A collection of poems in Vietnamese by Nguyễn Man Nhiên
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Man Nhiên

[1]
in what world?
loud howls of rubble
swallow the sunrise
a soul is alone in a park fast asleep on a bench
except for a dog and darkness
no other voices
not another soul
lips stitched together as though
each syllable has a taste of blood
a man by an empty abode could smell death
in the sleepy clouds
[1]
đó là thế giới?
tiếng gầm rú của đống đổ nát
nuốt buổi bình minh
một người nào đó ngủ một mình trên băng ghế công viên trống
không có gì ở phía bên kia giấc ngủ
ngoại trừ con chó và bóng tối
không có tiếng nói khác
không có linh hồn khác
đôi môi bị khâu đóng
như thể mỗi âm tiết có vị máu
người đàn ông bên ngôi nhà trống rỗng
ngửi thấy mùi chết trong đám mây buồn ngủ
© 2012 Nguyễn Man Nhiên

[2]
on a bed of moss
my sadness has barely any leaves
dark gaping domes
oxidizing in the sun
whistling dormant in my mouth like cold vapour
peeling from the lens
dead offspring
amongst the burning trees
their mother chews grass, hopeful and waiting
in a deserted field bigger than a prison
the free golden days
captured on film
—
January 2023
–
[2]
trên chiếc giường rêu
nỗi buồn tôi gần như không có lá
những mái vòm tối miệng
gỉ đi trong ánh mặt trời
tôi ngậm tiếng rít như hơi lạnh
bóc từ ống kính
thi thể những con non
giữa những bụi cây đốt cháy
mẹ nó vẫn gặm cỏ hy vọng trên đồng vắng
rộng hơn nhà tù
những ngày vàng tự do
trong một phim chụp ảnh
© 2016 Nguyễn Man Nhiên

[3]
each morning
we use fire to cremate
a tattered horizon
dense smoke swallowing whole
the entry and exit
sealing fate
at the foot of this tree
the soundest part beneath the canopy
a bear hibernates for the winter
a pre-ordained
announcement
on the radio
[3]
mỗi sáng với lửa
chúng tôi thiêu
đường chân trời bị rách
cảnh khói đen nuốt chửng
các cửa ra vào
kín bưng số phận
dưới gốc cây này
trong bóng râm sâu nhất
con gấu ngủ đông
cái miệng của đài phát thanh
giống như một từ
được ghi âm sẵn
© 2014 Nguyễn Man Nhiên
[4]
a lie as thin
as a razor blade
a blink on the screen
under the fire hose
children playing held their breath
in rain boots and coat
grey dolphins
sticking their thick gypsum tongue out
the dance of an old woman
dried up and out of date
the dead waves
the dreams in ashes
tattered passion
[4]
một lời nói dối
mỏng và dễ gãy như lưỡi dao cạo
nhấp nháy trên màn hình
dưới vòi nước cứu hỏa
trẻ em chơi nín thở
trong áo mưa và giầy ống
những con cá heo màu xám
le ra cái lưỡi thạch cao dày
điệu nhảy của mụ đàn bà vượt cạn
những con sóng đã chết
những giấc mơ biến thành tro
niềm đam mê rách
© 2014 Nguyễn Man Nhiên

[5]
between the tall buildings
I’m sitting there like a beetle
under the plastic clouds
on a passing screen
perched a sparrow
scribbling something in the air
cockroaches running across the kitchen floor
an epidemic at a close
an entry in literature
I threw the autobiography
written by someone else in the bin
art is a unique path taken
alone
[5]
giữa các tòa nhà lớn
tôi ngồi như một con bọ cánh cứng
dưới những đám mây bằng nhựa
bên trong màn hình ngớ ngẩn vô nghĩa
bóng của con chim sẻ
viết nguệch ngoạc lên không khí
gián chạy trên sàn nhà bếp
bệnh dịch đã đóng cửa
và đi vào văn học
tôi vất vào thùng rác
cuốn tự truyện của người khác
nghệ thuật bao giờ cũng là một lối đi riêng
đơn độc
[6]
I chucked the day into a flying pan
eyes glowing red like charcoal
a flame burning in my throat
sweaty stairways
ulcerated walls
clogged and congested roads
a land of opportunity for meat eaters
the emotion state of a circus
where poems are butchered
amidst the green cruelty of a desert
I see a storm in the rushed footsteps
of those being hunted
under the crashing waves
I swallowed the silence
like a cliff face
—
January 2023
–
[6]
tôi đặt ngày lên chảo
đôi mắt màu đỏ nóng của bếp lò
họng của ngọn lửa
những cầu thang đổ mồ hôi
những bức tường như dạ dày bị loét
các đường phố hẹp như động mạch bị tắc
miền đất cơ hội của loài ăn thịt
và những bài thơ để giết mổ
biểu cảm như rạp xiếc
giữa màu xanh tàn nhẫn của sa mạc
tôi thấy cơn bão trong bước chạy
của kẻ bị săn đuổi
ở miệng những con sóng đang tràn
tôi nuốt vào sự tĩnh lặng
như vách đá
© 2015 Nguyễn Man Nhiên
Nguyễn Man Nhiên, the poet and digital artist who currently lives in Saigon, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Lovely poem and artwork!
LikeLiked by 3 people
Thanks Vanya
LikeLiked by 2 people
🧡❤️💖
LikeLiked by 1 person
Very interesting poem.
“art is a unique path taken
alone” – this gave me goosebumps!
Also a very interesting analogy with the “ulcerated walls”.
LikeLiked by 4 people
Thank you my friend 😍
LikeLiked by 2 people
Great poem!!!!!
LikeLiked by 1 person
Thank you Bella ❤
LikeLiked by 1 person