Truyện ngắn Lê Vĩnh Tài
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Published on LatinosUSA —Edición en español
“Are you cold?” his voice was both worried and unsure. “Definitely not,” she replied. “I’m wearing a very thick woolen jumper.” “It’s a bit tight”, he added.
“No, it’s alright”, she corrected him.
Life is absolutely beautiful to him. He had an adorable beautiful young wife, and she continues to turn his life upside down even when he is preoccupied with other people, with her thick woolen jumper even when it’s not cold.
She asked him about his plans for the night, then added: “Listen, young man, if you’re inviting your friends over, I will have to wear my thickest woolen jumper.”
He understood her reservation, and he knew he didn’t have to justify anything when their guests eventually turned up. They understand her condition, only she is oblivious to it. Everyone around her kept her condition to themself the way he would secretly shave in the bathroom.
Years back, the same jumper drove him crazy. A young woman lying across the bed, wearing a jumper with a turtle neck so beautiful he couldn’t imagine her in anything else. The woolen jumper through her warmth spoke to him, even when her hands were cold. The two of them were woven together like a woolen jumper, with the softness and warmth from her front door, during the cold autumn evenings they had dated.
.
“Who will come tonight hun?” She asked him again, her voice sounded breathless as though the rolls and rolls of yarn wrapped thickly around her feverish body were choking her.
“They’re all coming.” He replied as he fiddled with the flowers in a porcelain vase on a side table next to her hospital bed. Quietly he stared at the white wall. The wires over her hospital bed were haphazardly weaved into each other, no different to the yarn in her jumper he thought… His voice was husky: “Your parents, your little sister, your closest friends…”
She was quiet for a moment before she said, “Can you help me change all that? It feels wrong somehow, you know that. I’m in my last stage, I don’t like a lot of people, it’s too noisy.”
He understood, he knew she didn’t want to look at their awkward smiles. “It won’t be like that”, he said as he pushed the oxygen tank closer to the bed and then he proceeded to draw a thick blanket over a portrait he drew stretched out rather thinly in a frame. He was worried her jumper was not enough to keep her warm. He cried: “It’s very cold outside, but I know you will be nice and warm.”
CHIẾC ÁO LEN DÀY…
“Em có lạnh không?” Anh hỏi, giọng hơi lo lắng và nghi ngờ. “Tất nhiên là không,” nàng trả lời. “Em đang mặc chiếc áo len rất dày.” “Nó hơi chật”, anh nói.
“Nó thoải mái”, nàng chỉnh anh.
Anh thấy cuộc sống thật thật dễ thương. Anh đã có một cô vợ trẻ đáng yêu, và nàng liên tục xáo trộn đời anh cả khi anh đang có khách, với chiếc áo len dày ngay khi trời không lạnh.
Nàng đã hỏi anh về chương trình đêm nay, sau đó nàng nói: “Nghe này, anh bạn trẻ, nếu bạn mời bạn bè của bạn để làm một cuộc gặp gỡ, mọi người sẽ phải gặp tôi trong một chiếc áo len rất dày.”
Anh nhận ra lời cảnh báo của nàng, và anh biết mình sẽ không phải đính chính khi khách của nàng và anh đến. Họ biết tình trạng sức khoẻ của nàng, chỉ có nàng là không biết. Mọi người giấu nàng như anh vẫn lén cạo râu trong phòng tắm.
Nhiều năm trước, chiếc áo len này đã làm anh điên đảo. Người con gái nằm nghiêng trên giường, với chiếc áo len với cổ áo đan tuyệt đẹp mà anh không thể tưởng tượng nàng trong bất kỳ chiếc áo nào khác. Chiếc áo len đã nói chuyện với anh bằng hơi ấm của nàng, cả khi bàn tay nàng rất lạnh. Họ đã đan vào với nhau như chiếc áo len, với sự mềm mại và hơi ấm trước cửa nhà nàng, vào mỗi đêm mùa thu ngày hai người còn hẹn hò và lạnh.
.
“Ai sẽ đến với em đêm nay, anh yêu?” Nàng hỏi lại anh một lần nữa, giọng nàng như bị bóp nghẹt bởi những đường cong của chiếc áo len dày cộp bao quanh cơ thể bị sốt của nàng.
“Tất cả mọi người.” Anh trả lời và sửa lại những bông hoa trong bình sứ bên cạnh giường nàng trong bệnh viện. Anh lặng người ngắm bức tường trắng. Dây nhợ ngơ ngác đan xen vào nhau, anh thấy chúng cũng giống như chiếc áo len… Anh khàn giọng: “Bố mẹ bạn, em gái của bạn, những người bạn tốt nhất của bạn…”
Nàng im lặng một lúc, “Anh có thể giúp em thay đổi chương trình không? Em cảm thấy đó không phải là cách tốt nhất, anh biết mà. Bệnh của em đã vào đoạn cuối, nó không phù hợp với sự đông người hay ồn ào.”
Anh biết nàng không đủ sức nhìn những nụ cười gượng gạo của mọi người. “Không phải như vậy đâu”, anh trả lời nàng và đẩy máy thở ô-xy lại gần giường nàng hơn. Anh ngồi xuống bên cạnh giường nàng và vẽ một tấm chăn dày lên trên một khung tranh đã căng khá mỏng manh của anh. Anh sợ chiếc áo len của nàng không đủ ấm. Anh khóc: “Trời rất lạnh, nhưng tôi nghĩ rằng tối nay bạn sẽ rất ấm áp.”
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Bản dịch khéo, theo sát bản Việt. Riêng bản Việt vài chỗ khó hiểu: Có thể tác giả cố ý nhưng vẫn khó hiểu. Lúc thì tôi và bạn, lúc thì anh và em. Lúc thì ” Họ biết tình trạng sức khoẻ của nàng, chỉ có nàng là không biết.” lúc thì “anh biết mà. Bệnh của em đã vào đoạn cuối, nó không phù hợp với sự đông người …”
LikeLiked by 2 people
Yeah, he does that. Would you like me to tell you why he does that? :))
LikeLiked by 1 person
Yes, please!
LikeLiked by 2 people
And this is only a guess yeah, just my observation. He’s been learning English for the past decade, and I believe this affects his vernacular. 🙂
LikeLiked by 1 person
❤️💖💓
God bless you 🌈🫂
LikeLiked by 1 person
God bless you too ❤
LikeLike