Được bên em mãi chuyện trò

Coleman Barks’ RUMI
Translation into Vietnamese by Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Được bên em mãi chuyện trò

A constant conversation

Ta trước cổng
Em có thể văng cửa ngỏ lời
Vì đợi mãi nơi này ta đã ướt đẫm

Mọi thứ đã tan biến xung quanh ta,
nhưng ta vẫn còn ngồi đây

Một cái vỗ tay giữa rỗng trống
Bắt đầu những thế kỷ Tiếng cười Một bông hồng,
sự khôn ngoan đáng yêu, mặt trời
lên rực rỡ, trên lưng ngựa

Chúng ta sẽ bên nhau nguyên ngày hôm nay,
gần mặt em, vui chuyện trò

Khi ta nhắc đến mặt em,
linh hồn ta nhảy ngoài da

Còn chi những mái nhà nào ngoài kia?
Còn tên nào không phải là tên của em?
Còn ly rượu nào hơn những sự hoàn hảo này cho ta em đã mang?

Nếu ta đã nhận ra được cuộc đời ta, ta sẽ không bao giờ buông,
ta sẽ nắm lấy đeo theo vạt áo choàng của em,
Như trong giấc mơ ta đã gặp em
**
Trước cổng này những nhà vua đang đợi ta
Ta đã bị lạc trong mắt em
Xem nè em, ta và họ những chiếc áo rách rưới kêu ca

Ai mà nhìn thấy mặt em mà không bị mê muội
thì chắc là lạnh như đá chôn vùi lòng đất
Còn chi bao nhiêu lời nguyền rủa ta sẽ dành cho hắn?

Những gì tệ hại hơn là không được em ngỏ lời?
Đừng mất thời gian cho những kẻ không thấy em
Ở đây với ta và họ, từng người một đằng chạy ngang bể,
Tách ra từ bạn bè của mình, để làm bạn với biển

Một lũ lụt vật lộn trong giấc ngủ
Một bị lú lạc ngoài dòng
Một lời, Kính tạ ơn Chúa
Người kia, Không còn sức mạnh nào chỉ còn là của em

Em là ánh nắng đến cùng một xe ngựa đầy quà cát
và rượu cho những người nghèo
Một bông hồng ngước lên, một đài hoa nở
Người chơi nguyệt đàn nhìn thấy ngón tay em
nàng sẽ ngưng và nhắm mắt

Ai là người hạnh phúc nhất trong dàn nhạc?
Là “the reed”(phần miệng của ống kèn)
Nó cùng em học nhạc
Những “reeds”, nhất là mía, mong những cơ hội này
Chúng lung lay trong cọc mắt mía,
nhảy múa tự do với cách của nó

Không có em, đàn nhạc sẽ chết
Một sẽ ngồi cạnh em Kia sẽ là nụ hôn mãi mãi
Cái tambourine sẽ xin, Chạm vào da ta, để ta còn biết ta là ai

Cho ta nhận em qua từng bộ phận từng mảnh xương,
Những gì đã chết hôm qua hôm nay là tất cả

Tại sao phải không say mà lại ngồi đợi em biến mất
Ta sẽ không chấp nhận làm điều này

Một là cho ta đủ rượu, nếu không để ta một mình,
Vì giờ ta đã được nếm
Được bên em mãi chuyện trò

_____

I am here by the gate
Maybe you will throw open a door and call
I am drenched with being here

Things dissolve around me,
but I am still sitting here

One clap in the emptiness of space
New centuries begin Laughter A rose,
a wise loveliness, the sun
coming out brilliantly, on horseback

All this day we will be close,
talking and joking, close to your face

Whenever I say your face,
my soul jumps out of its skin

Is there some other roof somewhere?
Any name other than yours?
Any glass of wine other than this you bring me so perfectly?

If I find my life, I will never let go,
holding and riding the cloth of your coat,
As in that dream when I saw you
**
By this gate kings are waiting for me
Your eyes, I am lost remembering your eyes
Look at us out here moaning with our shirts ripped open

Anyone seeing your face and not obsessed with the sight
is cold as a rock in the ground
What further curse could I put on him?

What is worse than having no word from you?
Do not waste your life with those who do not see you
Stay with us, who are each running across the beach,
Torn loose from friends, making friends with the sea

One flood moves in its sleep
One is confused out of its channel
One says, All praise to God
Another, No strength but yours

You are sunlight come as wagon loads of presents
and free wine for the poor
A rose looks up, the calyx rips open
The lute player with quick hands sees your hands
and stops and closes her eyes

Who is the luckiest in this whole orchestra? The reed
Its mouth touches your lips to learn music
All reeds, sugarcane especially, think only of this chance
They sway in the canebrakes,
free in the many ways they dance

Without you, the instruments would die
One sits close beside you Another takes a long kiss
The tambourine begs, Touch my skin, so I can be myself

Let me feel you enter each limb bone by bone,
That what died last night can be whole today

Why live some soberer way and feel you ebbing out
I will not do it

Either give me enough wine or leave me alone,
Now that I know how it is
To be with you in a constant conversation
_____
FEBRUARY 2020


Jalāl al-Dīn Muḥammad Rūmī [1207-1273] also known as Jalāl al-Dīn Muḥammad Balkhī, Mevlânâ/Mawlānā and Mevlevî/Mawlawī, but more popularly known simply as Rumi, was a 13th-century poet, Hanafi faqih, Islamic scholar, Maturidi theologian and Sufi mystic originally from Greater Khorasan in Greater Iran.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Văn Thiện

Nguyễn Văn Thiện Born: 1975 Home town: Anh Sơn – Nghệ An Master in Comparative Literature and Critical Theories Currently a high school teacher, and a prolific writer. Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

1 comment

Leave a comment