For the beast is caged | Nguyễn Thị Phương Trâm

if not a fence
a mass of water
a bay
an ocean
bar me
you are in my sight
the wind gift me with your fragrant
you taunt me with your beauty
torture me with desire
Do not touch
Do not tread
Do not climb
Fear not…
For the beast is caged.


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Thật lạ là tôi tôi đã bị rơi vào nơi đây | Nguyễn Thị Phương Trâm

Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Thật lạ là tôi đã bị rơi vào nơi đây
những phút giây
giữa giấc mơ của nguyễn văn thiện
vườn của lê vĩnh tài
ô kìa tôi là ai
rớt vào thư viện của phan nhiên hạo
bức tranh của đinh trường chinh
ớn da gà qua từng chữ của trần băng khuê
quên làm sao quên nổi những nụ hôn của professor nguyễn lãm thắng
những lời nhắc nhở của vũ trọng quang
bài thơ học trò của thái hạo
những con chữ rào vào bài thơ vĩnh viễn lưu vong của hứa hiếu
mây bay ôi mây bay phạm hiền mây
đứng vững người đàn bà tuổi của ngàn người đàn bà phạm thái lê
thơ thi sĩ đẹp như tranh hiền và ngại ngùng không muốn nói nguyễn man nhiên
tới đây tôi sợ lắm tôi đã quên nhiều người
úi trời tôi là ai
bạn của facebooker nguyễn gia
của a man born of the human spirit hoàng xuân sơn
bạn rượu word genius vũ hoàng thư(hiểu tôi hơn ai hiểu ai)
nụ cười nức nở của võ thị như mai
ồ nè thân trọng ái
trần trí tuệ
tran hung quang nguyen
pháp hoan khánh duy ai nữa nhỉ
thơ hot của trần hạ vi
đỗ khiêm nguyễn hoài phương trương anh tú
tới đây tôi bắt đầu lú…


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

“Vòng đời của những lời quấy rối tình dục” | Alexandra Huynh

A poem in English by Alexandra Huynh
An interpretation by Lê Vĩnh Tài
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

“Vòng đời của những lời quấy rối tình dục”
đọc từ trên xuống dưới. từ dưới lên trên. rồi đọc lại.
————
vì bạn cứ xem cơ thể tôi như một lời mời
bạn bình luận, làm tôi phải nhớ
tôi là một phụ nữ.

tôi dừng lại, tôi lịch sự với bạn. đó là sai lầm đầu tiên của tôi—
nếu bạn thực sự muốn tôi, bạn sẽ không hỏi.
thôi bây giờ hãy hỏi những gì tôi muốn.
a, cũng không, vì lời nói của chồng tôi sẽ vỡ vụn trong lồng ngực bạn, hy vọng bạn sẽ sống sót sau cơn thịnh nộ.
đó là điều làm tôi sợ hãi.

tôi ngồi nhìn tô mì gói bốc khói và tưởng tượng xem,
nếu mình lật ngược nó như một quân cờ
trong sự cam chịu, mẹ sẽ kết dính mớ hỗn độn này
gồm khăn tắm và tốc độ thực hành hàng ngày của tôi,
và tôi vẫn để cho một chất lỏng nóng bỏng chảy vào trong tôi
cho đến khi tôi cảm thấy mình sạch sẽ. có ai biết chuyện gì đang diễn ra không
nếu như cơ thể này không phải của tôi?

những ẩn dụ được ca ngợi là một cuộc khai quật của bản thân tôi.
tôi không can đảm như những gì tôi nói
tôi xin lỗi vì chồng tôi đã làm bạn khó chịu

đấy là tin nhắn tôi vừa gửi cho các bạn gái của tôi.

– tôi có bản năng bay.

có lẽ, đây là tính toán của tôi:
nơi mà thịt da tôi cuối cùng cũng tróc ra khỏi khớp xương
sự lộn xộn của da thịt đầy máu và lo lắng
sự xấu hổ rỉ ra từ lỗ chân lông tôi. mỗi ngày, tôi bỏ rơi cơ thể tôi
nhờ vậy mà tôi tồn tại

bất chấp những chiếc áo sơ mi treo trên người tôi như những lá cờ
những lá cờ trên tổ quốc tôi vô thừa nhận.
của hàng triệu thuyền nhân

tóc tôi đã thành món hàng trong cái kéo
của anh thợ hớt tóc tham lam
tôi là một cuộc diễu hành
của đời tôi
TÔI ___.
___.
tôi là bổ ngữ
của một câu mà bạn không bao giờ dám mở miệng,
bạn sẽ chết điếng
vì mọi thứ đang xảy ra,
không có cái nào là lỗi của tôi.
__________________________________
Alexandra Huỳnh (Huỳnh Thụy An), 18 tuổi, cô gái gốc Việt đầu tiên được trao tặng danh hiệu Nhà thơ Trẻ Quốc gia (National Youth Poet Laureate) năm 2021. “Life Cycle of a Catcall” là bài thơ đoạt giải của cô.

“Làm thơ là cách em chấp nhận thực tại (reality) và cũng là cách thể hiện một thực tại khác (fantasy) cho bản thân” – Alexandra giải thích.

——–

“Life Cycle of a Catcall”
To be read from top to bottom. Repeat.

But because you view my body as invitation to comment,
I must now remember that I am a woman.
I stopped to be polite. First mistake—
if you really wanted to, you wouldn’t ask.

Now ask me what I want. No, really:
His words will decay in your chest, but you’ll survive the bloat.
That’s what scares me.

Today, I considered a steaming bowl of noodles, and imagined how,
in tipping it over like a chess piece in resignation, my mother
would mount the mess with towels and a practiced speed,
and I would watch, still; letting the hot liquid spill into my lap
until I felt clean. Who knows what might happen
if this body felt any less like mine?

Some lauded metaphors, probably. And an excavation of the self.
I am not nearly as brave as I sound in those
i am so sorry he made you uncomfy
texts I send all my girlfriends.
I’ve got flight instinct.

Maybe, this is my reckoning:
The one where my skin finally loosens from its frame,
conceding the nervous mess of flesh, as inky shame leaks
from every orifice. And every day, I abandon the body
so I may exist in spite of it.

Shirts hang from me like flags on unclaimed nation. And my hair
becomes freight in tow. I am a parade. I ___.
___.
I am the object of the sentence,
so now everything happens to me,
and none of it is my fault.

——-

“Vòng đời chán ngán”
Đọc từ trên xuống dưới. Rồi đọc lại.

Vì bạn ngắm nhìn cơ thể tôi chỉ để xuýt xoa,
Làm tôi phải nhớ mình là một phụ nữ.
Tôi không cần phải lịch sự(tôi đứng lại vì tôi lịch sự). Lỗi lầm thứ nhất-
Nếu bạn thực sự muốn tôi, bạn không cần phải hỏi.(nếu bạn muốn tôi, chắc bạn chả bao giờ hỏi)

Giờ đây bạn hãy hỏi tôi muốn gì.Không, tôi thật sự không, không:(giờ bạn thử hỏi đi. Thật mà, hỏi đi)
Những lời của nó(hắn)sẽ thối rữa trong lồng ngực bạn, làm bạn sống sót trong sự sưng phồng.
Đó là điều làm tôi khiếp sợ.

Hôm nay nhìn tô mì gói bốc hơi(tô bún nóng hổi), tôi tưởng tượng làm thế nào,
lật ngược nó như lật một quân cờ trong sự cam chịu, làm thế nào mẹ tôi
có thể vượt qua một đống khăn (tắm xù lông- thừa, vì có thể là khăn giấy) với một nhịp sống(mau chóng cho xong gạt qua) hàng ngày,
và tôi sẽ ngắm nhìn, để những giọt nước nóng tràn khắp bụng tôi
cho đến khi tôi thấy tôi sạch sẽ. Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không
Thân xác này chẳng lẽ không phải là của tôi?

Có thể ai đó, ca ngợi một vài ẩn dụ, có thể là như thế. Như một sự bóc trần bản thân tôi
Tôi gần như không đủ can đảm là tôi, như âm vang của những câu thơ này
“Tôi xin lỗi vì nó đã làm bạn khó chịu”
tin nhắn mà tôi gửi cho các bạn gái của tôi
Bản năng của tôi bay bổng(? flight instincts = scared you run/ reflex action)

Có lẽ, đây là tính toán của tôi.(reckoning= doom, fate)
Nơi thịt da tôi cuối cùng bị lóc ra khỏi xương cốt của mình,
Tôi chấp nhận một đống bầy nhầy của thịt da như một điều xấu hổ rò rỉ từ miệng cống. Và mỗi ngày, tôi từ bỏ thân xác này
vì thế tôi có thể tồn tại mặc dù tôi không có cơ thể.

Những chiếc áo sơ-mi treo lơ lửng trên thân thể tôi như lá cờ của những quốc gia vô thừa nhận. Và tóc tôi kết thành một sợi dây để kéo hàng hóa. Tôi là một thao trường. Tôi là một cuộc diễu hành. Tôi-.
—.
Tôi là bổ ngữ của một câu, (object = thing, đồ đạc, không quan trọng, không phải con người)
Thế cho nên giờ đây mọi thứ đổ lên tôi(những gì xảy ra đối với tôi hay vì tôi)
Tiếc không có gì là lỗi của tôi.(vì tôi là đồ đạc-object)

(Nên có câu “an object of desire” you can own not love – người đàn bà như một “đố chơi” để sở hữu chứ không phải để yêu”)
———

Theo Trịnh Cung, ông ngoại của Alexandra Huynh là nhà thơ Duy Năng ở Nha Trang. Ông là cựu học sinh trường Võ Tánh, sau 75 di tản qua Mỹ và mất sớm vì bệnh nặng. Duy Năng cùng thế hệ với Nguyễn Xuân Hoàng, lớn hơn họa sĩ Trịnh Cung 2 lớp…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

những gã đàn ông | Maya Angelou

A poem by Maya Angelou
Translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Photography by Nguyễn thị Phương Trâm

Những gã đàn ông
khi còn trẻ, tôi đã từng
chờ thấp thỏm phía sau màn cửa
trong lúc những gã đàn ông lòng vòng quanh phố
những gã say rượu rẻ tiền, những gã già
những gã trẻ thì hăng như mù tạt
tôi nhìn họ. Những gã đàn ông luôn
sẽ đến một nơi
họ biết tôi ở đó. Mười lăm
tuổi đói và thèm khát họ
đến dưới cửa sổ của tôi, họ ngừng lại
vai nhô cao như
vú của cô gái trẻ
đuôi áo khoác phủ qua mông đít
của họ
ôi những gã đàn ông

một ngày
họ tóm giữ bạn trong
lòng bàn tay, dịu dàng, như thể bạn
là một quả trứng non mềm cuối cùng trên thế giới. Sau đó
họ thít chặt lại. Chỉ một chút. Lần
thít chặt đầu tiên thật dễ chịu. Một lần ôm nhau nhanh chóng
thật mềm vào trong sự không thể chống đỡ của bạn. Một chút
rồi sâu hơn. Nỗi đau bắt đầu. Vặn xoắn
một nụ cười trượt chung quanh nỗi sợ. Lúc đó
không khí cũng biến mất, ngộp thở
tâm trí bạn bùng nổ, vụ nổ thật mãnh liệt. Mau tàn
như que diêm cháy xòe trong nhà bếp. Vỡ tan
đó chính là nước ép xác thân của bạn
chảy xuống chân của họ. Ướt đôi giày của họ đang mang
khi trái đất có thể tự điều chỉnh mình một lần nữa
để mùi vị ngọt ngào trên đầu lưỡi
thân thể của bạn đã đóng cửa, đánh sầm một cái
không có chiếc chìa khóa nào để mở ra. Mãi mãi

khi chiếc cửa sổ phủ đầy lên
tâm trí của bạn. Ở đó, phía bên kia
sự lung lay của bức màn cửa, là những gã đàn ông đi bộ
biết mọi thứ
đến mọi nơi
nhưng lúc này, tôi chỉ đơn giản
đứng và xem
Có lẽ
———–
January 2024

Men




Men
When I was young, I used to
Watch behind the curtains
As men walked up and down the street. Wino men, old men.
Young men sharp as mustard.
See them. Men are always
Going somewhere.
They knew I was there. Fifteen
Years old and starving for them.
Under my window, they would pause,
Their shoulders high like the
Breasts of a young girl,
Jacket tails slapping over
Those behinds,
Men.

One day they hold you in the
Palms of their hands, gentle, as if you
Were the last raw egg in the world. Then
They tighten up. Just a little. The
First squeeze is nice. A quick hug.
Soft into your defenselessness. A little
More. The hurt begins. Wrench out a
Smile that slides around the fear. When the
Air disappears,
Your mind pops, exploding fiercely, briefly,
Like the head of a kitchen match. Shattered.
It is your juice
That runs down their legs. Staining their shoes.
When the earth rights itself again,
And taste tries to return to the tongue,
Your body has slammed shut. Forever.
No keys exist.

Then the window draws full upon
Your mind. There, just beyond
The sway of curtains, men walk.
Knowing something.
Going someplace.
But this time, I will simply
Stand and watch.

Maybe.


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Maya Angelou [1928 – 2014] was an American memoirist, poet, and civil rights activist. She published seven autobiographies, three books of essays, several books of poetry, and is credited with a list of plays, movies, and television shows spanning over 50 years. She received dozens of awards and more than 50 honorary degrees.

It is the fire within one’s belly | Nguyễn Thị Phương Trâm

Nguyễn Thị Phương Trâm

One uses to burn memories and desire

Short lived ecstasy of a ride
Hides the pain of love.

And I have tried
take that higher path
It’s so hard

A pause
righteousness

I am a demon no less
Blessed with the right to be kind
If only just
in my mind

Allow me this
Let me tell you that you are missed
More than that last kiss.

Ahh the sickly sweetness
Pains me.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

ALEXANDRA HUYNH

SONY ILCE-7SM2 ƒ/321/15200 mmISO500 Super Worm Moon, coming spring. Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm.

Poetry in English by Alexandra Huynh
Translation: Lê Vĩnh Tài


Theo Trịnh Cung, ông ngoại của Alexandra Huynh là nhà thơ Duy Năng ở Nha Trang. Ông là cựu học sinh trường Võ Tánh, sau 75 di tản qua Mỹ và mất sớm vì bệnh nặng. Duy Năng cùng thế hệ với Nguyễn Xuân Hoàng, lớn hơn họa sĩ Trịnh Cung 2 lớp…

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.