the folds of time | Cư Sĩ Minh Đạt

the folds of time by Cư Sĩ Minh Đạt

thơ và tranh Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

Time does not only drifts
It folds

Like the light in one’s grasp
Slices of memory squashed

In the folds
The past touches upon the future
In a blink
A million autumn

Intangible roundabouts are the folds of time
The yearning in one’s heart
Where reason is nowhere
To be found

nếp gấp thời gian

thời gian không chỉ trôi
nó gấp lại

như bàn tay ôm lấy ánh sáng
như ký ức thầm lặng ép mình thành một lát mỏng

ở chỗ những góc gấp ấy
hôm qua chạm vào ngày mai
một cái chớp mắt
chứa cả triệu mùa thay lá

nếp gấp thời gian
không có hình thù
chỉ là những khúc quanh
mà trái tim ta nhớ
dẫu lý trí không còn tìm ra


 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

the echo of time | Cư Sĩ Minh Đạt

The echo of time by Cư Sĩ Minh Đạt

thơ và tranh Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

drifts not does time
in a straight line
pliable round waves
rising

a calling
a departure from the origin
reaching the height of high
heaven

to then return
less than perfect compared to
the beginning
yet more graceful
embodying the colours of shapeless
adventures

the echo of time
asks no question
but infinitely sings
in a finite
hollow heart

tiếng vọng của thời gian

không trôi thẳng
thời gian
ngân lên từng vòng sóng mềm

một tiếng gọi
rời nguồn cội
chạm vào những tầng trời
xa xôi

rồi quay về
không vẹn nguyên như thuở đầu
mà dịu dàng
mang theo sắc màu những chuyến đi không hình bóng

tiếng vọng của thời gian
không hỏi ai
chỉ hát mãi
trong trái tim trống rỗng mà vô tận

“Đồng tử giãn ra mù dần như sự vô cảm của thời gian à anh? 

🙂

 ác nhỉ.” Trâm


 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

A song of praise for Angelus Novus by Paul Klee | Cư Sĩ Minh Đạt

Coll IMJ, photo (c) IMJ

thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

I am an angel
I will not fly
I will not bow
I held hostage by the wind of history
my eyes wide open
started by something I not suppose to see

I do not have a mouth
because crying is not something I can do
I do not have hands
because covering my eyes is not something I can do
not witness the destruction

a storm
from heaven
binds my wings
pushing back to the future
as I
witness the accumulating devastation of the past
a mountain growing
bigger and bigger

I am Angelus Novus
a new angel
I am not the bearer of good news
I am the bearer of the eyes of witness
an undefined sadness

Paul did not drew me in a way you might understand
he drew me
so you can stay silent by my side
before we are washed away
by the words
the signs
the armies the hues
of revolutions

do not ask me where I’m from
my home is beyond
disintegration
do not ask me what I want
I can not help anyone
I am just a witness

if you can
sit and face me
don’t be afraid
don’t ask for answers
then I will nod in agreement
in silence with you
at the height of awareness

Khúc tụng ca cho Angelus Novus của Paul Klee

tôi là thiên thần
không bay lên
không cúi xuống
chỉ bị giữ lại giữa cơn gió của lịch sử
mắt mở to
như vừa thấy một điều không thể không thấy

tôi không có miệng
vì tôi không được phép khóc
tôi không có tay
vì tôi không thể che mắt mình khỏi những đổ nát

có một cơn bão
thổi từ Thiên đường
nó kẹp đôi cánh tôi
và đẩy tôi ngược về phía tương lai
trong khi tôi
quay nhìn đống đổ nát tích tụ từ quá khứ
như một ngọn núi đang lớn dần

tôi là Angelus Novus
thiên thần mới
nhưng không mang tin lành
tôi chỉ mang ánh nhìn của chứng kiến
và một nỗi buồn không biết là gì

Paul không vẽ tôi để bạn hiểu
ông vẽ tôi
để bạn im lặng cùng tôi
trước khi bị cuốn đi
bởi những con chữ
những khẩu hiệu
những đoàn quân mang màu cách mạng

xin đừng hỏi tôi đến từ đâu.
tôi không có quê hương ngoài sự tan rã
đừng hỏi tôi muốn gì
tôi không thể giúp ai
tôi chỉ chứng kiến

nếu bạn có thể
ngồi trước tôi
không sợ
không tìm câu trả lời
thì tôi sẽ gật đầu
và im lặng với bạn
trong sự tỉnh thức cao nhất

“Is that a promise? You by my side, and our silence will be our song. Louder than the temple gongs church bells and the angels and their trumpets. ” Trâm

🙂

 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Spiritual path to freedom | Cư Sĩ Minh Đạt

Hôm nay nhớ cái ống Canon. Sydney vào mùa thu nắng rất đẹp. Nguyễn Thị Phương Trâm chụp

thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

spirituality [1]
lies not in incense and the statues of saints
not reflected of the face of the faithful
nor does it lies in the sound of prayers
or in the star chart of those who craves fame

spirituality
is a wisp of smoke through the trees
in the first light see
the moment the morning mist knew not soon it will not be
bird tweeting because it is something they could

spirituality is the sigh of a mother
waiting for no one
forgiveness in the eyes of a father
silence between two lines of prayer
the discerned hallowed beyond the word

spirituality is a soul
surpassing a mountain
never finding Buddha
facing the sudden pain of the past
a kneeling soul
beyond the desire to be blessed
but to be one with sanctity of love

spirituality is synonymous with freedom
the freedom from one self
and all that defines us
to be no one with the ability to
gracefully welcome the world
smile for no reason at all

to Buddha
spirituality is to walk without leaving a trace
to Jesus
spirituality is an open heart with enough room to welcome God
to Lao Tzu
spirituality is a nameless wind through the rocks
those who follow shall be enlighten
and those who resist dwindle

spirituality is not a path
towards consolidation
but more of an undoing
the way an iceberg disappear in a stream
in its return to the limpidness of the ocean
where not a soul is left in pain
where there is no where else to go
left is the quiet
silence of revered freedom

tâm linh con đường đi tới tự do

tâm linh
không nằm trong lư hương tượng thánh
không đậu trên vầng trán của kẻ cầu khấn ngoan đạo
không trú ngụ nơi những tiếng tụng rập khuôn
hay lá số tử vi bay lượn giữa cơn mơ danh lợi

tâm linh
là một nhành khói nhẹ
bay qua cánh rừng sớm mai
nơi sương còn chưa biết mình sẽ tan
và chim hót không vì điều gì cả

tâm linh
là tiếng thở dài của một người mẹ không còn ai để đợi
là ánh mắt dịu dàng của người cha tha thứ
là khoảng lặng giữa hai dòng kinh
khi không có lời nào
mà vẫn nghe thấy sự hiện diện của cái thiêng

tâm linh
là khi một kẻ đi qua núi
chẳng tìm thấy Buddha
nhưng bỗng hiểu vì sao mình từng đau khổ
là khi một người quỳ xuống
chẳng để xin ân sủng
mà để tan ra trong một tình yêu với điều thiêng liêng

tâm linh là tự do
khỏi chính mình
và mọi thứ tưởng là mình
là biết mình không là ai cả
mà vẫn dịu dàng chào thế giới
với một nụ cười không lý do

theo Buddha
tâm linh là bước chân không dấu vết
theo Jesus Christ
tâm linh là trái tim rỗng để Thượng đế bước vào
theo Lao Tzu
tâm linh là gió không tên thổi qua khe đá
ai thuận theo thì sáng
ai cưỡng lại thì khô cạn

tâm linh
không phải con đường để trở thành
mà là để tan ra
như băng tan vào dòng nước
và trở về đại dương trong suốt
nơi chẳng còn ai để đau
chẳng còn đâu để đi
chỉ còn
sự lặng lẽ thánh thiện của Tự do

I am free you are free and we are free together [2]

I am free
no longer do I have to ask permission to breath
no longer do I have to look good to be seen
no longer do I need to mince my words

it will be a stroll
footloose my voice will be husky
and that shadow will be mine
I will own up to it

I will cry for no reason at all
I will smile not because I was praised
I will live for or against anyone
I will listen to the murmur in my heart

you are free
I no longer want you to be like me
no longer are the differences wrong
you don’t have to believe in the same thing
you can sidetrack
oppose
stay silent

I will view you
as a river
not for direction
but as testimony

no need to fix
no need to drag
I will let you be
who you are
wholly

all free
so I may see
the sky
in a new light
not just where the birds flies

I see death
not as my enemy
but just another room
in my house

suitability is no longer a necessity
nor is there such a thing as the right time
no one has to change
those who are thoughtless can continue to be thoughtless
those who are enlightened can continue to be enlightened

I am here
amongst the spring or the dry season
amongst the laughter or quiet
not of my choosing
but I am present

and for this reason
in living
I am free

but sometimes
I thought I was free
flying amongst the dense thoughtless clouds
mistaking the applause for light
mistaking the choices for enlightenment
mistaking the chains for a new
an ideal name

we decorate our cage with flowers
dub it the home of our soul

the freedom in thoughtlessness is a beautiful dream
for someone who is still asleep

but one day
for no reason at all
not by anyone’s call
our shadow shall disappear
in the silence

no one will have the desire to fly
no one will be afraid of falling
left is a swirl without
heart
border
words
purpose

where
a petal
falls
unaware to all

a void
between calls
found to suddenly contain
the multitude of what has been forgotten

the manifestation of freedom
has no answers
nor does it need it

it is a presence
always there but without a name

precedes me
you
us and our liberty

to this very moment
this swirl without an origin
is with you breathing

no flowers and yet
it blooms
no soil and yet
it nurtures
no poetry and yet
it is whole

tôi tự do anh tự do và tất cả mọi người cùng tự do

tôi tự do
tôi không còn xin phép để thở
không còn làm đẹp để được nhìn
không còn nói những điều an toàn

tôi bước đi
với đôi chân cong
giọng nói khàn
và bóng tối của chính tôi
mà không giấu nữa

tôi khóc không cần lý do
tôi mỉm cười không vì được khen
tôi sống
không theo ai
không chống ai
chỉ lắng nghe tiếng gọi trong ngực mình
rất khẽ

anh tự do
tôi không còn mong anh giống tôi
cũng không còn gọi khác biệt là sai
anh có thể không tin vào điều tôi tin
anh có thể đi lạc
nói ngược
im lặng

tôi vẫn nhìn anh
như một dòng sông
không phải để định hướng
mà để chứng kiến

không còn sửa
không còn kéo
tôi để anh
được là anh
trọn vẹn

tất cả tự do
và rồi
tôi nhìn bầu trời
như chưa từng gọi đó là trời
chỉ là khoảng rộng
nơi chim bay

tôi nhìn cái chết
không như kẻ thù
mà như một căn phòng khác
của ngôi nhà đang sống

mọi điều không còn cần hợp lý
mọi sự không cần phải đúng lúc
mọi người không cần phải đổi thay
ai đó vô minh cứ vô minh
ai đó cần thức tỉnh cứ thức tỉnh

tôi ở đây
giữa mùa xuân hay mùa khô
giữa cười hay lặng
giữa ánh sáng hay tro bụi
tôi không chọn
chỉ hiện hữu

và chính thế
sự sống
được tự do

nhưng cũng có khi
ta tưởng mình tự do
mà đang bay giữa mây dày vô minh
gọi tiếng vỗ tay là ánh sáng
gọi sự chọn lựa là tỉnh thức
gọi sợi xích bằng cái tên mới
lý tưởng

ta trang trí cái lồng bằng hoa
và bảo đó là nơi trú ngụ
của linh hồn

tự do trong vô minh
là một giấc mơ đẹp
của người chưa biết mình đang ngủ

rồi một hôm
không do đâu
không ai gọi
bóng của chính ta
tan trong im lặng

không còn ai muốn bay
không còn ai sợ rơi
chỉ còn một xoáy tròn
không tâm
không biên
không lời
không đích

nơi đó
một cánh hoa
rơi
mà không ai thấy nó rơi

một khoảng không
ở giữa hai tiếng gọi
bỗng hóa ra
chứa tất cả những gì từng bị bỏ quên

tự do chứng ngộ
không có câu trả lời
và cũng không cần câu hỏi

nó chỉ là sự có mặt
của chính cái không thể gọi tên
vẫn luôn có đó

trước khi có tôi
trước khi có anh
trước khi có chúng ta cùng tự do

và giờ đây
vòng xoáy không khởi điểm ấy
đang thở cùng bạn

không hoa
mà nở
không đất
mà đỡ
không thơ
mà đầy

present always are the wings of freedom [3]

freedom is not a bird
it does not fly away to then return
it is here
preceding thoughtlessness
beyond enlightenment
because it had never arrived
it can never leave

but us
the pilgrim in samsara
want to see freedom
as though it is something opening
we need two wings
one wing is wisdom so we can see
one wing is compassion so we can not leave anyone behind

wisdom
is not knowing
but a bright flame that will burn to ashes all duality
right and wrong
good and evil

wisdom is an unhindered view of both
the ego and its nemesis
not missing a mark

compassion is not a weakness
time and again it is an endurance of an infinite origin
embracing a broken dream and yet not once
did it had the desire for it to be whole
change is not needed when it comes to love

compassion is
having the courage to sit right next to a wordless pain that never retreats
that means for both you and those who had crossed the line
those who had tried to take your freedom

wisdom is free from phoney liberty
compassion is being open to other people’s freedom

when you have both
you have no need for liberation
since none of us were ever bound

freedom flies not
it has its feet on the ground running
but when it stops
the wings of its heart is wide open

freedom
needless
present and ready.

đôi cánh của tự do không dời

tự do không phải con chim
nó không bay đi không trở lại
nó ở đây
từ trước vô minh
từ sau chứng ngộ
nó chưa từng đến
nên không thể rời

nhưng ta
kẻ hành hương trong luân hồi
muốn nhìn thấy tự do
như một điều đang mở ra
ta cần hai cánh
một cánh là trí huệ để thấy
một cánh là từ bi để không bỏ ai lại

trí huệ
không phải là hiểu biết
mà là lửa sáng
thiêu cháy mọi nhị nguyên
mọi định nghĩa
mọi phân xử giữa đẹp và xấu
đúng và sai
thiện và bất thiện

trí huệ là ánh nhìn
không vướng vào mắt
nhìn cả kẻ thù và bản ngã
mà không cần loại bỏ

từ bi
không phải là mềm yếu
mà là sức chịu đựng vạn kiếp
ôm lấy một giấc mơ tan nát
mà không ép nó trở nên trọn vẹn
không cần ai phải thay đổi
mới được yêu

từ bi là dám ngồi cạnh
nỗi đau không lời
mà không rút lui
làm bạn với ngay cả kẻ muốn xâm hại tự do của mình

với trí huệ
ta không bị dính vào tự do giả tạo
với từ bi
ta không khép lại với tự do của người khác

với cả hai
ta không cần được giải thoát
vì biết không ai từng bị ràng buộc

tự do không bay
chính ta là người vẫn chạy
nhưng khi dừng lại
với hai cánh mở ra từ tâm

tự do
không cần đến
đã có mặt

“Only in poetry you are free” Trâm 

🙂

“You are truly free when you are unencumbered by the judgment and rule of society, you live and die by your actions. But it comes at a price. That price is not sometimes but often is loneliness. I see you.” Trâm 

🙂

 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

to mindfully go with the flow | Cư Sĩ Minh Đạt

thơ Cư Sĩ Minh Đạt tranh Bùi Chát
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

with Bùi Chát
art is his way of discerning the breeze
through his fingers
colours, the air in his lung
his hands the leaves in the wind

writing is how the vernacular
passes through the soul
the words never stay
falls
to silence

some brushstrokes begins not
ends not like sleep
mindfully goes with the flow

poems composed
before it is written
continues to live
beyond the last line

art beyond images
poetry beyond words
they mindfully go with the flow
the way ink spreads in a dream
the way time flows at the heart of a stone

me standing
watching
not to understand
just here
as the rain would in the rain
as the eyes would in the eyes
together go with the flow
to no where in particular
only to know that
there is this one time
I am mindfully going
with the flow



trôi & thức

với Bùi Chát
vẽ là cách
nghe gió thổi qua tay
màu sắc là hơi thở
và bàn tay là chiếc lá đang bay

viết là cách
để ngôn ngữ lách ngang qua một linh hồn
chữ không đậu lại
rơi
thành thinh lặng

có những nét vẽ
không bắt đầu
không kết thúc
trôi như một cơn ngủ biết mình đang tỉnh

có những bài thơ
viết trước khi viết
và tiếp tục sống
sau dòng cuối cùng

tranh không còn là hình ảnh
thơ không còn là ngôn từ
chúng trôi & thức
như mực loang trên mộng
như thời gian tan chảy trong lòng đá

tôi đứng xem
không để hiểu
chỉ để hiện diện
như cơn mưa đứng trong cơn mưa
như đôi mắt lặng trong đôi mắt
trôi cùng nhau
không để đến đâu cả
mà để biết
đã có một lần
tôi cũng trôi & thức

Acrylic, sơn dầu, oilstick.. trên canvas 2024 by Bùi Chát
Acrylic, sơn dầu, oilstick.. trên canvas 2024 by Bùi Chát
Acrylic, sơn dầu, oilstick.. trên canvas 2024 by Bùi Chát

 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Asger Jorn and rebels like him | Cư Sĩ Minh Đạt

Asger Jorn 1944 Danmark [Asger Oluf Jørgensen]

thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

I. Jorn & Pollock
a ​​rhythmic sea a sea of fire

Pollock’s whispers to the universe
waves his hands like the wind that rides the surface of moon
paint dripping like an echo from the unconsciousness
and the painting is a hymn without words

Jorn breaks down the door as he enters
his hands are red with the blood of the midday sun
you are meditating while I sing
you are silent while I am laughing aloud

Pollock paint in faith
Jorn paint in doubt
both flowing
a two parallel rivers that will never meet
parallel rivers heading for the same boundless sea

II. Jorn & Dubuffet
A game one play in the basement

Dubuffet digging a well in the Dark
embracing the artwork from the Asylum
Art Brut is what he calls it
an untamed art

Jorn throws a block of mud on the Wall
laughing
I don’t want to be cured
I want to burn
I am not seeking the truth
I am searching for the screams

Dubuffet is quietly
severe
Jorn is noisy
Wet like hard liquor

both hate museums
while one of them is destructive
the other just want to hide in a cave and draw

III. Jorn & Klee
an ink stain on an old music sheet

Klee breathes like a cloud drifting through the universe
he draws maps for dreams
dancing symbols some where between
mathematics and music

Jorn turns the map over
draws a monster eating the sun
and says
I don’t need to understand
the only thing I need is my ability to feel
his beauty are the whispers
while mine is a push through the door

Klee bows
smiles
place a full stop in Jorn’s hand
Jorn takes it
tosses it into the wind
and walks away

IV. Jorn – no one
all
faces behind the paint

no one can hold Jorn
no theory
no academy
no saint can stand behind him without getting splashed with paint

he comes
like a wild child
in the middle of a ceremony full of serious people

he paints with not the unconsciousness
he thinks with living ink
he laughs prior to the moment I realise I’m alive

Jorn will never die
he hides in a painting that has been painted over
and over again ten times
each layer is a new level of freedom that has not been explored

ps. an afternoon nap & notes on what I think I feel.

@highlight

Asger Jorn và những kẻ đồng loạn

I. Jorn & Pollock
biển lửa và biển nhịp

Pollock thì thầm với vũ trụ
vung tay như gió lướt mặt trăng
sơn nhỏ xuống như tiếng vọng từ vô thức
và tranh là khúc tụng ca không lời

Jorn phá cửa bước vào
tay đầy màu đỏ như máu buổi trưa
cậu thiền tôi hát
cậu im lặng tôi cười vang

Pollock vẽ bằng niềm tin
Jorn vẽ bằng sự nghi ngờ
cả hai đều chảy
như hai dòng sông không hẹn nhau
vẫn cùng đổ về biển không bờ

II. Jorn & Dubuffet
trò chơi dưới tầng hầm

Dubuffet đào giếng vào bóng tối
hứng lấy những bức vẽ từ trại tâm thần
ông gọi đó là Art Brut
nghệ thuật chưa được thuần hoá

Jorn ném một khối bùn lên tường
cười
tôi không cần chữa lành
tôi muốn cháy
tôi không tìm sự thật
tôi tìm tiếng thét

Dubuffet yên lặng
khắc nghiệt
Jorn ồn ào
ướt át như rượu mạnh

cả hai đều ghét bảo tàng
nhưng một người muốn phá
kẻ kia muốn biến nó thành một cái hang nguệch ngoạc vẽ

III. Jorn & Klee
một vết mực trên bản nhạc cổ

Klee thở như một đám mây trôi ngang vũ trụ
ông vẽ những bản đồ cho giấc mơ
những ký hiệu nhảy múa
giữa toán học và âm nhạc

Jorn lật ngược tấm bản đồ
vẽ một con quái thú đang ăn mặt trời
và nói
tôi không cần hiểu
tôi chỉ cần chạm
cái đẹp của anh là thì thầm
của tôi là xô cửa

Klee cúi đầu
mỉm cười
đặt vào tay Jorn một nốt lặng
Jorn cầm lấy
hất văng nó vào gió
và đi

IV. Jorn – không ai cả
tất cả
gương mặt sau vệt sơn

không ai giữ nổi Jorn
không lý thuyết
không học viện
không vị thánh nào đứng kịp sau ông mà không bị sơn văng trúng mặt

ông đến
như một đứa trẻ hoang
giữa buổi lễ của những người nghiêm trọng

ông vẽ bằng phần không phải vô thức
ông nghĩ bằng mực sống
ông cười trước khi tôi biết mình đang sống

Jorn không chết
ông trốn trong một bức tranh đã bị vẽ đè
mười lần
mỗi lớp là một tự do chưa kịp phát nổ

ps. nghỉ trưa chút & viết những điều mình cảm

@nêu bật


 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

pure shadow and light | Cư Sĩ Minh Đạt

Agnes Martin, This Rain, 1958

thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

@the Tate Modern
a painting
in white
a wordless white
without instructions
or obstruction
to those who view
it’s quiet
there
like a friend

as the light
leans in
a thin layer of gesso
quivering like new skin
as I began to discern
the air of the painting

in a world full of voices
Agnes Martin’s work
speaks via a net
a conductor’s hand
soft charcoal lines
the air though the lungs of a Zen master
she speaks not of flowers
not of pain
she opens the door to a world
where the light introduces itself

in another room
Robert Ryman did not sketch
he spreads paint as though someone had spread
a layer of ice in the lake
ice with structure
with selvage
glue streaks
and the untouched things he had left behind
touched lightly by the light
as its shadows leaves
not a mark
left is a substantial feeling
fast asleep in the silence

Ellsworth Kelly is too here
in colour
a patch of red
a patch of blue
not diluted
not mixed
the colours he presents
in absolute
a solid sound bouncing around inside an empty room.
no symbolism
no comparing
it in itself is shape and light

people like them, those who paint in white
in grey
in nets or block
follow the same path
a path toward nihilism

where
light is no longer light
the direct perception of what can not be expressed with colour
space no longer a foundation
but something that waits patiently
the material no longer a vessel
but a quiet master
and awareness no longer is me watching
but that I am here

hence
each piece of minimalism
is a meditative gate
a visual breath
a pure reflection
so I may
when there is enough quiet
find myself again
in the soft charcoal lines
silent white domain
and a ray of light

I too have a chance
to draw

tối giản và ánh sáng

tại Tate Modern
có một bức tranh
chỉ trắng thôi
một màu trắng không kể gì
không dạy gì
không làm phiền người xem
nó đứng đó
lặng lẽ
như một người bạn

và rồi ánh sáng
nghiêng xuống
một lớp gesso mỏng
rung lên như da thịt non
tôi thấy
bức tranh bắt đầu thở

trong một thế giới đầy giọng nói
tranh Agnes Martin
nói bằng lưới
bằng nhịp tay run rẩy
bằng những đường chì nhẹ
như tiếng thở đều của một người đã thiền đủ lâu
cô không nói về hoa
cô không nói về khổ đau
cô chỉ mở ra
một không gian
để ánh sáng được tự kể mình là ai

ở một phòng khác
Robert Ryman không vẽ
ông trải sơn như người đặt một lớp băng lên mặt hồ
lớp băng ấy có kết cấu
có mép vải
có vết keo
và có cả những gì ông để lại như chưa từng động vào
ánh sáng chạm vào
trượt nhẹ
bóng không hằn
chỉ hiện ra một cảm giác vật chất đang ngủ trong im lặng

Ellsworth Kelly cũng đến đây
với màu
một miếng đỏ
một miếng xanh
chẳng pha loãng
chẳng trộn nhoè
màu của ông hiện diện
một cách hoàn toàn
như một khối âm thanh vang trong một căn phòng rỗng.
không biểu tượng
không so sánh
chỉ có ánh sáng và hình thể
là chính nó

và tất cả những người như họ
dù vẽ trắng
vẽ xám
vẽ lưới hay vẽ khối
đều đi chung một con đường
con đường về cái Không

nơi đó
ánh sáng không là ánh sáng
mà là trực nhận của một cái gì không thể nói bằng màu
không gian không là nền
mà là sự chờ đợi không cưỡng cầu
vật chất không là phương tiện
mà là người thầy im lặng
và nhận thức không còn là tôi đang xem
mà là tôi đang có mặt

vì thế
mỗi bức tranh tối giản
là một cổng thiền
một hơi thở thị giác
một tấm gương vô nhiễm
để tôi
khi đủ yên lặng
có thể gặp lại mình
trong một nét chì mềm
một vùng trắng lặng
và một vệt ánh sáng

tôi cũng
được vẽ

A sketch of Cư Sĩ Minh Đạt by Nguyễn Thị Phương Trâm

 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

luxury, elegance & charm | Cư Sĩ Minh Đạt

Books. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

luxury
elegance
& charm

three amongst
the guises of this world

echoes of heels on a marble floor
gold buttoned coats
and the third has nothing on
but a breeze through a bamboo grove

luxury is those with money
lots of money
they use money to build a fortress around them
shine from precious stone
gleam from a polished glass of wine
blaring music from loud speakers
can not liven the soul
just enough light to reflect the illusion of power

luxury is a pretty shell
expensive
empty
skin deep

elegance is not an extravagance
but the crystallization of a good life
boundless wisdom
refine emotions
sublime beauty of those who can rise beyond pain
forgiving not vengeance
quiet not boastful
have a smile still for those who pushed them down an abyss

they don’t need a scepter
to make the crown yield
the way Achilles kneels by Hector’s body
in the tears of those who kill their children
forgiving eyes of Priam a father who has lost so much

glint of gold in a tragic painting
warmth in the middle of all the cold steel
courage

elegance stands tall
but understands when to submit
when to talk
when talk means an olive branch
in place of a sword

elegance is a temperament
it doesn’t show off
it does not ask for anything
but like a deep river it is always present
such quality
sometimes have been preserved and cultivated for many generations

charm goes without saying
those who are charming do not know they are charming
needs no one to look at them
the smile like a lotus in the middle of a misty pond
not for anyone
not for themselves
only because the lotus is blooming

care not for luxury
or is bothered by elegance

charm is like a falling leaf
adding yellow to autumn
is a smile
no one sees
and greatful is the a far away star

charm comes not from tragedy or victory
it does not need applaud or an explanation
it does not need to be remembered

charm is
light footsteps on dry red cray
the discerned scent of tea poured unseen
innocent smile of a child surrounded by rot
a lotus flower leaning towards no one at all

those who live in luxury believe they are elegant
those who are elegant see clearly these boundaries
those who are charming are unaware of their charm
precisely because of such obliviousness
they are beyond reputation

luxury strives for gratification
elegance is the quintessense that has been refined
for generations
charm is as innate as poetry

a nobility untainted by darkness
unaffected by their own beauty
their beauty is more the air of them

elegance is like the light at dusk at the end of a fight
charm is like the sunlight at dawn through a dewdrop

brighter amidst neon lights
brilliant in a dynasty nor matter strong or weak
fragrance in a small kitchen

these three levels
three tides of beauty
one discerned by the eyes
one discerned by the heart
and one that can only be discerned by what is intangible

you can clasp your hand
or simply smile
since what is most beautiful
is just a breath of fresh air

xa xỉ
sang trọng
và duyên dáng

trong nhiều dáng vẻ
có ba dáng vẻ bước đi trong thế gian

một kẻ đi với tiếng giày vang trên sàn đá cẩm thạch
kẻ khác đi với bộ áo khoác đen cài khuy vàng
và người cuối cùng
không mang gì cả
chỉ đi như gió nhẹ qua rặng trúc

xa xỉ là kẻ có nhiều tiền
và rất nhiều tiền
dùng tiền để gây dựng vẻ ngoài
ánh sáng chói từ đá quý
lóng lánh qua ánh rượu vang
và âm nhạc xập xình qua dàn loa hiện đại
không làm sáng được tâm hồn
chỉ đủ để phản chiếu một ảo ảnh về quyền uy

xa xỉ là vỏ đẹp
đắt
rỗng
nó dừng lại ở ngoài da

sang trọng không phải là sự xa hoa
mà kết tinh từ đời sống tử tế
với hàm lượng trí tuệ mênh mông
và phong phú cảm xúc
là vẻ đẹp của một người biết đứng dậy sau thương tổn
biết thứ tha khi có thể ra tay
biết giữ im lặng thay vì khoe khoang
và biết mỉm cười với người từng đẩy mình xuống vực

và người đó không cần quyền trượng
vẫn khiến vương miện cúi đầu
có trong dáng quỳ của Achilles bên xác Hector
trong nước mắt của kẻ giết con
và ánh mắt tha thứ của Priam người cha mất mát

là ánh vàng dịu trong bức tranh bi tráng
là hơi ấm giữa thép lạnh
và lòng can đảm

sang trọng đứng thẳng
nhưng biết cúi đầu đúng lúc
nói ít
nhưng mỗi lời là một nhành ô liu
trong tay người cầm kiếm

sang trọng là khí chất
không phô
không cầu
nhưng luôn hiện diện như một dòng sông sâu
cốt cách đó
có khi được lưu tồn và vun đắp từ nhiều đời kiếp

duyên dáng lại là một chiều không lời
người duyên dáng không biết mình duyên dáng
không cần đo xem ánh mắt ai đang dõi theo
họ cười như một đóa sen giữa hồ sương
không vì ai
không vì mình
chỉ vì đó là điều sen nở

không biết tới xa xỉ là gì
cũng chẳng màng sang trọng

duyên dáng như chiếc lá rơi
góp thêm thêm sắc vàng cho mùa thu
là nụ cười
không ai thấy
mà một vì sao xa biết ơn

duyên dáng thì không đến từ bi kịch hay chiến thắng
không cần tung hô hay diễn giải
không cần được nhớ

duyên dáng là
một bước chân nhẹ qua bụi đỏ
một chén trà rót không nhìn mà ngát hương
một nụ cười bé thơ giữa bãi rác
một cành sen nghiêng về phía không người

kẻ xa xỉ tưởng mình sang trọng
người sang trọng biết rõ ranh giới ấy
người duyên dáng không biết gì cả
nhưng chính vì không biết
mà vượt ngoài mọi phân biệt

xa xỉ hớn hở hướng tới thoả mãn
sang trọng là tinh hoa đã luyện
đến từ nhiều đời
duyên dáng chỉ thảnh thơi cũng hóa thơ

một người cao thượng vì đã đi qua bóng tối mà không để nó nhuộm màu
một người không biết mình đẹp
nên cái đẹp thành khí trời

sang trọng như ánh hoàng hôn cuối trận chiến
duyên dáng như giọt sương dưới ánh mai

một kẻ sáng chói giữa ánh đèn neon chưa vụt tắt
một người lấp lánh giữa vương triều khi mạnh khi suy
một người tỏa hương trong căn bếp nhỏ

ba tầng ấy
như ba lớp sóng của cái đẹp
một lớp chạm mắt
một lớp chạm tim
và một lớp chạm… vô hình

bạn có thể chắp tay
hoặc chỉ mỉm cười
bởi những gì đẹp nhất
chỉ cần được thở nhẹ ra

@nêu bật


 Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.