an anthology of my solitude | Lê Vĩnh Tài [478]

Art by Đinh Trường Chinh

Thơ Lê Vĩnh Tài
Translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

my solitude is an extensive collection of anthologies
and you have wasted your money printing them
let them sit forgotten on a bookshelf at the library

I could be the saddest poem
if only it was the poem you used to love
before it was burned to ashes
as I come to term with: you
loving some other poem

but that did not stop me from writing
since it’s still my poem
even when you no longer love it anymore

the poem is about you and us
though it was something none of us wanted
we talked about revenge
allegories igniting the fate of us
a fire burning to ashes
the verses

talk yes, of vengeance
since the poem had inspired the imagination
about a little boy who was bullied
the moment he wanted a name for himself

look at those losers
throwing around useless allegories
they reserve for us persistently
the glory

even when he’s no hero
and you’re not the main character
even when there’s nothing left but ashes
and you have left him without a word

perhaps you could have said
we can’t be together
and his heart will no longer exist
but, will your heart be enough to replace his heart?

as you look into that burning stove
will you risk everything to save what is left?

the poem, it describes what I saw
you burning your hand because of the fake gold offered to the dead

and, I’m a sad poem
the blurry light through my tears
and like a dream are your eyes staring at me
as I read the message on the blue phone screen
a meowing cat and the moon
and the wind, and the last breath
the clothes I took off
as a gift to you

you asked me, when we die
will we love each other as though we’re alive?

.
if I tell you, will you listen?
will you believe me?
let me die now
as I speak the truth

– that I’m still alive but your love is dead

but no one is hurt
we can both stand and watch
the day, you leave me
you will see how much I love you, your words:

– don’t miss me too much
because you’re always chasing after the truth
when all love need is sense of tranquillity
like the lingered kiss left behind on my lips

in the end, that feeling when we first step into a room
the odd feeling of being out of place
when you have to live with an old bookshelf
with it’s collection of short stories
that I had to read over and over again a dozen time

often I find myself thinking about reading again
the books you love so much
and it worries you
because you’re worried I won’t understand

you prefer the past
perhaps because I’m still there
waiting, like the thousands of people waiting for their turn
even after when they’re gone

I might worry too much
and you think I’m crazy
we watch the light
dangling from the ceiling just enough for one person
fall and break

beyond that is inky darkness
and I must admit that we
know more about the light than we need to
only after you’ve finally learned how to appreciate
the dark

though, with your last breath
you said, can you just stop for a moment
so I can breathe
how can you make me into something like that?

tôi cô đơn như một tuyển rất dày
em bỏ tiền in
và bỏ quên trong thư viện

tôi, có thể là bài thơ buồn nhất
ước gì nó là bài thơ em từng yêu
và trước khi nó bị cháy rụi
tôi, kịp nhận ra rằng: em đang
yêu một bài thơ khác

nhưng tôi vẫn viết
vẫn là bài thơ của mình
cả khi em không yêu nó nữa

bài thơ kể với tôi về em và hai chúng ta
dù không ai cầu xin
chúng ta nói về sự trả thù
bằng một bài thơ đốt lửa
cháy rụi cả số phận
một đám cháy bùng nổ
trong chúng ta chỉ qua ẩn dụ

hãy nói về sự trả thù, vì bài thơ lỡ hư cấu
một cậu bé bị bắt nạt
nhưng muốn thể hiện cái danh của mình

kìa, những kẻ thua cuộc
vì chiến đấu với những ẩn dụ vô ích
chúng vẫn dành vinh quang cho chúng ta

ngay cả khi anh không phải anh hùng
em cũng không còn là nhân vật chính
cả khi thấy ngọn lửa thành tro tàn
em đã bỏ anh không lời cảnh báo

lẽ ra em có thể nói rằng
chúng ta không cùng ở lại
trái tim anh không còn tồn tại
nhưng, liệu trái tim em có thay thế được trái tim anh?

em hãy nhìn vào cái lò đang cháy đó
em có liều mình chỉ để cứu những gì còn sót lại
không?

bài thơ, nó miêu tả những gì anh thấy
em phỏng tay vì vàng mã

anh, một bài thơ buồn
ánh sáng mờ ảo trên mắt
anh đôi mắt em nhìn anh
khi anh đang đọc tin nhắn từ màn hình xanh điện thoại
tiếng kêu của con mèo
và mặt trăng, và gió, và hơi thở
cuối cùng, quần áo của anh đã cởi ra
chỉ để tặng cho em

em hỏi, cả khi đã chết
chúng ta có thể yêu nhau
như con người không?

.
nếu anh nói với em, em sẽ lắng nghe chứ?
em có nghĩ anh là kẻ nói dối không?
hãy để anh chết vào lúc này
lúc anh nói ra sự thật:

– rằng anh vẫn còn sống và tình yêu của em đã chết

nhưng không ai đau lòng
chúng ta sẽ cùng nhau đứng nhìn
ngày cuối cùng, em rời xa anh
và anh rời xa em
để thấy rằng anh đã quá yêu em

– chàng đừng nhớ đến em
vì trái tim chàng luôn đi theo sự thật
nhưng tình yêu chỉ cần sự bình yên
trên bờ môi em một nụ hôn còn sót lại

cuối cùng, cảm giác lần đầu đi vào phòng
cảm thấy thật xa lạ, chúng ta thật trớ trêu
khi phải sống với một tủ sách cũ
với một tuyển tập
mà anh phải đọc đi đọc lại mấy mươi lần

anh vẫn nghĩ đến việc
quay lại đọc một trong những cuốn sách yêu thích của em
điều đó khiến em lo lắng
vì em sợ anh không biết gì về nó

em có thể thích quá khứ hơn
có thể anh vẫn còn ở đó
chờ đợi, như hàng ngàn người chờ đến lượt
cả khi đã chết

anh mắc chứng lo âu
nhưng em nói anh điên rồ
chúng ta nhìn ngọn đèn
treo trong căn phòng chỉ đủ cho một người
rơi xuống vỡ tan

sau đó chúng ta tối đen như mực
anh thừa nhận
chúng ta đã biết về ánh sáng quá nhiều
giờ em mới chịu yêu bóng tối

dù, chỉ còn một hơi thở thôi
em nói, chàng dừng lại một chút đi
để em còn thở
chàng nỡ làm em thế sao?


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Thị Phương Trâm's avatar

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

6 comments

Leave a reply to johncoyote Cancel reply