuya rồi, đi ngủ”.

Khi chết, chàng xuống âm phủ. Dưới đó không có nàng, không có ai nhắc, nên chàng chẳng cần viết gì nữa. Nhưng nàng cứ nghĩ chàng sẽ viết mãi, viết mãi cho đến sáng mai, khi chàng gặp lại nàng…

Bạn viết, và bạn suy nghĩ…

Bạn sẽ làm như thế nào? Để có thể thêu dệt ngôn ngữ thành con đường nhưng vẫn luôn phải né tránh dấu chân của người đi trước. Bạn phải làm mọi người bất ngờ còn riêng bạn lại sợ hãi, vì con đường đã chi chít dấu chân… 

Bạn biết ai cũng ghét những trò đạo văn, những ý tưởng cũ rích bạn bắt họ phải nghe. Bạn làm thế nào để ngôn ngữ ngân vang, có thể làm cho mọi người nhớ và quên, vui cười rồi trách móc… Bạn phải làm tất cả, nhiều khi chỉ là hy vọng, rồi tuyệt vọng khi bạn chỉ nhận về tiếng thở dài trong đêm của vợ bạn. 

Viết và nghĩ…

Nhưng khổ nhất là khi ý nghĩ của ai đó bám víu vào tâm trí của bạn, bạn vẫn nghĩ chúng là riêng của bạn. Bạn thành kẻ trộm, bạn mang về nhà mình một món quà mà Thượng Đế đã ban cho người khác. Đôi khi bạn bị oan vì món quà ấy thực sự không cần thiết cho bạn. Nó chỉ là tấm thiệp mừng sinh nhật, hay ngày thôi nôi của một em bé nào đó của ai đó, mà Thượng Đế đã gửi, riêng cho họ…

Như cơn gió, đôi khi nó chỉ là những sáo ngữ…

Bạn vẫn viết, và nghĩ…

Vì bạn biết bạn không phải tên trộm, bạn luôn luôn muốn mình đi, tìm và để lại trên con đường những dấu chân như những âm vang. Bạn không lội vào đám ruộng sình như những kẻ không dám để lại dấu chân. Tiếng vang vòng vèo trên trang giấy như chữ ký của bạn.

Tiếng vang nghe như tiếng khóc của bạn, một nhà thơ.

——–

hình: lớp học làm thơ

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

These poems are the poems prepared to share the fate as the web pages without a future. Like the dead bodies swallowed whole by the earth. Leaving not a mark. Missing somewhere instead of dead. It is less painful than when there is no definite time of death.

And the reader is more sterile than the disinfected hands of a surgeon. Surgeons are not committed to any kind of explanation, to their patient, in the middle of an operation. 

The vernacular had turned into a dense cloud, the readers are like patients coming out of anaesthesia. Even though true to their heart, they are unsure if the fear of the operation will ever leave them. 

(14) 

Đó là những bài thơ chịu chung số phận với các trang web bị sập. Như những xác người bị mặt đất nuốt chửng. Không dấu vết. Cái chết đã thay bằng sự mất tích. Đỡ đau đớn hơn.

Và người đọc thì sạch sẽ còn hơn bàn tay vô trùng của một bác sĩ phẫu thuật. Ở phòng mổ bác sĩ có bao giờ phải giải thích về cuộc phẫu thuật với bệnh nhân.

Chữ nghĩa đã thành một đám mây mù, người đọc như vừa tình dậy sau một liều thuốc gây mê. Dù sự sợ hãi trong tâm hồn về cuộc phẫu thuật không biết bao giờ mới chấm dứt.

NYC, USA. photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

The four thousand year old poems, “literature and the humanities”, the current question in the reader’s mind: “Poetry is written for whom?”, quick we are to fall for the dark side, the truth can be as creative as we like, how could poetry ever be closer to the truth.

Poetry could never cross such a thin line. We can make the words fly, make it blow up, make it appear and disappear as fleetingly or just as hauntingly; as shitty and as crude as we make it. Men and women rolling around in the mud. Poetry could be like the belly ache at the end of each month, whinging and whining are better dispositions than any gynaecological examination.

As long as it doesn’t open up or touch the darkness like a mass grave.

Leave the reader in a state of darkness, lost and abandoned in their surroundings. Poetry is like the train of history speeding ahead and it’s derailed, fallen flat on its face and it still continues to brag about its extraordinary adventures.

(15) 

Những bài thơ bốn ngàn năm tuổi, “văn dĩ tải đạo”, bây giờ khi người đọc hỏi: “Thơ đang viết cho ai?”, đã mau chóng rơi vào bóng đêm, tha hồ sáng tạo ra sự thật, vì chúng không bao giờ chạm được vào sự thật.

Cái ranh giới mỏng manh ấy không bao giờ thơ có thể bước qua. Thôi thì tha hồ bóng bẩy tung bay, vụt hiện hay ám ảnh, cứt đái hay kặc lờ đều thoải mái. Tha hồ đàn ông đàn bà vật nhau. Thơ cũng bị đau bụng cuối tháng, kể lể rõ ràng còn hơn đi khám phụ khoa.

Miễn là đừng mở ra hay chạm vào cái bóng đêm như nấm mồ tập thể ấy.

Bỏ lại người đọc như những bóng đen, bơ vơ nhìn vào thế giới xung quanh. Thơ như đoàn tàu lịch sử đang lao nhanh bị trật bánh, chỏng bốn chân lên trời vẫn ba hoa về những cuộc phiêu lưu.

Chợ Lớn, Vietnam. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Enough. The trips. The homecomings. What was seen, heard, remembered…

Enough. Dreams, illusions, sunrises, sunsets, goodbyes, lives… all countless illusions.

The daily announcements on the public speakers, sad news, even poetry was read over the street speakers. Children’s laughter, lover’s whispers, the cries from burning homes… Enough is enough. Please return everything back to its original place. Even the torture of the public announcements are too mild. The pure love in poetry, the quietude of a poet, the bitterness of a dead end, the crudeness cleansed by fire.

Please allow it to end, so we can begin again. Gosh the verses one knows by heart: “Oh China dearest China / easing across the dying light / through the screams of Lỗ Tấn / a cannibals’ meal?” [*]

Perhaps long gone is the era of cannibals turned poets?

(16) 

Đủ rồi. Những chuyến đi. Những lần về. Những cái đã thấy, đã nghe, đã nhớ…

Đủ rồi. Những giấc mơ, những ảo ảnh, những bình minh, những hoàng hôn, những cuộc chia tay, những cuộc đời… đã hiện ra dưới muôn ngàn ảo ảnh.

Tiếng loa vẫn hàng ngày đọc bao nhiêu tin tức, có khi buồn, loa đọc cả thơ. Tiếng cười trẻ con, tiếng thì thầm tình nhân, tiếng kêu của người có nhà bị cháy… Mọi thứ đã quá đủ rồi. Hãy trả mọi thứ về nơi chốn cũ. Sự tra tấn của cái loa cũng quá nhẹ nhàng. Tình yêu tinh khiết của thơ, sự âm thầm của thi sĩ, sự đắng cay của khốn cùng, sự thô lỗ đã bị đốt cháy bằng lửa.

Đã chấm dứt, xin hãy bắt đầu. Ôi chao những câu thơ mà thơ vẫn nhớ: “Trung Hoa ơi Trung Hoa / đi trong buổi chiều tà / nghe Lỗ Tấn gào thét / ăn thịt người, còn a?” [*]

Cái thời của những kẻ ăn thịt người và làm thơ chỉ là ngày đó thôi ư?

_________

[*] thơ Tố Hữu.

NYC, USA. photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

In the poet’s dream, people hung him on a galvanised iron pole at a welcome gate. After hanging him up, they took turns stoning him. Some left because they thought he was dead. 

As he opened his eyes, he realises that he was still alive. He immediately turned on his computer to write down what happened in his dream, hoping that it might turn into a flash fiction for safe keeping just in case he fails to make it into the poetry circle he might still have a chance as a writer. 

“I know why they hung me up. Perhaps because I’m a poet. But why do you have to hang a poet up? But if you don’t hang the poet up then what is the point of having a welcome gate? It’s true that I do write poetry, since if I don’t write poetry then why would people waste their time and all that galvanised iron to make a welcome gate? But why hang a poet? But if you don’t hang the poet up then what is the point of having a welcome gate? People pretend to admire the gate, though in truth they are admiring me. But then again in truth they hung me up so they could admire the welcome gate. And if not me then I would hang myself up so I can look down and admire everyone in return. But if so then the story is no longer a flash fiction, more of a rash decision, a sad comedy…”

when you love a poet
cheers to you
their words will hurt more than
when she bites…


(17) 

Trong giấc mơ, nhà thơ thấy mình bị người ta treo lên mấy cái cổng chào vừa mới làm xong bằng mấy cây sắt mạ kẽm. Sau khi treo nhà thơ lên, mọi người nhắm vào đó thay nhau ném đá. Cũng có người bỏ về vì tưởng nhà thơ đã chết. 

Khi tỉnh dậy, nhà thơ thấy mình vẫn còn sống. Bèn mở máy tính viết lại giấc mơ, hy vọng thành một truyện cực ngắn để sau này không qua được cửa hội đồng thơ thì còn cửa hội đồng văn xuôi. 

“Tôi biết vì sao người ta treo tôi lên. Có lẽ vì tôi là nhà thơ. Nhưng tại sao phải treo nhà thơ lên? Nhưng nếu không treo nhà thơ lên thì người ta làm mấy cái cổng chào làm gì? Đúng là tôi có làm thơ, vì nếu tôi không làm thơ thì người ta làm mấy cái cổng chào làm gì cho tốn mấy cây sắt mạ kẽm? Nhưng tại sao phải treo nhà thơ lên? Nhưng nếu không treo nhà thơ lên thì người ta làm mấy cái cổng chào làm gì? Mọi người giả đò như thích ngắm cái cổng chào, trong khi thực tế lại muốn ngắm tôi. Nhưng thực ra họ không ngắm tôi mà treo tôi lên để họ ngắm cái cổng chào. Và nếu không tôi cũng tự treo tôi lên để ngồi đó ngắm lại mọi người. Nhưng như vậy câu chuyện lại quá dài, thành câu chuyện hài…”

khi bạn yêu một nhà thơ
chúc mừng bạn 
lời nói của họ còn đau hơn cả
khi nàng cắn…

Critic: Inra Sara

There was an unlucky poet who fell from the twelfth floor of his apartment block, but he was only mildly injured, a fellow reader sitting on the ground reading the poet’s poems broke his fall, and this person died immediately…

In court…

The poet was filled with remorse and was prepared to compensate the family for the unjustified death of their poetry loving child, the poet was prepared to hand over all the royalties he makes from his poetry from the present day for the rest of his life, to the end of his days. But the father of the deceased refused the arrangement, because money can not replace his precious child, the only fair verdict would be a life for a life…

Heated words were exchanged, before the judge handed down his final verdict:

In keeping with the deceased father’s wishes, the poet can not use his royalties as compensation, the accused must sit on the grounds of the apartment block, at the very spot the son of the accuser sat and wait for the deceased father to jump from the twelfth floor so the poet can break his fall the way the incident had taken place. 

The poet agreed, with one condition, that the critic must sit on the ground at the same spot next to him…

(18) 

Có một nhà thơ chẳng may bị rơi từ tầng 12 của chung cư xuống nhưng chỉ bị thương nhẹ, do ông rơi trúng một bạn đọc đang ngồi đọc thơ ở dưới đất, nhưng lại làm người nầy chết ngay tại chỗ…

Ra tòa…

Nhà thơ ân hận và đồng ý bồi thường thỏa đáng cho thân nhân của người yêu thơ oan sai ấy, bằng toàn bộ nhuận bút của nhà thơ từ giờ trở đi cho đến khi chết. Nhưng bố của nạn nhân không bằng lòng, vì tiền bạc không thể thay được người con yêu quý của ông, phải mắt đền mắt mạng đền mạng mới là công bằng…

Lời qua tiếng lại khá căng thẳng, sau cùng vị quan tòa phán:

Thể theo nguyện vọng của ông bố, nhà thơ không thể bồi thường bằng tiền nhuận bút, chàng phải ngồi ngay dưới chung cư chờ ông bố từ tầng 12 nhảy xuống và đè lên đúng như sự việc đã xảy ra.

Nhà thơ đồng ý, nhưng với điều kiện là phải có một nhà phê bình ngồi kề bên…

Trâm in the Sydney Botanical Garden, Australia. Photography by Xuân Hồng.

Once upon a time, a bunch of poets were playing a game of hitting the poetry button in the playing ground, a heavily bearded envoy from the capitol turned up, he came riding into town on horseback, blew on his trumpet, making a racket, as he announced loudly: “The king is on his way, he will pass through these parts, he will enact and concurrently write in real time.”

The playground in this small town was so dirty to the point that it was rather sad, scrap pieces of paper were everywhere on the ground, a litany of poetry without rhyme or rhythm. When a poem is useless, they are like unborn children in a maternity ward at a clinic in the highlands, very very small.

But the poets were not responsible for the filth. 

The poets ran home all at once, some brought along their hoe, their rake, one of them borrowed their wife’s wheelbarrow, she was a construction assistant. The poets laboured meticulously cleaning and tidying up each and every corner of the playground. They heard how much the King of Poetry detests filth.

After the garden was clean, the poets threw away the poems that they had held onto that did not rhyme as though they were discarding pots of Marigold after Tết. Once it was all done, the playground was so beautiful that the children just stood there clapping, dumbfounded by the excitement.  

The poets waited the whole day and the King did not show.

But as soon as the sun set, there he was, an old man in old clothes, tired and exhausted from being on the road, he stopped and looked at the playground:

– What a lovely place. My dear good fellows, I wonder if you can let me go in and rest my feet for a bit?

They invited him in and invited him to sit on a chair made out of an old carton of Larue beer, that they regularly used to perform their poetry. They draped an old red jumper over it so that it looks like a dias, and they were of course quite proud of their beautiful dias.

– This is our playground, they said. And we have tried our best to make it great to welcome the King, but the King did not turn up. Now we use it to welcome lost beggars like you, so please, feel free to rest your feet for as long as you like.

The old man attentively listened to the poets tell their stories about the five brown puppies on the grassy patch of the playground, the four blue eggs in the wood thrush’s hay nest, and a beach where seven mussel shells continue to drift out toward a distant sea. The old man nodded as though he understood everything they said.

Now and then the old man would swallow his saliva while listening to the poets go on and one, so he begged them for a glass of water.

And as the sun lit up the exhausted silvery hair of the old man, a young poet saw the golden gleam of the crown perched on the old man’s head.

(19) 

Một ngày nọ, các nhà thơ đang chơi thả thơ trong sân, bỗng một sứ thần có râu rậm từ kinh đô cưỡi ngựa vào thị trấn, thổi kèn vang rền và kêu to: “Đức Vua sẽ ngang qua con đường này, Ngài vừa vi hành vừa kết hợp đi thực tế sáng tác.” 

Những nhà thơ lập tức dừng cuộc chơi của mình, nhìn nhau ngơ ngác khi hay tin Vua Thơ sắp đến. 

Sân chơi của các nhà thơ trong thị trấn nhỏ này bẩn thỉu một cách đáng buồn, chỉ toàn giấy vụn và các bài thơ mất vần. Khi các bài thơ bị hỏng, chúng giống như các thai nhi không thể ra đời trong phòng sinh của một trạm xá vùng cao, nhỏ xíu. 

Nhưng sự bẩn thỉu đó không phải lỗi của các nhà thơ. 

Các nhà thơ liền chạy về nhà, người mang cuốc, người thì cái cào, và người thì tất tả chạy đi lấy chiếc xe rùa của vợ vốn là một phụ hồ. Các nhà thơ làm việc chăm chỉ cho đến khi khu vườn sạch sẽ và gọn gàng. Họ biết Vua Thơ ghét sự bẩn thỉu.

Sau đó các nhà thơ tiếp tục vứt các bài thơ mất vần đang cầm trên tay như người ta vẫn vứt các chậu hoa Vạn Thọ sau tết. Khi hoàn thành, sân chơi thơ đẹp đến mức lũ trẻ trong thị trấn đứng ngây ra nhìn và vỗ tay thích thú.

Các nhà thơ chờ đợi cả ngày cho sự xuất hiện của Đức Vua, nhưng Ngài không đến. 

Chỉ đến khi mặt trời lặn, một ông già mặc bộ quần áo cũ kỹ, mệt mỏi đi dọc theo con đường, dừng lại nhìn vào khoảng sân: 

– Thật là một nơi dễ chịu, không biết ta có thể vào và nghỉ ngơi được không, các con trai yêu quý?

Các nhà thơ mở cửa cho ông ta vào và đặt ông ngồi trên chiếc ghế mà họ làm từ mấy cái két bia Larue cũ, vốn vẫn dùng để trình diễn thơ. Họ phủ lên nó chiếc áo len cũ màu đỏ để cho nó giống như một chiếc ngai vàng, và dĩ nhiên họ thấy nó rất đẹp.

– Đây là sân chơi của chúng tôi, họ nói. Và chúng tôi đã làm nó thật đẹp để đón Nhà Vua, nhưng Ngài không đến. Bây giờ chúng tôi dùng nó cho những người ăn xin lạc đường như ông có chỗ nghỉ ngơi. 

Ông già ngồi nghe các nhà thơ kể cho ông ta về năm con chó con màu nâu trong góc vườn, cái ổ rơm của chim mía với bốn quả trứng màu xanh, và bờ biển nơi bảy chiếc vỏ hến màu vàng vẫn trôi tít xa xa. Ông già gật đầu ra vẻ hiểu tất cả.

Thi thoảng ông già nuốt nước miếng khi nghe các nhà thơ nói, và xin một ly nước lọc. 

Và khi mặt trời chiếu sáng lên mái tóc bạc ánh kim của ông già ăn xin mệt mỏi kia, một nhà thơ trẻ mới phát hiện ra, ánh nắng lóe lên như một chiếc vương miện bằng vàng, trên đầu ông lão.

——–

hình: các nhà thơ làm sắp đặt

Halong Bay, Vietnam. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

When the teacher got to the part about how the pearls were even more beautiful after the clams consumed the blood of Mỵ Châu, they have a brilliant glow. A student cried:

– disgusting

The teacher was surprised, so she asked why. The kid continued to cry: My mother said there are no pearls, only bullet shells. And my father’s blood across the seas..

The teacher was silenced.

After school was out, she went to see the child’s mother, to find that the child’s mother was overseas as an export labourer, the child lived with their grandmother. The child’s grandmother had lost her eyesight, she could barely see, so she always looked as though she had just stopped crying…

(20) 

Khi cô giáo giảng đến đoạn máu của Mỵ Châu làm cho các con Trai ăn vào thì ngọc càng sáng, đẹp một cách long lanh. Một em học sinh khóc:

– Khốn nạn…

Cô giáo ngạc nhiên, hỏi vặn lại. Nó vẫn còn khóc: Mẹ nói không có ngọc trai, chỉ toàn là vỏ đạn. Và máu của bố loang đầy trên biển…

Cô giáo lặng im. 

Tan học, cô tìm đến nhà để thăm mẹ em, thì mới biết mẹ em đang đi xuất khẩu lao động, em ở với bà. Mắt bà đã lòa, nên lúc nào nhìn cũng như vừa mới khóc…

Growing up, at one corner of the house was our father’s poem, a permanent fixture, from far away it looked like a walking stick.

The walking stick, besides using it to threaten us into behaving, now and then, our father would take it for a walk and leave it leaning against the front gate. He would dress the walking stick in his old clothes, a hat, hair and a beard, and it would stand there alone by the gate. When we lose interest in it, he would then remove it from the front gate and leave it leaning against the wall in the corner of the house. 

It was as silent as my father.

We grew up and left home, married and had children of our own. Each visit home, we would find our father dressing up his walking stick with old clothes and a hat, we would look at each other and our tears would flow. 

Our father was very sick, when we came home to see him, we found the hole he had dug. 

The walking stick was placed at the centre of the hole with all the medals and commendation certificates he had received over the years. The certificates and medals were scattered around the walking stick like talismans. Together with the electric bills, movie tickets, soccer tickets… that he had collected like memorabilia of his time in the military. It included a stick of lipstick my mother liked long ago. My father wanted a safe home for his walking stick.

That year, the autumn colour was a brilliant yellow, and it was cold.

When our father passed away, we sold our father’s home to a young couple in the neighbourhood. They covered the hole up and left our father’s walking stick on the curb of the road with the rest of their garbage on rubbish day.

(21) 

Tuổi thơ chúng tôi lớn lên với bài thơ của bố vẫn dựng ở góc nhà, nhìn xa như một cây gậy.

Cây gậy ấy, ngoài việc dùng đe nẹt khi anh em chúng tôi có lỗi, thi thoảng, bố lại lấy nó ra dựng trước cổng. Bố mặc vào cây gậy bộ quần áo cũ ngày xưa của bố, gắn thêm mũ mão râu tóc, và để cây gậy đứng đó một mình. Khi chúng tôi không còn tò mò thích thú nhìn ngắm nữa, bố lại mang nó dựng vào góc nhà.

Nó cũng lặng im như bố.

Chúng tôi lớn lên, rời khỏi nhà của bố, kết hôn và sinh con đẻ cái. Mỗi lần về thăm, thấy bố vẫn loay hoay với việc mặc áo quần và đội nón cho cây gậy, anh em tôi nhìn nhau chảy nước mắt.

Bố ốm nặng, khi về thăm chúng tôi thấy bố đã đào một cái hầm. 

Cây gậy được bố đặt xuống hầm lẫn với rất nhiều bằng khen huy chương huy hiệu ngày xưa của bố. Chúng nằm ngổn ngang quanh cây gậy như những lá bùa. Cùng với những phiếu thu tiền điện, vé xem phim, vé xem bóng đá… mà bố vẫn sưu tập như những kỷ vật của cuộc đời chinh chiến của mình. Có cả một thỏi son môi ngày xưa của mẹ. Bố muốn cây gậy cũng có nơi ẩn nấp an toàn. 

Mùa thu năm đó lá vàng rực, và lạnh.

Khi bố mất, chúng tôi bán ngôi nhà cho một cặp vợ chồng trẻ ở gần đấy. Họ lấp cái hầm và mang cây gậy của bố bỏ phía bên kia đường, vào ngày cả làng thu gom rác.

Sydney Botanical Garden, Australia. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm.

When there’s no one at home…

You lock the door. Just darkness and a crack on the ceiling. Silence.

Like those nightmares, when there’s no one at home, you often hear them say. They greet you and call on you, the gentle voice of someone who’s weak and not well. Here and there is the echo of their sporadic coughing.

All you have to do is to lightly touch the door and you can feel the emptiness inside, the metal doorknob is cold as though it was on ice. Darkness holds more than you had imagined. The house looked sick, and for a while now the sun had overlooked it.

Darkness is what you want now. Light is what you want only after you are dead. You thought the stairs are rather rickety, won’t sustain the journey, you are descending soundly, down into the depths, where night after night you can hear the echoes of pain.

You’re overwhelmed by the room. Submerged, you trace out the walls with your hands, you’re lost in a hall. Someone invites you to come up onto the podium to give a speech, since it is your first time amongst them. You resent them for not acknowledging your refinement. You want to come up with an excuse to explain why you are like this. You freely fall. You climb onto all fours up the steps. You crawl out the door. You crawl toward the rustling sound.

You hear people arguing: that whore…

You sit there in silence. You look up at the sky, and spell out the first few words of a poem you’re about to write down. Since no matter what, you have the heart of a poet. It’s no secret. This is your life, when there’s no one at home.

(22) 

Khi nhà không có ai… 

Bạn mở khoá cửa. Chỉ có bóng tối và có một vết nứt trên trần nhà. Im lặng. 

Giống như những cơn ác mộng, mỗi khi trong nhà không có ai, bạn thường lắng nghe họ nói. Họ chào và gọi bạn, giọng nói nhẹ của kẻ có vẻ như yếu đuối hay bệnh hoạn. Thi thoảng vang lên tiếng ho khúc khắc của họ. 

Chỉ cần chạm nhẹ vào cánh cửa là bạn cảm thấy sự vắng lặng, núm cửa bằng thép như được ướp lạnh. Hoá ra bóng tối có nhiều hơn những gì bạn đã nghĩ. Ngôi nhà như đang ốm đau, và lâu rồi mặt trời không toả sáng vào nó. 

Bạn muốn bóng tối. Bạn muốn khi chết đi mọi thứ mới được thắp sáng. Bạn thấy cầu thang thật ọp ẹp, không thể đi xa, bạn đang muốn bước xuống thật xa, thăm thẳm, nơi hàng đêm bạn vẫn nghe vọng về những âm thanh đau đớn. 

Bạn chìm vào căn phòng. Mò mẫm theo các bức tường, bạn lạc vào trong một hội trường. Có ai mời bạn lên phát biểu, vì đây là lần đầu tiên bạn đến. Bạn hơi giận khi không ai thấy bạn sang trọng. Bạn cũng muốn tìm một lý do vì sao bạn ra như thế này. Bạn rơi tự do. Bạn bò lên bậc cầu thang. Bạn bò ra cửa. Bạn bò đến chỗ nào có tiếng sột soẹt. 

Bạn nghe có tiếng ai đó đang cãi nhau: con đĩ… 

Bạn ngồi im lặng. Bạn nhìn lên bầu trời, và đánh vần những từ đầu tiên của bài thơ bạn sắp viết. Dù sao bạn vẫn phải là thi sĩ. Đó không phải là một bí mật. Đó là cuộc sống của bạn khi không có ai ở nhà.

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

On March third, according to the sky’s incantations, the rice flower’s whispers to the wind. The mentions of rain, blue skies and fluffy clouds, the land, things, so many things that were gone…

How often was the rice flower, swayed by the wind, hanging swinging from the stalk, as fragile as the willow. The rice flower, holding on like a dewdrop…

The rice flower, she misses her lover, wanting to go back. On her journey, now and then the rice flower would stop, with her hands on her hips. Her body, limbs aching from the heat of the sun, gently sticks out her chest, straightens her back, the rice flower inhales deeply. The rice flower gave off a dry scent because there was no rain, since through the course of life there were moments when she was wet.

Hesitantly, the rice flower leans her chest against his wrist.

Strands of hay knotted in the hair of the little boy in him, blown away by the wind. He was a little thin, and the rice flower preferred it . But the rice flower’s off hand remark would always be: “what use are you to me…” Such a thought hurts the rice flower, not unlike the way she had to face the blade of a sickle. “I’ve seen a doctor”, the rice flower said, trying to remain calm, she lowered her voice, “gosh, my back hurts…” The rice flower bending down carefully, straightening the creases in her jeans, using what was left of her courage said: “this will be my last summer.”

Because when winter comes, the rice flower will be fast asleep.

Quietly he cried, the way he had cried when his mother passed away. The moments winter drifts by, minute after minute, summer returns in long warm days, he knew the rice flower shall again be alive. As the harvest gets closer and closer, the rice flower would tell him not to worry. She’s aware of how he no longer wears a face mask to hurt, the way he had in the past denied the clouds in his mind. The rice bloom worried about how he might forget the harvest. “Do we still have time, dear love?” the rice flower asked.

He misses the rice flower so much. He wanted a new life, he wanted to begin again. He rubbed the rice flower between his palms, and her husk was whisked away by the wind. He sunk his teeth into the rice flower, and he knew that the rice grain would come spilling out like her milk, when he chewed on it. The rice flower stared at him, her round eyes startled by surprise, the sudden pain, but she didn’t mind, her eyes softened. For the first time in his life he didn’t want the harvest to end, even though most would have already finished their harvest then.

He said: “no, not yet!”

He’s worried about how the field might feel abandoned. His life with the rice flower was like a farmer and his land, like a soldier and his cherished blood. He is adamant that both he and she both still have a chance. Even in death, he hoped that his spirit would become one with the rice flower. He wants to sleep with the rice flower for the rest of his life, even in winter, the way she returns in dream.

Rice flower sighing as she straightened her back, said quietly: “I will look for you, even if you hide from me.” He could discern the heat of the sun. He listens earnestly, but he will never be able to hear anything again. The hurt the rice flower had to endure, he understood that he was late. He chased after her, made promises, he was hopeful… But the rice flower feared that the truth might hurt him more. But she would always cry and remained silent when he asked.

“Look around son,” his father said. “It’s not a rice flower. It is your first love and you, my son, like ashes, you thought it’s nothing. It is the tear of someone you love, in the return of the summer storms, often very late.” He understood that it was her lashes, when the rain was verging on a storm, like until death the soldier bled and was forgotten.

But all he could see was nothing else, but the rice flower. He could hear nothing else, but the wind. Like when they find his body, they will find him holding onto the rice flower, she will be curled up tightly in the palm of his hand, her lips quietly praying.

His father said: “look up at the sky, and take it home, son.”

His voice sounded like the rustling of the rice flower. He left quietly after that, and disappeared into the abandoned field. Letting go of the image of his father, he fell into the embrace of the rice flower. Unlike father, rice flower welcomed him. Though she would always cry and complain about the pain.

The morning his father was cremated, he was in the field alone. In his hand was a box, in the box was the ashes of a man. He tried to smile but instead he cried. Only the soil soaked up his tears. The rice flower, her head lowered, sighing as she looked at him. She consoled him until his sadness was washed away. “What was the point of me having you around?”, her voice rose innocently, an echo across the field.

He stared at the bare rice flower, naked, stripped of her hull, standing there quietly beneath an infinitely blue sky, he could hear his father’s voice in the rustling of her stalk, her leaves.

“I’m ready and prepared to go with you now, father…”, he said.

(23) 

Ngày 8.3, theo lời cầu nguyện của bầu trời, bông lúa sẽ thì thầm với gió. Nó nói về mưa, về mây xanh, về mặt đất, về nhiều thứ đã biến mất… 

Bông lúa, sau bao nhiêu lần lảo đảo vì gió, giờ nó đang đong đưa trên cành lá, mong manh như liễu. Bông lúa, nó đeo bám như một giọt sương…

Bông lúa nhớ anh, nó muốn quay về. Trên đường đi, bông lúa thỉnh thoảng dừng lại, chống tay lên eo của mình. Cơ thể nó đau nhức vì sức nóng của mặt trời, khẽ uốn cong lưng, bông lúa hít thở sâu. Bông lúa có mùi khô vì trời không mưa, dù ở đời nhiều lúc cũng cần ướt át.

Ngập ngừng, bông lúa chạm khẽ ngực lên khuỷu tay của anh. 

Gió đã rối tung những cọng rơm trên mái tóc như cậu bé của anh. Anh hơi gầy, và bông lúa thích điều đó. Nhưng bông lúa vẫn nói: “có chàng thì được gì đâu…” Ý nghĩ đó cắt ngang làm bông lúa đau như gặp một lưỡi liềm. “Em đã đến bác sĩ”, bông lúa nói, cố giữ cho giọng nói của mình dịu dàng, “ôi chao là cơn đau ở lưng của em…” Bông lúa khẽ cúi xuống, vuốt ve hai ống quần jeans, lấy hết can đảm nói: “đây sẽ là mùa hè cuối cùng của em.”

Vì đến mùa đông, bông lúa sẽ đi ngủ.

Anh khóc trong im lặng, như khi mẹ qua đời. Những lúc mùa đông trôi qua, từng phút từng phút, mùa hè quay lại với những ngày dài và ấm, anh biết bông lúa sẽ sống lại. Khi mùa thu hoạch đến gần, bông lúa nói với anh đừng lo lắng. Nó biết anh không còn đeo mặt nạ làm nỗi đau, như anh đã từ chối những đám mây trong tâm trí. Bông lúa sợ anh quên mất mùa thu hoạch. “Chúng ta có còn thời gian không, chàng ôi?” bông lúa hỏi.

Anh nhớ bông lúa biết bao. Anh muốn làm lại từ đầu. Anh vò nát bông lúa giữa hai bàn tay, gió thổi bay đi vỏ trấu. Anh cắn bông lúa, và anh biết những hạt gạo sẽ tứa ra như sữa của nàng, khi anh nhai. Bông lúa nhìn anh, đôi mắt mở to, đau đớn trong giây lát, rồi tha thứ. Lần đầu tiên trong đời, anh không muốn mùa thu hoạch kết thúc, dù nhiều người đã gặt xong. 

Anh nói: “còn quá sớm!” 

Anh sợ cánh đồng bỏ hoang. Cuộc sống của anh và bông lúa như người nông dân trên cánh đồng, như người lính yêu máu của mình. Anh nghĩ cả anh và nàng vẫn còn cơ hội. Cả khi chết, anh hy vọng linh hồn nhập vào bông lúa. Anh suốt đời chỉ muốn ngủ với bông lúa, kể cả mùa đông, như nàng vẫn quay về trong giấc mộng. 

Bông lúa thở dài và ưỡn cong thêm một lần nữa, thì thầm: “Em sẽ tìm chàng, dù chàng chạy trốn em.” Anh cảm thấy sức nóng của mặt trời. Anh cố gắng nghe bất cứ điều gì, nhưng sẽ không bao giờ anh còn có thể nghe thấy gì. Đau đớn như bông lúa, anh biết mình cũng bị muộn. Anh chạy theo, anh hứa, anh mong đợi… Nhưng bông lúa sợ sự thật sẽ làm tổn thương anh nhiều hơn. Như nàng hay lặng im khi anh hỏi, và khóc.

“Hãy nhìn quanh đi, con trai,” cha anh nói. “Đây không phải là bông lúa. Đó là tình đầu của con mà con cứ ngỡ là không có gì không có gì, như cát bụi. Đó là giọt nước mắt của người con yêu, khi những cơn mưa mùa hè quay lại, nhiều khi rất muộn.” Anh biết đó là lông mi của nàng, khi các cơn mưa đã cố gắng rơi, như người lính chảy máu đã bị người ta lãng quên, đến chết.

Nhưng tất cả những thứ anh thấy, chỉ là bông lúa. Tất cả những thứ anh nghe, chỉ là tiếng gió. Như sau này mọi người tìm thấy xác anh, vẫn cầm chặt bông lúa uốn cong trong tay, miệng thì thầm cầu nguyện.

Cha anh nói: “hãy nhìn lên vòm trời, và mang nó về nhà, con trai.” 

Giọng nói của ông nghe như tiếng sột soạt của bông lúa, sau đó ông bỏ đi lặng lẽ, tan vào cánh đồng hoang. Anh buông bỏ hình bóng của cha, lao vào vòng tay bông lúa. Không như cha, bông lúa đã sẵn sàng. Chỉ có điều nàng hay than đau và rơi nước mắt.

Vào buổi sáng khi anh hỏa táng cha, anh ra cánh đồng một mình. Trên tay anh, một cái hộp mà bên trong chỉ là tro tàn của một người đàn ông. Cố gắng mỉm cười nhưng anh lại khóc. Chỉ có đất uống nước mắt của anh. Bông lúa nhìn anh, thở dài, và cúi đầu. Nàng vuốt ve anh cho đến khi nỗi buồn của anh bị cuốn trôi. “Có anh thì làm được gì?”, câu hỏi ấy của nàng cứ vang lên ngơ ngác.

Anh nhìn chằm chằm lên bông lúa đã tách đôi vỏ trấu, đứng im lặng dưới bầu trời xanh vô hạn, anh nghe giọng nói của cha trong tiếng sột soạt của thân lúa và lá lúa.

“Con đã sẵn sàng đi theo người, cha ôi…”, anh nói.

Sydney Botanical Gardens, Australia. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Language is my love. While you are merely a collection of fonts. Two different choices. We make ourselves sick trying to bury our words the way we try to bury all the old love affairs, headless lovers in your paintings.

We don’t have enough words to explain all the scars. All the poem wants to say is that it’s hurting. The ardent longing is an open wound, I never know how to stitch the cut together until the moment you leave me.

One way of stitching up the pain is to let time take its course. The way it will hurt the least if no one turns up. The ardent longing runs from one day to the next across the grass meadows where kisses are as sweet as honey is to flies.

Dear lord
the jealousy
because they understand the softness of the lamb that I
slept with that afternoon

we fill up the fleeting
the sunset

You asked, if the lamb I like is the one laughing, hair as soft as silk? “Hurry up so I can close the door so you can go outside and smoke.” In a dream, a lamb appeared, you said “at least now we can make love without the lambs in our bed.”

You shouldn’t bury yourself in a blanket when I’m smoking, until you forget to breathe.

(24) 

Ngôn ngữ, là tình yêu của tôi. Còn bạn chỉ là các phông chữ. Hai lựa chọn khác nhau. Chúng ta phát ốm vì phải chôn cất chữ nghĩa của mình như chôn cất những tình yêu cũ, những tình nhân bị mất đầu trong tranh của bạn. 

Chúng ta thiếu ngôn ngữ để mô tả vị trí vết thương. Tất cả những gì bài thơ muốn nói, là nó đang bị thương. Nỗi nhớ là một vết thương, tôi chưa bao giờ biết mình có thể khâu lại vết thương như thế nào cho đến khi bạn rời bỏ tôi. 

Một cách để khâu vết thương là cứ để cho năm tháng trôi qua. Cũng như cách rời đi không đau đớn nhất là cách không còn ai đến. Nỗi nhớ ngày này qua ngày khác trên đồng cỏ nơi những nụ hôn ngọt ngào như ruồi vớ được mật.  

Chúa ơi, sự

ghen tị

vì họ biết sự mềm mại của những con bê mà tôi đã

ngủ vào buổi chiều hôm đó 

chúng tôi lấp đầy cảnh hoàng hôn

ngắn ngủi 

Bạn hỏi, có phải con bê tôi thích là đứa đang cười, có mái tóc mềm như tơ? “Nhanh lên để tôi còn đóng cửa cho bạn ra ngoài hút thuốc.” Trong cơn mơ một con bê hiện ra, bạn nói “ít ra bây giờ chúng ta có thể âu yếm mà không có những con bê ở trên giường.”

Bạn đã trùm chăn khi tôi hút thuốc, cho đến khi bạn quên cả thở.

Nguyễn Thị Phương Trâm – toonart

The poem, curled up in layers of a cocoon of words. It feels safe because the layers of words protect it from the outside. It sucks on milk when the vernacular conceives to then give birth.

Warm and soft.

It’s oblivious to a meadow of flowers, birds and bees outside. It’s alive but it’s not living. Dead and yet alive.

Until the moment a blind person bends down, lifts the blinds of the vernacular and flirts with it…

Love is what? The poem asked the blind person. And it was already past ten in the evening, beside the poem there was just me, and yet I could hear the footsteps of three people. As it turned out it was the footsteps of a blind man. Eyes closed like a thick fog, his face was smoke rather than clouds, the smoke came from a giant tobacco pipe. The poem is always frightened of such faceless faces. She had in the past clawed at such a face before it disappeared. Was it gone or did she hid behind a wall, left behind an image of a door, the poem had then managed to shove a thought into her. She cried: it hurts.

What will happen, when the poem discerns people who seem to be alive, tried to read out loud a poem on the city’s official Day of Poetry. The city is getting a fever. When a poem falls out between two legs I could discern the desire. What will happen, she said again as she discerned the hesitation in the poem, she’s aware of the numerous number of elderly poets institutionalised because of illness. Time is unforgiving, it spares no one.

She asks then, is time sick? People are faceless when time is both deaf and dumb. Like that blind guy. Just smoke, since he continues to blow rising smoke from his giant tobacco pipe in place of his face. The poem understands that there are bodies without souls, like the blind guy without a face.

The poem wants to turn royalties into school funds for underprivileged children, hence all the letters of love continue to tap away at the top of its fingers, and its hands are full of eyes, in place of the face of the blind guy. Hands delivering dreams to everyone.

Left behind in the end was a door, the poem opened it and walked to the other side of the stage. The poem watched from the stage, people drifting, like a river drifting for forty centuries. Four thousand years washed away in a poem. We’re hugging each other to then let go to then hug each other again, the way the verses are wrapped around each other in heat upon a fire. The way she kicks and punches during the love affairs that took a hold of her as she stands on the stage to read out the poem. She said, in order to create and destroy.

The stage opens up like the hand of the Ancient Buddha, and her seventy Kabbalah will be enough to exhaust the poem. She laughed, did you know that the main heroes are those exhausted souls? I agreed, sure.

The centuries unravelled in the poem, and its moaning echo begged the blind guy to open his eyes, stop pretending that his eyes are closed. Soon something will take place.

Centuries against the blind guy like a house against a fire. Time passes by in death and centuries enduring the screams for blood. We have lost all the fights hence we need to win the final fight.

Poetry.

Its face is love, it is the pinning of flags in a vast hall. It is the blurred out background of a photographer’s masterpiece. It is her, as beautiful as the rebellion of the defeated. The poem is meaningless but your laughter is meaningful baby. It is the sea’s rising tide, it is the name of water. Even when the owner no longer wants to sell lemonade or milk tea. This is where all speech ends, beauty can not be read like a poem. It is The Emptiness.

The origin of darkness is at the point where light disappears. Where she stops is where the poem begins. The words need to pop out of the pages for anyone blind to see, but the words popping out of those pages do not want to be touched by blind people, since as soon as they touch it, you can hear her say, it hurts, just a bit.

Poetry.

(25) 

Bài thơ, nó cuộn tròn trong lớp kén của những con chữ. Nó biết mình an toàn vì chữ nghĩa luôn bao bọc bên ngoài. Nó bú sữa mỗi khi chữ nghĩa mang thai và sinh nở.

Ấm áp và mềm mại.

Nó chẳng biết gì đến đất trời hoa cỏ chim muông chung quanh. Nó sống mà như chết. Chết mà vờ như sống. 

Cho đến khi có một người mù cúi xuống, vén lớp màn của chữ nghĩa, để tỏ tình với nó…

Bài thơ hỏi người mù, tình yêu là gì nhỉ? Lúc đó đã hơn mười giờ đêm, ngoài bài thơ và tôi thì chẳng còn ai, nhưng tôi nghe như có tiếng bước chân của ba người. Hoá ra có thêm bước chân của một người mù. Với đôi mắt nhắm như sương mù, không phải gương mặt của đám mây mà ông ta có gương mặt của khói thuốc lá, tuôn ra từ chiếc tẩu khổng lồ. Bài thơ rất sợ những người không có khuôn mặt. Nàng từng cào xé gương mặt của nó trước khi biến mất. Biến mất, hay là nàng chỉ trốn sau một bức tường, hình ảnh còn lại là một cánh cửa, bài thơ đẩy nhẹ nhàng một ý nghĩ chui vào nàng. Nàng khẽ kêu lên: đau quá. 

Có điều gì đó sắp xảy ra, vì bài thơ thấy những người hình như vẫn đang còn sống, đang cố đọc to bài thơ cho ngày thơ của thành phố. Thành phố đang lên cơn sốt. Khi bài thơ rơi giữa hai chân thì tôi thấy thành phố mở ra một niềm khao khát. Có điều gì đó sắp xảy ra, nàng lại nói vì thấy bài thơ hơi do dự, nàng biết có nhiều nhà thơ già đã nhập viện vì đau ốm. Thời gian không tha một ai. 

Thời gian cũng bị bệnh ư, nàng hỏi? Khi thời gian bị bệnh câm điếc thì không ai còn gương mặt. Như gã mù. Chỉ là mây khói, vì gã người mù vẫn thả khói từ chiếc tẩu bay lên thay cho gương mặt ông ta. Bài thơ biết trên đời vẫn có những xác thân không có linh hồn, như gã người mù không có gương mặt. 

Bài thơ muốn biến tiền nhuận bút thành học phí cho trẻ em nghèo, nên những mẫu tự của tình yêu nó vẫn miệt mài gõ trên mỗi đầu ngón tay, và cả bàn tay của nó bây giờ đầy những con mắt, thay cho gương mặt của gã mù. Bàn tay sẽ trao cho mọi người giấc mơ. 

Cuối cùng vẫn còn cánh cửa, bài thơ mở ra và đi sang phía bên kia của sân khấu. Từ trên sân khấu, bài thơ nhìn xuống những người đang trôi đi, như dòng sông của bốn mươi thế kỷ. Bốn ngàn năm trôi đi trong bài thơ. Mọi người cùng ôm nhau rồi buông bỏ rồi lại ôm nhau, như những câu thơ quấn lấy nhau trong ngôn ngữ khi gặp lửa. Như nàng cố giãy dụa trong những mối tình quấn lấy nàng khi nàng đi đọc thơ. Nàng nói, đó là sự sáng tạo và huỷ diệt.

Sân khấu mở ra như một bàn tay của Phật Tổ, và bảy mươi hai phép thần thông của nàng đã làm cho bài thơ kiệt sức. Nàng cười, nhân kiệt chính là những người kiệt sức đó, chàng biết không? Tôi ừ. 

Những thế kỷ tiếp tục hiện ra trong bài thơ, và tiếng vọng vang rền của nó gọi gã mù hãy mở mắt ra, đừng giả vờ nhắm nữa. Có điều gì đó sắp xảy ra.

Những thế kỷ đang chống chọi lại gã mù như những ngôi nhà đang chống lại tên lửa. Những tháng năm chết chóc và những thế kỷ trong tiếng thét của máu. Chúng ta đã thua tất cả các trận đánh và chỉ cần thắng được một trận cuối cùng. 

Thơ. 

Gương mặt của nó là tình yêu, nó là quảng trường thênh thang đang cắm những lá cờ. Nó là phong cảnh bị nhấn chìm trong tác phẩm của một nghệ sĩ nhiếp ảnh. Nó là nàng, đẹp như một cuộc nổi loạn của người thất thế. Bài thơ vô nghĩa nhưng tiếng cười của em có nghĩa. Nó là biển lúc thuỷ triều lên, nó là tên gọi của nước. Cả khi ông chủ tiệm không còn bán nước chanh hay trà sữa. Nơi đây mọi diễn ngôn chấm dứt, cái đẹp không thể đọc được như bài thơ. Nó là Sự Trống Rỗng. 

Ở nơi ánh sáng tắt, bóng tối bắt đầu. Ở nơi nàng ngừng lại, bài thơ bắt đầu. Người mù luôn muốn chạm vào chữ nổi, nhưng chữ nổi lại không muốn cho người mù chạm vào, vì khi chạm vào, nàng sẽ nói, em hơi đau. 

Thơ.

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Poetry left the house today. Where did Poetry go? Generally, poetry comes from another world, a world of dreams. Today Poetry welcomes reality, a world Poetry had never contemplated. The unconfirmed flights and taxi rides bothered Poetry. Objectives, allegories Poetry had obsessed over in the garden of the night. This is the moment Poetry steps into the light. The sardonic bitterness Poetry has to face. It is not a place where Poetry wants to be at all.

An actor in a mime, Poetry waving around, twisting and turning, trying to explain the meaning of a poet, what has to be done to create, the birth of a new poem is more painful than a mother giving birth to her child. Poetry is captivated by the act to the point of not being able to see that people are done with clapping and paying for a mime that had ended from the start.

A world full of words: Country, Citizen, Responsibility, Keep Up With The Times… ringing and buzzing in Poetry’s ear. Poetry on the stage endlessly smiling and bowing until the clapping makes Poetry disappear. People have turned everything into a product and the strategy of production has also changed, godless, loveless, what role will Poetry have on the stage?

Poetry just knows that Poetry is no longer alone. From this point on there’s a world behind Poetry and there are things that will turn into the ghosts of Poetry’s coming dreams. Poetry can’t understand why Poetry used to think that the world was so pathetic and sad. The absurdity. The world in truth is a stage full of light, shared meals, reserved adventures for Poetry, like how shiny bald head or overweight men let Poetry in the picture so they can upload them onto their blog as soon as they’re home.

The only difference is that, people now only look and admire Poetry, no one bothers to read Poetry anymore.

(26)

Hôm nay Thơ đi ra khỏi nhà. Thơ đi đâu? Thường thì Thơ vẫn hay đến từ một thế giới khác, thế giới của giấc mơ. Hôm nay Thơ bước vào đời thực, cái cuộc đời mà xưa kia Thơ chưa từng sống. Thơ lo lắng về những chuyến bay, những chuyến taxi mà Thơ chưa biết rõ lộ trình. Những ý tưởng, những ẩn dụ Thơ đã từng say đắm không biết bao nhiêu lần trong khu vườn của bóng tối. Bây giờ Thơ bước ra ánh sáng. Thơ cứ tưởng như ai cũng cay đắng hay mỉa mai khi nhìn Thơ. Thật sự Thơ không muốn xuất hiện ở nơi như thế tí nào.

Như một diễn viên kịch câm, Thơ bắt đầu uốn éo cho mọi người xem và hiểu thế nào là sự quan trọng của thi sĩ, thế nào là sự lao động sáng tạo, sự sinh nở đớn đau còn hơn người đàn bà đi đẻ. Thơ mê mải đến mức quên mất người ta đã vỗ tay và trả tiền cho diễn viên kịch câm từ lâu vì vở diễn đã kết thúc ngay từ đầu.

Cái thế giới đầy những từ ngữ: Đất Nước, Nhân Dân, Nhiệm vụ, Ngang Tầm Thời Đại… bắt đầu làm ù tai Thơ. Thơ đứng trên sân khấu, cười khóc và cúi chào mãi cho đến khi những tiếng vỗ tay làm Thơ biến mất. Người ta đã biến mọi thứ thành tư liệu sản xuất và phương thức sản xuất cũng thay đổi, không còn cả thần thánh, không còn tình yêu thì Thơ không biết mình sẽ diễn trên sân khấu vai gì?

Chỉ biết rằng Thơ không còn đơn độc. Từ nay Thơ biết có một thế giới sau lưng mình và nhiều thứ làm bóng ma cho những giấc mơ sắp tới của Thơ. Thơ thấy ngạc nhiên tại sao trước đây mình luôn thấy thế giới bi thảm và buồn. Thật là phi lý. Thế giới thật ra là một sân khấu với những ánh sáng, những bữa ăn, những chuyến đi dành cho Thơ, như nhiều gã mập hay đầu trọc bóng loáng cho Thơ chụp ảnh rồi về tải lên Blog.

Chỉ có điều là bây giờ người ta nhìn ngắm Thơ chứ chẳng ai còn đọc Thơ.

Chân dung nàng. Art by Đinh Trường Chinh

On the phone, he had a dream where he saw himself reading poetry through the night. From Facebook to TikTok. So many people captivated, one after the other welcomed his poetry in this dream.

Someone was rather curious asked:

– If we all dream like that then are all our dreams ruled by crazy people? People can’t buy or sell, say whatever they want online?

Someone else answered:

– Are you dreaming? There’s no one crazy here, it’s called freedom of speech.

The poet said:

– It’s a poet’s dream. People never truly die until the moment they give a voice to their song. We must go on, we must persist through all the tests and trials hiding in each turn, each corner. We must learn how to face the sun with all the emotions we can muster.

The first person respond to the poet said:

– What is the point of the freedom to dream, to forever read poetry? Why bother with dreams when poetry is never free? People are sick of having to listen to all those blokes go on and on about freedom. Pretending to be free.

The second person adds:

– Fantastic, I agree, it is exactly what the reader wants to read and any listener wants to hear. Something we can all relate to. We have been too blind and too deaf for too long…

just shut your mouth son
we have to go
they’re coming
they’re coming over now
from across the meadow
through the resounding sound
of sombre gongs

they want to destroy everything
we can’t stay
the heroic tales of our nation remain
persists still

we may be weak
but we will never die
because overflowing in our heart
is our bravery

we must protect those we love
so just shut up for now son
run

you are the future
all is oblivion
you will live
in silence

run son, run

(27)



Trong điện thoại, chàng mơ thấy mình đọc thơ, suốt đêm. Tràn từ facebook sang tiktok. Nhiều người cuồn cuộn hân hoan đón chào những bài thơ mê sảng trong giấc mơ của chàng.

Một người thắc mắc:

– Nếu ai cũng mơ đọc thơ cả đêm như vậy thì giấc mơ là đặc quyền của kẻ hoang tưởng a? Không cho ai bán hàng online hay chém gió gì a?

Một người đáp:

– Bạn đang mơ a? Đó không phải hoang tưởng, đó là sự tự do.

Chàng nói:

– Nó chỉ là giấc mơ của một người làm thơ. Người ta không bao giờ thực sự chết cho đến khi hát lên bài hát của mình. Chúng ta phải tiếp tục vì có những thử thách vẫn lẩn khuất quanh mỗi ngóc ngách. Chúng ta phải trở thành những người luôn biết cảm động trước ánh nhìn tàn khốc của mặt trời.

Người khác 1:

– Mơ tự do thì ở nhà tự lo, đọc thơ mãi làm gì? Thơ có bao giờ tự do đâu mà mơ? Toàn những gã điên chuyên diễn vai tha hồ tự do. Chỉ điếc tai người nghe.

Người khác 2:

– Hay đó chính là giấc mơ của người đọc và người nghe. Của chính chúng ta. Chúng ta bị mù và bị điếc lâu quá rồi mà…

im lặng đi con
đã đến lúc phải đi
họ đang đến
họ chạy qua
những cánh đồng đầy tiếng phèng la
ảm đạm

họ muốn phá hủy
chúng ta không được ở lại
những câu chuyện về sức mạnh của dân tộc chúng ta
vẫn tồn tại

chúng ta là những kẻ yếu đuối
nhưng không bao giờ chết
vì trái tim của chúng ta
tràn đầy lòng dũng cảm

chúng ta bảo vệ
những người chúng ta yêu thương
bây giờ im lặng đi con
chạy

bạn là tương lai
khi tất cả bị lãng quên
bạn sẽ sống
trong Im lặng

con hãy chạy đi

Art during the Covid Pandemic by Trần Băng Khuê

Evening.

For awhile now, no one talks to each other. No longer a pandemic but people continue to cough. Steam coming from their mouth. Smells like the beard of a god who composes poetry with a blocked nose. Resign to bending over, bowing low, she hide her cough by pretending to admire the tips of her fingers wrapped around a coffee mug, as hot as when she had a fever.

The cafe window damp with rain and traffic light, startled by a thought the words escaped her lips: fleeting they are whether it is the sunrise or sunset. Don’t wait for me she said over the phone, I won’t go home, stop counting the dead bodies. I’m not amongst them, she cried.

The kiss was a lie. It’s responsible for the poems about death, sometimes they don’t even get a chance to cough. And her coughing will come to and end as soon as the white linen tablecloth was placed over the table.

The poem written on the tablecloth, not her name but the names of the places in isolation. In such places a tablecloth was no different to a facemask, only white and blue. After 16 days staring at her phone, no guy with a beard called, just a screen flickering like the irises of insomniacs. They continue to count the dead bodies the way she counts the words to pay authors their royalties.

The air starts to smell like a rescue and the poem smells like the flights on a plane.

When I’m in my room, I would step into my mind as though it’s my room alone. And what’s left outside are the causes of my pain, because those close to me believe that I’m pacing around somewhere near the gate. The reason why I have never told my mother, and my mother informs the authorities that I prefer to be left alone, and it is the only thing I value. But in any situation, it is not possible to shutout everyone completely. You go back to your room knowing that it will be alot easier to be as stupid as you want, and you will discover the numbness inside your skull is no different to the desolation in the wild, when you want to run away, hide.

But you have nowhere to hide, there is not a place that could create that sound feeling that of both host and parasite. Once again, my fears runs beyond the refugee camp and I have been here with all the other present victims. My internal systems and organs no longer works.

I am the roots of a tree, but I don’t have any branches or leaves. My bark is too thin. I will lose moisture, I will dry up.

After that each time on a flight to a poetry lesson, she would whisper: gosh, I have never been in isolation…

(28) 

đêm 

tất cả mọi người đã lâu không còn nói chuyện. Hết mùa dịch nhưng mọi người vẫn đang ho. Môi ai cũng thở ra khói. Có mùi thơm của hàm râu xồm của một ông thần vừa làm thơ vừa bị nghẹt mũi. Đầu nàng cúi thấp xuống để che cơn ho, và chiêm ngưỡng những ngón tay đang vòng quanh một ly cà phê, nóng như nàng đang sốt. 

cửa sổ của quán đang ướt đẫm mưa và ánh đèn pha, nàng hoảng hốt thốt lên: bình minh hay hoàng hôn gì mà trôi qua nhanh quá. Đừng chờ đợi tôi, nàng nói vào điện thoại, tôi sẽ không về nhà, đừng đếm thêm những xác chết nữa. Không có tôi trong đó, nàng muốn khóc. 

nụ hôn không nói láo. Nó chịu trách nhiệm về những bài thơ bị chết, có khi chúng còn không kịp ho. Và cơn ho của nàng cũng kết thúc khi chiếc khăn ăn trắng muốt trải ra trên bàn. 

bài thơ viết lên chiếc khăn, đó không phải là tên của nàng mà tên của những khu cách ly. Ở trong đó khăn trải bàn cũng như khẩu trang, chỉ có màu xanh và trắng. Sau 16 ngày nàng nhìn vào điện thoại, không có ông râu xồm nào gọi, chỉ màn hình nhấp nháy như mắt những người cả đêm không ngủ. Họ cứ đếm xác chết như nàng vẫn đếm chữ trả nhuận bút. 

không gian bắt đầu có mùi của giải cứu và bài thơ có mùi của những chuyến bay. 

khi tôi ở trong phòng, tôi tự bước vào tâm trí mình như thể đó là một căn phòng riêng biệt. và những gì còn lại bên ngoài khiến tôi đau đớn, vì bạn bè cứ nghĩ tôi đang đi vòng quanh bên cánh cổng. nên tôi nói với mẹ, và mẹ nói với những người có thẩm quyền rằng tôi tự chọn ở một mình, đó là thứ duy nhất tôi sở hữu. nhưng ở bất kỳ không gian nào, bạn không thể không cảm thấy hình bóng của ai đó. bạn đi về phòng của mình và biết mọi thứ sẽ dễ dàng hơn để bạn trở nên ngu ngốc, và bạn khám phá ra sự tê liệt trong một hộp sọ cũng giống như trống rỗng của một không gian hoang dã, khi bạn chạy trốn. 

nhưng bạn không có nơi nào để trốn, không một nơi nào tạo ra sự đắm chìm cả vật chủ và ký sinh trùng. một lần nữa, những nỗi sợ hãi của tôi chạy theo trại tị nạn và tôi đã ở đây cùng với những nạn nhân của thực tại. bên trong tôi là một hệ thống các cơ quan nội tạng đã bị hỏng.

tôi là một gốc cây, nhưng tôi không còn cành và lá. vỏ cây của tôi quá mỏng. nên tôi sẽ khô.

sau này mỗi khi bay đi đọc thơ, nàng hay thì thầm: trời ơi tôi đã ở khu cách ly bao giờ đâu…

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

When a poem dies, a guy tries to push in, tries to get ahead of the line to mourn the poem. His teardrops fall like a hunter’s arrows.

He’s too busy crying to notice that the poem had turned into a blank page, done with another lifetime. It also knows how to mourn its death, like an army of ants attacking a fish out of water.

People cremate, they do not bury a poem when it dies.

This time is no exception, when they carry the poem from the line of fire, the poem continues to regenerate within the vernacular. The words never die within the cycle of reincarnation, they simply get carried away by the rising smoke. When they are ready, they will return to play and wander in a new adventure with the poets in the clouds.

Left behind are the scattered pieces of the guy who pushed in on the ground, there is no explanation for why he is ashes when he had never burned, flying around on the ground.

The poem, as always, upon nihilism and ashes sings.

(29) 

Khi bài thơ chết, có một ông cứ chen ngang, tiến lên hàng đầu để than khóc bài thơ. Những giọt nước mắt rơi nhọn hoắt như mũi tên thợ săn. 

Ông lo than khóc quá mà quên mất bài thơ đã hóa thân tờ giấy trắng, đã xong một kiếp. Nó cũng biết cách tự khóc mình khi nằm xuống, như một con cá ra khỏi nước đang bị đàn kiến làm thịt.

Người ta không chôn mà thiêu đốt các bài thơ khi chết. 

Lần này cũng vậy, khi mọi người khiêng được bài thơ ra khỏi lửa đạn, thân thể còn âm ấm của bài thơ tiếp tục tái sinh trong chữ. Theo luân hồi chữ không bao giờ chết, nó chỉ bay theo khói lên trời. Khi nào thích, nó sẽ quay lại rong chơi cùng nhà thơ trong những đám mây. 

Dưới mặt đất lúc này chỉ còn lại những mảnh vụn của cái ông chen ngang kia, không hiểu sao dù ông không cháy nhưng cũng hóa thành những tro tàn, bay tản mác trên mặt đất.

Bài thơ, như mọi khi, nó hát ca thánh thót trên hư vô và tro tàn.

There was a crazy place where the inflation was so bad, a driver working all day all night to barely make a million Dong, but all the new Pho places charge eight hundred thousand a bowl. The king decided to increase the price of everything to stop people from spending their money. Hence after that from gas petrol electricity speakers bread noodles took their turn increasing their prices.

One night, while the king was sleeping, a God appeared with an aura so cold it could give anyone the chills. But after some research, it turned out that he was not the God of the Chill of Winter but the God of Chilling Inflation. This God more than respected the King, felt that his level was no way near the King’s level, felt that he no longer deserved to be a God, he’s only here to hand his position over to the King. But the king is a humble man, so he didn’t accept it.

Still, when he died, the King was anointed God, the God of Chilling Inflation. It is something that lingers in the air in the dreams of God fearing citizens, like a joy no other nation is able to share or compare, because where they live there are two deputy Gods in charge of the inflation. One God will increase the price while the other one agrees to raise the price higher. That was how it was done. More effective than any Heavenly reincarnation. Citizens can pray and pay their respect as much as they want all year round. Perhaps this is why in such a place they have so many celebrations and days of offering in one year, more offerings than those of fanatics.

The reason why so many people have to work harder than before and yet still they don’t make enough to put food on the table. They’re tired, black yellow and blue from exhaustion, puffy in all kinds of colours. Sometimes their cough is so dry it’s ruthless and despicable.

And yet in such a place there are so many artists. Starving and sickly artists can’t look their best. So they have all these shows where they can dress up in as many bright colourful hues as possible to brighten their demeanour. Eyes lips cheeks buttocks are shiny and glistening.

But only the King has the power to allow such colourful bullshit.

As for the Mandarin, the bigshots? They’re too busy with the paperwork and red tape. They spend the day nit picking every single word, letter, detail on the application forms for all possible reasons applied by greedy citizens. Beyond that there is the matter of ratio and percentages of every signature, no wonder they’re so tired.

Each night they had to worry about stretching their left leg, lifting their right leg, wiggling this way and that way before they could fall asleep. As they gently fall into a dream, as their souls wander around in the dark these men never stop thinking about all sorts of stuff. Tucking things away here, hiding them over there, asking people to mind them, sharing with other places…

Hence all they do is compose poetry in their retirement.

– Since we’re on the topic of poetry.

There was a time in this land, music and literary festivals were a big thing. Literature bouncing along to the rhythm of the horse cart. Happy times filled with songs, while during the sad times they would call upon each other to rise up like a storm, against the blue sky. So many verses of poetry written like tears, “to have walked side by side with the people / poetry is no different / like the blood and tears of the people / if poetry is dead then our shirt will serve as its shroud…” (*)

It’s the reason why all the mandarin in the imperial city were not happy, they discussed how to rectify the situation.

One mandarin said: So much commotion, why don’t we just get rid of all these Literary groups. Another mandarin interjected: Not a good idea. If you get rid of them like that, there will be trouble, they will scream and shout, demand their right to write freely, like pigs, they’ll eat us alive. We should let them have their festivals, let them eat and drink all they want. When they are drunk they will shut up, none of them will have the guts to speak up, too busy fighting for a spot to relieve themselves after all the drinking. On top of that we’ll get fundings. Some of us might get more but at least we’ll get something. Some might not get anything at all. Some serious, some not so serious. They will eventually fight one way or another for a better share, and the mandarins no matter how high up the ladder will be involved in the mess. Greatness is shared amongst the people, not just us.

When the plan was executed, it went according to the plan. 

(*) from a verse by Phùng Quán

(30) 

Một xứ sở nọ quá điên đầu với tình trạng lạm phát, lương một phu xe vất vả đầu tắt mặt tối chưa tới bốn triệu đồng, mà những quán phở bảy tám trăm ngàn một tô đã xuất hiện. Ông Vua bèn ra lệnh tăng giá mọi thứ cho chúng dân chừa đi mà không dám chi tiêu. Thế là xăng dầu điện ga đài loa bánh bún thay nhau ào ạt tăng giá. Để tỏ lòng sùng kính, một vài đại quan còn tính toán tỷ lệ% (ý rằng việc này là nát óc và hợp lý). Chỉ đám đàn bà đi chợ là hò nhau kêu trời chứ không dám kêu tới tai Vua.

Một đêm, ông Vua đang ngủ, bỗng có một ông Thần hiện ra với cái nhìn lạnh lùng buốt giá. Nhưng khi hỏi kỹ thì đó không phải là ông Thần Buốt Giá mà là ông Thần Tăng Giá. Hoá ra ông Thần này quá phục ông Vua, thấy mình thua xa, không còn xứng đáng làm thần nữa, bèn xuất hiện để nhường danh vị thần thánh cho ông Vua. Nhưng vốn khiêm tốn, ông Vua không chịu.

Tuy nhiên, khi chết, ông Vua vẫn được phong thần, gọi là Thần Tăng Giá. Điều đó còn phơ phất bay mãi trong mộng tưởng của đám thần dân, như một thứ hạnh phúc mà không có một xứ sở nào có được, vì xứ này có tới hai ông Thần phụ trách về tăng giá. Một ông tăng xong sẽ có một ông tăng tiếp. Cứ thế. Còn hơn luân hồi của nhà Trời. Nhân dân tha hồ mà khấn vái quanh năm. Có lẽ vậy mà xứ ấy gần đây cúng lễ quanh năm, quá hơn là cuồng tín.

Vì vật giá cao như vậy nên có khá nhiều người làm mệt mỏi mà không đủ ăn. Mặt mày họ nâu xỉn xám đen vàng xanh thâm tím bủng beo thôi thì tha hồ màu sắc. Đôi khi họ ho khan thành những âm vang tàn nhẫn.

Tuy vậy xứ sở đó có rất nhiều nghệ sĩ. Nghệ sĩ mà ốm đói quá thì trông không thẩm mỹ. Vì thế người ta tổ chức rất nhiều cuộc trình diễn sắp đặt, quần áo loè loẹt. Đại loại là quần âu màu xanh két thì đi với áo vét đỏ choét. Mắt môi mông má chân tay đều lung linh long lanh lấp lánh.

Nhưng chỉ có ông Vua mới có quyền cho phép những trò pha màu này.

Còn những ông Quan? Họ rất bận bịu vì quá nhiều giấy tờ sổ sách. Suốt ngày họ phải đăm chiêu cân nhắc từng chữ để ký vào những đơn xin về đủ mọi thứ của đám dân chúng tham lam. Sau đó phải tính toán về tỷ lệ % của những chữ ký ấy, nên họ rất mau mệt mỏi.

Mỗi tối họ còn phải lo toan suy nghĩ về việc dang chân trái ra, giơ chân phải lên, chuyển qua xích lại vào ra rất khổ tâm rồi mới chìm được vào giấc ngủ. Khi dịu dàng chìm vào giấc mộng, hồn vía lang thang trong đêm vắng các ông vẫn lo nghĩ về mọi thứ. Cất chỗ này, giấu chỗ nọ, gửi chỗ kia, chia chỗ khác…

Cho nên về hưu rồi ông nào cũng làm thơ.

– Nhân nói về làm thơ 

Xứ ấy một thời tao đàn nhộn nhịp. Văn nhân dập dìu xe ngựa. Lúc an vui thì véo von ca hát, lúc lầm than thì lên tiếng gọi bầy, đánh động cả trời xanh. Nhiều câu thơ viết như nước mắt, “đã đi với nhân dân / thì thơ không thể khác / dân máu lệ khốn cùng / thơ chết áo đắp mặt…” (*) 

Vì thế nên các quan trong triều không vui, họp bàn cách xử lý.

Một ông nói: Ồn ào vậy, chi bằng ta dẹp quách các Tao đàn đi là xong. Một ông khác lên tiếng: Không nên. Dẹp vậy bọn chúng làm loạn, lại kêu gào đòi tự do cầm bút nữa, có mà ăn cám. Ta cứ cho ăn uống no say. Lúc say rồi thì bọn chúng tất nói bậy, nhiều khi còn tranh nhau cả chỗ đi tiểu tiện. Ta lại còn cho tiền tài trợ. Đứa nhiều đứa ít. Đứa có đứa không. Đứa nông đứa sâu. Thế nào bọn chúng cũng cãi nhau, tranh giành chí choé, kiện tụng cả lên quan. Thế nào cũng xong. Không phải chỉ chúng ta mà người dân cũng ớn.

Khi thi hành quả nhiên đúng y như vậy.

————————-

(*): thơ Phùng Quán

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

My first memory was full of tears, tears for all the dead words.

My tears are now dry. The way blood has turned into unerasable marks on my body of work. The words are no longer alive, no longer in front of our face save for the colour of darkness and fear. One word after the other. Like murdered victims and murderers.

A dead word lies there in front of me, its empty eyes staring up at the stars. The poems are no longer burning, a crumbling pile of bloody ashes.

I’m alone. Until my sobbing is inseparable from the cries of the vernacular.

The words are as devastating as I am, naked and lost amongst the dead bodies. But as it turned out one word persisted, one word was still alive. We found each other, we hugged . My hand was shaking as though I was holding on to my lover. The word surviving last word curled up like a foetus.

I bit the thigh of the last word, it never reacted, it was not afraid.

I took a sip of the word, its sweetness lingered on my lips.

I was the poem.



The poem wakes up, screaming surrounded by a lingering sea of red in its head. The door of the room opened up to let the word in, the word’s hair was a mess, he pulled the poem into his arm and said “It’s okay. I’m here,” The word, he patted the poem on the back.

The poem thought the word was dead, her tears poured, wetting a dream that was not real.

“Do you want me to read you a story?” the poem shook her head. The poem closed her eyes, all was well if the vernacular was still alive.

A guest turned up.

The poem can’t remember the last time she and the word had any guests. This particular guest had very long hair in a loose ponytail like a girl. His shirt was more like a tunic and it reached his knees.

“What do you think you’re doing?” the guest shouted as soon as the poem stepped out to greet him. “Have you forgotten who I am?” the poem enraged. She was not afraid because the word was standing right next to her. The poem can’t understand how a guest can be so rude to her, perhaps his words were lost in the repeating wind, making him jealous of the poem. As it turned out the guest wanted to also destroy the last word of the poem, he was not merely trying to attain new words.

The poem retreated. She doesn’t know where the guest had hidden the clump of dirt. And when the guest wiped his mouth, the poem saw blood on his sleeve.

“What do you want with the dead bodies and my last word?” The poem asked.

The guest raised his arms again in an attempt to murder the word, but he stopped, he did not dare. “The truth is that I’m the one who should die,” the guest said laughing with the poem: “You believe the word saved you? It’s just his way of tearing you apart.”

“The word will never touch me in such a way.” The poem replied.

The poem saw the pain in the guest’s eyes. She didn’t know how to get rid of such looks the way she would flick away the biscuit crumbs on her dress. The word grabbed the poem’s hand and stared at the guest because he didn’t know what to do with this guest either. The poem was then startled by the screams coming from the clouds. As soon as the screaming stopped, the word loaded the poem on his back and ran.

The poem thought the word was dead. But the word continued to run, the colour red merged with the sound blue hues of the sea. Tired, the word tripped, rolled down the hill until the moment he felt the poem slammed into a black boulder. The word cried as he watched the poem hit her head on the rock. The guest was right behind them, his face crumpled up like an unpublished newspaper.

Echo of the screaming reached both of them as they looked up at the sky. The moon was yellow, black birds flew across the sky. The noise came from there and as time passed by it gradually sounded closer and closer until the moment the poem saw the noise. As it turned out, the noise did not come from birds, they were wolves wearing coats so long that it reached their feet like the one the guest always wears.

The word looked at the guest. But the guest was no longer a guest. Fur grew, covered up his whole face, he had turned into a wolf. The poem screamed, stumbled a few steps backward. But the look in the word’s eyes caused the poem to stop. The poem saw the familiar gorgeous blue in the word’s eyes as he carried her on his back as he ran across the meadow.

This time the word told the poem to run, but the poem couldn’t leave the last word behind. The stories poured out of the word like water down a waterfall. The wolves around them continued to scream. Something was wrong with the poem, it was unclear and bent out of shape. The poem remembered how the word was attacked once by creatures of the dark, and there was a pile of dead bodies left behind after that.

The word cried out for the last time: Run, these guests will kill the poem so they can take the words for themselves. Like the dead bodies the poem has seen in her nightmares.

The poem watched the word fight with the wolves. A blurr. A lump formed in the poem’s throat. The word laid there in a pool of blood.

In the white light were the spinning images in brown and black, the wolves screaming, the unreal dreams. The way the poem had seen all those dead bodies plopped around haphazardly everywhere, with their empty eyes looking up at the stars…

“You’ve killed them,” the poem shouted: “why did you spare me?”

The poem, still kneeling on the ground, tried to imagine a life without the last word next to her. Without the word, the poem swims in tears and blood, a world they had both shared. “They will not stop until we are dead,” the word whispered softly into the poem’s hair. The poem smiled and pulled the word closer, closing her eyes. Ignoring the uninvited guest, in each other’s arms they passed away.

In the light of the sea and blood.

(31) 

Kỉ niệm đầu tiên của tôi là khóc bên những chữ đã chết. 

Nước mắt tôi đã khô. Cũng như máu đã thành những vệt, bám quanh xác các con chữ. Các xác chữ đã chết nhưng gương mặt của chúng vẫn ẩn chứa màu bóng tối, của sự sợ hãi. Từng chữ từng chữ một. Như những kẻ bị giết và những kẻ giết người.

Một xác chữ nằm ngay trước mặt tôi, đôi mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm lên những vì sao. Những bài thơ không còn cháy nữa, thành đống đổ nát trên lớp tro bùn đỏ thẫm.

Tôi chỉ có một mình. Cho đến khi tiếng nức nở của tôi hòa với với tiếng khóc của chữ.

Chữ cũng tan nát như tôi, trần truồng và mất hút trong đống xác chết. Nhưng hóa ra vẫn còn một chữ chưa chết. Hai chúng tôi ôm lấy nhau. Tay tôi run lên như thể ôm được nàng vào lòng. Chữ cuộn tròn như lòng tôi như một bào thai. 

Tôi cắn vào đùi của chữ, chữ không hề nao núng. 

Tôi uống chữ, vị ngọt của chữ vẫn còn trên miệng. 

Tôi là bài thơ. 

Bài thơ tỉnh dậy, la hét khi bóng ma của biển màu đỏ vẫn còn lởn vởn trong đầu nó. Cánh cửa phòng mở ra và chữ bước vào, tóc tai bù xù và kéo bài thơ vào lòng “Không sao đâu. Giờ anh đang ở đây,” chữ vỗ về bài thơ. 

Bài thơ cứ tưởng chữ đã chết, nước mắt của nó tuôn rơi trong những giấc mơ không có thật. 

“Muốn anh đọc truyện cho em nghe không?” bài thơ lắc đầu. Bài thơ nhắm mắt lại, mọi thứ đều ổn khi chữ vẫn còn sống. 

Xuất hiện một vị khách.

Bài thơ không nhớ lần cuối cùng khi mình cùng với chữ tiếp khách là khi nào. Chỉ nhớ tóc vị khách rất dài và buộc hờ như con gái. Chiếc áo của anh ta dài đến đầu gối. 

“Mày nghĩ mày đang làm gì vậy?” vị khách gầm lên ngay khi bài thơ bước ra chào đón. “Anh đã quên mình là ai rồi sao?” bài thơ tức giận. Nó không sợ vì đã có chữ bên cạnh. Bài thơ không biết tại sao vị khách lại gọi bài thơ bằng “mày”, có lẽ chữ của chính anh ta đã bị mất trong những cơn gió làm anh ta ganh tỵ với bài thơ. Hóa ra vị khách muốn tiêu diệt cả con chữ cuối cùng còn sót của bài thơ, chứ không phải chỉ đi tìm những món đồ lưu niệm cho mình.

Bài thơ lùi lại. Nó thậm chí không biết nắm đấm của vị khách giấu ở đâu. Và khi vị khách lau miệng, bài thơ thấy có vết máu trên tay áo của anh ta. 

“Bạn muốn gì khi chơi trò xác chết đến chữ cuối cùng của tôi vậy?” Bài thơ hỏi.

Vị khách rướn lên như thể anh ta sắp giết chữ thêm một lần nữa, nhưng anh ta không dám. “Lẽ ra tôi phải chết,” vị khách cười với bài thơ: “Bạn nghĩ rằng chữ đã cứu bạn? Đó chỉ là cách mà trước khi nó xé toạc bạn.” 

“Chữ không bao giờ chạm vào ta theo cách đó.” Bài thơ trả lời.

Bài thơ thấy ánh mắt anh ta đau đớn. Nó chưa nghĩ ra cách có thể phủi ánh mắt ấy đi như phủi vụn bánh quy trên váy của nó. Chữ nắm lấy tay bài thơ và nhìn chằm chằm vào vị khách vì chữ cũng không biết phải làm gì với vị khách này. Bài thơ nghe thấy tiếng la hét từ những đám mây. Khi tiếng la hét ngừng, chữ cõng bài thơ trên lưng và chạy. 

Vị khách nghĩ rằng chữ đã chết. Nhưng chữ vẫn tiếp tục chạy, màu đỏ chạm vào cỏ xanh biếc. Mệt mỏi, chữ bị vấp ngã, lăn xuống đồi cho đến khi bài thơ đụng phải một tảng đá màu đen. Chữ đã khóc khi nhìn bài thơ va đầu vào đá. Vị khách vẫn ở ngay sau lưng, mặt nhăn nhúm như một tờ báo không phát hành. 

Tiếng la hét vang lại và cả hai đều nhìn lên trời. Mặt trăng màu vàng, những con chim màu đen bay ngang qua. Tiếng ồn phát ra từ đó và càng lúc càng gần hơn cho đến khi bài thơ có thể nhìn thấy tiếng ồn đó. Hóa ra tiếng ồn không phải là những con chim, chúng là những con sói với chiếc áo choàng dài đến chân giống như cái áo mà vị khách vẫn mặc.

Chữ nhìn vị khách. Nhưng anh ta không còn là vị khách nữa. Anh ta đã mọc lông tóc khắp trên mặt hóa thành con sói. Bài thơ hét lên, lùi lại vài bước. Nhưng ánh mắt của chữ đã làm bài thơ dừng lại. Bài thơ nhận ra màu xanh tuyệt đẹp đó của chữ khi chữ cõng bài thơ chạy trên đồng cỏ. 

Lúc này chữ bảo bài thơ chạy đi, nhưng bài thơ không thể bỏ chữ ở lại. Những lời nói của chữ tuôn ra khỏi bài thơ như thác đổ. Những con sói đang bay vẫn gào thét trong không gian. Có gì đó quay cuồng trong bài thơ, mù mờ và méo mó. Bài thơ nhớ đến nơi mà một đám quái vật bóng tối đã từng tấn công chữ, để lại một đống xác chết. 

Chữ kêu lên lần cuối: Chạy đi, những vị khách không có chữ này sẽ giết bài thơ để tìm những chữ cho mình. Như những xác chết mà bài thơ từng thấy trong cơn ác mộng. 

Bài thơ nhìn chữ đang chiến đấu với bầy sói. Một sự mờ ảo. Cổ họng bài thơ nghẹn lại. Chữ nằm trên vũng máu. 

Trong ánh sáng trắng là những hình thù quay cuồng của màu nâu và đen, những con chó sói đang la hét, những giấc mơ không có thật. Như bài thơ đã từng nhìn thấy khuôn mặt của những xác chết nằm rải rác, đôi mắt trống rỗng nhìn lên những vì sao…

“Ngươi đã giết họ,” bài thơ gào lên: “tại sao ngươi lại tha cho ta?”

Bài thơ vẫn quỳ trên mặt đất, tưởng tượng ra cuộc sống mà không có chữ ở bên mình. Không còn chữ, bài thơ bơi trong nước mắt và máu trên cái thế giới mà cả hai từng chia sẻ. “Họ sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta chết,” chữ thì thầm vào tóc bài thơ. Bài thơ mỉm cười và kéo chữ lại gần hơn, nhắm mắt lại. Cả hai cùng chết và bỏ mặc vị khách không mời. 

Trong ánh sáng của biển và máu.

những người đi lễ sáng chủ nhật minh hoạ ngày. Art by Đinh Trường Chinh

You’re washed away. Along with the past. You see a ghost in the dark. You thought it was so long ago so no one remembers.

A ghost of a husband. You thought you were rather considerate, you kept your mouth shut. The appearance. You explained everything was a blur. You consoled yourself with the fact that you got rid of all the evidence.

You are good with words. You know she has many admirers, that you deem part of a beautiful culture. You encourage people to learn more about their culture.

There are so many talented people in the world, hence your encouraging words are on point. No one has the right to monopolise the truth. You pity those who are not able to grasp something as simple as that, since you believe it will affect their “karma”.

You miss the sad little town in the highland, the girls staying up all night watching ancient Chinese martial arts on videotape, the girls you almost fell in love with back in your youth. You stay up all night drinking with other young poets and their impossible dreams.

But once you were down by the sea, you found out that the fishing villages were just as tattered. You remember the terrifying destruction of a land white with sand. You always find one way or another to pity other people.

You pity them because you think they are always jealous of you.

But you understand that there are many things not born out of pity or compassion, they come from tears and alcohol.

You can only guess because you were rather young and ignorant then, you believed that one day you will live like a king. Perhaps you were conned, but you were happy.

But such thoughts were far from the truth. Since in life there were so many things that were never tolerated, that must come to a conclusion. No one gets a piece of the action if they’re too afraid to fight in a jungle.

You had a dry cough when she called you. But she understands that she no longer has to care for you anymore. You hold her heart in the palm of your hand, and if you lose it again no one will help you find it again.

She’s not obligated to look for you either, she can simply conjure up the feeling of lying on her back, right next to her desk, as she fiddles with an email. She even compliments you on your humility. That guilty feeling had turned into something else hence she is (that’s her) trying to find a way to complain, to pin the mistake on you.

She (not her) crawls under the table, wraps herself around you, and you follow her, you crave the poison. It aches like a bite mark, and she pities your jealousy each time you look at her. She laughs, “all I need is to hear your voice, just call me. Don’t bother other people like you’re some big shot.” She also wants you to stop feeling sorry for yourself, wait for death like it’s some kind of miracle.

Okay, I’ll try my best, you said.

You’re bamboo bending, never breaking. You’re a book about a topic no one cares to judge. You’re a heart that no one cares to face. You lift the roof to check out the inside, while she only has enough courage to open the door to look at the house.

It is the content of a book. You lift the roof off before knocking on the door. You never judge the book by its cover.

You smell. So you wash and clean, clean and wash again and again.

You ebb and flow, drift away, like water…

(32) 

Bạn trôi xuống. Dọc theo quá khứ. Bạn đang nhìn thấy một bóng ma trong bóng tối. Bạn cứ tưởng đã ngày xưa thì không ai nhớ.

Bóng ma chồng mờ. Bạn từng khéo léo nghĩ mình biết cách im lặng. Để được xuất hiện. Bạn giải thích mọi thứ cứ nhập nhòa. Bạn an ủi, bạn xoá dấu vết. 

Bạn có nhiều chữ. Bạn biết nàng có nhiều người theo đuổi, và bạn cho rằng đó chính là nét đẹp văn hóa. Bạn luôn khuyên mọi người nên học thêm về văn hóa. 

Đời quá nhiều người giỏi, nên lời bạn khuyên rất đúng. Chả ai dám độc quyền chân lý. Những ai chưa thông thì bạn thấy thương hại, vì bạn cho rằng họ sẽ vướng vào “nghiệp”.

Bạn vẫn nhớ cuộc sống buồn tẻ của một thị trấn vùng núi cao, những cô em nằm xem kiếm hiệp ngày xưa bạn suýt yêu. Bạn uống rượu với những nhà thơ trẻ thức suốt đêm với nhiều giấc mơ hão huyền. 

Nhưng rồi khi xuống biển, bạn thấy ngay cả những làng chài ven biển cũng rách nát. Bạn nhớ sự thảm hại của một miền cát trắng. Lúc nào bạn cũng có cách để thấy tội nghiệp người khác.

Bạn thấy họ thảm hại vì suốt ngày bạn nghĩ họ ghen tị với bạn. 

Nhưng bạn biết nhiều thứ không sinh ra từ tội nghiệp hay thương hại, chúng làm bằng nước mắt và rượu.

Bạn cũng chỉ ước đoán vì lúc đó bạn còn quá ngây thơ, bạn tin tưởng rằng có thể một ngày nào đó bạn sẽ đăng quang. Có thể bạn bị ai đó lừa, nhưng bạn được hạnh phúc. 

Nhưng rồi đó là điều sai sự thật. Vì nhiều thứ trong cuộc đời này sẽ phải kết thúc mà không hề khoan nhượng. Không ai được chia phần nếu không dám lên rừng đi kháng chiến. 

Bạn ho khan trong điện thoại khi nàng gọi. Nhưng nàng biết là bạn không cần nàng phải chăm sóc nữa. Bạn đang cầm trái tim của nàng trong tay, và ai cũng biết là nếu bạn đánh mất một lần nữa thì chẳng ai có thể giúp bạn tìm lại được. 

Nàng cũng không cần tìm bạn, nàng chỉ tìm lại cái cảm giác nằm ngửa, cạnh bàn viết, loay hoay với một cái email. Nàng còn khen bạn quá khiêm tốn. Cảm giác tội lỗi đã tự suy đồi nên cô ấy (là nàng) đã tìm cách để trách bạn hay mách lẻo.

Nàng (không phải cô ấy) bò xuống dưới bàn, quấn quanh bạn, và bạn đi theo, thèm nọc độc. Nó nhức nhối như một vết cắn, và nàng thương hại sự ghen tị của bạn khi bạn nhìn cô ấy. Nàng cười, “chỉ cần một giọng nói, giọng của anh gọi em. Anh đừng bắt chước các ông quan mà quấy rối người ta.” Nàng cũng yêu cầu bạn đừng đau buồn, mà chờ đợi cái chết như một phép màu. 

Được rồi, tôi sẽ cố gắng, bạn nói. 

Bạn làm cây tre khi uốn cong không bao giờ gãy. Bạn làm cuốn sách không cần ai đánh giá nội dung. Bạn làm trái tim sẽ không cần ai đánh giá gương khuôn mặt. Bạn dở mái nhà để nhìn vào bên trong, còn nàng chỉ dám mở cửa để xem ngôi nhà.

Đó là nội dung của cuốn sách. Bạn dở mái nhà trước khi gõ cửa ngôi nhà. Bạn không bao giờ đánh giá cuốn sách qua cái bìa.

Bạn có mùi. Và bạn phải rửa đi giặt lại nhiều lần.

Bạn trôi như nước…

Night and the Falling Verses.. Photography by Nguyễn thị Phương Trâm

He flips through the pages of the history book, comes across the part about, how Lý Thái Tông rewarded Lê Phụng Hiểu with a trip up Mount Băng Sơn in Thanh Hoá and throw his dagger; wherever his dagger land, then that was where his land ends.

So he decides to write a piece of historical fiction, 200 pages, the story unravels over 200 nights, each night his writing strips him of his inhibition, he becomes hornier and hornier as he sheds more light on the tale. His wife’s face turns red as she reads it, she said, delete it, but he is adamant about finishing it. He pities her for not grasping the idea of postmodernism.

She cries: Gosh, you call that writing, your vernacular fumbling around in the dark. Your words, the ones you throw around, wherever they land, they will land on long draping shadows of hate…

(33) 

Chàng đọc trong sách sử thấy câu chuyện Vua Lý Thái Tông thưởng công Lê Phụng Hiểu bằng cách cho ông lên núi Băng Sơn ở Thanh Hoá ném đao; đao bay đến đâu đất của ông đến đó.

Thấy vậy, chàng bèn phóng tác một câu chuyện lịch sử, 200 trang, kể câu chuyện 200 đêm cởi đến đâu chàng nứng đến đó. Vợ chàng đọc xong đỏ mặt, bảo xóa đi, chàng quyết không chịu. Chàng còn tiếc là nàng chưa hiểu hậu hiện đại.

Nàng khóc: Ôi chao là viết văn, chàng ném chữ nghĩa vào cái thế giới tối tăm mù mịt của chàng. Chữ bay đến đâu, sự khốn nạn của chàng trải dài ra đến đó…

Nguyễn Thị Phương Trâm

After graduating from the forty-five days class on how to write poetry, the fee was one and a half million Dong, he found himself on the podium in the middle of delivering a speech, found himself singing on the stage, found himself as a clown at the circus, found himself as a monkey in a cage at the zoo, found himself at the park bathing in the rain because it was too hot, found himself as a fish on the chopping board, the fear was palpable at this point, breathlessly he tried to stay still,

Stay still, because if he moved they would hang him up on a hook, there will be no breathing then, no opening his mouth to yawn, let alone poetry,

The poetry teacher said, he knew how to compose poetry from the moment a fish learned to walk on land, turned reptile,

He’s crawling on land right now, with a framed valedictorian certificate for poetry, in red.

(34)

sau khi tốt nghiệp khoá học làm thơ bốn mươi lăm ngày, học phí một triệu rưỡi, hắn ngang qua một hội trường thấy mình đang phát biểu, ngang qua một sân khấu thấy mình là ca sĩ, ngang qua một rạp xiếc thấy mình là gã hề, ngang qua một sở thú thấy mình là con khỉ, ngang qua công viên thấy mình đang tắm mưa vì nóng quá, ngang qua chợ thấy mình là con cá đang nằm trên thớt, đến lúc này thì hắn biết sợ, hắn thở và nằm im, 

nằm im, vì nếu hắn cựa quậy sẽ bị người ta móc treo lên, hết thở, không còn làm thơ hay ngáp,  

thầy giáo lớp học làm thơ đã từng nói, hắn biết làm thơ từ khi con cá đầu tiên bò lên bờ, thành loài bò sát, 

bây giờ hắn vẫn đang bò trên mặt đất, với tấm bằng thủ khoa lớp làm thơ, màu đỏ.

THE WORKING CLASS

Everyone knows that the working class is a creation of every worker.

There was a worker who lived in a large town, with a large industrial park. He worked all-day into the night in a factory and slept there all at the same place. Poor people often don’t have a home hence they dream constantly of buying a home.

He was the same.

Not just one but many years passed by and he grew old.

And he still has the hope of owning his own home.

In the end, his wish came true, he bought a small pretty place where he was able to rest in peace in the middle of the town necropolis.
_
May 2020
*****

(35) GIAI CẤP CÔNG NHÂN



Ai cũng biết giai cấp công nhân được tạo ra từ mỗi một công nhân.

Có một công nhân sống trong một thị trấn lớn, có một khu công nghiệp. Anh ta làm việc cả ngày lẫn đêm trong một nhà máy và ngủ lại ở một nơi. Những người nghèo thường không có nhà nên họ luôn mơ ước sẽ mua một ngôi nhà cho mình.

Anh ta cũng vậy.

Không phải một mà nhiều năm trôi qua và anh ta trở nên già.

Nhưng anh vẫn hy vọng rằng mình sẽ mua nhà.

Rồi cuối cùng anh ta đã đạt được ước muốn của mình, mua được một nơi nghỉ ngơi nho nhỏ xinh xinh ở trong nghĩa địa của thị trấn.


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

TẾT | Lê Vĩnh Tài

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

THE FIRST DAY OF SPRING

sometime after the stroke of midnight
I’m awake till four in the morning


on the first day of spring
through my window
the horizon lights up brightly
in silvery light


easy is the first day of spring
my eyes are closed
as I listen to the soft lullaby of the gentlest breeze


the letters sent in sleep finally reach their destination
in my hands just before
the resounding temple bells
as though resounding is the best wishes for Tết


the first day of spring is like a tiny white flower
each petal gently opening up in the moonlight
healing the scars of people everywhere
as they sleep and dream
the first day of spring will whisper in their ears


“Please, please listen to these words and let me take care of you, let my petals heal your scars, I will gently touch upon each of your teardrops and allow them to merge with my heart”…

a time when we had each other by Đinh Trường Chinh

THE SECOND DAY OF SPRING

tripping

falling in love
like leaves falling

a pain
at contact with the ground

falling from my love is all
my falling hair

the strands of time have been cut short
to a length where sustainable is your memory
as she withdrew further and further
into a distant faraway

love
all the falling stars

that
once where in the sky
thousands of kisses
and dreams

falling from love
those are the exchanges between
the tiny tiny dots
tiny tiny stars with scars
falling, me
falling

people seem to fall
out of something
or another

I’m falling
waiting
ready to catch
the spring of a lifetime


love turns up on the second day of spring
like a rib pulled out from your chest
turns into your lover


the quiet passing whispers of the tiny pretty bride
delicate and naked


– oh, stop looking at the other fish in the sea
stop rubbing salt on the wound, the wound will not heal


the second day of spring is far from the first
when her garden is visible to all
Paradise on the morning of the third

THE THIRD DAY OF SPRING

where is the third, love
if I find you
the half of my soul


I will wrap a red thread around your finger and mine
the fingers wrap around each other
we will never cease doing
whatever that will make us bleed


like the blood spilled on our land
we do not like war
we like reading poetry
but if someone gives you my soul
as you read the book of poetry
will you read every page?


who will put our souls back together?


our souls crying
our souls ripping us apart into pieces
because someone has sucked up all the oil
and about to suck up all the blood…


the fourth


like the apple
I want to love you till the day I die
can you feel the melodious strains within the poem
it’s me, what do you have to lose?


the fourth is dotted with those lines
in my blood
as you would say my name when you’re drunk


the fifth
silently disappears into a sea of sadness
and I’m alone with my pain


it rains
the scent of you
the rustling raincoat of my life


the sixth is like how you would sing
thinking I’m too drunk to notice
my sin is in missing you day and night


I want to write you a poem my love but I don’t have a pen
for the finger to lick the stamp for the envelope
to send to the editor




In loving you
I wrote the poem over and over again
one hundred time
to the point you’re dizzy




the third, you come home ageless, your hair sunkissed as you turn 18. I am upon the point of death to be alive again for the thousandth time and could not stop you in the dark of night, the cats would fight each other on the roof and roll around on the grass like thunder each time they touch.


we are us yes, on the third?


on the third is all the blue and red birds, you will lend me a poem while I’m fast asleep in my bed. someone disappearing into the rolling mist, across a moonless starry sky. remains is the weight of the curtain of night not once easing upon the windowsill


oppressive is the world


these are the sleepless nights the nights void of birdsongs and the warmth of sunlight waiting for you to come home


on the third day of spring…
—-
February 2023

THE FOURTH DAY OF SPRING

the fourth day of spring is a possible green, like the slowly disappearing exhaust smoke from a motorbike heading down a valley, tiny white buds like rubbery doors left ajar, a tiny tired house swaying.


the fourth day of spring is drawn with coloured power, that sunny afternoon, that valley, my childhood.


who am I? a summer butterfly, an autumn muddy puddle, a gust of winter breeze, a spring flower. My imagination is full of self-importance.


who am I? a person with an imagination amongst 8 million people, a person fascinated with the possibility of the secret whispers of the fresh night rain when spring is as green as the sunlight.


who will come to me in the dark of night, a shimmering wet glimmer of the tower of an old chapel. from the top of the tower rains the blades of her swords turning into spring.


we’re falling.


the world is filled with flowers, floating across the lake the leaves turns into tiny birds, singing atop patches of sleepy grass.


she awakens the colours in us, a scent unfurling in sunlight. I would then accept her rays of sunlight, nectar of the sun shimmering dust, the kind of magic dust that changes my poem






I was wrong to have thought you were my mother
a body
a home where I may return

you still have an entire
heart in your hand
sowing seeds of love

love
I beg you
we will have to wait for how long before you could

with me love
slowly and surely

you’re not a drop
you’re the water
gentle and sound
pouring into you

THE FIFTH DAY OF SPRING

he draws
the fifth
with coloured chalk
at three in the morning
a man
shedding
a river
of tears
thought
to have dried up
long ago…

THE SIXTH DAY OF SPRING

a golden afternoon
on the sixth
you’re hanging up high
undecided
on
what should be taken down
the poem
it could be spare change
an award certificate or a keycard
deceiving
made you think
you’ve got
a bit of a cold
they allow you to have a small mirror
enough to reflect
a bit of warmth
they say you’re not supposed to sip your tea
as you demand national pride
they want your
sudden
enlightenment
thought after your visit
with lots of bananas
oranges
sugarcane
they add
corn
pineapple
guava
they say:
– there has been an exchange of
equality
that is gold
in your mind
light is gold
the gold crown
in your eyes
the glory
of a gold altar
in your life
though no one could see
your fear
in the silvery flicker of the sword
but the sixth day of spring could never be gold
in someone else’s eyes
we have nothing but
a bunch of browns

THE SEVENTH DAY OF SPRING

the seventh sat there watching you sleep
eyes absorbed by your chest
counting each breath


each time you inhale
or exhale it takes a minute
as though the seventh is almost fifty years


in deep sleep
you sigh


and the room would hold onto your hand
reading poetry to you
reminding you of all your travels


the seventh sitting there
waiting for you to wake up
while the Angels are watching your every move
as you play
with the seventh day of spring…


the seventh whisper into your ear
you have surpassed your period of loneliness


I will leave my bed and go searching for you
as though
I don’t know
where the seventh might be

Tasmania South Lavender farm, Australia by Nguyễn Thị Phương Trâm

THE EIGHTH DAY OF SPRING

you daydream
so as night falls in your sleep there will be the sweetest of dreams

a verse of poetry is a handkerchief
mopping up all the words to you unimaginable

you cast it aside
when the poem is whole

the handkerchief mops you up as you bleed
after the verse was used

a useless metaphor
tearing at your conscience
shocking but not beyond repair
a deceiving wound
your breath touched by the cold

while other people are trying to make a living in the dark
stretching the length of their shadow. but its not a reason for you to speak. the verses have been cleansed and you’re pondering the moment

let’s see what will happen in a year

once you shook off all that has been bleached white, discard the scrap pieces of paper and incinerate the night, a loneliness you could never touch

you would pretend that everything is alive

it will be the cause of your blurred vision, a bit like once upon a time you thought it was heaven

the never ceases in shrinking smaller and smaller, you have stopped beading the verses together, stopped trying to give it meaning.

you have sat down, resigned

these are all the verses about the eighth day of spring
it’s a warm day today, but it snowed in Sapa yesterday.

the eighth day of spring stretches out white the length of her dress keeps getting shorter and shorter
the ninths is not far away
you are dancing in a troupe of Dragon dancers
the opening of a new retail space
getting ready to welcome the summer

Nhà Thờ Đá Phát Diệm, Ninh Bình, Vietnam

THE NINTH DAY OF SPRING



.


after drinking
you’re the cork and the empty bottle
on the table


.


the nimble corkscrew
soft in your wrinkly hands
smells of wine and poetry


.


rustling footsteps through the leaves in your backyard
the spring, freely flowing
through long fingers


.


the bottle looks at you the way she looks at you
as you fly away
as you head for a cold sun




.


an effusion
around the bánh tét and pickles
around a white door


.


your eyes seems as though they were
slightly opened, in the weak light
through the rows of trees, sighing


.


oozing brown and red
remnant remains at the bottom of the glass and leaves
scattered across the table


.


the reliable residing kings of poetry
busy with the script for the official day of poetry
yearning for a day in paradise

THE TENTH DAY OF SPRING

the tenth day of spring
a game we play together


we participate without much thought
with the sleepiness of winter


it’s raining and we’re cold and slowly dying
like melodious bells
the ringing of old phones


the tweeting of a bird
wandering through a garden once upon a time


it’s everywhere shaking up everything
trying to wake up those half asleep
with a tiny tweet
before shutting up


I am walking through the tenth
in a tiny garden
with one tiny tweet
with stillness within


oops, she is still asleep
arms wrapped around her fair chest
nestled soundly in her hair


the cold long nights
with those inescapable eyes
a cover for those daring dreams


the tenth day planting something rather new
something rather green


the ninth you lost an entire day
to say:
– I love you


because you felt you owe those eyes something or another
as she slowly close
her window
on the tenth…


there is barely a smile on the tenth
and it is already at an end
it’s meaningless
like in the middle of a sentence
in a poem


it’s all mixed up inside you
the way a poem is mixed up in everything
the way you wonder: how could one love a poem?


the way you had once wonder:
– how could one love a poet?
how could one be unseen, hide from a poem?


– you forgot about the light
how could one be unheard, hide from a poem?


– you forgot about the noise
how could you remember?


do you remember the last time
you stepped into the light
you could feel the sun on your skin
like a poem, it is a constant echo
even when you cover your ears as you faced it
in your own way


your soul will continue to discern
the audible sounds of the emotions
long lost and buried


you regret how you’re not allowed to speak up
none of us dare to Open our Mouths
we have for a long time now, learned how to best hurt ourselves
by freely Shutting our Mouths


as you stare at the trampled fallen memories under your feet
reflected is a face on a shattered mirror
with a smile


we learn to sing a song in silence
like a child learning how to ride a bike
we couldn’t explain how we fell
nor could the poem explains why it fell


there’s no one left
to make a note of our voice…




—-
February 2023

MÙNG 1 

một lúc nào đó sau giao thừa
tôi đợi đến 4 giờ sang


mùng một đến
và bầu trời của tôi chiếu sáng ô cửa sổ
với ánh sáng bạc


mùng một chầm chậm
tôi
nhắm mắt nghe bài hát nhẹ nhàng
được hát bởi gió


những lá thư của giấc ngủ
cuối cùng cũng đã gửi đến tôi
trước khi tiếng chuông chùa bắt đầu kêu lên
như âm vang tin nhắn của ai chúc tết


mùng một như bông hoa nhỏ màu trắng
mở cánh hoa của mình dưới mặt trăng
chữa lành vết thương cho người khác
khi họ nằm trong giấc mơ
mùng một sẽ thì thầm với họ




“hãy nghe những lời này và để tôi chăm sóc bạn, hãy cho phép những cánh hoa tôi chữa lành vết thương của bạn, tôi sẽ nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước mắt của bạn và hòa tan chúng vào trái tim tôi”…

MÙNG 2 

té ngã

rơi vào tình yêu,
như tất cả những chiếc lá rơi

thật đau khi chạm
đất

rơi ra tình yêu
của tôi tất cả những sợi tóc rơi của tôi

những sợi thời gian của chúng ta
đã bị cắt ngắn đến
mức ký ức của bạn vẫn tồn tại
chỉ nàng dần lùi xa

yêu
tất cả những ngôi sao đang rơi

này
một lần trên bầu trời
ngàn
nụ hôn mơ ước

rơi ra khỏi tình yêu
đó là một cuộc
trao đổi giữa những chấm
sao nhỏ bé, với những vết sẹo
rơi xuống, tôi rơi
xuống

dường như con người
rơi ra
khỏi một cái gì đó

tôi đang rơi
chờ đợi
bắt gặp
mùa xuân đích thực




khi tình yêu đến, mùng hai
như một chiếc xương sườn được rút ra
hóa thành người tình của bạn


tiếng thì thầm nho nhỏ ơi cô dâu xinh đẹp
mềm mại và trần trụi


– ôi, đừng tìm kiếm con cá nào ở biển nữa
đừng xát muối vào vết thương, vết thương sẽ không lành


mùng hai cách mùng một cả một bầu trời
bằng mây và nắng
bằng lá và những hạt giống
của khu vườn bị lãng quên


ngay cả khi mùng hai không có
ai cũng nhìn thấy
khu vườn của nàng
Địa Đàng sáng mùng ba

MÙNG 3



mùng ba ở đâu, tình yêu
nếu tôi tìm thấy bạn
nửa kia của hồn tôi


tôi sẽ quấn sợi chỉ màu hồng quanh ngón tay
những ngón tay quấn quanh nhau
chúng ta sẽ không dừng lại
điều gì làm chúng ta sẽ chảy máu


như máu đổ trên đất nước chúng ta
chúng ta không thích chiến tranh
chúng ta thích đọc thơ
nhưng nếu có ai tặng cho bạn linh hồn của tôi
khi đọc tập thơ
bạn sẽ đọc hết chứ?


ai sẽ ghép linh hồn chúng ta lại với nhau?


linh hồn chúng ta khóc
linh hồn chúng ta xé chúng ta thành từng mảnh
bởi vì ai đó đã hút hết dầu
và chuẩn bị hút hết máu…


mùng bốn


như một quả táo
tôi muốn yêu bạn cho đến ngày tôi chết
bạn thấy những giai điệu trong câu thơ
tôi, bạn có gì để mất?


mùng bốn viết ra tất cả những câu thơ đó
trong máu của tôi
khi bạn say và bạn gọi tên tôi


mùng năm
im lặng
tan biến một biển buồn
một mình
nỗi đau của tôi


mưa
và mùi hương của bạn
chiếc áo mưa xào xạc của đời tôi


mùng sáu như cách bạn hát
bạn nghĩ rằng tôi say rượu
tội của tôi là nhớ bạn cả ngày đêm


anh muốn làm thơ cho em mà anh không có bút
cho ngón tay không có lưỡi để liếm tem lên phong bì
gửi cho tòa soạn




anh làm câu thơ yêu em
một trăm lần
cho đến khi em chóng mặt




mùng ba, em cứ về ngày chẳng còn tuổi tác, mái tóc hoa râm vừa bước sang tuổi 18. anh chết đi sống lại ngàn lần cũng không ngăn được lần em dưới màn đêm, những con mèo đánh nhau trên mái nhà và lăn lộn trên cỏ như sấm sét khi va chạm.


chúng ta nhé, mùng ba?


mùng ba những con chim màu xanh và màu đỏ, em cho tôi mượn bài thơ khi tôi vẫn còn nằm ngủ trên giường. người vừa bỏ tôi khi sương mù cuộn lại, băng qua như những vì sao từ bầu trời không trăng. tất cả những gì còn lại là sức nặng của màn đêm không ngừng đè lên cửa sổ


ép chặt thế giới


đây là những đêm không ngủ những đêm chưa bao giờ nghe thấy tiếng chim kêu hay hơi ấm của mặt trời bên ô cửa sổ lúc đợi em về


mùng ba…

MÙNG 4

mùng bốn có thể màu xanh lá cây, như khói xe máy tắt dần trong thung lũng, những búp non màu trắng như cánh cửa nhựa khép hờ, một ngôi nhà mệt mỏi đung đưa.


mùng bốn được vẽ bằng bột màu, chiều nắng ấy, thung lũng ấy, tuổi thơ tôi.


tôi là ai? một con bướm mùa hè, một vũng bùn mùa thu, một cơn gió mùa đông, một bông hoa mùa xuân. tôi cứ tưởng tượng mình là người quan trọng.


tôi là ai? một người hay tưởng tượng trong số 8 tỷ người, người tưởng tượng mưa đêm mưa thì thầm mưa bí mật xanh khi mùa xuân mưa màu nắng.


ai là người về cùng tôi trong đêm, le lói và hơi ướt như ngọn tháp ngôi nhà thờ cũ. những lưỡi kiếm của nàng trên ngọn tháp rơi xuống thành mùa xuân đang rơi.


chúng ta rơi.


thế giới đầy hoa nở, trên mặt hồ những chiếc lá biến thành những chú chim, hót trên những bãi cỏ còn ngái ngủ.


nàng đánh thức màu sắc của mình, tỏa ra mùi thơm và ánh nắng. tôi nhận những tia của nàng, ngọt ngào mặt trời lấp lánh như bụi, bụi thần tiên đã làm biến dạng bài thơ tôi








anh nhầm em với mẹ
một cơ thể
một ngôi nhà anh có thể chui trở vào

em còn nguyên
trái tim trong tay
gieo hạt em vào đất

tình yêu
van xin em
chúng ta sẽ chờ bao lâu em còn có thể

yêu với anh
thật chậm

em không phải là giọt
em là nước
dịu dàng
rót vào em

MÙNG 5

chàng vẽ
mùng năm
bằng phấn màu
lúc 3 giờ sáng
đàn ông
nước mắt
chàng rơi
dòng sông
đã lâu
tưởng cạn
lắm rồi…

MÙNG 6

buổi chiều
màu vàng mùng sáu tết
bạn đã treo lên cao
nhưng không biết bài thơ nào
sẽ phải
gỡ xuống
bài thơ
nó có thể là vài đồng tiền lẻ
tờ giấy khen hay cái thẻ
lừa bạn
làm bạn nghĩ mình đang sở hữu
riêng cho mình
một chút lạnh
người ta cho phép bạn lấy chiếc gương nhỏ
để phản chiếu ánh mặt trời
tìm hơi
ấm
người ta mắng bạn vừa uống trà
vừa đòi yêu nước
người ta muốn bạn
sự giác ngộ
đột ngột
mặc dù sau khi bạn đến
mang theo nhiều chuối
cam
mía
người ta vẫn cho thêm
ngô
dứa
ổi
họ nói:
– đã có trao đổi
công bằng
đó là vàng
trong tâm trí bạn
ánh sáng vàng
trong đôi mắt của bạn
vương miện vàng
trong cuộc sống của bạn
vinh quang
của bàn thờ bằng vàng
mặc dù có thể không ai nhận thấy
nỗi sợ hãi của bạn
khi ánh bạc lóe lên từ thanh kiếm
từ ánh mắt của ai
mùng sáu không dám màu vàng
chúng ta chỉ còn
một đám màu nâu

MÙNG 7

mùng bảy ngồi lặng nhìn bạn ngủ
đôi mắt hút vào ngực bạn
đếm nhịp bạn thở


mỗi lần bạn hít vào
hay thở ra chỉ là vài phút
nhưng mùng bảy đã gần năm mươi năm rồi


trong giấc ngủ như hôn mê
bạn thở dài


và căn phòng này đang
nắm tay bạn, đọc thơ cho bạn
nhắc bạn về các chuyến đi


mùng bảy ngồi đây
cho đến khi bạn thức dậy
vì các Thiên thần đang dõi theo bạn
khi bạn rong chơi
cùng mùng
bảy…


mùng bảy thì thầm vào tai
bạn vượt qua thời gian cô đơn


tôi sẽ ra khỏi giường đi tìm bạn
cũng như tôi không biết mùng bảy ở đâu

MÙNG 8

bạn mơ giữa ban ngày
để giấc mơ bình yên vào đêm

câu thơ làm một chiếc khăn
thấm đẫm từ ngữ mà bạn không thể tưởng tượng

bạn ném nó đi
khi câu thơ đã hoàn thành

bạn chảy máu và thấm vào chiếc khăn
sau khi câu thơ đã qua sử dụng

phép ẩn dụ không hiệu quả
nhưng nó làm rách lương tâm bạn
cảm giác choáng váng như có thể tự chữa lành
vết thương đánh lừa
bạn thấy hơi thở của mình thấm lạnh

những người khác đang kiếm ăn trong bóng tối
kéo dài cái bóng của họ. nhưng điều đó không đáng để bạn lên tiếng. những câu thơ đã rửa sạch và bạn đang nghĩ về thời gian

hãy nhìn xem điều gì có thể xảy ra trong một năm

khi bạn rũ bỏ những phần đã tẩy trắng, ném đi những mẩu giấy vụn và đốt cháy màn đêm, sự cô đơn mà bạn không thể chạm tới

bạn giả vờ mọi thứ còn sống

cuối cùng nó làm bạn lóa mắt, giống một khoảnh khắc mà ngày xưa bạn nghĩ đó là thiên đường

thế giới không ngừng thu nhỏ lại, bạn đã ngừng xâu chuỗi câu thơ lại với nhau, bạn đã ngừng cố gắng làm cho nó có ý nghĩa.

bạn đã ngồi, và bạn đang ở lại

đó là tất cả những câu thơ về mùng tám
hôm nay trời ấm áp, nhưng hôm qua sapa có tuyết rơi.

mùng tám dài ra khi váy của nàng ngắn lại
mùng chín đến gần
bạn múa lân khai trương cửa hàng
chuẩn bị đón chào mùa hạ

MÙNG 9

.


sau khi uống rượu
bạn một vỏ chai rỗng và nút chai
vẫn còn ở trên bàn


.


cái đồ khui xoắn
mềm mại giữa hai bàn tay nhăn nheo
mùi thơ và rượu


.


có những bàn chân lạo xạo trên lá ngoài vườn
mùa xuân, chảy tự do
qua những ngón tay dài


.


chai rượu nhìn bạn như mắt nàng
bay về phía mặt trời
mà không hơi ấm


.


tỏa ra
những dưa kiệu vây quanh bánh tét
quanh cánh cửa màu trắng


.


mắt bạn dường như hơi
hé mở, trong ánh sáng yếu
ớt của những hàng cây đang thở dài


.


màu nâu đỏ nhẹ nhàng chảy
lắng đọng trên đáy ly và những chiếc lá
rắc trên bàn


.


những ông vua thơ bền bỉ
ngồi soạn kịch bản cho ngày thơ
để mong đến thiên đường

MÙNG 10



mùng mười
một trò chơi chúng ta chơi


chúng ta chơi thờ ơ trong cơn buồn ngủ
của một mùa đông


lạnh và mưa và chúng ta chết dần
như những âm thanh của nhạc chuông
điện thoại đời cũ


tiếng hót líu lo của một con chim
lang thang qua khu vườn cũng cũ


nó lang thang khắp nơi
để rung những ai còn ngái ngủ
bằng một tiếng hót nhỏ
rồi lại im lặng


tôi đi qua mùng mười
trong khu vườn nhỏ
chỉ một tiếng líu lo
và im lặng bên trong


suỵt, em còn đang ngủ
vòng tay ôm lấy khuôn ngực trắng nõn
vùi sâu vào mái tóc


những đêm dài vô tận lạnh giá
với đôi mắt không thể thoát ra
đang che chở cho sự táo bạo của ước mơ


mùng mười trồng một cái gì đó mới mới
một cái gì đó xanh xanh


mùng chín làm bạn mất cả một ngày
một ngày để bạn nói:
– anh yêu em


vì bạn vẫn mắc nợ một ánh mắt
khi nàng khép
và đóng cửa sổ lại
lúc mùng mười…


mùng mười chưa cười
đã hết
như bài thơ
mà giữa các dòng của nó
bạn luôn thấy vô nghĩa


nó xáo trộn trong bạn
như bài thơ vẫn hay xáo trộn mọi thứ
khi bạn nghĩ: làm thế nào để yêu một bài thơ?


bạn cũng từng nghĩ:
– làm thế nào để yêu một nhà thơ?
làm thế nào bịt mắt trước bài thơ?


– bạn đã quên ánh sáng
làm thế nào bịt tai trước một bài thơ?


– bạn đã quên âm thanh
làm thế nào bạn nhớ?


bạn có nhớ lần cuối cùng
bạn bước vào ánh sáng
bạn cảm thấy mặt trời trên da của bạn
như bài thơ, nó luôn vang vọng
trong khi bạn cố gắng bịt tai trước bài thơ
theo cách của bạn


linh hồn bạn vẫn nghe
những tiếng âm vang của cảm xúc
bạn lãng quên từ lâu


bạn có hối tiếc rằng mình đã không được nói
chúng ta không dám Mở Miệng
chúng ta từ lâu đã quen tự làm tổn thương mình
bằng cách tự do Ngậm Miệng


khi bạn nhìn vào ký ức rơi dưới chân
và gương mặt như tấm gương vỡ
đeo một nụ cười


chúng ta học hát bài hát bằng cách im lặng
giống như một đứa trẻ học làm thế nào để đi chiếc xe đạp
chúng ta không bao giờ biết vì sao chúng ta bị ngã
bài thơ cũng không biết vì sao nó bị ngã


không có ai ở đây
để giữ lại tiếng nói
của tất cả chúng ta…

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm



Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

DU TỬ LÊ

Art by Đinh Trường Chinh

In Vietnamese by Du Tử Lê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Du Tử Lê, born 1942, Kim Bang, Ha Nam, Vietnam. The poet was the author of more than 70 publications. He graduated from Saigon University of Literature, and he was an intern at a newspaper in Indianapolis, Indiana (1969). The poet died in 2019, in Garden Grove, California, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

NGUYỄN DU

Sydney Autumn 2025 [Nguyễn Thị Phương Trâm]

An adaptation by Nguyễn Thị Phương Trâm

  • Cuộc đối thoại với Cụ Du
  • Kiều stumbling on Đoạn Tiên’s grave – Kiều thăm mộ Đạm Tiên [1-244]
  • Kiều met/gặp Kim Trọng [245-572]
  • Kiều sold herself to pay off her father’s debt – Kiều bán mình chuộc cha [573-804]
  • Kiều rơi vào tay Tú Bà & Mã Giám Sinh [805-1056]
  • Kiều mắc lừa Sở Khanh [1057-1274]
  • Kiều met/gặp Thúc Sinh [1275-1472]
  • Kiều & Hoạn Thư [1473-1704]
  • Kiều & Hoạn Thư (cont) [1705-2028]
  • Kiều met/gặp Từ Hải [2029-2288]
  • Kiều’s revenge – Kiều báo thù [2289-2418]
  • Từ Hải cheated by Hồ Tôn Hiến, Kiều’s attempted suicide – Từ Hải mắc lừa Hồ Tôn Hiến, Kiều tự vẫn [2419-2738]
  • Kim Trọng’s search for Kiều – Kim Trọng đi tìm Kiều [2739-2972]
  • Kiều & Kim Trọng reunited – Kiều & Kim Trọng đoàn tụ [2973-3254]

Nguyến Du [1766-1820] courtesy name Tố Như and art name Thanh Hiên, is a celebrated Vietnamese poet and musician. He is most known for writing the epic poem The Tale of Kiều.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.