My Vernacular | Lê Vĩnh Tài & Nguyễn Thị Phương Trâm

Nguyễn Thị Phương Trâm in Seoul

and the sunlight will fade away
as silently as the blades of grass across the lawn

the last curtain call
upon our last curtsy, our last bow
quietly we will leave this world

our goodbyes like the darkness
swallowing up the mountains and the valleys

as we drop to our knees
we lay down to rest

on our backs are the unpaid debts
the prayer offerings in burning ashes
the promise of another lifetime

thơ Lê Vĩnh Tài


cuối cùng nắng cũng tắt
chúng ta ngồi im như cỏ

chúng ta mở cánh cửa
lặng lẽ rời khỏi đời sống
sự tiễn đưa như bóng tối
nhận chìm cả núi đồi

chúng ta ngồi
rồi nằm xuống
với món nợ khổng lồ giấy tiền vàng mã

Nguyễn Thị Phương Trâm

My Vernacular



The age before you made legos of words.
My father wanted a boy.
With no package, he left me in my mother’s arms.

Your pubescent years singing sugary poetry
Chasing skirts, fighting our enemies
At sea on a boat, me

You’re deep in poetry seasoned with life.
My head in the clouds
Feet deep in trigonometry

While you were playing God (not Morgan Freeman)
I roamed the campus, a spectre of my youth.
I wanted to be you

Knocked on the doors of the creator
“So are the days of our lives.”
We made families, didn’t we?

And so on and so on so forth.
Blah blah blah

What’s the point of chopping down trees, the forest on fire
To further an ego in printed books.
No one could ever douse our blinding light. (wink)


_____
19 December 2019
(tặng Lê Vĩnh Tài)

thơ Nguyễn Thị Phương Trâm

trước khi bạn trở thành nhà thơ, ngồi lắp ráp ngôn từ
cha tôi từng muốn một cậu bé
khi đứa con gái ra đời, cha bỏ lại tôi
trong nôi với mẹ

bạn lớn lên trong bài thơ ngọt ngào
chạy theo những cô gái yêu thơ của bạn
không biết trên biển có một chiếc thuyền,
trên chiếc thuyền có một mình tôi

bạn chìm vào thơ bạn chìm vào mộng mơ cuộc sống
lúc đầu tôi trên mây hai chân tôi bay
vào góc một hình lượng giác

khi bạn đóng vai Chúa
không phải diễn viên Morgan Freeman lang thang
tôi lang thang bóng ma của tuổi trẻ
tôi muốn trở thành bạn

tôi gõ cửa đấng sáng tạo
“những ngày trong cuộc sống của chúng ta hóa ra
cũng vậy,”
chúng ta đã tạo nên cả một gia đình, phải không?

vân vân và vân vân
mây mây và vân vân

chặt cây, làm bột giấy liệu có ích gì
chúng ta đâu cần phải in ra ngàn ngàn trang sách
để làm oai

cũng như không ai có thể làm chói mắt chúng ta
khi chúng ta chính là ánh
mặt trời (cười cười nháy mắt)
_____
January 3rd, 2022, translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

5 comments

Leave a comment