The afternoons upon Vietnam | Quách Thoại

Quê Hương by Đinh Trường Chinh

A poem in Vietnamese by Quách Thoại
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

I have surpassed the afternoons
The afternoons of the past
Always in solitude
Windy and raining
The afternoons in Vietnam
The utter endearment
As for today
I’m here walking(as they say)
Gosh the long tattered walkway
Yellow leaves in the Easterly breeze
Sickly figures
Baby beggars
Men
Bleeding hands
Afternoons of war
Shaking aging mothers
Startled by the sound of mill guns
Near is the night
And the people are killing each other with passion
Stay with me are those
Moments in the afternoon
On Hồng Lĩnh hill
Far far towards the West
Out there in Northern Vietnam
Where my enemy
My compatriots
Killing each other
Gosh what’s more painful than that
Blister to then hid from each other
Upon the last rites the afternoon returning
Upon Nhị Hà bleed
See there the blood rolling down Cửu Long river
The Red river now in a different hue
The afternoon returning to where
Where is home
My homeland
A changeable flag
As I wept
Lost is the return of afternoon return
Beyond the barbed wire
Used to divide humanity into two
Sadder than
A long sigh
More depressing than
Mournfulness
Dusk! Dusk!
Someone sang
The heroic anthem
Gushing and powerful
Erecting mountains and doorways
Vast afternoons
Are the return of glaring hope
And I’m faced down weeping
Because the afternoon is too bright
As the sunsets passes by
Gosh the cold afternoons in Vietnam
Impoverished afternoons
The kid and his chunk of sweet potato
The yellow skin on his face
The clumps of yellow clay
The tattered (almond) leaves
The trod laden afternoons
Sad skies and dark clouds
Meandering the village footpath too sad to return to a home just as sad
Thatched roof the altars
Afternoons in the city
Where the light is always in a hurry
Always distracted
Ahh the ladies
They who sell their bodies
For sale, the endless erotic commodity
The sinful afternoons
Vietnam my country
Quietly we tell ourselves
We must love one another

Gosh the devastating afternoons in Vietnam
Millions of people with their heads down
Crippling pain on display
Screaming and crying
In a cool red regime
Oh gosh
A nation split in half
The two heads North and South
As their heart breaks stared at each other
The grief
Until when
Hang in there
O Sorrow
I will look straight into the eyes of tomorrow
Raise high the flag of contention
Greatness instead of democracy
Green and hope in one colour unite
A free world laughing
A life in Vietnam, Asia singing.

Những buổi chiều Việt Nam

Tôi đã đi trên những buổi chiều
Những buổi chiều của quá khứ
Rất cô liêu
Và mưa gió rất nhiều
Trên những buổi chiều Việt Nam
Rất thân yêu
Của ngày nay
Tôi cũng đang đi đây
Ôi con đường dài xơ xác
Lá vàng heo may
Bóng dáng xanh xao
Những em bé ăn mày
Những người anh
Máu chảy cả đôi tay
Chiều chiến tranh
Những mẹ già run sợ
Vì tiếng súng cối xay
Đêm sắp tới rồi
Người ta đang giết nhau quá mê say
Tôi rất nhớ
Đến những phút chiều
Trên ngọn Hồng Lĩnh
Xa xa ở phía tây
Ngoài kia vùng Bắc Việt
Nơi kẻ thù tôi
Và đồng bào tôi
Đang giết nhau
Ôi còn gì đớn đau
Loang lở rồi trốn nhau
Chiều về hấp hối
Trên Nhị Hà chảy mau
Kìa Cửu Long giang cuồn cuộn máu
Giòng Hương đã đổi màu
Chiều về
Biết đâu mà nương náu
Quê hương tôi
Cờ đủ lối thay nhau
Tôi khóc đây rồi
Chiều về lạc lối
Những giây thép gai
Loài người tôi chia làm hai
Buồn hơn cả
Một tiếng thở dài
Sầu hơn cả
Một tiếng bi ai
Chiều! chiều!
Có những người đã hát
Những khúc hát hùng ca
Những lực lượng ồ ạt
Đang xây những thành núi cửa nhà
Những buổi chiều bao la
Mà hi vọng về chói loà
Tôi úp mặt khóc oà
Vì những buổi chiều sáng quá
Cũng như những hoàng hôn đang đi qua
Ôi những buổi chiều băng giá Việt Nam
Những buổi chiều nghèo nàn
Thằng nhỏ với củ khoai lang
Da mặt mét vàng
Những cục đất sét vàng
Xơ xác lá bàng
Những buổi chiều lầm than
Trời buồn mây xám
Lang thang nẻo đường làng u uất về u ám
Những mái tranh những miếu am
Chiều nơi đô thị
Ánh sáng sao vội vàng
Sao ngỡ ngàng
Có những nàng
Những lũ người bán thân
Những vạn món hàng khiêu dâm
Những buổi chiều lỗi lầm
Mà nước Việt tôi
Phải nói với nhau âm thầm
Rằng phải gắng thương nhau

Ôi những buổi chiều Việt Nam đớn đau
Hàng triệu kẻ gục đầu
Quằn quại phơi thây
Kêu gào la khóc
Trong chế độ đỏ ngầu
Hỡi ôi
Đất nước chia đôi
Nam Bắc hai đầu
Nhìn nhau mà ruột đứt
Tang thương này
Còn mãi đến bao lâu
Thôi gắng quên đi
Nỗi thảm khổ sầu
Tôi nhìn thẳng ngày mai
Dựng cao cờ chiến đấu
Vĩ đại thay trời dân chủ
Xanh xanh hi vọng một màu
Thế giới tự do cười
Hát ca giữa cuộc đời Việt Nam Á Châu.


—–
Nguồn: Giữa lòng cuộc đời, Tạp chí Văn nghệ xuất bản, Sài Gòn, 1962


Quách Thoại (1930-1957) Born Đoàn Thoại in Hue, Vietnam. He loved Tagore from an early age, at 18 he left for Saigon as a freelancer for newspapers like Đoàn kết, Làm dân. Within two years became the General Secretary for Nguồn sống. 

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

13 comments

Leave a reply to Michael O'Connor Cancel reply