NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF…(2)

An epic poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
[5th revision; 2019-2022]

a bird in folklore

NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (2) 

1.
The best way to get her to love you is to turn off the headlights, and head straight for the darkness…

she will render in your ear
a song of white clouds and snow

your body will be like the mist
autumn shall be within you
your hands will be a bit cold
since you’re going to turn into winter

the best way to fall in love
it’s as simple as drinking a glass of peppermint water
a nip of a strong spirit
don’t worry about how drunk you’ll get
don’t dwell on the bitterness beyond it

don’t over analyse
as though there’ll be an impending war…





2.
She wants a red dress…

she wants a red dress
she wants it to be light and soft
hugs her skin
to the point
someone will shed
a tear…

she wants a second red dress
emblazoned with a star
in a yellow frightful of everything

she selects a dress from the rack
the way she would parts of her body
to be born again in the world
in tears
in love

she would wear it like the mist
skin
feathers
hair…

her dress will be shimmering
so he had to tread lightly
as he would in a dream

it will be the most glorious of adornment
she will wear
to her death


3.
Not just a red dress, she wants to put on a pair red shoes

she steps into the autumn garden
as though something was burning
she runs barefoot on the green grass

death is everything that is lost
lost also is autumn
and it’s again spring

something is burning
a plane ticket maybe
taking her from the garden
so she may have to allow
more tears
running barefoot
pains her

now she’s scared of running barefoot
she wears red shoes
as far as he could remember
she would run like the wind

4.
Then she would wash her red dress, hang it up…

and it would seem as though
the Sun
couldn’t catch a glimpse
of the lining of her dress…


5.
Not only her dress but also her shoes…

her shoes
private
letters

he has seen
her shoes
just there sitting
singing
the Sad Hymn
about why The Lord claimed we’re blameless?

not just her dress
but sometimes she has to put up with
the ill fitted shoes

as though all eyes
were on her…


6.
A poem or merely a rope…

at the finish, why do lovers always end up
as breathless as swimmers
racing against each other?

it ended? Could love not be an ocean
full of giddy dizzy waves

not so debilitating
that my love you think it’s like death
and we’ll end up believing that
love is like a length rope rolled up
not just the last twist of the rope
not just the times our hands were tied
not just the times we were flying
love to then
together fall…

and amidst all that
the poem is as long as a rope
that could be used to hang
the two of us…

7.
When we say goodbye, do we walk away slowly, or make a run for it…

so romantic is the falling rain
soft and squishy between your toes
inside one of your shoes

how could you possibly believe
we wouldn’t get wet?

even if you didn’t want to
all you need to do is lookup
see up there
the ceiling fan
spinning at maximum speed

but don’t stir
the ice in the coffee
the eyesore at the literary club

the slight frown on your face
the way you light your cigarette
how you now detest the smell of smoke
including the burning smell of logs
in the fire

since winter is no more
in the mountain borough
no more
steaming hot body
odour





8.
When she won’t stay, people will talk…


when she won’t stay, people will talk
all those poems about her
her eyes, her hands
tightly holding on

to after precedes to rip your heart apart
take pieces of herself
and you
with her…



9.
Because you can’t make up your mind…

you want blood
because for all you know
there’s nothing left to do
but to be
drunk
again…


10.
You don’t remember her weeping like the rain…

in the middle of the Northern winter gale she’s up late
her throat was sore and her voice raspy
like a bone was stuck in her throat

she called you, it was a long talk
her voice husky, ghostlike

tonight, someone rang about your heart
they found it at her place
she was gone and your fervour
destroyed heart
was still there

you know pain bleeds poetry
like the alcoholic myths
you’re jealous of how she lies with the sea, the sand
and everyone else

when poetry is an image of her
beauty is a razor blade
caught in your throat

you don’t need to wait for the Northern winter wind
your voice is always raspy

by the desperate smell of moss and pines
behind the house
you’re singing
as though each syllable is dripping with blood

your guardian angel cares for you always
berating you with bullets
even when you’re miserable
and despicable


11.
The poem…

how may it truly explain separation
a fateful journey?
red flag, red skirt
red banners
how will you ever be able to find her
get to know her more than she knows herself?

as though you have lots of money

in an afternoon in July
it is cold, windy and raining
but all you can smell is sewage
you’re sitting
on a cold rock
the autumn
damp
and unappealing…



12.
Then just like that

it was all unbelievable to her
her sad eyes
her hands was up in the air
she walked out of your life

the poems
in a single moment lost its weight
fuzzy in the morning light
in a sub-basement where she used to sit and sipped her cocktails

not because she didn’t understand
as we leaned in, licked her fingers
bit her shoulders gently
she screamed

not because she didn’t understand
the poems once upon a time had its moment in the limelight
now fiddling with a happiness
that’s no more
than darkness

the light behind the butterfly wings
as fragile as a dot out in the ocean
the moment the enemy showed itself

as she slowly died in her sleep
the poem will be the entity
doing the autopsy



13.
A bird in folklore…

flies to survive
out of thin air
whispers for wings…

these whispers for wings knew how to fly
before they fall
she is perhaps the same

she is flying
and you feel
the sky is now as low
as the autumn
not room enough
for the leaves to fly…



14.
There’s no need for you to be afraid anymore

you could continue to fly around
in your room
like a mosquito
sucking blood
save us
from Malaria

people say
saving corpses
you need not fly
the entire night

now just simply save
her thoughts and the poets
raining down just outside your window

as the poets’ eyes are blinded by
a gift from the emperor
a long cloak which is always regally sweeping across the floor…

15.
The end

how amusing is fame
it has brought you nothing
but smallness, fear, and shame

the man gave you
a cage
and all you see is a young woman

she walks from your bed to the pool
she’s giggling with you

she jumps excitedly in the pool
and the waves
swept across her body
into her red underwear

thus is the etymology
even when it’s not worthy of trust
you see a man’s hand
always on a tiger’s head

his thinning hair and whiskers
entertaining you
as the young woman splashes in the pool
got wet

when the waves spill over the brim of the pool
touching you
like a finger

you see a tiger suddenly by your side
even before
you manage to pick up your phone
to send a message, take a picture
to print another
tiger out of paper…

ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI CỦA… (2)

1.
Một cách tốt nhất để được nàng yêu, là tắt đèn pha và lái xe vào bóng tối…

nàng sẽ hát vào tai bạn
bài hát về đám mây và tuyết trắng

sau đó bạn sẽ thấy cơ thể của mình như sương mù
mùa thu đang ở trong bạn
bàn tay của bạn hơi lạnh
vì bạn sắp hóa thành mùa đông

một cách tốt để rơi vào tình yêu
nhiều khi chỉ là uống một ly bạc hà mát lạnh
một ly rượu mạnh
nếu có say bạn cũng đừng quá lo lắng
khi thức dậy cũng đừng quá cay đắng

bạn cũng đừng suy nghĩ quá nhiều
như sắp có chiến tranh…

2.
Em muốn một chiếc váy màu đỏ…

em muốn một chiếc váy màu đỏ
em muốn nó mỏng manh
em muốn nó ôm thật chật
cho đến khi một giọt nước mắt
của người nào đó
rơi…

em muốn một chiếc váy khác cũng màu đỏ
ngôi sao vàng như một nỗi sợ hãi
về bất cứ điều gì

khi em lựa chiếc váy từ các móc áo
như đang lựa chọn một cơ thể
sẽ mang em vào thế giới này
cùng với tình yêu của em và tiếng khóc

em sẽ mặc nó
như xương
như da
như lông
như tóc…

chiếc váy của em sẽ lây lan như ánh sáng
chàng hãy bước nhẹ nhàng
trên giấc mơ

và đó cũng là bộ trang phục đẹp nhất
em sẽ mặc
khi xuống mồ…

3.
Không chỉ váy đỏ, em đang mang đôi giày màu đỏ…

mùa thu em bước ra khỏi khu vườn
như một cái gì đang bốc cháy
em phải chạy
chân trần trên cỏ màu xanh

rằng cái chết chỉ là những gì chúng ta mất đi
khi mùa thu cũng mất
bây giờ là mùa xuân

vẫn còn một cái gì đang cháy
có lẽ là chiếc vé máy bay
sẽ mang em ra khỏi khu vườn
sau đó có thể em còn phải làm rơi
những giọt nước mắt
vì chạy chân trần
em đau…

nên bây giờ em sợ chạy chân trần
em đang mang đôi giày màu đỏ
chàng nhớ không
cơn gió…

4.
Sau đó em giặt chiếc váy đỏ, và phơi…

hình như mặt trời
đã không kịp nhìn thấy
lần vải lót chiếc váy
của em…

5.
Không phải chỉ là váy áo và giày dép…

giày dép, đó là bí mật riêng tư
như những lá thư
của em

chàng có thấy
những đôi giày
vẫn mang dưới chân em
khi em ngồi hát
bài Phúc m Buồn
và không hiểu tại sao Thiên Chúa nói chúng ta vô tội?

không phải chỉ váy áo
mà nhiều khi em phải chịu đựng
một đôi giày chật

như ánh mắt
mọi người…

6.
Bài thơ hay chỉ là một sợi dây thừng…

sao đến lúc kết thúc, những người yêu nhau
sẽ kiệt sức như hai vận động viên
bơi lội?

nó đã kết thúc? Tình yêu không thể là
một đại dương với những cơn chóng mặt của sóng

không chỉ kiệt sức
mà em nghĩ nó giống như cái chết
và chúng ta sẽ nghĩ về tình yêu
giống như chiều dài của một cuộn dây
mà vòng xoắn cuối cùng
không chỉ là những lần trói tay
không chỉ là những lần chúng ta bay
yêu
và cùng rơi xuống…

mà ở giữa đã có
một bài thơ dài như sợi dây thừng
vẫn dùng treo cổ
hai chúng ta…

7.
Chúng ta sẽ đi bộ chậm rãi, hay bỏ chạy lúc chia tay…

mưa đã rơi một cách lãng mạn
ướt mềm các ngón chân của bạn
trong một chiếc giày

làm thế nào bạn nghĩ cơ thể của chúng ta
không ướt?

khi bạn không muốn
bạn chỉ việc ngửa
mặt
nhìn chiếc quạt trần
đang quay hết sức

như bạn từng xoay
những viên đá tan trong ly cà phê
quán văn cay mắt

bạn chỉ hơi nhăn mặt
khi mình châm điếu thuốc
bây giờ bạn ghét mùi khói
cả những que củi
trong lò sưởi

vì mùa đông
phố núi đã không
còn
hơi người
bốc khói…
8.
Khi nàng không ở lại với bạn, chắc sẽ có người thầm hỏi…

sao nàng không ở lại với bạn, có người thầm hỏi
những bài thơ của nàng
hai mắt và bàn tay của nàng
giữ chặt lấy bạn

và sau đó nàng xé trái tim bạn
lấy cả phần nàng
và phần của bạn
mang đi…

9.
Chỉ là bạn còn ngần ngại…

bạn muốn giết
nhưng tất cả những gì bạn biết
là chỉ còn
có thể
say
thêm lần nữa…

10.
Bạn không nhớ nàng đã khóc như mưa…

nàng luôn dậy muộn vào mùa gió chướng
giọng nói của nàng với những cơn đau
như bị hóc xương

nàng gọi cho bạn một cuộc điện thoại
dài và khàn như một bóng ma…

tối nay một người lạ gọi đến nói rằng trái tim của bạn
đã tìm thấy trong căn hộ của nàng
nàng bỏ đi khi trái tim bạn vẫn còn ở đó
và đã bị nỗi nhớ
phá hủy

bạn biết bài thơ chảy ra từ nỗi đau
giống như huyền thoại về rượu
bạn ghen tị với cách nàng đang nằm với biển và cát
hay một người khác

và khi bài thơ chính là hình ảnh của nàng
thì vẻ đẹp chỉ như một lưỡi dao cạo
mắc kẹt trong cổ họng bạn

bạn không cần chờ đến mùa gió chướng như nàng
giọng bạn vẫn khàn

sự tuyệt vọng của mùi rêu và cây thông
phía sau nhà
bạn hát
như thể mỗi âm tiết có vị máu

bạn biết thiên thần của bạn luôn luôn yêu bạn
luôn luôn nã đạn
cả những lúc bạn khốn nạn
và nát tan…

11.
Bài thơ…

làm thế nào có thể kể về sự chia ly
dù bạn đang ngồi trên chuyến xe định mệnh?
cờ đỏ và váy đỏ
những băng-rôn màu đỏ
làm sao bạn có thể biết về nàng
nhiều hơn những gì nàng biết?

cứ giả sử như bạn có rất nhiều tiền

một buổi chiều tháng bảy
mưa bay và lạnh
nhưng bạn chỉ thấy giống như mùi cống rãnh
khi bạn đang ngồi
trên một phiến đá lạnh
mà mùa thu
và sự ẩm ướt
đã không còn quyến rũ…
12.
Chỉ là sau này…

nàng mới không tin những gì nàng đã từng nhìn thấy
mắt nàng buồn
và nàng bỏ đi với hai tay
vung vẩy

những bài thơ đã mất hết
sức nặng của nó
trong ánh sáng mờ
của một tầng hầm nàng ngồi uống rượu

không phải nàng không hiểu
khi ta cúi xuống liếm lên những ngón tay nàng
cắn nhẹ vào vai nàng
nàng la toáng lên

không phải nàng không hiểu
nên những bài thơ một thời
giờ chỉ còn đùa giỡn với những niềm vui
không còn
và bóng tối…

ánh sáng đã rơi xuống phía sau cánh bướm
mỏng như như một dấu chấm trên biển
mà từ đó kẻ thù xuất hiện…

khi nàng chết dần mòn trong giấc ngủ
thơ sẽ là
người khám nghiệm tử thi…
13.
Cổ tích về một loài chim…

sống bằng những lần bay
hai cánh whisper sinh ra từ không khí…

chúng biết bay trước khi rơi
có lẽ nàng cũng vậy

nàng bay
và bạn cảm thấy
bầu trời
bây giờ thấp tới mức
mùa thu
không đủ chỗ để lá bay…
14.
Chắc là bạn không cần phải sợ nữa…

bạn cứ bay xung quanh
phòng
giống như một con muỗi
đang uống máu
để cứu tất cả chúng ta
khỏi căn bệnh sốt rét

có người thì thầm
để giải cứu các xác chết
bạn không cần
bay cả đêm như vậy

bây giờ
bạn hãy cứu lấy bộ não của nàng và các nhà thơ
đang rơi ngoài cửa…

vì nhà thơ đang nhắm mắt lại
lấy áo choàng vua ban
quét nhà thêm lần nữa…
15.
Kết…

thật lố bịch khi những gì nổi tiếng
chỉ có thể mang lại cho bạn
sự nhỏ bé, sợ hãi

người đàn ông mang đến cho bạn
một cái lồng
bạn nhìn thấy một cô gái

cô bước ra khỏi giường và đi xuống
hồ bơi, cười khúc khích với bạn

đôi khi cô nhảy
vào hồ bơi và sóng
tràn lên cơ thể cô đang mặc đồ lót
cũng màu đỏ

đó là quy tắc
dù không phải lúc nào cũng đáng tin cậy
bạn thấy người đàn ông luôn luôn đặt tay
lên đầu một con hổ

râu & mái tóc thưa của ông ta
làm bạn thích xem
khi cô gái vẫy vùng trong hồ
và ướt

và khi sóng tràn qua mép hồ
chạm vào bạn
như một ngón tay

bạn cứ tưởng tượng có một con hổ bên cạnh
thậm chí trước khi bạn
kịp cầm lấy chiếc điện thoại
để nhắn tin hay chụp hình
rồi in ra
thêm một con hổ giấy…

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

17 comments

  1. Trâm I don’t seem to know what to say after reading this poet. The work is so captivatingly gorgeous, how every piece within the piece has elements to a live I have not lived but it draws one in so deeply. This is especially full of both, pain, agony, and feels like a final destination before she moves on. It is impossible to pick a favorite part but the way the red dress is written is something else. Thank you for sharing this through your translation. 🦋❤️🌹

    Liked by 1 person

    1. Wow, thank you for reading the whole long poem Jodie. And I’m so glad I get LVT poetry’s with you, sometimes I worry the translation won’t stand up to the original, to hear feed back from you my dear is wonderful. Thank you. Trâm. ❤

      Like

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: