A poem in Vietnamese by Phạm Thái Lê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

The journey begins into the meadows a sheath of concrete
Then a row of erect docile trees.
Not long after the grew the many homes the many orifices
Announcing the verdict
It is for life at least
Perpetually March rain flickering across the horizon
Perpetually June yellowing haystacks
Perpetually the scent of an awakening young woman
Even the grains yearns for its new life
Night after night
We watched the fields fly
Gliding through the wide-open rows of docile trees
From seedlings to the barely nodding panicles of rice
Upon the concrete road quietly, they make their return
Bow low walking in the silence
Started by a passing recall of a field mouse the old seedling in a whisper bloomed
They looked for their familiar home
Between the gaps in trees the long sighs in the dark
KHÓC NHỮNG CÁNH ĐỒNG
Bắt đầu là con đường quàng vào cánh đồng chiếc khăn bê tông
Rồi đến những hàng cây dựng lên cái nhìn ngơ ngác
Chẳng bao lâu sau mọc ra những ngôi nhà và rất nhiều ô cửa
Chúng đọc lời tuyên án
Ít nhất là chung thân
Chung thân những cơn mưa tháng ba lấp ló đầu bờ
Chung thân những chụm rạ vàng tháng sáu
Chung thân mùi hương thì con gái
Cả những hạt thóc khắc khoải chờ đến lượt tái sinh
Đêm đêm
Chúng tôi thấy cánh đồng bay lên
Lượn lờ trên những hàng cây đang mở to cái nhìn ngơ ngác
Từ những nhánh mạ non đến cây lúa bắt đầu cúi hạt
Chúng lặng lẽ đi về trên con đường đã đổ bê tông
Chúng cúi đầu đi trong lặng im
Cây mạ già khẽ suỵt bông lúa non vì bóng con chuột đồng thoáng qua trong kí ức
Chúng ngước tìm ngôi nhà thân thuộc
Se sẽ tiếng thở dài lẫn vào bóng tối những hàng cây.
Phạm Thái Lê, a poet from Quynh Luu, Nghe An, is currently a linguistic teacher at Marie Curie in Hanoi, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.




