A poem in Vietnamese by Thái Hạo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
NIRVANA AT THE BOTTOM OF THE POND
–
A star fell into the bamboo bushes
mixing with fireflies in the dense darkness
holes in the heart of the night
laceration, the corpse sliced open by a scalpel
pounding pickaxe
breaking thy voice looking for each other
thy voice awash the walls of night
burning the heart of summer
–
Night stomping
thy hands waving, pointing over here and there
steeped in the dew on a frog’s back wetting the dark
drifting
gasping
a frond tonight left its branches
–
Thee shouldering a spade beneath the soften moonlight
bent over
burdened with both sides of the galaxy
as they collected the bones to erect a bright red tomb of Nirvana
for the lost(homeless) souls
–
The souls once had died in their dreams, like a vow
they died for the rivers, harvests
died for the sprouting rice at the edge of the village
wandering souls knocking on
the crumbling desolate doors of dry dying ancient trees
in the village, the fields cracked wide open
dry river beds, abandoned snakeskin
–
souls betrayed cradling their heads in silent night
souls staring at each other not talking
sound windy nights, on their backs at the side of the road
shredded sandals for a pillow
listening to echoing prayers from the town’s temple
prayers rushing beyond the rocky paths
disappearing at an intersection
–
grave diggers picking out the pale white bones
wrapping them in shimmering red cloths on the gravel path
souls sound asleep in shredded sandals
curled up like foetuses
–
pickaxed calling on the Sun
rustling dry leaves
Thee calling each other
with the imprisoned words
damp with dew
fallen stars and the moon at the bottom of the pond
shattering white shadows
across the pond
—
May 2020
_____
THIÊN ĐƯỜNG DƯỚI ĐÁY AO
–
Một vì sao rụng vào bụi tre
lẫn với những con đom đóm trong bóng tối đen đặc
Tạo thành những lỗ thủng và vết rách lòng đêm
Những vết rách như vết dao mổ toang tử thi
Cuốc kêu rạc
Tìm nhau vỡ giọng
Chỉ thấy tiếng mình dội vào vách đêm
rát lồng ngực mùa hè
–
Vò đêm
hai bàn tay ngang dọc chỉ nhàu
Rịn sương trên da ếch ướt đẫm bóng tối
Phập phồng
Hấp hối
chiếc lá đêm nay lìa cành
–
Người vác xà beng đi dưới trăng mờ
Lưng gù
gánh cả hai bờ ngân hà
Họ đi đào mộ đêm để nhặt những chiếc xương về xây mộ Thiên đường
đỏ chói
cho những linh hồn không nơi trú ngụ
–
Những linh hồn đã từng chết cho những giấc mơ, những thề nguyền
Từng chết cho dòng sông, cho đồng lúa
Chết cho cây gạo đầu làng
Giờ lang thang
Đập cửa gọi mòn hư vô bên những cây cổ thụ chết khô
bên đồng làng nứt toác
bên những dòng sông khô như xác rắn lột
–
Những linh hồn bị phản bội ngồi ôm trán dưới trời đêm lặng ngắt
Những linh hồn nhìn nhau không nói một lời
Đêm sâu hút gió, họ nằm trên vỉa hè nhặt chiếc dép rách làm gối
Nghe kinh vọng từ ngôi chùa trong thành phố
Lời kinh tịnh độ lao đi trên mặt đường phố rỗ đá rồi tan ở một ngã tư nào
–
Người đào mồ đang nhặt những chiếc xương trắng, gói vào vải đỏ óng ánh
Trên vỉa hè đầy đá dăm
những linh hồn đã thiếp đi trong chiếc dép rách
Cuộn tròn như những bào thai
–
Cuốc gọi mặt trời
Rạc lá khô
Người gọi nhau
Lời ướt đẫm sương mù
Ngục tù
trăng sao rụng đầy đáy nước
lay bóng
rạn mặt ao
Vỡ trắng.
————————–
TLV – cho lời cổ tích

Thái Hạo, the poet and journalist currently living in Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Very nice.
LikeLiked by 1 person
Thank you
LikeLike