A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

sadness awakened at 2 am
then 4 pm
5 thirty in the afternoon
and 6 forty-five
in the morning
after the alarm went off
ringing sadness
you dab the corners of your eyes with concealer
cover up the crow’s feet
my sadness hiding
behind a joke
a smile, a cry
my sadness afraid of my happiness
worried that I’m no longer sad
sadness ceasing in front of me
pulling me back into darkness
or did it push me into the light
as though nothing is going on
when people ask “R U OK?” I would say “I’m fine” or “I’m really good
at writing poetry”
so that my sadness is not exposed
to anyone
my sadness unexposed as though sadness
it had collapsed on the veranda
or is still fast asleep at 12 noon
waiting for someone to join it for a drink
my sadness is the poem I’m writing
along with the tears as the door closes
sadness pooled in the showerhead
not that I’m a grub and I’m lazy
it’s because of it’s short fuse
teary temperament
my sadness unlike sadness
don’t know how to walk away from sadness
don’t know how to talk about sadness
but don’t think it’s not sadness
it’s the sadness from the beginning of time
no
you won’t be able to see my sadness
it’s not someone with a broken leg on crutches
how could you possibly understand
my sadness is like a cancer
how could you possibly comprehend
not until you strip me bare
squeeze and poke at the tumour
beneath my skin
you’ll see that the air in my lungs is full of smoke
and left behind in my heart is a drop of blood
coursing through my veins like the arrow
pinned on my chest
until I’m as light as a feather
drifting in a breeze
then you’ll see
that might be me
or it might be you(em)
your discard joy out of an open window
I’m not here
or there, darkness = joy
until the moment the doors are shut and locked
joy have not the fingers to turn the key
in holy matrimony
follows sadness is the joy
spilling through the doorway
points out an escape route from sadness
I will hold onto its arms tighter
than the time you held onto me
—
Christmas Eve, 2023
—
NHỮNG THỨ CÒN SÓT LẠI
ẨM ƯỚT VÀ VỠ VỤN TRONG BÓNG TỐI
nỗi buồn thức dậy lúc 2 giờ sáng
sau đó 4 giờ chiều
5 giờ 30 phút đêm
và 6 giờ 45
phút sáng
sau khi chuông báo thức
reo lên nỗi buồn
bạn thoa kem che nếp nhăn đuôi mắt
nỗi buồn của tôi ẩn nấp
đằng sau câu nói đùa
một nụ cười, một tiếng khóc
nỗi buồn của tôi sợ tôi hạnh phúc
sẽ không còn buồn
nỗi buồn ngừng lại trước mặt tôi
kéo tôi trở lại bóng tối
hay xô tôi ra ánh sáng
ra vẻ như không có chuyện gì
khi mọi người hỏi “bạn có khỏe không?” tôi trả lời “tôi khỏe” hay “tôi làm thơ rất hay”
làm mọi người không nhìn thấy
nỗi buồn của tôi
nỗi buồn của tôi không lộ ra như nỗi buồn
nó không gục đầu trên hành lang
hay ngủ vùi đến 12 giờ
và chờ người rủ nhậu
nỗi buồn của tôi bài thơ tôi viết
qua dòng nước mắt khi cánh cửa đóng lại
nỗi buồn của tôi đọng lại dưới vòi sen
không phải do tôi ở dơ hay lười tắm
mà vì nó dễ nổi nóng
và khóc quá nhiều
nỗi buồn của tôi không giống nỗi buồn
không biết bước đi nỗi buồn
không biết nói chuyện nỗi buồn
nhưng đừng tưởng nó không phải nỗi buồn
nó là nỗi buồn muôn thuở
không
bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của tôi
nó không phải như một người bị gãy chân và chống nạng
bạn cũng không biết rằng
nỗi buồn của tôi giống như căn bệnh ung thư
bạn không biết
cho đến khi bạn lột trần tôi
nắn bóp khối u
phía dưới thịt da
bạn thấy rằng tôi đã thở một bầu không khí như khói
đã nghẹt hai phổi, và trái tim
còn giọt máu
chảy trong huyết quản như một mũi tên
ghim trên ngực
cho đến khi tôi nhẹ như một chiếc lông
bay trong gió
có thể đó
là tôi
có thể đó
là em, đã gạt hạnh phúc ra khỏi cửa
không có tôi ở đây
hay ở đó, bóng tối = hạnh phúc
đến khi cánh cửa đóng chặt,
hạnh phúc không có tay để mở
để còn làm mấy cái chuyện tân hôn
tiếp theo nỗi buồn
hạnh phúc tràn qua cửa
chỉ ra lối thoát cho nỗi buồn
tôi sẽ nắm lấy cánh tay của nó
và giữ chặt hơn lần em đã ôm tôi
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.




