THE SMALL THINGS | Lê Vĩnh Tài

"song tấu thơ"

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

I love days like these
a chance to gallivant
aimlessly holding the hand of someone
you adore

a storm possibly
again please
that feeling you see
I want it now
I want it today
Just a tiny tiny bit
feed the hope of the days to come
because large within me is an elephant
a trunk blowing
full of memories

as you continue to try
shape the plank of your life
your fingers tighten around
a shell in your hand

we did once upon a time step on land from the sea
when the flesh needed a place to hide
away from the ire of the storm of a poem
death coming as clear as day
after a lifetime of holding tightly
onto our tongue

like the furrows formed in her brows
you’re left without a backbone
you left her dejected
as the wind will inevitably
take over your home
and they or some guy like the wind
lightly carry her away
to then fall

into an ending just like that. you have no
light. you’re
head first. touch
and burn. the world continues to turn
you will have no blood supply left for the cells
in your brain
the bloody red air

you know that no one in your company could ever escape
as she stands there by the window
holding an invitation and announcement “soon”, “a little bit to the right”
and “stop there”

don’t move. the light
perfection shall help you
to adjust the spotlight
just before you step onto the stage

the phone buzzing
the ringing startled you
because what you see now
it’s the entire world
you’re shaking
stand up

as The Creator takes you away
in your sleep, you can hear the sound of feet scrunching on dry leaves
turns up
knocks on your fever

we have liberated
Poetry, Breath, Death, Fire, Rain, and Destiny

NHỮNG CÂU CHUYỆN NHỎ XÍU



tôi thích ngày hôm nay
tôi có một chuyến đi chơi
cười vô tư và nắm tay một người
tôi hâm mộ

bão tố
có thể còn xảy ra một lần nữa
nhưng tôi muốn cảm giác này
ngay ngày hôm nay
chỉ một chút nữa thôi
tôi hy vọng ngày mai
vì tôi vẫn còn lưu giữ một con voi
và một cái vòi
như một kỷ niệm

và bạn luôn cố gắng
đặt một ván đời mình
bạn cầm vỏ sò trong tay
nắm chặt lại

chúng ta từng từ biển lên bờ
khi da và xương cần nơi trú ẩn
trong cơn bão khi thơ hú gào
cái chết đến trong suốt
sau một đời bạn đã
giữ chặt cái lưỡi

như ngày xưa lúc lông mày nàng nhíu lại
bạn sụp xuống
khi quay về
gió sẽ chiếm ngôi nhà
và họ hay một ông nào đó
đã thành gió
mang nàng đi nhẹ nhàng
để rơi

vào một kết thúc như vậy. bạn không còn
ánh sáng. bạn
lao về phía. chạm vào
và đốt cháy. thế giới cứ xoay tròn
bạn cũng không còn
cách nào cung cấp máu
cho các tế bào não
không khí đỏ tươi

bạn biết không có đối tượng nào thoát
nàng đứng ở cửa sổ
cầm một thiệp mời và nói “sắp rồi”, “rẽ sang trái một chút”
và “dừng lại đó”

đừng di chuyển. ánh sáng
thật hoàn hảo sẽ giúp bạn
kiểm tra lại âm thanh
khi bạn chuẩn bị lên sân khấu

chuông điện thoại
reo và bạn giật nảy mình
vì những gì bạn nhìn thấy
bây giờ là cả thế giới
bạn chới với
đứng lên

khi Thượng Đế dắt đi
trong giấc ngủ bạn nghe tiếng bước chân trên lá
đến gõ cửa cơn sốt

chúng ta giải thoát
Thơ, Thở, Cái Chết, Lửa, Mưa và Số Phận


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

10 comments

Leave a comment