the last page of the calendar | Hứa Hiếu

Saigon book street, Vietnam. Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

541.
____________
after a game of hide and seek
the birds shift their tired wings returned to the dark side of the mountain
I’m scrambling
to pick up the pieces of lost time
scrubbing them, hang them up, to after folding them neatly inside a draw called life
there, they quietly lay
a tumulus
I’m the same
the last page of the calendar
.
December 2020
_____

khi xong trò trốn tìm
lũ chim rủ nhau nghiêng cánh mỏi về sau bóng núi
tôi lụi cụi
gom tháng năm lưu lạc
giặt giũ, rồi xếp ngăn nắp vào tủ cuộc đời
ở đó, chúng nằm im
một huyệt mộ
tôi cũng thế
một tờ lịch cuối năm.
____________
Hứa Hiếu


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently living in Lawrenceville, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Yes, we were bound beyond borders | Hứa Hiếu

waste day by Đinh Trường Chinh

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Yes, we were bound beyond borders
but the boat was too small
it was not big enough to take the load of a nation
not big enough to carry the vernacular of a country
and death was his fate
plain and simple!

July 2022
_

Vâng, chúng ta đã vượt biên

nhưng con thuyền quá nhỏ
không thể chuyên chở đặng một quê hương
và không đủ chất chứa hết ngôn ngữ tình tự dân tộc,
và anh phải chết
chỉ thế thôi!


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

what the heck | Hứa Hiếu

source: Hứa Hiếu'd social media

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

facing living, I have my share of the sunset
facing who I am, I have my share of identity cards in lack of a plastic cover
facing joy
an awkward budding
the last mournful musician of love lost
I have my share of such unpredictability
facing
life: a lidless pot, the soggy stale rice
not so nice
the years, the months
I have my share of rice charred
away from home

facing history in view of a battle
the destruction of an education
a stone statue short of ideals
head rolling
in some corner of a market called April thirtieth
the Tet Offensive, a shuffling pair of legs
a dissolving spectre
a tombstone, a grave at a time
I have my share of luminescent light
flickering
night after night
scattered in exile

in splits standing up on the groans of April thirtieth
the North and South are not fields of green grass
the boundary of history was already set: the Gianh river, the latitude
at the heart of a war
the pot of pork porridge
void of the fire of Lạc Hồng
lacking the flavour of Âu Cơ, looked abandoned
at a world
flea market
I have my share of wreckage
the so-called
proletarian revolution.
.
May 2021

quÁi đẢn

________________
đối mặt đời sống, tôi thừa hưởng một hoàng hôn
đối mặt lý lịch, tôi thừa hưởng một thẻ căn cước thiếu bọc nhựa
đối mặt hạnh ngộ
một nhánh trổ
trặc trẹo, một nhạc sĩ rên rỉ cuối cùng cho một tình yêu
tôi thừa hưởng một đóa bất trắc
đối mặt
cuộc sống: một cái nồi thiếu nắp vung, gạo hẩm cơm thiu
liêu xiêu
năm, tháng
tôi thừa hưởng lắm bữa cơm cháy
xa nhà

đối mặt lịch sử thấy một chiến chinh
nát nhầu học đường
một tượng đá cụt lý tưởng
cái đầu lăn lóc
xó chợ ba mươi tháng tư
một cặp giò lê lết mậu thân
một thây ma đang mất dần
từng mảnh bia, mộ
tôi thừa hưởng một lân tinh
nhấp nháy
từng đêm
thất tán tha hương

xoạc chân đứng trên lằn biên ba mươi tháng tư
nam bắc không là thảm cỏ xanh
ranh giới lịch sử đã có sẵn: sông gianh, vĩ tuyến
trong tâm khảm cuộc chiến
nồi cháo heo
không bếp lửa lạc hồng
thiếu gia vị âu cơ, nằm trơ trọi
ở quầy chợ trời
thế giới, tôi thừa hưởng
một đống xà bần
từ cái mà gọi là
cách mạng vô sản.
.
May 2021
__________
Hứa Hiếu


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

there’s one stubborn poem that refused to ever sleep | Hứa Hiếu

Hứa Hiếu by Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

in the end
there’s one stubborn poem that refused to ever sleep
awake hugging a bottle of fermenting poetry
each bubble is a grenade
ready to explode, in full disclosure
power rituals in all their measure
itself included
born from an age-old wilderness.

July 2022
_

cuối cùng
có một bài thơ chẳng chịu ngủ chẳng bao giờ ngủ
luôn thức ôm bài thơ bình rượu của mình
trong chai, mỗi bong bóng rượu là một trái phá
sẵn sàng nổ tung mọi điều
lễ nghĩa bạo lực các thứ
kể cả thân xác chính mình
được sinh ra từ cổ đại hoang sơ.
_________
HHiếu


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, USA.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

tHE aFternOOn, oN tHe oTHer sIDe oF vŨng tÀu | Hứa Hiếu

Vũng Tàu, Vietnam. Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

the afternoon drifting out to sea
I’m sitting by myself
watching the sun go down
as the day tries to hold on
to the brilliant sunlight of the afternoon

the afternoon drifting out to sea
I’m sitting by myself
not a friend to be found
as the day tries to hold on to the solitude

the afternoon drifting with the tiny boats
undulating ripples through a life drifting by
I’m sitting by myself
swaying with the tides of this life
very precariously letting go
all adrift

the afternoon drifting through Vũng Tàu
I’m sitting alone, growing old
watching the sand crabs
build tumulus of memory
in pools of changing darkness

the afternoon, and I are unacquainted
possibly with the same point of view?
there are so many sweet moments
left behind an abyss of pitiful
ripen blooms
heading for the bright side of the planet
left us behind
at such time of torment
__________
December 2022

cHiỀu, bÊn kiA vŨng tÀu

chiều buông trên biển
tôi ngồi một mình
nhìn mặt trời lặn
ngày chỉ còn ráng chiều
rực nắng

chiều buông trên biển
tôi ngồi một mình
bạn bè chợt biệt tích
chỉ còn ráng chiều
cô tịch

chiều buông mình trên những chiếc thuyền con
nhấp nhô theo sóng gợn lắm đời lênh đênh
tôi ngồi một mình
ngả nghiêng trôi nổi theo dòng đời buông xuống
lắm bấp bênh
trôi, giạt

chiều buông xuống một vũng tàu
tôi ngồi thật lâu
nhìn dã tràng se cát
xây ngôi mộ ký ức
trong vũng tối đang đổi màu

chiều, và tôi chẳng quen biết chi nhau
có chăng là cùng nhìn về một phía
có những tháng năm mật ngọt
đang bỏ xa vực thẳm này
cũng lắm hoa niên xa xót
đang thiên di về mặt sáng của hành tinh
bỏ lại tụi mình
cùng thời gian đang da mồi ý nghĩ.

Hứa Hiếu
chiều hôm nay


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet and translator, born 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

powerless | Hứa Hiếu

Sydney Harbour Bridge in the rain. photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

content somewhat on the wings of dreams
to the human race return
aware, feet still bound
thoughts beyond a confined boundary of the sky

at times, frustration ignites
unburn flesh
pigments the mind
an entire life
to the stem a worm-eaten frond 
fallen upon the world peeping at passing clouds, powerless

at times, resentment drown a life
in troubles inebriated not
but a continuously unstable depiction
of this life
a heart ejected by sadness
a sour living portrait of vomit

our return
a floundering echo at the end of a road
an injured creature knows it must face its nemesis, for the last time
how could we had our back to it
hid in a winding path, ran

a wart remains in the pad of our feet
we sliced it constantly without a cure
in a single case of bullet
.
January 2020
____

bất lực


thỏa mãn được phần nào kỳ vọng của cánh chim
rồi cũng trở lại làm người
mới biết, chân bước vẫn còn bị bó rọ
ý nghĩ còn rộng hơn lưới trời

có lúc, bực mình nổi lửa
không cháy da bỏng thịt
mà đã là vết nám trong tâm khảm
cả đời
chiếc lá bị sâu mọt ăn cuối nhánh
rụng xuống trần gian nằm ngó mây trôi, bất lực

có lúc, giận mình, uống hết đời
không say khướt ưu phiền
mà chỉ là ngất ngưởng hình tượng
suốt kiếp
tâm tư bị nỗi buồn nôn tháo
nhễu nhão xuống cuộc đời bầy nhầy một chân dung

ta về
âm vang cuối đường là khập khễnh
con vật thương tật còn biết ngoảnh lại đối diện kẻ thù, lần cuối
nỡ lòng nào ta quay mặt
như con đường co quanh trốn, chạy

lòng bàn chân còn nguyên mụt cóc
xẻo hoài không hết
một lằn đạn
 .
ngày 8.03.11
https://damau.org/19514/bat-luc


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently living in Lawrenceville, USA.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

One late April night, I’m choking on all sorts of incomprehension | Hứa Hiếu

Art by Đinh Trường Chinh

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

an olive dasia* scuttling through a summer noon
pocketing scatterings of sadness
I’m stamping my feet chasing away the equatorial sunny creature
(left without a word, all this time!)
chest heaving sweating still the few strains of her hair left from a romantic flash fiction
ending in abandonment
sunbathing in the desert of memory
her in a new life, a warping shapeless mist
a delusional thirst
a metamorphosis of my serendipitous portrait
a blooming cactus
in the southernmost point of the U.S.A
where one may be lost alone to wander the highway
missing
in a century passing

my present
holding a yellow flag
late
in a rosy Eastern light
the death of night up earlier than usual
stunned affront a wall of implications
how to climb it, plus
what’s on the other side
frightful, confrontations
I dragged (inexhaustibly) from the grave
an ideal, dangling it in the front yard of the nation
drooping with the present history
the wrinkly wobbly next chapter
from a new year celebration some year in the recall
but prosperity, offerings
nothing but crumbling skulls strewn with bullet holes

its light shadow
a glimpse of her form
entertaining suicide, on news of my escape
but just now
igniting the last smoke of the night, I saw it
lurking in the far side of the forest.
.
April 2020
_____

ở kHuYa thÁng tƯ, tÔi tHưỜng ngỌng ngHịu Lắm điỀu chẢ hiỂu

_________
hồi trưa, con rắn mối bò quanh quẩn lục lạo mùa hè
bỏ vào túi áo dăm nỗi buồn quanh quẩn
tôi giậm chân xua đuổi con nắng nhiệt đới
(bỏ đi biệt lâu nay, chẳng một lời!)
lồng ngực vẫn còn hâm hấp mồ hôi tóc mai em còn sót lại từ câu chuyện tình yêu cực ngắn
một cuối cùng hoang vu
phơi nắng ở sa mạc ký ức 
em hóa kiếp thành bóng nước hư ảo
trong cơn thèm khát mơ hồ
chân dung hạnh ngộ của tôi biến dạng 
cây xương rồng trổ hoa
ở cực nam nước mỹ
nơi chỉ có sự lưu lạc cô độc tự lăn mình dọc theo quốc lộ
đã biệt tích
từ thế kỷ trước

hiện trạng của tôi 
chỉ là kẻ cố kéo lên một lá cờ vàng
thật muộn 
trong vạt nắng hừng đông
cái chết của bóng đêm dậy sớm hơn thường lệ
ngẩn ngơ trước bức tường rào hệ lụy
không biết cách nào leo qua, và
cũng chả biết bên kia bức tường là điều gì
ghê gớm, phải đối mặt
tôi cố kéo lên (nặng nhọc) một huyệt mộ
của lý tưởng, treo trên cây nêu trước sân đất nước
ủ rũ lịch sử cận đại
èo uột nhăn nheo chương kế
từ cái tết năm nào trí nhớ 
mà lộc, quả 
chỉ là những hộp sọ móp bể vết bá súng

cái bóng nắng của nó
phảng phất vóc dáng em
lúc quyên sinh, khi hay tin tôi đào thoát
mà hồi nảy
khi đốt nốt điếu đêm, tôi thấy nó
ẩn hiện bên kia rừng.
_____
*the olive dasia or olive tree skink, indigenous to Southeast Asia, crawling into your house pertains a good omen

HHiếu

Rắn mối bò vào nhà có điềm gì

  • Loài rắn mối là một loại rắn lành, khi rắn mối vào nhà có thể thông báo đến bạn một sự việc nào đó thật thuận lợi, bạn đang được những cao nhân giúp đỡ và sẽ gặp được nhiều may mắn. Tuy nhiên, bạn cũng cần phải để kĩ đường đi của rắn mối khi vào nhà bạn.
  • Nếu rắn mối chạy vào gầm giường của cha mẹ, hay bò vào dưới tủ thờ tổ tiên, ông bà nằm trong đó không ra. Tức là sự việc có liên quan đến tổ tiên. Bạn cần đặc biệt lưu tâm về vấn đề này để có thể tu sửa phần mộ của ông bà hoặc tu tâm sửa tánh để tránh gặp phải điều không hay.

Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, United States.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

a bit windy a bit late | Hứa Hiếu

Hứa Hiếu (source: poet's social media page)

A poem in Vietnamese by Hứa Hiếu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

563.
_________
It’s Monday, Tuesday, and so on 
before long I’m an alcoholic
stranded at the end of a highway
is there any other way, when life, itself, directionless, aimless
or perhaps, at some wobbly angry turn
at the root of it all, fall apart, where it had all started
not a resting place, no 
not a full stop then down to the next line, no
not a sudden pause, or
a moment of spectacular connection
somehow, accidentally, broke everything into bits, not sparing the mind or heart

lighting a cigarette at the end of the day
a bit windy a bit late
a bit lonely
remembering suddenly 
the lost time
behind the cemetery.

FEBRUARY 2022
—–

cứ ngày 1 ngày 2, riết rồi
tôi trở thành bợm lúc nào không hay
ở cuối cao lộ lêu lổng
có còn một lối ra nào không, khi cuộc sống, chính nó, không biết sẽ thoát đi đâu, về đâu
hay có lẽ, chao nghiêng ở vòng quẹo cau có gắt gỏng
của căn phần, rồi gục ngã tại đó, nơi chốn
không là một nơi yên nghỉ, không là
một chấm xuống hàng, không là
một ngắt câu bất chợt, hay là
một cú chạm ngoạn mục
nào đó, vô tình, làm vỡ vụn mọi thứ, kể cả trái tim cùng ý nghĩ

khi châm điếu đóm cuối ngày
một chút khuya một chút gió
một chút hiu quạnh
chậc nhớ tới
tháng ngày đã mất
sau lưng nghĩa trang.
__________
Hứa Hiếu


Hứa Hiếu, the poet from Vung Tau, Vietnam, currently lives in Lawrenceville, USA.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.