A poem in Vietnamese by Nguyễn Man Nhiên
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Man Nhiên

a voice shaking on the footpath
a bench as long as the starving night in changing colours
my enlarged solitude
buildings in twinkling layers of light
carved out walls of darkness
return to the deep dark waters
I’m a bird without a voice in the fading light
a man of divinity after the rain
suitcases spilling the sound of church bells
in the square scattered with holy markings
I’m looking for the everlasting
beauty of a god
through the blistering wind
bubbling soil blowing
the moment of death buries us
in loads of pungent tree roots
I’m a spider spinning web at dawn
or a soul trapped in a net
the long winter nights
when the sea has a metallic chill
I would pour into kingdom come
a packet of sweetened bitterness
–
January 2024
—
sống qua mùa đông
tiếng nói run những vỉa hè mòn
chiếc ghế dài như đêm đổi màu khi đói
tôi phóng to vẻ cô đơn
những tầng mái rực đèn
các bức tường đúc bằng bóng tối
trở về vùng nước sâu
tôi như con chim tắt tiếng trong ánh chiều mờ nhạt
chàng thiên sứ sau mưa
chuông nhà thờ đổ đầy khoang hành lý
trên quảng trường các dấu thánh
tôi đi tìm kiếm vẻ đẹp bất tử
của một vị thần
gió quất mặt đất sưng lên
giống như bong bóng thổi
giờ chết lấp đầy chúng ta
mùi của rễ cây đè nặng
tôi là con nhện giăng tơ lúc hừng đông
hay linh hồn mắc lưới
những tối mùa đông dài
biển lạnh như kim loại
tôi đổ vào thế giới bên kia
một gói đường đắng ngắt
© 2015 Nguyễn Man Nhiên
Nguyễn Man Nhiên is a poet and digital artist who currently lives in Saigon, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.







