A poem in Vietnamese by Thanh Dang
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
March that year
He wondered how he might run to Saigon
All the way to America
And survived
To curse or praise the Communists
If it weren’t for the helmeted invaders in sandals and Chinese AK in their hands cutting through Truong Son, would he be where he is today.
The anguish without any tears left to shed
A laughable sadness
To rather die than live
March
He needs to face all the tombstones
So many tombstones
On both sides
They were young like him
No choice
In a battle
A march towards the South
Enthusiastic youths in a bloody game?
March
The sea wept
Did not wait for Black April…
Khi nghĩ về tháng ba cái năm đó
Hắn tự hỏi làm sao hắn có thể chạy tới Sài Gòn
Hắn còn chạy đến Mỹ
Và sống được đến hôm nay
Hắn không biết nên chửi hay nên khen Cộng Sản một phát
Nếu như không có các chú bộ đội chân mang dép râu, đầu đội nón cối, tay cầm AK Trung Cộng xẻ dọc Trường Sơn liệu hắn có được hôm nay
Khóc không còn nước mắt
Buồn quá thành vui
Chết và sống lại
Tháng ba
Hắn cần những mộ bia
Rất nhiều những mộ bia
Cho cả hai phía
Những người tuổi trẻ như hắn
Đã không thể làm gì khác hơn
Bị thả vào chiến trường
Bị đẩy xuôi Nam
Bao nhiêu tuổi trẻ vui mừng bước đi trong trò chơi xương máu ấy ?
Tháng ba
Biển khóc
Biển khóc không chờ đến Tháng Tư đen…
Thanh Dang, the poet from Vietnam currently resides in Houston, Texas, U. S. A.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.