A dark neighbourhood | Trần Băng Khuê

A short story in Vietnamese by Trần Băng Khuê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Trần Băng Khuê

The streetlights are bright. The streetlights were on. Yet my eyes are still hazy, in the dark. Tuning into my emotions helps me to take in my surroundings quickly, including directing me towards a sense of existence, to find the best way to survive in all environments. 

A part of the city is confined. A passerby like me is also confined. The heedless children hanging in the streets are also confined. Even the evening shadows were suffocating. My footsteps are in line with each brick on the pavement—some parts poking up, with bits losing their grouting. The loose block wobbly under the sole of my shoe forms a sound like something being grounded down into a patch of soil in the forest some summer ago in the mountains, where I was born. My feet were bound in shapeless chains in the storms and blaring white sky. Drifting quietly. Through the night.

I have returned to a familiar place—a neighbourhood in complete darkness. I am not able to subjectively dictate any kind of judgement like, when will the streetlights be bright enough that a few more people may be visible. My eyes are open, but I can’t see anything—the filtering street lights are deceiving. My range of vision has not diminished given what’s up high, and low at street level. Or have I yet to open my eyes. Or I’m wearing sunglasses in the middle of the night. Or am I  blind? And, the propensity after repeated “or” weighting upon such hypotheses, perhaps tonight this particular dark neighbourhood is propelling me towards some kind of odd distraction?

A swarm of bees after flying past my face proceeded to cover all the streetlights completely. The neighbourhood is thrown suddenly into further darkness. An elderly woman with half of her face in a black scarf, coming closer from the direction of the lights. One cuff of her pants is longer than the other, struggling with a bag of rice, a plastic bag and a few things people have thrown away. The old is always lonely. The old is always walking alone—the old drifting, constant at the foot of the mountain. The grout-less pavement was wobbly. I won’t know where the older woman will end up in this dark neighbourhood. My eyes follow her. I want to know is which way the laggard figure is heading. I want to know her destination. The old woman turns into the corner of a wall, ducking under an awning of the building. Disappear into the fuzzy curtain of the night beneath the shimmering deceiving streetlights. But, do I still want to find out where the old woman will end up? The old woman turned into the street right next to where I am sitting. The skinny elderly woman couldn’t merely disappear so quickly without leaving any kind of trace or evidence.

The streets are now even darker than before. The whitewashed wall turned into a hard, dry lump, trapping the night inside a screaming madness. Only those in heaven may not hear the terrifying frightful sound. One after the other they begin to scream, piercing the eardrums in a dense chasmic shrieking. Knocking senseless the night. Knocking out any simple words. The senselessness reverberates. The senselessness bouncing around trapped in a row edged on the wall steeped in colour: “where I reign!”.

Every night I am at this spot in the street. I would look up at the yellow lights, and try to find the kind of light that may set me free. But, I could never envision it. They remain constant. They remain in the dark. On the pavement, the sombre air rises from each dirt-coated brick. Sometimes, I can hear the couple selling corn milk from their van mumbling something right by the wall, where the older woman disappeared without a trace or character I’ve seen once somewhere. This time, they are distinctly separated, without rhyme or rhythm soundly sinking into the dark as the plaster begins to turn grey, deep into the night: “w h e r e I r e i g n”.

Afternoon, as the Sun takes its time making its way towards the mountain, hidden in the shadows. I made up my mind not to go there tonight. I will watch from my second-floor window, as the lights from the spacious, lovely homes quietly go out. Possibly through the canopies, with the lingering softness of the night. Yet still, all I can see is a very dark hue. Including the resounding echo in my ears, the lines of characters enthusiastically jumping about, happy: “wh e re I re ig n”, after that, I couldn’t handle the vague idea of someone disappearing senselessly, a person with fleshy flesh, blood and bone. 

I am sure the older woman had walked straight through the wall—a grey wall of a government bank, ostentation at a corner of town. Tomorrow morning, I will return to where the woman had disappeared, when there will be direct sunlight shining on that corner. I want to confirm my suspicion, that: the corner has no path that could lead anyone anywhere so that a person could disappear so fast. The wall is dull and flat—the exposed wall is blue and the paint fading. An ATM stood out like a sore thumb next to it. Cold. But my eyes manage to catch it. There were these red characters. A row of words in a banner someone had shredded to pieces. A few characters are crooked and not in line with the others. They were threadbare, trying to survive the busy street: “w h i r e”. Startled by the sound of a revving engine, moving forward suddenly, half of the traffic on the pedestrian walkways, stopped again in complete silence. At a standstill, I stared at my feet. The tar on the road melted and burned. Summer. The neighbourhood was floating in the darkness of my brain with images of eyes that never closes. They’re crossing the street to then lay down right by the victory monument. 

The dark neighbourhood piled on top of each other—the blank faces. In the middle of the road, mantras repeating over and over again in a few characters deliberately refusing to connect: “nowi nguwjtrij cuar tooi”.

As of tomorrow, I’ll never set foot in that dark neighbourhood again, where I’ve sat often. The business of afternoons is enough to make everything dark around me. But, I can no longer hold back the desire to step out into the summer nights, that part of the neighbourhood, looking for the older woman who had disappeared beneath the dark stairwell of an official branch of the government bank. A poor soul had vanished into the night. A lonely woman had vanished into the night. The ostentatious building is silent. Dense with darkness.

The next day I left the house on time, to sit at the same spot. Staring at the victory monument from afar. Where once a herd of elephants were in the procession, in celebrations of the mountains. The elephant herd thinning by the day. Now there’s nothing left but shadows. Like memories. Haunting. Because of all the sets of white bones. It is all white in front of me. They flicker beneath the yellow light. There are no teenagers either lounging about on plastic stools. They’ve also disappeared from the streets, leaving behind fuzzy characters, missing the beginning and the end, like a portrait without hands, without feet, without any features of the artist I know. Picking up a bunch of characters, I stared at them in my hands, piling them one on top of the other, clasping my hands together. Hands clasped together in prayers in the dark of night usually help one find the light.

Suddenly, the whole neighbourhood stops moving, as the loud sound of a funeral horn grows louder. A procession of mourners walks slowly through the shadowy darkness. The disappearing sound of the horn is then replaced by incoherent weeping. Some of which I could make out. I watched them move slowly around the victory monument. Over and over again, words of the night repeating in the glaring bright midtown light. The neighbourhood is still at a crawl trying to open up the path forward for the blank eyes on the blank faces. I could hear the growls and scratches of feral cats fighting, and bees buzzing beneath the streetlights. The wife of the corn milk van disapproving voice: “no one seems to bother about walking around the victory monument anymore. It seems…”.

The six-road intersection is grouped into a small dark corner of town. As though in a rush, a torrential storm turns up. A blanket of water drapes itself over the streetlights, over the blank faces, over my ponderous footsteps in the shadow. Only yesterday, right in this part of town, I also saw a man adorned with a full chest of medals, in uniform, capped with the past heading straight for those very dark streetlights.

Once the man is out of sight. There is an echo in my ear, some kind of battle. Then, the colder part of my brain forms a resistance like a barrier, it holds back my need for the desperate search of that vacant space from so long gone, no longer pushing towards the six street intersection. Where I live now is dark enough.

khu phố tối

Đèn đường vẫn sáng. Rõ ràng là đèn đường không hề tắt. Nhưng, mắt tôi vẫn mờ mịt, tối tăm. Cảm giác luôn là thứ khiến tôi nhận biết nhanh nhất về mọi vật xung quanh mình. Kể cả việc định hướng cho tri giác tồn tại, để xét đoán một cách chuẩn xác nhất cái không gian này. 

Khu phố bị nhốt. Người qua kẻ lại đều bị nhốt. Đám trẻ cười ngổ ngáo ngồi bên góc vỉa hè nọ cũng đang bị nhốt. Màu đêm sặc sụa ngộp thở. Tôi bước xuôi theo những viên gạch trên vỉa hè. Vài chỗ lởm chởm, bởi gạch bị tróc xi măng. Viên gạch bập bênh dưới đế giày của tôi tạo thành thứ âm thanh như lá khô bị giẫm nát trong một khu rừng mùa hè nào đó phía núi. Nơi tôi đã sinh ra. Những mùa hè lặng lẽ nhốt chặt đôi chân trong thứ xiềng xích vô hình cùng với cơn mưa trắng trời. Lênh đênh. Trong đêm. 

Tôi trở về nơi quen thuộc. Khu phố vẫn tối lắm. Tôi chẳng thể nào tiếp tục gượng gạo phán xét chủ quan rằng, những ngọn đèn đường bao giờ hẳn là sẽ đủ sáng choang để soi lối dưới chân một vài kẻ khác. Tôi mở mắt, nhưng, tôi chẳng nhìn thấy gì. Ánh sáng của ngọn đèn đường xục xạo mơn trớn lọc lừa thị giác. Rõ ràng, tôi không hề bỏ rơi cái điểm gây chú ý ấy đang tập tễnh thấp cao lướt qua mặt mình. Hoặc là tôi chưa mở mắt. Hoặc là tôi khá lập dị khi đeo kính râm vào ban đêm. Hoặc là tôi mù lòa thật. Và, khả năng cuối cùng có thể xảy ra sau một vài cái “hoặc là” mang tính giả thiết đó, thì chẳng phải khu phố tối đang thực sự đẩy tôi vào một trò chơi kì quặc của đêm hay chăng? 

Có một bầy ong vừa bay vù qua mặt tôi và đậu kín trên những bóng đèn đường. Khu phố tối sầm như vốn dĩ nó đã thế. Bà lão quấn khăn đen trùm lên một nửa khuôn mặt, đi từ phía những ngọn đèn đường đến vỉa hè này. Quần ống thấp ống cao, tay khệ nệ bị gạo, bao ni lông và một vài thứ người ta bỏ đi. Người già thường cô đơn. Người già độc hành. Người già trôi miên man dưới những gót chân nứt nẻ. Những viên gạch đã bong tróc xi măng cập kênh. Tôi không biết bà lão sẽ đi về đâu, trong khu phố tối này. Tôi nhìn theo. Tôi rất muốn dõi theo mãi cái bóng chậm chạp ấy tiến về phía nào đó. Và, tôi đã biết chỗ bà đang hướng đến. Bà lão rẽ qua ngay góc tường ấy, cạnh tấm chắn của một tòa nhà. Sau đó biến mất vào màn đêm mờ ảo của ánh đèn đường lung linh lừa đảo. Tôi vẫn muốn tìm xem bà lão sẽ đi về đâu? Rõ ràng, tôi có thấy bà vừa bước vào cái ngã rẽ cạnh chỗ tôi ngồi. Rõ ràng, bà lão gầy hom hem ấy không thể nào biến mất một cách nhanh chóng chẳng để lại bất kì dấu vết nào như thế được. 

Khu phố lại càng tối hơn nữa. Bức tường vôi trắng co cụm thành một khối thô cứng, nhốt chặt bóng đêm vào trong và hét la như điên dại. Chỉ có kẻ ở thiên đàng mới chẳng thể nghe thấy những âm thanh ghê rợn ấy. Chúng lần lượt gào lên từng âm vực trầm đục, ám vào màng nhĩ. U ơ đêm tối. U ơ một lời. U ơ lặp lại. U ơ tắc nghẹn thành dòng kí tự ghép nối khắc lên vách tường sẫm màu:”nơi ngự trị của tôi!”. 

Đêm nào tôi cũng đến vỉa hè này. Tôi đã cố ngước mặt nhìn lên ngọn đèn vàng hòng tìm cho bằng được thứ ánh sáng kì ảo mang tên giải thoát. Nhưng, chẳng bao giờ tôi nhìn thấy. Chúng lúc nào cũng tối như thế. Chúng lúc nào cũng tù mù như thế. Sự âm u trỗi dậy trên từng viên gạch, nơi vỉa hè. Thi thoảng, tôi nghe vợ chồng người bán món sữa ngô trên chiếc xe đẩy lẩm bẩm gần vách tường, nơi bà lão biến mất không một dấu vết bằng những kí tự mà tôi đã thấy đâu đó. Lần này, chúng được tách rời hẳn ra, không thanh điệu và thăm thẳm chìm xuống màn đêm khi màu vôi đã xám lại, khuất sau bóng tối: “n o i n g u t r i c u a t o i”. 

Chiều nay, khi mặt trời lững thững chạy về phía chân núi, núp bóng. Tôi dặn lòng sẽ không bước chân đến nơi ấy vào đêm nay. Tôi muốn thử đứng từ trên cửa sổ tầng hai và nhìn nghiêng qua những căn nhà khang trang đã im ỉm tắt đèn. Có thể dưới những ngọn cây, vẫn còn một chút dịu dàng của đêm sót lại. Nhưng, rõ ràng, tôi vẫn chỉ thấy một màu rất tối. Kể cả những thanh âm văng vẳng bên tai tôi lúc này về dòng kí tự đang chạy nhảy hớn hở, đùa vui và cả quyết rằng: “nơ i ng u tr i cu a to i”, để rồi, sau đó tôi không tài nào chịu nổi với cảm giác hoài nghi một sự biến mất rất vô lí của một con người sờ sờ xác thịt, xương xẩu.

Chắc chắn bà lão ấy đã đi xuyên qua vách tường. Cái vách tường màu xám của một ngân hàng nhà nước nằm chễm chệ ngay góc phố này. Ngay sáng hôm sau, tôi quyết định quay trở lại, khi mặt trời chiếu rõ nhất vào cái góc đó. Tôi muốn xác định hẳn sự hoài nghi của mình, rằng: nơi cái góc tường của ngân hàng ấy không thể có chỗ ẩn nấp cho một con người dễ dàng biến mất. Vách tường thẳng thớm. Trơ mảng vôi màu xanh đã nhạt. Bên cạnh vách tường chỉ là một cái máy rút tiền nằm chỏng chơ. Lạnh ngắt. May sao, tôi nhìn thấy điều gì đó. Chúng là những kí tự màu đỏ. Một dòng chữ đã bị người ta xé nát trên tấm băng rôn. Vài kí tự méo xệch không ngay hàng thẳng lối. Chúng như cái xác nửa sống nửa chết đang trỗi dậy trên đường phố ngợp ngụa hơi người: “n i n u t i c a t i”. Tay ga bất chợt rồ lên. Bánh xe trước nhích lên một nửa nằm chênh vênh trên phần dốc của vỉa hè. Sau đó tắt lịm. Tôi đứng lại, nhìn xuống chân mình. Nhựa đường tan chảy. Mùa hè. Bóng của khu phố tối bồng bềnh trong não tôi hình ảnh của những đôi mắt không bao giờ nhắm lại. Họ vừa băng qua đường và nằm xuống ngay tượng đài chiến thắng. 

Khu phố tối chồng lên nhau. Những hốc mắt trơ dại. Giữa đường, có rất nhiều câu kinh lặp đi lặp lại bởi vài kí tự cố tình không thèm chắp nối: “nowi nguwjtrij cuar tooi”. 

Ngày mai. Tôi dự định sẽ không bước về phía khu phố tối và ngồi xuống bên vỉa hè đó nữa. Những buổi chiều đầy giông cũng vừa đủ để khiến mọi thứ xung quanh tối sầm lại trước mắt tôi. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn chẳng thể nào cưỡng lại được niềm ham muốn bước chân ra khỏi cửa vào những đêm mùa hè, đến khu phố ấy, tìm kiếm bà lão đã biến mất sau cái hốc cầu thang tối của văn phòng chi nhánh ngân hàng nhà nước. Một người nghèo vừa biến mất trong bóng đêm. Một người già cô đơn vừa biến mất trong bóng đêm. Tòa nhà sừng sững lặng im. Tối sầm. 

Hôm sau tôi vẫn rời khỏi nhà đúng giờ, đến vỉa hè đó và ngồi xuống. Tôi ngắm tượng đài chiến thắng từ xa. Đàn voi của rừng đã từng đi qua, vòng quanh, chào mừng lễ hội của núi. Đàn voi thưa dần. Bây giờ voi chỉ còn là những cái bóng. Như quá khứ. Ám ảnh. Bởi những bộ xương trắng. Trước mắt tôi toàn màu trắng. Chấp chới dưới ánh đèn vàng nhạt. Bọn trẻ trâu không ngồi chễm chệ cười ngả ngớn trên những chiếc ghế nhựa nữa. Chúng cũng biến mất khỏi vỉa hè ấy, và chỉ để lại những kí tự mờ nhạt, thiếu đầu cụt đuôi, như một bức tranh chân dung không tay, không chân, không mắt mũi của anh chàng họa sĩ tôi quen. Tôi nhặt mớ kí tự rời rạc đó lên để yên trong lòng bàn tay mình, xếp chúng chồng lên nhau, rồi nắm tay lại. Cái chắp tay mang lời nguyện trong đêm sâu bao giờ cũng khiến người ta biết cách tìm ra một con đường sáng. 

Khu phố, bỗng chốc ngưng bặt, khi nghe tiếng kèn đám ma từ đâu đó vọng lại. Một đoàn đưa đang di chuyển chầm chậm trong đêm. Rồi tiếng kèn tắt lịm. Chỉ còn những âm thanh khóc hờ. Tôi nghe câu được câu mất. Tôi nhìn thấy họ từ từ chậm rãi vòng quanh tượng đài chiến thắng. Người ta lặp đi lặp lại lời của bóng đêm ngay giữa phố, giữa ánh đèn đường sáng choang. Khu phố vẫn dò dẫm cố gắng mở đường cho những đôi mắt chăm chăm hướng về phía trước. Tôi nghe tiếng bọn cú mèo, tiếng bầy ong vo ve lượn qua lượn lại quanh những bóng đèn đường. Vợ người bán sữa ngô bên vỉa hè chép miệng: “người đó mấy ngày hôm nay không thấy đi qua đi lại vòng quanh tượng đài chiến thắng nữa. Hóa ra…”. 

Sáu ngã đường mờ mịt thu hẹp lại trong cõi mù của khu phố tối. Cơn mưa xứ này ập xuống bất ngờ vội vã. Nước mưa phủ lên những bóng đèn, phủ lên mặt người, phủ lên bước chân chậm chạp của tôi ngay giữa đêm. Mới hôm qua đây thôi, chính ở đoạn vỉa hè này, tôi còn nhìn thấy một người đàn ông ngực đeo đầy huy chương, mặc quân phục, đội chiếc mũ của quá khứ đi về phía những ngọn đèn đường rất tối.

Những lần sau. Khi trở về. Thi thoảng tôi vẫn nghe rất nhiều thanh âm của quá khứ rúc bên tai mình như một hồi trống trận. Nhưng, tri giác, cái điểm lạnh nào đó trong não đang kiềm chế những cơn hoang tàn tìm kiếm khoảng trống đã mất, không còn thôi thúc tôi phải bước chân ra vỉa hè ở ngã sáu ấy nữa. Khu phố ở chỗ tôi ẩn nấp cũng đã đủ tối lắm rồi.

Trần Băng Khuê


Trần Băng Khuê, born in Vietnam in 1982, lived for a period in Auckland, New Zealand. A talented writer and an aspiring artist who currently lives and work in Huế, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The dog is sad, while the cat is lonely | Trần Băng Khuê

mèo by Đinh Trường Chinh

A short story in Vietnamese by Trần Băng Khuê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Published on LatinosUSA

1.

I’m not sure what I wanted to write when it comes to them. A dog, A cat. They came to live with my family. The dog is a Corgi, nearly two years old. The cat is a Calico cat only two months old. The dog occupies the front of the house. The cat occupies the back of the house. Each day, as soon as the sun is up, (until darkness comes crashing down, the iron gate shuts), I’m preoccupied with the constant state of the dog’s sadness, and the cat’s loneliness. (Not my parent’s problems, not my little sister’s ill fate, not the worries of the toothless kids who have been abandoned by the man who gave birth to them or the obsessive people out there in the world). 

Each day, I would contemplate the dog’s sadness, the cat’s loneliness after they had stuffed their bellies with food. They have such an easy life. They have so much time. They nap then they sleep. They play and then they play again. And yet, they were sad, they were lonely right in front of me. Bored, hour after hour, the cat paced back and forth, walked up and down, went out then came in, rolled left and then right in the rooms at back of the house; while the dog crawls in and out from under the table in the front yard as though it’s waiting for an opportunity to wag its tail, send a look of tenderness towards me, or another member of the family. (but the adults are too busy with nameless tasks out at the shops or in the street, or busy catching butterflies or playing with the bees if they were retired, while the kids were busy with their masks getting ready to go to school in the morning).

2.

Then, for some time, my preoccupation with the dog and cat in the house had stopped. I pondered the extent of my imagination. I saw sadness holding a banana leaf and went on an adventure late one night. They didn’t know where they were going. They didn’t have a promised land to settle down and build their home, use the crescent moon to plant and harvest wheat (or to slaughter animals for meat if needed). Sadness holding the banana leaf is a woman. Loneliness shouldering the crescent moon is a man. They have not found their promised land, and yet, they were so quick to cut out a heart from the banana leaf in the dark. They dreamed of a love like Adam and Eve. 

What I saw, and seen were merely in a dream. A dream dangled in my sleep last night, as two drops of water as salty as the sea fell out of the corner of the two thirty plus years old eyes at five in the morning. I told someone about how I was crying at five in the morning. I told them, they didn’t believe how I could possibly dream something as weird as that, didn’t believe in my two teardrops. Rare is faith. No one could ever dream of faith. The world is vast and savage. Sadness holding a banana leaf. Loneliness shouldering half the moon. They were side by side. Where were they going, home was where?

3.

They ask me about my dreams.

I pointed at the scars on the tips of my fingers, I used to peel apples with the kitchen knife. I pointed at all the scars I had collected through my childhood. I remember the monthly bloodshed when I was old enough. I remember the baptism one April Fool’s Day. I remember a wedding that was not perfect. I remember the first time and the only time I was flustered in kneeling in front of the confessional screen in a church. 

I would ramble without touching on the subject of dreams, when they push the issue? I thought, why should I explain my dreams to anyone? Why should my dream be on display for anyone? Why do I need to expand on the subject of my two tears being as salty as the sea at five in the morning? Especially at this very moment, when I’m trying to listen to The King Beneath the Mountain by Clamavi De Profundis. A sad song, a lonely voice without reason.

4.

When the rain stopped. I remembered that I still have a sad dog at the front of the house. The night dropped down clandestinely seeped through the gaps in the iron gate. And the small lonely cat hid itself away in the storage shed at the back of the house, playing with the shadows, scaring the odd mouse that for a long time now refused to abandon the cracks and corners full of scraps. I know what the dog at the front of the house wants? I know what the kitten that had just left its mother and was more accustomed to its new life with new people wants? I tried my best to give them what they wanted for each meal, and satisfy their taste buds. The dog needs a bit of meat with rice. The cat wants a small portion of fish. (as long as it’s not the kind of fish with whiskers, I know).

Me, I need my dreams.

I remember the dreams I have lost on those dark fields. I want to go back there and find them. Then, I find myself lost in other dreams. They unfold in so many colours. They were constantly pulled, bound together in bundles, bunch up to after explode, fade, and then they were gone. I hovered, sat on the floor, watched the kitten move slowly, meowed sweetly as soon as it caught my eye. I thought about the dog. It was clear that he wanted me to be there to pat its two coloured fur. 

No one asks me about the dream that had made me cry at four, or five in the morning anymore. I still listen to the same song over and over again. The song begins with a soprano. Accompanied by a strong ensemble. The tenors’ deep lonely voice was warm to the last note. I tried to picture them as though they were characters in my dream. The soprano holding a banana leaf walking in front. The tenor shouldering a crescent moon followed her from behind. The sky couldn’t bear a single star. I know that it is not easy for Thémis to let go of the bright stars in her garden of stars, sparkling beauty and radiating truth into any forest or field.

Darkness dropped on top of the roof. 

The adults were resting their arms on their foreheads. The kids were fast asleep.

Just me. Me alone in the end quietly remembering a dream as I watched the sparse light seeped through the gaps in the window. Or sitting on the white tiled floor distracted by loneliness pacing back and forth meowing, listening to the barking sadness at the iron gate outside. 

Chó thì buồn, Mèo thì cô đơn

1.

Tôi chưa biết phải bắt đầu viết gì về chúng. Một con chó, một con mèo. Chúng đến với gia đình tôi. Chó, là một con Corgi, gần hai tuổi. Mèo, là một con tam thể mới chỉ hai tháng tuổi. Chó thì ở nhà trên. Mèo thì ở nhà dưới. Mỗi ngày, mặt trời lên, (cho đến khi bóng tối oà xuống, cánh cổng sắt khép lại), tôi luôn nghĩ ngợi về một nỗi buồn và một nỗi cô đơn thường trực của chó, của mèo. (Không phải của cha mẹ tôi, không phải của những cô em gái dở dang duyên phận, không phải của mấy đứa trẻ thơ có nụ cười răng sún bị người đàn ông đẻ ra chúng bỏ rơi và kể cả loài người mê muội bên ngoài thế giới).

Hàng ngày, tôi vẫn phải chứng kiến nỗi buồn của một con chó, nỗi cô đơn của một con mèo sau khi đã ăn uống no nê. Chúng nhàn quá. Chúng thật rảnh quá. Chúng ngủ cũng đã ngủ rồi. Chúng chơi cũng đã chơi rồi. Ấy thế, chúng vẫn buồn, vẫn cô đơn trước mắt tôi. Mỗi giờ khắc chán chường, con mèo thì đi qua đi lại, đi lên đi xuống, đi ra đi vào, lăn tới lăn lui ở nhà dưới; con chó thì chui ra chui vào cái gầm bàn để trước sân chờ đợi điều gì đó để được thể hiện một cái vẫy đuôi, một ánh mắt trìu mến với tôi, hoặc thành viên nào khác. (nhưng người lớn thì hững hờ với những công việc không tên ngoài phố chợ, hoặc mê mải đùa chơi với ong bướm khi về hưu, còn trẻ con, thì bận đeo khẩu trang đến trường mỗi sáng).

2.

Thế rồi, một dạo, tôi không để ý đến con chó con mèo trong nhà nữa. Tôi mơ mộng về trí tưởng tượng của mình. Tôi thấy nỗi buồn cầm tấm lá chuối đi hoang trong bóng tối. Tôi thấy nỗi cô đơn vác vành trăng lưỡi liềm cũng đi hoang trong đêm khuya. Chúng chưa biết sẽ đi đâu về đâu. Chúng chưa biết chọn lấy miền đất hứa nào để dừng chân lợp lá làm mái nhà, dùng vành trăng lưỡi liềm để gieo trồng, cắt hái lúa mì (hoặc dùng để giết thịt nếu cần). Nỗi buồn cầm tấm lá chuối là một người nữ. Nỗi cô đơn mang vác vành trăng lưỡi liềm là một người nam. Họ chưa tìm thấy miền đất hứa nào, thế mà, đã vội vàng dùng lưỡi liềm sắc lạnh tỉa hình trái tim trên tấm lá chuối xanh trong đêm tối. Họ mơ một giấc mơ yêu đương như Adam và Eva.

Tôi chỉ thấy, và thấy trong giấc mơ ấy thôi. Giấc mơ mới vừa lơ lửng đêm qua, khi tôi rớt hai giọt mặn như biển bên rãnh mắt hơn ba mươi tuổi đời lúc năm giờ sáng. Tôi kể lại với một ai đó về việc tôi khóc vào lúc năm giờ sáng. Tôi nói, người ta không tin, rằng tôi, nhìn thấy một giấc mơ kì quặc đến thế, không tin mấy giọt nước mắt của tôi. Niềm tin thật là hiếm hoi. Sẽ chẳng ai mơ về niềm tin bao giờ. Thế giới hoang vu mênh mông. Nỗi buồn cầm tấm lá chuối. Nỗi cô đơn vác nửa vành trăng. Họ đi bên cạnh nhau. Họ đi đâu về đâu? 

3.

Người ta hỏi tôi về giấc mơ.


Tôi chỉ vào vết thương trên những ngón tay trước kia tôi từng cắt gọt táo bằng chiếc dao thái. Tôi chỉ vào những dấu sẹo của những năm tháng tuổi thơ. Tôi nhớ máu của tuần thánh khi trưởng thành. Tôi nhớ một lễ rửa tội vào ngày cá tháng tư. Tôi nhớ một đám cưới chưa được trọn vẹn như ý. Tôi nhớ cả lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi lúng túng xưng tội trước bức màn che trong nhà thờ.

Tôi tiếp tục lan man không nhắc gì đến giấc mơ, khi người ta cố gắng gặng hỏi? Tôi nghĩ, tại sao tôi phải kể về giấc mơ của tôi cho ai đó biết? Tại sao tôi phải trình bày về một giấc mơ cho ai đó biết? Tại sao tôi phải nói về những giọt nước mặn như biển, năm giờ sáng? Nhất là vào lúc này, khi tôi đang nhắm mắt, bịt tai lắng nghe bản The King Beneath the Mountain của Clamavi De Profundis. Một bản nhạc buồn, một giọng ca cô độc không có lý do.

4.

Khi không còn mơ nữa. Tôi mới nhớ ra tôi vẫn còn một con chó buồn phía trên nhà. Bóng đêm sập xuống lẻn lách vào từng khe sắt. Và một con mèo nhỏ cô đơn đang lẩn trốn trong nhà kho, chơi với bóng tối, sợ hãi con chuột dị hợm lâu ngày không chịu rời khỏi những góc chứa đồ phế thải. Tôi biết con chó phía trên nhà muốn gì? Tôi biết con mèo nhỏ mới xa mẹ đang quen dần với những con người mới muốn gì? Mỗi bữa cơm tôi đều cố gắng chăm lo đầy đủ cho chúng ngon miệng. Con chó cần ít thịt với cơm. Con mèo nhỏ cần ít cá. (miễn không phải là loại cá có râu tôi biết).

Tôi thì cần những giấc mơ.

Tôi nhớ ra giấc mơ tôi bỏ rơi trên những cánh đồng u ám. Tôi muốn quay lại tìm kiếm. Nhưng, rồi tôi lạc bước trong những giấc mơ khác. Chúng loang lổ đủ sắc màu. Chúng liên tục kéo lại, liên kết thành chùm, thành một khối rồi bung tỏa, tan dần ra, sau đó biến mất. Tôi lửng lơ ngồi xuống nền nhà, ngắm con mèo nhỏ bước chậm rãi, cất tiếng kêu nũng nịu, khi nhìn về phía tôi. Tôi nghĩ đến chú chó. Hẳn là nó đang mong tôi xuất hiện để vuốt ve lên bộ lông hai màu của nó.

Không ai hỏi tôi về giấc mơ khiến tôi bật khóc lúc bốn, năm giờ sáng nữa. Tôi vẫn nghe đi nghe lại bản nhạc đó. Giọng nữ cao buồn bắt đầu. Hoà phối dần cùng một dàn âm thanh mạnh mẽ. Giọng nam trầm ấm đơn độc cho đến tận cùng. Tôi mường tượng ra hình ảnh nhân vật của tôi. Một người nữ sẽ cầm tấm lá chuối đi về phía trước. Một người nam sẽ mang vác vành trăng lưỡi liềm theo sau. Bầu trời không mọc nổi một vì sao. Tôi biết chẳng dễ dàng gì nàng Thémis chịu buông tay thả bớt những ngôi sao sáng trong vườn sao lấp lánh xinh đẹp rạng ngời chân lý xuống bất kỳ cánh rừng, hoặc cánh đồng nào đó.

Bóng tối rớt xuống mái nhà. 

Người lớn đã gác tay lên trán. Trẻ con đã say giấc. 

Mỗi mình tôi. Cuối cùng chỉ có tôi lặng lẽ liếc nhìn thứ ánh sáng ít ỏi len lỏi bên khe cửa sổ nhớ lại một giấc mơ. Hoặc ngồi xuống thềm gạch màu trắng thẩn thờ nhìn nỗi cô đơn đi qua đi lại kêu meo meo, nghe ngóng nỗi buồn sủa gâu gâu bên ngoài cánh cổng sắt.

Trần Băng Khuê


Trần Băng Khuê, born in Vietnam in 1982, lived for a period in Auckland, New Zealand. A talented writer and an aspiring artist who currently lives and work in Huế, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The wall inside a bottle of Tequila | Trần Băng Khuê

Art by Đinh Trường Chinh

A short story in Vietnamese by Trần Băng Khuê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
Translation published first on litviet.net

1.

He has a habit of downing a shot of Tequila each morning, to then stare at the wall. Before leaving the house for the office. Wherever he’s at, there’s a wall like that. Missing only the Tequila. The walls appear in all sorts of places. Except for the Tequila. He has to go to a bar. He would drop into a bar owned by an old artist.

He sat puzzling over, why, people would erect them in all shapes and sizes. Square, rectangle, triangle, and then lock themselves inside them. Maybe, they’re rather naive. Maybe, they’re rather dim-witted. Maybe, they don’t have enough courage to knock it down. A mate dropped by his place, seeing the freaky wall, chuckled, mumbling something ominous coming from the back of his throat, as though some sort of thick hellish resound escaped from a hole somewhere around the globe: “a mirror that does not reflect could still reveal the past and the future”.

Does he need a future? Does he like to know if the present is satisfying enough for him? The walls, they’re precarious, full of fantastical common delusions adopted by the natives of this land. He thought. They’re no different to him. They are dutiful oxen ploughing, quietly following each and every furrow from the sunrise till dark.

2.

The bar owned by the old artist also has these walls. They’re entirely plastered with a deep ash grey. Each time stepping into the bar, after a shot of Tequila, he starts to incoherently mumbles about something that fails to escape his throat. But, the old artist could still work out: “those flat smooth incarcerated faces”.

The flat smooth faces, he’s more than know, like some matter-of-fact rude existence, some kind of obstinate test, for a long time now. There’s nothing he could do. Yes, and neither could anyone dare to act, because within their grasp not an inch of iron. Clearly, when people want to destroy and get rid of anything, to the very least they need something hard. We all know that. He’s nothing but a man, hands devoid of iron.

Yesterday, only with great difficulty he opened the door to leave his house. He decided to look for something harder than the wall. For instance, iron rods, or a sledgehammer. They will help him break down the wall. He dropped into the familiar bar. He sat down on the stool at the bar. He called for a shot of Tequila. Then asked the old artist for an iron rod. The old man mumbled as he caressed the bottle of Tequila, pouring another shot. Downing it. Then, asked under his breath. Still about the iron rod or the sledgehammer. His words slow, stretched out: “Tequila again?”. As he spoke, he poured another shot. Downing it. The Tequila was hot, and each shot burning ran down his throat. As though someone was slowly pouring poison, the hot cleansing liquid dissipating disappeared gradually down into his intestines. The spirit assaulted his nostrils. But he couldn’t detect the taste of Tequila. Unconsciously instead, he detected the scent of coffee. It overwhelmed the alleys of his childhood, days riding home on his bike. Now remained are vivid hallucinations of a past without a beginning nor end, without a definitive movement of ever going back or moving forth. He remembered his daughter’s eyes smiling, hair a length across her back had once sworn to him. She’s left him for a while since he thinks. Separation is nothing but a mere afternoon in time. He knows, those afternoons shall never die.

The grey walls. No matter where he’s at, his eyes would be drawn to those grey walls. A fantastical excitement is induced in him through the flavour of Tequila. It turns out, he had once danced the mambo in a youthful bout of drunkenness. One shot of Tequila can turn him into someone passionate and full of life. Two shots of Tequila, three shots of Tequila, he’s drowning inside the grey walls. Still, he sits in the tiny bar, subdued by the grey walls.

The other places he’s been to, their walls were different from the Tequila bar and his house. They’re gaudy in exaggerated hues. He thought they were just trying to deceive their guests. But, to him, they’re all in grey. All hiding the underlying grey. The truth within some deliberately erected edifices was deceitfully deflected. Or perhaps they’re simply hidden behind grey walls. For instance, like tonight, here in this bar, he’s witnessed it for himself through the hazy light of the lamps in the shapes of chillies. The walls were bleeding colour. The wall dancing. The walls were drunk with Tequila.

Tonight, he won’t drink Tequila. He ordered a beer. Extremely bland and tasteless beer. With barely enough of a punch. Weak. A sound of something shattered on the floor. The old artist laughed hysterically, holding up the bottle of Tequila with a few drops left at the bottom of it before he took the last sip. Before he threw it at a grey wall. The noisy assault spread rudely across the bar room floor. Shattering. Adding a lemon Tequila yellow smudge on the wall. His eyes were blurry. He saw death like a curse released from generations long gone in a stroke across his grey wall, from within a knowing subconsciousness a possessed destiny.

Swaying, he stood up, and left the bar. The night swaying amidst a storm tearing across the sky, though the Moon and stars had made their appearances. And of course, he couldn’t find a single iron rod, nor a single sledgehammer. He needs to knock down the wall in his house. They were also very obviously waiting for him every night. Or were there across his eyes reflective strokes of morning light via the window pane. Boring. His consciousness is simply sealed walls. A creation of bloody neurons and nerve fibres. This wall also needed to be decimated, to be free. He does not require a reason. He just knows that it needs to be destroyed. No matter what, it has been in existence for too long. But, he’s still a man without an inch of iron.

3.

This morning, he didn’t leave the house. He took a day off even though it was the start of the week. Even though his boss is a woman with no eyelids, thick lips, big head, knows only how to shout not talk, continuously checking her watch, and fastidiously watches her staff through the new state-of-the-art security system. He has no time for those kinds of people. He thinks it’s sad, and hilarious, all around him are people closed in and divided by the walls every day every hour of the day by such small acts of limited sentiments? He deliberately took the day off. He’s not afraid of humiliation or abandonment. He’s not afraid of women like her. He has once asked her about attaining a steel pestle. Yes, an off-hand thoughtless query. The stupefied woman stared at him like he was from another planet. It’s never his intention to kill anyone with the steel pestle. He just wanted to smash the wall inside his office. Even the office table, it took up most of the room though it’s set against the wall.

He has no desire or affection for women. His brows would furrow with the sporadic thought of his wife. She’s also a woman, a woman living with him inside the walls. Yet, from the day they were married, he’s nothing but a grey wall to her. Their life is inside a closed circle, dull, monotonous. Each morning, she takes their daughter to school. Each afternoon he would pick the child up. The errands were fairly divided equally by the clock each week. At home, they’re both at their corner, two spectres with their back to each other. She does not speak. He never opens his mouth. They share one single concern, the chatter of an innocent three-year-old with stories of what happened at school each day.

At the end of each week, she and the child visit her parents. He would be up in his odd ways. He paints his wall with a bright red delta alluvial hue. Bored, he would wait till the end of the week, after his wife and daughter left, he continues to change the colour by erasing the latest colour. Colours induce in a person’s mind the desire to function, create, seeking release. He often dreams of the metal rods. They have the power to destroy his wall. A couple of times, his wife did glance at the wall. She never utters a word. She sees it as his odd hobby. She respects it. And he’s quietly thankful. But, the separation between them is rather extensive.

Their daughter is now four. He’s separated from her by a wall in the rental property. His daughter is rather pretty and obedient. Like her mother. But for him, he’s nobody. When he was born, people visiting his mother would note quietly: “he doesn’t look like anyone”. His mother would weep miserably each time her mother-in-law complained: “he doesn’t look like anyone”. He will never get it. His father can’t live without Tequila. Each time his father was so drunk, he staggered home, always blabbering something incoherent, but to him, it sounded like: “he doesn’t look like anyone?”. He would then lock himself in his room. He’s built a wall so thick; no one could surpass it.

He’s a nobody. It’s clear. This face came from where he puzzled over it, looking for an answer it seems for nearly half of his life.

4.

He made up his mind to leave her for a while; he wants to find a way to destroy the grey wall. He moved to a different branch. His new office was in a rather sombre, and sad town. His boss is no longer an overweight middle-aged woman with single eyelids and thick lips, constantly looking at her watch, constantly looking sideways at the security screens, watching her employees trying to skip work or not? He was a little excited about the new surroundings. Except, the walls kept appearing in front of him every day. They’re sometimes so big, to an extent where they overwhelmed his entire line of vision. Impelling him down a level, that made him feel like an ant.

He ponders about being single. The peak of his aspirations, was when he was the most inspired. A time when he innocently sang out loud lumbering nonsense in the middle of the road. He thought of the wall in his room. He misses the Tequila bar owned by the old artist.

He hardly spoke or contacted his wife, though he would regularly ring and talk to his daughter. The little girl mentioned the wall, spoke about the new colours on the wall and spoke of regular visits from an old man. He was as silent as his grey wall. He thought, maybe it’s time he breaks it. Does he want to know what’s behind it? The greying spirit or hidden regrets? He can not be a coward forever. The human instinct is like an underwater current. They’re only pretending to be calm, but are quietly waiting for the moment to turn into a tsunami, pulling along with it everything into the depths of forever.

5.

Summer.

He returned to visit his daughter.

Then dropped by the Tequila bar. His wife has repainted the walls. They’re now a lemon yellow. Like the colour of Tequila. Not knowing, allowed him to feel that bit calmer. Out of nowhere an odd excitement overwhelmed him in light of the lemon yellow. He asked his daughter about the man. His wife was completely silent. There were various fresh paintings hanging on the wall. A painting of a bottle of Tequila and a shot glass smack bang caught his eye. Inside the bottle of Tequila was a dark grey wall. He’s still a man without an inch of iron. But, he now knows how to destroy the walls. They shall all soon turn into ash.

He dropped into the bar owned by the old artist. He asked about the painting with the bottle of Tequila. The old man poured him a shot and said: “Son, you should destroy them, after swallowing this last drop”. It turns out, the old man knew. It turns out, inside the old man’s bottle of Tequila was a grey wall that he had wanted to destroy. 

He’s indebted to her. His beloved wife. But, for the moment, he has to act. Instead of trying to find an iron rod, he will lock the wall inside a bottle of Tequila and smash it on the tile floor.

(May 2020)

Bức tường trong chai Tequila

Trần Băng Khuê

1.

Gã có thói quen mỗi buổi sáng thức dậy, gã thường tợp một ngụm Tequila và nhìn chăm chăm vào bức tường. Sau đó mới rời khỏi nhà, đến công sở. Nơi nào gã đến cũng có một bức tường tương tự như thế. Chỉ thiếu mỗi Tequila. Những bức tường xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ Tequila là không thể. Gã phải đến quán rượu. Ghé quầy bar của lão họa sĩ già. 

Gã đã cố suy nghĩ xem, tại sao, người ta dựng nó lên thành các loại hình dạng. Vuông, chữ nhật, tam giác, và rồi tự nhốt chặt chính mình vào trong đó. Hoặc là, họ quá khờ khạo. Hoặc là, họ quá u mê. Hoặc là, họ chẳng thể nào đủ dũng cảm đập bỏ nó đi. Bạn gã đến nhà, nhìn thấy bức tường quái đản ấy, chỉ cười trừ, rồi lầm bầm trong cổ họng những âm vực trầm đục như tiếng của địa ngục vượt thoát lên từ lỗ hổng nào đó trên mặt đất: “một tấm gương không cần soi vẫn có thể thấy được những hình thù của quá khứ và tương lai”. 

Gã cần gì tương lai? Gã muốn biết cái thứ hiện tại này có thể khiến gã hài lòng hay chưa? Những bức tường, chúng thật sự rất chập chờn, đầy mộng tưởng huyễn hoặc đối với cư dân ở xứ sở này. Gã nghĩ vậy. Họ cũng chẳng khác gì gã. Họ chỉ là những con trâu ngoan ngoãn lầm lụi đi theo những luống cày từ lúc mặt trời lên đến khi tối mịt. 

2. 

Quán rượu của lão họa sĩ già cũng có những bức tường. Chúng được quết một màu xám xịt như tro than. Mỗi lần bước chân đến quán, sau khi nốc một cốc Tequila, gã bắt đầu lảm nhảm về thứ gì đó không thể thoát ra khỏi cổ họng. Nhưng, lão họa sĩ vẫn nghe được: “những mặt phẳng tù đọng”. 

Những mặt phẳng, gã thừa biết, nó tồn tại sừng sững như một sự hiển nhiên, một sự thách thức lì lợm, từ lâu lắm rồi. Gã không thể làm gì được. Phải, cũng chẳng ai dám làm gì, bởi trong tay họ không một tấc sắt. Rõ ràng, khi người ta muốn đập bỏ thứ gì đó, ít nhất họ phải có vật dụng cứng hơn. Ai chẳng hiểu điều ấy. Gã chỉ là một gã đàn ông, tay không tấc sắt. 

Hôm qua, khó khăn lắm gã mới lặng lẽ mở cửa bước chân ra khỏi nhà. Gã tính sẽ đi tìm một vài thứ cứng hơn bức tường. Chẳng hạn, những thanh sắt, hoặc chiếc búa tạ. Chúng có thể giúp gã đập bỏ những bức tường đó. Gã đến quán rượu quen thuộc. Gã ngồi xuống chiếc ghế cao của quầy bar. Gã gọi Tequila. Và hỏi lão họa sĩ già về một thanh sắt. Lão ậm ừ mân mê chai rượu, rót thêm một cốc nữa. Gã nốc hết. Rồi, tiếp tục lẩm bẩm hỏi. Vẫn là về thanh sắt hoặc chiếc búa tạ. Lão rền rền giọng: “lại Tequila chứ?”. Vừa nói, lão vừa rót tiếp ra một cốc khác. Lão uống. Tequila nóng bừng, cháy từng ngụm trong cổ họng gã. Như ai đó đổ một lốc thuốc độc đang tan rửa dần đến dạ dày. Men rượu xộc lên mũi. Gã không nghe mùi Tequila. Bất giác, gã nhớ cái hương cafe. Chúng thơm nghẹn con đường trẻ dại ngày xưa mỗi lần gã đạp xe đi về. Bây giờ, gã chỉ ngồi tưởng tượng về nó như một khối hình hài không đầu không cuối, không định lượng được chiều thời gian đi tới hay lùi. Gã nhớ đứa con gái mắt cười lúng liếng, tóc dài ngang lưng đã từng thề nguyền cùng gã. Nàng rời xa gã chưa bao lâu thì phải. Khoảng cách chỉ là một chiều thời gian. Gã biết, những chiều thời gian chưa bao giờ chết. 

Những bức tường màu xám. Bất cứ điểm đến nào, ánh mắt gã cũng chỉ xoáy vào những bức tường màu xám. Tequila là thứ dư vị khiến gã cảm thấy có một chút hứng thú, mộng mơ. Hóa ra, gã đã từng nhảy những giai điệu mambo trong cơn cuồng say của thời trai trẻ. Một cốc Tequila biến gã thành một người đàn ông đầy tràn tình yêu và sức sống. Hai cốc Tequila, ba cốc Tequila, gã chết chìm trong những bức tường màu xám. Gã vẫn ngồi trong một quán rượu nhỏ, nơi chỉ có những bức tường màu xám vây quanh mình. 

Vài nơi khác, gã đến, những bức tường không giống với quán Tequila hoặc ở nhà gã. Chúng lồ lộ tô trét đủ loại màu sắc lòe loẹt. Gã nghĩ có lẽ nó chỉ đang cố tình lừa đảo nhãn quang hời hợt của kẻ khác. Nhưng, với gã, tất cả chúng đều là màu xám. Tất cả những ẩn giấu đều nhân danh màu xám. Sự thật ở bên trong vài hình khối cơ bản mà người ta cố tình tạc dựng nên. Hoặc vốn dĩ nó đã nằm phía sau những bức tường màu xám. Chẳng hạn như tối nay, tại quán rượu này, gã đã nhìn thấy nó qua thứ ánh sáng mờ ảo của những bóng điện hình trái ớt. Bức tường lập lòe. Bức tường nhảy nhót. Bức tường say mèm men rượu Tequila. 

Tối nay, gã không uống Tequila. Gã gọi bia. Chúng nhạt thếch. Không đủ chếch choáng. Choang. Một tiếng vỡ rơi xuống nền nhà. Lão họa sĩ già cười hềnh hệch, cầm chai Tequila chỉ còn vài giọt dưới đáy lên tu nốt. Sau đó, lão ném về phía bức tường màu xám. Những âm thanh rơi xuống nền nhà. Vỡ. Bức tường bết thêm màu vàng chanh của Tequila. Gã hoa mắt. Gã nhìn thấy cái thứ chết chóc linh nghiệm từ nhiều thế hệ đang quét lên bức tường màu xám của mình, như một vận mệnh hoặc sự ám ảnh nào đó từ trong tiềm thức quen thuộc. 

Gã lảo đảo đứng dậy, rời khỏi quán. Đêm lảo đảo trong cơn giông rạch xé ngang trời, dù rằng vẫn có sao và trăng. Lẽ dĩ nhiên, gã chẳng thể nào tìm được một thanh sắt, hay một chiếc búa tạ để mang về. Gã cần phải đập bỏ bức tường ở nhà gã. Chúng vẫn lõa lồ chờ đợi gã mỗi đêm. Hoặc quét qua mắt gã sự phản chiếu bởi mặt trời buổi sáng tràn vào những ô cửa kính. Nhàm chán. Ý thức của gã cũng chỉ là một bức tường bị phong kín. Chúng được tạo nên từ máu và những sợi neuron thần kinh. Bức tường này, cũng đang cần được cứu rỗi, cần bị phá bỏ. Gã không cần biết lí do. Gã chỉ thấy rằng, nó cần được phá bỏ. Dù sao, điều đó giúp gã quên đi những ám ảnh từ bức tường trong tâm tưởng. Chúng đã tồn tại lâu quá rồi. Nhưng, gã vẫn chỉ là một thằng đàn ông tay không tấc sắt. 

3.

Sáng nay, gã không ra khỏi nhà. Gã nghỉ việc. Dù là ngày đầu tuần. Dù sếp của gã là một mụ đàn bà mắt hí, môi dày, đầu rất to, chỉ biết gào thét, rất hay nhìn đồng hồ, và chăm chăm theo dõi các nhân viên qua chiếc camera mới lắp. Gã không ghét bỏ gì cái con người ấy. Gã chỉ thấy buồn, thấy hài hước mai mỉa thay, xung quanh gã còn bao nhiêu kẻ bị những bức tường như thế ngăn cách và ràng buộc hàng ngày hàng giờ bởi một vài chiêu trò ủy mị kém cỏi? Gã đã cố tình nghỉ việc. Gã sợ gì sự ghét bỏ, dập vùi của kẻ khác. Gã sợ gì mụ đàn bà ấy. Gã từng hỏi bà ta về một cái chày bằng sắt. À, gã hỏi vu vơ. Và bà ta, dĩ nhiên cũng ngu ngơ nhìn gã chằm chằm như người từ hành tinh khác xuống. Gã không định giết người bằng cái chày sắt. Gã muốn đập bỏ bức tường trong phòng làm việc của gã. Kể cả những chiếc bàn giấy, chúng chiếm hết phần lớn không gian và được kê sát tường. 

Gã chưa bao giờ cảm thấy mình nên dành một yêu mến nào đó với những người đàn bà. Thi thoảng, gã nhíu mày khi nghĩ đến vợ. Nàng cũng là một người đàn bà, người đàn bà đang ở trong những bức tường cùng gã. Vậy mà, từ khi cưới nàng về, gã chỉ là một bức tường màu xám lạnh lẽo đối với nàng. Cuộc sống của gã và nàng nằm trong một vòng tròn khép kín, đơn điệu, nhàm chán. Buổi sáng, nàng đưa con gái đi học. Chiều gã đón về. Công việc được chia đều theo lịch ngày và tuần. Thời gian ở nhà, gã với nàng mỗi người một góc, như hai cái bóng quay lưng lại với nhau. Nàng không nói. Gã không mở miệng. Mối quan tâm chung của gã và nàng là đứa bé ba tuổi hồn nhiên líu lo kể chuyện về những gì diễn ra nơi ngôi trường của nó mỗi ngày. 

Những ngày cuối tuần, nàng và con về ngoại. Gã thường làm vài việc khá kì quặc. Gã sơn lên bức tường đó một màu đỏ quạch như phù sa châu thổ. Chán, gã lại đợi đến cuối tuần, vợ con đi khỏi, tiếp tục đổi màu bằng cách tẩy xóa nó đi. Màu sắc có thể gây nên sự phấn chấn và kích động khối não bắt nó phải làm việc, phải sáng tạo, phải tìm đường. Gã vẫn thường mơ về những thanh sắt. Chúng có thể đập vỡ bức tường của gã. Vài lần, vợ gã cũng để ý đến bức tường ấy. Nàng không nói một tiếng nào. Nàng xem đấy là thứ trò chơi kì dị của chồng. Nàng tôn trọng điều đó. Gã thầm biết ơn nàng. Nhưng, giữa nàng và gã vẫn có một khoảng cách rất lớn. 

Con gái gã bốn tuổi. Gã với nàng vẫn cách nhau một bức tường trong căn hộ thuê. Con gái gã khá xinh và ngoan. Nó giống mẹ. Chỉ có gã, chẳng giống ai. Ngày gã ra đời, những người đến thăm đều thì thào với mẹ: “nó chả giống ai”. Mẹ gã khóc ướt gối mỗi lần bà nội chì chiết: “nó chả giống ai”. Gã vào tuổi dậy thì, bà vẫn bảo: “nó chả giống ai”. Gã chẳng thể nào hiểu nổi. Bố gã nghiện rượu Tequila. Những lần bố uống say khướt, bò lết về nhà, và lải nhải với mẹ bằng những thanh âm lên men mà gã nghe thấy: “nó chả giống ai?”. Gã nhốt mình trong phòng. Gã tạo ra một bức tường kín mà không một kẻ nào có thể bước chân qua được. 

Gã chẳng thể giống ai. Rõ ràng là thế. Khuôn mặt này, từ đâu đến, gã phân vân đi tìm câu trả lời mòn mỏi gần như nửa đời. 

4. 

Gã quyết định rời xa nàng một thời gian, để tìm cách xóa bỏ những bức tường màu xám. Gã chuyển công tác. Nơi gã đến là một thành phố khá trầm, buồn. Sếp của gã cũng không phải là một mụ đàn bà sồn sồn mắt hí và môi dày, suốt buổi nhòm đồng hồ, lấm lét liếc dọc liếc ngang nhìn ngó vào chiếc camera để xem nhân viên của mình có trốn công sở hay chăng? Gã cảm thấy một chút hưng phấn nơi mảnh đất này. Có điều, những bức tường vẫn dựng lên trước mặt gã hàng ngày. Chúng mỗi lúc một cao ngất, đến mức ngập mặt gã. Đẩy gã chúi xuống tận cùng, khiến gã trở nên nhỏ bé như một lũ kiến. 

Gã nghĩ về người đàn ông độc thân. Cái thời gã nhiều mộng mê nhất, nhiều lí tưởng nhất. Cái thời gã ngây thơ hát vang những lời nhảm nhí trên giảng đường. Gã nghĩ về bức tường trong căn phòng của gã. Gã nhớ quán rượu Tequila của lão họa sĩ già.

Gã ít liên lạc với vợ, nhưng vẫn gọi điện đều đặn cho con gái. Cô bé kể về bức tường, kể về một vài thứ sắc màu mới mẻ, kể về một người đàn ông già thường xuyên đến nhà. Gã im lặng, như bức tường màu xám của gã vậy. Gã nghĩ, có lẽ cũng đã đến lúc phải đập vỡ nó. Gã muốn biết phía sau là thứ gì? Tâm hồn màu xám hay những ẩn ức giấu kín? Gã không thể hèn nhát mãi được. Bản năng của con người như những đợt sóng ngầm. Chúng chỉ giả vờ hiền lành, lặng lẽ và đợi chờ thời điểm để hóa thành cơn bão lớn, cuốn trôi tất thảy xuống đáy sâu vĩnh viễn. 

5. 

Mùa hè. 

Gã về thăm con gái. 

Sau đó sẽ là quán rượu Tequila. Vợ gã đã sơn lại bức tường. Chúng có màu vàng chanh. Như màu Tequila. Bất giác, gã thấy lòng mình dịu lại một chút. Cái màu vàng chanh khiến gã hào hứng với thứ cảm xúc khác lạ đang chảy tràn đâu đó. Gã hỏi con gái về một người đàn ông. Vợ gã im lặng. Gã nhìn thấy những bức tranh mới mẻ hình như vừa được treo lên tường. Bức vẽ chai Tequila và một cái cốc đập vào mắt gã. Trong chai Tequila là một bức tường màu xám xịt. Gã vẫn chỉ là một thằng đàn ông tay không tấc sắt. Nhưng, gã đã biết cách để đập vỡ những bức tường. Chúng sẽ hóa thành tro bụi sớm thôi. 

Gã đến quán rượu của lão họa sĩ già. Gã hỏi về bức tranh vẽ chai rượu Tequila. Lão rót một cốc đưa gã và nói: “Cậu nên đập bỏ chúng, sau khi uống nốt giọt cuối cùng”. Hóa ra, lão ấy biết gã muốn gì. Hóa ra, trong chai Tequila của lão là bức tường màu xám mà gã mong muốn được đập vỡ nó. 

Gã vẫn biết ơn nàng. Người vợ buồn khổ đáng thương của gã. Nhưng, lúc này, gã sẽ làm cái công việc ấy. Thay vì, đi tìm một thanh sắt, gã sẽ nhốt một bức tường vào chai Tequila và ném xuống sàn nhà.


Trần Băng Khuê
Trần Băng Khuê, born in Vietnam in 1982, lived for a period in Auckland, New Zealand. A talented writer and an aspiring artist who currently lives and work in Huế, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

TRẦN BĂNG KHUÊ

Tran Bang Khue

In Vietnamese by Trần Băng Khuê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Trần Băng Khuê, born in Vietnam in 1982, lived for a period in Auckland, New Zealand. A talented writer and an aspiring artist who currently lives and work in Huế, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.