I’M HERE | Lê Vĩnh Tài [485]

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

I’m here
me and my ears
ready to listen to all your fears

my dear
call me
may it be laugher or tears

call me no matter what
I will be hear
I will listen, to all your fears

.
quietly

– love, would you like me to show you my magic?
your ears I will kiss
like this
my eyes you will kiss
like this

because your ears are cold
your eyes are brown and they are bold
they see me all the way to my soul
it’s not what I want
but I will always be here

sound of nothingness in our ears
hollowness all around us

my ears hears you, love:
– you have a kitchen in my mind
the pots and pans hangs on a wall
above a stove
a light blue kitchen table

light beyond the kitchen door
beyond the reach of your warm ears
beyond last night’s sleep
what did you have for breakfast
before we all head for the door?

.
and the noise in the middle of the night
our minds suffocating from all the curse
the ceremony we use to condemn the dark
beyond a dawn that is lit by an unholy red light

beyond the thunderous scream of someone or another
the poor fragile membranes in our ears
love, you demand it – please shut the fuck up
pray that all those lovely angels would stop trying to perforate my eardrums
tear and break what is left of my mind

– please, leave me alone, it’s not hard
prayers of love, calls and answers
until death separates
we’re in the street
your legs my love are like the legs of a football player
when the referee careful rips us apart
time and time again

the sound of a stallion’s hooves pounding on the burning fire of anxious waiting
the reflection of the moon in your eyes love
virtue in a pool of water
at our feet

tôi ở đây
với đôi tai
để lắng nghe nỗi sợ hãi của bạn

thân yêu
hãy gọi cho tôi
cho dù đó là nước mắt hay những tiếng reo hò

cách bạn gọi
dù điều gì sẽ xảy ra
tôi vẫn ở đây
lắng nghe, nỗi sợ hãi của bạn

.
thì thầm

– em có muốn xem phép thuật của anh không?
anh hôn tai em
như thế này
em hôn mắt anh
như thế này

vì tai em rất lạnh
còn mắt em thì nâu
chúng nhìn thấu tâm hồn anh
anh không muốn
nhưng anh luôn ở đó

âm thanh
của hư không trong tai
sự trống rỗng vây xung quanh chúng ta

tai tôi nghe em nói:
– em có một căn bếp
tôi hình dung những chiếc nồi
treo trên một cái lò, một chiếc
bàn ăn màu xanh nhạt

buổi sáng ngoài cửa bếp
không chạm tới hơi ấm của tai em
sau giấc ngủ đêm qua
em đã ăn gì vào bữa sáng?
trước khi chúng ta lao ra khỏi cửa

.
và tiếng ồn mỗi đêm
tâm trí chúng ta bị bóp nghẹt trong những lời nguyền
những nghi lễ nguyền rủa đêm tối
sau khi buổi sáng được thắp sáng bởi màu đỏ bất kính

khi ai đó gầm lên như sấm sét
hai tai mỏng manh
em nói, làm ơn im lặng
cầu xin những thiên thần đừng đâm vào màng nhĩ của anh
xé nát não anh thành từng mảnh

– hãy để tôi yên, dễ quá mà
lời cầu nguyện cho tình yêu, lời gọi và lời đáp
cho đến khi cái chết chia lìa
chúng ta đứng ở một góc phố
đôi chân em như một cầu thủ bóng đá
khi trọng tài cẩn thận xé chúng ra
hết lần này đến lần khác

tiếng vó ngựa trượt trên cảm giác hồi hộp của lửa
và mặt trăng phản chiếu trong mắt em
sự tinh khiết trong một vũng nước
dưới chân chúng ta


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

MY LIFE | Lê Vĩnh Tài [484]

Sông Hương, Huế, Việt Nam Winter 2025. Photography Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Since the day she had left for the sea, I have lived on a mountain, all roads lead to one gate, it is always locked with a sign at the top: “My life.”

Each morning, I find myself in front a mirror that no longer has a reflection of me. In the mirror I see her flying away into the horizon. I would lift my finger to touch the thick film of dust on the mirror. People say: it’s not her at all, it was my memory trapped inside the shards of glass.

I did try to find “My life” else where, not in the mirror. Say the identification papers, citizenship, electric or water bill… but “My life” no matter where it might be have been separated into a series of numbers, a mindless data. I met the man who separates these series of numbers as a profession, he has a scanty black beard, he said:

– You told her your life was more important right? I nodded.

– Then you should live up to your word, forget the small stuff. From this day on, you should live up to the shadow of that life.

I asked:

– And her?

The man with the scanty beard smiled:

– She is your life. You were the one who had given it away.

I understood then that I didn’t have a choice. Convicted, I had no choice but to live my life without her. In the dark room, I heard her small voice:

– You are right, but the truth can not save you. I opened my eyes. There was no one there. When she left, I understood that my life had left with her, left behind was a body that breathes.

She left.
I stayed.
Both had taken with them “my life.”

CUỘC ĐỜI TÔI

Từ ngày nàng về biển, tôi sống trên một ngọn núi, mọi con đường đều dẫn về một cánh cổng khép kín, phía trên treo tấm bảng: “Cuộc đời tôi.”

Mỗi buổi sáng, tôi ngồi trước gương nhưng tấm gương không còn phản chiếu hình ảnh của tôi. Trong gương tôi thấy em đang bay về phía chân trời. Tôi đưa tay ra chỉ chạm được vào lớp bụi dày trên gương. Người ta bảo: đấy không phải hình ảnh của em, mà là ký ức của tôi bị chính tôi giam giữ trong những mảnh thủy tinh.

Tôi cũng thử đi tìm “Cuộc đời tôi” ở nơi khác, không phải ở trong gương. Ví như trong giấy chứng minh nhân dân, trong hóa đơn điện nước… nhưng “Cuộc đời tôi” dù ở bất kỳ đâu cũng đã bị người ta tách riêng ra thành một dãy các con số, một dữ liệu vô tri. Tôi gặp người đàn ông chuyên tách các dãy số, ông ta có hàm râu thưa màu đen, ông ta nói:

– Anh bảo với người con gái ấy rằng cuộc đời anh quan trọng hơn, đúng không? Tôi gật đầu.

– Vậy thì anh hãy sống đúng như lời mình nói đi, cứ quanh quẩn tìm kiếm cái không quan trọng làm gì. Từ nay trở đi, mỗi ngày anh sống là cái bóng của chính cuộc đời ấy.

Tôi hỏi:

– Thế còn cô ấy?

Người đàn ông râu thưa màu đen mỉm cười:

– Cô ấy chính là cuộc đời anh. Và anh đã tự tay giao nó đi mất rồi.

Tôi hiểu mình không còn quyền lựa chọn. Tôi bị kết án, bị buộc phải đi qua vô tận những ngày không còn em. Trong căn phòng tối, tôi nghe giọng em thì thầm:

– Anh nói đúng, nhưng đúng là sự thật không cứu được anh đâu. Tôi mở mắt. Không còn ai ở đó. Khi em rời đi, tôi nhận ra cuộc đời tôi đã đi cùng em, còn lại chỉ là xác thân biết thở.

Em bước đi.
Tôi ở lại.
Cả hai đều mang theo “cuộc đời tôi.”


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

allegro is the tempo of time | Lê Vĩnh Tài [472]

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

allegro
is the tempo
of time

dying petals
flutters of butterfly wings

.
for now I will note for you
the source of my longing

the mixed up letters reminding me
that I’m still alive
I don’t want to be forgotten

letters free flowing in a river
like that border

but that border, our border
where might it be?

thời gian để lại một giai điệu
quá gấp

như cánh hoa phai tàn
con bướm lướt qua

.
hôm nay anh viết cho em
một dòng

chữ nhầm lẫn vì nó cứ nhớ
là anh còn sống
không muốn bị lãng quên

một dòng chữ
như đường ranh giới

ranh giới của chúng ta ở đâu?


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

THE SEA IS STARVING AND I’M DROWNING | Lê Vĩnh Tài [471]

Dawn, photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

Thơ Lê Vĩnh Tài
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

THE SEA IS STARVING AND I’M DROWNING

The sea is the reason I’m surprised by the chaos of the spotlight on the stage around all the grey lighthouses on land, the sea discerning my surprise due to my lack of speech as I face the brilliant bright smile of the sea, the sea watching me get pushed under again and again by the welcoming waves due to all the memorial monuments due to how I am again and again surprised this time and then the next, until we are no longer here.

The sea is starving and I’m drowning

BIỂN CHẾT ĐÓI VÀ TÔI CHẾT ĐUỐI 

biển làm tôi ngạc nhiên bởi sự hỗn độn của ánh đèn như sân khấu vây quanh các tháp canh màu xám trên bờ, biển biết tôi ngạc nhiên không nói nên lời trước nụ cười màu trắng của biển, biển thấy tôi bất ngờ bị nhấn chìm bởi những làn sóng hoan nghênh bởi khu đài tưởng niệm bởi tôi cứ ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, cho đến khi chúng ta không còn hiện hữu. 

biển chết đói và tôi chết đuối 


TURNING OVER A NEW LEAF

if I were to turn over a new leaf, I would love to be the sand stretch out over the expanse of the land, drifting sand all the way to Hòn Chồng Promontory right by Đồng Đế, drift by Bãi Trước in Vũng Tàu, past Cà Ná in Phan Rang, I will take over the domain of the sea, I will remind the sea of the certainties and uncertainties in my heart, I will race and chase after the sharks people deem heartless as the sea for the shore, sit there on guard.

I will evaporate, in waves around the moon, like the tides I will take you with me. And you will ask me: Anh, more or less? Is it exercise or love? Now I know why people can’t give up drinking.

I tear up each time the long lost memory turned up. Seems so long ago but not so long ago that I can’t in my mind conjure it. Two dimples and the baby hairs growing at the corner of your lips, your voice growing softer as the words left your lips, formed the sweetest lie.

HOÁN ĐỔI 

nếu có thể hoán đổi thân xác mình, tôi sẽ biến cơ thể mình thành cát và trải dài, tôi sẽ trôi qua đá Hòn Chồng lởm chởm ven bờ Đồng Đế, tôi sẽ trôi qua Bãi Trước của Vũng Tàu, tôi sẽ trôi qua Cà Ná của Phan Rang, tôi sẽ chiếm hết không gian của biển, tôi sẽ nhắc cho biển nhớ sự bất an về sự bình an của tôi, tôi sẽ chạy đua với những con cá mập mà người ta biết chúng không có trái tim vì chúng đang bỏ biển lên bờ, ngồi canh gác.

cuối cùng tôi sẽ bốc hơi, lên bầu trời tôi sẽ nhấp nhô với mặt trăng, như thủy triều tôi nhấp nhô em. Em sẽ hỏi: vậy là ít hay nhiều, anh? Nó là bài tập thể dục hay là tình yêu? Giờ em mới biết vì sao người ta nghiện rượu.  

Tôi rơi nước mắt vì một ký ức xa xôi. Quá xa để tôi có thể nhưng đủ gần để tôi còn tưởng tượng. Hai lúm đồng tiền hai bên miệng em và bộ ria mép mới mọc, giọng em trở nên nhẹ nhàng khi em nói với tôi một lời nói dối, thật đẹp.


THE JOURNEY TOWARD HEAVEN

the journey toward heaven, the sea is an angel atop the clouds across a clear blue sky, the sea takes its time along an unimaginable path, with the majesty of the eternal but lies there neatly inside the palm of your hand, damp hands awaken by the soothing echoes of seashells and guardian angels right behind you, there to accompany you for the journey.

you run and hide from the rage of the gods, leave behind at the end of all the laughter, the people on earth who had wished you for the last time, sweet dreams.

when we believe that you will find the kiss of the Saviour of the World, since it’s a lonely journey, even after you had paid for the sand with gold and blood.

HÀNH TRÌNH ĐI ĐẾN BẾN BỜ THIÊN ĐÀNG 

hành trình đến bến bờ thiên đàng, biển là thiên thần trên những đám mây xanh, biển đi chậm dọc theo con đường không tưởng, với sự lộng lẫy của vĩnh hằng nhưng lại nằm gọn trong lòng bàn tay bạn, lòng bàn tay ẩm ướt đã bị đánh thức bởi những âm thanh du dương của những vỏ sò, của những thiên thần bay theo những chuyến đi.

bạn chạy trốn cơn thịnh nộ của thần thánh, để trong cõi vô tận tiếng cười, những người còn sống trên mặt đất đã nói lời chúc ngủ ngon cuối cùng với bạn.

khi chúng tôi tin rằng bạn sẽ tìm ra được nụ hôn của Đấng Cứu Thế, vì hành trình của bạn rất cô đơn, dù bạn đã mua bãi biển bằng vàng và máu.


THE SEA AND ME

there by the shoreline look back, I will meet you
by the shoreline to never look back
I will see you
by the shoreline that is no more
I will pray for you
by the shoreline of tears
I will continue to pray for you
by the shore of death
I will cry for you
by the shore of life
I will dream of becoming you

BỜ BIỂN VÀ TÔI

khi bến bờ quay lại, tôi gặp bạn
đến bến bờ không bao giờ quay lại
tôi thấy bạn
đến bến bờ đã mất
tôi cầu nguyện cho bạn
đến bến bờ khóc
tôi tiếp tục cầu nguyện cho bạn
đến bến bờ đã chết
tôi khóc cho bạn
khi đến bến bờ còn sống
tôi mơ được như bạn


DISTANCE

upon the sea is the reflection of the moon now sinking into the night, hence your memory are the footprints on the sand now drowning in a cage of broken ribs due to the pirates, and butchers who claimed to be coast guards, your sea is so close and yet still, so far.

keywords: distance, sun, star, moon, reflection, memory, beach, shoreline, close, far, night, darkness, footprints, rape, corpses, hide, oil, tears, water…

KHOẢNG CÁCH 

trên mặt biển ánh sáng phản chiếu một hình bán nguyệt giờ bị chìm trong màn đêm, vậy ký ức của bạn là dấu chân trên bãi biển giờ ngập trong lồng ngực bị gãy xương sườn vì các tên cướp biển, và cả những gã đồ tể mang tên những người canh gác biển, biển của bạn rất gần mà vẫn xa.

từ khóa: khoảng cách, mặt trời, ngôi sao, mặt trăng, phản chiếu, ký ức, bãi biển, bờ biển, gần, xa, đêm, bóng tối, dấu chân, hiếp dâm, xác người, giấu, dầu, nước mắt, nước… 


LAST NIGHT

thank you, I have never given up on me, you were there in my imagination last night, I woke up by the sea of you with your soft lips on mine.

your body lay there in a new dimension, and there you bloomed into a queen, you sat up and sang the songs, not counted out at sea but over the hills where the bodies were numbered and counted, a song written by our mother, by the sea, a song about a land of spikes and machetes, our Mother’s legacy, haunting still.

you are born again to play the role of a slave with a skinny guy by the sea, a sea of Cham towers in Quy Nhơn where the rain pours like tears is a sea of longing, while your breathless sea is a forgotten sea.

hence, you and this guy love each other on a beach, as the waves reveal a sky full of stars, and in truth you both should have married and live happily together forever. However, as time passes by a cuter guy and a more adorable girl find each other, once again history would repeat itself in cycles, like the uterus and the bloody periods.

like in this life, the soul still has a twin and they will find each other once more. Both are twins like how space is boundless like how our country runs from North to South like conjoined twins like two kids with two destiny inside the same uterus with the same name same nationality.

TỐI HÔM QUA 

cảm ơn bạn, không bao giờ tôi làm bạn thất vọng, bạn đã gặp tôi trong tưởng tượng của tôi tối hôm qua, tôi thức dậy trên bờ biển của bạn với đôi môi mềm của bạn trên môi tôi.

cơ thể bạn nằm trong chiều không gian mới của bài hình học, và ở đó bạn nở ra thành một nữ hoàng, bạn ngồi dậy và hát những bài hát, không phải đếm ở biển mà lên đồi đếm xác, bài hát là lời của mẹ cũng là lời của biển, bạn kể đất nước hầm chông và mã tấu, gia tài của Mẹ vẫn còn ám ảnh.

bạn được tái sinh để chơi trò chơi nô lệ với một chàng trai gầy gò bên bờ biển, biển tháp chàm quy nhơn mưa như nước mắt là biển nhớ, còn biển ngạt thở của bạn là biển quên.

vì vậy, chàng trai và bạn yêu nhau từ bãi biển, những con sóng mở lên bầu trời đầy sao, lẽ ra các bạn đã kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng thôi, sau này sẽ có một chàng trai dễ thương khác và cô gái đáng yêu khác sẽ tìm thấy nhau, một lần nữa lịch sử luôn có những chu kỳ, như tử cung và những lần chảy máu.

như kiếp này, linh hồn vẫn có song sinh và chúng sẽ tìm thấy nhau một lần nữa. Cả hai sẽ song sinh nhau như không gian như vô tận như đất nước như trải dài như hai đầu bắc nam như hai đứa bé như hai số phận cùng nằm trong một tử cung cùng gọi một tên là đồng bào.


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.