A woman’s desire

A poem in Vietnamese by Đỗ Khiêm
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Đỗ Khiêm (source: the poet’s social media page)

Thơ TỰ DO

Đây là một bài thơ Tự Do của Tạ Hiền trong sáu bài thơ tự do được đăng trong Tập san Văn số cuối cùng tháng 4/1975. Tôi rất thích và đồng ý với nhận định lời mở rất trân trọng của nhà văn Mai Thảo dành cho người viết mới: “Những người trẻ tuổi bắt đầu làm thơ nên bắt đầu ngay bằng thơ tự do.Nghĩa là một bắt đầu mạnh bạo, đường hoàng, ở ngoài mọi kiến trúc tiền chế”. Hay là do tôi khởi đi thơ tự do nên đồng cảm. Bây giờ tôi biết được Tạ Hiền chính là Đỗ Khiêm.

Vũ Trọng Quang

A WOMAN’S DESIRE

(Those who have looked at a woman with sinful intent
have already in their heart the desire – Matthieu)

The church bells resounding at high noon
The busy buzzing cicadas salivating made an appearance
a quarter of the young woman’s panties were all bunched up

I had to close my eyes in light of the mind-blowing high
Even the tables and chairs crowding pushed forward in wanton acquaintance
The young woman just by an inch revealing

The mass rose in an offering of smooth pink thighs
She’s so proud in the display of her flesh

Then
There are the kind short sighted priests
Like her now pushing forward revealing the top of her thighs
No one will ever understand
The usefulness of such a yeasty scent over me
Nor the despair of the sperms
In a race in the dark
Spinning round and round
The Fatima steeple cross

(May 2021)

THỊ DÂM

(Ai nhìn phụ nữ mà ước ao phạm tội thì đã tà dâm trong lòng rồi – Matthieu )

Buổi trưa chuông nhà thờ âm a
Ly la ve phù du sùi bọt hiện ngã
Người con gái co quắp một phần tư quần lót

Ta nhắm mắt cơn say lên đến óc
Ghế bàn chồm tới đòi làm quen
Người con gái vẫn hở hang một góc

Buổi lễ dâng lên cặp đùi hồng mơn trớn
Em kiêu căng biểu dương thịt da

Rồi
Các linh mục hiền hòa thiển cận
Những tín đồ đi nhà thờ ngoạn cảnh
Cũng như em đang đưa phía trên đùi ra
Tất cả sẽ không bao giờ hiểu
Tác dụng của hơi men trên ta
Hay nỗi tuyệt vọng của những tinh trùng
Chạy đua trong cõi tối
Thánh giá quay vòng vòng
Trên nóc nhà thờ Fatima (nhà thờ Bình Triệu)

Tạ Hiền



Đỗ Khiêm, the poet, photographer, freelance journalist from Vietnam currently lives in Turkey.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

FIGHT

I’m not a, particularly positive person, more pragmatic than anything, but hell may freeze over before the numeral ZERO will ever stop me!

Fuck that!

Never say die!

I have watched my children, those who came from my loins and those who have not, struggle day after day with this depressing economy to find a job, let alone those who are near and dear to me losing their livelihood LITERALLY over a poem!

I don’t have the answer, I just know that I should not give up. If I refuse to give up. Perhaps then my children will NEVER give up. Those around me WILL NOT give up.

Defiance is NOT reserved for the RICH or the STRONG. Defiance is reserved for those who are the littlest of us, DEFIANCE is reserved for those who are willing to FIGHT.

So FIGHT. Fight for it. Fight for your job, fight for YOUR VERNACULAR!

FIGHT!

—-

May 2022

Tôi không phải là một người đặc biệt tích cực, thực dụng thì đúng hơn, nhưng địa ngục có thể đóng băng trước khi con số ZERO có thể ngăn tôi lại!

Quá chán!

Huống chi nói đến chuyện thất bại, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!

Tôi đã chứng kiến những đứa con của tôi, những đứa trẻ đến từ cơ bắp của tôi và những đứa không phải là của tôi, chúng đã phải vật lộn ngày này qua ngày khác với nền kinh tế đang suy sụp này để tìm việc làm, huống chi những người gần gũi và thân yêu của tôi mất đi sinh kế NGAY LẬP TỨC chỉ vì một bài thơ!

Tôi không có câu trả lời, tôi chỉ biết rằng tôi không nên bỏ cuộc. Nếu tôi không chịu bỏ cuộc. Có lẽ khi đó các con tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ bỏ cuộc. Những người xung quanh tôi SẼ KHÔNG bỏ cuộc.

Sự thách thức KHÔNG dành riêng cho những người GIÀU CÓ hay MẠNH MẼ. Sự thách thức dành riêng cho những ai nhỏ bé nhất trong chúng ta, SỰ THÁCH THỨC dành riêng cho những người sẵn sàng CHIẾN ĐẤU.

CHIẾN ĐẤU đi chứ. Chiến đấu vì nó. Chiến đấu cho công việc của bạn, chiến đấu cho NGÔN NGỮ CỦA BẠN!

FIGHT!


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

She untied each and every ridiculous knot in Poetry

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Thị Phương Trâm

No one was left in the bar in the middle of winter

Except for Poetry

What say Poetry?

Were there words powerful enough to destroy the world?

Especially when Poetry is meaningless

While the young woman came with her entire village

Came the echoes of Poetry’s song

The breaths of sorcery

Poetry is a woman inside a woman

A miracle inside a miracle

The sorcery inside the vernacular

A quarter of a heart

Sing would the man who loves Poetry

It’s a bar

Owned by survivors

Not a place for drinking

It’s a place that could turn the Sun into ice

Not a pile of corrupt envelopes full of cash

Poetry peeling it open to only free

The hissing

Humiliation 

It’s a place that stands for equality

Not for beer and banter

Even the light in the corner is sacred

The star in your eye

A bar, an unknown city, the entire horizon in ice, a shattered meaningless promise

Don’t throw around the law and not abide by it

Poetry shouldn’t be scrap pieces of paper

Drawings of a woman on her back, legs wide open, resigned

What does it mean, when a woman is in a place like that?

Not something Poetry wants to know

As for us?

We are overwhelmed by the sparse air

of gravity… 

Poetry may be crest the young woman with hope

Those fallen dreams of winter

In a bar full of strangers

Their breath was like ice on the window 

Not as Poetry predicted

The young woman climbed onto the window ledge

Affixed a name tag on her chest

Danced on her toes

Removed the crest

Discarded her clothes

Not so anyone could see

But so it would be easier to slide across the ice 

So she may draw the most glorious of rainbows

Once the alcohol is gone

Gone is Poetry’s imagination

A red skirt, the toes on the window ledge

The white dawn, the time Poetry couldn’t catch the breath of the wind

The mist at all

Nor the deer in fairy tales 

In the fall

She untied each and every ridiculous knot in Poetry

The day Poetry left her

To get married

December 2018

_____

Gần như tất cả mọi người đã rời quán rượu giữa mùa đông

Ngoại trừ Thơ

Làm sao Thơ có thể nói?

Có ngôn từ nào đủ sức làm cho thế giới sụp đổ?

Trong khi Thơ chưa bao giờ có nghĩa

Khi cô gái đến và mang theo cả một ngôi làng

Nơi mà Thơ từng hát âm vang

Những hơi thở làm bằng phép thuật

Thơ là người phụ nữ bên trong người phụ nữ

Phép lạ trong phép lạ

Phù thủy trong ngôn từ

Như một phần tư

Trái tim người đàn ông yêu Thơ đang ngồi hát

Đó là quán rượu

Của những người còn sống sót trở về

Không phải là nơi đi tìm đồ uống

Đó là nơi đông lạnh cả mặt trời

Không phải những chiếc phong bì bẩn thỉu

Mà khi Thơ bóc ra

Tất cả mọi người đều nghe vết nứt

Tủi nhục

Đó là nơi mang lại sự công bằng

Không phải chỉ uống bia ngồi lê đôi mách

Cả bóng đèn trong góc quán cũng thiêng liêng

Như ngôi sao chiếu vào ánh mắt

Một quán rượu, một thành phố lạ, sự đông lạnh của cả bầu trời, một hứa hẹn không bao giờ có nghĩa

Đừng ném thia lia lên trên luật pháp

Thơ đừng làm giấy nháp

Vẽ một cô gái đang nằm thả cả hai tay

Một cô gái ở một nơi như thế, là gì?

Đó không phải là điều Thơ muốn biết

Còn chúng ta?

Chúng ta ngập vào một làn không khí mỏng

Nguy cơ…

Thơ niêm phong cô gái bằng niềm hy vọng

Những giấc mơ mùa đông té ngã

Vào quán rượu những người xa lạ

Hơi thở của họ bên cửa sổ đã đóng băng

Không như Thơ dự đoán

Cô gái trèo lên cửa sổ

Gắn một bảng tên lên ngực

Và nhảy múa trên những ngón chân

Cô cởi bỏ niêm phong

Và cởi luôn quần áo

Không phải cho ai xem

Mà là để dễ trượt đi trên băng tuyết mùa đông

Thành một cầu vồng

Lộng lẫy

Ly rượu đã hết Và Thơ không còn sự tưởng tượng của mình

Chiếc váy đỏ, và những ngón chân trên cửa sổ

Bình minh trắng, và những lần Thơ không kịp thở

Sương mù

Cả những con hươu trong câu chuyện cổ

Mùa thu

Nàng gỡ những nút thắt vô lý của Thơ

Ngày Thơ chia tay nàng

Đi lấy vợ


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

slices of time

A poem in Vietnamese by Trần Quốc Toàn
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

a woman’s beautiful eyes were upon the sea

piercing and cold                  

reality was like an undercurrent 

a river of milk in a windy whirlpool

a tropical dilution

in the garden I’m the caretaker of treetops grass and leaves

in this dusty universe I’m nurturing a dream

drifting

with no beginning nor end

after the explosion, the clock had misplaced the moments

in the autumn seeds remained were bright cold eyes

possibly mine

the black hole of the mountain sucked up a cluster night stars 

the ground contemplative 

the ocean stretched its leg out infinitely

a woman’s beautiful eyes were upon the sea

the yellow man’s grave blossomed into a temple of flowers

cheerful birdsongs

immigrants of the mist….

—–

March 2022

những lát cắt thời gian

người đàn bà mắt đẹp nhìn biển

xuyên buốt,

cả hiện thực như dòng

sữa ngầm ngậm trong bể gió

pha loãng nhiệt đới

tôi cưu mang ngọn cây lá cỏ trong vườn

nuôi cơn mộng trong vũ trụ bụi

trôi

không đầu không cuối

chiếc đồng hồ đánh mất thời gian sau tiếng nổ

chỉ có đôi mắt sáng lạnh trong hạt giống mùa thu

khả thể tôi

một chùm sao khuya lùa vào hố đen của núi

mặt đất trầm tư

đại dương nằm duỗi chân về phía vô cùng

người đàn bà mắt đẹp nhìn biển,

mộ người da vàng đã lên những bông hoa đền tháp,

lảnh lót tiếng chim

di trú phía mù khơi….


Trần Quốc Toàn, the Vietnamese poet born 1992, at Tuy Phước, Bình Định, Vietnam. Prize: Tiền Vệ 2019 Liberal Literature Award for Kinh Đêm, a book of poetry; Văn Việt 2022 Literature Award for the novel Trong Rừng Cây Du Thủ.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

the living word

A poem in Vietnamese by Thái Hạo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


THE LIVING WORD

I reside to rewrite my moments

note the scratchy gnarly letters on paper

torn and shredded

words shrieking across an A4 wasteland

a transformation of a feral life ceased

words twisted held up up eyeless spectres

words bent over loaded with a blacken eclipsed sun

words draped in glaring white silk

across the corpse of a century

words fallen down the lengths of insidious nefarious daggers

words dying clamped in a vice

death row

eyes wide open

`

Tyrants in the dress code of monks

cloak in white 

cloak in collars

croaking

`

words rising like a flame licking brittle blades of cogon grass

words unsheathe firm and erect

formidable

words in floods and deluge whisked away the garbage

words in tidal waves 

at the end of Noah’s world

`

Words like the rows of brilliant golden jacarandas on your way to school child

so mother may be delighted upon the first light

so you may be hand in hand with your first love

fresh green new words to whisk away your nightmares

words forever in royal purple on your to the temple 

how it was long ago

as brown and kind as mustard seed in green illuminating

the end of those poisonous weed

`

Gone will be the nefarious blooms

as the ferryman on a wave carries away the Moon…

`

(May 2020)

_____

ĐỜI CHỮ

`

Tôi ngồi ghi lại đời tôi Ghi lại thời tôi

những chữ cào giấy

rách nát

những chữ gào thét trên sa mạc A4

một biến dạng của đời rừng đã chết

chữ vặn mình cõng những bóng ma mù lòa

chữ còng thân gánh những mặt trời nhật thực đen ngòm

chữ phủ lụa là trắng toát

trên tử thi thế kỉ

chữ đổ gục trên lưỡi quỷ vi trùng

chữ hấp hối trong gọng kìm

giãy chết

mắt chữ đứng tròng 

`

Bạo chúa khoác áo thầy tu

khoác áo cổ cồn

khoác áo trắng

khoác lác

`

Chữ vùng dậy như lưỡi lửa liếm vào cỏ tranh săng

chữ tuốt gươm dựng đứng

trừng trừng

chữ cuồng nộ mưa lũ cuốn phăng rác rưởi

chữ hồng thủy tận thế

Noah

`

Đường chữ rải vàng hoa điệp cho em đến trường

cho mẹ ngắm nắng mai

cho người yêu trinh bạch đan tay ấm

chữ xanh vỗ về lòng người ác mộng

chữ tím hun hút lối về chùa xưa

chữ nâu dịu dàng hạt cải ứa xanh

không còn cỏ độc 

`

Không còn hoa ác

người chèo thuyền trên sóng chở trăng đi…

(May 2020)

_____

(Source: Thái Hạo’s social media page)

Thái Hạo, the poet and journalist is currently living in Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Under the woven cloche

A poem in Vietnamese by Phan Nhiên Hạo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Tien Bac Dang

Sunset @Bến Hoàng Hoa, Vietnam by Tieng Bac Dang

Under the woven cloche

& a new pup
eyes still completely shut
crying pitifully in the dark
placard like the truth
under the cover of the cloche
away from harmful flies
but also a cover for
the mouths of babes
begging to consume what is right.

So hungry, they had
to sell. Twenty cents
a handful of fur
ash grey & an eye
still shut in the dying light
war
there’s not enough time to pass on their gene
deteriorating destiny.

A! A generation of old men living as professional
spies through the holes of the woven cloche
to end up fighting with cockroaches
over leftover rice for the rest of their life.

March 2023
___

Trong lồng bàn

& một con chó nhỏ
vừa sinh ra nhắm nghiền
kêu ăng ẳng bóng tối
yết ớt như sự thật
trong lồng bàn che chắn
khỏi lũ ruồi ác tâm
nhưng cũng che chắn luôn
những chiếc miệng trẻ trung
đòi thức ăn công chính.

Vì quá đói, người ta phải
đem bán. Hai mươi xu
một nhúm lông
xám tro & con mắt
còn nhắm buổi chạng vạng
chiến tranh
không có đủ thời gian truyền giống
số phận người rã mục.

A! Thế hệ những lão già sống bằng nghề
gián điệp qua kẽ hở lồng bàn
rồi giành giật với gián
vài cơm nguội tương lai.

Source: Radio mùa hè


Phan Nhiên Hạo, the poet and translator born in 1967 in Kontum, Vietnam, currently works and lives in Illinois, the United States of America.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Do you need 5 people to love you or 5000 followers?

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

The Strand NYC

A poet was taking a stroll. A parrot saw him passing its house, squealed:
– Ay, mate!
The poet turned, curious:
– Yes?
– Mate, your poetry sucks.
The poet was beyond himself, pushed through the front door, demanded an explanation from the parrot’s owner:
– Your parrot was very rude to me. If you’re not going to teach it probably, it’s not going to survive me.
The next day, as he passed by, the parrot again squealed:
– Ay, mate!
The poet turned, ready for a fight:
– What?
The parrot laughed coarsely:
– You know, so what’s the point!

you want to be remembered to the point of death
you’re worried you won’t be famous in time
you’re worried no one will miss you
nothing about this is right

fame will not bring you love
you don’t need to be on TV to be loved
those who love you
those who remember your birthday without Facebook
those who will hold your hand when you’re afraid
those who will cheer for you when you no longer believe in yourself

Do you need 5 people to love you
or 5000 followers?
did you know there are those who stays up all night
just to be on TV or Facebook…

September 2021
—–

Nhà thơ ngang qua một ngôi nhà. Con vẹt trước hiên nhà thấy chàng, ré lên:
– Ê, ông kia!
Chàng quay lại hỏi:
– Gì?
– Thơ ông dở ẹt.
Chàng không chịu nổi, vào nhà nói với chủ nhà:
– Con vẹt này xúc phạm tôi. Nếu ông không dạy dỗ nó đàng hoàng, tôi sẽ đập chết nó.
Hôm sau, chàng đi ngang qua, con vẹt vẫn ré lên:
– Ê, ông kia!
Chàng quay lại, thách thức:
– Gì?
Con vẹt cười nham nhở:
– Ông biết rồi còn hỏi!

bạn muốn được nhớ đến khi chết
bạn sợ không kịp nổi tiếng
bạn nghĩ sẽ không ai nuối tiếc
điều đó không đúng

danh tiếng không làm bạn được yêu thương
bạn không cần phải lên truyền hình để được yêu thương
những người yêu bạn
những người nhớ sinh nhật bạn mà không cần Facebook
những người nắm tay bạn khi bạn sợ hãi
những người cổ vũ bạn khi bạn không thể tin vào chính mình

bạn cần 5 người yêu thương
hay bạn cần 5000 người add nickname của bạn?
bạn biết không có linh hồn thức cả đêm
chỉ để lên tivi và facebook…

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Poetry. it’s the accompanying shadow

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Poetry 

It’s the accompanying shadow so you’re less afraid, 

as you alone climb the hills

your hair is the embodiment of the dark.

_____

Thơ

nó là cái bóng đi theo cho bạn bớt sợ

khi bạn cô đơn qua những ngọn đồi

tóc bạn làm bóng tối…

_____

DECEMBER 2020


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: