NURSERY RHYME | Ái Điểu

NÀNG TIÊN KHÔNG CÁNH BAY #7 tranh của Lytan Man

thơ Ái Điểu
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch

moon, come down and play

play with flower
flower give fruit
play with star
star give fire
play with king
king give ass
play with government official
government official give fox
play with temple caretaker
temple caretaker give prayer
play with danger
danger give disaster
play with poetry
poetry give dream

moon O
O moon

let the basket go after the fish
let the bowl go after the food
let the dirt go after the land
let the moon go after Chú Cuội

the moon left with the clouds
the moon to me is now a memory
me, I am also a memory now

return Chú Cuội, return the land, return the food,
return the fruit, return the ass, return the prayer
return the fox, return the disaster, return the fire, return the dream.

home again

moon, come down and play

the ivory glow lend
light to the dark night

a scoop of the river lend
water for father’s tea

new buds of pomelo leaves lend
enough to wash mother’s hair

a patch of evening grass lend
the longing for an old moon

moon O
O moon

Jump rope, sure fire, fly the kite
peace once upon a time
lost to a fading moon

half a lifetime
sleeping together
missing the cured flesh
going grey in the moonlight

half a lifetime
less of a full moon
to ever be full?

O mother
stew for me some squash
soup to warm my tummy
let me hold onto the hunger
the smell of once upon a time.


moon, come down and play
moon O moon come and play…

ĐỒNG DAO

Ông trăng xuống chơi

Chơi với hoa
hoa cho trái
Chơi với sao
sao cho lửa
Chơi với vua
vua cho lừa
Chơi với quan
quan cho cáo
Chơi với sãi
sãi cho kinh
Chơi với hoạ
hoạ cho si
Chơi với thơ
thơ cho mơ

Trăng ơi
trăng ơi

Bỏ nơm theo cá
bỏ chén theo cơm
bỏ đất theo đai
bỏ trăng theo cuội

Trăng đi theo mây
tôi lãng quên trăng
tôi cũng quên tôi

Trả cuội, trả cá, trả đai, trả cơm,
trả trái, trả lừa, trả kinh
trả cáo, trả si, trả lửa, trả mơ.

Về lại bến bờ

Trăng ơi xuống chơi

mượn ánh trăng ngà
sáng đêm u tối

mượn gáo nước sông
pha trà ba uống

mượn lá bưởi non
gội đầu cho má

mượn vạt cỏ đêm
nhớ mùa trăng xa

Trăng ơi
trăng ơi

Nhảy dây, đánh chắc, thả diều
an nhiên thuở ấy
mất từ trăng phai

Nửa đời
chăn gối nát nhàu
nhớ da thịt cũ
bạc đầu
dưới trăng

Nửa bài thơ
nửa ước mơ
nửa khuôn mặt lạ
tôi ngờ vực tôi

Nửa đời trăng khuyết
có tròn?

Má ơi
nấu chén canh bầu
cho con víu dạ
đói mùi hương xưa.


Ông trăng xuống chơi
trăng ơi xuống chơi…

Ái Điểu
————
NÀNG TIÊN KHÔNG CÁNH BAY #7
tranh của Lytan Man
lấy từ Fb Lytan Man


Ái Điểu, a poet currently living in Chaudok, An Giang, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

909 TERCET | Nguyễn Hưng Quốc

A BOOK OF POEMS in Vietnamese by Nguyễn Hưng Quốc
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm and other translators

Congratulations (I know it sounds ostentatious, but bear with me, I am unapologetic) to anh Nguyễn Hưng Quốc and Pháp Hoan ( Mai Cong Lap ). Your books of poems will be the very first two books of poems published in English on nguyenthiphuongtram.com.

It will be a constantly evolving piece of living text. A piece of living art I’m very excited and proud to announce and share with my readers.

You have given me an unexpected goal in completing the translation of your books of poetry.

I am momentarily on cloud nine.

Quý mến,

Nguyễn Thị Phương Trâm

September 19, 2022


909

BÀI THƠ

BA DÒNG

1.
Một chân ở Việt Nam, một chân ở Úc
Dưới háng là
Mây bay


One foot planted in Vietnam, and the other in Australia
Shifting endlessly beneath the crotch —
The clouds
*
One leg in Vietnam, one leg in Australia
Drifting between those legs
Endless clouds

2.
Thơ ra đời
Từ lãnh cung
Của những đóa hoa hồng


Poetry is born
From the exile imperial chamber
Of every (forbidden) rose

3.
Khi hai phần hạ thể đụng vào nhau
Ngọn núi nghiêng mình tránh
Một chiếc lá rơi


When the two abdomens collide
The mountain shifts its weight to give way to
A falling leaf

4.
Mỗi người ra đi
Trời đất phúng điếu bằng
Một hạt bụi bay


For every person who passes away
Flying is the offering of heaven and earth
A grain of dust

5.
Mỗi đóa hoa là một bản dịch
Nhan sắc của Eva
Lúc còn ở vườn địa đàng


In the garden of Eden
Each flower is a translation
Of Eve’s beauty

6.
Tình yêu là
Một biến tấu
Của lửa


Love is
An altered form
Of fire

7.
Trăm đứa con Thị Nở
Mỗi đứa
Một màu cờ

One hundred of *Thị Nở’s children
Each and every one of them
Have their own flag colour

*Thị Nở is a character representing
humanity’s ugliness and ignorance
in Nam Cao’s short story

8.
Những chiếc lá rơi
Không để lại
Di chúc


The falling leaves
Left not a single
Testament

9.
Xin lỗi ánh trăng: Phải kéo màn cửa lại
Nàng không muốn ai nhìn thấy
Chuyện vợ chồng ầu ơ


Utmost apologies to the moonlight: The curtains must be drawn
The lady does not want anyone to witness
The married couple putting each other to sleep

10.
Nhà thơ
Buông ngòi bút xuống
Thành Phật


The poet
Drops his pen
Upon the embodiment of Buddha

11.
Tôi yêu những cái đầu ngẩng cao
Bất khuất trước
Những giọt sương khuya


I adore the chins held high
Unyielding against
Drops of evening dew

12.
Những chiếc lá đỏ run rẩy dưới nắng
Gió thốc lạnh
Người thiếu phụ ngồi cháy cả mùa thu


The quivering red leaves beneath the sunlight
Chilled by the wind
Autumn ignited by the residing young woman

Red leaves shivered in the sun
As the young wife sat there burning up an entire autumn
Cooled down by a sudden gust of the wind

13.
Cả đời tôi cứ rượt theo hoài
Những làn mây
Vô tổ quốc


I’ve been chasing my entire life
The clouds
Without a country

14.
Những bãi cỏ xanh ngắt
Đồng ký tên vào
Bản tuyên ngôn của mưa


The greenest of lawns
Agreed on signing
The rain’s manifesto

15.
Những ngọn cây rướn cao lên trời xanh
Để viết hiến chương
Cho mặt đất


The treetops reaching for the blue sky
To note the charter
Of the ground

16.
Những chiếc lá đẹp như hoa
Nhắc nhở:
Đừng tin vào vĩnh cửu


The leaves as pretty as flowers
A reminder:
Nothing last forever

17.
Các vì tinh tú xa xăm
Đêm đêm dõi mắt nhìn địa cầu
Tìm một nhà thơ thất lạc


All those faraway stars cast their eyes
Upon the earth night after night
Looking for a misplaced poet

18.
Vầng trăng xanh ốm nghén
Mơ có con
Với một nhà thơ


The moon is green with morning sickness
Dreams of having a child
With a poet

19.
Hắn muốn kết hôn với một giấc mộng
Giấc mộng bị ám sát
Hắn ở goá


He wanted to tide the knot with a dream
The dream is assassinated
He lives on as its widow

20.
Giữa thiên đàng và địa ngục
Tôi chọn cái ở giữa:
Trần gian


Between heaven and hell
I choose what is in the middle:
Earth

21.
Các giáo chủ yêu loài người đến độ
Họ sẵn sàng
Nói dối

Religious leaders love humanity
So much so that they are ready
To lie

22.
Người phụ nữ có duyên nhờ tiếng cười
Nhưng sâu sắc
Nhờ nước mắt

A woman’s charm depends on her laughter
But in terms of depth
She needs her tears

23.
Nhà thơ là những kẻ thích
Gây sự với
Hư không

Poets are the kind of people
Who likes to pick fights with
Nothingness

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch lại thơ Nguyễn Hưng Quốc sau khi đã đọc Kiều:

A poet’s nature is their delight
In the opportunity to tease
A beautiful woman
.
Em thích nhất
Là những cơ hội
Được gây sự với anh

24.
Không phải ai cũng hiểu được
Nỗi cô đơn của
Những dòng sông góa chồng

The loneliness of the rivers
Who have lost their husbands
Are impossible to grasp by mere mortals

25.
Sáng sớm hồ nước ở trần
Phơi ngực cho đám sương mù
Ấp ủ

The lake lay naked upon dawn
Baring its chest waiting for
A blanket of fog

26.
Nhiều bài thơ chết yểu
Vì các chữ
Quyên sinh

So many poems dying young
Because the letters have
Ended their lives

27.
Mỗi ngày biển viết hàng ngàn bài thơ
Rồi
Tự xoá hết

The sea composes thousands and thousands of verses of poetry a day
To then
Wipe them from existence

28.
Mùa xuân, ngày thơ giật mình
Nghe tiếng cành cây
Nẩy lộc

The spring, a startling moment for poetry
Discerning
The budding bounty

29.
Mùa thu, nghe thơ nhạc nhắc
Lá buông cành
Rơi

The autumn could through music and poetry discern
From the branches, the leaves letting go
Falling so so



30.
Em đi rồi
Mùi hương
Treo cổ anh

Your scent, like a noose
Left me breathless
As you left

the smell of you
like a noose around my neck
left me breathless as you walked away

Art by Hồng Ngọc

31.
Hắn ngơ ngác đi tìm một bài thơ thất tán
Nó trốn đâu đó
Dưới ánh trăng

He’s been looking for a poem that has been disbanded
It’s hidden somewhere
In the moonlight

32.
Những bài thơ viết về tình yêu
Là khói sương
Hắn chỉ chấp bút

The poems about love
Mere fog
He appeared to have made a note of it
(Lê Vĩnh Tài)
The poems about love
Are mere fog and mist
All he did was made a note of it
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

33.
Thiếu em, những bài thơ anh viết
Bị truỵ thai
Xanh mét

Without you, the poems I wrote
Miscarried black and blue
Void of oxygen

34.
Những đóa hoa hắn yêu thích nhất
Đều lần lượt
Tự tử

All the blooms dearest to them
One by one
Kill themselves
(Đoàn Duy)
All the flowers he cherish most
Would eventually one at a time
Commit suicide
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

35.
Hắn đọc phúc âm nàng
Chữ nào cũng có lửa
Đốt cháy cả màng trinh

He Gospel of Maiden read
With sparking words
Putting maidenhood in flames
(Đoàn Duy)
Reading her scripture
The words are all on fire
And even burning is her hymen
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

36.
Loài người rợn ngợp̃ trước cái Vô Hình
Cần chỗ vịn
Dù chỉ một cây nhang

O mortals, whelmed with awe at the intangible,
Yearn to lean on things,
Even on an incense stick.
(Đoàn Duy)
Humanity is overwhelmed by the invisible
Need to lean on
Even just one incense stick
(Lê Vĩnh Tài)
People are overwhelmed by what they can not see
They need always something to lean on
Even something as humble as an incense stick
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

37.
Ánh trăng chứng kiến mọi cuộc ngoại tình
Nó chỉ kể với
Những giọt sương khuya

The moonlight is the witness
To all infidelity
And the night dew is its only confidant

38.
Họ hôn nhau, khoảng cách giữa hai cái lưỡi
Bằng chiều ngang
Một tiếng thở dài

Oh a tender kiss have they,
With the spacing of tongues
Echoing the breadth of sighs
(Đoàn Duy)
They kissed, the gap between their tongues
The width
Of a long sigh
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

39.
Đừng hy vọng: Không có tiếng gào nào
Vang tới được trời xanh
Kể cả Holocaust

Hope not: There’s no scream
Loud enough to reach the high heaven
Including the Holocaust

40.
Trước sự quyến rũ của những trái táo
Bao giờ hắn cũng đầu hàng
Như tổ phụ ngày xưa

Facing the allure of an orchard full of apples
He will without fail surrender
No different from his ancestors



41.
Những chiếc lá nho trên tay Eva
Làm một nửa nhân loại
Trằn trọc

Sleepless is half of humanity
Upon Eve’s caress of the leaves
On those grapevines
*
The grape leaves
In the hand of Eve
The sleeplessness in the other half of the human race

42.
Nằm trên bãi cỏ
Dưới tàn cây
Nàng thất thân với những sợi nắng chiều

Sunlight fell across the lawn
Under the canopy
She is lost in the afternoon light

43.
Con đường chánh đạo dẫn đến hạnh phúc
Nằm ở giữa
Hai đùi

The virtuous path towards happiness
Lies between
The thighs

44.
Một cánh chim bay đi
Để lại tiếng hót
Làm vàng hoàng hôn

A bird flew away
Left behind its birdsong
Painting yellow the sunset

45.
Ngọn gió mang theo mùi thuốc lá
Lọt qua cửa sổ
Phá trinh nàng

The scent of cigarette smoke carried via the wind
Penetrated the window
Broke her hymen

46.
Các thi sĩ được rửa tội
Bằng
Thơ

Poets have the honour
Of being baptised
By poetry

47.
Cuộc sống quá ngắn ngủi
Để làm được
Một câu thơ thật hay

Life is way too short
To write
A really good poem

48.
Một bài thơ hay là một
Sợi lông nách
Của Chúa

A good poem is the armpit
Hair
Of the Creator

49.
Ánh trăng dịu dàng và thơ mộng đến nỗi
Làm bao nhiêu góa phụ
Mang thai

The moonlight soft and dreamy so much so
That there are an uncountable number of widows
Are now with child

50.
Bài thơ biết bí mật của tình yêu
Nhưng nó lại không biết bí mật của chữ
Chữ trả thù: Bài thơ chết non

The poem knows the secret to love
But it knows not the secret of the word
The vengeance of the word: The premature death of a poem



51.
Viết văn ở hải ngoại là cuộc hành lạc đau đớn của những
Gã đàn ông
Bất lực

Writing abroad is a painful sexual experience
For impotent
Men

52.
Phần lớn những nhà thơ kém may mắn
Chỉ mân mê những chữ
Bị thiến

Most poets lack good fortune
Fidgeting with words
That has been castrated

53.
Nhìn những vì sao xa xăm
Hắn nghe tiếng thở dài của một
Trinh nữ già

Looking at the stars far away
He could hear
The sigh of an aging virgin

54.
Bài thơ không có gì ngoài chữ
Chữ giao cấu với chữ
Đẻ ra nhà thơ

Poems consist solely of words.
Through the copulation of language,
Poets are formed
(Bạch Xuân Phẻ)
A poem is nothing other than words
making love
and give birth to the poet
(Lê Hồng Vân)
A poem is merely words spilling out,
Words breed, from their union
Begetting a poet.
(Đoàn Duy)
A poem has nothing but words
When words bed words
A poet is conceived …
(Viet Pham)
Poems are words
Word pair word
and a poet is born
(Nguyễn Vân Hà)
A poem has nothing but words
The copulation of words
Gives birth to a poet
(Nguyễn Thị Phương Trâm)
A poem is just a bunch of words
Words fucking words
And the poet is their fucking child
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

55.
Bài thơ lội trong mơ
Tất cả những gì ở ngoài giấc mơ đều
Hư ảo

Beyond a poem
Wading through a dream
Everything is a misconception
(Nguyễn Thị Phương Trâm)
Save for poetry
Anything outside of your dreams
Is unreal …
(Viet Pham)

56.
Ở đó, người ta không bao giờ thấy mặt trăng
Cả bầu trời bị
Đánh cắp

They can never see the moon there
Wholly stolen is their
Horizon

57.
Nụ hôn chưa dứt, nàng đã ra đi
Hắn đứng nút lưỡi giữ hư không
Cái lưỡi lạnh ngắt

The kiss was barely there and she was gone
He stood there pressing his tongue against nothingness
His tongue was like ice

58.
Loài người bị thời gian rượt đuổi
Bằng một chiếc đồng hồ
Không có kim

Humanity is constantly being chased by time
By the tick tock tick tock of a clock
Without the hand to count the second, minute or hour

59.
Chúng ta có quá nhiều chữ
Chữ bị lạm dụng
Kể cả để giết người

We have too many words
We have used and abused them
Even in the assassination of the people(we love)

60.
Từng ngày từng ngày từng ngày
Cái bóng dưới chân hắn mòn đi và
Mất hết gai góc

One day after the other
The shadow beneath his feet fades away
Losing all his grip on reality


Phu Quoc, Vietnam

61.
Bầu trời lúc nào cũng sổ mũi
Nắng bị cúm
Tháng giêng bế kinh

The horizon suffers from chronic rhinitis
The sunlight suffers from influenza
January is late with period cramps

62.
Ánh trăng tàn nhẫn rọi sáng
Cả những sự phản bội
Trong lòng các cặp tình nhân

O the moon casts its cruel light
On lovers’ betrayals
Bosomed within their souls.
(Đoàn Duy)
Cruel is the moonlight
Illuminating the betrayals
In the heart of lovers
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

63.
Trong thơ, hắn thích đi nhất
Trên những con đường
Ngược chiều

When it comes to poetry
What turns him on the most is to drive
Down the wrong side of the road

64.
Một con cá chờ chết trong dòng suối cạn
Nằm mơ về
Đại dương

A fish waiting for its last breath in a shallow stream
Dreams
Of the ocean

65.
Chúa không làm thơ, Phật cũng không
Chỉ khi đối diện với cái chết
Thơ mới lên tiếng

Neither God or Buddha compose poetry
Only in facing death
Poetry speaks up

66.
Sương mù. Bầu trời sụp xuống
Suýt đụng
Ngọn cây cổ thụ

Fog. The collapsed sky
Barely missed
The tip of an ancient tree

67.
Sáng tự dưng thấy hiu hắt
Mùi cà phê
Làm bài thơ thở dài

Morning discerning just a hint
The scent of coffee
Giving the poem a long sigh

68.
Không có hoa, hắn nâng niu những chiếc lá
Tâm hồn nào cũng cần nhiều
Màu xanh

Without flowers, he nurtures the leaves
All minds yearns for
What is evergreen

69.
Tất cả các chữ đều là nạ dòng
Nhà thơ mang lại
Trinh tiết

The poet returns chastity
To all the characteristically
Climacteric words

70.
Thơ làm mới ngôn ngữ
Ngôn ngữ làm mới cái nhìn
Cái nhìn làm mới con người

Poetry refreshes the vernacular
The vernacular refreshes the point of view
The point of view refresh anew the human race

71.
Nàng thích những bài thơ có vần
Trong những ngày
Rụng trứng

She likes the verses that rhyme
On the days
Her eggs drops

72.
Mọi phụ nữ đều cười giống nhau
Họ chỉ khác ở
Tiếng khóc

Every maiden has the same smile and laughter,
Only when their tears flow
Their selves emerge.
(Đoàn Duy)
The laughter of women is much the same
They are only different
When they cry
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

73.
Trên thiên đường, bức tường nào cũng
Ướt đẫm
Tinh dịch

In heaven
All the walls are drenched
In ejaculation

74.
Em đi, gió cũng nhớ
Nó thở khắp nơi
Mùi hương trong nách em

You walked away and even the wind misses you
Breathing in the scent of your armpit
The air of you

75.
Quên đi những trận dông bão
Tình yêu chỉ là cơn mưa phùn
Đủ để quần lót em ướt

Forget about the storms
Love is nothing but a light shower
Just enough to wet her underwear

76.
Sáng, một tia nắng cong
Ôm hôn
Những hạt bụi

Came morning, a ray of light
Kissed and wrapped itself
Around a speck of dust

77.
Những ngọn sóng hung hãm đập nát
Bóng trăng
Máu phun tung toé

One after the other the waves violently
Violated and destroyed the reflection of the moon
The blood spattered everywhere

78.
Hắn bị sập bẫy
Một đoá
Hoa hồng

He was caught
Red handed in a trap
Of a rose

79.
Hắn đào bới thịt da nàng
Cố tìm
Những nụ hôn mất tích

He deliberately dug and dug at her flesh
Trying to find
The missing kisses

80.
Chỉ những kẻ ngoại tình mới hiểu
Những nỗi niềm giấu kín
Trong trái tim của biển

Fornicators are the only ones who will see
The pain hidden to a great degree
At the very heart of the sea
*
The fornicators are the only ones aware
Of the pain hidden deeply
At the very heart of the sea

81.
Hắn lục tìm trên trang giấy
Thấy nàng thấp thoáng
Ở cuối dòng thơ

He searched the entire page
To find her barely there
At the end of a poem

82.
Tất cả mọi người đều là những tù nhân
Thơ là sự cứu rỗi
Cuối cùng

We are all
Prisoners
Poetry is our last hope

83.
Máy chém là một di sản cần gìn giữ
Để mọi người biết quý
Cái đầu của mình

The guillotine should be a cherished commodity
A good reminder of how one should
Try to keep one’s head

84.
Đang đi, nàng gục xuống: nỗi buồn quá nặng
Tiếng khóc thẳng đứng
chận ngang những cơn gió

She drops to ground mid-step: laden is her sadness
Her crying stood firm and erect
A barrier to all courses of the wind

85.
Trong bụng mỗi bài thơ là một bào thai
Trong mỗi bào thai là
Một giấc mộng

An amniotic sac resides in each poem
In each amniotic sac rest
A dream

86.
Ánh trăng bao giờ cũng có vẻ lả lơi
Khiến những người cô đơn
Không thể thiền định được

The moonlight is always generally rather slack
So much so that those who are lonely
Could never meditate

87.
Em đánh tráo giấc mơ của anh
Bằng một giọt
Nước mắt

You have cheated me out of my dream
By a single
Tear

88.
Mùa xuân là lễ hội của hoa
Mùa thu là lễ hội của lá
Lúc lá cưới nhau lần cuối

Spring is a festival for flowers
Autumn is a festival for leaves
In the last holy matrimony of leaves

89.
Mọi nụ hôn
Đều không cần
Lời bạt

All kisses
Require not
The afterword

90.
Lá đóng những con dấu
Trên giấy khai sinh
Của gió

The leaves stamping their mark
On the birth certificate
Of the wind

Photography by Tien Bac Dang

91.
Về Việt Nam, hắn là người ngoài cuộc
Nhữnh tia nắng nhìn hắn
Hằn học

During his return to Vietnam, he was an outsider
The rays of sunlight glared
In vengeance

92.
Con người gào to. Như tiếng chó tru
Tất cả im lìm
Chúa và Phật đều đã chết

Humanity shouting. Like howling dogs
All is silent
Dead are both God and Buddha

93.
Hắn thấy sự run rẩy của từng thanh bằng thanh trắc
Sự ngập ngừng của từng con chữ
Hắn thấy. Bởi hắn là nhà thơ

He feels the quivering of every word by its tonality,
Even its uncertainty
He still feels out. As he the poet is.
(Đoàn Duy)
He sees the quiver of each tone
The hesitation of every word
He sees. For he’s a poet.
(Nguyễn Vân Hà)
He could discern the quiver of each flat and sharp
The semi and quarter pause after every word
He could discern it. Because he is a poet
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

94.
Nàng gục mặt vào bụng gió và khóc
Những giọt nước mắt lẩy bẩy
Tìm vần

She buries her face in the bosom of the wind
The fumbling teardrops came rushing 
Tries to find their rhyme and rhythm

95.
Khi con người bắt đầu ngắm cái bóng của mình
Lịch sử bắt đầu
Náo loạn


As mortals peer into their own reflections,
The history’s tide
Stirs in tumult.
(Đoàn Duy)
As soon as humanity begins to study their shadow
It is the beginning of the chaos
In History
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

96.
Nhắm mắt trước những nỗi thống khổ của nhân loại
Bịt tai trước những tiếng kinh cầu
Thượng Đế cũng nói láo


Eyes closed to the pain of humanity
Ears blocked from the sound of prayers
The Creator is also a liar

97.
Đứng trên cầu hắn thấy xác hắn
Trôi bập bềnh dưới sông
Sông mọc đầy mây


Standing on the bridge looking down he sees is body
Floating in the river
The river blooming full of clouds

98.
Thơ là lời thì thầm của trái tim
Thơ là trò chơi của chữ
Thơ là ngón tay đeo nhẫn của Chúa

Poetry is the whisper of the heart
Poetry is a game for words
Poetry is the ring finger of God

99.
Tôi ái ngại cho những kẻ sáng sáng thức dậy
Nhặt các giấc mơ và
Bỏ vào miệng


I’m worried for those upon their wake at dawn
Pick up their dreams from the floor to then proceed to
Put them in their mouth

100.
Tôi dắt con cá đi bộ
Nó đòi bay
Mà trời thì đầy nước


I took the fish for a walk
It wanted to fly
But the sky was full of water

101.
Về Việt Nam, thích nhất là những tiếng cười
Nhưng sợ nhất là những cái nhìn
Từ những cặp mắt không có con ngươi

The highlights of the trips to Vietnam are the laughter
The lowlights are the death stares
From pupil less eyes

102.
Nhân danh thơ, nàng ở truồng
Những sợi lông bay phấp phới
Như những lá cờ

In the name of poetry, she wears no underwear
Her pubic hair
Fluttering like flags in the wind

103.
Chỉ trong thơ mới có
Những giọt nước mắt
Biết khóc

Only in poetry could one find
The tears
That weeps

104.
Đến với hắn, nàng giấu
Nụ cười
Trong tử cung

As she came with him, she hid
a smile
In her womb

105.
Úp mặt vào giữa hai đùi nàng
Nghe gió lùa từ trong
Cõi thiên đường gọi

Face buried between her thighs
Discerned is the wind from within
The call of paradise

106.
Tôi đi khắp thế giới
Đều thấy
Những dòng sông chảy về nguồn

I have travelled the world
Consistently I have witnessed
The rivers’ return journey to the origin

107.
Trời sinh ra
Ai cũng có quyền
Mơ mộng

Children of God
We are all born with the power
To dream

108.
Khuya, ngoài vườn, nàng hổn hển
Làm tình với
Ánh trăng

It’s late, out in the garden, and she’s out of breath from
Fucking
The moonlight

109.
Thơ trở thành nguồn cứu rỗi duy nhất
Sau khi Thượng Đế bị
Truất phế

Poetry will be the last point of salvation
After The Creator has been
Deposed

110.
Cắn vào đôi môi đầy chất độc của nàng
Hắn biến mất
Như một bài thơ dở

Biting her poisonous lips
He disappears
Like a bad poem

111.
Nên từ giã cõi đời như nắng
Đẹp nhất là lúc
Hấp hối

One should leave this life like sunlight
Glorious to the last
Breath

112.
Thấy những người đồng tính hôn nhau ngoài đường
Eva mắc nghẹn
Ăn không hết trái táo

In light of all the same sex couples kissing in the street
Eve was all choked up
She couldn’t finish her apple

113.
Khi một nhà thơ lớn qua đời
Các cuốn từ điển trở thành
Mồ côi

When a great poet passes away
Dictionaries are left behind
Orphaned

114.
Di sản của các nhà thơ là
Những nỗi buồn
Đìu hiu

Solitary
Sadness
The legacy left behind by poets

115.
Em đi, chiều rưng rưng
Buồn dựng sóng
Trời không nỡ xanh

You departed, leaving upon that eve
A rippling mournful sheen,
The sky willed not to be blue.
(Đoàn Duy)
She walked away and the afternoon was overwhelmed with tears
In waves of sadness
The sky was shy from being so blatantly blue
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

116.
Khi cái hĩm lên tiếng
Mọi cơn gió đều im bặt
Dòng sông quay đầu lại nhìn

When the abode speaks up
The wind is stun into silence
Before the river turn back for a look

117.
Tôi đặc biệt thích những đoá hoa
Nở
Trái mùa

I especially like the flowers
That bloom
Against the seasons

118.
Đời sống sau cái chết là tác phẩm hư cấu
Vĩ đại nhất
Của nhân loại

Life after death is humanity’s best
Work
Of fiction

119.
Chết, Nguyễn Du cầm theo Truyện Kiều
Nó quá nặng
Linh hồn ông mang không nổi

In death, Nguyễn Du took The Tale of Kiều with him
And it was a burden too heavy for his soul
To bear

120.
Anh ước chuyện tình giữa anh và em
Thơm hoài
Trong biên niên sử của gió

I hope that our love for each other
May stay fresh
In the annals of the wind

Sydney Harbour Bridge, Sydney, Australia. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

121.
Trong văn học, chiến thắng
Thuộc về
Phe thiểu số

In literature, victory
Belongs to
The minority

122.
Bài thơ bị xử bắn
Nó sống
Còn nhà thơ thì chết

The poem was sentenced to be shot to death
It survived
But the poet is dead

123.
Thơ là nơi tôi chôn giấu những nỗi
Không thể nói được
Với bất cứ ai

Poetry is where I bury the emotions
Unspoken
Hidden from all ears

124.
Khi cần tìm chữ cho một bài thơ
Tôi nhìn lên cao
Từ điển là những làn mây

When I’m searching for the words for a poem
I would look up at the sky
The clouds are dictionaries

125.
Hắn giang tay định ôm choàng lấy nàng
Bỗng hụt chân
Té nhào ra ngoài giấc mộng

He opened his arms to embrace her
But he tripped and fell
Out of his dream

126.
Ngôn ngữ của trăng bao giờ cũng thì thầm
Dành cho những trái tim
Mất ngủ

A whisper is the moon’s vernacular
In the heart of those
Who can not sleep

127.
Nương theo ánh trăng
Các nhà thơ bay lơ lửng
Trên đôi cánh chữ

Leaning into the moonlight
The poets are suspended
Flying on a pair of wings made out of words

128.
Chỉ cần một con cá quẫy
Đủ làm tan
Bóng trăng

Only one wriggling fish is necessary
To destroy
The reflection of the moon

129.
Con bướm trắng run rẩy trước
Những bông hoa
Ở truồng

The white butterfly shaking
Facing all the naked
Flowers

130.
Nhân danh tình yêu, người ta
Ám sát
Thơ

In the name of love, they
Assassinated
Poetry

131.
Ánh trăng hôn lên mặt hắn
Lưỡi trăng có vị ngọt
Của một người vừa dậy thì

The moon bestowed a kiss on his face
The moon’s tongue was as sweet
As someone’s on their first menstrual cycle

132.
Dòng sông này nuốt dòng sông kia
Rồi mang ra biển
Thuỷ táng


Watery is the interment
A river swallowing a river
Taking each other out to sea


133.
Sự say mê của con người
Làm cho thơ
Nghẹt thở


Humanity’s passionate nature
Left poetry
Choked up
*
Humanity’s fall from grace
Left poetry
Breathless


134.
Cây cổ thụ bên bờ sông
Luôn luôn run rẩy khi nhớ lại
Một người đến treo cổ

The ancient tree by the river
Shiver
Each time it remembers the person who hung themself

135.
Khi loài người bắt đầu làm thơ
Thượng Đế tuyên bố
Thoái vị

When humanity started to compose poetry
The Creator announced
His abdication

136.
Loài người vốn rộng lượng
Dẫu bị Thượng Đế đày đoạ
Vẫn tha thứ

Humanity is rather generous
Even after the wrath of The Creator
They are always ready to forgive

137.
Ngọn núi là vần trắc
Vá dòng sông vần bằng
Còn anh bằng trắc em

Accented is the rhyme of a mountain
Unaccented is the rhyme of the river And I’m unaccented to your accented rhyme

138.
Ra đi, em nhẫn tâm
Đánh cắp
Cả các giấc mơ của anh

You were heartless when you left me
Took with you
All my dreams

139.
Nhà thơ không làm ra chữ
Chính chữ làm nên
Nhà thơ

The poet is not the maker of the word
The word is what makes
The poet

140.
Đọc những bài thơ, người ta đều thấy
Vết máu loang của
Trinh tiết

Reading the poems, people see time and again
The spattered first blood of a shredded
Hymen

141.
Anh nằm trơi vơi trên em
Chính giữa là khoảng trống
Vô tận

I’m lost on top of you
Between us is an endless
Separation

142.
Cuối cùng, mọi mối tình đều đi qua
Cái còn lại là
Những giai thoại

In the end, all the love intrigue shall pass by
Left behind
Are the anecdotes

143.
Những ngọn gió độ lượng
Nhặt mùi hương đàn bà
Tặng cho người hành khất

The kind and generous breeze
Picked up the scent of women
As a gift for the mendicant

144.
Khi em chổng mông lên
Mọi thần linh đều
Biến mất

When you bend over darling
The sacred spirits altogether
Disappear

145.
Có cảm giác thật ngây ngất khi được
Sự im lặng
Hôn vào môi

That amazing feeling when
Silence
Kisses your lips

146.
Những bông tuyết đầu mùa
Đẹp như những
Màng trinh

The first snow is always
As pretty as the untouched
Hymen

147.
Mỗi lần nhớ em, anh hỏi gió
Gió sưu tập
Mọi mùi hương của em

Each time I miss you, implore I would of the wind
The wind would then collect
The scent of you

148.
Trong cuộc triển lãm nắng
Có một sợi đi lạc
Đậu trên tóc em

On an exhibition of sunlight
A lost thread of light
Settled in your hair

149.
Ngọn gió thổi tung mái tóc em
Một sợi rơi
Dính trên nền trời

The wind through her hair
Freed a strand
Plastered across the sky

150.
Đối với các nhà văn
Cuộc đời chỉ là
Một bản nháp

To writers
Life is nothing but
A rough copy

151.
Lần đầu tiên người ta biết tên nhà thơ
Qua bản cáo phó
Đăng trên báo

The first time anyone had ever heard of the poet’s name
Was in an obituary
Published in the local newspaper

His name was listed in the obituary
In the Sunday paper
The first time anyone had even heard of the poet

152.
Trên thiên đường không có đồng hồ
Chúa phải nhìn xuống trần thế
Để biết thời gian

There’s no such thing as a timekeeper in heaven
God had to look down upon humanity
To get an idea of time

153.
Cành cây trĩu lá xanh
Làm cong
Bầu trời

The horizon is curled up
Inside a branch
Laden with green leaves

154.
Ở đâu cũng một tiếng
Mưa rơi
Không quốc tịch

Hither and yon resounds
Raindrops
Beyond any nation.
(Đoàn Duy)
rain is the same
everywhere
it is stateless.
(Viet Pham)
Pitter-patter
Raining everywhere
But country nowhere
(Nguyễn Vân Hà)
The sound of falling rain found
In all corners of the world sound
Without citizenship
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

155.
Con người luôn luôn ở ngoài
Bức tranh
Chân dung mình

People are forever
Beyond
Their portrait

156.
Tiếng cười em
Còn lại mãi
Trong hồi ký của gió

Your laughter
Is forever
Imprinted in the memoir of the wind

157.
Mưa rơi lắc rắc
Làm đầy
Ao nước thơ

The sprinkling rain
Fills up
The mere of poetry

158.
Hắn nằm trên cỏ
Cỏ quấn lấy hắn
Thành một nấm mộ xanh

He lay there on the grass
The grass wraps him up in its creepers
Turns him into a green tumulus

159.
Cái mồng đóc
Không có
Trí nhớ

The clitoris
Has no
Memory

160.
Nụ cười em
Làm dậy hương
Cả cánh đồng hoa hồng

Your smile dear
The awakening scent
Of a field of roses

161.
Nàng dẫm lên thơ
Mang thai
Một cơn mộng

She stepped on poetry
And she was impregnated
With a dream

162.
Những ngọn cỏ nghiêng mình
Ngả đầu vào
Tấm ngực trần của gió

Reeds leaning
Into the naked torso
Of the wind

163.
Thời gian
Bỏ sót
Nụ cười của nàng

Time
Forgot
Her smile

164.
Người ta biết yêu quá sớm
Nhưng hiểu tình yêu
Quá muộn

People are so quick to fall in love
Yet are rather too late in grasping
The idea of love

165.
Không chỉ trời đất mới vô tận
Thử nhìn vào lòng phụ nữ:
Nó cũng không cùng

Endless is not just heaven and earth
Try and look into the heart of a woman:
There is no end

166.
Trong những điều kỳ diệu, ngôn ngữ đứng đầu
Trong ngôn ngữ
Thơ đứng đầu

Within all things marvellous, the epitome is language
Within language
The epitome is poetry

167.
Một bài thơ như tiếng chó sủa vu vơ dưới trăng
Nó khiến người ta giật mình
Thấy ánh trăng đẹp

A poem barking like a dog at the moon
Wakes people up
In time to soak the moonlight

168.
Không có ai tự tử cả
Chính sự tuyệt vọng
Giết họ

There’s no such thing as suicide
Despair is what
Kills them

169.
Họ không hôn nhau: Họ nuốt nhau
Người này lọt vào cơ thể người kia
Và ngược lại

They kiss not each other: They swallow each other instead
One into another
And vice versa

170.
Bài thơ nào cũng lặng lẽ
Như một vết sẹo
Không tuyên ngôn


Each poem quietly does its job
Like a scar
Unannounced

171.
Gió thù lá: Nó quyết ném những chiếc lá xuống đất
Lá vẫn nhởn nhơ bay
Không sợ chết

The wind resents the leaf: It’s set on throwing the leaf on the ground
The leaf unafraid of death
Continues to idly fly

172.
Trong thơ, không có bảng cấm
Mọi sự đều được phép
Miễn đừng dở

In poetry, there’s no warning sign
Nothing is forbidden
As long as it’s not lousy

173.
Hãy nhắm mắt lại khi yêu
Trái tim không cần đúng
Chính tả

With eyes closed love
The heart does not need to be
Spelled out correctly

174.
Thỉnh thoảng những kẻ ăn thịt người tuyệt thực
Chúng ta có
Hoà bình

Now and then
We would have peace
When the cannibals are on a hunger strike

175.
Nhà thơ là kẻ phiên dịch bóng tối
Để ánh sáng hiểu được
Trái tim đêm

A poet is the interpreter of the dark
So light may understand
The heart of the night

176.
Lịch sử nào
Cũng đầy
Tái bút

History no matter where
Is full of
Postscripts

177.
Trên Biển Đông, một con cá bị xử tử
Vì bơi lạc
Vào hải phận một nước khác

In the East Sea, a fish was executed
For illegally swimming
In someone else’s water

178.
Họ chồng lên người nhau
Màn đêm bị những tiếng rên
Xé rách

They’re piled on top of each other
The fibre of the night was shredded
By their moaning

179.
Thương nhất là những bó hoa trên các nấm mộ
Bao giờ cũng
Già trước tuổi

Most pitiful are the flowers on the graves
Always withered
Before it’s time

180.
Tôi thích những bài thơ ở trần
Để người đọc thấy được
Gân guốc

I like the poems stripped bare
So the readers may see
The veins

181.
Làm thơ là đánh vật với chữ
Khi chữ thắng
Tác giả cũng thắng

Composing poetry is a wrestling match with words
When the words wins
The author wins

182.
Tiếng sơn ca từ ngày thơ ấu
Đuổi theo hắn
Như bài thơ giấc ngủ

Childhood songs of the nightingale
Chases him
Like a poem about sleep

183.
Nàng dán nụ cười trên môi
Đẻ khoe
Một giấc mộng đẹp

She stuck a smile on her lips
To show off
A beautiful dream

184.
Mùa xuân đi qua, nàng đánh mất
Mật khẩu
Trái tim mình

Spring passes by and she had misplaced
The password to
Her heart

185.
Hoa biết thần chú mở cánh cửa thơ
Nhưng chúng giữ
Bí mật

The flowers
They know the incantation to open the door to poetry
But they prefer to keep it a secret

186.
Tình yêu là phế tích
Của
Vườn địa đàng

Love is the ruins
In
The garden of Eden

187.
Thơ chỉ là cô điếm già
Đứng ngắm trăng
Trong lúc chờ khách

Poetry is nothing but an old whore
Admiring the moon
While she waits for her next client

188.
Không cần phiên dịch
Hắn cũng hiểu
Những tâm sự của gió

Without an interpretation
He could still discern
The confiding admission of the wind

189.
Lắng nghe. Lắng nghe. Lắng nghe
Chỉ cần im lặng lắng nghe
Mọi tiếng động đều thành âm nhạc

Listen. Listen. Listen
Just listen quietly to each sound
Each sound shall in turn, turns into music

190.
Lần đầu tiên hôn nàng
Hắn nhận ra mùi hương quen thuộc
Từ tiền kiếp

Kissing her for the first time
He could discern a familiar scent
Of an earlier life(an old soul)
(Lê Vĩnh Tài)
As he kissed her for the first time
He could discern a familiar scent
Of someone he had met in a past life
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

191.
Trên thiên đường đầy những người
Ngồi luyến tiếc
Quá khứ

There are plenty of people sitting around in heaven
Reminiscing
On the past

1́92.
Tự do của con người là
Những điểm mù của
Thượng Đế

Humans are free
In the Creator’s
Blind spot

193.
Nửa cái bóng nàng ngả trên
Những đóa hoa
Mãn kinh

Half of her shadow falls over
Menopausal
Flowers

194.
Mỗi đời người là phác thảo của Thượng Đế
Tiếc
Phần lớn đều vụng về

Each human life is a sketch by the Creator
Pity
The majority of them are so clumsy

195.
Hắn làm thơ từ thời u Cơ mới dậy thì
Suốt mấy ngàn năm
Vẫn

He’s been composing poetry
Since the day u Cơ* hit puberty
For thousands of years
*Legendary Mother of Vietnam

196.
Khi hát, người ta cần nhiều người nghe
Còn thơ
Chỉ cần một người

When it comes to singing, people need lots of listeners
While poetry need
Just a set of ears

197.
Mỗi tác giả là một người mẹ
Bài thơ
Không có cha

Each author is a mother
A poem
Has no father

198.
Có những chữ lởm chởm gai sắc
Làm buốt
Thanh quản những bài thơ tình

There are thorny sharp jagged words
Keen in
The larynx of all those love poems

199.
Có những đêm tôi không ngủ
Chữ cũng không ngủ
Cả hai tuyệt vọng nhìn thơ ngủ

Some nights I do not sleep
The words do not sleep
Both hopelessly watching poetry sleep

200.
Cưới vợ, hắn được tặng
Mười giấc mơ
Miễn Phí

The day he married his wife, he was given
Ten dreams
Free of charge

201.
Trong nền thơ cách mạng
Hoa nở
Từ những đống xà bần

Within the foundation of the revolution of poetry
The flowers bloom
From piles of rubble

202.
Nhiều nhà thơ qua đời để lại bức chân dung
Đóng khung thật kỹ
Cái khung đẹp hơn bức họa

Many poets have passed away leaving behind a portrait
Carefully framed
The frame is prettier than the picture

203.
Những ngọn sóng chồm lên chồm lên
Nuốt chửng
Ánh trăng rằm

The waves rising higher and higher
Swallowing whole the light
Of the full moon

204.
Làm thơ, hắn tìm cách phiên dịch
Những bài kinh nhật tụng
Của gió

Composing poetry, he tried to interpret
The sutras
Of the wind

205.
Bài thơ nào cũng đến bất ngờ
Khi tia nắng chạm vào ngay giữa
Trái tim hoa

The verses came suddenly
When the sunlight touches the heart
Of a flower

206.
Tâm hồn tôi lúc nào cũng để ngỏ
Cho ánh trăng tràn vào
Nuôi những giấc mơ

My spirit is always ajar
Ready for the pouring moonlight
To nurture my dreams

207.
Về Việt Nam hắn không biết hắn là ai
Một cây dâm bụt nhắc:
Hắn thuộc về nơi này

He finds himself unrecognisable on his trips to Vietnam
A hibiscus tree reminds him that:
Here is where he belonged

208.
Hắn mất tích trong các bài thơ của hắn
Mọi tìm kiếm đều
Vô vọng

He’s missing inside his poetry
There’s no point in
Looking for him

209.
Mỗi ngọn cỏ ôm một giọt sương
Làm vợ chồng
Cho đến khi giọt sương bị nắng ăn mất

Each blade of grass embracing a dewdrop
Husband and wife
Until the dewdrop is consumed by sunlight

210.
Đi đâu hắn cũng mang Việt Nam theo
Kể cả lúc
Làm tình

Vietnam is with him wherever he’s at
Even when he is
Making love

Squid fishing in Phu Quoc, Vietnam by Nguyễn Thị Phương Trâm

211.
Xuân Diệu và Hàn Mặc Tử tả trăng tuyệt hay
Cả hai đều đã mất. Nhưng tôi biết
Họ hóa thành ánh trăng: Bất tử

Xuân Diệu and Hàn Mặc Tử describe the moon beautifully
Both are gone. But I know
They have turned into moonlight: Immortals

212.
Một phụ nữ lội bì bõm trên con đường ngập nước
Vừa đi vừa khóc
Nước mắt làm mặn cơn mưa

The rain is salty because of the tears
Of a woman battling a flood
In the street

213.
Mỗi bài thơ là một đám cưới của chữ
Phần lớn đều
Tuyệt tự

Each poem is a marriage of words
Mostly without
A heir

214.
Trong khế ước của thơ
Sự thành thực chỉ là điều
Phù phiếm

Within the deed of poetry
Honesty is just
For show

215.
Cô gái với nụ cười lửng lơ
Làm linh hồn hắn
Đột quỵ

The girl with the abandoning smile
Left his soul
Starved of oxygen

216.
Hễ còn nỗi buồn nhớ nhung còn tuyệt vọng
Là còn có thơ
Thơ là tiếng kêu của sự bất toàn

If there’s the pain of yearning and hopelessness
Then there still is poetry
Poetry is the acclaimed imperfection

217.
Ở đó, người ta xây dựng nhiều tượng đài thật nguy nga
Rồi đứng xếp hàng
Thủ dâm

Over there, they build all these magnificent monuments
To then proceed to line up
And masturbate

218.
Trong văn học, con đường khúc khuỷu nhất
Là còn đường nhiều hứa hẹn nhất
Xa lộ là tử lộ

In literature, the most perilous path
It is the path with the most promise
A highway full of death traps

219.
Tôi bị kết án
Phải sống
Cuộc đời mình

I was condemned
To living
My life

220.
Trang giấy trắng nằm ngửa
Tìm chữ
Thụ tinh thơ

The page lay face up
Looking for the words
For the insemination of poetry

221.
Những chiếc lá xanh ngửa mặt
Ký hôn thú
Với nắng

The green leaves lookup to
Sign the marriage certificate
With the sunlight

222.
Bức thư tình chưa gửi
Vẫn còn giấu
Trong mắt

The eyes hid
An unsent
Love letter

223.
Tôi thích những chiếc lá
Cuối cùng
Trên cành cây khẳng khiu

I like the last few leaves
Trying their best to hold on
To the spindly branches

224.
Ngón tay chỉ mặt trăng
Của thiền sư
Cong queo

Finger pointing to the moon
Of Zen Master
is curved
[Lê Vĩnh Tài]
The Zen Master’s crooked finger
Points (accusingly) at
The Moon
[Nguyễn Thị Phương Trâm]

225.
Trên bờ biển vắng
Tôi nghe tiếng mặt trời
Lặn

On the deserted beach
I heard the splashing of the Sun
Set

226.
Nàng đi
Ngọn gió theo sau
Cuốn theo bao nhiêu là lá vàng

She goes
The wind follows
A whirlwind of boundless leafy yellows
(Lê Vĩnh Tài)

227.
Con bướm trắng
Cõng Trang Tử trên lưng
Bay suốt mấy nghìn năm không nghỉ

A white butterfly
Carried The Zhuangzi on its back
As it continued to fly for a thousand years without rest

228.
Cám ơn tàn lá rậm
Che làn sáng
Để chúng mình hôn nhau

Thank you to the thick canopy
A shade away from all the light
There for our private kiss

229.
Làn mây ngừng bay
Khi thấy bóng mình
Đứng yên dưới nước

The cloud halted mid-flight
Upon the discovery of its shadow
Standing still at the bottom of the lake

230.
Con chim bói cá
Lao đầu xuống nước
Đụng phải bóng mình

The kingfisher
Plunged into the lake
Happened upon its shadow

231.
Thơ là những nụ hôn
Kín đáo
Xuyên địa lý

Poetry
Discreet kisses
Beyond geography

232.
Một con bướm ngủ quên
Trên bụng hoa
Giấc mơ đầy thiền vị

A butterfly fell asleep
On the belly of a flower
Dreams of escaping all the pain in the world

233.
Để bày tỏ tình yêu
Hắn làm thơ
Còn nàng thì mất trinh

In a display of affection
He composes poetry
While she loses her chastity

234.
Con kiến
Chết khô
Trên bàn tay Đức Phật

An ant
Died in the palm
Of Buddha

235.
Làm tình xong
Nàng ra đi
Để lại mấy sợi tóc

After love making
She left
Behind a few hair

236.
Em đi
Dưới nắng
Đẹp như một bài thơ Đường

You walked away out of sight
In the sunlight
Glorious like a verse by Du Fu and Li Bai

237.
Mùa đông, tiếng thở dài của em
Làm rơi
Một chiếc lá đỏ

Winter, your sigh(love)
Caused the fall
Of a red leaf

238.
Đất nước như bàn tay Đức Phật
Những Tề Thiên Đại Thánh ra đi, đi mãi
Vẫn không thoát

In a land like Buddha’s palm
If Monkey Gods wants to leave, they could walk
Walk forever and never escape

239.
Khi bức màn sân khấu hạ xuống
Ranh giới giữa bi kịch và hài kịch
Biến mất

As the curtain drops
The boundary between drama and comedy
Disappears

240.
Các tín đồ vào nhà thờ
Hắn đến những cánh đồng hoa
Đó là địa chỉ của Chúa

The apostles goes to church
He goes to the meadows, where lies
The house of God

Lake Eakao, Buôn Ma Thuột, Việt Nam by Nguyễn Tấn Vĩ

241.
Vừa viết xong bài thơ
Những con bướm thoát xác
Cuối vườn bay nhởn nhơ

After the poem was written
The butterflies overcame with an out of body experience
Flittered at the back of the garden

242.
Hắn ngắt một đóa hoa
Làm cành cây
Goá bụa

He picked a flower
And the branch was
Widowed

243.
Viết xong bài thơ xuống trang giấy
Hắn bỗng ân hận
Trang giấy vừa tái giá

As soon as he wrote the poem down onto the page
He regretted it
The page turned into a remarried widow

244.
Nhà sư đi khất thực
Xin nhầm một làn hương
Về, mất ngủ

The monk begged for alms
Accepted by mistake a scent
Made him sleepless the entire night

245.
Đời một người thật ngắn ngủi
Mỗi sáng
Hoa vẫn nở

Short is human’s life
Each morning
The flowers continues to bloom

246.
Hắn thèm viết một bài thơ tình chân thực
Không được. Không được
Chữ bẽn lẽn từ chối

He wanted to sincerely write a romantic verse
No. No. No
The letters denied him

247.
Đưa tay hứng tia nắng
Tia nắng thành bài thơ
Bài thơ bay vu vơ

Reaching out to touch the sunlight
The sunlight turned into a poem
The poem from those fingers flew

248.
Ta như con cọp độc
Trong rừng gìa U Minh
Lúc nào cũng một mình

We’re like a tiger
In an ancient jungle in the dark
Always lonely and alone

249.
Tiếng ho của bầu trời
Làm rụng những tia nắng
Mùa xuân lênh đênh

The sky coughing
Rays of sunlight
Setting the spring adrift

250.
Nắng: miễn phí; trăng: miễn phí. Tất cả đều miễn phí
Trời đất tặng
Không tính nhuận bút

Sunlight: free; moon: free. Everything is free
A gift of nature
Without the royalties

251.
Con quạ đen
Mổ nắng
Giữa chiều quạnh hiu

A black crow
Picking at the sunlight
In the middle of a quiet afternoon

252.
Con bướm trắng mất trinh
Bay lảo đảo
Trong vườn hoa đa tình

A white butterfly lost its chastity
Inebriated, flying erratically in the air
In a garden full of love

253.
Những giọt mưa lất phất
Rửa tội những nỗi buồn
Trên tóc người con gái

The scattered rain drops
The baptism of sadness
On the hair of a girl

254.
Những chiếc lá úa vàng không nỡ
Lìa cành
Khi mùa thu chưa hết


The yellow leaves dare not
Fall
Before the end of autumn

255.
Gõ xuống bàn phím chữ
Nhà thơ quên mất mình
Chữ ùa bay lung linh

Tapping on the keyboard
The poet was lost
In a flow of shimmering words

256.
Hắn vượt biên đã tới bến
Vẫn suốt đời
Lênh đênh

He has gone beyond the border
Settling on a life
Forever adrift

257.
Đức Chúa Trời tạo nên thế giới
Nhưng chính con rắn
Mới làm ra lịch sử

God may have created the world
But the snake was the instigator
Of history

258.
Những chiếc lá màu đỏ
Trên cành
Đẹp như màu tiết trinh

The red leaves
On the branches are as pretty
As the colour of blood shed for the first consummation

259.
Chữ không bao giờ biết cúi đầu
Nhưng người cầm bút thì
Có thể

The words never bow down to anything
But those who hold the pen
May

260.
Tôi yêu những chiếc lá
Đẹp đến giờ phút cuối
Khi lìa cành bay nghiêng

I love the leaves which remain beautiful
To the very last moment
They fall from the branches

261.
Tất cả các nhà thơ đều nhẹ dạ
Trước sự cám dỗ của
Những nỗi vu vơ

Poets are generally weak
Affront the temptation
Of nothing at all

262.
Các nhà chính trị như Mã Giám Sinh
Biến mọi chữ đẹp
Thành đĩ

Politicians like Mã Giám Sinh are like pimps
Turning all that is beautiful in the vernacular
Into prostitutes

263.
In the middle of the misty sky
Nửa đêm hắn đứng nhìn ra vườn
Ánh trăng chết cóng
Giữa trời mù sương

He’s staring at his garden in the middle of the night
The moonlight is dead cold in its tracks
Across a misty horizon

264.
Không ai ngăn được thời gian
Nhưng thơ có thể vĩnh cửu hoá
Một khoảnh khắc

Time can not be stopped by anyone
But poetry could in a moment
Immortalise

265.
Nhà thơ khóc
Bằng mắt người khác
Nước mắt thụ thai

Tears are fertilised
When a poet cries
Through someone else’s eyes

266.
Bài thơ
Xuất tinh
Bao nhiêu người rụng trứng

Eggs are drop in so many
As the poem
Ejaculate

267.
Trong dạ con mỗi người đàn bà
Xanh mướt
Một nhà thơ

Green and fresh is a poet
In the gut
Of each woman

268.
Khi nhà thơ ra đời
Màng trinh phụ nữ
Được vá lại

Mended is the hymen
On the birth
Of a poet

269.
Bài thơ thất tiết
Đẻ ra
Tác giả của nó

The poem unfaithful to its spouse
Gives birth
To its author

270.
Buổi sáng hắn đứng ngắm biển
Thấy mình là sóng xô
Vỗ hoài vào hư vô

He stare at the sea as the sun rises
He sees himself as the waves
Endlessly crashing into nihilism

Hanoi Old Quarter by Phan Tùng

271.
Mỗi chiếc lá ôm một ẩn ngữ
Chìa khoá
Nằm trong trái tim

Each leaf is holding onto a secret word
A key
In our heart

272.
Thành phố đầy tượng đài
Đến không còn
Lối đi

A city covered in monuments
To the point
There’s nowhere left to stand

273.
Nằm, trong khuya khoắt, hắn nghe
Tiếng nỗi nhớ
Trở mình

Lying there, in the dark of night, he discerns
The shifting
Yearning

274.
Trước khi hắn viết, trang giấy đã đầy chữ
Những câu thơ
Không có địa chỉ

Before he had even put pen to paper
The pages were full of poetry
Without a home

275.
Nhà thơ vô ngôn trước tượng Phật
Chỉ nghe vang lời thuyết pháp
Của im lặng

The poet is speechless facing Buddha
Resounding was the sound of a sermon
Of silence

276.
Rơi tung toé trên tượng Đức Mẹ
Những hạt mưa
Vô nhiễm

Splashing all over a statue of Mother Mary
The immaculate
Raindrops

277.
Chớp mắt em đã mất hút
Sẩy thai
Một cuộc tình

In the blink of an eye and you were gone
Miscarried
Was a love affair

278.
Tôi lục tìm ký ức
Những gì quên hết rồi
Phục sinh thành thơ tôi

I looked through my memories
For all that has been forgotten
Is alive again in my poetry

279.
Bất hạnh lớn nhất của các văn nghệ sĩ
Là chết sau
Các tác phẩm của họ

The greatest misfortune of any artist or writer
Dying beyond
Their body of work

280.
Tiếng dế khóc
Ăn khuyết dần
Bóng đêm

The cricket’s cries
Gnaws away slowly the empty pieces
Of the night

281.
Lạc Long Quân dưới biển
Nghe u Cơ trở mình
Trên đỉnh núi

Lạc Long Quân at the bottom of the ocean
Felt u Cơ turned
Atop of the mountain

282.
Trên con đường thơ khấp khểnh
Chiều, như những chiếc lá chết
Chữ rụng lả tả

Poetry limping in the dying light
Like dying leaves
The words fell one after the other, exhausted

283.
Thơ không cần nước mắt
Thơ chỉ cần
Tinh trùng

Sperm is all
Poetry needs
Tears are unnecessary

284.
Tôi chạy trốn mãi
Không ra khỏi
Cõi mình

I’m running, I’m running still
And I can not seem to escape
My own existence

285.
Nhà thơ
Soi gương
Chỉ thấy người lạ

The poet’s reflection
In the mirror
A stranger

286.
Làm thơ
Tôi tự hóa kiếp tôi
Thành chữ

As I compose poetry
I’m turning this lifetime of mine
Into a lifetime of words

287.
Những ngọn sóng mù chữ
Thì thào với những con ốc
Về triết lý biển dâu

Illiterate waves
Along with the seashells mumbling
Something about the doctrine of catastrophe

288.
Thao thức, hắn quờ tay ôm nàng
Chỉ là cái bóng
Bóng lặn vào chiêm bao

Excitedly, he wrapped her in his arms
Nothing but darkness
Darkness slipping into a dream

289.
Thành phố bị phong toả
Bầu trời không đủ không khí
Chết đứng

The city is under lockdown
Dead is the sky
Starved of air

290.
Tiếng cười em rực ấm
Thổi tắt
Nỗi mùa đông

Darling, your warm laughter
Distinguished
The chill of winter

291.
Tôi yêu những chiếc gai trên cành hồng
Như yêu chất độc
Trên môi một đoá hoa

I love the thorns of the roses
Like the way I love poison
On the lips of a flower

292.
Từ trái tim đến trái tim
Con đường đèo ngoằn ngoèo
Có rất nhiều tai nạn

Heart to heart
A treacherous highway
Littered with accidents at every turn

293.
Nụ cười kéo dài
Qua mấy mùa xuân chín
Ánh trăng mật em

The longest smile
Our honeymoon
The length of a number of tender spring

294.
Trái đất bỗng nhẹ hẫng
Khi đánh mất
Một hơi thở

The earth suddenly a lot lighter
When a breath
Is lost

295.
Sau mỗi chữ là những bài thơ
Thơ là ký ức
Của chữ

Behind each word is poetry
Poetry is the memory
Of word

296.
Đừng hiểu lầm: Thiên nhiên hoàn toàn lãnh cảm
Nó không có
Ký ức

Don’t be deluded: Nature is without a doubt cold
It has no memory
It never grows old

Please, try not to misunderstand:
Nature is without a doubt cold
It has no memory

297.
Không gì hiểu gió bằng những
Cánh buồm
Giữa biển khơi

Nothing understands the wind
As much as a sail
Out at sea

298.
Mặt trời lau khô mọi dòng nước mắt
Trừ nước mắt
Của vầng trăng

The sun mops up all the tears
Accept for the tears shed
By the moon

299.
Một cách dịu dàng và thành kính
Hắn đọc
Những bài thơ phá thể của im lặng

With the most genteel and utmost respect
He lend his voice to poetry through
The silence shattering verses

300.
Một con ruồi bị đập chết trong bãi rác
Linh hồn nó bay chung chiêng
Luyến tiếc cái thiên đường mới mất


A squashed fly, died on a rubbish heap
Its lingered spirit grieved
A paradise just lost

Ruồi bu trong vườn dược sĩ. Macro photography.

301.
Em đi, hương theo sau
Anh theo làn hương ấy
Mê mải vợ chồng nhau

You walked away, followed by your scent
I found myself following the scent of you
Consummated was our marriage

302.
Tuổi già ngại cả hôn
Hương thoảng qua: mặc kệ
Lặng yên khép cửa hồn

Age inconvenient by kisses
The scent of them: ignored
The quiet closure of one’s spirit

303.
Trong các di chỉ khảo cổ ở nước hắn
Người ta tìm thấy
Đầy những âm hộ hạn hán

In all the archaeological sites of his country
They found
These sites were full of sterile wombs

304.
Mấy ngàn năm, Âu Cơ thiếu sữa
Cả dân tộc được nuôi dưỡng
Bằng đôi vú Triệu Ẩu

Âu Cơ couldn’t breastfeed for thousands and thousands of years
The nation was breastfed
By Triệu Ẩu

305.
Nhìn mưa rơi xối xả ngoài cửa
Hắn nhận ra được
Một giọt mưa rất quen

In view of the rain like cats and dogs outside
He recognized
A familiar drop

306.
Dưới những chế độ độc tài
Chữ bị tra tấn đến tàn phế
Phải đi bằng nạng

Under a dictatorship
Words are crippled by the interrogations
To the point where there is nothing left

307.
Tấm gương vu khống hắn
Tội nói dối
Trong những bài thơ tình

He is a reflection of slander in the mirror
Called a liar
In all those verses about love

308.
Hắn mải miết đi tìm lại chính hắn
Sau khi đã đánh mất
Trong những nụ hôn vội vã

Persistently, he is looking for himself
After losing his soul
In the passing kisses

309.
Sóng là chữ ký của biển
Trên tờ kinh
Quạnh hiu

Waves are the signatures of the sea
On a lonely
Page of scripture

310.
Mỗi chữ một viên đạn
Bắn thủng trái tim của
Sự tịch mịch

Each letter is a bullet
Through the heart by design
Rest in peace

311.
Em ngủ, khuôn mặt bình yên
Hơi thở nhẹ như tiếng vỗ cánh
Của một giấc mơ

You’re asleep
You’re an image of tranquillity
Your light breathing is the flapping wings of a dream

312.
Hắn lúng khi khám phá
Trái tim hắn đập lạc nhịp
Với những bài đồng ca

He didn’t know what to do with himself
When his heart fell out of rhythm
With the chorale

313.
Adam trườn lên thân thể Eva
Và phát hiện
Hạnh phúc trần thế thật ngắn ngủi

Adam climbs on top of Eve
To discover that
Happiness is short lived

314.
Trong thế giới ồn ã, hắn thấy mình
Mong manh như chiếc lá
Ửng vàng dưới nắng thu

In this noisy world, he sees that
He is as fragile as a leaf
Yellowing in the autumn light

315.
Thế giới ngày nay bị chữ đô hộ
Nhìn đâu cũng thấy chữ: Những chữ những chữ
Chữ nhiều như người Tàu

The world today is ruled by words
Everywhere you look there are words: words and words
There are as many words as there are Chinese people

316.
Mùa đông, bầu trời chật đến độ
Không đủ chỗ để
Lá bay

Winter, the sky is tight
Too tight
For leaves to fly

317.
Khi nhà thơ cầm bút
Các chữ xúm lại
Hương khói hắn

As soon as a poet picks up a pen
The letters congregate all around him
Like tinder and flint

318.
Vườn nhà hắn đầy hoa hồng
Đoá nào cũng đẹp
Cả những giờ hấp hối

His garden is full of roses
Always beautiful
To the last perishing moment

319.
Những nhánh cây gầy guộc
Cào lên cao
Làm xước cả da trời

The spindly branches
Scratching for a higher spot
Leaving scratches across the sky

320.
Thơ không cần son phấn
Không cần gia vị
Và không cần cả thơ

Makeup is not a requirement in poetry
Nor is herb or added flavour necessary
Nor the poem

321.
Em nhật thực
Để tôi chỉ thấy em
Một nửa

You are eclipsed
So I can see you
In the half light

322.
Trời lăn tăn nắng
Lòng lăn tăn em
Tôi mùa thu mình

The sky is busy with light
A heart busy with you dear
As I am embodied by autumn

323.
Trái tim thương những sợi tóc bạc
Gặp tình yêu muộn
Chỉ thở dài hắt hiu

The heart ache for the lost of colour in greying hair
To love far too late
All it can do is aimlessly sigh

324.
Thơ
Bí tích hôn phối
Giữa các chữ

Poetry
The sacrament of marriage
Between words

325.
Em làm các con chữ phát sốt
Trên trang giấy nhàu nát dục tính
Bài thơ rất đực

You are the fevered words
On the crumbling lustful page
A poem swollen with testosterone
*
The poem is very male (direct translation)
*
A poem pumped with Viagra (very songngutaitram)

326.
Mọi cuốn sách đều dang dở
Chúng chờ những giọt nắng
Viết tiếp

All books are unfinished
They wait for the rays of sunshine
To shed more light

327.
Dưới đáy hồn anh là em
Chung quanh em
Là trầm tích của kỷ niệm

The bottom of my soul is you
Surrounds you
The sediment of the memory of us

328.
Chưa từng gặp mặt
Anh đã nghe được mùi hương của em
Toát ra từ buồng trứng

We haven’t met
And already I could discern
The scent of your ovaries

329.
Cả đời mơ giấc nắng
Lại mưa phùn hồn mình
Bằng thơ

An entire life dreaming of sunlight
Nothing but sprinkling rain
In my soul the poetry

330.
Những chiếc lá phong Nhật rơi trên những bài lục bát
Ngân lên những tiếng xôn xao
Không ẩn dụ

Japanese maple leaves falling over the Parnassus of lục bát
Without the allegories
Rise in harmony

The Japanese maple leaves fallen across the lục bát verses
A rising harmonious sound
Without the allegories

Autumn in Sydney, Australia by Nguyễn Thị Phương Trâm

331.
Thơ: Những chữ bị đánh cắp
Bởi một giấc mơ
Thủng đáy

Poetry: Stolen words
From a bottomless
Dream

332.
Thơ là tiếng thì thầm
Của những giọt sương mai
Chưa mất trinh

Poetry is the whisper
Of the first morning dew
Not once screwed

333.
Bị các nhà nho trêu ghẹo, nàng xấu hổ
Lấy màng trinh che mặt
Trốn vào giữa các trang sách

Flustered by all the attention from the Confucianists
She uses her hymen to cover up her blushing face
Hid inside the pages of a book

334.
Già thành người ngoại cuộc
Ngỡ ngàng
Với mọi tiếng cười

Growing older, into an outsider
One is easily startled
By all the laughter

335.
Di nguyện của người già
Đựng vừa đủ
Một hũ tro

The last wishes of the elderly
Fit perfectly in a pot
Of ashes

336.
Thượng Đế thích chơi trốn kiếm
Tôi quyết định
Bỏ cuộc

The Creator enjoys playing hide and seek
So I decided to just
Give up

337.
Bài thơ bị sóng cuốn trôi
Đầu thai trên giấy
Vẫn mang vần và nhịp của biển

A verse washed away by the tides
Born again on paper
With the rhyme and rhythm of the waves

338.
Tiếng gió thổi
Làm rách
Những vạt nắng chiều

The howling wind
Across the sky
Rips apart the afternoon light

339.
Từ các xác chết thời chiến tranh
Mọc lên cây cối
Nở đầy hoa. Khắp nơi

Giant trees grew from the dead bodies
From war
Bloomed with flowers. Everywhere

340.
Chữ ăn nằm với chữ đẻ ra thơ
Dưới sự chứng giám của
Những đứa trẻ chưa vào đời

Words sleeping with words giving birth to poetry
Supervised by
The unborn

341.
Khi không làm tình được
Tôi
Làm thơ

When I can’t make love
I make
Poetry

342.
Khi một nghệ sĩ ra đi
Khoảng trống được lấp đầy bằng
Tác phẩm

When an artist passes away
The emptiness is filled up
By their work

343.
Mỗi lần muốn nhìn em cho rõ
Anh đều
Nhắm mắt lại

Each time I want to see you clearly
I would close
My eyes

344.
Cả trời đất buồn
Dự đám tang
Những tia nắng chết

The whole horizon crying
Mourning the death
Of the sunlight

345.
Cắc nhà thơ là những người cuối cùng còn lại
Từ bộ lạc ăn thịt người
Thời nguyên thuỷ

In primordial times
Poets were the only survivors
In a tribe of cannibals

346.
Mỗi cuộc đời bí ẩn
Gió lật từng trang. Từng trang
Toàn những chữ lạ

Each life is a mystery
The wind turning one page at a time
Each page is full of strange letters

347.
Thơ là những đoá hoa
Trễ kinh
Đứng khóc

Poems are like flowers
Late on their period cycle
Standing there crying

348.
Anh gục mặt vào thơ
Để thấy
Thơ có vị ấm của đôi vú

He buried his face in a poem
To discern
The warmth of a pair of breast

349.
Anh hôn em
Cái lưỡi
Rơi mất vào khoảng trống

I’m kissing you
My tongue
Falls away into nothing at all

350.
Những chiếc lá vàng như những bông hoa
Đổi màu từng ngày từng ngày;
Chúng trang điểm thật đẹp để chết

Yellow leaves like flowers
In time with the changing hues
Putting on the prettiest makeup to then die

351.
Đi, nhà thơ được dẫn đường
Bằng ánh sáng
Các con đom đóm

The poet’s path
Lit up by
Fireflies

352.
Thơ bay xuyên đại dương
Bằng cánh
Một con chuồn chuồn

The poem flies across the ocean
On the wings
Of a dragonfly

353.
Được hoà âm bởi tiếng thạch sùng
Mỗi bài thơ là
Một lời nói mớ

Harmonised by the sound of geckos
Each poem
Sleep talks

354.
Anh như con chuột túi
Bụng đầy hoài niệm
Nhảy vào hư vô

He’s like a kangaroo
A pouch full of memories
Jumping into nihilism

355.
Ngôn ngữ gồm nói và im lặng
Ngay cả sự im lặng cũng có
Ngữ pháp

The vernacular comprising of both talk and silence
Even silence has its own
Grammar

356.
Mùa thu, bầu trời nặng xuống
Nỗi nhớ thì bay lên
Chơi vơi

Autumn
The horizon sinks into suspended
Rising longing

357.
Hắn bị trái tim hắn sỉ nhục
Khi ngập ngừng. Ngập ngừng
Trước một ánh mắt

He’s chastised by his heart
Each time he hesitates, avoid looking
Into those eyes

358.
Nguyễn Trãi cầm cái đầu bị chém
Đọc thơ sang sảng
Suốt cả sáu thế kỷ

Nguyễn Trãi holding his severed head
Coherently recites poetry
Consistently for six centuries

359.
Đừng khóc Cao Bá Quát
Hãy thương cho mình
Những thế hệ bị cụt đầu

Don’t cry for Cao Bá Quát
Please save it for yourself
The headless generations

360.
Mỗi bài thơ là một thương tích
Từ vết cắn
Của chữ

Each poem is a scar
The bite marks
Of the words

Source: Quora

361.
Mở tập thơ: Chỉ thấy chữ
Gấp tập thơ: Chữ biến mất
Còn thơ

Opened pages of poetry: They’re simply words
Closed pages of poetry: The words are simply gone
Leaving behind poetry

362.
Em quay lưng đi thẳng
Để lại một giấc mơ
Mồ côi

You turned around and left straight away
Leaving behind a dream
Orphaned

363.
Tôi điêu khắc tôi
Khoả thân
Với chữ

I carved a sculpture of myself
A nude
With words

364.
Mưa rơi tiếng mẹ đẻ
Quen thuộc
Mà vẫn ngỡ ngàng

It’s raining my mother’s tongue
Familiar though always
Rather startling

365.
Chọn lựa thơ mộng
Cuối cùng
Nấm mồ hay hũ tro

The last ultimate dream
A choice between
Grave or pot of ashes

366.
Không có bản án nào cả
Tôi vẫn ở trại tạm giam người
Chờ đến ngày mây tiễn đi

There won’t be a judgement
Since I’m still in a holding cell
Waiting for the day the clouds come to get me

367.
Không ai giải mã giùm tôi
Tiếng chim kêu
Mỗi sáng

No one could ever decrypt it for me
What the birds are saying
Each morning

368.
Xuân đến, hoa lá đồng khởi
Những cuộc cách mạng màu
Làm câu thơ lơ lửng

Came spring, the flowers and foliage are in harmony
The liberations of colours
A poem is suspended in the air

369.
Ngày 30 tháng Tư
Tôi nghe
Tiếng nước mắt rơi leng keng ngoài đường

April 30th
The tears I heard
In the street the explosive sound and quick decay of bright crashing cymbals

370.
Tôi phản đối án tử hình
Của gió
Dành cho những chiếc lá úa

I am against
The wind’s death sentence
Reserved for the wilted leaves

371.
Con bồ câu đứng ngó
Ánh nắng chiều
Nằm nghiêng

The pigeon perched there watching
The afternoon sunlight
Leaning into sleep

372.
Ngoái đầu nhìn lại
Xa lắc quê hương
Dấu chân vô thường

Looking back
Home being so far away
Impermanent are the footprints

373.
Không gì phũ phàng bằng thơ
Vừa ra đời, nó đã tuyên bố:
Tác giả đã chết

Nothing is as ruthless as poetry
As soon as it’s born, it would claim:
The author is death

374.
Em, như những cành xương rồng
Thủ tiết bằng
Gai góc

You are like a cactus
Primordially
Prickly

375.
Người hành khất ngồi bên vệ đường
Ngửa mũ xin
Những giọt nắng

The beggar on the sidewalk
Holding up their upturned hat
Begging for rays of sunlight

376.
Sáng nay chỉ có mình tôi
Đưa tiễn
Những chiếc lá rơi

I was alone this morning
Sending off
The falling leaves

377.
Hắn rời bỏ quê hương
Như rời bỏ một hạt bụi
Làm hắn vấp ngã

He left his homeland
As though he left a grain of dust behind
Caused him to miss a step

378.
Nước mắt nhà thơ
Là một
Tác phẩm nghệ thuật

A piece of art
Is the tears
Of a poet

379.
Tình yêu là một bản nhạc
Mỗi người sáng tạo một
Ca từ

Love is music
Each person is the composer
Of their own piece

380.
Anh hôn em. Cái lưỡi
Đầy mùi chữ
Nụ hôn là một diễn ngôn

I kissed you. My tongue
Scented with words
The kiss became a discourse

381.
Kệ trời mưa
Đóng cửa
Mình lục bát với nhau

regardless of the rain
close the door
we are in six eight poetry together
(Lê Vĩnh Tài)
To hell with rain
Close the door
Playing with poetry …
(Viet Pham)

Like Mr NHQ said, it’s almost impossible..
Oh rain
It’s no pain
Let’s conjoin in vain
(Vũ Hoàng Thư)

Forget about the rain
Let’s stay in and
Romeo and Juliet together
(Jessica Hong)

(Thơ lục bát lúc nào cũng đi từng cặp (câu lục & câu bát). Hơn nữa, hai câu ấy lúc nào cũng “dính lẹo” nhau: chữ cuối câu lục vần với chữ thứ 6 của câu bát. Tôi không nghĩ ra bất cứ chữ nào trong tiếng Anh có thể dịch câu “mình lục bát với nhau”. Các dịch giả thử suy nghĩ đi. NHQ)

382.
Hoa ngọc lan trước cửa nha em
Gần nửa thế kỷ sau
Còn thơm, trong ký ức của gió

The mycelia at your front door
Some half a century later
Fragrant still, in the recall of the wind

383.
Tôi yêu những loài hoa có hương
Những loài chim biết hót
Và những phụ nữ biết im lặng

I love the flowers with a scent
Birds that like to sing
And women who can keep a secret

384.
Gió thóc mách kể những bí ẩn của nhân loại
Nhưng không ai hiểu, trừ
Các nhà thơ

The wind prying and spreading humanity’s secrets
Incomprehensible save for
The poets

385.
Cái lò gạch bỏ hoang ở làng Vũ Đại
Lúc nào cũng đầy tiếng khóc
Trẻ sơ sinh

In Vũ Đại Village
The abandoned brick kilns are always
Full of the cries of newborn babies

386.
Mặc cho sóng gào thét đến bạc cả đầu
Các ghềnh đá vẫn
Sừng sững và im lặng: Đẹp

Doesn’t matter how loud the waterfall screams
Turning white going down the rapids, the rocks remain still
Imposing and silent: Beautiful

387.
Ngôn ngữ của người lưu vong
Lúc nào cũng ở thì
Quá khứ

The vernacular of those exiled
Remains without fail
In the past tense

388.
Những con rồng ở Việt Nam
Ăn đồ cúng đến phát phì
Không bay được nữa

The dragons in Vietnam
Getting fat on their offerings
No longer flies

389.
Đến Việt Nam ai cũng rón rén
Như làm tình trên một chiếc
Giường tre

Clandestine are those embarking on Vietnam
Like making love on a bed
Out of bamboo

390.
Tôi khai quật
Các giấc chiêm bao để
Tìm lại tôi

I’m excavating
My dreams to
Find myself again

Source: The Author’s Archives

391.
Biển đa ngôn nhưng đầy bí mật
Chỉ có gió mới hiểu được
Lòng biển

The sea is always expressive
But always mysterious
Only the wind understands the heart of the sea

392.
Cúi xuống. Cúi xuống. Cúi xuống
Để thấy những cây hoa dại
Bên đường

Look down. Look down. Look down
So you may see the wildflowers
Flourishing on the side of the road

393.
Cần ngước mặt lên khi khóc
Nhưng cúi đầu trước những
Giọt nước mắt

When you cry, look up
But always bow to the tears
In front of you

394.
Bước chân lữ thứ
Bao giờ cũng nặng nề
Vừa đi vừi ngoái lại

Hesitant footsteps forward
Always heavy
Always looking back

395.
Trong nghĩa trang cả ngàn ngôi mộ
Chỉ nghe tiếng ho của hiu quạnh
Thật khẽ khàng

In a cemetery with thousands and thousands of graves
There’s only the lonely
Gentle cough of desolation

396.
Hắn nằm sấp hẩy xuống
Dương vật xuyên thủng Cửa Không
Mất tăm

He’s lying flat on his stomach
His phallus’ piercing Sunyata
Disappeared

397.
Chiều, đứng trước biển
Bóng đổ dài trên cát
Bị sóng đập tan

The afternoon standing, facing the sea
It’s shadow falling the length of the beach
Destroyed by the waves

398.
Tôi tróc nã tôi
Đến tận gần cuối đời
Chỉ thấy được dấu chân

I keep a criminal record of myself
To the very end of my life
All anyone can see are footprints

399.
Mỗi lần đọc thơ là một lần
Động phòng
Bài thơ vẫn tiết trinh

Each time a poem is read
It’s like having sex for the first time
The poem bleeds still the first drop of blood

400.
Mỗi lần đọc thơ là một lần
Động phòng
Bài thơ vẫn tiết trinh

There are poems with eagles’ wings
There are also those like bees
Buzzing from one century to the next

401.
Biển không có sóng
Tôi mơ màng tôi lửng lơ
Cùng bầy hải âu lặng lẽ

The sea is without a single wave like a dream
And I’m dangling, hanging quietly
With the gulls

402.
Với tiếng Việt
Tôi tự đào mồ
Chôn cất tôi

When it comes to Vietnamese
I’m digging my own grave
The celebrant at my funeral

403.
Mùa thu dạy cho loài người về
Vẻ đẹp của sự
Phôi pha

Autumn shows humanity
How to appreciate
The beauty of dying

404.
Tiếng khóc và tiếng cười
Làm rộn ràng trái đất
Một thoắt rồi lặng im

Laughter and tears
Momentarily stirring across the land
Before the silence

405.
Gió mạnh làm tốc váy cô gái đi đường
Chỉ có lá vàng dưới đất
Xao động

A gust of wind flipped open a young woman’s skirt as she walked
And only the yellow leaves on the ground
Moved

406.
Cặp vợ chồng già đi bộ
Ngọn gió len lén chen vào giữa
Thầm thì

The old couple walking side by side
A breeze quietly squeezes in between them
Whispering

407.
Thơ khuếch tán
Tiếng thở dài của những
Hạt sương đêm

Poetry diffuses
The long sighs
Of the night dew

408.
Trong thơ không có giấy khai tử
Mọi cái chết đều
Lặng lẽ

There’s no death certificate in poetry
Each death quietly
Passes by

409.
Chỉ có cây cối mới hiểu được
Những nỗi lòng
Của gió

Only the trees understand
The heart
Of the wind

410.
Sau những bài thơ hay
Có dự báo thời tiết
Một thời đại

Great poetry
Marks the change
Of the times

411.
Thơ là lời tỏ tình của
Ngọn cỏ
Với một ánh sao xa

Poetry is a word of love from a blade of grass
Reserved for a star
Far far away

412.
Vầng trăng nào cũng giấu
Trong trái tim
Vài câu thơ của Du

Each rising moon
In its heart hides
A few verse by Du

413.
Trên hộ chiếu hắn có sợi thòng lòng
Thắt cổ
Mọi giấc mơ hồi hương

Dangling over his passport is a noose
Hanging up all his dreams
Of ever going home

414.
Làm thơ như đột kích
Mỗi chữ một phát súng
Bất ngờ

Composing poetry is no different to a raid
Each word is an unexpected shot
Fired

415.
Người thiếu phụ cởi chiếc áo mình đang mặc
Khoác lên tượng Phật
Đầy mùi đàn bà

The young woman took off her top
And draped it over the statue of Buddha
Exuding the scent of women

416.
Hắn tự trầm
May, một con cá bống đến cứu hắn kịp
Hắn trở thành nhà thơ

Luckily, as consolation
A goby had saved him just in time
Turned him into a poet

417.
Thơ hắn trào ra. Tung toé
Chỉ tiếc không có đoá hoa nào
Thụ thai

His poetry ejaculated. All over the place
What a waste
Not a single flower was inseminated

418.
Mùi hương nàng đánh rơi
Đã hoá thạch
Trong bảo tàng của gió

The scent she has left behind
Fossilised
In an exhibit of the wind

419.
Những chim hót giữa khuya
Làm giấc mơ
Run rẩy

Birds singing in the middle of the night
Gave the dream
A shiver

420.
Không có gì thất thường hơn biển
Kẻ trí ngắm sóng
Lòng đầy bất an

Nothing is more unexpected than the sea
The wise watches the waves in agitation
Filled with trepidations

Người đà bà đã nạ dòng.

421.
Đêm có tiếng gõ cửa
Tôi mở
Chỉ thấy một vầng trăng ăn sương

There was a knock on the door in the middle of the night
I opened it to find
The moon consuming the mist

422.
Các đoá hoa dại đều bỏ phiếu
Cho cái đẹp
Của sự nhỏ nhắn

All wildflowers cast their votes
For the beauty of all
Things small

423.
Gió và mây thường âm thầm
Rao giảng
Phật pháp

Quietly the wind and clouds
Spreads the word
Of Buddha

424.
Hắn tự treo mình trên thánh giá
Không có đinh
Chỉ có những bài thơ tình

Using sweet amorous verses
He nailed himself on a cross
Without a single nail
(Nguyễn Thị Phương Trâm)
He hanged himself
Not by nailing himself to the cross
But with love poems
(translation by Viet Pham)

425.
Hai người chia tay nhau
Giấc mơ bị lủng
Tất cả hạnh phúc đều lọt ra ngoài

Two people broke up
Like a dream with a hole
Seeping happiness

426.
Nhà thơ lắng nghe và phiên dịch
Các Cuộc chuyện trò giữa
Cỏ và sương

The poet listens and interprets
The conversations between
The grass and the dew

427.
Các giáo chủ đều là những
Nhà thơ
Huyền bí và vĩ đại

Cardinals are all
Mystifying and incredible
Poets

428.
Anh nhìn dấu chân em
Dấu chân nào cũng có cánh
Bay rợp ký ức

Looking at your footprints my love
Each footprint have their own wings
Throughout reminiscence, flying

429.
Mùi hương của em quyến rũ
Giống mùi trái táo
Adam từng cắn

Your seductive scent
An apple
Adam had already taken a bite out of

430.
Hắn rượt theo và chụp vào vai nàng
Nàng quay lại:
Đó là khuôn mặt của hắn

He rushed after her and took a hold of her shoulders
She turned around:
And it was his face


431.
Khi thình yêu bị thương
Vết sẹo có hình dạng một
Nụ hôn

When love is injured
The scar is the shape
Of a kiss

432.
Nụ hôn anh gắn lên môi em
Rơi xuống đất
Khi em quay mặt đi

The kiss I placed on your lips
Dropped to the ground
As soon as you averted your chin

433.
Tình yêu không bao giờ cũ
Ngoại lệ:
Trong chữ

Love is old, never
The exception:
Being the letter

434.
Sự thật: Cả mấy ngàn năm nay
Thượng đế đã quay lưng
Bỏ mặc loài người

Truth: In the last few thousand years
God has His back turned to us
Leaving us to do whatever we want

435.
Em nạ dòng
Còn nửa buồng trứng
Dành cả cho thơ

You’re climacteric
With half a sack of eggs left
For poetry

436.
Mỗi tình yêu
Một gương mặt
Của gió

Each love affair
Is a facet
Of the wind

437.
Lưu vong, những con cá nước ngọt
Bay lên trời và cùng hát
Quan họ

Exiled, the freshwater fish
Flying high sings in unison
Songs of old

438.
Em: Một bức tranh trừu tượng
Không ai hiểu gì cả
Chỉ biết đẹp

Darling: You’re an abstract painting
No one understands, all they know is that
You’re beautiful

439.
Hắn sống bám vào chữ
Chữ nuôi hắn
Mỗi dấu chấm một số phận

His living is hanging on every word
The words fed him
Each full stop is a human fate

440.
Sống gần biển, người ta thường khiêm tốn
Sóng nhắc nhở họ về sự
Nhỏ nhoi

Living by the sea, people are often humble
The waves reminds them
Of the small things

441.
Hắn ăn nằm với vợ hắn
Sinh ra một cây hồng
Lúc nào cũng ngát bông

Sharing a life with his wife
They gave birth to a rose bush
Always in full bloom

442.
Không có chỗ dành cho nước mắt và thơ
Trong nhữ trái tim
Hình vuông

There’s no place for tears and poetry
In a square
Heart

443.
Đứa con thứ 100 của Âu Cơ
Không bao giờ lớn:
Đó là một nhà thơ

One of Âu Cơ’s offspring
Never grows old:
The one hundredth child is a poet

444.
Nàng ra đi
Con rắn theo sau
Phun nọc độc vào mọi giấc mơ

She left
The snake followed her
Spitting venom into every dream

445.
Không ai tưởng tượng nổi
Nỗi cô đơn của bóng trăng
Khi đêm đêm đứng khóc một mình

The unimaginable loneliness of the moon
Night after night just standing there
Crying alone

446.
Có những kỷ niệm rớt dọc đường
Bỗng nẩy mầm
Thành thơ

Forgotten memories at the side of the road
Budding suddenly
Into poetry

447.
Có khi cả một dân tộc khóc
Vẫn không đủ nước mắt
Cho một bài thơ lớn

Sometimes an entire nation weeps
And there’s still not enough tears
For a masterpiece

448.
Đi vào thơ anh, em là chữ
Tất cả đều là chữ
Trừ đôi vú

In my poetry, you are the words
All words my love
Except for your breasts

449.
Con còng cõng nỗi quạnh hiu trên lưng
Đứng nhìn
Những sự sắc không

The sea crab with solitude on its back
Stood still staring at
All that is being and non-being

450.
Giữa một thế giới hỗn mang
Thơ chỉ thầm thĩ
Mọi tu từ học đều bất lực

Poetry is a whisper
Amidst the havoc of this world
And helpless is eloquence

St. Joseph Cathedral, Hanoi, Vietnam

451.
Hắn cúi ngửi một đoá hoa
Hoa mất trinh
Mùi hương thành nạ dòng

He leaned in to smell the flower
It lost its chastity
Climacteric was the after smell

452.
Kỷ niệm, nhờ hào quang của quá khứ
Bao giờ cũng lấp lánh đẹp
Hơn hẳn hiện thực

Memories relies on the halo of the past
Always glowing and shimmering
Unlike the present

453.
Trong trận hồng thuỷ của nỗi chán
Chỉ có thơ là nhạc
Mới cứu được loài người

Within the deluge of boredom
Only poetry and music are instrumental
In saving humanity

454.
Đêm đêm các nhà thơ vẫn lén lút
Ngoại tình
Với những giọt sương rơi

Poets at night
Secretly nurture affairs
With the falling dew

455.
Đang đi, thiền sư bỗng dừng lại
Nhường đường cho
Một con ốc sên

Mid-step, the monk stopped
Gave way to
A snail

456.
Biển thu mình nhỏ lại
Khi thấy
Những con dã tràng trên cát

The sea tries to make itself smaller
As soon as it sees
The crabs across the sand

457.
Chúa Giê-su bị đóng đinh
Máu chỉ chảy khi nghe
Tiếng Đức Mẹ khóc

Jesus was nailed to the cross
The blood began to bleed the moment
He could discerned Mother Mary’s tears

458.
Những con cá cô đơn dưới đại dương
Tìm bạn
Trong những triếc lưới

Lonely fish in the sea
Searches for friends
In fishnets

459.
Hắn lăn lộn trên thân thể nàng
Để đo đạc diện tích của
Nỗi nhớ

He’s all over her
Trying to measure how much
She misses him

460.
Những tiếng khóc có hình cong của em
Cắn đứt
Vầng trăng trên không

The cries in the shape of your curves
Takes a bite out of the moon
In the sky my love

461.
Mất đi, các nhà thơ cố để lại
Một ánh trăng thật chữ tình
Cho hậu thế

Once gone, for posterity
The poets wants to leave behind
The most romantic ray of moonlight

462.
Con đường trầm mặc dưới mưa
Tiếng nước vỡ
Âm vang những bài lục bát đất

A sombre path in the rain
Sounds of water breaking
Echoing the earthly verses in lục bát

463.
Các nhà thơ hậu hiện đại
Ngày ngày đến Louvre
Nhổ tóc bạc cho Mona Lisa

Postmodern poets
Day in day out turns up at the Louvre
To pull out Mona Lisa’s grey hair

464.
Eva bỏ quên cặp vú trên cành táo
Mấy ngàn năm sau
Adam mới lấy lại được

Eva left her breasts in the apple tree
After a few thousands years
Adam managed to get them back

465.
Chử Đồng Tử ngây ngất khi nhìn
Tiên Dung tắm
Cả dòng sông trắng đục

Chử Đồng Tử was inebriated as he watched
Tiên Dung bathed
The whole river turned a lucid white

466.
Anh phong toả ký ức
Thuở tình còn đang rằm
Em là tất cả anh

I will lockdown the memory
Of our honeymoon period
Because you are all of me

467.
Hắn cúi xuống hôn lên má nàng
Nàng biến mất
Nụ hôn bay chơi vơi

He leaned down and kissed her on the cheek
And she disappeared
The kiss was suspended

468.
Tôi phản đối mọi hình thức kiểm duyệt
Chữ phải được tự do
Kể cả tự treo cổ

I oppose all kinds of censorship
Words should be free
Free to even hang themselves

469.
Nàng nằm ngửa
Trên âm hộ nàng là một
Bản tuyên ngôn độc lập

She’s lying on her back
On her abode is the declaration
Of independence

470.
Hắn làm thơ, những con chữ túa ra
Ôm lấy nàng
Nàng thất tiết

He composed poetry, the words came out
Took her into their arms
And in an instant, she completely forgot all her vows

471.
Các đám mây ăn hết nửa nỗi nhớ
Bầu trời rưng rưng như tấm gương
Nhà thơ ngước soi mặt

The clouds eating up half of the longing
And he horizon is brimming like a mirror
As the poet looks up at a reflection of his face

472.
Hắn nằm trên người nàng
Một cơn dông ập đến
Và đầy trời mưa bay

He’s on top of her
A storm
Of wild wind and rain

473.
Trong mơ hắn cắn vào môi nàng
Thức dậy, nàng thấy
Mình vừa mất trinh

In a dream he bit her lip
She woke up to find
That she was no longer chaste

474.
Bài thơ trút hơi thở cuối cùng
Tất cả tan thành khói
Không có nghĩa trang thơ

The poem took its last breath
Everything turned into smoke
There’s no graveyard for poetry

475.
Họ hối nhau: Hãy làm tình cho nhanh
Trước khi Chúa
Sống lại

They rushed each other: Make love now
Before Christ’s
Resurrection

476.
Đêm, nghe gió hú, nhớ em
Nỗi buồn rơi thủng
Bóng tối

Evening, listening to the howling wind, I’m missing you
The falling sadness pierces a hole
In the dark

477.
Hoả táng xong, tro hắn được rải xuống biển
Hắn trở về quê nội:
Nước

After his cremation, his ashes were scattered out at sea
He returned to his fatherland:
Water, land and country

478.
Em đánh rơi tiếng cười
Nắng im sững
Lòng anh đầy gió lay

You lost your laughter
The sunlight was completely silent
And my heart was wild with the wind

479.
Anh và em như hai cặp thực và luận
Trong một bài Đường luật
Đối nhau chan chát

You and me, we are like truth and reason
A Tang prosody
A bitter conversation

480.
Ánh trăng lãng phí nhan sắc
Giữa trời cao
Mọi người đều ngủ say

What a waste of gorgeous moonlight
High in the sky
When all of us are fast asleep

Art by Phan Tùng

481.
Sau khi Hai Bà Trưng tự trầm
Dòng sông Hát
Cạn cả nước mắt

After Hai Bà Trưng committed suicide in the river
The river sang
Till there was not a tear left

482.
Trong biển nước mắt của nhân loại
Giọt nước mắt của em có hình tam giác
Sắc như một mũi tên

In a sea of human tears
Your tears my love, they are in the shape of triangles
As sharp as arrowheads

483.
Chỉ có cỏ mới
Không sợ
Bão tố

Only the grass
They is not afraid
Of the storms

484.
Trong di chúc nhà thơ dặn
Trả hết các bài thơ lại
Cho ánh trăng rằm

In the poet’s testimonial
It stated that all poetry
Should be return to the full moon

485.
Mùi hương từ em toả ra
Lửng lơ
Làm gió tắt thở

Your suspended scent my love
It is the cause of breathlessness
In the wind

486.
Những chiếc lá vàng
Vừa rơi vừa tự ngắm mình
Trong thơ

The yellow leaves as they fall
Saw themselves
In a poem

487.
Em, như con bướm, mỗi lần rung cánh
Là một lần gây thành bão tố
Trong anh

Baby, you’re like a butterfly
Each flap of your wings is the cause of a storm
In me

488.
Những niềm riêng của biển
Sóng kể với cát
Rì rào

All the intimacy of the sea
Have been heard by the sand
Via the whispers of the waves

489.
Nàng ra giữa trời mưa
Để che giấu
Những giọt nước mắt

She walked out into the rain
To hide
The tears

490.
Chưa kịp hôn, em đã đi khuất
Gió đột nhiên trở mùa sang
Heo may

I didn’t get a chance to kiss you, and you were gone
The wind changed and it was
Autumn

491.
Đêm, ánh trăng mộng du
Vừa đi vừa nhắm mắt
Ngủ trên trời cao

Evening, the moon is sleep walking
Walking with its eyes closed
Fast asleep high in the sky

492.
Già, u cơ sinh ra gần
Một trăm triệu quả trứng
Hầu hết là trứng ung

Older, u cơ gave birth to nearly
One hundred million eggs
Mostly rotten

493.
Người đàn ông đi tìm những đứa cháu nội
Suốt 4000 năm
Chỉ gặp toàn con lai

A man went looking for his paternal grandchildren
An entire 4000 years
To find all of them half-bred

494.

Ever since her children formed a nation
Not one night did she went
Without crying

Từ khi các con bà dựng nước
Không đêm nào
Bà không khóc

495.
Những ngọn sóng tràn bờ
Như triếc lưỡi Thủy Tinh
Liếm vào chân Mỵ Nương

The waves licking the shoreline
Like Thủy Tinh’s tongue
Licking Mỵ Nương’s feet

496.
Tôi ghét mây: Chúng vô cảm
Trước mọi
Tiếng khóc

I hate clouds: They are unfeeling
Facing all
The tears

497.
Trên bộ ngực trần của em
Đầy những dấu chân
Của chữ

On your bare chest love
Are the footprints
Of words

498.
Tự do chỉ đến với những ai đã
Phá thai
Mọi thần tượng

Freedom comes only to those
Who had abort
All idols

499.
Từ trời rơi xuống
Những giọt
Trinh tiết

Out of the sky came
Drops of
Clarity

500.
Một bài thơ mới ra đời
Bao giời cũng để lại thương tích
Cho các cuốn từ điển

When a poem is born
It would always leave a wound behind
For all the dictionaries

501.
Từ bụng nàng rớt xuống
Hắn ngộ đạo
Sắc không

He fell out from her womb
And still, the moral of his story is misconstrued
As being and not being

502.
Lúc khốn cùng, hắn lấy vợ
Quà cưới chỉ là
Những bài thơ tình u ơ

Backed into a corner, he got married
His wedding gifts were a collection of babbling
Verses of romance

503.
Một cái liếc mắt
Đủ làm ồn
Nỗi nhớ

A single side glance is enough to cause chaos
In the hankering
Desire

504.
Tiếng khóc em xé rách một làn mây
Và làm một ngôi sao
Mù mắt

The sound of your crying my love
It is enough to tear apart a cloud
Blind a star

505.
Hắn chỉa súng vào màng tang. Và bóp cò
Gần nửa thế kỷ sau
Hắn còn nghe tiếng súng nổ

He aimed the barrel of his gun at the temple. Squeezed the trigger
Half a century later
He could still hear the gunshot

506.
Mở cửa sổ, nàng
Hiến thân cho
Những tia nắng mai

She opened the window
Surrendered her body
To the first morning light

507.
Con sâu hối hả biến thành bướm
Để kịp làm tình với
Những đoá hoa mới nở

The caterpillar couldn’t wait to be a butterfly
So it could mate
With a blooming flower

508.
Ở đó, mọi đường đều biến thành pháo đài
Ngay cả chút hương hoa thoang thoảng
Cũng bị kiểm duyệt

There, all roads turn into monuments
Even a hint of the scent of a flower
Would be confiscated

509.
Thời gian xô tôi
Suýt ngã
Để chạy về quá khứ

Time pushed me
I nearly fell
So I could run back toward the past

510.
Sau khi ăn trái cấm, Adam mới
Thực sự
Tự đó

After consuming the forbidden fruit
Adam was finally
Truly free

Ceramic Sculpture “Banquet” by Nguyễn Duy Mạnh

511.
Nhìn sâu vào âm đạo nàng
Hắn thấy
Điểm G của thơ

Looking deeper into her womb
He saw
The G spot of poetry

512.
Những giọt nước mắt cho tình yêu
Bay cao
Thành những vì sao dẫn đường

The tears of love flying high
Turns into a starry night
A map of the sky

513.
Mỗi con sóng ôm một bài thơ
Vỗ vào bờ
Bài thơ chạy lăn tăn

Each wave holds onto a poem
Carrying it towards the shore
The poem runs off to play in the sand

514.
Không triết lý. Không chính trị. Không đạo đức.
Em mở cặp đùi nõn
Dưới bóng đèn lung linh

No philosophy. No politics. No morality.
As you open your lovely legs
Beneath all the shimmering light O dearest

515.
Bóng tối ăn em
Anh chỉ còn thấy
Hai giọt nước mắt

The dark consumed you, love
All I could see were two
Teardrops

516.
To catch a ray of sunshine
Hoàng hôn, từ tháp chuông nhà thờ
Con bồ câu lao xuống
Hứng một giọt nắng

A pigeon dives down from the top of the bell tower of the church
Falling with the sunset

517.
Thần tượng của tôi là núi
Lúc nào cũng đứng bát ngát
Bất chấp tất cả

The mountain is my idol
Always imposing
Defiant against all odds

518.
Hắn từ sau hẩy tới
Phía trước là
Hư vô

He came from behind
In front is
Nihilism

519.
Có những nhà thơ bị vỡ nợ
Vì mải đầu tư vào
Ánh trăng

Some poets go broke
Investing too much
In Moonlight

520.
Trong thân thể những người xa xứ
Cái khó thay đổi nhất:
Cái lưỡi

The part of the body hardest to change
In those far from home:
The tongue

521.
Chỉ những con đường được khai phá
Mới là những con đường thật
Trong nghệ thuật

In art
The truth path
It is the path explored

522.
Khách sạn họ ở nhìn ra công viên
Khi họ làm tình
Công viên nổi bão

Their hotel room has a view of the park
Each time they make love
The park is a storm

523.
Rừng là quê hương của gió
Nơi gió mới thực sự
Là mình

The forest is the home of the wind
Where the wind can
Truly be itself

524.
Bài thơ thủ dâm
Trong nghi lễ
Của chữ

The poem masturbating
A ritual
Of the word

525.
Đêm nghe tiếng dế đọc kinh
Ánh trăng buồn ngủ
Gió lay dậy

The moon is woken by the wind
After falling asleep
Listening to the crickets pray at night

526.
Em đi mất
Buổi chiều trở thành
Góa phụ

Your disappearance(em)
Widowed
The afternoon

527.
Một đoá hoa tự sát dưới mưa
Linh hồn không siêu thoát
Lảng vảng hoài trong thơ

A flower committed suicide in the rain
It’s soul is trapped
Forever in poetry

528.
Tận dưới đáy ký ức
Một nụ hôn
Cuồn cuộn sóng ngầm

At the pit
Of memory is a kiss
Loaded with undercurrents

529.
Nhà thơ chỉ thích độc thoại
Trước tòa giải tội
Của hư vô

The poet only likes to perform his monologue
In front of the confessional
Of nihilism

530.
Nóng bỏng trong trí nhớ của hắn
Kỷ niệm những lần làm tình
Da thịt là vĩnh cửu

Burning in his memory
The memories of sex
The flesh forever rules

531.
Bờ môi lạnh của bóng tối
Áp vào miệng hắn
Một nụ hôn đen

The cold opening of the dark
Pressed upon his lips
A dark kiss

532.
Không dễ gì quên quá khứ
Nó luôn luôn ở
Trước mặt

The past is not easily forgotten
It is always there
Right in front of you

533.
Tình yêu được hoả táng
Hắn cố giữ lại
Một làn khói

Love is cremated
He tried his best to hold on
To the smoke

534.
Hắn học được
Từ dòng sông
Sự quên lãng

Oblivion is something
He learned
From a river

535.
Cả đời hắn lủi thủi
Trên hương lộ
Của chữ

He spent his whole life lurking
On the highway
Of words

536.
Cái chết không thêm gì cả
Nó chỉ trừ đi
Những lầm lẫn của Thượng Đế

Death adds nothing
It merely takes away
The Creator’s mistakes

537.
Biển là biển ở cái mênh mông
Nhưng biển chỉ đẹp
Ở đá và những bãi cát

The sea is the sea because of its vastness
But the sea is only beautiful
Because of the sand and rocks

538.
Họ làm tình như tín đồ
Chịu phép bí tích
Hai linh hồn bay khơi vơi

They have sex like they are believers
Receiving their sacraments
Two souls flying

539.
Những ngọn gió vô tình
Làm xước
Những tấm lòng quạnh hiu

The wind accidentally
Scratched
The lonely souls

540.
Sống, người ta mất quá nhiều
Thì giờ
Để tồn tại

In living, people waste so much
Time
Trying to exist



“Lamington by the beach” by Nguyễn Thị Phương Trâm

541.
Hoàng hôn là lúc núi đẹp nhất
Mặt trời bị chôn dần chôn dần
Sau lưng

The mountain is the most glorious at dusk
The sun slowly slowly sets
Behind it

542.
Tôi tin ma quỷ: Đó là một trong những
Phát minh thú vị nhất
Của nhân loại

I believe in the devil: It is one of the most
Fascinating human
Invention

543.
Thánh Gióng bay lên trời
Các cô gái đi tìm dấu chân khổng lồ
Mấy ngàn năm: Không thấy

Thánh Gióng flew away, leaving us for heaven
Young women went looking for the giant footprints
For thousands and thousands of years: and still could never find them

544.
Âm hộ nàng như một cái giếng trời
Không có đáy
Bao nhiêu người biệt tích

Her abode is like an indoor garden
Opened to the sky without a base
Hence so many are missing

545.
Mây là sự lừa dối của bầu trời
Để mọi người ngỡ
Nó cũng hữu hạn

Clouds are lies perpetuated by the sky
Giving people the impression that
It is also finite

546.
Những chiếc lá đỏ
Tự thiêu
Dưới nắng

The red leaves
Immolating
In the sunlight

547.
Những ngọn gió ăn cắp
Mùi thơm
Trên vú em

Love, the breeze stole
The scent
Of your breasts

548.
Mỵ Châu bị cha chém
Ở xa, Trọng Thuỷ thấy
Máu chảy đầy tay mình

Mỵ Châu’s father chopped off her head
Faraway, Trọng Thuỷ watched
The blood spattered all over his hands

549.
Biển hay thù vặt: Bỗng dưng nổi sóng
Sừng sộ với
Trời cao

The sea is always petty: Sudden tidal waves
Threatens
The sky

550.
Chiều, cái bòng dài và nặng
Đắm trong nỗi nhớ
Phi hình thể

By afternoon, the shadows are long and heavy
Steeped in a formless
Longing

551.
Những ngọn gió xua đuổi các đám mây để
Chiếm lĩnh bầu trời
Một mình

The wind chases the clouds away
To try and keep the sky
To themselves

552.
Hắn nằm bú vú nàng
Sữa có vị mặn
Của chữ

He is sucking on her breast
Her milk has the saltiness
Of words

553.
Tất cả những tên gian hùng
Đều viết lịch sử
Bằng máu người khác

Machiavellians
They all write history
With someone else’s blood

554.
Có những bài thơ
Bị chữ
Thủ tiêu

There are the poems
Consumed
By words

555.
Trong cuộc đời, ai cũng giống nhau
Trong tình yêu, mỗi người là một
Duy nhất

In life, we are all the same
In love, we are all
Alone

556.
Coi chừng, nơi dễ sẩy chân
Rơi xuống vực thặm nhất:
Đỉnh núi

Beware, it’s slippery
The highest fall:
The mountain peak

557.
Hoàng hôn, gió thì thào
Hắn đứng một mình
Làm ngã những tia nắng quái

There was a cool breeze at sunset
He stood there alone
Causing the deviation of the odd rays of light

558.
Không có bài thơ nào dám tự vẫn
Chúng chỉ chết vì bị
Quên lãng

Not one poem dares to kill itself
They die
Because they are forgotten

559.
Đêm, bóng trăng xoã tóc
Đứng lặng lẽ đợi
Một cuộc hẹn hò với thơ

Evening came, the moon would let down her hair
Quietly she would wait for her date
With poetry

560.
Khi một nhà văn lớn xuất hiện
Mọi người đều thấy bất an
Ghế ngồi tự dưng chông chênh

People are nervous
When a great poet shows up
They fidget in their seat

561.
Tôi biết ơn trí tưởng tượng của nhân loại
Chính nó làm cuộc đời
Sang trọng hẳn

I am thankful for the human imagination
It is what makes life
Ultimately more elegant

562.
Các nhà phê bình làm cho mỗi bài thơ
Có một
Quá khứ

Critics give
Each poem
A past

563.
Là tác giả, hắn bị đóng khung trong các cuốn sách
Tất cả đều nằm trong khung
Bên ngoài lồng lộng gió trời

Because he’s an author, he’s boxed in by his novels
Everything is framed and boxed
While outside it’s windy and a storm is brewing

564.
Cháy những cánh rừng bạt ngàn
Mọi người đều sợ
Chỉ có gió là hoan hô lửa

Everyone is afraid
Of the vast forest fires
Only the wind applaud the flames

565.
Bài thơ bị bắt quả tang đang làm tình với
Một cái condom bị
Thủng

The poem was caught fucking with
A perforated
Condom

566.
Ở đó, chiến tranh kéo dài 20 năm
Bao nhiêu làn khói ngã xuống
Để lại vết nám trong phổi từng người

There, the war stretched out for 20 years
After so many fallen smoke stacks
Their people ended up with COPD

567.
Sự may mắn hôn hắn một lần
Khi hắn áp môi vào môi cô gái
Cách đây gần nửa thế kỷ

He was once kissed by luck
When he placed his lips on a young woman
About half a century ago

568.
Chiếc thuyền nào cũng cần
Ít nhất
Một cái neo

It doesn’t matter what kind of boat
They all need at least
An oar

569.
Để đến với trái tim
Hắn phải trườn qua
Thân thể nàng

To reach the heart
He has to sizzle across
Her body

570.
Cái độc ác lớn nhất của thần thánh
Là sự
Im lặng

The gods’ greatest act
Of evil is their
Silence

Sydney Opera House, Australia by Nguyễn Thị Phương Trâm

571.
Trong mơ, em khều anh dậy
Anh dậy
Em vẫn còn mơ

You teased me in a dream
It woke me
While you were still dreaming
(Lê Vĩnh Tài)

572.
Tất cả những đoá hoa chết
Đều chết lặng lẽ
Không có ai điếu

The dead flowers
They all died quietly alone
With not a soul to mourn them

573.
Tất cả các nhà luật học đều đồng ý
Tội tổ tông là một bản án
Phi hiến pháp

All jurists agree
The original sin is an unconstitutional
Sentence

574.
Khi đại bàng vỗ cánh
Tất cả đều im lặng
Trừ con chim sẻ

When the eagle flaps its wings
All is silent
Except for the sparrow

575.
Những con chim nghẹn ngào
Ngưng tiếng hót
Khi thấy mặt trời tự trầm

Catching a glimpse of the sun consoling itself
The birds were all choked up
Stopped singing

576.
As the sun took a dive into the ocean
Mặt trời lặn xuống biển
Chút ánh sáng loé lên kêu cứu
Mặc kệ, sóng vẫn vỗ rì rào

The waves continued to converse with each other
Ignoring the fleeting light’s cries for help

577.
Không có biển nào vô tội
Ở đâu cũng có người chết đuối
Tôi là chứng nhân

I am a witness to the guilt
All seas are guilty
Of the drownings

578.
Mỗi bài thơ cõng một tia nắng
Chiếu sáng
Đường đi vào những giấc mộng

Each poem carries a ray of light
To light up the path
Into dreams

579.
Xin cám ơn những chiếc lá vàng
Làm đẹp mùa thu
Dù chính mình sẽ phải chết

Thank you to all the yellow leaves
Dressing up autumn in the best light
Even when you know you must die

580.
Anh hôn em
Đến cạn cả
Giấc mơ

Me kissing you
To the very end
Of dreams

581.
Nhà thơ là chức danh
Được chữ
Tiến cử

The official position of a poet
It is a recommendation
By the word

582.
Nhà thơ cúi mặt khóc
Giọt nước mắt bị
Treo cổ

The poet’s head lowered, crying
The tears choked up
Hung themselves

583.
Khi các chữ qua hết
Bài thơ còn lại
Sự im lặng là tác phẩm

Beyond the words
The poem is left with a body of work
In silence

584.
Tôi thícn đọc những bài thơ của trời đất
Như bài chiều
Có hàng ngàn dị bản: Tất cả đều hay

I love the poems embodying nature
Say about dusk
The thousands of variants: All magnificent

585.
Hắn đứng trước biển, những con hải âu bay đến
Ăn cắp tất cả các ý mới loé
Bài thơ không bao giờ hoàn tất

He stood there facing the sea, and the seagulls approached him
Stole all his fresh inspirations
Left behind an incomplete poem

586.
Mỗi chiếc lá là một thông điệp
Thượng Đế riêng tặng
Giới thi sĩ

Each leaf is a message
The Creator reserve as a gift for those
With the soul of a poet

587.
Lúc nào hắn cũng gục đầu xuống
Trong cấm cung của
Ký ức

His head lowered, completely resigned
Within the forbidden
Domain of his memories

588.
Mỗi nhà thơ
Là một
Nghĩa trang

Each poet
Is
A cemetery

589.
Tội nghiệp những nén nhang
Ngày đêm cố bắt chuyện với thần thánh
Thần thánh lặng im

The poor sticks of incense
Day and night tries to converse with the gods
The gods remains completely silent

590.
Tôi thích những đám mây ly hôn với gió
Đứng một mình
Lửng lơ

I like the clouds isolated by the wind
Standing there suspended
Alone

591.
Nghe những ngọn gió đi hoang tán tỉnh
Mọi dòng sông đều
Thất tiết

The rivers break their vows every time
Never being able to resist the savage
Sweet words of the wind

592.
Làm thơ là một cách thủ dâm
Tinh khí chữ bắn vào
Hiu quạch

Composing poetry is sometimes like masturbating
Sperm splattering all over
Desolation

593.
Từ khi có gương soi
Nụ cười trở thành một
Vũ khí

A smile became a weapon
When the mirror
Was invented

594.
Có những con cá không bao giờ biết biển khơi
Chúng tưởng ao tù
Là đại dương

There are the fish that will never see the sea
They believe
Their tiny pond is the ocean

595.
Về phương diện mỹ học
Phần lớn các nhà thơ là
Hoạn quan

When it comes to aesthetics
A great number of poets are
Eunuchs

596.
Đọc thơ Hương, chỉ nhớ
Những cái hĩm
Trệu trạo nhai chữ

Reading Hồ Xuân Hương
All one can think about is the vagina
Enthusiastically chewing on words

597.
Quay lưng lại với tuyệt đối, nhà thơ
Chỉ yêu
Những bọt bèo

Turning their back to the absolute
The poet can love nothing
But froth

598.
Nàng mẫn cảm. Nước mắt nàng chảy vào
Buồng trứng
Nở ra thơ

She was impressionable. Her tears fell into
Her ovaries
Hatched into poetry

599.
Gió ngọt ngào thổi vào trí nhớ
Sống lại những nụ hôn ấm
Một thời xa lắc

Warm kisses from long ago are revived
By the sweetness of a wind
Over the fields of our memories

600.
Sóng biển êm ái
Viết lên cát
Bức thư tình của nước

The gentle sea waves
Wrote a love letter on the sand
On the behalf of water

Dã Quỳ by Như Hoài

601.
Ôm nàng, hắn cúi xuống
Nửa thế kỷ sau
Môi hắn vẫn chưa đụng tới môi nàng

Holding her, he leaned in for a kiss
Half a century later, his lips still
Barely touched hers

602.
Con người không thể thoát khỏi ngôn ngữ
Ngay cả sự im lặng
Cũng là một dấu phẩy

Humanity can not escape the vernacular
Since even silence
Is a comma

603.
Tôi thích những bài thơ viết sau 12 giờ đêm
Mỗi chữ nặng trĩu một nỗi
Trăn trở

I like the poems composed after midnight
Each word is loaded with
Hesitation

604.
Mỗi người sống
Một nấm mộ
Lãng quên

Each living soul is
A tomb
Of oblivion

605.
Trái đất là một nhà nguyện bỏ hoang
Chúa và Phật
Đã được di tản

The earth is an abandoned chapel
God and Buddha
Evacuated

606.
Rạo rực trước cái đẹp
Hắm làm thơ
Ngòi bút là sinh thực khí

Fired up by the beauty
He composed poetry
The pen was a force of nature

607.
Trên thiên đường hẳn ai cũng là thi sĩ
Tất cả đều nuối tiếc những sự
Phù du

It seems everyone in Eden is a poet
All regretting
What is ephemeral

608.
Mỗi dòng sông là một thánh đường của nước
Nơi cất giấu
Những nỗi buồn bâng quơ

Each river is a sanctuary for water
A place for the preservation of unexplained
Sadness

609.
Có những nụ hôn không bao giờ dứt
Dằng dặc cả nửa thế kỷ
Môi vẫn ấm

There are endless kisses
Interminable for half a century without end
Lips always warm

610.
Đã có quá nhiều người chết
Thiên đường không đủ chỗ
Cho những kẻ mộng mơ

There are too many dead
There is no room left in heaven
For those who dream

611.
Những đóa hoa cúi mặt
Tránh những nụ hôn sàm sỡ
Của nắng

Flowers lower their heads
To avoid the forward kisses
Of the sun

612.
Tôi đi giữa cuộc đời
Phất phơ như một làn khói
Tan vào thinh không

Into the firmament dissolving
Like a puff of smoke is my form
Through this life

613.
Đừng tin các nhà tiên tri: Tất cả đều giả
Hãy tin mùi hương trong háng phụ nữ
Nó đầy Phật tính

Don’t listen to the prophets: None of it is true
Believe in the scent embodying the diction of Buddha
Effused from the vagina of a woman

614.
Hắn nằm mơ thấy mình đi lạc
Trong giấc ngủ
Một đóa hoa hồng

In his dream, he was lost
Inside the slumber
Of a rose

615.
Trên chiếc giường hai người làm tình
Tượng Phật ngó xuống
Căn phòng sôi tiếng thở

The statue of Buddha looks down
On the bed where two people are making love
The room bubbling to the boiling point of breathlessness

616.
Ngước nhìn trăng, hắn bỗng nhớ
Nụ hôn thời trẻ
Cái lưỡi như một miếng bánh thánh

Looking up at the moon, he remembered
A kiss in his youth
A tongue sacred like the body of Christ during communion

617.
Em ở trong lòng anh
Uy nghi
Như một bức tượng làm bằng gió

You are in my heart
A majestic effigy
Of the wind

618.
Những chiếc lá khát nước cúi đầu
Cầu nguyện
Mưa tắc kinh

The thirsty leaves with their heads
Lowered praying
The rain choked up by all the prayers

619.
Hai người ngủ với nhau
Những tia nắng nhấp nháy nhìn trộm
Ngoài cửa sổ

Two people slept together
Peeking through the window were
Rays of light

620.
Nỗi buồn em
Long lanh trong
Những giọt nước mắt của nắng

Your sadness, love
Shimmering within
The tears of sunlight

621.
Nhìn trăng, nhớ Lý Bạch; nhìn mây, nhớ Thôi Hiệu
Các nhà thơ lớn đồng ký tên
Lên trên bầu trời

Looking at the moon, we’re reminded of Lý Bạch
Looking at the clouds, we’re reminded of Thôi Hiệu
Imprinted are the signatures of great poets in the sky

622.
Thế giới sẽ hoàn hảo hơn
Nếu Thượng Đế có chút
Óc hài hước

The world would be a perfect place
If the Creator has a sense
Of humour

623.
Linh hồn anh như cánh bướm
Bay trên những đoá hoa vừu dậy thì
Nghe hoa hát

His spirit is like the wings of a butterfly
Fluttering over the blooms coming of age
Discerning their songs

624.
Trong trái tim của gió
Có một người đàn bà
Ngoại tình

The adulterous woman
Is at the heart
Of the wind

625.
Mùa thu, những đoá hoa hắt hơi
Văng đầy nước bọt
Lên bầu trời

Autumn, flowers sneezing
Spitting all over
The Horizon

626.
Hắn cần bàn tay phụ nữ
Để giữ ngăn nắp
Trong trái tim

He needs the hands of a woman
To keep order
In his heart

627.
Giữa người và người bao giờ cũng có
Những biên giới
Bài thơ được viết bằng những thổ ngữ

There are always boundaries
Separating one person from the other
The poem may be written in various dialects

628.
Mỗi chữ một đốm lửa
Mỗi bài thơ một đám cháy
Mỗi thiên tài một trận hoả hoạn

Each word is a flame
Each poem is a fire
Each genius is a wildfire

629.
Khi biển mất ngủ
Nó cắn nát ánh trăng
Rồi than cô đơn

When the sea is sleepless
It chews the moon into pieces
Then complain that it’s all alone

630.
Tôi phục những chiếc lá quật cường
Bất chấp thời tiết
Vĩnh viễn xanh

I respect the indomitable leaves
In whichever weather conditions
They are infinitely green

source: the author’s archive

631.
Nhìn vào trái tim nàng
Hắn thấy được
Tánh Không

Looking into her heart
He could discern
Sūnyatā

632.
Gặp nhau, hai người yêu cũ
Chỉ nhìn
Những làn khói thuốc bay

Seeing each other again
The only thing the ex-lovers could see
Where shifting layers of cigarette smoke

633.
Nhà văn đứng lên chồng sách
Đút đầu vào sợi dây thừng
Chồng sách đổ

The writer climbed onto a stack of books
The stack of books fell as he
Slipped his head through the noose

634.
Hơn hai ngàn năm
Chúa Giê-su ngủ gật
Trên thánh giá

Jesus nodding off, half asleep
On the cross for more than
Two thousand years

635.
Thử thách lớn nhất của người làm thơ là
Nghe được tiếng chữ thở
Lúc chúng tự sướng

The hardest trial for those who compose poetry is being able to
Discern the breath of every accelerating word
In the middle of their masturbation

636.
Hoa không bao giờ khiêm tốn
Đã nở là nở bung
Rực rỡ

Flowers are never humble
Gloriously and openly
They bloom

637.
Cả mấy ngàn năm, nhân loại khắc khoải chờ đợi
Một tiếng ngáy
Của Chúa

Humanity waited anxiously for thousands of years
To hear the sound of God
Snoring

638.
Vào rừng, thích nhất là nghe tiếng suối
Tụng kinh
Rì rầm rì rầm

The most delightful thing in a forest is the sound of running water
Trickling spring water
The constant prayer

639.
Trong chữ SỐNG có chữ SỐ
Trong chữ CHẾT có chữ HẾT
Chết là tận tuyệt

A life is numbered
And death is the end
And there is nothing more beautiful than that

640.
Người ta dựng lên thật nhiều nhà thờ
Để thách thức
Sự kiên nhẫn của Thượng Đế

People endorse all these new poets
Just to test God’s
Patience

641.
Hắn nhìn hắn trong gương
Chỉ thấy
Những mối tình bạc tóc

He studied his reflection in the mirror
All he could see were the relationships
That had caused his hair to turn grey

642.
Hắn nuôi lửa trong tim
Bằng những tình yêu vu vơ
Trước một nhành hoa dại

He nurtured a flame in his heart
With countless meaningless love affairs
In front of a wildflower

643.
Hắn chỉ say sưa với cái đẹp
Trên tay hắn, lúc nào cũng phấp phới
Một lá cờ trắng

He’s obsessed with beauty
Hence he is always ready and prepared
To wave the white flag in his hand

644.
Cửa mình nàng
Đựng đầy
Kỷ niệm

Her vagina
A reservoir
Full of memories

645.
Một con chim cất tiếng hót
Còn em cúi đầu khóc
Tất cả đều là thơ

A bird sang when your head was down
Crying
All of it were poetry

646.
Mỗi chiếc lá đều mắc nợ
Ánh nắng
Những nụ hôn nồng nàn

Each leaf owes
The sunlight
The warmest of kisses

647.
Làm thơ là tự hành xác với chữ
Bao nhiêu tinh dịch trào xuống
Để có một cành hoa

Writing poetry is a self mortification with words
So much semen
Just for just one flower

648.
Biển trầm mặc đưới nắng
Sóng uể oải rùng mình
Thèm làm một con còng tự do

The sea consoled itself with the sunlight
The waves shivered with exhaustion
Craved for the freedom of Sandcrabs

649.
Bao giờ hắn cũng muốn viết một cái gì đó
Nhưng chỉ khi hắn không viết
Hắn thực sự là nhà thơ

He writes compulsively
But when he stop writing
It is when he is truly a poet

650.
Trên bản đồ của nỗi nhớ
Mọi con đường đều
Đồng quy

On the map of longing
All roads
Converge

651.
Những tiếng khóc uốn cong
Biến thành cây cung
Bắn nát mọi vì sao

The cries distended and swollen
Drawn and shot like an arrow
Obliterating what’s left of any star

652.
Em án ngữ mọi chân trời
Nhìn đâu cũng thấy tóc em
Bay cùng mây trắng

You are an obstruction against the sky
Your hair is everywhere
Drifting with the clouds

653.
Có những chữ cả vạn lần vu quy
Đi vào thơ
Vẫn như một trinh nữ lộng lẫy

There are those words consummating
Countlessly in poetry
Remaining yet, forever gloriously pure

654.
Không thể thấy hết vẻ đẹp của tình yêu
Nếu không dám
Uống đến giọt rượu cuối cùng

One can never fully appreciate the beauty of love
If one dare not drink to the very last drop
Be satiated by such inebriation

655.
Những giọt nước miếng của em
Thơm ngan ngát
Trong trí nhớ của lưỡi

Your spit
A pungent scent
Noted in the memory of the tongue

656.
Đêm, ánh trăng chiếu
Vào âm đạo
Của những giấc mơ chay

The moonlight shine
Through the womb of those chaste dreams
Through the night

657.
Mọi đoá hoa đều loã thể
Bài thơ không cần có
Uyển ngữ

All flowers are openly naked
Euphemism is unnecessary
In poetry

658.
Quá chán cuộc đời vô vị
Hắn treo cổ hắn
Một chút

Sick of his tasteless life
He hung himself up for just
A moment

659.
Hai câu thơ cùng vần
Ôm nhau
Lạnh cơn gió khoả thân

Two rhyming lines
Hugged each other
Cold, due to the naked gust of the wind

660.
Người ta có vô số lý do để im lặng
Trừ lý do chính đáng nhất:
Nghe tiếng nó hát

People have countless reasons not to speak up
Except for the most legitimate of all reasons:
To sit there and listen to it sing

source: the author’s archive

661.
Biển cứ gào thét mãi
Cho lòng đỡ
Quánh hiu

Persistent is the torturous cries of the sea
Fills up the emptiness in its bleeding
Heart

662.
Trong thơ, hắn nấp sau những chiếc lá
Chỉ thấy mắt hắn
Lấp lánh

In poetry, he hides behind the leaves
All you will see are two eyes
Twinkling

663.
Có những đoá hoa khuyết tật
Có những đoá hoa gần như tả tơi
Tất cả vẫn là hoa: Đẹp

There are flowers with afflictions
There are flowers completely tattered
They are still flowers: Gorgeous

664.
Nàng bị mắc kẹt trong một
Giấc mơ
Đã tắt thở

She’s stuck
In a dream
On its last breath

665.
Chúa cũng bài tiết
Phân của Người
Đầy trong cuộc đời

God is also a subject matter
The Creator’s
Lifetime of achievement

666.
Bước ngoặt lớn nhất trong lịch sử
Là khi con người biết nói
“Không!”

The most significant turning point
In the history of humanity
Learning how to say “no!”

667.
Khi phát hiện việc sáng tạo loài người là một lỗi lầm
Thượng Đế bèn nghĩ ra
Cái chết

The moment God found out that humanity was a mistake
The Creator came up with
Death

668.
Lá lúc nào cũng chung thuỷ với gió
Nó chỉ ra đi khi bị gió
Phản bội

Leaves are always loyal to the wind
It cuts its ties only upon the betrayal
Of the wind

669.
Bài thơ mộng du
Đi lạc ra ngoài trang giấy
Bị xe cán chết

The poem was sleep walking
Lost beyond the pages of poetry
Died in a car accident

670.
Cuộc đời của các nhà thơ lớn
Thường giống
Một bài văn xuôi dở

The life of a great poet
In general resemble
A bad piece of writing

671.
Thơ là một tấm gương
Kẻ đứng trước gương chỉ là
Một cái bóng

Poetry is a mirror
The one in front of the mirror is a mere
Shadow

672.
Trên đầu mỗi nhà thơ lớn
Đều có
Một làn mây phất phơ

Each great poet
Have a cloud
Over their head

673.
Nụ hôn nửa thế kỷ trước vẫn còn ấm
Kỷ niệm làm cháy
Dĩ vãng

Memory burning up the past
Half a century later
The kiss is still warm

674.
Trong thơ, cần nhất là
Dưỡng khí
Thơ cũng cần thở

What poetry needs most is
The air
Since even poetry needs to breathe

675.
Hắn vừa đi vừa mơ mộng
Đoạn đường nào cũng
Chơi vơi

He dreamt as he walked
Whichever street he took
He was alone

676.
Nhân loại ngày này lặp lại
Tội tổ tông
Mặc kệ nếp nhăn trên trán Chúa

Fresh flowers trying to mimic
The depths of the flowers
In a painting

677.
Nhân loại ngày này lặp lại
Tội tổ tông
Mặc kệ nếp nhăn trên trán Chúa

Humanity repeating over and over again
The original sin
Ignoring the wrinkles on God’s forehead

678.
Chiếc lá đỏ như
Đôi môi son
Khiêu khích

The leaf is as red as
The lure of painted
Red lips

679.
Trước sự yếu đuối của con người
Chúa cau mặt
Còn phật thì mỉm cười

God frowns as he faces
Humanity’s frailty
As a smile grows on Buddha’s face

680.
Giọt nước mắt như dấu câu
Chấm hết
Một chuyện tình

Like the pauses in a sentence
The teardrop is a full stop
In a love affair

681.
Tôi thương những cánh cửa sổ
Mở mắt
Một mình giữa khuya

I feel for the windows
Eyes opened wide
In the middle of the night

682.
Tạo Hoá sẽ nhân đạo hơn nếu cho loài người
Những tấm vé
Khứ hồi

It would be more humane if the Creator provide humanity
With a roundtrip
Ticket

683.
Trong Kinh Thánh có những trang
Để trắng
Đó là lời của Chúa

There are blank pages
In the scripture
This is the word of the Lord

684.
Một con ong
Nằm chết
Mình dính đầy phấn hoa

A dead bee
Covered
In pollen

685.
Tiếng khóc
Làm bạc tóc
Cả ánh trăng rằm

The crying
Greying
Even the light of the full moon

686.
Biển ích kỷ, lúc nào cũng gợn sóng
Không cho mặt trăng và mặt trời
Soi gương

The sea is always self centered and selfish
Always causing a stir with its waving around
Never giving the sun or the moon a chance to reflect

687.
Tôi giận những đám mây độc ác
Đêm đêm
Chôn sống các vì sao

I detest the mean clouds
Night after night
Buries the stars alive

688.
Buổi sáng, chim cất tiếng hót
Cõng một hạt sương
Trốn nắng

A bird sang, greeting the first light of the morning
As it carries a drop of dew on its back
Away from the sunlight

689.
Thơ chỉ thích những góc khuyất thật quạnh quẽ
Nơi người ta nghe được
Tiếng cựa mình của chữ

Poetry prefers the out of the way places
Where people could discern
The movement of the words

690.
Nàng yêu như một thác nước
Lao xuống vực
Tuẫn tiết

Her loving is like a waterfall
Diving head first into a pit of darkness
A justify death

Autumn in Sydney, Australia by Nguyễn Thị Phương Trâm

691.
Chiến tranh, người ta phát súng cho các bài thơ
Hoà bình trở lại
Mọi bài thơ đều bi sốt rét

In war, they give each poem a gun
In peace
Each poem has malaria

692.
Đêm Chí Phèo gặp Thị Nở
Ở bờ sông
Ánh trăng ràn rụa: Tuyệt đẹp

The night Chí Phèo met up with Thị Nở
By the river
It was a beautiful moonlit night

693.
Những bài thơ tuyệt tác của trăng
Viết bằng ngôn ngữ toàn cầu
Ai cũng đọc được

The Moon’s master pieces
They are written
In a universal language

694.
Cái Vô Tận sai biển nói chuyện với thế gian
Tiếc, sau Babel, loài người chưa giải mã được
Ngôn ngữ của sóng

The Infinite demanding that the sea should communicate with the world
It’s a pity that after Babel, humanity couldn’t decipher
The waves’ language

695.
Tập thơ bị đốt cháy
Các con chữ nhảy ra ngoài
Thoát

The book of poems were lit up
The poems jumped out of the pages
Escaped the flames

696.
Đêm, nằm trằn trọc nhớ em
Anh viết bài thơ mới
Về một con bướm chết

Sleepless through the night missing you
I wrote a new poem
About a dead butterfly

697.
Để có thể yêu người khác
Chúng ta cần phải
Nhắm một mắt lại

To love one another
We need to
Close one eye

698.
Khi nhà thơ chết
Một ngàn hạt sương ngừng lại giữa trời
Cùng cúi đầu tưởng niệm

When a poet dies
A thousand dewdrops are suspended midair in anticipation
Lower their heads in commemoration

699.
Tôi ngưỡng mộ sự bí ẩn trong linh hồn của đá
Lúc nào cũng lầm lì câm nín
Chỉ chuyện trò với mưa

I admire the mysterious spirit of rocks
Always obstinately silent
Talks only to the rain

700.
Chùm rễ đâm ngược lên trời cao
Ăn nắng
Sống sót qua mùa đông giá rét

Roots piercing the high heavens
Consuming the sunlight
Barely alive beyond a cold winter

701.
Tôi tin trên thiên đường có rất nhiều hoa
Và hoa không cần phải
Gai góc


I believe there are lots of flowers in heaven
And these flowers have no need
For thorns

702.
Khi vẽ xong bức tranh đầu tiên
Adam biết mình không cần về lại
Vườn địa đàng

After finishing his first painting
Adam came to realise
He no longer need to return to the Garden of Eden

703.
Trên các trang kinh, chữ thi nhau loạn luân
Để sinh ra
Những thần thánh khác

In the pages of the scripture, the words incestuously compete with each other
To give birth
To other Gods

704.
Tôi sinh ra từ một bông hoa
Cả đời không quên
Mùi hương từ ngực mẹ

A flower gave birth to me
I will remember for the rest of my life
The scent of my mother’s breasts

705.
Đêm cúi xuống hôn hắn
Hắn ngước mặt lên
Thấy trăng ứa nước mắt

Night leaned in to kiss him
He looked up
Saw the moon weeping

706.
Hắn nhảy ùm xuống nước
Các mảnh trăng vỡ
Chôn xác hắn

He jumped with a thump into the water
Pieces of the shattered moon
Buried him

707.
Chiến tranh chỉ nên có mặt
Ở một nơi duy nhất:
Viện bảo tàng

War should only exist
In one place:
A museum

708.
Làm thơ là phóng thích những nỗi u uẩn
Để lòng được nằm nghiêng với
Những hạt nắng chiều

Composing poetry is the release of sadness
So the heart may lean into
The afternoon light

709.
Thơ là những đoá hoa bị đẻ rơi
Trên đường lề
Núi sọ

Poetry is the babies born out of wedlock
On the side of the road to
Skull Mountain

710.
Hắn nằm mơ thấy hắn hôn nàng
Nửa chừng thức giấc
Đôi môi hắn kẹt lại trong giấc mộng

He woke up
In the middle of kissing her
Left his lips behind in the dream

711.
Những chiếc thuyền nằm yên trên biển
Thở phập phồng
Theo nhịp tim đập của sóng

The vessels at sea
Their breath rise and fall
With the beating heart of the waves

712.
Mỗi tiếng thở dài một hạt bụi
Che khuất
Ánh mặt trời

Each long sigh each grain of dust
An eclipse
Of the sun

713.
Những hạt sương trên mái chùa nghe thuyết pháp
Chưa kịp giác ngộ
Đã vội tan vào hư vô

Dewdrops perched on the temple’s rooftops listened to a sermon
With no chance of enlightenment
Disappeared into nihilism

714.
Những đám mây bị cúm
Da tái nhợt và ho sù sụ
Nằm ườn trên không

The fluey clouds
Pale and coughing
Drifts away in heavy clumps

715.
Mùa hè, cái nắng oi ả
Sát sinh
Những đám cỏ dại

The summer scorching sunlight
Slaughtered the poor
Innocent weeds

716.
Thượng Đế gửi tặng loài người
Một món quà từ địa đàng:
Hoa

The Creator gave humanity
A gift from the Garden of Eden:
Flowers

717.
Trong chiến tranh, hình ảnh đẹp nhất
Là những cánh bướm bay vẩn vơ
Giữa khói súng

In war, the prettiest images are the images
Of oblivious fluttering butterfly wings
Through the exploding artillery smoke

718.
Thích nhất là nhìn sông: Thật yên ả
Lòng tự dưng hoá dòng nước
Trôi như một câu thơ đẹp

Loveliest is a river: Peacefully flowing
A heart suddenly pouring into a spring
The trickling of a delightful verse

719.
Da trời màu xanh biếc
Gợi nhớ thời trẻ thơ
Nụ hôn treo đầu lưỡi

The sky is the deepest of blues
The hues of our youth
A kiss dangling at the tip of our tongue

720.
Người thường nhìn mây thấy mây
Nhà thơ nhìn mây thấy mái tóc
Của sự vô thường

People generally see clouds when they look at clouds
Poets see the flowing growing hair
Of impermanence

Sydney Opera House, Australia. Photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

721.
Tạ ơn Chúa: Người đàn bà nào
Cũng
Đẹp

Thank the Lord: All women
Are
Beautiful

722.
Nỗi nhớ
Làm trầy trụa
Giấc ngủ

Desire
The abrasion upon
Sleep

723.
Khi Nguyễn Du chấm hết Truyện Kiều
Vầng trăng đang tròn vành vạnh bỗng bị vỡ
Chỉ còn một nửa

As soon as Nguyễn Du finished the Tale of Kiều
The full moon broke
Left behind half of a moon

724.
Em từ cánh đồng hoa cải đi ra
Màu vàng óng theo sau
Như một hào quang lấp lánh

You stepped out of a field of mustard flowers
The golden light followed
Shimmering was the halo

725.
Không có tiếng động nào trong trời đất
Hay bằng âm nhạc
Chúa cũng biết điều đó

Even God knows
There’s no sound in this world
More beautiful than music

726.
Bài thơ nào cũng đầy
Những trích dẫn
Không xuất xứ

All poems are full
Of quotes
Without an origin

727.
Chỉ có các nhà thơ mới dịch được
Các văn bản của mây
Viết trên trời xanh

Only poets are capable of translating
The official text of the clouds
Etched across a blue sky

728.
Khi những họng núi lửa nở hoa
Và dòng sông gục đầu xuống khóc
Thơ ra đời

When the volcanoes bloom
And the rivers lower their teary heads
Poetry is born

729.
Trong tâm hồn nhà thơ bao giờ cũng có
Những đám khói chiều
Hắt hiu

There are always these lonely
Layers of smoke in the setting light
Within the soul of a poet

730.
Giật sập tượng bạo chúa, người ta phát hiện
Nó mang thai
Trong bụng có 100 quả trứng

As they pull down the statue of a dictator
They discover an egg sack
With 100 eggs

731.
Cách mạng, người ta mang thần linh ra sử bắn
Viên đạn xuyên qua óc
Đôi hành quyết

People bring their gods out during a revolution
The gods are lined up and executed, shot in the head
Through the skull

732.
Làm thơ, tôi nghe tiếng cựa mình dưới những ngôi mộ
Tiếng những bào thai ca hát
Và tiếng chữ ú ớ trong thơ

I could discern the movement of those six feet under
The singing amniotic sacs and their first babbling baby words
Each time I write poetry

733.
Mọi dòng sông đều ước mơ ra đến biển
Dù chỉ một lần để
Chết

All rivers yearn to meet the sea
Even just for the one time
Before they die

734.
Bản sắc là màng trinh của một đất nước
Chỉ có điều, xin lưu ý:
Nó có thể giả

Identity is the hymen of a country
But, please note:
It could be fake

735.
Truyền thống là chiếc ghế
Người ta đứng lên
Đút đầu vào sợi dây thòng lọng

Tradition is a chair
People step on, before they slip their head
Through a noose

736.
Cô gái yêu những giọt sương khuya
Ánh trăng biết
Nên soi đường cho sương rơi

The young woman adores the late dew
The moon fully aware
Shed light upon the path of the falling dew

737.
Đừng cầu nguyện: Vô ích
Thần thánh không có
Lòng trắc ẩn

Don’t pray: It’s useless
The gods have no
Compassion

738.
Đêm giao thừa ánh đèn thức trắng
Leo lét mấy cây nhang
Nói chuyện với người khuất

On New Year’s Eve, the lights stayed awake
A couple of incense sticks
Conversing with the deceased

739.
Những con chim ác là đứng ngơ ngác
Trên bãi cỏ biếc
Nắng mùa xuân ngập ngừng sang

The birds are cruel standing there oblivious
On the endlessly green grass
Overwhelmed by the spring sunlight

740.
Những ngọn gió màu vàng
Làm rơi những chiếc lá
Trong công viên đầy mơ

The golden breeze
Droppings leaves
In a park full of fantasies

741.
Nàng nằm ngửa trong bài thơ
Nước chảy ướt
Thấm vào giấc mơ của hắn

She’s lying there face up in the poem
Her dripping wetness
Seeping into his dream

742.
Khi cái đẹp trở thành tôn giáo
Mỗi đoá hoa là một
Thánh đường

When beauty becomes a religion
Each flower
Is a chancel

743.
Tôi mờ mắt nhìn ngẩn ngơ
Em: Bài thơ đang dậy thì
Dưới nắng

Dumbly I watched her until my eyes were blurry
Her becoming a woman
In the sunlight

744.
Nàng âm hộ ướt: Một ký hiệu
Hắn dương vật ngỏng: Một ký hiệu khác
Đâu có gì thẹn thùng

Her vagina is wet: A sign
His penis is erect: Another sign
There’s nothing to be bashful about

745.
Biển là trái tim của quả đất
Thỉnh thoảng nhớ ánh trăng
Nó gào lên nức nở

The sea is the heart of the earth
Now and then it misses the moon
In cries of torment

746.
Những công viên ăn xin
Từng chiếc lá
Để tạo dáng mùa thu

The parks begging for one leaf
At a time
To create the ambiance of autumn

747.
Hắn tẩy rửa ký ức
Để có chỗ trống
Cho một tia nắng non

He cleanse and erased his memory
So there may be space for a fragile
New ray of light

748.
Có những dòng sông mãi mãi thủ tiết
Lúc nào cũng chỉ trung thành với
Những áng mây trôi

There are still rivers that will never break their vow
Forever loyal their husband
Drifting clouds

749.
Bất kể những cơn ghen của gió
Hoa tuy-líp lúc nào cũng
Ngửa mặt nhìn nắng

Regardless of how often jealous is the wind
The tulip consistently lifts its chin proudly to
Face the sun

750.
Đêm rất dài với người mất ngủ
Trăng hết kiên nhẫn
Lặn vào đáy khuya

The night is long for those who are sleepless
The moon has no time for such sleeplessness
Sinking to the very end of darkness

Art by Uyên Mai

751.
Con người như những cây nhang
Cúi đầu
Khói bay vu vơ

People are like burning sticks of incense
Nodding off with the drifting smoke
All over the place

752.
Hắn không biết ai đã viết ra hắn
Hắn chỉ biết
Hắn là chữ được dịch từ ngôn ngữ khác

He has no idea how or who came up with the idea of him
All he knows is that he is a collection of characters
Translated from another language

753.
Nhìn vào mắt nhau
Mỗi người chỉ thấy
Bóng họ

Looking into each other’s eyes
They can both see only the reflection
Of themselves

754.
Con chim đi trên cát
In dấu chân thật mờ
Sóng vẫn cố xóa cho hết

A bird walking on the sand
Left barely a mark
Yet the waves were just as eager to erase them

755.
Hắn bị thất lạc trong cánh đồng của các mẫu tự
Cái nhìn ướt bầu trời
Mây vẫn dửng dưng: Không cứu

He is lost in a field of letters
With a look that could dampen the sky
But indifferent are the clouds: Not at all helpful

756.
Hắn bị đóng đinh vào quá khứ
Kỷ niệm như mê lộ
Không thoát được

He is nailed to the past
He couldn’t escape
The maze of memories

757.
Những chiếc lá khô nằm ngửa
âm thầm đọc
Mùa thu trên không

Dry leaves laying on the ground looking up at the sky
Quietly discern
The autumn in the air

758.
Làm thơ, hắn nhập thể vào chữ
Chữ thở phập phồng
Những tình yêu của hắn

As he composes poetry, he is the word embodied
The word inhaling and exhaling heavily
A number of his love affairs

759.
Trên đất Úc gặp những bụi chuối xum xuê
Xanh ngăn ngắt
Như những bài lục bát

In Australia there are lots of banana groves
As green and as lush
As verses in sixes and eights

760.
Trời hồn nhiên xanh
Mặc kệ mây
Cố khoe màu trắng

Regardless of the clouds
Regardless of how brilliantly white they tried to be
The sky is always naturally fresh and forever blue

761.
Một rừng hoa bướm bay
Như những bài thơ
Phấp phới

A meadow of flowers and butterflies
Like flapping
Verses of poetry

762.
Trong thơ, không có bảng cấm
Mọi sự đều được phép
Miễn đừng dở

There’s no sign of prohibition in poetry
You’re free to do whatever you want
As long as it’s not in bad taste

763.
Quyền năng của tình yêu
Nằm ở sự
Mơ mộng

The power of love
Lies in
Dreams

764.
Những đóa hoa đẹp
Làm nghiêng cả
Đỉnh núi

Even a mountain
Can be moved
By beautiful flowers

765.
Buổi chiều trầm lặng
Hắn ngồi ngắm bầu trời rách rưới
Nắng không nứng nổi

The afternoon was sombre and quiet
He sat there staring at a tattered horizon
Even the sunlight couldn’t get it up

766.
Khi đôi môi dính vào nhau
Hắn nhận ra vị lạnh
Nụ hôn đã tắt thở

When their lips were stuck together
He was able to discern the chill
In the dying kiss

767.
Màu tím của hoa oải hương
Làm tê cóng
Những hạt sương rơi

The purples of lavender
Numbing even
The falling dew

768.
Quốc khánh Úc hàng ngàn người diễu hành
Đường rợp cờ
Hắn nhìn nắng mới rơi

On Australia Day, thousands of people marched
On flag-lined roads
As he watched the scattered falling of the new light

769.
Trên sàn nhảy cuộc đời
Chân hắn bước
Lúc nào cũng lạc nhịp

On the dance floor of his life
He is always out of pace
With the music

770.
Tất cả các bài thơ bị chìm vào quên lãng
Đều trở thành phân bón
Cho chữ

Forgotten poems
Fertiliser
For words

771.
Đoá ngọc lan trắng tinh khiết
Như vú của người con gái
Ủ đầy hương

A bloom of pure white Michelia
Like the fragrant breasts
Of a young woman

772.
Đang ngủ, hắn nghe ai đó đọc một bài thơ thật hay
Hắn chép xuống
Sáng dậy, chỉ thấy một bãi nước bọt

Sleeping, he heard someone read a really good poem
He wrote it down
By morning, there was nothing but a pool of saliva

773.
Hai hàng cây đứng cúi đầu
Chờ hắn và ngọn gió
Đi qua

The rows of trees bowing low on the boulevard
Waited for him and the wind
To pass by

774.
Chiếc lá vàng nằm trên vệ đường
Như một bài thơ
Thoi thóp thở

A yellow leaf on the side of the road
Like a poem
Gasping for air

775.
Có tiếng cười bâng quơ nhưng không có tiếng khóc bâng quơ
Khóc bao giờ cũng có lý do
Sau nó là lịch sử

There may be aimless laughter but crying is never aimless
There is always at least one reason for someone to cry
Behind the crying is history

776.
Biển bao la đến độ có những người vượt biên
Mấy chục năm sau
Linh hồn họ vẫn chưa tới bờ

The sea is so big that the soul of so many boat people
After so many decade
Never reach the shore

777.
Mùa thu, ở đâu cũng đầy sương mù
Tất cả hư ảo
Chỉ lá vàng có thật

Autumn, anywhere is generally foggy
All of it is an illusion
Real only are the yellow leaves

778.
Em đi trong công viên
Lúc nào cũng có gió tháp tùng
Thổi tiếng cười em bay

As you walk through the park
You’re always accompanied by the wind for the pleasure
Of carrying your laughter

779.
Một ngỏn lửa cháy bùng lên trong đêm
Ánh trăng bị phỏng
Chảy máu

A flaring flame in the dark
Scorching the moonlight
Making it bleed

780.
Sáng, đi bộ trên phố
Nghe tiếng sóng vỗ vào các đám mây
Nắng tung bọt trắng xoá

Morning walks listening to the waves
Crashing into the clouds
Splashing white frothy sunlight

source: the poet’s archive

781.
Quỳnh là loài hoa của minh triết
Nở rạng rỡ và tàn rất nhanh
Để mọi vì sao đều luyến tiếc

Queen of the night is a flower of wisdom
Blooming briefly brilliantly to perish just as quickly
So that it can be remembered forever longingly

782.
Nước biển rút, bãi cát đầy vết sẹo
Như một bài thơ viết tay
Nguệch ngoạc

As the sea retreat, the sand is left with all these scars
Like a hand written poem
Scribblings

783.
Ở đó, thời gian được đo bằng những cuộc chiến tranh
Mỗi dấu mốc
Một nghẹn ngào

There, time is measured by the wars
Each clump of mould
Choking

784.
Dưới một chế độ nhân đạo
Chiếc thòng lòng được làm
Thật mềm

In a human and civilised society
The noose is nice
And soft

785.
Cảnh sát Campuchia bắt một cô gái
Từ Việt Nam sang bán dâm
Tên cô là Âu Cơ

The Cambodian police had a young Vietnamese woman in custody
For prostitution
Her name was Âu Cơ

786.
Lửng lơ, tất cả những bài thơ hắn viết
Đều theo
Thi pháp của mây

All his poems are suspend
All drifting along with
The prosody of the clouds

787.
Nắng hát trên những ngọn cây
Làm những câu thơ tình
Mở mắt

The sunlight singing over the canopy
Woke up all the verses
About love

788.
Tôi yêu những dòng sông trôi lững lờ
Lúc nào nước cũng xanh
Bất kể tuổi tác

I love the rivers that flows carelessly
It’s water always fresh
And ageless

789.
Trước khi viên tịch, Đức Phật chỉ thều thào
Không ai nghe cả
Nhưng họ hiểu: Bài học vô ngôn

Before He passed away, Buddha was rather easy going
No one listened to Him
But they understood: His Unspoken Word

790.
Có những ngày biển động, sóng gió gào thét dữ dội
Sâu, dưới nước
Những con cá vẫn tiếp tục đẻ trứng

There are days when the sea is rough, the waves are fierce
Deep, underwater
The fish continue to lay their eggs

791.
Không có gì cao cả hơn ngôn ngữ
Tôi chỉ tin một Thượng Đế:
Ngôi Lời

There’s no aspiration higher than the vernacular
I believe in one God:
The Word

792.
Từ chối đeo cà vạt và đọc diễn văn
Nhà thơ đứng đái
Tiếng nước chảy đầy nhạc tính

Refusing to wear a tie as he made his address
The poet stood there pissing from the podium
The sound of his pee fell in line with the heartbeat of the crowd

793.
Lá rụng gần hết: Mùa thu muộn
Còn lại chút nùa hè: Môi em
Dấu son in trên nền trời

Most of the leaves have fallen: A late autumn
A tiny bit of lingered summer: Your lips
A lipstick mark across the sky

794.
Hắn cố nén mọi cảm xúc
Thân hình hắn thành nấm mộ
Chôn những nhịp tim đập

He tried to keep a hold of his emotions
His body turned into a barrow
A burial for his beating heart

795.
Tất cả mọi con đường đều là ảo mộng
Không ai đi đâu cả
Họ trượt giữa hư không

All paths are imagined
No one is going anywhere
They are merely gliding in the middle of nothingness

796.
Anh yêu những đoá hồng khô
Và tiếng em cười
Còn giữ mãi trong nhật ký của nắng

I love the dried roses
And your laughter love
Forever preserved in the memoir of the sunlight

797.
Thở vào: Thơ; thở ra: Đạo
Đạo buông bỏ
Thơ níu chặt lại

Inhale: poetry; exhale: Morality
Morality is loose
Poetry is tight

798.
Quay lưng lại với cái ác
Dửng dưng khi nhìn máu chảy
Hắn: Kẻ đồng loã

Turning his back to evil
With not a single reaction to the bloodshed
He is complicit

799.
Mùa hạ, nắng như một đế quốc hung bạo
Hoa vẫn quật khởi
Nở toe

Summer, the sunlight is like a ferocious empire
The spirited flowers in rebellion
Openly bloomed

800.
Hắn không có gì ngoài những giấc mộng
Và thơ
Thơ hắn đầy tinh khí

He has nothing beyond
His dreams
And his seedy poetry

801.
Cuộc đời quá rộng lớn
Đứng chỗ nào hắn cũng thấy
Cô độc

Life is far too wide
Standing on whichever side
He is alone

802.
Tiếng thở dài trong đêm
Làm quằn quại
Ánh trăng

The long sigh in the night
Made the moon
Squirm

803.
Hắn trôi trên dòng sông
Không có nước
Vậy mà có lúc suýt chết đuối

He is drifting in a river
On a dry river bed
And yet, he nearly drowned

804.
Hắn đứng ngẩn người
Nhìn nắng chiều
Cụt chân

He stood there stunned
Dumbfound, staring at the legless
Afternoon light

805.
Những câu thơ bọt bèo tôi viết
Trôi lênh trên
Nỗi tôi

My foamy verses full of bubbles
My emotions
Rising to the surface

806.
Lịch sử luôn luôn lặp lại
Với một ít biến tấu
Và thường rất ngu xuẩn

History is persistently repetitive
With a few variations
A rather stupid summation

807.
Thơ như một hạt bụi
Đậu trong mắt
Đủ làm người xốn xang

Poetry is a speck of dust
In one’s eyes
Adequately irritating

808.
Hắn nhào lên người nàng
Gió quên mắc cỡ
Rên ầm trong vườn cây

He jumped on top of her
And the wind forgot it’s shyness
Moaned blissfully in the trees

809.
Eva là tác phẩm hoàn hảo của Thượng Đế
Kể cả những lúc
Nàng nhẹ dạ

Eve is a perfect piece of art created by God
Even in
Her moments of weakness

810.
Đọc lịch sử để biết khinh bỉ con người
Đọc thơ để
Lấy lại niềm tin

Read history to look down on humanity
Read poetry to
Regain faith and hope


Art by Hồng Ngọc

811.
Tuổi thọ của thơ rất thấp
Phần lớn lìa đời
Lúc sơ sinh

Poetry generally dies young
Mostly they pass away
In infancy

812.
Từ khi Hitler, Stalin, Mao và Pol Pot xuống địa ngục
Địa ngục vắng tanh
Mọi người khác đều được ân xá

Ever since Hitler, Stalin, Mao and Pol Pot descended into hell
Hell is deserted
Everyone else has been pardoned

813.
Khi một bài thơ hoàn tất
Nó trở thành ký ức
Của chính nó

When a poem is complete
It becomes
It’s own memory

814.
Chiều, khi anh cắn vào môi em
Anh phát hiện
Nắng có vị ngọt

Upon dusk, as I bite your lip
I discover that the setting light
Is rather sweet

815.
Cành lá đỏ
Đóng dấu lên nền trời xanh
Những giọt máu

The branch of red leaves
Stamped across the blue sky
Drops of blood

816.
Một đoá hoa anh túc rực rỡ
Nói hết những u uẩn
Mà nhà thơ không viết ra được

A bright poppy
Expresses wholly all the sadness
A poet could never note on paper

817.
Những bông hoa của cô độc
Có mùi hương
Vừa đủ chôn một người

The scent of lonely flowers
It is just enough
To bury one person

818.
Mở cửa cho tiếng chim vào nhà
Tiếng chim tròn và ngọt lịm
Như một trái cam

Opening the door to the sound of the birds
The sound of tweeting birds is as round and as sweet
As an orange

819.
Nhà thơ đầu tiên trên trái đất
Là người đầu tiên
Biết cười

The first poet on this earth
It’s the first person who learned
How to smile

820.
Từ giã mùa hè, nắng lưu luyến
Nằm chết trên ngọn cây
Buồn tênh

Saying goodbye to summer, the light lingered
Dead in the canopy
Sadly

821.
Giữa những trận đánh khốc liệt
Bỏ súng xuống, tay người lính run rẩy
Đụng vào vú người tình

Amidst a fierce battle
Putting his gun down, the soldier’s hands tremble
As he touches his lover’s breasts

822.
Anh cúi xuống hôn lên cổ em
Bị mùi hương
Đánh gục

I bent down to kiss your neck
And I was knocked over
By your scent

823.
Ở đó, chỉ có các thầy bói nói chuyện tương lai
Còn tất cả chỉ loay hoay nói về
Quá khứ

There, only the fortune tellers speak of the future
While the rest are too busy
Talking about the past

824.
Tất cả các nhà thơ lớn đều được chôn
Trong nghĩa trang
Của chữ

All great poets are buried
In the cemetery
Of the word

825.
Buổi trưa khoả thân
Mây bay bay để ngăn nắng
Đừng quá loã lồ

Noon was naked
The clouds tried to prevent it from
Overexposure to the sun

826.
“Em yêu anh”, tiếng thì thầm từ buồng phổi của nắng
Được gió giữ lại
Trong biên bản một cuộc tình

“I love you”, whispers from the lungs of sunlight
Noted by the wind
The minutes of a relationship

827.
Bao nhiêu mối tình chân thực
Bị chết ngộp
Bởi những vần thơ du dương

How many relationships have been suffocated
By those insufferable
Melodious rhymes

828.
Đêm, thật nhiều mây
Gió rì rào
Tôi vô tội với vầng trăng

One cloudy eve
Rustling breeze
Innocently I was there with the moon

829.
Hắn ngước nhìn lên trời
Những đám mây rách toác
Mùa thu đóng những con dấu

He lifted his eyes toward the sky
At the tattered clouds
Autumn left its mark

830.
Trong thơ, đao phủ không chém đầu
Hắn chỉ chôn sống
Những bài thơ dở

In poetry, the executioner chops not heads
He buries alive
The bad poems

831.
Trên trái đất mênh mông
Hắn không có
Căn cước

On this big wide world
He has no
Identification

832.
Đừng ảo vọng: Mọi nhịp tim đập
Đều bằng trắc
Muôn thủa

Don’t be delusional: The heartbeat
For as long as humans have existed
It has always been at odds and then even

833.
Mỗi bài thơ là một thí nghiệm
Trên chữ
Về cái gọi là thơ

Each poem is an experiment
With words
On what one calls poetry

834.
Ở những chỗ khấp khểnh nhất của cuộc đời
Người ta học được
Cách bay

At the bumpiest part of one’s life
One learns
To fly

835.
Cuộc sống quá vất vả
Hắn không có thì giờ
Để chết

Life is too hard
He has no time
To die

836.
Tất cả các thần linh
Đều chết ngạt
Vì tình yêu của khói nhang

Saints are suffocated to death
By the smoky love of all
Those burning incense

837.
Đi câu cá
Hắn kéo lên được
Cả một dòng sông

Fishing
He managed to hook
An entire river

838.
Đi xa, không bao giờ tôi quên được
Những câu lục bát à ơi
Từ miệng Mỵ Nương

Doesn’t matter how far I am from home
I will never forget the lulling lục bát verses
From Mỵ Nương’s lips

839.
Khi cơn mưa bước vào sân
Giấc chiêm bao
Sũng ướt

As soon as the rain slips
Into the yard
Sleep is just as wet

840.
Tôi thích bẻ gãy những câu lục bát
Để nó thành khúc khuỷu
Như mọi cuộc tình

I enjoy breaking the lines of lục bát
So they could be as tortuous
As all those love affairs

The pharmacist and translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

841.
Trước cổng Văn Miếu
Nụ hôn bị đánh cắp
Cả mười thế kỷ

In front of the gate of the Temple of Literature
A kiss was stolen
For ten centuries

842.
Hắn lọt sâu vào nàng: Hun hút
Không có vị thánh nào
Đứng gác

He slipped deeper into her: so deep
Not a saint was on
Guard

843.
Khi hai người ngồi lại với nhau
Sự im lặng cúi xuống nghe ngóng
Cuộc chuyện trò thầm kín của hai thân thể

When two people sat down together
The silence lean in to catch every intimate word
Shared between the two souls

844.
Hắn vô danh trên trái đất
Chỉ ánh trăng nhận ra hắn:
Một nhà thơ

He’s nameless in this world
Only the moonlight acknowledge the fact that:
He is a poet

845.
Phải ra giữa biển khơi
Mới thấy được
Thân phận của con người

Only in the middle of the ocean
Could the human fate be
Discernable

846.
Biển đôi khi giả vờ yên ả
Để đánh lừa
Ánh trăng

The sea pretends to be calm sometimes
A trick it performs all on the account
Of the moonlight

847.
Tôi thường gặp Chúa trong giấc ngủ
Và Phật những lúc nằm
Thao thức

I often find God in my sleep
And Buddha when I’m lying around
Restless

848.
Nàng chụp ảnh hoàng hôn
Hắn đứng ngắm chim bay
Hạnh phúc giản dị như những luồng gió mát

She took a snapshot of the sun set
He stood there and watched the birds fly
Like a cool breeze are the simple joys

849.
Tôi không muốn vào các nguyện đường
Tôi ghét cái bóng
Của mọi bức tượng

I don’t like entering any chapel
I can’t stand the shadows
Of all those holy statues

850.
Bài thơ tình mới khởi đầu
Trái tim chưa kịp lên tiếng
Đã bị chiếu bí

The amorous verse barely began
And the heart barely had a chance to speak up
And it was already checkmate

851.
Những đoá hoa hướng dương quay về em
Khi em từ mặt trời
Bước xuống

The sunflowers turned toward you my love
As you from the sun
Descend

852.
Lạ, mùa hè mà như mùa thu
Mây lẳng lơ
Còn nắng thì thẹn thùng

Odd, when it’s summer and it’s like autumn
The clouds just hanging around
While the sunlight is rather shy

853.
Em ra đi, trời trở lạnh
Câu thơ lắng xuống
Nỗi nhớ ăn mòn giấc ngủ

She left, and the weather turned cold
The verse sank
The yearning consumed what was left of sleep

854.
Hắn đọc thân thể nàng và phát hiện
Một bài thơ tự do
Dưới lỗ rốn

He read her body language and discovered
A free verse
Just beneath her belly button

855.
Hắn viết xong bài thơ: Ánh trăng đọc
Hoa trong vườn thức đọc
Vợ hắn ngủ say

His finished poem: Read by the moonlight
And the flowers in his garden stayed up late to read it
While his wife was fast asleep

856.
Ánh trăng bị bắn hạ
Bởi một chữ
Lạc vần

The moonlight is diminished
By one word
Out of place

857.
Đáng buồn nhất trong mọi chuyện tình
Là những trang
Đính chính

The saddest thing
When it comes to love are the pages
And pages of corrections

858.
Các văn nghệ sĩ có
Hộ chiếu riêng:
Tác phẩm

All artists
Each with their own passport:
Their work

859.
Các nhà thơ lặn xuống đáy đại dương
Để tìm tứ
Tất cả đều chết vì đuối nước

Poets diving to the bottom of the ocean
Searching for substance
Will all die from drowning

860.
Trước tượng đài Trần Hưng Đạo
Không còn lư hương
Chỉ có rất nhiều đĩ

In front of the statue of Trần Hưng Đạo
The urn of incense is no longer there
Just lots of prostitutes everywhere

861.
Những tảng đá kể lể
Chuyện tình với nghêu sò
Bị sóng đánh vật vã

The rocks whining about
Their relationship with the seashells
Constantly being smashed by the waves

862.
Tôi thụ giáo những giọt sương
Bài học Bát Nhã
Sắc tức thị không

Me, instilling in each dewdrop
The Heart Sutra
Prajna paramita(the Perfection of Wisdom or Transcendental Knowledge)

863.
Hắn yêu những dấu chấm câu
Những lượn sóng
Chữ là hơi thở

He loves the dots at the end of each line
The sound eddies
Where the word is a breath

864.
Mỗi người có cả một cuộc đời
Để chuẩn bị cho
Cái chết

Each one of us spends our whole life
Getting ready
For death

865.
Thơ không phản ánh sự thật
Nó tạo ra
Sự thật

Poetry is not a reflection of the truth
It is the creator
Of the truth

866.
Trong trí nhớ của vú
Mỗi nụ hôn là một đốm lửa
Để lại vết cháy

The breast remembers that
Each kiss is a flame
That leave behind a burnt mark

867.
Biển yêu hắn đến độ
Đêm nào
Sóng cũng liếm các giấc mơ của hắn

The sea loves him so much so that
Every night
It would come and lick his dreams

868.
Sóng đập nát mọi vì sao
Bầu trời vỡ
Ánh trăng vẫn hờ hững nhìn

The waves smash to the smithereens the stars
The sky is a mess
The moon watch without much thought

869.
Đừng hỏi người già về tình yêu
Hãy hỏi những tia nắng mới
Và những đoá hoa vừa goá chồng

Forget about asking the old about love
At dawn, ask the new light
And the flowers who have just lost their husbands

870.
Tiếng chim hót
Không cần
Nhạc lý

Bird songs
Need not the theory
In music

871.
Mỗi ngôi mộ
Chôn sống
Một giấc mơ

Each grave
Buried alive a brave
Dream

872.
Da thịt có những lý lẽ
Mà trái tim
Không hiểu được

The flesh have reasons
The heart will never
Understand

873.
Từ trang giấy đứng dậy
Bài thơ thở vào mây
Làm úa nắng chiều

Stepping out from the pages
Into the clouds the poem breathe in life
Diminishing the afternoon light

874.
Văn học sử ghi nhận
Hắn bị chết đuối
Trong một giấc mơ

Noted in the history of literature
He drowned
In a dream

875.
Hắn gí mắt vào máy vi tính
Viết bài thơ tình trăng rằm
Mặc kệ ngoài trời mưa rơi

Eyes focused on the screen
He composed an amorous verse never seen
On a full moon, forgetting it is raining outside

876.
Tất cả chúng ta đều là diễn viên tận tuỵ
Trong vô số
Những vở kịch tồi của Thượng Đế

We are all ultimately performers
In the never-ending pathetic tale
Narrated by the Creator

877.
Những bài thơ được viết
Để phụ hoạ
Các lời kinh của mưa

The poems comes to exist
To assist
The intercession of the rain

878.
Hắn nhả khói thuốc vào mùa thu
Bầu trời trống
Treo hờ một khoé trăng non

He blew cigarette smoke into autumn
Bare was the horizon
Dangling a new moon

879.
Mùa thu bị các bài thơ lãng mạn cầm tù
Nó vùng vẫy
Làm rụng mất cả vầng trăng

The autumn imprisoned by all those romantic verses
Struggling in a scuffle and curses
Inadvertently dropped and lost the moon

880.
Gió thao túng cả bầu trời
Hàng cây mận nghiêng mình cố níu
Những cánh hoa sắp rơi

Manipulating the firmament is the wind
Rows of plum trees leaning in
Tries to hold onto their petals wearing thin

881.
Hắn muốn viết lại câu chuyện
Con chích choè kể
Nhưng chữ phản bội hắn

He wanted to write down
What the oriental magpie-robin said
But the words betrayed him

882.
Làm thơ là tìm kiếm tàn tích
Những nụ hôn cháy
Trong giấc mơ

Writing poetry is searching through the ruins
For burning kisses
In a dream

883.
Bài thơ cần kịch tính
Của ngọn núi lửa
Nổ bùng

A poem needs drama
The eruption
Of a volcano

884.
Giữa sống và chết
Tôi chọn cái ở giữa:
Viết

Between life and death
I found a compromise:
Writing

885.
Thời gian không bao giờ
Biết nói
Xin lỗi

Time
never says
i’m sorry
[Lê Vân]
Time is forever
Never
Sorry
[Nguyễn Thị Phương Trâm]

886.
Núi huy động cả rừng cây
Để diễn ngâm
Những bài thơ tình của gió

The mountain is the conductor
The forest the orchestra
Playing the serenades of the wind

887.
Sự tịch mịch
Làm ngọn núi
Nổ tung

All that petting
Made the mountain
Explode

888.
Hắn tỏ tình với một đoá hoa
Đoá hoa tỏ tình với một con bướm
Con bướm quay lưng bay vào giấc mộng

He showed his love to a flower
The flower showed its love to a butterfly
The butterfly turned its back to fly into a dream

889.
Thơ gắn liền với ý niệm phôi pha
Trong cõi vĩnh hằng
Không có thi sĩ

Poetry goes hand in hand with the concept of dying
Within an eternity
Without a poet

890.
Bài thơ bao giờ cũng cao hơn tác giả của nó
Ít nhất
Một cái đầu

The poem will always be taller than its author
At least
By a head

891.
Tôi khinh bỉ mọi nói dối
Kể cả
Của thần linh

I despise all lies
Include those
From the Gods

892.
Mỗi đời người nằm giữa hai dấu ngoặc
Trong diễn ngôn
Của đất

Each human life lies inside two brackets
Within the proclamation
Of the soil

893.
Dấu chân của những nhà thơ lớn
Là những
Đại lộ

Boulevards
The footprints
Of great poets

894.
Trước mặt là mùa thu
Sau lưng là nỗi em
Cả hai đều quạnh quẽ

Facing the autumn
Behind me is the memory of you
Desolation in both

895.
Hắn là tác phẩm của trời đất
Một bài thơ
Được ánh trăng viết

They are a piece of work by nature,
A poem
Writ in moonlight grand.
(Đoàn Duy)
He’s a product of heaven and earth
A poem
Written by moonlight
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

896.
Lịch sử là tác phẩm hư cấu
Của
Thượng Đế

The saga of history
Is penned divinely
As a fictional story.
(Đoàn Duy)
History is a piece of fiction
By
God
(Nguyễn Hưng Quốc)
History is a piece of creative writing
Written by
The Creator
(Nguyễn Thị Phương Trâm)

897.
Để tìm hồn nước
Hãy đến
Các nghĩa trang

To confirm the spirit of a nation
Please turn up
At the cemetery

898.
Trong lý lịch trích ngang của hắn
Nguyên quán là
Hư vô

In his resume
His origin is noted as
Nihilism

899.
Những con sông chảy mãi chảy mãi
Như những bản trường ca
Ngoài ký ức

The river runs infinitely
Like the epic odes
Beyond memory

900.
Không tôn giáo nào có thể
Giải oan được
Cho Thượng Đế

No religion could
Possibly deliver
God from injustice

901.
Kẻ thù lớn nhất của tình yêu là sự dửng dưng
Kẻ thù lớn nhất của thơ cũng là sự dửng dưng
Dửng dưng giết chết mọi cái đẹp

Unheeding is the biggest nemesis of love
Unheeding is the biggest nemesis of poetry
Unheeding destroying all the beauty in the world

902.
Bị hư vô rượt đuổi
Hắn chạy trốn
Thơ mở ra như một tử cung đón hắn

Chased by nihilism
He tried and hide
Poetry opened up like the abode to welcome him

903.
Những luống cày làm rách trang giấy
Tiếng tu hú xa xôi
Bài thơ đốt cháy những hạt nắng chiều

Furrows tore across the page
Howling into the distance, the poem
Setting fire to the specks of afternoon light

904.
Bây giờ đã cuối thu
Lá không còn tự sát
Mây sà xuống nóc chùa xin quy y

Timely is the end of autumn
The leaves no longer suicidal, begging to be initiated
Into Buddhism are the clouds hovering on the temple eaves

905.
Làm thơ, hắn ăn cắp chữ
Từ những giọt
Mưa rơi

Making poetry, he stole the letters
From the drops of falling
Rain

906.
Thiền sư giao hợp với ngọn núi
Ngọn núi nín thở
Bài thơ vô tự

The Zen master slept with the mountain
The mountain held its breath
A selfless poem

907.
Anh năn nỉ các thiên thần
Ngoảnh mặt đi
Để mình ầu ơ

I begged the angels
To look away
So we may make love

908.
Đừng cầu toàn: Không có gì hoàn hảo cả
Ngay chính tác phẫm của Thượng Đế
Cũng dở dang

Don’t be such a perfectionist: Nothing is ever perfect
Even God’s work
Is left unfinished

909.
I don’t know. Please ask the grass
Những bài thơ ba dòng nhỏ xíu này
Có nặng bằng một hạt sương không
Tôi không biết. Xin hỏi những ngọn cỏ

These tiny tiny tercets
How will they weigh against one dew drop

Nguyễn Hưng Quốc, born Nguyễn Ngọc Tuấn in 1957, in Quang Nam, Vietnam. The linguist, critic, writer, and poet is currently living in Victoria, Australia.


Translators:

Bạch Xuân Phẻ, the writer, blogger and translator currently lives in U. S. A.

Đoàn Duy, the poet and translator born in the year of the cat, currently lives in Saigon, Vietnam.

Jessica Hong, a university at UTS, Australia.

Lê Hồng Vân, the translator is currently living in Vietnam.

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Nguyễn Vân Hà, the translator is currently living in Saigon, Vietnam.

Viet Pham, born Phạm Trọng Việt, Phạm Thiên Mạc was a pen name he used in Vietnam. Viet was a poet and a prolific translator who shared his translations on social media. He settled in Canada after the Vietnam War. Viet passed away in September 2025.  The world will miss his compassion and sense of humour, and I will miss him, my most unlikely collaborator and friend..

Vũ Hoàng Thư, born Võ Anh Tuấn 1949 in Hue, Vietnam. The poet and translator, head editor of bienkhoi.com currently lives in Fountain Valley, California.

THE MISTAKE IN THE PLAY | Ái Điểu

St. Patrick's Miss Saigon 2013, photography by Nguyễn Thị Phương Trâm

A poem in Vietnamese by Ái Điểu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

*Act One



The little whore herd her cows through the swamp
her hair was a sunburnt yellow
the colour of the equatorial sun
not the colour of a lantern at night.

Will the lonely grove of cacti
be enough cover for her life?

A town, she had left behind
air conditioned rooms and soft beds.

Will she be at peace, will life leave her alone
in this crazy, blinding light?

(echoed from backstage: yes, yes, yes!
there will be happiness, and a future)

*Act Two



The adulterous woman returned home
inserted the old key
she took with her when left
into the old keyhole.

She cleared the cobweb around the stove
covered in potash and rust
she wanted to light a fire
boil a pot of tea
for the old husband
like in the old days.

She struck one matchstick
the flame didn’t catch
she struck the second match, third, fourth…

the hesitant
repentant
choked up flames

(unable to bite)
unable to ignite

Her old house smelled of damp, deterioration
and time.

She left
closed the door then she
threw the set of old keys at the blinding sun.

The sun was also
very old.

(echoed from backstage: don’t just leave, go back, ignite the fire in the stove, ignite, light it all up)

*Act Three



A grey hair man
returned to an old garden

Iron, bricks, cement, paint
had erased what was left of his way home.

A grain of dust from his subconsciousness
fell into a poem over the waiting audience

“There’s no one there waiting
to welcome me home
the bare old garden bony with dry branches
sparing one single rose
into nihilism sinks
the sudden sadness.”

(echoed from backstage: lift your chin, look up at the tall storey houses, smile, wave to the audience)

*Act Four



Two old soldiers
the colour of their uniforms did not match
sat and drank together at the end of a long alley
as though they’ve been swallowed whole by the two rows of multi-storey homes.

April was like inside a stone oven.

The two pairs of red eyes watched each other.
One said: how are we supposed to close our eyes when we die?
The other one added: we need to formulate an apology for the next generation.

(A chorus of voices from the audience:
uncles, it’s not your fault
only the hawks seeks fame and profit
from the flesh, sweat and tears of millions of good people
need to bow their shameful heads in atonement)

(echoed from backstage: they were not the right lines. Hold each other, help each other, stand up, say cheer, be more committed)

*Act Five



Two grey hair soldiers, an old man returning home from overseas, an adulterous woman, a young woman at the bottom of the food chain
holding each other’s hands
looks up at the sky
singing a nursery rhyme.

(echoing from backstage: something like that would never happen, drop the curtain, drop the curtain)

The Curtain is Immediately Dropped

_

*Behind The Scenes



The play is stopped, because the actors
refuse to follow the script.

The audience stands up together and claps in unison
Excellent acting! What happened? Why did you stop?

No one answered
The light went out. The old obsolete theatre was covered in the darkness of the night.
The audience closed their eyes, and without a word, quietly exited the theatre.
A lifetime of tickets bought and not one spoke up to ask for a refund.

*Deleted Scenes



The director was home earlier than planned at two fifteen when he opened the door. The dog wagged its tail.

His wife was not home to greet him.

(This would not have happened
if the actors had followed the script.)

Only the dog has no role
It is always happy to be with him.

KỊCH BẢN LỖI



*Màn Một



Em đĩ nhỏ lùa đàn bò qua cánh đồng cát lầy
tóc em vàng nắng cháy
màu mặt trời xích đạo
không phải màu ánh đèn hộp đêm.

Bụi xương rồng đơn độc
có đủ bóng che phận đời em?

Thành phố, em đã bỏ lại
có phòng lạnh, nệm êm.

Liệu đời có bình yên
dưới mặt trời mù loà, đảo điên?

(tiếng vang từ hậu đài: có, có, có!
có hạnh phúc, có tương lai)

*Màn Hai



Người đàn bà ngoại tình trở về căn nhà cũ
nàng mở ổ khoá
bằng chiếc chìa cũ
đã đem theo lúc ra đi.

Nàng phủi những màn nhện trên bếp lửa
bám bụi tàn tro, sét rỉ
nàng muốn nhóm lửa, nấu cho người chồng cũ
một ấm trà
như những ngày đã cũ.

Nàng quẹt một que diêm
lửa tắt
nàng quẹt que diêm thứ hai, thứ ba, thứ tư…

những đốm lửa do dự
những đốm lửa ăn năn
những đốm lửa câm

không thể cháy lên

Căn nhà ẩm mùi hoang tàn của
ngày tháng cũ.

Nàng đi ra,
đóng cửa
ném chiếc chìa khoá cũ vào mặt trời mù.

Một mặt trời cũng quá cũ.

(tiếng vang từ hậu đài: quay lại, quay lại, nhóm lại bếp lửa, cháy lên, sáng lên)

*Màn Ba



Người đàn ông tóc trắng
trở về mảnh vườn xưa.

Sắt, gạch, xi măng, màu sơn bôi xóa ngõ về ký ức.

Một mảnh vụn rơi trong tiềm thức
thành lời thơ bay xuống khán đài

“Khi trở lại không còn ai đứng đợi
khu vườn xưa trơ những nhánh xương khô
tôi chợt thấy một nụ hồng sót lại
và nỗi buồn chìm xuống cõi hư vô.”

(tiếng vang từ hậu đài: ngước cổ nhìn lên đỉnh nhà cao tầng, cười rạng rỡ lên, đưa tay chào khán giả)

*Màn Bốn



Hai người lính già
mặc hai bộ quân phục khác màu
ngồi uống rượu ở cuối con hẻm sâu
như đang bị nuốt vào cổ họng của hai dãy nhà lầu.

Trời tháng Tư nóng như trong lò đang đốt lửa.

Hai cặp mắt đỏ nhìn nhau.
Một người nói: có lẽ chúng ta chết mà không nhắm mắt được.
người kia nói: chúng ta cần một lời xin lỗi với thế hệ sau.

(tiếng đồng thanh vang từ khán giả:
các chú, các bác không có lỗi đâu
chỉ có lũ diều hâu
tìm lợi danh trên xác thịt, mồ hôi của hàng triệu dân lành
mới cần cúi đầu sám hối)

(tiếng vang từ hậu đài: lời thoại sai rồi. Ôm nhau đứng lên nói hoan hô, ủng hộ, quyết tâm)

*Màn Năm



Hai người lính đầu bạc, một ông lão kiều bào, một người đàn bà ngoại tình, một người con gái ở dưới đáy nhân gian
nắm tay nhau
nhìn lên trời cao
hát bài đồng dao.

( tiếng vang từ hậu đài: không có cảnh này, hạ màn, hạ màn)

Màn Hạ Thật Nhanh

_

*Cảnh Hậu Trường



Vở kịch ngừng, vì diễn viên không
diễn theo kịch bản.

Khán giả đồng loạt đứng lên đồng loạt vỗ tay
diễn thật lắm! Sao không tiếp tục?

Không ai trả lời
Đèn tắt. Đêm đen bao trùm nhà hát lỗi thời.
Khán giả nhắm mắt, nín câm ra về.
không dám đòi lại vốn liếng cả cuộc đời mua vé.

*Cảnh Không Có Trong Kịch Bản



Người đạo diễn trở về nhà sớm hơn dự định hai giờ mười lăm phút
ông mở cửa. Con chó nhỏ vẫy đuôi.

Vợ ông không có trong nhà.

(Điều này không xảy ra
nếu những diễn viên diễn đúng kịch bản.)

Chỉ có con chó không vai diễn
quấn quít bên ông.

Ái Điểu.
—————-


Ái Điểu, a poet currently living in Chaudok, An Giang, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

AN EPIC ODE OF SAIGON IN LOCKDOWN | Lê Vĩnh Tài

- Astray sunset - Lacquer on wood Chiều nào đi làm về cũng muốn dừng lại nơi này để ngắm hoàng hôn cả... U gửi nó vào tranh cho mọi người cùng xem với u đây. ( một trong những bức u trưng trong tl tại bảo tàng mĩ thuật tp HCM

[five years through the pandemic]

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Uyen Mai
[2021]

1.
truly unlucky for all of us
truly unlucky like that


humanity continues to lose the battle
because of a virus


humanity bleeding
because of our greed and selfishness


we’re so quick to forget we thought
we’re all one with God high in heaven


truly unlucky a number of us
think they’re better than other people
and God have chosen them
like Him, the one and only


truly unlucky a number of us
only use Him to worship to deluding themselves
our soul now as black as the clouds
in a thunderstorm


now even God is dead
in our meaningless worship


allowing evil to reside
in our darkness


truly unlucky a number of us
more evil than the devil himself


(300)




2.
still a place to live
still space left to love
still space left to hate
still space left to forgive
still space left to change
still space left to breath
still space left to believe
still space left to fall apart


just no space left in the hospital so we can be admitted




3.
you may see that Saigon is struggling
people are exhausted
but Saigon will stand firm
no matter how tough it might get
people wrestled
and shoved
cornered


Saigon will have the brightest smile
though all Saigon want is to cry
Saigon will fight
though it’s destined


and you can see that Saigon is all up in arms
but you will never see
Saigon fall


the nights are full of tears
and the dawn of the elderly
by their wheelchair a takeaway container of rice dangling
but in the end, after all that
Saigon will welcome any stranger
come with their dreams come
to be welcome with open hearts


Saigon always forgives
itself
and the mistakes of others


and everything
shall pass
but this time Saigon is full
full of resentment
and regret




4.
we can pray together today
names of the dead are still on a list in line for food
the dead doctors are still treating their patients


we’re safe
we’re strong
who’s alive and who’s dead
please pity us all the same


we can but
put on our mask
cover up the deep dark sadness


we shed red tears, the terrifying thirst
we search for the moment of truth
death comes with a slight drawback
we moan we groan
we leave it to fate of those
who dawdles and blame anyone they could
obsessed with blood


the last cry of the heart
we always ask why
as he stepped out
protected by these grand numbers
the zeroes full of hope
we all stare at him
in view of the gold
a beauty of a laboratory


but he is a beast
to us a gift from the Creator


the sacred forts destroyed
not a single soul in the empty streets
the parrots covered up the entire sky
each time he waves his hand


now
these numbers of his shall be forgotten
cough and sneeze the weapon of choice for any serial killer
black shall be the colour of our reminiscence
but remains white shall be the face on the coins


like the clouds
like a dove flying
a song of hope rising
like the white flag signalling the sunrise


we all looked at him
a person who like to view the dead as the beauty one finds in a storm


(September 2021)




5.
you’re in a city
far away, the shimmer, overwhelmed with the scent of memories
one hundred and twenty one days in a cardboard box


in the air you inhale
a war is brewing
brought with it the nightmares
bigger than the clouds the shape of a mushroom


you were ready
like the refugees
fed with charitable meals
made with fire


your breath slower
you flew over the empty streets, until
the horizon is like a letter box
full of junk mail


you have a full tank of petrol but the tires were flat
there’s nothing left to do
but walk and walk
until your breath
resounds in time with the sunset
July, the month of the lost souls
flooding rain


the people you know are now very cold…


(302)




6.
after a meal of fire
everyone had to line up two metres apart
I went home
the street, the house, the praying
not a poem
“remember the days when asleep upon the trees were the blooms of sunlight
the memorable days…”


the verses I used to hold in my mouth
to pay for the labour of flying over my grave
a cold river
on the other side of consciousness


probably nearly there
since the swimmers are exhausted
the last few breaths upon reaching the destination
breathless like a confession
wading into a river


there’s no words of blame from the people waiting in praise
in each successful directive
an order for the wind
an order for the fever
an order for the hunger


the command
the command
the command


the commands
the dead turning into white grains of ashes
the living turning into strands of white hair
everything quickly closes up
so they may continue with their praise


(September 2021)




7.
your beauty resides in tears
across the floor of the battlefield unfurling
those who no longer has a choice
between life and death
the single injection


in every step
you’re further from their view
louder were the echoes
the cries for help
from within the cardboard boxes
you’ve come to terms with taking to the sky from a point of nothing
but instead of seeking harmony
they seek the enemy
at your side talking quietly


all they want is
flesh and blood
skin and bone
hair and more hair
in the reservation and exhibition of their mind
whether incredulously
or in zealot


they also carry this burden
in their enthusiastic melancholy
and the devastating emptiness
in the minds of those in servitude
when they agree everything must end
you can but wish them then
not peace
in a parting curse from four thousand
years ago…


(296)




8.
it will be a long night
we’re not broken pieces
we only know how to break
ourselves


we’re not the intent
we’re not the password
we’re the affirmation
right and wrong


we study them
learn from them
self control


we threw the white flag in surrendering
kept our composure when all the dancing turned bad
we’re exhausted from waiting
the lass appeared with the winter in her eyes
with a heart drowned by loneliness
the howling wind, brought with it the sadness
while land and country were all up in air
flying in shreds and ashes


(September 2021)




9.
the storm in your chest exploding
you breathe


your heart turning to stone
you breathe


the spirit did inadvertently
you breathe


the doctors still loves
you breathe


you can see that you can’t breathe
the dreams in the middle of the day
sprouting from within your veins the poetry
you take one breath after the other until your heart beats again
until the black and blue bruising fades
so gentle be the arrival of the night
so the sunrise may show up in orange yellow lights


I will breathe
even when none of us will have enough oxygen


(294)




10.
now (em)you’re nothing but smoke
the old days are long gone
my poetry now in ashes
do you know what the remains(bones) means?


when will it be spring
will you be making bánh chưng
I’m so cold though the fire is burning
no longer do you know winter


your backache no longer
the slipped disc healed
though the lungs are in shades of tears
the respirator weeping


when when will it be spring?


(September 2021)




11.
you’ve drawn experience
drawn money
but this time you’ve drawn the respirator tubing

I wish I can do it, but I’m in agony
I had to call upon my Mother’s breath
curled up in hiccups choking for the last time

as the tubes are drawn
we possess always
the strength to overcome the adversity

but anger is not something
you can withdraw like you withdraw money
nor like someone’s drawn fingernails in an interrogation

withdrawal is the death of us
while my very cells thirst for the warmth of you
upon my skin your flesh
imprinted on my cornea the images of you
not unlike the cavern in my heart
the howling wind in my chest

I can’t breathe
I need to feel you
your withdrawal is killing me
I wanted to call you today
I wanted the echo of your voice in my ear
like a drug
before my withdrawal

you are the blade
the uncountable slits across my throat
but still I crave your gaze of steel
your pain
I miss you

like I miss the trial and tribulation of a lifetime

(291)


12.
the urn of ashes
could be of a mason
could be of a volunteer
could be of a poet
or a perpetrator


all woke up after a sleep
surrounded by rings of fire
no one burnt, no one hurt
but it was like thunder in their ears


no one was burned
since they were able to feel the heat
the thousand degree


the flaring of a flame from a past life


their debt unpaid
mass is mass is the mass
the mass of a pile of ashes
the sudden buoyant devastation


their debt unpaid
ashes are ashes are piles of ashes
alive they were part of the crowd
dead they’re lost souls
anxious piles of ashes
afraid of entering the wrong door, to not find their Mother


the promises with their last breath
burned together with hope
followed by dreams
the withered dreams
disintegrated in the unreachable places


as distant as your eyes (em) as distant as an entire life


now the truth is in the soil
the fallen ashes
all shall be forgotten
the scars on their flesh
only yesterday
the imprints on the urns
holding on still to the living
in the soil the scattered ashes in the river the scattered the ashes
a soul is praying for a second chance
he has two daughters hence
he can’t be ashes


ashes to ashes the glorious piles of ashes
glory glaring at glorious devastation
though it’s gloriously in ashes
though it’s a pile of flying ashes


but the urns of ashes is work
where you may give your best today
even when there’s no one left to pay


(290)


13.
dear air, inclusively all kinds
I’m breathing
face down in a wet pillow
drench in dreams


don’t worry I don’t need a hug from you
the meaningless gestures
the death of fun
the startling pain
as I was ripped from all attachment


I drank you like a cup of poison daily
like the first deep breath in the morning
a reminder


me
what’s the air like
like what is the air
and when there’s no way of knowing
I’m dissolved in my wife
she’s not poisoned by the suffocating idea of you
she screamed but I couldn’t hear her
I’m drunk
I sang
but she couldn’t hear me
what can I do to have a voice
she could hear?
what can I do
in a noisy world which sounds like it’s always breaking?
what can I do
so she can be more relaxed?
what can I do
when the world is full of wreckage?


each morning I wake up with a coffee
and a pillow
steeped in her fear
because there’s no spot left in the hospital


(October 2021)




14.
I’m dead and I’m at the moment apologetic
the band around my waist the poor elastic
it’s innocent
like me


I know because of me I’m dead
I’m not angry(rather calm actually)
my kids change of clothes needs a wash
the dishes too
I still owe my children their next meal


I know they’re there, they talk they mutter
taking turns throwing what’s left of my will and volition down the gutter
or was it the morgue


my thoughts
snapped in halves
you must remember that
nothing escapes
heaven and hell
the earth the sky
order and obedience
hellos and goodbyes
try not to overthink it


for the last time think about what you want
since there’s no blood left in your heart
not even a breath left
I’m the only one still breathing


but I can’t stop thinking about death:
– what will happen to me
when even the hospital won’t take me?


(October 2021)



15.
the doctors
they don’t have guns
they have stethoscopes

before the scope touches you
you may have forgotten
how to breathe

their pictures are not government notices
like a poem you’ve written in red ink
like bloodstains you could never completely removed

at the precipice of death, there are no arrows
as in a glance there are things more piercing
since our minds could never be enslaved
especially when one has to pay such a high price

before they accept their disappearing dreams
often because of a single missing test kit
or a few oxygen tank

they protect our flesh as the night fades
so our skin and bones won’t turn into dust
before we lose those we love
they try their best to talk to you through the stethoscope on your chest
when your chest is swollen and inflamed
when all you cough up is red
before all is forgotten
before all we could think about is to stock up on instant noodles to survive
before you’re committed to will and testimony to either preserve or destroy
they’ve already spread your wings
so you may infinitely fly

and if
the stethoscope happened to fall onto your chest
the way you fall in love
the way a bee falls for a flower
the way a poem ponders love through the inkpot
the way they stayed up all night
then the entire world is a stethoscope
blessed with the grace of miracles
the colours on an artist’s painting
to attract the readers’ attention
like the impending hope
of a respirator

before the stethoscope misses the breaths in your lungs
like paper burning up a poem
made them cry
so you can continue to dream

the dreams in bouts of breathlessness…


(288)


16.
I called myself a poet
but I can’t use metaphors
dare not convey wholly how I feel
the rivers of vehicles
on the road
a country beaten

I called myself a poet
but who am I
but a tired child
holding onto my little brother/sister
behind my mother?

I called myself a poet
but I’m afraid of living
so much so that I’m all choked up dead
in a room for three days and no one knows

I manage, I have my ways
the way I found love
and despair
long ago

Can you see?
Can’t you see that?

I wanted to believed it was the dream
but in the end
all I wanted was to be truly by your side
you’re so far away
perhaps you’re dead
perhaps you’ve been chased off Duy Tân
the tree lined boulevard
shade for bloodshot eyes burning hot skin

all my senses and I
what’s pulsing through my veins
not feeling any pain
any childish
yearning for summer
up at dawn to meander the streets with friends
and not sleep and dream…

(293)


17.
Mimosa darling, where are you from?
did you mistake me for someone else, I’m Covid-19
no pop-star has as many followers as me
no influencer has as many followers as me
no poet has as many followers as me

I’m a flame that turns everything into ashes
bodies are on fire in homes
on fire on the stretchers, on fire in the streets
the poor and the rich
the enemies trying to steal the islands the ocean
have lowered their guns
aiming the barrel at me

I will destroy what’s left of your meals together
I will destroy any hope you have left
you cover your faces with masks as blue as the sky
you think you’re clean because you’ve washed your hands
you sleep soundly
believing my destruction isn’t your fault

nations curled up in fear
they’ve learned from me the way they’ve learned from history
long before I was born

as though they’re
ignorant of murder

without them then, who gave birth to me
and how did I get to be 19 today?
(283)

18.
the poem is a baguette


as the sun sets
as the painted white roofs fell asleep
all have left the shops
in search of the moon


armed with a baguette and a poem Mother took to the sky flying
since up there Mother could buy and sell dreams


oh aching crack heels fly fly higher
since after treading hundred and hundred miles home
here your children will have food to eat
here there’s a room where your children can sleep


children, children you can eat the baguette Mother bought
the meal it’s not a viral infestation
it’s a fairy tale
Mothers tell their children
just in case she has a fever in the future
when mucking around with food or baguette
children you must with prayers save each other
pray, pray and pray
to gain their pity


the nights always welcoming
but the prayers seem a waste of time
children you should eat only half the baguette to save your Mother
the other for when you wake up
use the soft inside of the roll to mob up the tears
since in heaven there is only happiness


19.
they’re by our side
the slowly congealing darkness
in the air

and what’s left into us
it silently permeates
like the rain

Did I meet you at that particular lunch?

when everything has slowed down for siesta
everything was old, everything was dead
in layers of dust
in a period when sleepy was time

(303)

20.
up up and away up high a city was choking
far far away was a round table for the kings who could barely see
red lights dancing in time with the airborne bone fragments
as though someone was trying to blow life back into a pile of ashes

and the people that the city has no strength left to bear
the people leaving with no thought of return
they’re so far away from home that they’ve forgotten who they were
nothing but the wind dancing by their side
mid a hot summer
the rising stench of death

they danced until their tears dried up
until pain was nothing but a memory
they refuse to die even in the nights they couldn’t breathe
death arriving early as the city wakes
when we’ve forgotten they have once lived
here, they came and dreamed of a day of return
always returning
always always returning
even when there’s no hope

(303)

21.
they say it will end in another month
when the wind heats up
it’s six in the morning

it’s dawning and you’re still fast asleep

I messaged you
to check if you’re still alive

all will end but how will it all end
since still waiting is the wind

even when there’s no place left for you to go
even when your feet no longer touches the ground

(303)

22.
it began in a whisper
like the sound of a raven in a sleepless night
and we would stare at the rain
fall upon the stars the entire night
like the dust on our lashes

we listened to their cries
saw their tears
spilled out the window sills
wetting all the walls

the way the Germans edged their names on a wall
a rainy world war

all night it has rained
for a while now
the wall the colours of tears weepy dissolving
both sides of the alley trembling
the world searching for a lighter place
after ceased was the tightness
in your chest

(303)

23.
it’s nothing but a short romantic tryst
like that of the bee and a flower
when the petals are dead
but the bee return still
buzzing around dancing
waiting for a new flower to bloom
love that flower
just as much as the one before

as though these flowers all smell the same
but people are different
no one has a story like yours
no one has the kind of troubles you have
no one smells like you
even after you’ve been dead in an alley for three days
even though they’re busy
busy with the supplies of instant noodles

and the way we have let you go
consuming the sun and the tears
secretly waiting

not like the bee searching for nectar
we’re hopeful when we’re in love
not like the bee
our wings are broken
not like the bee
the city’s a concrete jungle
there are no flowers for you to return to
as that teary lover

(303)

24.
it’s impossible to recall a dream
often unsteady on one’s feet
her remembering the day she was a bride
the changes behind
the white
veil


the white
now of a hospital
it flows when she’s asleep
like her mother’s milk


hence the king is naked
and many soldiers
are injured


the sun
heating up, hot
shimmering crystals as though she’s still alive


the law
someone without legs
sitting on a gold dias
much like a wheelchair
paralyzed…


(October 2021)



25.
gently gently as gently as gently goes
a heart like yours inevitably suffers so
leave the Sun to its liberty
allow your laughter to roam free
until the air is light
allows the tangerine leaves to take flight


gently gently, you should be
the coveted clouds beneath the brows
your eyes are in the dark now
the city under house arrest
thus when will you be new year’s eve
amongst the drifting incense upon the dawn of the first


lightly you step hindered by fate
afraid the readers may slip off the bridge of your nose


the delivery person is not someone who’s seeking a place to hide
they bring with them the sympathies
collecting the delivered fees


easy, take it easy please
when faced with
the destruction of a citadel


(October 2021)

26.
nighthall and you’re by the tiny window
the cafe deserted
the owner is locking up
reminds you that tomorrow is already the sixteenth


you’re bent over on the table
flicking burning cigarette embers into the ashtray
you watched the owner tidied up the bottles hand sanitizers
listened to the last song he has on still


you live in a tiny house
your wife felt suffocated as soon as you shut the front door
but you shut it anyway
worried you might lose the pair of shoes


you looked up at the cloudy sky
not a soul in sight


you think we’re the centre of the universe spinning
the viruses knows that we’re whining
the nights endless and you’re silent
gosh the abandoned alleyways


imprisoned were the crowd inside their cough


(October 2021)





27.
life is eternal? keep dreaming
in silence, they
they keep saying happiness is beyond our reach
decline is upon revival


within the flowers in paradise
beyond the salty drops in the nose


not one flower not even a pebble
you have to reach out to touch hell
but life goes on
attached to the ECMO machine


(October 2021)


28.
the sail drifted away
something died?
you stood by the sea
till you see her disappeared into the horizon


and someone muttered, “she’s gone”


where did she go?
she’s beyond your vision


someone repeated, “the lady’s gone”
then some saw her drew nearer
a giddy horizon out there full of laughter


“the lady is finally here”, and that’s when you’re slowly dying
just before your body was 70% vaccinated


(October 2021)

29.
no one believes in death
you do not believe in it either
someone will come and steal your breath
not your life long possessions


you don’t have a grave either
where they save guard us in the heart of the earth
you turn into a handful of dust
ready to be born again


we shall rise above the nine heavens
you’ve once dreamed of
an adventure full of regret
if only it was your turn to use the respirator


you’re left behind long ago
you just didn’t know


we all cry to you said our goodbyes
so if you’re sad
it’s just regretful that your grandfather was no one of importance
so you may wade through
another dream


(October 2021)

30.
how shall we say goodbye to this world?
the pain of a sky
on the verge of breaking?


you’re left behind nearest to sleep
you love still the trees dotted with sunlight
you felt the resounding green bells within
the warm breeze
across a horizon scattered with clouds


why must everything die?


spring shall never come to be
frivolity and Death waiting by the door
death is a pale red
you don’t know how to stop
the fools
who make you sing as the Sun fly


(October 2021)

31.
you lit the stove
because you hate the dark
and the cold


you fiddle with the flame
picking
prodding
mumbling


and it ends with the howling wind
your by the ashes
in the flying embers
and the dust
seemed to be scented with the smell of
the early morning chill
you’re erect
by her stove
thin
hollow
eyes wide open
like the futile cough
of the guy next door


you’re fiddling
with the words
f-f-f i-re
l-l-l i-a-r
to be finally rid of the poem


so you may-be the rain
so she may breathe as though
she’s never known oxygen


(October 2021)

32.
when you laugh the world laugh with you
but when you cry you cry alone


the earth is worn, withered and sad
we borrow it’s reflection
in view of our tears


and the raindrops say
you have joy still, yay
you may refuse the wine forced upon you
but you must consume life
like the way we breathe day after day
like the way your daughter takes her books to school
otherwise she’ll be in trouble with her teachers


the world drifting by
no matter how suffocating we have still
a veranda long and far till
one person at a time in a line, then us all
will have apply in the forms fill
to cross the thin narrow path of sadness
just like that…


(October 2021)


33.
don’t worry

don’t worry about how young I am
don’t worry about how old I am
don’t worry about how I cry
don’t worry about how I dream
don’t worry whether the Sun will rise
don’t worry whether it might fall off
don’t worry about how I might make it
fly again
like how she’ll never come back

don’t worry about me as though I’m a child
don’t worry about me
we’re constantly worrying
day after day we worry

we worry about breakfast, we worry too about lunch
worry about what we’ve done
worry about what might happen

worry about stuff
worry about health
worry about tomorrow
worry about sadness
worry about time
worry about the crime
worry about the past

worry about what’s beyond reach

the world end as per the Creator
all you need to do now is to live as much as you desire
love all the people in your life, you admire

(October 2021)


34.
like a silkworm in its cocoon
you’re wrapped up in the worries
you’re relentless
you’re helpless

without the vaccines we have still sadness

the small consolation
as you ascend like angels
with not a scar
except the salty saline would burn your eyes

it rained
then came the deaths
the artist Lê Thánh Thư passed away
his daughter message that it was sudden and quick

Nguyễn Viện cried
Trần Tiến Dũng cried
Đỗ Trung Quân cried
Thận Nhiên all the way in Vung Tau also cried
Fat Nhân in Saigon also cried

powerless we tore off the pages of the calendar
good people never disappear
they farewell us
the way the Sun temporarily disappear in the rain

helplessly
we stare into our bowls of instant noodles
we talk and we talk
forgetting high in the sky
an artist had just away fly

with not enough time to remove his mask and breathe

(October 2021)



35.
the clouds looked down at the ground
at the blind buggy pulling a street cart
maybe the driver was blinded by a glare
his daughter too
no one ran
no one hid

you’re a child
saw what? the buggy twisted flipped over
and the bunches of vegetables as withered as Mother

like the clouds that only knows
how to look down at people

not the air, it’s time
there’s a space between the rows of trees
and an old revolution that has disappeared into darkness
nearly an entire block was abandoned

you’re there to gather the fear
the way people gather mushrooms
but you’ve been duped
because this is not a poem
you’re just getting closer to the truth
and its terror
once upon a time made you disappear

you won’t tell people where it is
the darkness in the forest
where the light may not touch
the crossroads full of ghosts, the leafy Eden
you listened
thought it was a poem
about trees

like the spruce
used to make guitars

you used to make the music note
in each aching lonely moment
even as you were thrown away
after the hymn…

(October 2021)



36.
light from the darkness thick from within the soul
who has surpassed the nightmare
whose eyes are downcast in hopelessness
gosh the birth of oblivion?


it’s all a waste of time
the dreams, the imagined
me, denying the aspiration of the soul
the emptiness and the cold
switch off your voice, my friend


just scream
if I do not understand
let me be, we’re all aware of the noise out there
the constant issue of new travel permits
only the doctors are left in oblivion


(October 2021)



37.
you act as though the beer is so frothy and brimming
as though it’s the joy of a battle
the agonizing passwords
shouting


who are you why are you still spying on me?
who are to think I would give up
you’re stopped through any open gap
yet still, you would peak into each mount each grave
light the incense


ah, a grave far out there is wait just for you
there’s no such thing as a sustainable memory
though in the garden Eden you kept dreaming
at being eternal


while you’re nothing but a delivery we must sign for
holding onto our shirt pockets


you time yourself by two
like a virus


(October 2021)



38.
the night oppressive
outside a storm was viciously brewing
the lions were locked up in the isolation areas
like zombies


the bluish pale stars, the signs you missed
from the eternal
up high


now people are searching for messages from you
even when romance can’t be cooked up and served


teach me so I’ll know how to amend
the iron curtain of the future
gosh the unnecessary clouds
from a sickly soul
the son of this earth may fly
towards the epitome of liberty?


the isolation area dense like a forest
but it’s too bright, way too bright
where the moon is brilliant within my heart
because of the tranquility of the forest


tonight I’m shaken
upon each flower, each curled up leaf
as though my daughter have just graduated from university
she and her friends stuck together
like a string of pearls coated in droplets of first-contact


there the waves quietly drifts by
the reflections of the stars
sinking into the depths, drowned out
they allowed me only now a bath
perhaps they think when I’m not sad
I’m not grubby or that bad


perhaps the eyes gets in the way of sadness
there where there are suffocating mountain peaks
suffocating clouds
I can not breathe


I’m waiting for the impending autumn storm
since the night wind has already been
sounding like the crowing of a rooster: cock-a-doodle-do
until my soul fully fall


Facing fear I’m like a moth
confused
even as you tried to pacify the temper of the night
by you on a long flight
when suddenly you decided to accelerate


cock-a-doodle-do
don’t omit a single music note
as the storm pass by
as though the shroud embodied the mist
sliding down from up high
gosh when
when may I see your crown
as regal as the virus?


now you’ve covered up all the dark deep chasm
like poem that has not found it’s aim
like a storm viciously brewing
an onion budding
so much so doubled was my debt
doubled the suspicion
doubled the fear
it turned out you’re the one who has turned me into a virus


like doubled were her breast
doubled were her thighs
an image of humanity that can never be destroyed
there’s no tranquility in life as there is none in the tombs
there’s no eternal peace


cock-a-doodle-do
I want to be the alluring soul
detrimental to other souls
me, the enchantment of the mountains
the nation
battered bones
in remnants of the flesh


(October 2021)

39.
ah, but it’s now autumn
the poems are riding on the waves
cock-a-doodle-do


where once the mood picks up
autumn is then heartbreaking
and for the last time pondering through the yellow leaves
you get a chance to be at a place carpeted with cheerful flowers


gosh how could I lose the leaves, where are you?
even when it comes to your pain
you lie


the whispering of the vernacular kind and fair
still without leaves we have thorns and memories
by us remains
just the scars, but I love you so much dear
so so much


and we all wear just our mourning bands when there are no flowers left
dignifying the graves
sacred places
to a point that all we can do is stand there
and watch and cry


(November 2021)





40.
the memories will still be there
as we sat in our quiet alley
take our mask off and chomp on our bread roll


ahead the days are long, we’re lazy
we’re allow to drift into these rainy nights
to dream again the times
we’re side by side


life now is nothing but
the pungent damp smell of tar road
waiting for the end of the week after
the deserted alleyways
the Sunday picnics
replaced by online games


the world growing bigger and bigger
until the murderers quietly changes the game
but the moments are more peaceful
so we may again dream


social distancing?
a kind of virus?
an experiment in a world laboratory?


the desolate dance of autumn
the empty playgrounds and shopfronts covered in sunlight
a metropolis fading away with the last bit of petering light of freedom
each wedding as quiet as the other
since the initial confrontation is pointless by drones
and pilots


since the most forgotten prayed for death in silence
waiting for the sad faces of children
more attractive now are tongues due to the avoidance of the savage infection
the apolitical sadness of anguish
completely neutralized as though fear is not contagious
and it was possible to manufacture freedom
like a verse just vaccinated ended positive with covid
checked itself awkwardly into isolation


(November 2021)





41.
secretly come to me like the mist in December
I will hide you my love like those positive with covid
wrap you in fear
the nation is nothing but dust and ashes dear


newspapers publishing stolen poetry
the pressure on school students struggling to escape
the law standing by silent


the fights like rapists leaving a path of destruction in their wake
the shouting matches at a time no cares to plagiarize
trying to make a living
trying to be charitable


the nation is in crippling pain
watching the charities moaning about highway robberies
watching the thieves moaning about those charitable
gosh the sacred house of the poem
bearing the dawn of summer in the middle of a cold winter


(November 2021)

42.
we have no desire to be part of history
but here we are
in our house wider than the wind
our anxious heart wading
across a gorgeous dream
roses and instant noodles


the front lawn and dust after the rain
mountains penetrating the sky
the thousand anthem of the wind
the summer the rain and frothy waves
living a dream the colour of green emeralds


but we can’t sleep
our mind anxiously checking for fevers
coughs and the deletion of our lungs
the time stolen, frozen, melted
in our hands


we let it go and it would shakily leave
fly, crawl, drag itself away slowly just to be sure
inhaling and exhaling quietly
filling up


we expand like a balloon
and time is as hollow as our stomach
burping infinitely just a bit
ways to make a living


facing the long nights ahead
we could never imagined such a long day
time ceasing, stayed
the four walls of the past, the present, the future, history
but we’re already here


(November 2021)




43.
and we’re amidst a dream
like the writers on the history of bats’
infestation of disease


the nation borders, the city
re-drawn


not with maps
but with unjustifiable test applications
faking the positive and negative results
the deception now more rampant than ever before?


a couple hundred thousand Dong or a few kilos of rice
like playing with dice
the money steeped in blood
the poor are always the first to die


there are the lovers who couldn’t bear it
broke the barriers at the isolation camps
like cockroaches spread the virus


then there are the pairs who did bear it
held each other until she stopped breathing


like the way we’ve slept all our life
the courtyard coffees you(em) the angel as green as the leaves
we’re trapped in a cloud
drifting
over the earth


over the forests, the old roads
homes with sprinklers shimmering like the rain
we wash our hands and we wash so much stuff
because someone might see us and cast spells on us
stop us from talking
through the layers of cloth masks


we’re naked on a long slow tedious journey
that those who did note history long ago
won’t necessarily share the same ordeal…


(November 2021)

44.
those who don’t make vaccines and makes only travel permits
often don’t remember


during the gaming battle online
the gamer only wants to kill and destroy
egging for cheers from all around
we’re never bothered about congratulating anyone
we’ve barely enough time to breathe
we search for the last remaining star
not like some who believe they’re it
as the star
they never fail


but trying are people
her eyes were glazed over as though she wants to kill someone
she can have a million likes for no reason
so everything is for sale?


clanking dollar and cents dreaming of being charitable
or are we the sound of bells ringing during the coronation
of blind babies from birth


we forget not the calling of our heart
the prediction of everything falling apart
confirming the pain with the scream of the night
the howling wind and husky voice of a ghost
together with curses of those who can’t reincarnate
all over Youtube


we are the bells
ringing noisily chasing after the angels
at the most senseless moment of a dream


on our hair in the millions, the thousand sunrise
causing our forehead to blacken in the loneliness
of the Holy Spirits used by dark clouds
now are mere spectres


we wander
eyes turning towards the imperial city of long ago
the magic of warlocks and fairies in our wildest dreams


now the idols of the gods are buried in mud and deluge
by the most despicable vernacular
used by the nameless in the name of greed and money


we’re helpless
witnessing the impotent kindness of humanity
the reign of evil


(November 2021)

45.
and you’ve lost an entire life learning
looking back at your life on the rickety hospital bed
found that in your heart
there were a lot left to say


say it for
the battered heart
the detained
the lonely
the persistently arrogant


say it also for
those who has died without an answer
why did I die


say it even when
the poem is nothing at all


so don’t cry
life may seem odd to you
in its roundabout ways
and I hope you won’t lose an entire life to learn
because poetry is something very common
like how breathless you and her were climbing up a hill
jigging school


and learn that to fly, you don’t always need wings
learn that a smile can take you far and wide
learn that love is never wrong
and learn that mistakes makes you stronger
learn that crying is okay
learn how to “dream on” – never cease to dream
learn to be your number 1 fan
learn to listen to other people’s pain
learn to sing and dance in the rain


when the poem is still
weeping…


(November 2021)

46.
did you know that
since the beginning, all the poem in this World was intangible
not just viruses


appeared in the middle of summer
like a storm in Mother’s womb


appeared
with all that is without meaning
appeared
about religious faith about national pride about democracy


appeared
about liberalism, and all that begins with
heaven and earth turning Mother’s son into a poem
like the flashing thunder slipping out of mother’s womb
in the scent of tears steeped in mint
drifting through Papa’s bedroom window
the rain seemed as though steeped in flower petals
and Papa dipped his head in the glass wine
together with the uncles in celebration his son’s birth


the battle
could only be resolved elsewhere
at far away seas
now we’re all fighting the enemy from our home


and I ran
wade across the spring, climbed up the tree, walked a thousand miles and jumped
only my exhausted Mother ran after me


I fell in love for the first time when I was 12
when I questioned where I came from?
or was I born together with the poems
hence it’s my destiny to return to the intangible
I became ashes


the earth, completely empty
but for the gods flying around gliding
so they had to come up with a death note
the sound of the printer screeching like the bells from hell
the scent of the new paper fragrant
as though it was a poem as though it was piece of art
as substantial as a virtual account online deleted by them


life is as I’ve imagined
my fear is as intangible
as a poem that requires only 3 words:


– death, intangible, deception…


(November 2021)







ten faithful devotions, or the epilogue for the Saigon lockdown epic poem…
—–
47.
The terrifying weeks, me waiting in front of the closed supermarket.
she was just behind me, her lips blue due to the cold, and of course in her entire life she has never heard of me. quietly in my ear she confided: will there be anyone left to tell other people what happened here

I answered, yes, I will

there was something like a smile, skimmed across the surface of what used to be a face

48.
a mountain would have collapsed in view of such pain
the two colour tapes strung across the doors
like the way we bang the cell door shut at the detention centre
the agony upon death
upon someone the would be gentle breeze of old
the setting sun would gently warm them
but now the breeze is the virus

we’re unaware
we would then saunter here and there
with what’s left of our energy
like a phone out of battery
but someone was still tapping on the keyboard

you listen to the tapping of the keyboard
now the heavy footsteps of security guards

we shall meet again
as the dead, lifeless
the sun sets daily beyond the respite room’s window

yet hope continues to persistently sing
the lyrics accusative even of tears
the unjust complete isolation

as though a beating heart was suddenly torn apart
in the most painful possible way
as though functioning lungs were suddenly erased
photoshopped

she lay there, while in the cruelest possible way
you walked away
where are you now, my reluctant companions
the security guards at the gate
have you upon the morning witnessed the miracles in the tiny alley
the shimmering circles around the moon
what they’re supposed to be
before you wave your baton?
or maybe you’re just as hungry
sending to all of you now my greeting
there’s nothing essential under your magical baton

goodbye

49.
this is how it came about
when the dead smile
happy now that God have set them free
like priceless icons, the continuous applauds
the wolf whistles, the break up songs
the death stars up high
we’re all innocent

we didn’t manage to get our vaccine
swaying with the siren of the ambulance
drifting like the sails out at sea
in despair amidst a storm
you’ve been taken away at dawn
dead bodies must be removed
so the children in the darkness of their homes can stop crying
in the flare of one candle flame
the chill settled now
on your lips

50.
silently drifting like a river
the watchful yellow moon
leaning through the window your shadow

you’re alone
and the moon saw the woman lying in the home
her son was also dead

you’re lying there by a prayer
was it her?

51.
not me, someone else is in pain
not her husband
he’s out collecting food donations from various charities

it was not like that
what just happened, just
cover it with a dark cloth, then allow the torches to light up
the night
the giggle, the teasing, now my love, we’re all victims
because we’re blameless, we need to be picked up and separated from the community or else
all the civil servants will be unemployed

if only you knew
how life would pan out
the unexpected love
who knew you would end up as a doctor
how soundlessly
your hot tears would fall

how many innocent lives have been taken
in the last twelve weeks, I’ve been shouting, asking you to come home
I’ve been on my knees in front of the executioner
the rioting anarchy everywhere
I could never tell the difference
between the animals and the humans, waiting for the indefinite death row

nothing remains except for the blooming ashes, the resounding cry, from somewhere to end up in nothingness, it glares at me threateningly through the destruction of fire, gosh why does my people possess such a big star

52.
time gently drifts and pass by, yet still, I can’t seem to work out what’s just happened, how did night ended up in such brilliant light

when shall they once more ignite
when shall be the incineration

gosh when when
shall we stomp our feet
see with eagle eyes
in all this talks of remains and ashes

53.
you’ve ascended like a boulder
upon my beating heart
my rib cage caved in

I was prepared
I will prepare for what is left to be done
I have a lot to do today
I need to destroy what’s left of my mind
turn this living soul into stone
in order to start living again
together with my wife and two daughters
but how?

we’re born again in an April hot summer
in the rustling breeze, the festivals just outside our window
I’ve come to terms with this revelation
the bright summer day and the abandoned home
the virus airborne escaped through the wells of the sky
the rising chaos

54.
I know you will turn up, but why can’t it be now?
I’ve been waiting for you, and it’s getting harder and harder
I’ve turned off the light, opened the door
in simplicity and joy I’ve waited for you
you can manipulate me, if this is what you want, let go of the frustration in your heart
the bruised fingers

it’s simple
you’re prepared to take me away, show me
the terrifying pale faces of the doctors
they’re like blue flames
gosh the tired eyes behind the protective goggles
you’re in love? why are you suddenly in love
when everyone have shut their eyes to hide from the terror at the end

55.
the overshadowing madness taking flight
the halving of my soul
quenching my thirst with its burning spirit
beckoning me towards the depths of despair
setting me free amongst the clouds

that’s when I knew
steeped within this stupor
perhaps alien by nature
we must commit our life
to it

not the fear in her son’s eyes
it has taken to the sky where it’s easier to breathe
the kind of pain bestowed in a boulder
on our chest at the end of a storm
not the tingling cool sweet touch of a pair of glove
tree shades already afraid of the dark
not the far away sound announcing the arrival of lightning
in the last few reassuring words

56.
the banging of the nail on the coffin
the crying not for me, oh mother
I’m living inside the tomb of my children
father, why did you abandon me?

but when my mother cried, she didn’t cry for me
I have learned how to bow low(not to raise my eyes)
how can we stopped the terror from escaping our eyes
how can sorrow be carved into granite
into the stoney cruel pages
the adeptness, the skill

what am I supposed to do
with the black and ashen strands of your hair
turning white suddenly overnight

I’ve learned how to watch for the fading smiles
giving into fear, the shaky hollow laughs
I’ve learned how to strangle my shadow
how to measure the oxygen saturation
measure the quality of the air that I thought was free

this is the reason why I do not just pray for me
but for all of us, the people standing here
at the foot of this completely blinding
towering, red wall
it’s time to remember
those who are gone

those who can no longer feel the weight
the layer of familiar soil beneath their feet
out of nowhere the sinkhole

we pray together
I’ve woven for you this generous shroud
I’m fearful the thousand screaming people
in my desire for them to remember me

when it’s my turn to die
when I’m howling like an injured animal
the rain will fall along with the tears
from my unmoving eyes

before all of us
like a boat drifting out to sea
like decades ago
damp till
now still

praise and glory praise and glory
eternal praise and glory to the dead
but what is left of such praise and glory?
but what does such praise and glory need?
when it’s also your turn to die indeed…


(refrain)
I know note all sadness in capital letters
The smile too in much nicer Capitals
The rain fell. Half the night and you’re drunk on the Purple cup of wine
Left the world of humans, The red flame in their stove.
Oh darkness
Black Mist. The earth isn’t hard, the air not bitter
The star gather to form the sign of the Devil
The footsteps turning into Stone, you running along the edge
Of A soldier’s field of vision heading into a Dark battle
Charge
The bitter bitter light of the moon
A red fox is the Angel doing all the strangling. The blue shaking marching feet and sad smiles, pride Draining the colour from their faces. In slEep, the soldier collapse on his own FortrEss

Oh rocky meadow the source of Living. Gosh the cruelty of those who have turned their back of the Cold colour of you
The colour of sleep is Black

When the Alarm goes off. The pInk day stepping forward in the colour Silvery light, everyone scramblinG through the East gAte
Gosh the pinkness gosh the Pink hues…

BÀI TRƯỜNG CA NHỮNG NGÀY SÀI GÒN PHONG TỎA… 

1.
thật không may cho tất cả chúng ta
thật không may như thế


nhân loại đang tiếp tục vỡ trận
vì một con vi rút


nhân loại đang chảy máu
vì sự tham lam ích kỷ của chúng ta


chúng ta quên rằng tất cả chúng ta
cứ tưởng với Thượng Đế trên cao là một


thật không may một số trong chúng ta
cứ nghĩ họ tốt hơn những người khác
và Thượng Đế đã chọn họ
như Người, là duy nhất


thật không may một số trong chúng ta
sử dụng Người chỉ để thờ phượng và hoang tưởng
linh hồn chúng ta trở nên đen như đám mây
trong mưa bão


ngay cả Thượng Đế cũng đã chết
trong sự thờ phượng vô lý của chúng ta


để cái ác của họ vẫn nằm trong bóng tối
của chính chúng ta


thật không may một số trong chúng ta
lại ác hơn quỷ dữ




2.
vẫn còn chỗ để sống
vẫn còn chỗ để yêu
vẫn còn chỗ để ghét
vẫn còn chỗ để tha thứ
vẫn còn chỗ để thay đổi
vẫn còn chỗ để thở
vẫn còn chỗ để tin
vẫn còn chỗ để đau buồn


chỉ không còn chỗ cho chúng ta nhập viện


3.
bạn có thể thấy sài gòn chật vật
mọi người ai cũng mệt
nhưng sài gòn sẽ đứng vững
bất kể thời thế trở nên quá khó khăn
mọi người phải vật lộn
và bị dồn
vào thế bí


sài gòn sẽ nở nụ cười tươi nhất
mặc dù sài gòn muốn khóc
sài gòn sẽ chiến đấu
mặc dù số phận


và bạn thấy sài gòn đang vùng vẫy
nhưng bạn không bao giờ thấy
sài gòn gục ngã


những đêm đầy nước mắt
và bình minh của những người già
bên chiếc xe lăn vẫn còn treo một hộp cơm
nhưng cuối cùng, sau tất cả
sài gòn lại chào đón bất kỳ người xa lạ
đến với ước mơ
và trái tim rộng mở


sài gòn luôn tha thứ
cho chính mình
và cho những lỗi lầm của người khác


và tất cả
sẽ trôi qua
nhưng lần này Sài gòn sẽ chứa đầy
rất đầy
những oán hờn tiếc nuối…




4.
hôm nay chúng ta cùng cầu nguyện
những người đã chết vẫn nằm trong danh sách được phát thức ăn
những bác sĩ đã chết vẫn còn đang chữa bệnh


tất cả chúng ta vẫn an toàn
tất cả chúng ta cùng mạnh mẽ
ai còn sống và ai đã chết
xin hãy thương xót tất cả chúng ta


những điều chúng ta có thể làm được
là đeo mặt nạ
lên nỗi buồn đen tối


chúng ta chảy nước mắt màu đỏ, khao khát sự kinh hoàng
chúng ta nhìn khoảnh khắc của sự thật
cái chết chỉ mang thêm một ít rắc rối
chúng ta than thở chúng ta thì thầm
chúng ta tuân theo số phận
của những kẻ lang thang hay đổ lỗi
bị ám ảnh bởi máu


tiếng khóc cuối cùng của trái tim
chúng ta hay tự hỏi tại sao
khi ông ta bước ra
được bao bọc trong những con số lộng lẫy
những con số zero đầy hy vọng
mọi người trầm trồ nhìn ông ta
vì tầm nhìn bằng vàng
vì một vẻ đẹp cho phòng thí nghiệm


nhưng ông ta là một con quái vật
được thượng đế mang tặng cho chúng ta


những pháo đài thiêng liêng bị phá vỡ
trống rỗng đường phố không một linh hồn
những con vẹt che kín bầu trời
khi ông ta vẫy tay ra hiệu


bây giờ
những con số của ông ta sắp bị lãng quên
ho và hắt hơi là vũ khí giết người hàng loạt
chúng ta sẽ hồi tưởng về màu đen
nhưng mặt còn lại của đồng tiền vẫn trắng


như đám mây
như một con bồ câu trắng bay
cất lên bài ca hy vọng
như một lá cờ trắng báo hiệu bình minh


mọi người nhìn ông ta
một kẻ thích ngắm người chết như nhìn vẻ đẹp trong cơn bão




5.
bạn đang ở một thành phố
xa xôi, lấp lánh, đầy mùi của kỷ niệm
một trăm hai mươi mốt ngày ở trong một cái hộp bằng giấy

ngay trong không khí bạn thở
chiến tranh đang nóng lên
và mang đến những cơn ác mộng
còn lớn hơn những đám mây hình nấm


bạn đã sẵn sàng
như những người tị nạn
đang được bố thì các bữa ăn
bằng lửa


hơi thở của bạn chậm lại
bạn bay qua các đường phố trống rỗng, cho đến khi
bầu trời như một hộp thư
toàn thư rác


bạn đổ đầy bình xăng nhưng xe xẹp lốp
không còn phải làm gì nữa
bạn chỉ đi bộ và đi bộ
cho đến khi nhịp thở của bạn
vang lên từng nhịp trong hoàng hôn
trong tháng bảy cô hồn
và mưa ngập


những người bạn biết đang rất lạnh…




6.
sau bữa tiệc của lửa
ai cũng phải xếp hàng cách nhau hai mét
tôi trở về nhà
con đường, ngôi nhà, những lời kinh đang tụng
không phải một bài thơ
“nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây
những ngày thương tích lớn…”


những bài thơ mà tôi đã ngậm trong miệng
để trả tiền công bơi qua ngôi mộ của mình
một con sông lạnh
bên kia bờ mê


chắc cũng sắp đến bờ rồi
vì những người bơi đã quá mệt
những nhịp thở cuối cùng khi đã đến nơi
nghe hổn hển như lời xưng tội
lội xuống sông


không có sự chuộc tội nào từ những người đang chờ để tụng ca
sự thành công của các chỉ thị
ra lệnh cho cơn gió
ra lệnh cho cơn sốt
ra lệnh cho cơn đói


mệnh lệnh
mệnh lệnh
mệnh lệnh


những mệnh lệnh
người chết thành những hạt tro trắng
người sống thành những sợi tóc trắng
mọi thứ vội vàng khép lại
để họ còn tiếp tục tụng ca




7.
vẻ đẹp của bạn nằm trong nước mắt
loang lên sàn nhà dã chiến
những ai không còn sự lựa chọn
giữa sống và chết
với một mũi thuốc đơn độc


và mỗi bước chân
đang kéo bạn ra khỏi tầm nhìn của họ
để nghe thấy âm vang
của những tiếng kêu cứu
trong những chiếc hộp các-tông
bạn chấp nhận bay lên từ không gian trống rỗng
nhưng thay vì tìm sự hài hòa
họ lại tìm kiếm kẻ thù
ngồi thì thầm ngay bên bạn


họ chỉ muốn
máu và thịt
da và xương
lông và tóc
móc ra
để chưng cất tâm trí của họ
về sự vô tín
hay cuồng tín


họ cũng bị gánh nặng
bởi sự nhiệt tình u uất của họ
và sự trống rỗng tàn nhẫn
trong tâm trí của kẻ bị thống trị
khi họ đồng ý rằng tất cả phải kết thúc
bạn chỉ còn cách cầu chúc
họ không bình an
trong lời nguyền chia ly từ bốn ngàn
năm trước…

8.
đêm nay sẽ rất dài
chúng ta không phải những mảnh vỡ
chúng ta chỉ phá vỡ
chính mình


chúng ta không phải là mục tiêu
chúng ta không phải là khẩu hiệu
chúng ta là những xác tín
đúng và sai


chúng ta xem những gì họ làm
học cách tự kiểm soát
bản thân mình


chúng ta ném lá cờ trắng đầu hàng
giữ bình tĩnh khi các điệu múa trở nên hỗn loạn
chúng ta mệt mỏi chờ đợi
một cô gái xuất hiện với mùa đông trong mắt
với trái tim chìm trong cô đơn
gió đang thổi, mang lại nỗi buồn
trong khi đất nước đang bay lên trời
trong tơi bời tro bụi




9.
cơn bão trong ngực bùng lên
bạn thở


trái tim thành tảng đá
bạn thở


linh hồn đã vô tình
bạn thở


các bác sĩ còn yêu
bạn còn thở


bạn chỉ thấy mình nghẹt thở
như giấc mơ giữa ban ngày
những bài thơ nảy mầm trong mạch máu
và bạn thở cho đến khi trái tim đập lại
cho đến khi vết bầm tím mờ đi
cho đêm đến dịu dàng
cho bình minh màu vàng cam ló dạng


tôi cũng sẽ thở
dù chúng ta không ai có đủ ô-xy




10.
bây giờ em đã thành khói
những ngày xưa cũ qua đi
thơ anh đã thành tro bụi
đố em xương cốt là gì?


bao giờ mùa xuân sẽ đến
em còn nấu bánh chưng không
lửa cháy mà anh lạnh quá
em không còn biết mùa đông


em cũng không đau lưng nữa
vết thương thoát vị đã lành
chỉ lá phổi màu nước mắt
máy thở đang khóc rưng rưng


bao giờ bao giờ mùa xuân?




11.
bạn từng rút kinh nghiệm
từng rút tiền
nhưng lần này bạn rút ống thở


tôi ước mình có thể làm việc này, nhưng tôi đang đau quá
tôi phải hòa chung với hơi thở của Mẹ
đang uốn cong người nấc lên và sặc lần cuối


khi ống thở được rút ra
chúng ta luôn nỗ lực
thoát khỏi tình trạng tồi tệ


nhưng với cơn thịnh nộ
bạn không thể rút nó ra như bạn rút tiền
cũng như ngày xưa không có ai bị rút móng tay khi tra tấn


sự rút lui sẽ giết chết chúng ta
trong khi tế bào của tôi đang khao khát sự ấm áp của bạn
để làn da bạn cảm giác trên da tôi
để hình ảnh bạn còn mãi trên giác mạc của tôi
trái tim tôi cảm thấy như nó đang là một hang động
gió hú bên trong lồng ngực của chính mình


tôi không thở được
tôi cần cảm thấy bạn
sự rút lui của bạn đang giết chết tôi
tôi muốn gọi cho bạn hôm nay
tôi muốn giọng nói của bạn vang trong tai tôi
như thể nó là một loại ma túy
trước khi tôi bị rút ra


bạn là lưỡi dao
đã cắt ngang cổ họng tôi quá nhiều lần
nhưng tôi vẫn thèm muốn ánh thép của bạn
nỗi đau của bạn
tôi nhớ bạn


như một khổ nạn kiếp người


12.
những hủ tro cốt
có thể của một anh thợ hồ
có thể của một người tình nguyện
có thể của một nhà thơ
hay của một tên tội phạm


họ cùng thức dậy sau giấc ngủ
trong một vòng tròn lửa
không ai bị cháy, không ai đau
chỉ như sấm sét ở bên tai


họ không bị bỏng
vì họ có thể cảm nhận được sức nóng
ngàn độ


của ánh lửa lóe lên như từ kiếp trước


họ chưa xong món nợ
khối lượng là khối lượng của khối
lượng của đống tro tàn
nhẹ bỗng nát tan


họ chưa xong món nợ
tro tàn là tro tàn là một đống tro tàn
khi sống họ vào vai quần chúng
chết thành ma mồ côi
thành nắm tro lo lắng bồn chồn
sợ vào nhầm nhà không còn gặp Mẹ


những lời người ta hứa trước khi họ chết
giờ cháy cùng hy vọng
mang theo ước mơ
những giấc mơ héo úa
tan biến ở phía xa


xa như mắt em xa như cả cuộc đời


bây giờ, nó mới là sự thật
khi đám tro bị đổ xuống đất
và tất cả bị lãng quên
nhưng vết sẹo trên da của họ
vừa mới ngày hôm qua
nên vẫn còn in hằn trên hũ cốt
bám vào những người còn sống
đổ tro xuống đất đổ tro xuống sông
một linh hồn đang cầu xin được sống lại
anh ta còn hai đứa con gái
nên không thể thành tro bụi


tro tàn tro tàn vẻ đẹp của một đống tro tàn
vẻ đẹp vẻ đẹp nhìn cái đẹp nát tan
dù cái đẹp tro tàn
dù mớ bụi tro bay


nhưng những hủ tro này lại là công việc
bạn có thể làm tốt nhất hôm nay
và cũng không còn ai trả tiền cho bạn nữa




13.
kính thưa các loại không khí
tôi hít thở
tôi úp mặt xuống gối
ướt đẫm những giấc mơ


bạn đừng lo lắng ôm lấy tôi
với tất cả trò vô nghĩa
như cái chết của trò chơi
sự đau đớn quá nhanh
tôi bị ngắt kết nối


tôi uống bạn như chén thuốc độc hàng ngày
như buổi sáng mà người ta vẫn hít thở
nhắc nhở


tôi
không khí như thế nào
thế nào là không khí
và khi không có cách nào để biết
tôi tan vào vợ tôi
nàng không bị đầu độc bởi sự ngộp thở của bạn
nàng hét lên nhưng tôi không nghe thấy
tôi bị say
tôi hát
nhưng nàng không nghe thấy
tôi phải làm gì để thành giọng nói
nàng có thể nghe?
tôi phải làm gì
trong thế giới đầy tiếng ồn ào như vỡ?
tôi phải làm gì
để nàng trở nên thanh thản?
tôi phải làm gì
thế giới này đầy sự phá hủy?


mỗi sáng tôi thức dậy với tách cà phê
và một chiếc gối
ngâm mình với nỗi sợ hãi của nàng
vì bệnh viện đã không còn chỗ




14.
tôi đã chết và tôi đang xin lỗi
sợi dây thun quần
vì nó vô tội
cũng như tôi


tôi biết tôi đã giết chết chính mình
tôi không nông nổi
tôi còn quần áo của con thay ra chưa kịp giặt
chén dĩa chưa kịp rửa
tôi còn nợ con tôi những bữa ăn


tôi đoán họ đã ở đó, thì thầm
luân phiên mang ý chí tôi xuống bãi rác
hay nhà xác


những suy nghĩ của tôi
bị bẻ gãy
bạn hãy nhớ
không gì có thể thoát
thiên đường và địa ngục
trái đất và bầu trời
bị bệnh và vâng lời
xin chào và tạm biệt
cũng đừng quá luyến tiếc


hãy suy nghĩ lần cuối những gì bạn muốn
vì bạn cũng không còn máu chảy trong tim
nó đã ngạt thở
chỉ còn tôi thở


nhưng tôi không thể ngưng ý nghĩ về cái chết:
– tôi sẽ trở thành gì
khi bệnh viện cũng không còn muốn nhận?




15.
các bác sĩ
họ không có súng
họ chỉ có ống nghe


trước khi cái ống nghe của họ kịp chạm vào ngực bạn
có thể bạn tình cờ đã quên
nhịp thở của mình


họ không phải là một tấm ảnh để các nhà chính trị làm quảng cáo
như bài thơ bạn viết bằng mực đỏ
như máu không thể rửa sạch


nơi biên giới cái chết, không có mũi tên
nhiều thứ sẽ xuyên qua như ánh mắt
bởi vì tâm trí chúng ta không thể bị xiềng xích
dù dưới giá treo cổ


trước khi khát vọng của họ phải chịu tan biến
nhiều khi chỉ do thiếu một cái xét nghiệm
hay mấy bình ô-xy


khi màn đêm mờ dần họ bảo vệ thịt da của chúng ta
để gân xương không biến thành cát bụi
trước khi bạn mất đi người thân yêu nhất của mình
họ cố nói chuyện với bạn bằng cách chạm ống nghe vào ngực bạn
khi phổi bạn bị sưng
khi bạn ho toàn màu đỏ
trước khi mọi thứ bị lãng quên
trước khi tâm trí của mọi người chỉ lo mua mì gói để tồn tại
trước khi bạn ngoan ngoãn viết ra di chúc dặn dò hay phá hủy
họ đã dang rộng đôi cánh, cho bạn bay
xa vô tận


và nếu
cái ống nghe rơi vào ngực bạn
như bạn vẫn rơi vào tình yêu
như con ong rơi vào một bông hoa
như bài thơ nhấm nháp tình yêu từ lọ mực
như suốt đêm họ vẫn thức
thì cái ống nghe là cả một thế giới
được ban phước với những điều kỳ diệu
như những màu sắc của họa sĩ trên tác phẩm
làm mê hoặc độc giả
như hy vọng đang xảy ra bây giờ
bên máy thở


trước khi cái ống nghe tình cờ quên mất nhịp thở của bạn
như tờ giấy cháy mất bài thơ
làm họ bật khóc
thì bạn vẫn cứ mơ


giấc mơ của những cơn ngộp thở…




16.
tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi không thể sử dụng phép ẩn dụ
tôi cũng không dám mô tả đầy đủ
những gì tôi cảm thấy
từ hàng ngàn ngàn chiếc xe máy
quê hương mệt lả trên đường


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi là ai?
tôi chỉ là một đứa trẻ
kiệt sức ngồi sau lưng mẹ
bế em


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi sợ cuộc sống
đến mức ngộp thở chết trong phòng
ba ngày không ai biết


tôi luôn tìm cách đối phó
như ngày xưa tôi tìm ai đó
để yêu
và tuyệt vọng


bạn thấy không?
bạn không thấy sao?


tôi muốn tin rằng đây là giấc mơ
nhưng cuối cùng
tôi mong ước tôi có thể thật sự ở bên bạn
bạn xa cách quá
có thể do bạn đã chết
có thể bạn bị đuổi khỏi con đường
duy tân cây dài bóng mát da người nóng rát
lửa đỏ mắt người


tôi với các giác quan của tôi
chảy trong mạch máu
không biết đau
như một đứa trẻ
thèm mùa hè
để thức dậy sớm đi chơi với bạn bè
và không phải ngủ mơ…






17.
corona từ đâu em tới?
bạn bị nhầm, covid mới là tên của tôi
không ca sĩ nào nổi tiếng bằng tôi
không người mẫu nào nổi tiếng bằng tôi
không nhà thơ nào nổi tiếng bằng tôi


như ngọn lửa tôi hỏa thiêu tất cả
xác người cháy trong nhà
cháy trên băng-ca, cháy trên hè phố
cả người nghèo và người giàu
cả những kẻ thù đang muốn chiếm đảo của nhau
cũng đang hạ súng xuống
hòng nhắm vào tôi


tôi sẽ phá vỡ bữa cơm của bạn
tôi sẽ phá vỡ niềm tin của bạn
bạn che giấu danh tính mình bằng mặt nạ xanh như mây
bạn nghĩ mình sạch sẽ bằng cách rửa tay
đến khi bạn ngủ say
bạn mới biết cái chết tôi gây ra không phải lỗi của bạn

các quốc gia thu mình lại vì sợ hãi
họ học hỏi từ tôi như học từ lịch sử
có từ trước khi tôi ra đời


làm như họ không từng biết
các cách giết người


nếu không có họ thì ai sinh ra tôi
để hôm nay tôi đã mười chín tuổi?




18.
bài thơ về một ổ bánh mì


khi mặt trời lặn
những mái nhà màu trắng sắp chìm vào giấc ngủ
mọi người rời cửa hàng ra về
để còn đi tìm mặt trăng


Mẹ mang theo một ổ bánh mì, một bài thơ và bay lên bầu trời
vì trên đó Mẹ có thể mua và bán những giấc mơ


hãy bay lên đây hỡi những bàn chân rách cả gót
vì đi bộ hàng trăm cây số về nhà
đây là nơi con sẽ có cái để ăn
đây là nơi con có căn phòng để ngủ


các con ôi, các con có thể dùng ổ bánh mì của Mẹ
ổ bánh không phải là ổ dịch
nó là câu chuyện cổ tích
Mẹ sẽ kể cho con
để lỡ mai Mẹ có sốt
trong trò chơi thực phẩm hay bánh mì
các con hãy cứu nhau bằng lời cầu nguyện
cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện
để họ rủ lòng thương


đêm luôn dang rộng vòng tay
nhưng lời cầu nguyện dường như vô ích
để cứu Mẹ có lẽ các con chỉ nên ăn một ngày nửa ổ bánh mì
còn một nửa để dành khi thức dậy
lấy ruột bánh mì chậm những giọt nước mắt
vì thiên đường toàn những niềm vui




19.
chúng ở bên chúng ta khi
bóng tối chậm chậm đông đặc lại
trên không


và những thứ còn lại
từ từ chui vào tế bào chúng ta như cơn mưa
lặng lẽ


bạn có gặp tôi buổi trưa hôm đó không?


khoảng thời gian mà mọi thứ ngỡ nghỉ ngơi
tất cả cái chết đều đã cũ
và bụi phủ mờ lên
thời gian khi chúng buồn ngủ



20.
cao cao ở trên cao một thành phố bị nghẹt thở
xa xa chốn quan trường xa xa của những vị vua mù lòa
ánh sáng đỏ nhảy múa với tro xương đang bay
như có ai cố sức thổi vào những người đã chết


và những người mà thành phố không còn đủ sức
những người đã bỏ đi không biết khi nào trở lại
họ đã xa quê hương lâu đến nỗi mất luôn tên tuổi
giờ chỉ còn gió nhảy múa với họ
trong mùa hè không khí nóng đỏ
bốc mùi chết chóc


họ nhảy múa cho đến khi nước mắt đã khô
cho đến khi tất cả nỗi đau chỉ còn là ký ức
họ không chết khi trong đêm không thở được
cái chết chỉ đến khi thành phố thức giấc
và chúng ta quên rằng họ từng đã sống
ở đây, nơi họ đã đến và luôn mơ trở lại
sẽ luôn trở lại
sẽ luôn luôn trở lại
dù không ai còn hy vọng




21.
người ta nói một tháng nữa là kết thúc
khi gió ấm
bây giờ là sáu giờ sáng


một bình minh nào đó bạn vẫn còn mê ngủ


tôi đã nhắn tin cho bạn
chỉ để xem bạn còn sống không


tất cả sẽ kết thúc nhưng kết thúc như thế nào
vì gió vẫn đợi


cả khi bạn không có nơi nào để đi
cả khi chân bạn không còn chạm đất




22.
nó bắt đầu như một lời thì thầm
như tiếng quạ kêu trong đêm mất ngủ
và chúng ta nhìn trời mưa
suốt đêm lên các vì sao
như bụi trên mí mắt của chúng ta


chúng ta nghe họ khóc
nhìn những giọt nước mắt của họ
chảy cả ra ngoài cửa sổ
ướt các bức tường


như nước Đức ngày xưa từng viết tên của họ
trên bức tường thế chiến mưa rơi


trời mưa suốt đêm
đã được một thời gian
bức tường màu nước mắt đang tan chảy
hai bên vách con hẻm run rẩy
thế giới đang tìm một nơi nhẹ nhàng hơn
sau khi bạn đã ngưng cơn
tức ngực




23.
nó chỉ là một sự lãng mạn ngắn ngủi
như câu chuyện của con ong và bông hoa
khi những cánh hoa chết đi
nhưng con ong vẫn đến
và bay điệu bay nhún nhảy
nó vẫn đợi đến khi bông hoa khác nở
và yêu bông hoa đó
nhiều như nhau


như thể những bông hoa có mùi như nhau
nhưng con người thì khác
không ai có câu chuyện giống như bạn
không ai hoạn nạn như bạn
không ai có mùi như bạn
dù bạn đã chết trong hẻm đã ba ngày
dù người ta cố loay hoay
cấp thêm mì gói


và cách chúng ta để bạn ra đi
ăn mặt trời và uống nước mắt
bí mật chờ đợi


không như con ong chỉ tìm mật hoa
chúng ta hy vọng về tình yêu
không như con ong
đôi cánh của chúng ta đã gãy
không như con ong
thành phố đầy vỉa hè bê tông
không còn những cánh hoa
để bạn còn bay về làm người yêu còn khóc




24.
không thể kể lại giấc mơ
thường đi khập khiễng
nàng nhớ lại ngày là cô dâu
mọi thứ thay đổi phía sau
bức màn
màu trắng


màu trắng
bây giờ bệnh viện
nó chảy khi nàng ngủ
như dòng sữa mẹ


cho ông vua ở truồng
và nhiều binh sĩ
đã bị thương


mặt trời
nổi nóng
lấp lánh cát như nàng vẫn còn sống


pháp luật
một kẻ không có chân
ngồi trên ngai vàng
như chiếc xe lăn
chết tiệt…




25.
nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng ơi
trái tim ngươi đoán trước ngươi sẽ khốn khổ
xin hãy để mặt trời tự do
hãy để tiếng cười của ngươi bỏ chạy
cho đến khi không khí nhẹ tênh làm
mái tóc lá me bay


nhẹ nhàng hãy nhẹ nhàng, ngươi luôn như vậy
những đám mây phủ dưới lông mày
hai mắt ngươi đã tối
thành phố đã giới nghiêm
và khi nào ngươi là giao thừa vậy
sáng mùng một hương khói bay


ngươi vướng vào số phận
cố bước nhẹ để không rơi tấm kính đeo trước mặt


những người giao hàng không phải kẻ trốn chạy giang hồ
họ mang đến những lời chia buồn
chỉ thu thêm tiền ship


hãy để mọi thứ được nhẹ nhàng
trước khi một lâu đài
cát bụi nát tan




26.
bạn ngồi ô cửa nhỏ
quán cà phê vắng
trời đã về đêm, ông chủ đang khóa cửa
nhắc bạn ngày mai 16 rồi


mặc dù bạn vẫn cúi xuống cái gạt tàn
điếu thuốc lá đang cháy
bạn nhìn ông chủ xếp lại mấy lọ cồn rửa tay
nghe bản nhạc cuối cùng ổng vẫn còn chưa tắt


bạn sống trong ngôi nhà nhỏ
vợ bạn muốn ngộp thở mỗi khi đóng cửa
nhưng bạn vẫn đóng lại
vì sợ mất đôi giày


bạn nhìn lên bầu trời đầy mây
không có ai ngồi xung quanh


bạn nghĩ mình đang vũ trụ quay cuồng
con virus biết bạn buồn
đêm ở đây vô tận bạn im lặng
những con đường vắng


đám đông đã bị nhốt trong cơn ho của họ ⁠


27.
có phải sự sống vĩnh cửu? đó là giấc mơ
trong im lặng, họ
người ta cứ nói hạnh phúc ngoài tầm với
sự suy tàn sẽ sống lại


trong những bông hoa được hiện sinh ở thiên đường
sau khi người ta nhỏ nước muối vào mũi


không phải một bông hoa cũng không phải một hòn đá
bạn phải chìa tay chạm vào địa ngục
nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục
với máy thở ECMO




28.
con thuyền buồm trôi
cái gì đang chết?
bạn đứng trên bờ biển
cho đến khi nàng khuất phía chân trời


và ai đó nói, “nàng đã biến mất”


nàng đi đâu?
nàng ra khỏi tầm nhìn của bạn


ai đó cứ nói: “cô ấy đã đi rồi”
cũng có người khác lại thấy nàng đang đến
một cõi trời những giọng nói reo vui


“cô ấy đến rồi”, và đó là điều bạn dần dần chết
trước khi 70% cơ thể bạn được tiêm vaccine




29.
không ai tin vào cái chết
bạn cũng không tin
ai đó sẽ đến cướp đi hơi thở
không phải của cải tích góp cả đời


bạn cũng không có ngôi mộ
nơi cất giữ chúng ta trong lòng đất
bạn thành một nhúm tro
chuẩn bị cho sự luân hồi


chúng ta bay lên chín cõi tầng trời
bạn từng mơ ước
cuộc hành trình của hối tiếc
giá như đến phiên bạn vẫn còn máy thở


bạn bị bỏ lại phía sau
lâu rồi mà không biết


mọi người khóc và chào tạm biệt bạn
nếu bạn cảm thấy buồn
thì hãy tiếc vì sao ông ngoại bạn không phải là ông nội
cho bạn lội
qua giấc mơ




30.
chúng ta sẽ nói lời tạm biệt thế giới này như thế nào?
sự nhức nhối của bầu trời
sắp vỡ?


bạn bị bỏ lại rất gần giấc ngủ
bạn vẫn yêu những cái cây lốm đốm nắng
bạn nghe tiếng chuông vang xanh trong
những cơn gió ấm đang thổi
trên bầu trời đám mây thoáng qua


sao mọi thứ đều phải chết?


mùa xuân sẽ không bao giờ đến
sự phù phiếm và thần chết chờ ở cửa
cái chết màu đỏ tái
bạn không thể dừng lại
những kẻ hoang dại
đã bắt bạn hát và mặt trời đang bay




31.
bạn đốt lò
vì ghét bóng tối
và giá lạnh


bạn lụi hụi chụm lửa
mò mẫm
rờ rẫm
lẩm cẩm


cuối cùng tiếng gió hú
bạn bên mớ tro tàn
than bay
như bụi
mùi
cháy thơm trong buổi sáng giá lạnh
bạn sững sờ
bên bếp lửa nàng
gầy
hốc hác
hai mắt mở to
như tiếng ho
của anh chàng hàng xóm


bạn lọm khọm
mấy chữ
lờ ưa lưa hỏi lửa
lờ ưa lưa huyền lừa
cho xong một bài thơ


để sau đó bạn mưa
và nàng thở
như thể nàng chưa từng biết ô-xy




32.
khi bạn cười cả thế giới cùng cười với bạn
nhưng lúc khóc bạn khóc có một mình


trái đất cũ và buồn
chúng ta mượn tấm gương của nó
soi vào nước mắt


và những giọt mưa sẽ trả lời
rằng bạn vẫn còn những niềm vui
bạn có quyền từ chối ly rượu mời hay người ta ép bạn
nhưng bạn phải uống cuộc sống
như hàng ngày chúng ta vẫn thở
như con gái bạn đến trường mang theo mấy quyển vở
không thôi cô giáo la


thế giới trôi qua
dù chật hẹp đến đâu nhưng chúng ta
vẫn còn một hành lang dài và xa
từng người từng người, rồi tất cả chúng ta
cũng phải nộp đơn
để băng qua những lối đi rất hẹp
của nỗi buồn như thế…




33.
đừng lo lắng

đừng lo lắng về tuổi nhỏ của tôi
đừng lo lắng về tuổi già của tôi
đừng lo lắng nếu tôi khóc
đừng lo lắng nếu tôi mơ
đừng lo lắng nếu mặt trời mọc
đừng lo lắng nếu như nó rơi xuống
đừng lo lắng nếu tôi sẽ làm cho nó
bay lên lại
như nàng đã bỏ đi mãi mãi

đừng lo lắng như thể tôi còn nhỏ dại
đừng lo lắng cho tôi
chúng ta cứ lo lắng
vì hàng ngày chúng ta lo lắng quá nhiều

lo lắng trong bữa ăn sáng, chúng ta lo lắng trong cả bữa trưa
lo lắng về những gì chúng ta đã làm
lo lắng về những điều sắp tới

lo lắng về của cải
lo lắng về sức khỏe
lo lắng về ngày mai
lo lắng về nỗi buồn
lo lắng về thời gian
lo lắng về tội phạm
lo lắng về quá khứ

lo lắng những gì không nằm trong tầm tay

thế giới chỉ kết thúc khi nào Chúa muốn
cần tận hưởng cuộc sống khi bạn còn có thể
và yêu thương tất cả mọi người

34.
như con tằm trong kén
bạn cuộn lại trong nỗi lo
bạn không biết mỏi
những con dã tràng vô vọng

không có vaccine thì chúng ta đã có nỗi buồn

vỗ về từng chút một
bạn đáp xuống như những thiên thần
không có vết thương
chỉ nước muối xót trong đôi mắt

mưa
bây giờ chúng ta bắt đầu cùng cái chết
họa sĩ lê thánh thư vừa ra đi
chỉ nghe con gái nhắn lại là ba trở nặng đột ngột

anh nguyễn viện khóc
anh trần tiến dũng khóc
anh đỗ trung quân khóc
thận nhiên ở tuốt dưới vũng tàu cũng khóc
nhân mập ở ngay sài gòn cũng khóc

chúng ta chỉ còn biết xé tờ lịch
những người tốt không bao giờ mất tích
họ chỉ chia tay chúng ta
như mặt trời tạm biến mất trong mưa

chúng ta trơ trọi
mỏi mắt nhìn nhau và nhìn vào tô mì gói
chúng ta nói và nói
quên mất trên trời
có một họa sĩ vừa bay đi

hình như chàng còn không kịp tháo khẩu trang ra để thở…


35.
những đám mây cúi nhìn xuống đất
một chiếc xe lôi bán hàng rong đã bị mù
có lẽ người chủ xe bị chói mắt
cả người con gái của anh ta cũng vậy
không ai bỏ chạy
hay trốn thoát

bạn là một đứa trẻ
nhìn thấy những gì? một chiếc xe lôi chỏng chơ
và những bó rau cũng già nua như Mẹ

nhưng đám mây chỉ biết cúi người
nhìn xuống

không phải không gian, đây là thời gian
có một nơi nằm giữa hai hàng cây
và cuộc cách mạng đã cũ đã tan thành bóng tối
gần một dãy nhà bị bỏ hoang

bạn đi đến đó để hái sự sợ hãi
như người ta hái nấm
nhưng bạn bị lừa
vì đây không phải một bài thơ
bạn chỉ đang tiến gần hơn sự thật
và nỗi kinh hoàng của nó
từng làm bạn biến mất

bạn sẽ không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu
bóng tối của những khu rừng
nơi ánh sáng không được đánh dấu
những ngã tư đầy ma, thiên đường đầy lá
bạn lắng nghe
nghĩ đó là bài thơ
để nói về cây cối

như những cái cây người ta vẫn lấy gỗ
làm ra những cây đàn

bạn làm một nốt nhạc
mỗi nỗi đau mỗi sự cô đơn
dù bạn đã bị vứt bỏ
sau khi là thánh ca…



36.
tia sáng từ bóng tối dày đặc của linh hồn
ai vượt qua cơn ác mộng
ai nhướng mắt tuyệt vọng
ôi sự lãng quên đã sinh ra?


điều đó có vô ích không, những
giấc mơ, thì cũng là tưởng tượng
tôi, từ chối khát vọng của linh hồn
lạnh lùng và trống rỗng
hãy tắt tiếng nói đi, hỡi các bạn


hãy la ó
nếu tôi không thể hiểu được
thì hãy để tôi, sự ồn ào của một kẻ cái gì cũng biết
liên tục phát minh các mẫu giấy đi đường
chỉ các bác sĩ bị lãng quên




37.
bạn làm như bọt trào khỏi ly bia
làm như niềm vui của cuộc chiến
những khẩu hiệu đau điếng
hô to


bạn là ai mà cứ theo dõi tôi?
bạn là ai mà biết tôi bỏ cuộc
khe hở nào bạn cũng bịt chặt
ngôi mộ nào bạn cũng ghé mắt
thắp hương


a, một ngôi mộ phía xa kia đang chờ chính bạn
không có bộ nhớ nào tồn tại mãi đâu
dù trên thiên đường bạn cứ mơ
mình bất tử


trong khi bạn chỉ là món hàng ký gửi
bám vào túi áo của mọi người


bạn tự mình nhân đôi
như con virus




38.
một đêm u ám
mưa bão hoành hành ngoài trời
những con sư tử đói bị nhốt trong khu cách ly
thành đám đông ma quái


những ngôi sao xanh xao, bạn đã bỏ qua một dấu hiệu
từ đỉnh cao
vĩnh cửu


giờ mọi người phải tìm kiếm thông điệp của bạn
dù lãng mạn không thể nấu lên ăn


hãy dạy tôi để tôi có thể điều chỉnh
bức màn sắt tương lai
ôi những đám mây lãng phí
từ một tâm hồn ốm yếu
đứa con trai của trái đất này có thể bay
lên đến đỉnh tự do không?


khu cách ly rậm rạp như rừng
nhưng nó sáng quá, quá sáng
nơi ánh trăng rực rỡ trái tim tôi
bởi sự yên tĩnh trong khu rừng


đêm nay tôi run quá
trên mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá cuộn tròn
như con gái tôi mới vừa mới thi tốt nghiệp
bạn bè nó và nó dính với nhau
như chuỗi ngọc với những giọt sương F1


kìa những con sóng lặng lẽ trôi
những ngôi sao được phản chiếu
chìm xuống cho đến khi ngập sâu
họ mới vừa cho tôi tắm
có vẻ như họ nghĩ khi không đau buồn
tôi không dơ bẩn


có lẽ vì đôi mắt che lấp nỗi buồn
kìa những đỉnh núi ngột ngạt
những đám mây ngột ngạt
tôi không thở được


tôi chờ một cơn bão mùa thu sẽ sớm nổ ra
vì gió đêm đã thổi
nghe như tiếng gà gáy: ó ò o
cho đến khi linh hồn tôi hoàn toàn rơi xuống


tôi như con mồi trước nỗi sợ hãi
hoang mang
dù bạn dỗ dành những cơn thịnh nộ của đêm
cùng bạn trên chuyến bay dài
đột nhiên bạn tự ý tăng tốc độ


ó ò o
đừng bỏ qua một nốt nhạc
khi gió bão thổi qua
như tấm vải liệm có sương mù
nó từ trên cao rồi lướt xuống
ôi bao giờ bao giờ
tôi có thể nhìn thấy cái vương miện của bạn
lộng lẫy như con virus?


bây giờ bạn bao phủ các vực sâu
đen, như bài thơ chưa tìm thấy nội dung
giữa cơn bão hoành hành
cọng hành lên giá
làm món nợ của tôi bị nhân đôi
nghi ngờ nhân đôi
sợ hãi nhân đôi
hóa ra bạn làm tôi thành con virus


như vú của nàng cũng được nhân đôi
đùi nàng cũng nhân đôi
một hình ảnh về sự không thể diệt vong của nhân loại
không có bình yên trong cuộc sống cũng như trong lăng mộ
không có hòa bình vĩnh cửu


ò ó o
tôi muốn là một linh hồn
quyến rũ làm nguy hiểm cả những linh hồn khác
tôi, một kẻ bỏ bùa mê hồn núi
của quê hương
nát xương
còn thịt




39.
a, nhưng mà mùa thu
các bài thơ bây giờ lướt sóng
ó ò o


nơi mà một khi giai điệu của nó vang lên
mùa thu buồn đến nao lòng
lần cuối cùng trong lang thang lá vàng
bạn biết đến một nơi thảm hoa rực rỡ


ôi tại sao tôi mất những chiếc lá, bạn đã trốn ở đâu?
bạn nói dối cả nỗi đau
của chính bạn


ngôn ngữ nhẹ nhàng thì thầm rất công bằng
không có lá thì những cái gai là ký ức
chỉ còn lại với chúng ta
ôi vết thương, nhưng tôi yêu em quá
quá yêu


và mọi người để tang khi không còn các bông hoa
trang nghiêm những ngôi mộ
linh thiêng
tới mức chúng ta chỉ có quyền
đứng nhìn và khóc




40.
ký ức sẽ vẫn còn
khi chúng ta lại ngồi trong con hẻm yên tĩnh
tháo khẩu trang ăn một ổ bánh mì


ngày dài phía trước, lười biếng
chúng ta được thả vào những đêm mưa
mơ lại những khoảnh khắc
đã từng bên nhau


toàn bộ cuộc sống bây giờ
là con đường với mùi nhựa ẩm ướt
chờ đến cuối tuần tiếp theo
các con ngõ vắng lặng
buổi dã ngoại vào Chủ nhật
được thay thế bằng trò chơi trực tuyến


thế giới rộng lớn hơn
cho đến khi kẻ giết người thầm lặng thay đổi cuộc chơi
nhưng thời gian lại yên tĩnh hơn
để chúng ta mơ một lần nữa


giãn cách xã hội?
một loại virus?
một thử nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn cầu?


những cảnh nhảy múa của một mùa thu vắng lặng
những sân chơi trống trải và những mặt tiền phủ đầy nắng
đô thị đang mờ đi với ánh sáng tự do tàn lụi cuối cùng
các cuộc hôn nhân lặng lẽ như nhau
bởi cuộc đối đầu vô ích với máy bay không người lái
và các chàng phi công


khi đa số bị lãng quên im lặng cầu xin cho cái chết
chờ đợi khuôn mặt trẻ em buồn
những cái lưỡi bị mê hoặc vì sự xa lánh của nhiễm trùng man rợ
trong nỗi buồn phi chính trị về nỗi thống khổ
được hóa giải hoàn toàn như sự sợ hãi không thể lây nhiễm
và quyền tự do được thể chế hóa
như một câu thơ vừa chích vắc xin xong lại dính F0
lông bông vào trại


41.
hãy đến bên em lén lút như sương mù đêm tháng Chạp
em sẽ giấu anh như những ca F0
bao vây anh nỗi sợ hãi
đất nước giờ tan thành cát bụi


những bài thơ vừa đăng báo thơ thần hóa ra là ăn cắp
những đề thi bạo lực mà học sinh vùng vẫy mãi mới thoát ra
những người bảo vệ công lý đứng nhìn


những cuộc đụng độ rồi cũng như những kẻ bạo dâm chỉ gây đau đớn
cãi nhau loạn xạ giữa thời buổi còn ai thèm đạo văn
chỉ lo kiếm ăn
và làm từ thiện


đất nước đau điếng
nhìn những người phát từ thiện đang than thở về sự cướp bóc
nhìn những người cướp bóc đang than thở về lòng từ thiện
ôi ngôi nhà thiêng liêng của thơ
đang chịu một bình minh của mùa hè giữa mùa đông lạnh giá




42.
chúng ta không mong mình trở thành một phần của lịch sử
nhưng chúng ta đang ở đây
trong ngôi nhà rộng hơn cơn gió
trái tim bồn chồn của chúng ta đang bơi
qua một giấc mơ tuyệt đẹp
của hoa hồng và mì gói


cỏ trước nhà và bụi sau mưa
núi đang đâm vào bầu trời
một ngàn bài hát của gió
và mùa hè và mưa và bọt sóng
sống trong giấc mơ xanh như ngọc


nhưng chúng ta không ngủ được
đầu óc bồn chồn cứ nghĩ đến
những cơn sốt, những cơn ho và lá phổi bị xóa mất
thời gian bị đánh cắp, đóng băng, tan chảy
trong lòng bàn tay


chúng ta thả nó ra và đôi cánh nó run rẩy bay
đi, bò, lết chậm rãi nhưng chắc chắn
hít thở trong im lặng
và nó lấp đầy


chúng ta phồng ra như một quả bóng
thời gian trống rỗng như dạ dày
trào ngược những cơn ợ hơi vô tận
đi tìm miếng ăn


những đêm dài trước mặt
đã bao giờ chúng ta cảm thấy một ngày dài như thế
thời gian ngưng tụ
bốn bức tường của quá khứ, hiện tại, tương lai, lịch sử
nhưng chúng ta đã ở đây rồi


43.
và chúng ta ở ngay giữa cơn mơ
như những người từng viết ra lịch sử
của những con dơi nhiễm bệnh


ranh giới của các quốc gia, các thành phố
đang được vẽ lại


không phải bằng những tấm bản đồ
mà bằng một phiếu xét nghiệm oan sai
dương tính giả gặp âm tính giả
dối trá đến bao giờ?


mấy trăm ngàn đồng hay vài ba ký gạo
như trò chơi đổ viên xí-ngầu
những đồng tiền đẫm máu
bao giờ người nghèo cũng chết trước


cũng có những cặp tình nhân yêu nhau
chịu không nổi phải vượt rào ở chốn cách ly
thành ly gián vì lây lan vi rút


cũng có những đôi sợ hay còn chịu được
nằm ôm nhau ngủ cho đến khi cô ấy không còn thở nữa


như chúng ta đã từng ngủ lại trong đời
khu vườn cà phê thiên thần em màu xanh lá
chúng ta bị lưu đày trên một đám mây
đang bay
qua trái đất


qua những khu rừng, những con đường mòn
những ngôi nhà có vòi sen lấp lánh như mưa
chúng ta rửa tay và rửa nhiều thứ khác
vì có thể ai đó đã nhìn thấy và thôi miên chúng ta
bắt chúng ta im miệng
qua lần vải lót làm khẩu trang


chúng ta đang trần truồng trong cuộc hành trình dài và chậm
mà những kẻ viết sử ngày xưa
cũng không nhất thiết phải trải qua như vậy…






44.
những người không sản xuất vắc xin chỉ sản xuất giấy đi đường
nhiều khi không nhớ


sau một trận chiến của các trò chơi trực tuyến
người chơi chỉ mong trò hủy diệt
lại muốn mọi người phải nâng ly
chúng ta không chúc mừng ai cả
không ai kịp vuốt hơi thở
chúng ta đi tìm những ngôi sao cuối cùng còn lại
chứ không phải kẻ cứ nghĩ mình là ngôi sao
không khi nào
thất bại


nhưng con người đang thách thức con người
hai mắt của cô ta đờ đẫn như thể cô ta muốn giết ai đó
để có một triệu lượt like không biết để làm gì
chả lẽ cuối cùng cái gì cũng để mang đi bán?


những đồng xu leng keng vẫn mơ làm từ thiện
hay chúng là tiếng chuông reo trong lễ đăng quang
của những bào thai bị mù từ trong bụng mẹ


chúng ta không quên tiếng kêu của trái tim
phải nói lời tiên tri về mọi thứ đang tan vỡ
xác định nỗi đau vĩ đại bằng tiếng hét của đêm
gió hú và giọng nói của một con ma đã bị khàn
cùng những lời nguyền của những người không thể đầu thai
ngập tràn trên youtube


chúng ta là những cái chuông
rung reng ầm vang đuổi theo các thiên thần
ở phần vô lý nhất của giấc mơ


trên hàng triệu sợi tóc chúng ta, hàng ngàn mặt trời đã mọc
làm vầng trán đen sạm sự cô đơn
của các vị Thần Linh bị đám mây đen lợi dụng
giờ đành hóa thành những bóng ma


chúng ta lang thang
để đôi mắt nhìn về biên giới của vương quốc ngày xưa
thần tiên ngập trong ký ức hoang dã


bây giờ những tượng thần lại bị chôn vùi trong bùn
bằng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu nhất
của những kẻ kiếm tiền vô danh


chúng ta bất lực
nhìn nhân loại đang liệt dương lòng tốt
cái ác lên ngôi




45.
và bạn mất cả đời để học
nhìn lại cuộc đời từ chiếc giường bệnh cũ kỹ
nhận ra trong tim mình
còn nhiều điều phải nói


nói
cho những trái tim tan nát
cho những người đang bị canh giữ
cho những người cô đơn
cho những người luôn luôn ngạo nghễ


nói
ngay cả với những người đã chết mà không có câu trả lời
tại sao mình chết


nói
ngay cả bài thơ cũng không còn gì


vì vậy bạn đừng khóc
bạn thấy cuộc sống thật kỳ lạ
với những khúc quanh của nó
và tôi hy vọng bạn không mất cả đời để học
vì thơ là một điều rất tầm thường
như bạn và nàng ngày xưa phình phường leo dốc
trốn học đi hoang


và học rằng để bay, không phải lúc nào bạn cũng cần đôi cánh
học một nụ cười có thể đi được một chặng đường dài
học rằng tình yêu không bao giờ sai
và học từ sai lầm khiến bạn trở nên mạnh mẽ
học rằng khóc cũng không sao
học cách dream on – không ngừng mơ ước
học làm người hâm mộ số 1 của chính mình
học cách lắng nghe nỗi đau của người khác
học hát và nhảy trong mưa


khi bài thơ
vẫn còn đang khóc…




46.
bạn biết không
ban đầu, tất cả các bài thơ trên Trái đất đều vô hình
chứ không chỉ những con vi rút


chỉ bây giờ nó mới hóa thân hiện ra vào giữa mùa hè
như cơn mưa trong tử cung của Mẹ


hiện ra
với tất cả những điều vô nghĩa
hiện ra
về tôn giáo về yêu nước về dân chủ


hiện ra
về chủ nghĩa tự do, và mọi thứ bắt đầu
đất trời làm cho con trai Mẹ thành bài thơ
như sấm chớp trượt ra khỏi bụng mẹ
trong mùi thơm nước mắt ngâm bạc hà
bay qua cửa sổ phòng ngủ của Bố đang mở
mưa như ngâm trong những cánh hoa
và Bố nhúng đầu mình vào ly rượu
cùng các chú ăn mừng đứa con trai


cuộc chiến tranh
tưởng như chỉ hoành hành ở những nơi khác
trên các vùng biển xa
bây giờ ai ai cũng ngồi nhà chống giặc


và tôi chạy
bơi qua suối, trèo lên cây, đi hàng ngàn dặm đường và nhảy
chỉ có Mẹ mệt mỏi chạy theo


tôi đã yêu lần đầu vào năm 12 tuổi
khi tôi biết tự hỏi tôi đến từ đâu?
hay tôi được sinh ra cùng với những bài thơ
vì vậy số phận tôi phải quay lại sự vô hình
tôi thành cát bụi


trái đất này trống rỗng
chỉ còn các vị Thần đang bay lượn
nên người ta phải làm thêm một tờ giấy báo tử
tiếng máy in như tiếng chuông rè của địa ngục
mùi giấy mới rất thơm
như một bài thơ như một tác phẩm
tồn tại như một tài khoản trên mạng ảo bị người ta xóa


cuộc sống như những gì tôi nhìn thấy
nỗi sợ hãi vô hình của tôi
như một bài thơ chỉ cần 3 chữ:


– chết, vô hình, dối trá…










mười khúc cầu siêu, hay vĩ thanh cho bài trường ca phong tỏa…
———-
47.
những tuần lễ kinh hoàng, tôi đã trải qua mười hai tuần chờ đợi trong một siêu thị đóng cửa. nàng đứng sau lưng tôi, môi xanh ngắt vì lạnh, dĩ nhiên trong đời nàng chưa bao giờ nghe ai gọi tên tôi. nàng nói vào tai tôi: còn có ai để sau này chúng ta kể lại điều này không?


tôi đã trả lời, tôi có thể


một cái gì giống như một nụ cười, lướt qua những gì trước đây từng là một khuôn mặt


48.
ngọn núi cũng sụp đổ trước nỗi đau
những sợi dây hai màu giăng ngang cánh cửa
như chúng ta vẫn đóng phòng giam tên tội phạm
nỗi thống khổ cận kề cái chết
ngày xưa gió thổi nhẹ cho ai đó
hoàng hôn dịu dàng sưởi ấm họ
nhưng gió bây giờ là những con virus


chúng ta không biết điều này
chúng ta lang thang khắp nơi
bằng chút sức lực còn lại
như chiếc điện thoại hết pin
ai vẫn còn bấm phím


bạn lắng nghe tiếng rì rào của bàn phím
giờ thành tiếng bước chân nặng nề của những người canh gác


chúng ta sẽ gặp nhau
những người chết, không còn sự sống
mặt trời lặn mỗi ngày sau cửa sổ phòng hồi sức


nhưng hy vọng vẫn hát mãi
những lời kết tội cả dòng nước mắt
oan sai sự cô lập hoàn toàn


như thể một trái tim đang còn đập bỗng bị xé toạc ra
một cách đau đớn
như thể phổi đang thở bỗng bị xóa đi
bằng photoshop


nàng nằm đó, một cách tàn bạo
bạn vẫn cố gắng bước đi
bạn đang ở đâu, những người bạn bất đắc dĩ của tôi
những người gác cổng
bạn có nhìn thấy điều kỳ diệu nào trong con hẻm mỗi sáng
ảo ảnh lung linh xung quanh các vòng tròn của mặt trăng
nó sẽ là gì
sau khi bạn vung gậy?
hay là bạn cũng đói bụng
tôi gửi đến các bạn lời chào của tôi
không còn gì là thiết yếu dưới cái gậy đũa thần của bạn


từ biệt


49.
chuyện xảy ra như thế này
khi người chết mỉm cười
họ vui mừng vì được thượng đế thả ra
như một biểu tượng vô giá trị, vẫn cứ vỗ tung của nó
những tiếng huýt sáo, những bài hát chia tay
những ngôi sao của cái chết trên cao
chúng ta vô tội


chúng ta chưa kịp chích vắc xin
lay lắt cùng tiếng còi xe cứu thương
trôi như những chiếc thuyền buồm
tuyệt vọng trong cơn bão biển
bạn đã bị đưa đi lúc bình minh
xác chết cần được chuyển đi
để những đứa trẻ thôi khóc trong căn nhà bóng tối
một ngọn nến bùng lên
cái lạnh bây giờ nằm trên môi
bạn
mồ hôi cũng lạnh




50.
lặng trôi như dòng sông
một vầng trăng vàng lặng lẽ nhìn về
nghiêng qua cửa sổ cái bóng của bạn


chỉ một mình bạn
nên vầng trăng nhìn thấy một người đàn bà nằm ở nhà
con trai của bà cũng đã chết


bạn nằm bên lời cầu nguyện
phải nàng không?




51.
không phải tôi, một người khác đang đau khổ
không phải chồng nàng
anh ta đang đi tìm thức ăn từ những người làm từ thiện


không phải như thế này
tất cả những gì đã xảy ra, hãy
che nó bằng một tấm vải đen, sau đó để cho ngọn đuốc được thắp lên
đêm
cười khúc khích, chọc phá, em yêu ơi, mọi người
là những tội nhân vì ai vô tội, ai cũng cần được bóc tách khỏi cộng đồng nếu không
thì các anh dân phòng thất nghiệp


giá như em có thể biết trước được
cuộc đời sẽ ra sao với em
tình yêu không biết trước
ai mà nghĩ bạn lại là bác sĩ
những giọt nước mắt nóng hổi của bạn
rơi không một tiếng động


bao nhiêu sinh mạng vô tội bị lấy đi
trong mười hai tuần lễ, tôi đã gào thét, gọi bạn về nhà
tôi đã quỳ dưới chân những tên đồ tể
mọi thứ đã trở nên hỗn loạn
mãi mãi tôi không còn phân biệt
được đâu là động vật, ai là người, và chờ đợi bao lâu để hành quyết
bây giờ chỉ có những bông hoa tro bụi, tiếng kêu vang, theo dõi từ đâu đó vào hư không, nhìn tôi và đe dọa bằng sự hủy diệt của lửa, ôi sao lúc lúc nào dân tôi cũng có một ngôi sao to lớn




52.
năm tháng sẽ trôi qua nhẹ nhàng, dù vậy, tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm thế nào đêm lại nhìn rực rỡ như vậy


bao giờ một lần nữa chúng bùng cháy
bao giờ những lò thiêu


ôi bao giờ bao giờ
chúng ta dậm đôi chân của mình
nhìn đôi mắt như diều hâu
mọi cuộc nói chuyện cũng hỏi về tro cốt




53.
bạn đáp xuống như một tảng đá
lên bầu ngực vẫn còn đập của tôi
những cái xương sườn bẹp xuống


tôi đã chuẩn bị sẵn sàng
tôi sẽ chuẩn bị những việc còn lại
tôi có rất nhiều việc phải làm hôm nay
tôi cần phải giết chết trí nhớ
biến linh hồn đang sống của tôi thành tảng đá
sau đó tìm mọi cách sống lại
cùng với vợ và hai đứa con gái
nhưng bằng cách nào?


chúng ta đầu thai vào mùa hè tháng tư nóng nực
gió xào xạc, lễ hội bên ngoài cửa sổ
từ lâu tôi đã có linh cảm này
về một ngày tươi sáng và một ngôi nhà hoang
những con virus lẽ ra theo lối thoát của giếng trời
lại lên cơn nổi loạn


54.
dù sao bạn cũng đến, vậy tại sao không đến luôn bây giờ?
tôi đợi bạn, mọi thứ đã trở nên khó khăn
tôi tắt đèn và mở cửa
chờ bạn thật đơn giản và tuyệt vời
đầu độc tôi, nếu bạn muốn, hãy thở ra cơn tức ngực
những ngón tay bầm tím


một câu chuyện đơn giản
bạn chuẩn bị đưa tôi đến và để cho tôi nhìn
khuôn mặt trắng bệch kinh hãi của các bác sĩ
họ như những tia lửa màu xanh
ôi đôi mắt màu mất ngủ sau tấm kính bảo hộ
bạn đang yêu sao? sao bạn lại yêu trong lúc này
khi mọi người đã nhắm lại và giấu đi nỗi kinh hoàng cuối cùng




55.
sự điên rồ với đôi cánh của nó
che phủ một nửa tâm hồn tôi
cho tôi uống rượu rực lửa
dụ tôi xuống vực thẳm
thả tôi bay lên mây


đó là khi tôi hiểu
trong khi lắng nghe cơn mê sảng
có lẽ của người ngoài hành tinh
rằng chúng ta phải giao nộp đời mình
cho nó


không phải đôi mắt sợ hãi của con trai nàng
nó đã bay lên trời cho dễ thở
nỗi đau khổ đặt trong một hòn đá
trên ngực chúng ta vào ngày kết thúc cơn bão tố
cũng không phải sự mát dịu ngọt ngào của một đôi găng tay
bóng cây chưa gì đã vội lo âu bóng tối
cũng không phải âm thanh xa xôi sấm chớp thành ánh sáng
của những lời an ủi cuối cùng




56.
tiếng đóng đinh
khóc không phải cho tôi, mẹ ơi
tôi đang sống trong mộ của con
tại sao cha lại bỏ rơi con?


nhưng mẹ khóc, không phải khóc cho tôi
tôi đã học cách cúi mặt xuống
làm thế nào nỗi kinh hoàng có thể thoát khỏi đôi mắt
làm thế nào đau khổ có thể khắc lên đá
những trang tàn nhẫn
mà nét chạm quá công phu


tôi biết làm sao
với những sợi tóc màu đen hay màu tro tàn của bạn
bỗng chốc hóa thành màu trắng


tôi học cách nhận ra nụ cười nhạt dần trên đôi môi
phục tùng nỗi sợ hãi, run rẩy bên trong tiếng cười rỗng tuếch
tôi học cách tự mình bóp bóng
tự mình đo ô xy
đo khí trời mà xưa cứ tưởng là miễn phí
cứ tưởng chỉ có bữa ăn là không miễn phí


đó là lý do tại sao tôi không cầu nguyện cho chính mình
mà cho tất cả các bạn, những người đã đứng ở đó
dưới một bức tường đỏ
cao chót vót, hoàn toàn mù mịt


đã đến giờ tưởng nhớ
những người đã khuất


những người không còn cảm nhận được sức nặng
của lớp đất quen thuộc vẫn ở dưới chân mình
thình lình ụp xuống


chúng ta cùng cầu nguyện
tôi đã dệt cho bạn tấm vải liệm rộng rãi này
tôi sợ một ngàn người la hét
đó là cách tôi mong họ nhớ đến tôi


khi đến phiên tôi chết
hú lên như một con thú bị thương
để mưa tan chảy theo nước mắt
từ mí mắt bất động của tôi


trước khi tất cả chúng ta
như con thuyền lặng lẽ trôi ra biển
từ mấy mươi năm trước
còn ướt
đến giờ




vinh quang vinh quang vinh quang
đời đời vinh quang cho những người đã chết
nhưng những vinh quang ấy còn gì?
nhưng những vinh quang ấy cần gì?
khi đến phiên bạn cũng chết…




(điệp khúc)
Tôi bắt đầu viết hoa tất cả nỗi buồn
Cả nụ cười cũng viết Hoa cho đẹp
Mưa đã rơi. Sau nửa đêm bạn say ly rượu màu Tím
Rời khỏi miền tăm tối của loài người, Ngọn lửa màu đỏ của bếp lò của họ. Hỡi bóng tối
Sương màu Đen. Trái đất đông cứng, Không khí có vị đắng
Các ngôi sao hùa nhau tạo thÀnh các dấu hiệu Ma quỷ
Những bước chân hóa Đá, bạn chạy dọc theo bờ kè
Ánh mắt của một người lính xông vào chiến hào Tối tăm
Tiến lêN
Đắng ngắt ánh trăng
Một con sói màu đỏ làm Một thiÊn thần đang bóp cổ. Đôi chân hành quân run rẩy màu xanh và nụ cười chứa đầy nỗi buồn, niềm kiêu hãnh đã khiến khuÔn mặt màu Tái mét. Trong giấc ngỦ, một người lính đã nằm Gục trong Pháo đÀi của mình


Hỡi ngọn đồi toàn sỏi đá thành Cơm. Mọi người đã tàn nhẫn quên đi cơ thể màu giá Lạnh của bạn
Màu Đen là giấc ngủ


Khi chuông báo Thức vang lên. Ngày màu hỒng đang bước những bước chân màu áNh bạc, mọi người lục tụC kéo qua cánh cỔng phía Đông
Ôi màu hồng màu Hồng…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

DIRT | Ái Điểu

A poem in Vietnamese by Ái Điểu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Why Vietnamese workers abroad don’t want to return home

ĐẤT

Sáng nay,
bác tôi , một lão nông ở phố
đi mua một bao đất.

Thành phố không còn đất để trồng cây khế
nên tuổi thơ quên có một quê hương
Những thần đồng nước Việt tha phương
bằng cách vượt biên theo đường lên đỉnh Olympia.

Mặt của đất bị trùm bao bê tông , hắc ín , đá dăm
không còn hơi thở.
cỏ non xanh chỉ còn trong sách vở
cánh diều ước mơ của tuổi thơ
treo cổ chết non trên đường dây cao thế.

Những đứa con của thành phố
chưa bao giờ đi chân trần dẫm trên đất cỏ
chưa một lần tắm truồng trong dòng sông
nên đất nước không ngấm vào hồn.

Đất
không chỉ có chất khoáng , chất hữu cơ
mà còn chứa máu xương , mồ hôi , nước mắt
sản sinh nỏ thần , cờ lau , tầm vông , chông cắm trên sông
đất dưỡng nuôi điệu chèo , bài vọng cổ , câu lục bát , hịch chống ngoại xâm.

Đất ,
bị bạc tình không còn chỗ dung thân
bị biệt thự , chung cư , khách sạn nhà hàng đuổi chạy khỏi ngoại ô về chân trời góc biển
bị resort , khu du lịch bức tử ở đồi cao , thác sâu.

bị truy lùng chiếm đoạt
đóng bao bán lẻ
đấu thầu bán sỉ
bị lãng quên lịch sử
thành hàng hoá trao đổi cho ngoại bang.

Đất ,
không nuôi cây , cây không cắm rễ
không nuôi người , người bỏ đất ra đi .

Biệt lập với xóm làng là thành phố mới
những tòa nhà cao như thành luỹ của một đất nước khác
không thấy đất.

Nơi, những người con gái thất học
chỉ có thể vào trong tư thế nằm ngửa của loài bò sát
nơi , những người nông dân mất đất
sống trong những khu nhà trọ tồi tàn
mưu sinh trên vỉa hè như thú hoang.

Những thiếu nữ không còn đất để bám chân
không có tuổi thơ , nhọc nhằn tuổi trẻ
quên tình yêu
bỏ đất mà đi tìm người chồng không cùng ngôn ngữ .
Em còn nhớ câu vọng cổ trong giấc mơ ?

Những “hiền tài là nguyên khí của
quốc gia” tiếp tục cuộc vượt biên
trong hành trang có thể mang theo nhúm đất hoang tàn
rồi bỏ quên trong tài khoản ngân hàng ?

Sáng nay,
bác tôi , dân ở phố
loài người , không còn nơi cắm rễ
mua một bao đất
vun thêm cho chậu mai cằn
đợi mùa xuân đến .

—————-
Ái Điểu

This morning,
my uncle, a farmer was in town
he bought a bag of dirt.

There is no land left in the city to plant a starfruit tree
home is now no longer a memory in our childhood
Vietnamese prodigies scattered across the world
passed beyond borders, heading for the top of Mount Olympia.

The earth surface covered in concrete, tar, gravel
choked up wheezy without a breath.
only in books could grass is found
dreams of our kite flying high, stuff of childhood
dying young hung up by the neck on a highway
high high in the sky.

Children born of the city
not once barefoot on the grass
nor to ever swim naked in a river
souls never to be instilled
with the dirt and soil of the land

Dirt
it is not only a source of mineral,
organic material
it is the accumulation of blood and bone, sweat, tears
yielding the crossbow of gods, Nulgar bamboo, sharpen spikes in the river
the beating of our oars, folklore, lục bát verses, defending against invaders

Dirt
betrayed and thrown out into the street
chased away by mansions, developments, hotels and fancy restaurants
scattered to the very end of the horizon, the sea
decimated by resorts, tourist destinations on mountains, sound waterfalls.

hunt down and appropriated
cut up, packed and packaged in plastic for retail
wholesale
cast aside by history
goods for foreign exchange.

Dirt
no good for trees, the trees will not plant its roots
no good for people, the people will leave.

Away from the villages is a new city
towering buildings like the ramparts of another country
without dirt.

It is where, girls never finish their education
writhing reptiles on their back is all they know
it is where farmers lose their land
ending up in run down hovels
surviving in the streets like wild animals.

Young women without land to land on
without a childhood, struggling to grow up
discard love
leave the dirt for a husband with a foreign tongue.
Will you remember the lyrics of our folklore in your dreams?

The “talents being the vitality of a country” continues to take handfuls of this desolate dirt beyond the border to then forget that they had left it in an account at a bank?

This morning,
my auntie, a city native
people, with no where for their roots
buy bags of dirt to
supplement their pots of blossoms
so they may welcome the spring.

February 2024


Ái Điểu, a poet currently living in Chaudok, An Giang, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

ÁI ĐIỂU

Art by Uyên Mai

In Vietnamese by Ái Điểu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Ái Điểu, a poet currently living in Chaudok, An Giang, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

A STRANGE PLACE | Ái Điểu

A poem in Vietnamese by Ái Điểu
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Uyen Mai

Poison fills the sky
if you want to survive you put on a mask.

I quickly chose a stupid clown mask
staring and laughing like an idiot at the faces of strangers.

People cheering in disguise
no longer remember once upon a time
their honest face

To survive
babies are born to the world
oblivious to the face of God
but adored by adults in the name of love
wearing the mask of beautiful unreachable dreams

To survive
the letters are masked by buoyant prefabricated praise
masked musical notes playing the tune of a happy harmonious future
an array of bright colours masking the greys and diminished shine

I survived
by escaping the clutches of the poison in the air
I learned to adapt under my ridiculous clown mask.
We are after all are all the same

Just to survive
————-

A man in the mask of kindness wants to kiss me.
A kiss is something I need in my life too

But what’s in a kiss behind two phoney faces?
we have to take our masks off, I said:
sincerely he refused:
if you see my real face or I see yours
it will be the death of our love

I’m lonely and tired
talking to my shadow
my shadow too
wears a mask

Just to survive

Slowly, I began to forget what I looked like
forget my real face
my humanity.
————-

I longed for my old face
I longed for its humanity

So I defected to another city
glad to see that there are people without masks and disguise
I’m churning through the red tape of immigration
they say: this city is modern and fashionable
when you become a citizen
you don’t have to cover up your face

But you must immediately be admitted
have your rib cage cut open for heart surgery

Get that mask stitched
onto your heart.

——————
July 2023

CÕI LẠ



Trùng độc tràn ngập bầu trời
muốn sống phải đeo mặt nạ.

Tôi chọn vội chiếc mặt nạ hề khờ
cười ngờ nghệch nhìn mọi người mặt lạ.

Người người reo vui đội lốt ngụy trang
không còn nhớ khuôn mặt thật
một thời đã mang

Để sống sót
những đứa trẻ mới chào đời
chưa thấy khuôn mặt thật của trời
đã được người lớn nhân danh thương yêu
áp lên khuôn mặt lạ mỹ miều họ ước mơ

Để sống sót
con chữ đeo mặt nạ nhảy múa lời ngợi ca đúc sẵn
nốt nhạc đeo mặt nạ đồng thanh bài hát hạnh phúc tương lai
mảng màu đeo mặt nạ sáng tươi che màu xám tái

Tôi sống sót
thoát khỏi móng vuốt của loài trùng độc ác
thích nghi với chiếc mặt nạ hề khờ.
Mọi người cũng vậy thôi

Để sống mà
————-

Người đàn ông mang mặt nạ hiền lương muốn hôn tôi.
Tôi cũng cần nụ hôn lên đời mình

Nhưng nụ hôn có nghĩa tình gì sau hai khuôn mặt giả
Chúng ta phải cởi mặt nạ ra, tôi bảo :
Rất chân thành anh từ chối :
nhìn thấy mặt thật ,tình yêu sẽ
chết .

Tôi lẻ loi , mỏi mệt
trò chuyện với cái bóng của mình
rồi cái bóng cũng đeo mặt nạ

Để sống mà

Dần dà , tôi quên khuôn mặt tôi
quên luôn khuôn mặt chân thật
của loài người.
————-

Tôi khát khao tìm lại mặt tôi
Tôi khát khao tìm lại mặt người

Tôi đào tẩu đến thành phố khác
hân hoan khi thấy người không đeo mặt nạ ngụy trang
Tôi làm thủ tục di dân
Người ta nói : thành phố này hiện đại, tối tân
khi trở thành công dân
không cần che khuôn mặt lại

Nhưng phải vào bệnh viện
mổ lồng ngực ra

Đeo mặt nạ cho trái tim mình .

——————


Ái Điểu, a poet currently living in Chaudok, An Giang, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.