A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

your infection fixed with antibiotics
the bandages are now gone
—
you recall crying
because of the long wait
–
mother thought you would never wait for anything
women are the endless victim
endlessly betrayed
–
mother forgot you had to be on the face of the earth
one summer’s eve
at a bus
station
–
your sleep is rather sound
the sleep of a bird that knows that it has not a chance
across a horizon unbreathable
amongst the clouds
draped with slogans
–
why won’t you answer
the questions?
–
or do you think it’s
a dog barking
as you agitate the ice in your iced coffee?
–
Snow White in one of mother’s tale
has turned into a poisonous apple
in the throat of the dead
the umbilicus
still dangling when she threw it away
the dead child
how could such an image be projected into a poem?
–
to work
each night when you open up an entire Sunny horizon
or the notebook in the middle of the day
the clouds from the other side of the lake are in harmony
a drama
not a prince but a tiger morphing
into a nobleman
not a young woman
but a lioness
hence you would begin a new experiment
–
you make a note to save as many homes as possible
for control
since there are so many
–
since death seems
an endless need
in the act of Governing
–
we’re opening doors allowing
spectres
to interfere with heritage
the entire picture of history
–
they say you’re not calm
–
calm
like a glass of water
you drink
every morning
waking up tired
ingrained with a fateful status
bourgeois horror
like the people, we’re allowed to kill
and the people, we’re not allowed to kill
in your
daily drama
–
when you’re one of those victims
recalling the nausea
on each page
certifying the whiteness of snow
loosening, meaning
it’s happening now
when you’re loosening someone up
it’s no different from murder
–
you’re dislocated from the world of the arts
us refusing to be robots
this also makes you sad
–
in love over and over again
you’re a bit of a giant
in a dreamy rhyme
damp and wet like the brain
–
the concept of words germinating
“gốc đậu hầm củ đậu” (the in fighting)
like poetry
it’s a dish you must try
–
as for the question of language structure
what’s the right way?
surrounded by the whiteness of mourning
you’re missing a page of poetry
not ripped out
but because you’re the Sun
swimming in sauce
you’re oblivious to the fact that in an emergency
everything turns into food
and the retina has to be replaced with a new lens
you watch the sky move
damned are those who fly
without seeing the horizon
victory is not a game
–
they’re here
to after leaving behind their mark
either here or there, unimportant
but by nightfall
your heart will drop right to that spot
just beneath your belly button
and someone’s finger will be poking at it constantly
–
July 2019
_____
sự nhiễm trùng mà bạn tưởng đã chữa khỏi với kháng sinh
toàn bộ bông băng đã được gỡ bỏ
–
bạn nhớ mình đã khóc
vì chờ đợi kéo dài
–
mẹ đã tưởng bạn không chờ đợi bất cứ điều gì
phụ nữ vẫn thường là những người luôn luôn bị thương
luôn luôn bị phản bội
–
mẹ quên mất bạn phải ở trên mặt đất
vào một buổi tối mùa hè
trên một trạm xe
buýt
–
giấc ngủ của bạn khá sâu
đó là giấc ngủ của một con chim biết bầu trời của nó không còn là một hơi thở
giữa các đám mây
treo đầy khẩu hiệu
–
tại sao bạn không bao giờ trả lời
các câu hỏi?
—
hay bạn cứ nghĩ đó là
một con chó sủa
khi bạn lúc lắc ly cà phê đá?
–
nàng Bạch Tuyết mẹ hay kể
đã thành quả táo độc
trong cổ họng của người đã chết
cuống rốn của đứa trẻ
vẫn còn lơ lửng sau khi nàng ném xuống
đứa trẻ đã chết
làm thế nào tái hiện hình ảnh đó lên màn hình của bài thơ?
–
để làm việc, mỗi
buổi tối khi bạn mở ra cả một mặt trời
hay mở máy tính xách tay giữa ban ngày
dàn hợp xướng của đám mây từ phía bên kia hồ nước
trong một vở kịch
không phải hoàng tử mà chỉ là con hổ biến hình
thành chàng trai quý tộc
và cũng không phải cô gái
một con sư tử
nên bạn phải tiến hành một thử nghiệm
–
bạn phải lưu ý để dành rất nhiều chỗ ở
cho bạo lực
vì chúng quá đông
–
vì cái chết dường như
luôn luôn cần thiết
cho các hoạt động
của Nhà nước
–
chúng ta đang mở cửa cho phép
những bóng ma
can thiệp vào truyền thuyết
bao gồm tất cả các bức ảnh của lịch sử
–
họ nói rằng bạn không bình tĩnh
–
bình tĩnh
giống như một ly nước
bạn uống
sau mỗi buổi sáng
thức dậy và kiệt sức vì số phận của một giai cấp
tư sản kinh dị
như những người chúng ta có quyền giết
và những người chúng ta không có quyền giết
trong vở kịch hàng ngày của
bạn
–
khi bạn là một trong những nạn nhân
nhớ lại mình đã nôn mửa
lên từng trang một
để nhận ra độ trắng của tuyết
biến thành chất lỏng
nghĩa là mọi thứ đang xảy ra
khi bạn hóa lỏng ai đó, đồng nghĩa
với việc giết người
–
bạn bị trật khớp khỏi thế giới của nghệ thuật
chúng ta sẽ không còn là những con robot nữa
và bạn cũng buồn
–
lặp đi lặp lại trong tình yêu
bạn là một chút khổng lồ
theo vần điệu mơ hồ
ẩm ướt như bộ não
–
một quan niệm nảy mầm của chữ
gốc đậu hầm củ đậu
như thơ
bạn phải nếm thử món ăn này
–
câu hỏi hình thức trong ngôn ngữ
làm thế nào để sống?
khi quanh đây một màu tang trắng
bạn bị mất tích một trang thơ
không phải bị xé rời
mà vì bạn như mặt trời
bơi trong nước sốt
bạn không biết trong trường hợp khẩn cấp
tất cả mọi thứ sẽ thành thức ăn
và võng mạc phải thay bằng ống kính
bạn nhìn bầu trời di chuyển
chết tiệt là những người bay
mà không thấy chân trời
chiến thắng không phải là chuyện để chơi
–
rằng họ đã đến
và sau đó họ để lại
ở đây hoặc ở đó không quan trọng
khi buổi tối rơi xuống
trái tim bạn bây giờ nằm dưới rốn
và có một ngón tay của ai đó cứ dí vào
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.