In Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Thương Tín is dead
Chánh Tín is also dead
my Saigon inspite of all those
hungry days
starved of words
starved of poetry
starved of music
starved of cinematography
refusing death.
the gamelle of the past
packed for the U. S. A.
long since rusted
along with the empty Guigoz can
stuffed with my dreams rolling around somewhere in
a drawer of my memory
(dreams
like
me chewing on imperial gum
with my girlfriend
watching rats deep inside the movie theater scurried under our feet)
the afternoon
I am meandering the crowds in New York
forgetting I had to bury still
that old city from
30 years ago
forgetting
that there was once a day
Thương Tín rode his Honda 67
right into cafe Hoàng Hôn
lighted a cigarette
THE Saigon gangster
forgetting Bích Liên’s wet breasts
in the shower
(I would wait to watch that part of the movie
before going home
before the movie theater lost power)
forgetting
a case about a stray bullet
in my formative years years.
Thương Tín
Chánh Tín
both dead
everything will pass soon
a pair of Tổ Ong slip on crossing oceans
and yet here I am this afternoon
walking through the street lights the colour of Christmas
Saigon and its subsidies old business
still gasping for air
dying
alive for a few seconds
of sorrow (not of war)
waiting for me to finish tapping out this garbage
somewhat of a poem
at a cafe right on
the corner of 46th Street and Broadway. 🙂
thương tín chết
chánh tín cũng đã chết
vậy mà Sài Gòn của tôi
những ngày đói meo
đói chữ
đói thơ
đói nhạc
đói phim
vẫn chưa chịu chết.
cái gà mên đựng quá khứ
mang theo qua Mỹ
rỉ sét từ lâu
cả cái lon ghi-gô
tôi đã từng nhét giấc mơ mình vào đó
lăn lóc trong một ngăn kéo nào của ký ức
(những giấc mơ
đại loại như
được ăn chewing gum có mùi thơm đế quốc
với người yêu
sâu trong một rạp chiếu phim, và nhìn những con chuột chạy dưới chân mình)
buổi chiều
tôi bước qua đám đông ở New York
quên mất mình vẫn chưa làm mai táng
cho cái thành phố cũ ấy
từ 30 năm trước
quên mất
đã từng có một ngày
thương tín chạy chiếc mô-tô 67
xộc vào quán cà phê hoàng hôn
châm điếu thuốc lá
rất giang hồ sài gòn
quên mất bích liên
ngực trần tắm dưới vòi sen
(tôi mãi ráng chờ coi đến đoạn ấy
để ra về
trước khi rạp chiếu phim bị cúp điện)
quên
vụ án một viên đạn
lạc vào ngày mới lớn.
thương tín
chánh tín
đã chết
mọi thứ rồi qua đi
đôi dép tổ ong cũng đã vượt qua bao đại dương
vậy mà chiều nay
đi giữa phố đèn màu giáng sinh
Sài Gòn bao-cấp xưa
vẫn còn ngáp ngáp
ngắc ngoải
sống một vài giây
với nỗi buồn (không chiến tranh)
đợi tôi gõ cho xong
bài thơ rác này
ở tiệm cà phê
ngay góc đường 46 và Broadway. 🙂
13:28.12.12.2025.
Đinh Trường Chinh, the poet, and artist was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.
Viet Pham, translator and poet, passed away today, September 2025. The world will miss his compassion and sense of humour..
1 comment