you and him, the rain and sadness

A short story in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trương Chinh

YOU AND HIM, THE RAIN AND SADNESS 

Your bit lips, fiddled with a curl, and as it tightened around your finger, you tried to hide your confusion.

It was raining outside. You heard the thunder. You pulled up your skirt a bit higher as you ran towards the back of the garden. You watched the raindrops sway in the wind, waving at the flashing lights. You had stopped running so you could look up at the clouds. The same finger fiddled with the same curl as you run, as you held up the dripping skirt with your other hand, your skirt unfurled in a sudden gust of wild wind.

You adore nature, and he adores you. He’s always worried about you, even when you feel are most content and happy. He said: “Maybe you’re late.”

Because he knows you like to fly.

You and he were sitting on the grass once, surrounded by endless sunlight. Quietly he asked you: “Have I ever told you about how I met you and the rain?” You giggled: “I want to hear it again.” And he began to tell you a story that you heard a thousand times: “You were exactly nine months old, with all the stars shining in your eyes. One day, I welcomed you through two swinging doors, barely ajar. Perhaps hearing it, you came out with the rain, about fifteen minutes before your mother had any pain of a contraction.” He laughed: “Can you believe it, baby, I was so afraid of the rain that I almost called the police, yet you continued to giggle in the rain. I could never from then on, leave the doors ajar ever again.” You know he’s talking about the bloody show and water breaking, endearingly he exclaimed: “Oh, my beautiful storm.”

He didn’t know then; he was your storm.

Outside, the drops were more substantial. After that the storm is not just cold, sometimes it’s hot like tears. He said crying is a sign of weakness, “baby, don’t let anyone know you’re crying.” You shake your head: “Everyone cries at least once right?” He smiled, pinching your nose. He’s just pretending, he’s always known you’re a storm, all you have to do is run into the rain somewhere and it would be the sum of his joy.

Your childish thoughts understood that “constantly” does not mean “forever”. Rain does not always wet you. But if you’re wet, it’s as simple as changing your clothes as long as it doesn’t allow the loss of precious moments, because there isn’t enough time to share with anyone. You want to see the future, but there’s not enough time. You turn to look at the past; there’s nothing left but a green patch of grass. Fragile like your garden. As you would get hurt each time you fly, you dare cry not since it might wake up whoever’s sharing the room with you. You wish he were there to mop up your tears. Often you and he were like father and daughter.

He queried: “Have you decided to leave with the rain? Baby, why can’t the rainfall be like your tears?” He was sitting right next to you as he spoke, but he never saw you. You’re not someone who only knows how to cry. You can’t make up your mind without him in your life. You sound selfish, but you know, if you can’t lean on him on long journeys, your family would fall apart. That includes the front gate and the wall of climbing jasmine.

But it was too late; you have to go. You made a promise to someone. It would be best if you had more than a garden and the rain.

Hence you’re beyond his field of vision. The tears in your eyes when you turned up at his place, you could feel the pressure behind the eye sockets, you would absently pat your head as though you have a mild headache. You’re tipsy, you had half a glass of wine or two. You know he no longer sees you, but he could still feel you. You run still towards the rain, even though you know in making living you require more than love. You are in the end, one with the rain.

He disappears, evaporated, and you’re finally the rain after that. You know that without water vapours there’s no rain. Ah, so it is a poem about clouds. Hence, now you’re all dry, you’re as barren as the sunlight and the wind. But some people prefer it since you can crack easier, and will not break because you’re more tactile, you’re able to expand and contract. Each time the Sun rises, it would feel like you were igniting. And you are only able to lie still inside an air-conditioned room.

Only the garden and sadness continue to be as fresh as the rain.

____

May 2020

BẠN VÀ ANH, MƯA VÀ NỖI BUỒN…

Bạn xoắn một sợi tóc trong ngón tay, cắn môi mình để che giấu cảm xúc.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Bạn nghe có tiếng sấm. Kéo váy cao lên. Chạy đến cuối khu vườn. Nhìn giọt mưa lắc lư trong gió, vẫy tay chào tia chớp. Có lúc đứng lại, nhìn đám mây. Ngón tay của bạn vẫn giữ hờ tóc và mép váy rũ rượi, cho đến khi nó bay lên, dang rộng ra vì một cơn gió.

Bạn yêu thiên nhiên và anh yêu bạn. Anh luôn lo âu cho bạn, cả khi bạn cảm thấy an toàn nhất. Anh nói: “Nhiều khi em bị muộn.”

Vì anh biết bạn thích bay…

Một lần bạn và anh ngồi trên cỏ, xung quanh là bất tận ánh mặt trời. Anh thầm thì: “Tôi đã kể câu chuyện tôi gặp em và mưa chưa nhỉ?” Bạn cười khúc khích: “Nhưng em muốn nghe lại.” Và anh bắt đầu câu chuyện mà bạn đã nghe một ngàn lần: “Em vừa đủ chín tháng tuổi, với những ngôi sao lấp lánh trong mắt. Một ngày, tôi đã đón em khi em chui ra khỏi hai cánh cửa đang khép hờ. Có lẽ em nghe mưa bên ngoài và đi ra với mưa, khoảng mười lăm phút trước khi mẹ lên cơn đau.” Anh cười: “Em có tin không, tôi đã sợ cơn mưa đến mức suýt nữa tôi gọi cảnh sát, còn em cứ cười khúc khích trong mưa. Từ đó tôi không bao giờ dám để ngỏ cánh cửa thêm lần nào nữa.” Bạn biết anh nói về nước ối, nhưng anh cứ trìu mến: “ Ôi, cơn mưa của tôi.”

Anh không biết rằng, vào lúc đó anh là cơn mưa của bạn.

Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Sau này bạn biết cơn mưa không chỉ lạnh, nhiều khi nó nóng bỏng như nước mắt. Anh nói nước mắt là dấu hiệu của sự yếu đuối, “đừng bao giờ để ai biết em đang khóc.” Bạn lắc đầu: “Nhưng ai cũng phải khóc một lần nào đó trong đời chứ?” Anh mỉm cười, chạm ngón tay vào chóp mũi của bạn. Anh chỉ giả vờ vì anh thừa biết bạn là cơn mưa, chỉ cần bạn chạy ra đâu đó trong mưa là anh ngời ngời hạnh phúc.

Tâm trí trẻ con của bạn không hiểu rằng “luôn luôn” không phải là một từ có nghĩa là “mãi mãi”. Mưa không phải lúc nào cũng làm bạn ướt. Mà nếu có ướt thì thay quần, có gì đâu… Miễn đừng làm bạn mất đi những khoảnh khắc quý giá, vì bạn không còn thời gian để chia sẻ với ai. Bạn muốn nhìn thấy tương lai, nhưng thời gian sắp hết. Bạn quay nhìn quá khứ, chỉ còn đám cỏ xanh. Mong manh như khu vườn của bạn. Cũng như sau này khi bạn bay và bị đau, bạn không dám khóc vì tiếng thổn thức sẽ làm ai đó đang nằm trong phòng bạn thức giấc. Bạn ước anh xuất hiện và lau nước mắt cho bạn. Nhiều khi bạn thấy anh với bạn như cha với con gái.

Anh nói: “Em đã quyết định đi với cơn mưa? Tại sao mưa không rơi như nước mắt em?” Anh nói vậy vì bạn đang ngồi bên nhưng anh không bao giờ nhìn thấy bạn. Bạn không phải là người chỉ biết khóc. Bạn không thể tự quyết định đời mình mà không có anh. Nghe như bạn là người ích kỷ, nhưng bạn biết, nếu không dựa vào anh trong những chuyến đi xa, gia đình bạn có thể sụp đổ. Cả cánh cổng và giàn hoa thiên lý.

Nhưng tất cả quá muộn, bạn cần phải đi. Bạn đã hứa với một người. Bạn cần nhiều thứ hơn khu vườn và mưa.

Vì thế bạn biến khỏi tầm nhìn của anh. Trong nước mắt lúc thức dậy nơi bạn đến, bạn vỗ nhẹ đầu vì cảm thấy hơi nhức. Bạn có uống chút rượu. Và bạn biết bây giờ anh không còn nhìn thấy bạn, nhưng anh vẫn cảm thấy bạn. Biết rằng cuộc đời cần nhiều thứ chứ không chỉ những yêu thương, nhưng bạn vẫn cố chạy về phía mưa cho đến khi cuối cùng bạn với cơn mưa là một.

Sau đó, anh bốc hơi và bạn là cơn mưa. Bạn biết nếu không có hơi nước sẽ không bao giờ có mưa. Chao ôi là bài thơ về những đám mây… Vì vậy, bây giờ bạn cằn khô, xác xơ như gió và nắng. Nhưng có người lại thích vì như vậy bạn dễ nứt ra, nhưng không vỡ, vì bạn có thể đàn hồi và co bóp. Mỗi khi mặt trời lên, bạn thấy mình bốc hoả. Và chỉ những căn phòng lắp điều hoà mới làm bạn chịu nằm yên.

Chỉ khu vườn và nỗi buồn vẫn tiếp tục, mát như mưa…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: