GOING THE DISTANCE

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Nguyễn Thị Phương Trâm

GOING THE DISTANCE

Flying the distance. You’re stretched across a thousand miles as though missing is time. Your voice, what will it sound like to other people?

You are not here.

OH, MOTHER

The wind blows as though the world is at peace each time you laugh, love. The aching in my heart is a hairline fracture, I know you are trying to piece me back together. Your nectar is sticky still at the tip of my finger, each time I want to escape your hold on me.

Love, you have not been anything you have promised, you have made up this entire tale. Now you’re flying into the distance, I have to reserve an entire night to peel off the endless painful echoes of a child unnamed by its mother yet born into the world.

the heart is a dark deep hole, at the very tip of your finger, ecstasy. Art by Hoài Phương

THE PAIN, IT IS A PLEASANT SENSATION

It makes me smile knowing your heart resides right on my chest, love. Your voice melts away as I kiss you. The softness of your humility has no beginning and knows no end so much so that I am able to swim in an ocean in your eyes. Me floating in your mind. 

All the cells in my body dance along with your stories. On your lips is my beating heart. You are the sum of my existence, the moment as I sit down, and dream. I’m running (the length) along the soundest part within you, as though (the waves) the ocean is screaming in our slumber. (The clouds) fills the air, the moon will be there (instead of me) so you may (shine). I am no longer (afraid of) the dark and it is when (the light) no one could be forgotten. Your warmth (makes me whole) is there even (when) as seeds so that (love, you) may bloom. (The light) (never) lights up fear, light is filling (you up) when I sow the seeds (of love).

(Within) your marrow is the soft whisper, within you is an aching. It gets louder by the day, can you hear it love? Can you feel the earth’s plates shifting beneath the mountains? Because as you sink, the sea is your home. Water will seep into the corners of your eyes and all shall be cleansed. As the salt danced inside the scars, the way the pain gave you wings to fly, head for the sky.

OR PERHAPS YOU ARE HOPE?

Perhaps, I have not told you that, you are hope. Because just the sound of your name and I’m at peace. Your love, your glass is so full it overflowed, spilled, wetting the memories on our blanket. 

I have found peace, and this is enough to take me deeper into myself. You have left me with these tiny bruises. My pain grows larger as time passes, I will kiss them and fall into sleep, alone. I am at peace with the knowledge of the moment of your departure. The earth will continue to turn, let it turn, you must give way to day and night, light and rain. Life never once wholly embraces us.

What I have not discovered pains you, and makes you anxious. I hope it’s just a scar. A sacred scar. You did wish once that I would fall onto my knees and kiss the scars so it may help you achieve your most maddening of all dreams. 

THE COSTLY FLAME OF FATE

The sound costly flame of existence of a fleeting fateful moment. My poem is as long as the flame burning and calling your name as my eyes squinted and tried to search for you in a fog. I saw you dancing in a flame and I had wondered how my cold hands could reach out and hold you.

Lately, as I look for your flame it appears to be dying. I know you’re trying your best to be brilliant but now it is dead.

Now the darkness engulfs you at an incredibly surprising speed and you’re left alone with destiny. I looked at the darkness, and I could still see because you have left within me the cracks and fractures. My hands are warm by the heat of the flames. The flames are just there to spell out your name.

I had misunderstood the light. Brilliance begins with you but you only reflect the light. So you are not the sun, you are a period of my moon. I have to find something like sleep, so it may lay on my chest and push me down to the point I want to leave my marital bed. 

Then I remember the moon is shifting and fire has the right to burn everything in its path. It is when the horizon may weep for days.

Within your strength, I will sow the seeds inside your pain, where people might hurt you. I will use your tears to water the cracks missing in your heart. Since that is where your light shines through. The darkness is a reminder that all you need, radiates from your body, comes from your very being.

—-

September 2023

___

ĐI XA

bay đi xa, đi xa. bạn trải dài hàng ngàn dặm như thời gian từng bị mất tích. giọng nói của bạn, nó sẽ được mọi người nghe như thế nào?

bạn không có ở đây.

MẸ ƠI

gió vẫn thổi nhưng thế giới vẫn yên tĩnh khi em cười. nỗi đau trong tim anh như vết nứt, anh biết em đang cố hàn gắn cơ thể anh. mật ngọt của em vẫn bám vào ngón tay anh, khi anh muốn thoát khỏi những gì em trói buộc.

em chưa bao giờ là những gì em hứa, em đã bịa ra câu chuyện này và kể. bây giờ em bay đi, anh dành cả đêm để cởi bỏ nỗi đau của những tiếng vang không bao giờ kết thúc, của đứa trẻ mà chưa bao giờ được mẹ gọi tên vì không được sinh ra.

NỖI ĐAU, NÓ CŨNG ĐAU MỘT CÁCH DỄ CHỊU

anh mỉm cười vì anh biết trái tim em nằm trên ngực anh. giọng nói em tan chảy trong nụ hôn của anh. sự khiêm nhường của em mềm mại không có khởi đầu hay kết thúc để anh có thể bơi vào đại dương phía sau đôi mắt em. anh trôi nổi trong tâm trí em.

tất cả các tế bào trong cơ thể anh nhảy múa cùng câu chuyện em kể. trên môi em, tim anh đập. em là tất cả những gì làm anh tồn tại, là khoảnh khắc khi anh ngồi lại, và tận hưởng giấc mơ. anh chạy (dọc theo) phần sâu thẳm nhất trong em, như (những con sóng) đại dương gầm thét cho giấc ngủ. (những đám mây) đến để cho che đậy không gian, mặt trăng sẽ chiếm lấy (chỗ của anh) để em (tỏa sáng). anh không còn (sợ) tối tăm nữa (ánh sáng) là khi không ai có thể quên. hơi ấm của em (lấp đầy trong anh) ngay cả (khi) nó là những hạt giống để (em) nở hoa. (ánh sáng) (không bao giờ) chiếu vào nỗi sợ hãi, ánh sáng lấp (đầy em) khi anh gieo trồng (tình yêu).

(trong) tủy xương em có lời thì thầm, trong tâm hồn em có sự nhức nhối. tiếng kêu của nó càng ngày càng lớn hơn, em có nghe thấy không? em có cảm nhận được mặt đất đang chuyển động dưới chân những ngọn núi không? vì khi em chìm xuống, biển sẽ trở thành ngôi nhà của em. nước sẽ tìm cách thấm ra khỏi khóe mắt em để rửa sạch tất cả. và muối đang nhảy múa trong vết thương, như sự xót xa từng đưa em bay lên bầu trời.

HAY EM LÀ NIỀM HY VỌNG?

có lẽ anh chưa nói với em, em là niềm hy vọng. vì chỉ cần âm thanh của tên em là anh cảm thấy bình an. tình yêu của em, một chiếc ly đầy quá và nó đã tràn nước làm ướt kỷ niệm trên tấm chăn.

anh tìm thấy sự bình yên, chỉ điều này thôi đã đưa anh sâu hơn vào chính mình. em để lại cho anh những vết bầm tím nhỏ xíu. những nỗi đau ngày càng lớn này là của anh, anh sẽ hôn chúng và anh sẽ chìm vào giấc ngủ, một mình. anh bình yên khi biết đã đến lúc em phải ra đi. trái đất cứ quay và em hãy để nó quay, nhường chỗ cho đêm và ngày, mưa và nắng. cuộc sống chưa bao giờ ôm trọn đủ một vòng.

tất cả những gì chưa được anh khám phá là những gì đã khiến em căng thẳng. anh hy vọng nó chỉ như một vết thương. một vết thương thiêng liêng. em từng hy vọng anh quỳ xuống và hôn lên những vết sẹo và chúng sẽ giúp em đạt được những ước mơ điên rồ nhất của mình.

NGỌN LỬA MẤT MÁT CỦA SỐ PHẬN

ngọn lửa của sâu thẳm của mất mát của tồn tại của một thoáng qua của số phận. câu thơ anh cũng dài như ngọn lửa từng bùng cháy và gọi tên em khi anh nheo mắt nhìn qua sương mù. anh thấy em nhảy múa trong ngọn lửa và anh nghĩ làm thế nào đôi bàn tay lạnh giá của anh có thể ôm em.

những ngày này anh đi tìm ngọn lửa của em nhưng nó đã bắt đầu lụi tàn, anh biết em cố gắng hết sức nhưng ánh sáng và em đã bị tắt.

giờ đây bóng tối gia tăng với tốc độ kinh ngạc và em bị bỏ lại một mình với số phận. anh nhìn vào bóng tối, và anh nhìn thấy là nhờ vào những vết nứt em để lại trong anh. đôi tay lạnh giá của anh được sưởi ấm bởi sức nóng của những ngọn lửa. những ngọn lửa chỉ để đánh vần tên em.

anh đã hiểu sai về ánh sáng. sự rực rỡ bắt đầu từ em nhưng em chỉ phản chiếu ánh sáng. vì em không phải mặt trời, em là một chu kỳ của mặt trăng anh.

anh phải tìm kiếm những gì giống như giấc ngủ, nó đè nặng lên ngực anh đến mức anh từng muốn từ bỏ chiếc giường cưới của mình.

rồi anh nhớ ra rằng mặt trăng đang chuyển động và lửa có quyền thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. lúc đó bầu trời có thể khóc suốt nhiều ngày.

trong sức mạnh của em, anh gieo hạt giống trong nỗi đau, nơi người khác ném đá. anh dùng nước mắt của em để tưới lên những vết nứt mà trái tim bị thiếu. bởi đó là nơi ánh sáng của em xuyên qua. bóng tối là lời nhắc nhở, rằng tất cả những gì em cần, nó đang tỏa ra từ cơ thể em.

Dusk by Tien Bac Dang

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Lê Vĩnh Tài

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

1 comment

Leave a comment