A very small death – Emptiness – Abyss – I’ve dropped on the spot – Scrap paper – Brutality – My existence

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm


A VERY SMALL DEATH

because the world is a place
full of unlivable places
all in ash grey
coloured by rockets

Where lies the meaning of the poem?

if death is an art
then as human being we’re adept 
in killing each other

EMPTINESS

I tried to fill up the spaces on my body 
with yours

as for everything else in between
I tried to cover 
it up

the emptiness of love
could not save me
and I’m drifting
empty

alone
with the emptiness
I had no choice but to open my eyes
I was in denial
I tried to hide it
I rubbed out all the pain
but then again what is there left after that?

then soon comes
the bombs
homes on fire

alone
in living
in death

side by side with the emptiness

ABYSS

I am
bottomless
I’m in a void
or am I in the throat?

where my heart was left empty

I also don’t have 
anything to eat
I’m out of petrol
the tank lay flat


don’t have anyone 
to swallow

everything around here
have abandoned me
allowing loneliness
to penetrate all the way
into my stomach
like the way she had carried a baby in her womb
like a maddening 
tirade of guns and nuclear bombing 

I’VE DROPPED ON THE SPOT

I’ve been searching for the spot where
I’ve dropped

into a position
I’ll never be able to fully grasp

I’m slipping through time
the emptiness
grey on the stomach

SCRAP PAPER

the hand of time 
will never touch you

I will keep you 
in my pocket
with a piece of bread crumb

time will open up to then wrap you up
and she will be silent
the violence upon my body pulling, I’m stretched out
filling up the places I’ve forgotten about
left empty

I wanted to scream out the rhymes
but my throat was too busy swallowing rocks
and from a far came the constant fire of rockets 

BRUTALITY

if you love tenderness
then will you
embrace
my brutality?

not because I’m beautiful 
when I’m on fire?

the ocean is within you
I’ve mobbed up the waves in your eyes
your eyebrows were the shoreline

I’ve forgotten 
how I’ve hurt you
how you had put up with all the pain

I’ve ripped you apart in a hurricane
and you had embraced me in the summer rain
not just ukraine?

MY EXISTENCE

in the stolen moments
like loose change
in 
someone else’s pocket… 

April 2022

—–

MỘT CÁI CHẾT RẤT NHỎ 

vì thế giới thật to 
toàn những vùng đất không còn sự sống
chỉ toàn màu xám tro 
sau khi nhuộm màu tên lửa 

đâu là ý nghĩa của bài thơ?

nếu chết là một nghệ thuật
hóa ra loài người chúng ta 
giết nhau thật điêu luyện  

TRỐNG RỖNG  

tôi cố gắng lấp đầy bản thân mình với
cơ thể bạn 

và mọi thứ ở giữa
tôi đã cố gắng để 
lấp đầy 

khoảng trống
của tình yêu không thể cứu tôi 
tôi trôi 
trống rỗng 

còn một mình 
với khoảng không 
tôi buộc phải nhìn 
tôi không muốn tin 
tôi cố gắng che giấu 
tôi xóa đi tất cả nỗi đau
nhưng rồi còn lại gì?

sớm mai đây 
nhà cháy 
bom rơi 

một tôi 
một sống 
một chết 

nằm bên sự trống rỗng

VỰC THẲM 

tôi
không đáy
tôi nằm ngay lỗ hổng 
hay là ngay cổ họng? 

nơi trái tim tôi
bỏ trống

tôi cũng không 
có gì để ăn 
tôi hết xăng 
xe tăng nằm bẹp 

tôi
không có ai
nuốt xuống

mọi thứ xung quanh đã
bỏ tôi
để sự cô đơn
vào được bên trong 
bụng 
như nàng mang em bé trong tử cung 
như cơn khùng 
bom hạt nhân và súng 

TÔI RƠI TẠI CHỖ 

tôi đang tìm kiếm nơi
tôi rơi 

vào vị trí
không bao giờ tôi nắm bắt

tôi trượt qua thời gian 
trống rỗng 
một màu xám trên bụng 

GIẤY VỤN  

bàn tay thời gian 
sẽ không chạm vào bạn

tôi sẽ giữ bạn
trong túi của tôi
và một mảnh bánh mì vụn 

thời gian mở ra gói lấy bạn
và nàng im lặng
bạo lực kéo dài cơ thể tôi ra
lấp đầy những nơi tôi đã quên 
hay để trống

tôi muốn hét lên những vần thơ
nhưng cổ họng tôi đang nuốt những hòn đá 
những quả tên lửa vẫn bay về từ xa 

HUNG DỮ  

bạn yêu sự dịu dàng 
vậy bạn có thể yêu sự dữ dội 
của tôi 
không?

chẳng phải tôi đẹp 
khi tôi bùng cháy sao?

đại dương ở trong bạn
tôi lau những con sóng trên mắt bạn
không thể biến lông mày của bạn thành bờ biển

tôi quên 
khi tôi làm tổn thương 
bạn chịu đau đớn

tôi xé toạc bạn cơn cuồng phong
bạn ôm tôi cơn mưa mùa hạ
đâu chỉ ucraina? 

TÔI TỒN TẠI 

trong những khoảnh khắc bị đánh cắp
giống như tiền lẻ
trong
túi người khác…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Lê Vĩnh Tài

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Leave a comment