18 on 30/4 | Nguyễn Thị Phương Trâm

James Cases, photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

18,
That day Hitler died(1945)
Saigon fell(1975)

You were born kid(1999)
A pale baby,
Your heritage, the isles of Philippines

Born on the island of Australis
Skin deepened
In the land of giant birds

A smiling baby
Brooding young youth
To shouldering the world

You are just 18:
Much to learn
Ego to earn
Infinite paths

You are but 18.

Happy birthday kid.
[A poem for James Cases 2017]


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

SUDDENLY I’M AFRAID | Nguyễn Cường

A poem in Vietnamese by Nguyễn Cường
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

Suddenly I’m afraid
All the odes hailing rain and gale
The fate of a blade of grass leaves tree
Can possibly move the world

Suddenly I’m afraid
All the pretty odes of birds and bees
Merrily continues to sing
In red fire boiling water

Suddenly I’m afraid
All the souls minion of Satan
Standing for innocent liberty
Sewn together in an ode of slavery

Suddenly I’m afraid
All the heartbroken odes
Lost amidst the market of life
Awaits the return of humanity.

ĐỘT NHIÊN THẤY SỢ

đột nhiên thấy sợ
những câu thơ hô mưa gọi gió
phận lá cây ngọn cỏ
làm sao xoay chuyển đất trời

đột nhiên thấy sợ
những câu thơ ong bướm lả lơi
vẫn hồn nhiên ca hát
khi quanh mình toàn lửa đỏ nước sôi

đột nhiên thấy sợ
những linh hồn gán nợ cho quỷ dữ
mang con chữ tự do trong lành
chắp vá thành câu thơ nô lệ

đột nhiên thấy sợ
những câu thơ tình người dang dở
lạc nhau giữa chợ đời
chờ ngày xá tội vong nhân …


Nguyễn Cường is a poet from Hải Phòng, Vietnam. The poet is currently retired in Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

My little sister | Quách Thoại

Vietnam, art by Đinh Trường Chinh

A poem in Vietnamese by Quách Thoại
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

I had a little sister
She was fifteen
The apple of my eye
In one lonely afternoon she died
On a pile of unburied corpses
A war torn wasteland of burning dead bodies
Upon her discarded body I wept:
“This can’t be the body of my little sister, the apple of my eye?”
The fields unexpected reply:
“She was cut down by the sword
There was a lot of blood
Before her last breath, her hands were clasped together
Her chin was held high as she faced the setting Sun
That was when they chopped her head off
Before she could say another word
But my dear sir the people who captured her were many
But my dear sir the people who carried these blades were many
But my dear sir the people who read aloud the verdict were many
But my dear sir the people who did the eulogy were also many
But my dear sir the people who wanted to chopped her head off were also many
But my dear sir the people who were setting things on fire were also many
But my dear sir, do you understand these people at all sir
In order for any kind of resolution we need to know who they were
Because when it’s your turn it’s you they will burn
My dear sir I want to remind you again
Before she died her hands were clasped together
Her chin was held high as she faced the setting Sun
When her head was being chopped off
Before she could say another word.”

Người em gái


Ôi tôi có một người em gái
Tuổi mới mười lăm
Mà tôi vẫn quá thương yêu
Đã chết một chiều rất cô liêu
Bên cạnh những thây ma
Trên cánh đồng hoang giặc giã
Người cháy thiêu
Mà tôi đã tìm thấy xác
Và tôi than:
“Phải chăng đây người em gái mà tôi vốn quá thương yêu?”
Cánh đồng bỗng trả lời:
“Phải rồi lúc bị chém
Máu chảy rất nhiều
Phải rồi trước khi chết
Cô ta chắp tay ngó lên mặt trời chiều
Phải rồi lúc bị chặt đầu
Trước sau cô ta không nói được một điều
Mà thưa ông người bắt cô ta thì rất nhiều
Mà thưa ông người cầm dao thì rất nhiều
Mà thưa ông người đọc bản án thì rất nhiều
Mà thưa ông người tán thưởng cũng rất nhiều
Mà thưa ông người cắt cổ cũng rất nhiều
Mà thưa ông người hoả thiêu cũng rất nhiều
Mà thưa ông, ông có hiểu những người đó
Là ai không để mà tính liệu
Vì đến lượt ông rồi ông cũng sẽ bị chúng nó thủ tiêu
Thưa ông tôi xin nhắc lại
Trước khi chết cô ta chắp tay
Ngó lên mặt trời chiều
Và lúc bị chặt đầu
Trước sau cô ta không nói được một điều.”

—–
Nguồn: Giữa lòng cuộc đời, Tạp chí Văn nghệ xuất bản, Sài Gòn, 1962


Quách Thoại (1930-1957) Born Đoàn Thoại in Hue, Vietnam. He loved Tagore from an early age, at 18 he left for Saigon as a freelancer for newspapers like Đoàn kết, Làm dân. Within two years became the General Secretary for Nguồn sống. 

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Phạm Văn Thông | Quách Thoại

Art by Đinh Trường Chinh

A poem in Vietnamese by Quách Thoại
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

Can’t you see that?
Both of their feet were sticking above the soil
In the middle of the field

Can’t you remember?
When they took them out into the field
They were still alive
To the moment their head was shoved in the ground
They were still alive

Can’t you remember?
When they buried them
They were still alive

What can’t you understand?
When they buried them
They were still alive

They were kicking shaking still
They could still hear and smell
They were chewing and swallowing still
Mud and dirt more mud and dirt

There, they are still moving
Their two legs in the air kicking still
I swear to you I can hear them screaming
In the middle of the silent empty field.

– My name is Phạm Văn Thông…
– I won’t… I won’t… I won’t…
– Leave them alone, you keep shoving their head into the ground burying them alive.
– No! No!
– Leave their body alone, you keep shoving their heads into the ground burying them alive
– To your very roots you, you Vietnamese are liars
– You keep shoving their heads into the ground burying them alive.

So they’re still alive: Phạm Văn Thông!

Phạm Văn Thông

Anh có thấy không?
Hai chân nó trồi lên mặt đất kìa
Giữa khoảng đồng không

Anh có nhớ không?
Lúc người ta bắt nó ra ngoài đồng
Thì nó vẫn còn sống
Ðến khi nhận đầu nó xuống
Thì nó vẫn còn sống

Anh có nhớ không?
Khi người ta lấp đất lên rồi
Thì nó vẫn còn sống

Anh có hiểu không?
Khi người ta chôn nó
Thì nó vẫn còn sống

Nó vùng, nó vằng
Nó nghe, nó ngửi
Nó nhai, nó nuốt
Toàn đất là đất

Kìa, nó cử động
Ngo ngoe hai chân trong không
Tôi tưởng còn nghe nó rống
Giữa khoảng ruộng đất im lìm đồng không.

– Tôi tên Phạm Văn Thông…
– Tôi không… tôi không… tôi không…
– Mặc kệ nó, cứ nhận đầu chôn sống.
– Không! Không!
– Kệ xác nó, cứ nhận đầu chôn sống
– Ðồ lũ bay Việt Gian cả giống
– Cứ nhận đầu chôn sống.

Thì nó vẫn còn sống: Phạm Văn Thông!


—–
Nguồn: Giữa lòng cuộc đời, Tạp chí Văn nghệ xuất bản, Sài Gòn, 1962


Quách Thoại (1930-1957) Born Đoàn Thoại in Hue, Vietnam. He loved Tagore from an early age, at 18 he left for Saigon as a freelancer for newspapers like Đoàn kết, Làm dân. Within two years became the General Secretary for Nguồn sống. 

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Tình yêu đến ấm áp như nắng sau cơn mưa | William Shakespeare

Trần trí Tuệ. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem by William Shakespeare
A translation into Vietnamese by Trần Trí Tuệ Và Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

Tình yêu đến ấm áp như nắng sau cơn mưa,

Tình yêu đến ấm áp như nắng sau cơn mưa,
Nhưng hiệu quả của thèm khát là bão tố sau cơn nắng;
Tình yêu như mùa xuân tươi mãi ở lại,
Thèm khát như mùa đông gắt mùa hè làm đôi;
Tình yêu đủ vừa, Dục vọng tham lam thừa chết;
Tình yêu là sự thật, Dục vọng là cơn giả dối

Tình yêu:
Tình yêu như nắng, nắng sau mưa nguồn
Tình như cơn gió, gió xuân êm đềm
Tình không ham muốn
Tình là thiên Thu

Thèm khát:
Như cơn bão tố, sau ngày nắng khô
Hạ còn xa lắm, bão đông xa rồi
Thèm khát dờ đâu
Chỉ là giả tạo…

Tình yêu như nắng, nắng sau mưa nguồn
Thèm khát như cơn bão tố, sau ngày nắng khô;
Tình như cơn gió, gió xuân êm đềm
Thèm khát như hạ còn xa lắm, bão đông xa rồi;
Tình không ham muốn, Thèm khát dờ đâu
Tình là thiên thu, Thèm khát chỉ là giả tạo

Love comforteth like sunshine after rain,
But Lust’s effect is tempest after sun;
Love’s gentle spring doth always fresh remain,
Lust’s winter comes ere summer half be done;
Love surfeits not, Lust like a glutton dies;
Love is all truth, Lust full of forged lies



VENUS AND ADONIS – W Shakespeare


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

William Shakespeare [1564-1616] was an English playwright, poet and actor. He is regarded as the greatest writer in the English language and the world’s pre-eminent dramatist. He is often called England’s national poet and the “Bard of Avon”.

Trong album cũ của gia đình | Georg Trakl

Quê Hương in Hải Phòng, photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

By Georg Trakl
Translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài

bao giờ bạn trở lại, u sầu
lẻ bóng, hỡi linh hồn lẻ loi
một ngày vàng rực rỡ và đã kết thúc
người bệnh yếu ớt đầu hàng cơn đau
âm vang giai điệu du dương và êm ái điên cuồng
hãy nhìn kia, hoàng hôn
đêm trở lại lần nữa và một người than khóc
một người khác đau khổ chịu đựng
trong sự cảm thông cứ rùng mình dưới những ngôi sao mùa thu
năm tháng cúi đầu sâu hơn nữa…

Always you return, melancholy,
Oh meekness of the lonely soul.
To the end a golden day glows
With humility the patient one bows before pain
Resounding with melodies and tender madness.
See! It is already dusk.
Again night comes in and a mortal lament
And with it another suffers.
Trembling beneath autumn stars
Yearly the head bows deeper.


Georg Trakl [1887 – 1914] was an Austrian poet and the brother of the pianist Grete Trakl. He is considered one of the most important Austrian Expressionists. He is perhaps best known for his poem “Grodek”, which he wrote shortly before he died of a cocaine overdose.

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

NOTED ON THE DAY THE GHOST OF A BASTARD WAS SENT OFF | Vũ Hồ Như

Vũ Ngọc Giao

A poem in Vietnamese by Vũ Hồ Như
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

the funeral hearse passes by
mumbling in the street
a mad man, standing
holding onto his dick !

the dying light leaning into autumn
the same mad man
trying to stick it into some dumb bitch
nothing, just a tickle !

VIẾT TRONG NGÀY ĐƯA MA
MỘT THẰNG KHỐN KIẾP

xe tang qua
phố lầm bầm
một người điên , đứng
tay cầm con cu !

trời chiều đã ngã vào thu
vẫn người điên đó ,
đang ” cù ” con câm !

vũ hồ như


Vũ Ngọc Giao or Vũ Hồ NHư, the Vietnamese musician, and poet born in 1951, My Tho. A former student Petrus Ký Sài Gòn (1961 – 1968), an alumnus of the Faculty of Philosophy, the University of Literature Saigon (1968 – 1970), he is the founder of Phu Nhuan Guitar Club, Saigon. His poetry is published on many literary websites. A few familiar songs: Looking back at my life, The man with sad eyes (a poem by Đỗ Trung Quân), His return on a rainy night, The July rain…

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The Date | Tống Phước Bảo

A Short story in Vietnamese by Tống Phước Bảo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.

Quyên met him at Metro 9, the light rail connecting Suối Tiên and Quảng Trường. He looked smart in a three piece black suit and charcoal purple tie. Hair neatly combed, divided three quarter to the side. A generous forehead crowning prominent cheekbones. Quyên’s heart skipped a beat. It took a couple of minutes before she had managed to regain her composure.

The carriage doors opened, rows and rows of people rushed in, filling up any space that was left to be filled. 7h30 in the morning May 2. A busy start to the week. Office workers from the surround areas coming into town after a long break, after the country had shut down for the national holiday. In the tight carriage Quyên’s eyes searched for him, but she couldn’t find him. Perhaps because people, they all looked the same. Perhaps it was because Quyên was not fully awake. Last night’s dream was still spinning around in her head.

2.

Passing the exam Thuần was accepted into a big company, after being unemployed for five months. Happy news rang over the phone.

Quyên bought Thuần a smart suit, fitting of his form, a few plain coloured ties. Thuần liked to keep it simple, no long or short stripes. Thuần was simple from the inside out. Like it or not he would come straight out with it, tell the person to their face.

A couple of times Quyên tried to tell Thuần to be a little more kinder with his words. In theses current time no one cares if you’re good or bad, what makes all the difference were the kind words. Because Thuần was like that, after two years working his butt off he was still at the bottom of the food chain, his friends graduating from the same class were now in better roles, they were either in managerial roles or trainers.

Thuần do not agree, or disagree. But he would always speak up. Everything was black and white, there was no other colours in between, to muddle the boundaries. Thuần is a person who will fight, will speak up until the job was done, taking full responsibility for his actions.

Quyên asked Thuần, have you ever thought about me, our future together? With our current situation you can not be Lục Vân Tiên.

Thuần resting his head on Quyên’s shoulder. One afternoon in Thủ Thiêm when the waves endlessly came and went. From district two looking over the city centre, proud tall building puncturing the sky, the streets glowing slowly with red and green lights. The urgently shifting. This land right here, from the ground up, business centres, majestic residential buildings, they will pop up. Quyên, all changes has a cost. If Thuần stay quiet, I will be like the other people with their heads down because of money position fame and opportunity. A city like this needs people who can break things down for any development to succeed.

Someone else will speak up if Thuần do not. There are plenty of things wrong with this world. As long as we watch what we’re doing and stay firm there’s nothing we have to fear. Time will tell. There are times Thuần finds it impossible to go on, his faith is renewed by simply resting his head on Quyên’s shoulder. There will be time when Thuần will stumble and fall, Quyên will have to believe that, Thuần just need to rest and everything will be fine. Quyên, our faith in each other is how we survive!

3.

10 O’clock Friday, the 13th of June. The trip home on the light rail from Quảng Trường to Suối Tiên. The last train, the last day of the week there is usually less people. The carriage was mostly empty. The two of them found themselves sitting opposite each other.

The man sitting facing her was unusually pale caught Quyên’s attention. Droopy eyelids, head leaning onto the side panel of the seat . Movements to disposition were a show of exhaustion. But Quyên could still discerned his steady breathing.

For fifteen minutes Quyên watched him, the light rail came to a full stop. Hesitating a few seconds, Quyên made her mind to wake him up.

_It’s the last stop!

He opened his eyes, startled but managed a smile before thanking her. The two of them stepped out of the carriage together, crossing the empty platform. The gate standing there in silent, unmoving. He quickly fished out his red rail pass, swiping the thin screen at the end of the gate, the automatic gate opened up as usual.

_The gate sometimes does not work. My name is Jack, I’m twenty four, just back from the States, Director of Operations of the City Metro System.

_Oh, I’m Rita…

_Rita, you are beautiful, I wonder if I could have your birthday?

A faint smile appeared on Quyên’s lips as she proceeded to clearly give him her date of birth. Their conversation continued across another long walkway, down two sets of stairs, then out into the main road. Quyên turned left, he turned right.

4.

The news of Thuần’s accident came late one seasonal rainy night in December. The city stood still bearing the downpour from the East sea. Quyên was on the phone to all the taxi companies, the operator told her to wait.

More than four hours before that, all the offices had allowed their staff to leave early, Thuần did call to say, after the meeting he will head home. The meeting was rather stressful, it had taken Thuần more than a week to prepare for it. Cancelling their wedding fitting appointment. Including the reservation of the restaurant venue Thuần had left it for Quyên. Every night Thuần would be in bed at two in the morning. Quyên would ask how every were going, Thuần would reply with how much he was so sick off with a long sigh.

The rain draped across the sky covering every up. No taxi. Quyên did not sleep. 12 am, the picture frame of Quyên and Thuần the day he took her to the opening of the Metro 9 light rail, suddenly fell, the glass shattered across the floor. Quyên grabbed her phone and pressed the number the doctor used to contact her. There were only the chilling sound of buzzing coming from the other end of the line.

5.

In the news there was a serious case of fraud, the exaggerated cost of a metro project from twenty years ago. To the extent of staging an accident to cover up the incident. All nine stations of the metro line connecting the surrounding suburbs to the city center were overcharged by billions of dong. The entire board of directors were arrested. People from accounts to floor supervisors, they were all under investigation. The incident for a whole week was a topic of interest through all the carriages down the metro line. And for almost a week, Quyên did not see the guy with the charcoal purple tie.

The case was turned over one late night when the young director was held up in his office. An old filing cabinet in the storeroom next to his office toppled. A big commotion. He and a couple of security guards rushed over to check out what had happened and to see if they can help clean up. In a stack of documents, fell out from a purple ring binder was a CD, on the cover was a photograph of a smiling couple taken in front of Metro 9 station.

He took the folder back to his office. His curiosity was piqued because the woman in the photograph was someone he saw now and then on the metro. And the new the guy next to her, leaned into her like two drops of water.

The disc had a collection of photographs of the pair, from the time they were at university together on their bikes, to their lovely home, then …a photograph compressed in a compressed file marked as Jorker virus. Jorker wore a black suit with a charcoal purple tie.

Then he remembered the evening on the late trip home on the metro, he entered the six digit number he remembered through the whole conversation on the platform of Metro 9 after he was woke up by the young woman.

The last file that had opened up stunned him. Crucial data from more than twenty years ago. The data was immediately handed to the police.

7.

The young director caught the light rail from Long Thành International Airport to Suối Tiên on one late night at the end of the week. The business trip devoted to the incident that had taken place twenty years ago had left him exhausted. It was the last stop. Metro 9. Exactly ten at night December 14th 2046. Enough time for him to make it to his twenty fourth birthday.

Even footsteps on the deserted platform. Approaching the exit, he found Rita having trouble with the automatic gate. Pulled out his red rail pass. The conversation continued the length of the deserted walkway.

_Thank you to you and your partner, I have always believed that we are meant to meet each other. There is always a higher reason. There are things in the world we can’t explain, and time will tell. All the questions will be answered. You can now let it go.

Quyên was silent. Their shadows casting long shadows against the stark yellow illumination of the station light. Down two flights of stairs. The young man nodded his goodbye before turning right.

_I like people to call me Quyên more than Rita.

_Quyên!

_Thuần…

Through the gust of wind the young man could discern the overwhelming emotion in her voice. The young woman waved, before she quietly turned left. Her figure disappeared slowly in the yellow evening light, faintly blurred by a dusting of a silvery mist after the rain at the end of the season. There was a chill in the wind, the young man pulled the sides of his jacket closer together, with easy measured steps continued on his way.

8.

Quyên ran, she continued to run down a street caught in a curtain of early morning mist. The undefined yellow light shifting in each corner each turn in the street. The tears burred her vision. At the intersection, Quyên did not stop, she ran and she ran until she was as light as the air around her like the clouds across a blue sky after a deadly storm.

There was the piercing screeching sound of brakes. Lots of commotion. Dear god, out of nowhere first thing in the morning in front of someone’s car. No.

The time on Quyên’s wrist watch stopped at 4h30am December 12, 2022. Quyên is forever twenty four. Waiting for the date with Thuần.

Truyện Ngắn

Cuộc Gặp

1.

Quyên gặp anh chàng tại ga số 9, của chuyến tàu điện nối từ Suối Tiên về Quảng Trường Thành Phố. Anh chàng lịch lãm trong bộ vest đen cùng chiếc cra-vat màu tím tím than. Mái tóc chải gọn, chia mớ bảy ba. Vầng trán rộng cùng đôi gò má nhô cao. Bất giác tim Quyên nhói lên. Loạng choạng vài giây mới lấy lại bình tĩnh. 

Cửa tàu điện mở ra, dòng người vội vã lao nhanh vào, lắp đầy các khoảng trống còn sót lại. 7h30 sáng ngày 2 tháng 5. Một ngày đầu tuần hối hả. Những con người công sở đang rời ngoại ô trở lại trung tâm làm việc sau kì nghỉ lễ dài. Trong khoang tàu chật chội, Quyên cố nhoài người tìm anh chàng ấy, nhưng chẳng thấy. Có thể chỉ là người giống người. Cũng có khi là Quyên chưa tỉnh ngủ. Cơn mộng mị đêm qua còn quấn quít tâm trí. 

2.

Thuần đậu đợt thi tuyển vào công ty lớn, sau năm tháng thất nghiệp. Một niềm vui réo rắt qua điện thoại. 

Quyên sắm cho Thuần một bộ đồ vest thật đẹp, ôm vừa vóc dáng anh, vài chiếc cra-vat trơn màu. Tính Thuần không thích hoa lá hay sọc ngang sọc dọc. Thuần giản đơn, thẳng tuột khúc ruột. Thích hay không chẳng để trong lòng, sẵn sàng nói thẳng vào mặt người đối diện. 

Đôi lần Quyên cũng khuyên Thuần nên khéo léo trong ăn nói. Xã hội bây giờ giỏi dở cũng chẳng thể sánh bằng một người khéo léo. Thuần như thế, nên hai năm lăn lóc ở vị trí nhân viên quèn, chứ mấy người bạn cùng khóa nay đã trưởng phòng hay chuyên viên hết rồi. 

Thuần chẳng phản bác, cũng chẳng đồng thuận. Nhưng Thuần vẫn cứ bộc trực. Trắng đen rõ ràng, không pha lẫn thứ màu tạp nham vào được. Thuần thuộc tuýp người sẽ đấu tranh, sẽ phản kháng mạnh mẽ nhất để đi đến cùng sự việc, dẫu biết chắc cái kết cuộc mà mình nhận lấy. 

Quyên hỏi Thuần, có lần nào Thuần suy nghĩ cho Quyên, cho tương lai của hai đứa? Thời này chẳng thể làm Lục Vân Tiên. 

Thuần tựa đầu lên vai Quyên. Một chiều Thủ Thiêm sóng nước mênh mông. Từ phía quận hai nhìn về khu trung tâm thành phố, những tòa nhà trọc trời đang lừng lững hiên ngang, phố xá bắt đầu lên đèn xanh đỏ. Đất rục rịch chuyển mình hối hả. Ngay trên mảnh đất này, rồi đây sẽ mọc lên những khu thương mại, những chung cư cao tầng uy nghi. Cái đổi mới nào cũng có giá của nó mà Quyên. Nếu Thuần im lặng, thì Thuần cũng giống như bao người khác cắm cúi vì chút tiền tài danh lợi. Thành phố này, cũng cần có những con người bứt phá, để cái phát triển nó được vẹn tròn. 

Thuần không nói, thì vẫn sẽ có người nói. Chuyện sai trái trong cuộc đời này nhiều lắm. Chỉ cần mình cương trực thì không hề lo sợ điều gì. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Sẽ có lúc Thuần mệt mỏi, Thuần tựa vào Quyên mà lấy lại niềm tin. Sẽ có lúc Thuần gục ngã, thì Quyên phải tin rằng, chỉ là Thuần đang nghĩ ngơi, rồi quay trở lại giải quyết mọi chuyện. Con người ta, vẫn cứ phải luôn tin nhau mà sống Quyên à!

3. 

10 giờ tối thứ sáu, ngày 13 tháng 6. Trên chuyến tàu từ Quảng trường về lại Suối Tiên. Chuyến tàu cuối, của ngày cuối tuần thường rất vắng khách. Khoang tàu trống trải. Vô tình mà cả hai ngồi đối diện nhau. 

Gương mặt xanh xao và có phần trắng bệch của anh chàng khiến Quyên chăm chú nhìn. Đôi mắt nhắm hờ, tựa đầu vào thành tàu. Dáng điệu mỏi mệt. Quyên nghe có tiếng thở đều. 

Mười lăm phút sau, tàu dừng trạm. Lừng khừng vài giây, Quyên chủ động đến đánh thức anh chàng. 

_ Ga cuối rồi!

Anh chàng mở mắt, sững người phút chốc rồi khẽ mỉm cười cám ơn. Cả hai xuống trạm, băng qua dãy hành lang đường nội nội bộ vắng ngắt. Trục quay nơi cổng ra vẫn đứng im, không nhúc nhích cần đẩy. Anh chàng vội vàng dùng một chiếc thẻ từ màu đỏ, quét lên bề mặt của một màn hình mỏng nơi đầu trục quay, cần đẩy hoạt động bình thường.

_ Cần đẩy gặp trục trặc. Tôi tên Jack, hai bốn tuổi, vừa từ Mỹ về, giám đốc vận hành của hệ thống tàu điện thành phố. 

_Ờ, tôi tên Rita…

_ Chị Rita đẹp quá, mạn phép hỏi thử birthday của chị?

Quyên khẽ mỉm cười, trả lời rõ ràng ngày tháng năm sinh cho anh chàng nghe. Câu chuyện kéo dài qua thêm một hành lang dài, xuống hai đoạn thang nữa, rồi ra đường cái lớn. Quyên rẽ trái, anh chàng rẽ phải. 

4.

Người ta báo tin Thuần bị tai nạn giữa một đêm mưa giông tháng mười hai. Thành phố hứng chịu cơn bão vừa đổ bộ từ biển Đông. Quyên gọi các hãng taxi, tổng đài bảo đợi. 

Hơn bốn tiếng trước, mọi công sở đã cho nhân viên về sớm, Thuần có điện thoại báo, xong cuộc họp sẽ về. Cuộc họp dường như khá căng thẳng, Thuần đã chuẩn bị tài liệu hơn tuần nay. Kể cả chuyện đi thử đồ cưới cũng gác lại. Chuyện đặt nhà hàng Thuần giao hết cho Quyên. Đêm nào Thuần cũng vào giường khi đồng hồ điểm hai giờ sáng. Có lần Quyên hỏi thăm tình hình, Thuần thở dài ngao ngán. 

Mưa giăng mù trời. Taxi chẳng tới. Quyên không tài nào ngủ được. 12 giờ đêm, khung hình kỉ niệm hồi hai đứa chụp lúc Thuần dẫn Quyên đi tham quan cổng gate số 9 vừa hoàn thành của công trình tàu điện, bỗng rơi xuống đất vỡ tung. Quyên chụp lấy điện thoại, gọi vào số máy mà khi nãy bác sĩ vẫn dùng để liên lạc với Quyên. Chỉ toàn tín hiệu tút tút lạnh người. 

5.

Báo chí đăng tin vụ trọng án kê khống chi phí công trình tàu điện từ hơn hai mươi năm trước. Có cả dấu hiệu của một vụ dàn cảnh tai nạn giao thông để bịt đầu mối. Cả chín cổng gate của tuyến tàu điện nối liền khu ngoại ô vào trung tâm thành phố đều bị kê khống hàng tỷ đồng. Toàn bộ Ban giám đốc công trình đều bị bắt giữ. Cuộc điều tra đang lần sang cả kế toán và giám sát. Câu chuyện được rôm rả bàn tán suốt cả tuần lễ trên các khoang tàu. Cũng gần như cả tuần lễ, Quyên không thấy anh chàng cra-vat tím. 

Vụ án được lật lại nhờ vào một buổi tối muộn khi anh chàng giám đốc trẻ còn nán lại công ty. Chiếc tủ cũ đựng hồ sơ rệu rã bên nhà kho cách phòng anh ta bỗng ngã sụp. Tiếng động vang lớn. Anh cùng vài người bảo vệ sang xem, sẵn tiện phụ dọn dẹp. Trong sắp hồ sơ tài liệu có bìa còng màu tím rơi ra chiếc đĩa ghi, bên ngoài được dán hình một cặp đôi đang tươi cười chụp trước cổng gate số 9. 

Anh chàng đem về phòng mình và mở ra xem. Chỉ là tò mò vì cô gái trong hình rất giống người mà mình hay gặp trên chuyến tàu điện. Còn chàng trai, tựa thể mình như hai giọt nước.

Chiếc đĩa ghi lại nhiều hình ảnh của cặp đôi, từ thời sinh viên còi cọc trên chiếc xe đạp, cho đến hình ngôi nhà xinh xắn của họ, rồi hình …là hình nén trong một file ảnh có dấu virus Jorker. Chàng Jorker mặc bộ vest đen đeo cra-vat tím.

Vượt vài bức tường lửa của file ảnh, cuối cùng một mật mã 6 kí tự hiện ra. Suy đoán hồi lâu. Anh chàng chẳng thể tìm ra. Đóng chiếc lap-top lại, anh rời văn phòng ra về cho kịp chuyến tàu muộn cuối tuần. 

Nhưng rồi ngay trong đêm trở về sau chuyến tàu muộn, anh gõ thử 6 con số mà mình đã nhớ suốt cuộc nói chuyện dọc hành lang của ga số 9 sau khi được người phụ nữ đánh thức. 

File cuối cùng hiện ra làm anh sững sờ. Một dữ liệu quan trọng của hơn hai mươi năm về trước. Dữ liệu nhanh chóng được chuyển cho cảnh sát.

6.

Bão tan vào lúc 4h sáng, thành phố hỗn độn và ngổn ngang. Điện thoại lại reo vang. Quyên chỉ nghe rõ vài câu rồi nắm chặt chiếc điện thoại mà lao ngay ra đường. Cứ chạy, cứ chạy…

Nhà xác lạnh tanh, nơi hộc tủ đựng xác Thuần, người ta ghi giờ mất của anh là 12 giờ đêm ngày 14 tháng 12 năm 2022. Quyên bật khóc, gào thét giữa những vị bác sĩ pháp y ráo hoảnh và cần mẫn công việc của mình. Không ai nghe thấy cơn đau này của Quyên. Quyên khụy ngã, mắt nhắm nghiền, nụ cười Thuần an lành hiện lên trong tâm trí. 

7.

Chàng giám đốc trẻ đón chuyến tàu điện nối từ sân bay quốc tế Long Thành về lại Suối Tiên vào một đêm muộn cuối tuần. Chuyến công tác báo cáo về vụ việc cách đây hơn hai mươi năm khiến chàng rã rời. Tàu dừng ở gate cuối. Cổng ga số 9. Đúng mười giờ tối ngày 14 tháng 12 năm 2046. Còn kịp cho một đêm sinh nhật tròn hai mươi bốn tuổi.

Khua bước đều trên hành lang vắng. Nơi trục quay, anh chàng lại gặp chị Rita bị mắc kẹt. Chiếc thẻ từ đỏ được móc ra. Câu chuyện lại nối dọc những sải chân theo hành lang vắng. 

_ Cám ơn anh ấy và cũng cám ơn chị, tôi vẫn luôn tin vào duyên số dẫn dắt con người ta đến những sự gặp gỡ. Tất cả mọi cuộc gặp gỡ đều có mục đích nhất định. Có những chuyện trên đời này mình không thể lý giải, chỉ biết nên tin vào vòng quay thời gian. Mọi câu hỏi sẽ được trả lời. Giờ chị có thể thanh thản. 

Quyên không nói gì. Bóng người đổ dài theo ngọn đèn vàng hiu hắt. Xuống hai đoạn cầu thang. Chàng trai trẻ cúi đầu chào Rita rồi rẽ phải

_ Tôi vẫn thích người ta gọi mình là Quyên hơn cái tên Rita.

_ Quyên!

_ Thuần…

Chàng trai trẻ nghe âm vọng trong cơn gió vừa thổi qua là một giọng điệu nức nở. Người phụ nữ vẫy chào, rồi lặng lẽ rẽ trái. Bóng dáng khuất dần trong màn đêm vàng vọt, phảng phất hơi sương loáng bạc sau cơn mưa cuối mùa. Gió lùa se lạnh, chàng trai trẻ kéo áo kín lại, thong dong từng bước chân.

8.

Quyên cứ chạy, cứ chạy…mãi miết trên con phố sớm tinh mơ còn vương màu sương khói. Ánh đèn vàng tờ mờ giăng khắp nẻo đường. Nước mắt nhạt nhòa. Giữa ngã tư, Quyên cứ chạy, cứ chạy mãi miết cho đến khi thấy mình bồng bềnh trôi hẫng nhẹ như những vòm mây xanh sau cơn bão lớn.

Có tiếng thắng xe rít ken két điếng người. Có tiếng láo xáo. Trời ơi, đâu ra sáng sớm bang bang ngay đầu xe người ta. Thôi, xong rồi. 

Đồng hồ trên tay Quyên dừng lại ở 4 giờ 30 phút sáng ngày 14 tháng 12 năm 2022. Quyên mãi mãi hai mươi bốn. Đợi chờ một cuộc gặp với Thuần.

                                            TỐNG PHƯỚC BẢO 


Tống Phước Bảo and Nguyễn Thị Phương Trâm, Saigon, Vietnam. April 2025

Tống Phước Bảo is a young published writer living in Ho Chi Minh City, Vietnam. You can find his prolific work published periodically throughout Vietnam, from North to South.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.