Cơ sở, mái trường giáo dục mà tôi được ngồi và học lâu nhất là Đại học Sydney, vì bị rớt môn cuối là môn tư vấn bệnh nhân, tôi phải học thêm một năm nữa thành bốn năm.
Cuối cùng mái trường không phải là những nơi tôi thích học.
Trước khi vào học mẫu giáo, tôi có một thời đi học với đàn vịt sau vườn của các sơ.
Mẫu giáo là lọ mực xanh và ngòi bút gà bới của mình.
Lớp một lớp hai tầng lầu buồn thiu một mình – gia đình mày đi vượt biên hả? Tao không có!
Lớp ba, mái trường gần East Hill hostel, trại tị nạn, Tây Sydney. Tôi bị quấy rối tình dục, không phải là lần đầu. Tôi đứng một mình, chẳng làm gì, cậu bé đến ôm tôi hôn rồi chạy mất. Họ đứng, họ nhìn. Chẳng ai nói gì, chẳng có một người muốn nhìn thấy sự bối rối trong cặp mắt của một cô bé mới mười tuổi.
Lớp bốn, dưới mái trường công, Baulkham Hill Primary, bạn tôi thân nhất là cô bé người Anh, câu chuyện cô ta lan truyền khắp nơi là câu chuyện gia đình tôi thích ăn cỏ. Chỉ vì họ không biết ăn rau thơm.
Lớp năm lớp sáu, St. Monica, mái trường công giáo. Tôi được nhận giải Australian Young Citizen of the year. Người kỳ thị nhất là cô giáo dạy lớp sáu của tôi – tại sao các con lại bầu cho Maria?
Lớp bảy đến lớp tám tôi học Gilroy College, mái trường công giáo. Lần đầu tiên tôi biết tôi chỉ là cái bóng của chị hai tôi, cô giáo lớp tám của tôi đã an ủi – Con đừng quá buồn vì con không học giỏi bằng chị của con.
Lớp chín và lớp mười, St. John Girls, lần đầu tiên trên cuộc đời nhỏ bé của mình là mình đã có bạn. Trường nữ, các chị luôn luôn khát các bóng của những gã đàn ông đến mức quá buồn cười là nơi học tôi lại thích nhất so với những năm phải vào lớp học.
Lớp mười một mười hai, St. Benedict, trai và gái, lại nữa kiểu phải đứng và đái bạn mới thành công.
Vậy tất cả là bao nhiêu mái trường?
Ước gì tôi được một ông thầy hiệu trưởng như Nguyễn Hưng Quốc, Văn: Tạ Xuân Hải, Thể Thao: Nguyễn Văn Thiện, Ngoại Ngữ: Nguyễn Vượng, Nghệ Thuật: Đinh Trường Chinh, Đội Trưởng Trường: Thái Hạo, Trưởng lớp: Trần Băng Khuê, và học sinh đứng hạng nhất lớp: Lê Vĩnh Tài, và tôi: the class clown.

Alienation is demoralising, the isolation crushing, especially under all the moist damp spit and pity. What can one do? Sit and cry, sure, I’ve done that. I’ve wept so often that I wonder if it is menopause or post traumatic stress syndrome from a war that’s almost half a century buried in oblivion. I ask myself daily why I do anything at all. Why?
I am from a lost generation ignorant of my roots and culture. The garbage generation. I am accused of not being able to read and write my native language, I am accused of not being able to spell in my adopted country. I am accused of living in the past. I am accused of drowning in my own pity, let alone more pity from any privileged outsider. How do I identify myself? If I can not, what will happen to my children, the making of my flesh and bone? Pity is reserved for those who relish in dishing out pity.
Don’t get confused between pity and kindness. Kindness is an act of love without words. Kindness is a joke to make someone laugh in the darkest hour. Kindness is to ignore someone’s poverty and simply listen. I am the recipient of such kindness. It is a love that is undefined by words.
If you are in the mood to be charitable, be kind, and help a child(like me) learn to read and write. Then maybe one day they will be your boss, they will build your schools, your hospitals, the pavement you walk on every day.
Sự xa lánh đang làm mất tinh thần, sự cô lập đè bẹp, đặc biệt là dưới tất cả sự cay nghiệt ẩm ướt và thương hại. Ta có thể làm gì? Ngồi và khóc, chắc chắn, tôi đã làm điều đó. Tôi đã khóc thường xuyên đến nỗi tôi tự hỏi liệu đó là thời kỳ mãn kinh hay hội chứng căng thẳng sau chấn thương tâm lý từ một cuộc chiến gần nửa thế kỷ bị chôn vùi trong quên lãng. Tôi tự hỏi mình hàng ngày tại sao tôi làm bất cứ điều gì. Tại sao?
Tôi đến từ một thế hệ lạc lối, chúng tôi không biết gì về cội nguồn và văn hóa của mình. Chúng tôi là một thế hệ rác. Chúng tôi bị buộc tội không thể đọc và viết ngôn ngữ mẹ đẻ của mình, chúng tôi bị buộc tội không thể đánh vần ở những quốc gia nhận nuôi chúng tôi. Chúng tôi bị buộc tội sống trong quá khứ. Chúng tôi bị buộc tội chìm đắm trong sự thương hại của chính mình, chứ đừng nói đến sự thương hại nhiều hơn từ bất kỳ người ngoài đặc quyền nào. Làm thế nào để chúng tôi xác định nổi bản thân của chính mình? Nếu chúng tôi không làm được thì con cái của chúng tôi ra sao, những đứa con bằng xương bằng thịt của chúng tôi sẽ ra sao? Sự thương hại chỉ nên dành cho những người thích ngồi nhìn xuống, và thương hại những người không phải là mình.
Đừng nhầm lẫn giữa lòng thương hại và lòng tốt. Lòng tốt là một hành động yêu thương không cần lời nói. Lòng tốt là một trò đùa để làm ai đó cười trong giờ phút đen tối nhất. Lòng tốt là bỏ qua sự nghèo khó của ai đó và chỉ đơn giản là ngồi và lắng nghe. Tôi là người nhận được lòng tốt như vậy. Đó là một tình yêu không thể định nghĩa bằng lời nói.
Nếu bạn muốn làm từ thiện, hãy tử tế và giúp một đứa trẻ (như tôi) học đọc và viết. Rồi có thể một ngày nào đó họ sẽ là ông chủ của bạn, họ sẽ xây trường học cho bạn, bệnh viện cho bạn, vỉa hè mà bạn đi bộ hàng ngày.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 1 person
I agree dear Nguyễn.
“Don’t get confused between pity and kindness. Kindness is an act of love without words. Kindness is a joke to make someone laugh in the darkest hour. Kindness is to ignore someone’s poverty and simply listen. I am the recipient of such kindness. It is a love that is undefined by words”
If we led with concern, kindness and we listen. Our world would a better place.
LikeLiked by 2 people
Thank you John, for your kindness.. ❤
LikeLiked by 1 person
You are welcome dear Nguyễn.
LikeLiked by 1 person
Reblogged this on johncoyote and commented:
Please read and enjoy the amazing poetry on this site.
LikeLiked by 1 person