thơ Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch
@the Tate Modern
a painting
in white
a wordless white
without instructions
or obstruction
to those who view
it’s quiet
there
like a friend
as the light
leans in
a thin layer of gesso
quivering like new skin
as I began to discern
the air of the painting
in a world full of voices
Agnes Martin’s work
speaks via a net
a conductor’s hand
soft charcoal lines
the air though the lungs of a Zen master
she speaks not of flowers
not of pain
she opens the door to a world
where the light introduces itself
in another room
Robert Ryman did not sketch
he spreads paint as though someone had spread
a layer of ice in the lake
ice with structure
with selvage
glue streaks
and the untouched things he had left behind
touched lightly by the light
as its shadows leaves
not a mark
left is a substantial feeling
fast asleep in the silence
Ellsworth Kelly is too here
in colour
a patch of red
a patch of blue
not diluted
not mixed
the colours he presents
in absolute
a solid sound bouncing around inside an empty room.
no symbolism
no comparing
it in itself is shape and light
people like them, those who paint in white
in grey
in nets or block
follow the same path
a path toward nihilism
where
light is no longer light
the direct perception of what can not be expressed with colour
space no longer a foundation
but something that waits patiently
the material no longer a vessel
but a quiet master
and awareness no longer is me watching
but that I am here
hence
each piece of minimalism
is a meditative gate
a visual breath
a pure reflection
so I may
when there is enough quiet
find myself again
in the soft charcoal lines
silent white domain
and a ray of light
I too have a chance
to draw
tối giản và ánh sáng
tại Tate Modern
có một bức tranh
chỉ trắng thôi
một màu trắng không kể gì
không dạy gì
không làm phiền người xem
nó đứng đó
lặng lẽ
như một người bạn
và rồi ánh sáng
nghiêng xuống
một lớp gesso mỏng
rung lên như da thịt non
tôi thấy
bức tranh bắt đầu thở
trong một thế giới đầy giọng nói
tranh Agnes Martin
nói bằng lưới
bằng nhịp tay run rẩy
bằng những đường chì nhẹ
như tiếng thở đều của một người đã thiền đủ lâu
cô không nói về hoa
cô không nói về khổ đau
cô chỉ mở ra
một không gian
để ánh sáng được tự kể mình là ai
ở một phòng khác
Robert Ryman không vẽ
ông trải sơn như người đặt một lớp băng lên mặt hồ
lớp băng ấy có kết cấu
có mép vải
có vết keo
và có cả những gì ông để lại như chưa từng động vào
ánh sáng chạm vào
trượt nhẹ
bóng không hằn
chỉ hiện ra một cảm giác vật chất đang ngủ trong im lặng
Ellsworth Kelly cũng đến đây
với màu
một miếng đỏ
một miếng xanh
chẳng pha loãng
chẳng trộn nhoè
màu của ông hiện diện
một cách hoàn toàn
như một khối âm thanh vang trong một căn phòng rỗng.
không biểu tượng
không so sánh
chỉ có ánh sáng và hình thể
là chính nó
và tất cả những người như họ
dù vẽ trắng
vẽ xám
vẽ lưới hay vẽ khối
đều đi chung một con đường
con đường về cái Không
nơi đó
ánh sáng không là ánh sáng
mà là trực nhận của một cái gì không thể nói bằng màu
không gian không là nền
mà là sự chờ đợi không cưỡng cầu
vật chất không là phương tiện
mà là người thầy im lặng
và nhận thức không còn là tôi đang xem
mà là tôi đang có mặt
vì thế
mỗi bức tranh tối giản
là một cổng thiền
một hơi thở thị giác
một tấm gương vô nhiễm
để tôi
khi đủ yên lặng
có thể gặp lại mình
trong một nét chì mềm
một vùng trắng lặng
và một vệt ánh sáng
tôi cũng
được vẽ

Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.